Đột nhiên Thẩm Quân Tắc ngoảnh đầu lại, lạnh lùng nhìn cô và nói:
“Chờ con heo đất cô dậy nấu cơm, tôi sẽ ૮ɦếƭ đói mất?”.
Tiêu Tinh gượng cười:
“Ha ha, dạ dày của anh tốt thế, thật khó chiều. Như tôi này, ba bữa không ăn cũng chẳng vấn đề gì”.
Trước ánh mắt lạnh lùng của anh cô leo xuống giường, vừa chỉnh lại ga trải giường vừa khẽ lẩm nhẩm, “Haizz, không biết đêm qua nằm mơ thấy gì, sáng nay thức dậy chỉ thấy người đau ê ẩm…”.
Đó là vì cô lăn từ trên giường xuống đất! Nhìn dáng vẻ mơ mơ hồ hồ của cô, đột nhiên Thẩm Quân Tắc muốn trêu chọc cô. Anh cau mày, nói với giọng điệu đầy ẩn ý:
“Người đau ê ẩm, lẽ nào cô mơ thấy giấc mơ tà ác gì đó?”.
Tiêu Tinh sững người, ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn anh:
“Anh đùa cái kiểu gì thế, bộ não của tôi được lọc qua rất nhiều phần mềm diệt virus, vô cùng sạch sẽ. Anh tưởng rằng tôi giống anh, trong đầu toàn là virus đồi trụy sao? Trong đầu anh toàn là virus đồi trụy… Thẩm Quân Tắc tức tím mặt. Trên bàn ăn, Thẩm Quân Tắc lặng lẽ ăn sáng, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Tiêu Tinh, phát hiện cô rất chuyên tâm gặm bánh mỳ, một miếng bánh mỳ một miếng cháo, ăn rất ngon lành. Nhìn dáng vẻ nghiêm túc và thỏa mãn của cô lúc ăn cơm khiến người ta nghĩ rằng đối với cô mà nói, dường như ngay cả ăn một thứ đơn giản như bánh mỳ cũng biến thành một sự hưởng thụ. Thẩm Quân Tắc cúi đầu cắn vài miếng, không phát hiện loại bánh mỳ này có gì ngon. Dáng vẻ của cô có nhất thiết phải thái quá như thế không? Nhanh chóng giải quyết xong bữa sáng, Thẩm Quân Tắc nhìn cô, khẽ nói:
“Tôi đi làm đây”.
“Ừm, bye bye”, Tiêu Tinh vẫn cúi đầu trả lời. Lẽ nào cô không biết nói những câu khách sáo như “Đi đường cẩn thận”, “Nhớ về nhà sớm”, “Đừng làm việc quá sức”, “Chú ý sức khỏe” sao? Một câu “ừm, bye bye” là kết thúc cuộc đối thoại. Điều này khiến tâm trạng của Thẩm Quân Tắc hơi phức tạp. Anh im lặng một lúc rồi mới nói:
“Cô không có gì muốn nói sao?”.
Tiêu Tinh ngẩng đầu đầy nghi hoặc, “Không có gì”.
Thẩm Quân Tắc đứng dậy, hầm hầm nói:
“Vậy tôi đi đây, cô ở nhà chú ý an toàn”.
“Ừm, bye bye”.
Tiêu Tinh vẫy tay với anh. Ừm bye bye? Lại là ba từ ấy… Thẩm Quân Tắc đi được hai bước, không cam tâm ngoảnh đầu lại và nói, “Buổi tối tôi về ăn cơm”.
Tiêu Tinh ngẩng đầu nhìn anh, “Tối nay tôi về nhà ăn cơm với bố mẹ tôi, anh ăn ở ngoài đi”.
Thẩm Quân Tắc im lặng một lúc, “Vậy tôi cùng cô về nhà”.
“Này, anh…”.
Anh là cái đuôi của tôi sao? Tiêu Tinh vẫn chưa kịp nói ra thì đã bị ánh mắt lạnh lùng của anh gườm gườm, đành phải sống sượng nuốt câu ấy cùng với một miếng cháo vào bụng. Buổi chiều, Tiêu Tinh soi gương trang điểm một hồi, mang theo tài liệu đã chuẩn bị trước, đến tham dự buổi phỏng vấn của học viện mỹ thuật. Lúc ở New York cô đã tìm hiểu rất nhiều tài liệu về học viện mỹ thuật trong nước, phát hiện ở thành phố B chỉ có học viện mỹ thuật này là thời gian khai giảng tương đối muộn. Nếu cô nhanh chóng về nước thì có thể kịp buổi phỏng vấn của nhà trường. Nghe nói buổi phỏng vấn của những trường nghệ thuật như thế này có rất nhiều bê bối, thậm chí có lời đồn lúc tuyển sinh, một số thầy giáo khó tính yêu cầu rải tất cả các tác phẩm của học sinh thành một hàng, liếc nhìn qua một lượt, nhìn trúng bức nào thì chọn người đó. Rất nhiều học sinh vẽ không bằng người khác nhưng người ta có ô dù, vẫn có thể thuận lợi qua cửa. Ngược lại, những học sinh đơn thuần biết vẽ tranh, rất có thể bị đám người đặc biệt ấy đè bẹp. Dĩ nhiên, chắc chắn những lời đồn này có phần phóng đại. Tiêu Tinh cũng không bị những lời đồn này làm cho nhụt chí. Ngược lại, cô là người càng bị đả kích thì lại càng nỗ lực, phấn khích mang tác phẩm của mình đến buổi phỏng vấn. Hiện trường phỏng vấn đông nghịt người, đúng là mỹ nữ như mây, mỹ nam vô kể, cứ như là tuyển người mẫu… Tiêu Tinh ngạc nhiên thốt lên, sau đó tìm chỗ ngồi, ngoan ngoãn chờ đợi. Bên cạnh có anh chàng đẹp trai mỉm cười rạng rỡ với cô, thân thiện bắt chuyện với cô:
“Hi, mỹ nhân, cậu cũng đến phỏng vấn à?”.
Tiêu Tinh mỉm cười gật đầu:
“Đúng vậy”.
“Làm quen một chút, mình tên là Lão Khôn, tốt nghiệp khoa mỹ thuật trường đại học Hoa Kiều. Còn cậu?”.
“Mình tên là Tiêu Tinh”, Tiêu Tinh giơ tay bắt tay anh ta, ngừng một lát, tò mò hỏi, “Cậu… họ Lão? Hay nickname là Lão Khôn?”.
Chàng trai cười tít mắt và nói:
“Mình họ Lão, rất hiếm gặp. Hi hi, hồi ấy bố mẹ mình nên đặt tên cho mình là Lão Đại. Như thế mọi người đều gọi mình là Lão Đại, ngay cả thầy cô giáo cũng gọi mình là Lão Đại, vậy thì mình sẽ rất lợi hại”.
Tiêu Tinh toát mồ hôi, nếu thật sự anh ta tên là Lão Đại, có thể tưởng tượng, lúc đặt câu hỏi trong giờ học, thầy giáo nói một câu:
“Câu hỏi này Lão Đại đứng dậy trả lời”, vậy thì không khí lớp học sẽ rất kỳ lạ. Rõ ràng là anh chàng Lão Khôn này thấy vô vị nên cố kiếm chuyện để nói, cứ bám lấy Tiêu Tinh không chịu buông tha, bắt đầu hỏi cô như bắn súng liên thanh:
“Tiêu Tinh, cậu tốt nghiệp trường nào?”.
“À… học viện ngoại thương trường đại học T. Mình học quản lý công thương”.
“Hả? Đây là buổi phỏng vấn tuyển sinh của học viện mỹ thuật, cậu học kinh tế thì chạy đến đây làm gì?”.
Tiêu Tinh cười và nói:
“Mặc dù ở đại học mình không học chuyên ngành mỹ thuật nhưng mình đã học vẽ tranh suốt mười năm. Bây giờ chuyển ngành tiếp tục quay lại học mỹ thuật”.
Lão Khôn sờ cằm, “Vậy à, xem ra cậu thật sự rất thích vẽ tranh, kiên trì mười năm không dễ dàng gì. Hôm nay chuẩn bị thế nào rồi?”.
“Ha ha, mình không hiểu lắm về quy định của cuộc thi, nghe nói hôm nay đặt câu hỏi tại chỗ?”.
“Ừm, không cần căng thẳng, cứ phát huy như bình thường là được. Quan trọng là phải có đặc điểm và phong cách của mình, để giáo viên nhìn ra tiềm năng và cá tính nghệ thuật của cậu. Nghe nói trong số giám khảo của học viện mỹ thuật này rất nhiều người tính tình cổ quái, không thích những bức tranh theo khuôn khổ. Bức tranh đặc biệt một chút sẽ dễ dàng được chọn”.
Tiêu Tinh gật đầu. Chẳng mấy chốc tốp học sinh phỏng vấn trước bước ra ngoài, Lão Khôn vẫy tay với Tiêu Tinh, “Ôi, đến lượt mình rồi, mình vào trước đây, cậu cố lên nhé!”.
Tiêu Tinh gật đầu, “Cậu cũng cố lên”.
Không lâu sau, tốp thứ hai cũng phỏng vấn xong. Tiêu Tinh nhìn thấy trước khi đi, Lão Khôn lén làm động tác “yeah” với mình, không kìm được mỉm cười. Anh chàng này đúng là người dễ gần, gặp người lạ trên đường cũng có thể vỗ vai gọi một tiếng “người anh em”.
Tiêu Tinh vẫy tay tạm biệt anh ta rồi cùng tốp học sinh tiếp theo vào phỏng vấn. Có ba giám khảo, hai nam một nữ, vẻ mặt hết sức nghiêm túc. Nhìn những bạn xung quanh ai ai cũng căng thẳng, trong lòng Tiêu Tinh cũng không khỏi lo lắng. Đề tài mà cô bốc thăm được là vẽ phác họa cảnh vật trong vòng mười phút. Tiêu Tinh ngồi đó, liếc nhìn căn phòng một lượt, cuối cùng dừng lại ở cửa sổ trong góc. Thời gian quá ngắn, những thứ phức tạp không kịp vẽ, đơn giản quá thì sẽ tỏ ra đơn điệu, cửa sổ là một lựa chọn không tồi, có thể để lại chút không gian tưởng tượng trong bức vẽ. Có cảm hứng rồi Tiêu Tinh liền cầm 乃út, nhanh chóng phác họa. Có nền tảng mỹ thuật mười năm, thêm vào đó trong khoảng thời gian một tháng ở New York cô không ngừng luyện tập, cảm giác quen thuộc khi cầm 乃út trong ký ức trào dâng trong lòng. Tiêu Tinh lướt 乃út như nước chảy, chỉ nghe thấy tiếng ngòi 乃út cọ sát với giấy vẽ phát ra tiếng sột soạt không ngừng. Tiêu Tinh nhanh chóng đắm mình vào việc sáng tác. Những người xung quanh đều lần lượt nộp tác phẩm, Tiêu Tinh không hề bị ảnh hưởng, vào phút cuối cùng, cô đã vẽ xong bức tranh của mình, mỉm cười nộp cho giám khảo. Giám khảo là một người đàn ông trung niên. Sau khi nhìn qua bức tranh của Tiêu Tinh, chỉ lạnh lùng hỏi:
“Tiêu Tinh đúng không, em học vẽ bao lâu rồi?”.
Tiêu Tinh lễ phép gật đầu, “Em bắt đầu học từ nhỏ, học được hơn mười năm ạ”.
Giám khảo ngẩng đầu nhìn cô, “Tôi đã xem hồ sơ của em, trước đó đã từng giành được rất nhiều giải thưởng trong các cuộc thi mỹ thuật. Mặc dù lên đại học không tiếp tục học chuyên ngành mỹ thuật, có điều quả thực em rất có năng lực. Tranh của em màu sắc tươi sáng, phong cách cũng rất rõ ràng. Trong số những học sinh phỏng vấn ngày hôm nay, có thể coi em là thí sinh xuất sắc”.
Tiêu Tinh được khen đến nỗi cảm thấy ngượng ngùng, cô xoa đầu và nói, “Em cảm ơn thầy…”.
“Nếu không có vấn đề gì, tôi muốn nhận em”, đột nhiên ông ta đứng dậy, mỉm cười nhìn Tiêu Tinh. Tiêu Tinh có chút ngạc nhiên, thực ra cuộc phỏng vấn hôm nay cô chỉ đến thử sức mà thôi. Việc trực tiếp nhận vào học như thế này rõ ràng là không đúng quy định. Buổi phỏng vấn kết thúc, ít nhất phải sau mấy ngày mới công bố. Nhưng rất lạ là hình như hai giám khảo còn lại cũng không ngạc nhiên về quyết định này. Thậm chí ánh mắt của nữ giám khảo khi nhìn cô có chút kỳ lạ. Trong khi đó thầy giáo nhận cô thì cười rất hòa nhã, “Em không cần căng thẳng, giáo viên hướng dẫn có quyền chọn học sinh. Em rất có tài, vì thế tôi mới muốn phá lệ nhận em. Kiến thức lý luận sau khi vào học có thể từ từ bổ sung”.
Nghe thầy nói vậy Tiêu Tinh mới thấy yên tâm, vội vàng cúi người và nói:
“Em cảm ơn thầy! Cảm ơn thầy”.
Tiêu Tinh đăng ký rất muộn, là tốp cuối cùng phỏng vấn, đợi đến khi buổi phỏng vấn kết thúc cũng đã đến giờ ăn tối. Ba vị giám khảo mỗi người đi một đường, Tiêu Tinh đi cùng đường với thầy hướng dẫn. Cô đã tìm hiểu thông tin có liên quan, người đàn ông này có lẽ là giáo sư Vương. Cô đã nhìn thấy ảnh và giới thiệu về ông ta trên trang web của trường. Năm nay mới được lên làm giáo viên hướng dẫn cho nghiên cứu sinh, nghe nói tính tình rất dễ chịu. Lần này Tiêu Tinh đến thử sức, chọn giáo viên hướng dẫn chính là người này, không ngờ lại được ông ấy nhận, tâm trạng khó tránh khỏi có chút kích động. Đi đến chỗ rẽ, nghe thấy thầy giáo cười nói:
“Chi bằng cùng nhau ăn cơm, nhân tiện nói với em về kế hoạch sau này”.
Tiêu Tinh cũng muốn hiểu thêm về thầy giáo nên đồng ý ngay:
“Được ạ, cảm ơn thầy”.
Ông ta lái một chiếc xe màu đen ra khỏi bãi đỗ xe, Tiêu Tinh liếc nhìn, là một chiếc BMW, trong lòng không khỏi ngạc nhiên. Sau khi lên xe, thấy chiếc xe phóng lên cầu cao tốc, đi về phía cách xa trung tâm thành phố, Tiêu Tinh… dần dần cảm thấy bất an. Đây là lần đầu tiên cô ăn cơm với một người đàn ông xa lạ. Mặc dù người đàn ông này sau này là giáo viên hướng dẫn của cô. Nhưng ngồi cùng ông ta trong không gian kín như thế này vẫn khiến cô cảm thấy rất không thoải mái. Có lẽ là giác quan thứ sáu của người phụ nữ thôi thúc, nhìn nụ cười của người này qua gương chiếu hậu, cảm giác ông ta cười rất lạ. Trong lòng Tiêu Tinh có chút căng thẳng nhưng bề ngoài thì cố làm ra vẻ bình tĩnh, lấy điện thoại trong túi áo, gọi điện cho Thẩm Quân Tắc. Lúc này ngồi trong xe của người đàn ông này, hoàn toàn chưa biết sẽ bị đưa đi đâu. Nếu thật sự như cô nghĩ, người đàn ông này nhận cô là có ý đồ khác, vậy thì cô phải nhanh chóng cầu cứu, nếu không cô ૮ɦếƭ rồi cũng không tìm thấy xác. Không còn nghi ngờ gì, Thẩm Quân Tắc trở thành đối tượng cầu cứu số một. Nếu người đàn ông này biết cô đã kết hôn, có lẽ sẽ từ bỏ ý nghĩ bắt nạt cô… Tút… tút… Tiếng tút tút vang lên bên tai rất lâu. Tiêu Tinh chưa bao giờ nghĩ rằng có lúc cô lại muốn nghe thấy giọng nói của Thẩm Quân Tắc như thế này. Rất lâu sau, cuối cùng cũng có người nhấc máy, lòng bàn tay của Tiêu Tinh ướt đẫm mồ hôi. “Có chuyện gì?”.
Thẩm Quân Tắc cố tình hạ thấp giọng. Lúc này nghe giọng nói của anh không đáng ghét chút nào, ngược lại khiến Tiêu Tinh cảm thấy như tìm thấy phao cứu sinh. Tiêu Tinh nắm chặt điện thoại, cố làm ra vẻ bình tĩnh và nói:
“Chồng à, tối nay vợ không về nhà ăn cơm đâu”.
“…”.
Thẩm Quân Tắc im lặng. Tiêu Tinh tiếp tục bình tĩnh nói:
“Là thế này, sáng nay vợ đi tham gia buổi phỏng vấn của học viện mỹ thuật XX, giáo sư Vương đã quyết định nhận vợ rồi. Bây giờ vợ và ông ấy đang trên đường đi ăn. Có thể tối nay vợ sẽ không về ăn, chồng không cần đợi vợ, ăn ở ngoài đi nhé”.
“…”.
“Vợ xin lỗi, vốn dĩ đã hẹn tối nay cùng chồng đi ăn đồ Tây, ha ha, hôm khác vợ sẽ đền cho chồng nhé”.
“…”.
“Chồng, chồng đang họp à?”.
Thẩm Quân Tắc tiếp tục im lặng. Bởi vì lúc này, mấy chục con mắt trong phòng họp đang tò mò nhìn anh. Quả thực mấy tiếng “chồng, chồng” của Tiêu Tinh quá lớn, truyền qua ống nghe điện thoại, khiến mọi người trong phòng họp đều trợn mắt há mồm. Bà chủ… bà chủ quả là uy vũ, ông chủ Thẩm lạnh lùng đã bị mấy tiếng gọi chồng của bà làm cho hóa đá rồi.