Tường thuật hiện trường hôn lễ
Vệ Nam đã nhận lời đến New York làm phù dâu cho Tiêu Tinh, ngày mai cô ấy sẽ đến sân bay. Buổi trưa Thẩm Quân Tắc gọi điện:
“Cô bạn thân Vệ Nam của cô chiều nay sang đúng không? Có cần tôi đi đón không?”.
Tiêu Tinh không nghĩ ngợi gì mà lập tức từ chối:
“Không cần đâu, dù sao thì anh không quen cô ấy, đến rồi sẽ thấy không tự nhiên”.
Thẩm Quân Tắc có chút bực mình, “Tùy thôi”.
Anh ngừng một lát rồi lo lắng hỏi, “Một mình cô đi đón cô ấy, chắc chắn là không bị lạc chứ?”.
Tiêu Tinh cười nói:
“Sinh ra cái mồm để làm gì, nếu không tìm được tôi sẽ hỏi. Hơn nữa taxi để làm gì chứ?”.
Thẩm Quân Tắc ngượng ngùng sờ mũi, im lặng một lúc không biết nên nói gì. Quả thực anh đã lo lắng quá mức. Cho dù Tiêu Tinh có mù đường tới mức không thể tưởng tượng được, nhưng ít ra cũng biết tìm taxi. Điều này cũng khó trách, trong lòng anh, Tiêu Tinh đã bị liệt vào “nhóm người kém thông minh”, “cô nàng hồ đồ lúc nào cũng quên trước quên sau”.
Lúc nào cũng có cảm giác cô làm gì anh cũng không yên tâm. “Thực ra, tôi nói thật với anh nhé, tôi đang ở sân bay”.
Tiêu Tinh vừa cười vừa nói khiến Thẩm Quân Tắc nghĩ rằng mình bị cười nhạo. Anh sa sầm mặt xuống, lạnh lùng nói:
“Đón được người rồi nhớ gọi điện cho tôi”.
Tiêu Tinh chỉ mặc chiếc váy trắng liền thân, đứng đợi trong đại sảnh của sân bay hơn một tiếng, bị điều hòa làm cho toàn thân lạnh buốt. Cũng tại cô, lâu lắm rồi không gặp Vệ Nam, vì quá phấn khích nên đã đến sân bay trước hai tiếng. Lúc ra ngoài lại quên không mang áo khoác, đúng là “đầu đất”.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến một lúc nữa sẽ được gặp Vệ Nam, Tiêu Tinh lại thấy gió lạnh giống như lò sưởi. Người lạnh nhưng lòng ấm áp. Đến sáu giờ tối, chuyến bay của Vệ Nam hạ cánh đúng giờ. Hai người vừa nhìn thấy nhau đã bắt đầu hò hét:
“Nam Nam!”.
“Tao nhớ mày quá!”.
“Tao cũng thế!”.
Hai người không bận tâm đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh, lao như bay tới, ôm chầm lấy nhau. Cả hai đều đi giày cao gót nhưng tốc độ tăng tốc có thể sánh ngang với quán quân chạy ngắn, khiến Lục Song đi cùng vừa ngạc nhiên vừa khâm phục. Chàng trai đi cùng Vệ Nam chính là Lục Song, trẻ trung tuấn tú, nụ cười dịu dàng, trông có vẻ rất dễ gần. Anh đi đến trước mặt Tiêu Tinh, lịch sự nói:
“Xin chào, anh là Lục Song”.
Tiêu Tinh bỏ Vệ Nam ra, bắt tay Lục Song, tò mò ngắm nghía anh:
“Anh là bạn trai của Nam Nam? Cuối cùng không chỉ là bạn của anh trai nó nữa rồi?”.
Nghe Kỳ Quyên nói anh ta là bạn thân của anh trai Vệ Nam. Lúc đầu Vệ Nam nói chuyện với anh ta cũng là vì nể mặt anh trai. Lục Song gật đầu rồi nói một cách rất ẩn ý:
“Tình hữu nghị cách mạng giữa anh và Vệ Nam đã tiến thêm một bước, cuối cùng có thể bỏ qua anh trai cô ấy”.
Tiêu Tinh bật cười:
“Anh thật hài hước”.
Lục Song nói:
“Bình thường thôi mà”.
Tiêu Tinh ghé sát vào tai Vệ Nam:
“Anh ta rất thú vị”.
Vệ Nam bi thảm ngước nhìn bầu trời:
“Siêu thú vị”.
Vệ Nam ngừng một lát rồi ghé sát vào tai Tiêu Tinh, khẽ nói:
“Anh nhà mày đâu?”.
Tiêu Tinh nhún vai:
“Anh ta là người của công việc, không có thời gian đến đón hai người”.
Vệ Nam “Ừm” một tiếng, không nói gì nữa. Tiêu Tinh đưa Vệ Nam đến nhà mới, ngắm nghía ngôi nhà trang trí lộng lẫy. Phòng tân hôn là do bố mẹ Quân Tắc thiết kế. Tiêu Tinh cũng mới đến lần đầu, chiếc giường ngoại cỡ trong phòng ngủ khiến Vệ Nam cười có chút gượng gạo. Nghĩ đến “công dụng” của chiếc giường này, Tiêu Tinh cũng ngượng ngùng, xoa đầu và nói:
“Chiếc giường này do mẹ anh ta chọn. Bà ấy muốn có cháu nội đến phát điên lên. Hay là tối nay bọn mình ngủ ở đây?”.
Vệ Nam gượng cười:
“Như thế không hay đâu, tao ngủ với mày không sinh được cháu nội đâu”.
Tiêu Tinh cốc đầu Vệ Nam:
“Con quỷ háo sắc”.
Vệ Nam cười nói:
“Chiếc giường này để lại cho mày và chú rể động phòng hoa chúc”.
Nụ cười sững lại trên khuôn mặt Tiêu Tinh:
“Tao còn lâu mới… với anh ta”.
Động phòng hoa chúc? Thật đáng sợ, cùng với người đàn ông mặt lạnh Thẩm Quân Tắc… khiến Tiêu Tinh có cảm giác thất bại, giống như gặp tên boss đáng sợ trong game online, chỉ cần một chiêu là mất mạng. Thấy Lục Song đi vào phòng vệ sinh, Vệ Nam vội nắm tay Tiêu Tinh, nghiêm túc nói:
“Mày tự nguyện lấy anh ta thật sao?”.
Trên đường đi cô đã định hỏi mấy lần nhưng lại thôi, có lẽ vì Lục Song ở đó. Cuối cùng bây giờ đã hỏi, nhưng Tiêu Tinh lại thấy xót xa trong lòng. Vệ Nam và Kỳ Quyên là hai người bạn trái ngược nhau. Kỳ Quyên khiến cô luôn có cảm giác an toàn, giống như người chị cả bảo vệ họ. Còn Vệ Nam thì giống tính cách của cô, là người bạn có thể tâm sự mọi nỗi niềm. Lúc này nghe Vệ Nam hỏi như vậy, Tiêu Tinh cũng không biết nên giải thích thế nào, im lặng rất lâu. Tiêu Tinh bước đến trước cửa sổ, nhìn bóng mình in trên cửa sổ, khẽ mỉm cười và nói, “Đúng là tao tự nguyện lấy anh ta, bởi vì đối với tao, lấy anh ta là lựa chọn tốt nhất”.
Vệ Nam sa sầm mặt xuống, “Tao biết ngay là mày có nỗi khổ riêng. Mày còn trẻ, phải tìm người mình thích mới…”.
Tiêu Tinh khẽ ngắt lời Vệ Nam:
“Thực ra tao rất ngưỡng mộ mày, có thể gặp được người mình thích chẳng dễ dàng gì. Bao nhiêu năm rồi, tao muốn thích ai cũng không thích được. Lúc nào cũng cảm giác tình yêu thật mơ hồ”.
Nhìn dáng vẻ cô đơn của cô, Vệ Nam cảm thấy xót xa:
“Có lẽ duyên phận của mày vẫn chưa đến!”.
“Điều này thật sự không quan trọng với tao”, Tiêu Tinh mỉm cười, “Lấy anh ta, một là có thể giải quyết khó khăn cho gia đình, hai là anh ta đã đồng ý cho tao học mỹ thuật”.
Tiêu Tinh quay người lại, chăm chú nhìn Vệ Nam, “Có thể lại được đến học viện mỹ thuật, tao thực sự rất vui”.
“Vì thế mày đánh đổi hạnh phúc của mình sao?”.
“Đối với tao, đó chính là hạnh phúc”.
Tiêu Tinh ngừng một lát, mỉm cười và nói, “Giống như với Kỳ Quyên, có thể lo cho cuộc sống của mẹ, khiến mẹ được sống sung sướng chính là hạnh phúc của nó”.
Mỗi người đều có cách lý giải khác nhau về hạnh phúc. Có lẽ đây chính là thứ cô muốn. Nhìn nụ cười của cô, Vệ Nam im lặng. Vượt ngàn trùng xa xôi đến làm phù dâu cho cô nhưng không hề cảm thấy một chút không khí vui vẻ nào. Biết Tiêu Tinh là người đã quyết định thì sẽ không thay đổi, ngày mai là tổ chức hôn lễ rồi, ván đã đóng thuyền, bây giờ có ngăn cản thì cũng vô ích, Vệ Nam chỉ có thể cố tỏ ra vui vẻ, khẽ nắm tay cô, mỉm cười và nói:
“Tiêu Tinh, cho dù thế nào mày cũng phải chăm sóc bản thân mình. Nếu không vui thì về nước, Vệ Nam tao có một bát cơm, tuyệt đối sẽ không thiếu cháo cho mày”.
Những từ cuối cùng có chút nghẹn ngào. Tiêu Tinh mỉm cười nắm tay Vệ Nam, “Được rồi, mày đừng lo cho tao. Chẳng phải mày thường hay nói, tình yêu không phải là tất cả, không có tình yêu thì vẫn có thể sống vui vẻ đó sao? Tao thấy như thế này rất tốt, Thẩm Quân Tắc sẽ không xử tệ với tao. Tao cũng muốn nỗ lực vì ước mơ hồi nhỏ của mình một lần. Đối với tao, đó chính là hạnh phúc”.
Vệ Nam nắm chặt tay cô, khẽ nói:
“Mày thấy vui là được, không vui thì về nước nhé. Tao sẽ nuôi mày”.
Tiêu Tinh cười nói:
“Sao tao dám để mày nuôi tao. Yên tâm đi, tao đã nói trước với anh ta rồi. Sau khi kết hôn, mỗi người có cuộc sống riêng, không liên quan đến nhau. Nếu tao tìm được người mình thích, anh ta sẽ ly hôn với tao?”.
Vẫn chưa kết hôn mà ngay cả đường lùi đã tính xong xuôi rồi sao? Đột nhiên Vệ Nam thấy khóe mắt cay cay, mấp máy miệng nhưng không biết nên nói gì. Sau khi rời khỏi nhà mới, ba người cùng đến khách sạn. Lục Song bị ném sang phòng bên cạnh. Vệ Nam cứ đòi ngủ cùng với Tiêu Tinh. Tối hôm ấy hai người nói rất nhiều chuyện, dường như chẳng bao giờ nói hết chuyện, nhưng cũng dường như biết rằng sau này sẽ không còn cơ hội để nói chuyện như thế này nữa, vì thế mới dành hết buổi tối cuối cùng này để tâm sự với nhau. Hồi nhỏ, tất cả đều hồn nhiên, ngây thơ, vô ưu vô lo, cùng nắm tay nhau đi dạo phố, có lúc đi suốt cả buổi chiều không mua được thứ gì những vẫn thấy vui, đứng trên cầu cười khúc khích. Quãng thời gian ngây thơ vô ưu vô lo ấy, tình bạn thuần khiết ấy là vật báu quý giá nhất mà ba người nâng niu trong ký ức của mình. Về sau Vệ Nam thích Hứa Chi Hằng học cùng lớp nhưng chỉ yêu thầm, không thành đôi. Về sau, mẹ Kỳ Quyên mắc bệnh ung thư ✓ú, khiến Kỳ Quyên sớm phải vác trên vai gánh nặng cuộc sống. Về sau, lên cấp ba học hành bận rộn, Tiêu Tinh bị bố mẹ ép phải bỏ lớp mỹ thuật, tịch thu cây 乃út vẽ mà cô yêu quý đã theo cô suốt hơn chục năm. Về sau nữa, mối tình đầu của Vệ Nam kết thúc trong bi thảm. Mẹ Kỳ Quyên qua đời. Tiêu Tinh ra nước ngoài, ngày mai cô sẽ lấy một người đàn ông xa lạ. Thời gian trôi đi thật nhanh. Những năm tháng niên thiếu vẫn chưa kịp nhớ lại thì đã phải chân trời góc biển, mỗi người một nơi. Hai người nằm trên giường, cùng hát bài hát mà hồi nhỏ thích nhất. Bài hát ấy tên là Giây phút đầu tiên: Ngày hôm qua sẽ bị ngày hôm nay, ngày mai thay thế, tình cảm gắn bó sẽ không phai nhạt, luôn quan tâm đến nhau… Dù bạn và tôi có lạc nhau giữa thành phố náo nhiệt thì tình bạn sẽ xuất hiện trong giây phút đầu tiên… Bạn của tôi, chỉ cần bạn bị cô đơn đè nén đến nỗi không thể thốt lên thành lời, giây phút đầu tiên tôi sẽ quan tâm đến bạn… Bài hát đã từng hát đi hát lại rất nhiều lần nhưng đến ngày hôm nay, ngay cả lời bài hát phía sau cũng không nhớ rõ nữa. Sáng sớm hôm sau, Tiêu Tinh và Vệ Nam bị Lục Song đánh thức từ rất sớm. Thẩm Quân Tắc mời thợ trang điểm đến khách sạn. Trang điểm cho cô dâu phải đặc biệt tỉ mỉ, mất mấy tiếng mới xong. Thêm vào đó phù dâu Vệ Nam cũng phải mặc lễ phục, loanh quanh suốt một buổi sáng hai người mới chuẩn bị xong, bụng đói đến nỗi sôi lên ùng ục. May mà Lục Song rất chu đáo, đã gọi đồ ăn từ trước. Vệ Nam không kìm được nhấc nhấc bộ váy của Tiêu Tinh:
“Woa, đẹp quá!”.
Tiêu Tinh gãi đầu, “Thật không? Anh ta nói rất bình thường. Tao vẫn thấy bộ của mày đẹp hơn”.
Mặc bộ váy cưới đẹp như vậy mà Tiêu Tinh không hề có một chút cảm giác vui sướng, có lẽ là vì cô ấy không thích cuộc hôn nhân này… Vệ Nam xót xa khịt mũi, cười nói:
“Mày đừng khiêm tốn nữa. Mày chính là cô dâu xinh nhất”.
Tiêu Tinh nhếch mép cười:
“Cảm ơn mày đã khen tao, vậy thì tao sẽ không khách sáo nhận nó”.
Rõ ràng là nhà họ Thẩm rất coi trọng buổi hôn lễ này. Lúc đến đón Tiêu Tinh đến nhà thờ đã phái một đoàn xe, nhưng Tiêu Tinh không hề bận tâm, không thèm nhìn mà chui vào xe hoa của chú rể. Hội trường tổ chức hôn lễ, thảm đỏ trải dài đến tận cửa. Xe đón cô dâu vừa đến, bạn bè thân thiết hai bên đã phấn khích tung hoa. Hai bên thảm đỏ đặt rất nhiều dạ lan hương màu trắng, bước đi trên tấm thảm, cảm giác lãng mạn như đang đi giữa vườn hoa. Tiêu Tinh vừa xuống xe đã bị rừng hoa màu trắng hoành tráng làm cho sợ hãi đến sững người… Vệ Nam đứng cạnh bắt đầu suýt xoa:
“Anh nhà mày lãng mạn thật đấy! Woa woa woa, lại còn trải loại hoa mày thích nhất đầy đường. Trời ơi, phải cần bao nhiêu hoa đây, tất cả dạ lan hương ở New York này đều bị anh ta mua hết rồi…”.
Tiêu Tinh nhìn biển hoa, không thể nói là thích, chỉ thấy tâm trạng hết sức phức tạp. Chẳng phải đã nói hôn lễ muốn thế nào thì tùy rồi sao? “Tùy” đối với Thẩm Quân Tắc là thế này sao? Tất cả những bông dạ hương mà cô nhìn thấy từ nhỏ đến lớn cũng không nhiều như hôm nay… Hơn nữa, dạ lan hương là loài hoa cô thích nhất. Ngôn ngữ của nó là “tình yêu có ở khắp mọi nơi”.
Sao anh lại biết loài hoa cô thích nhất? Tiêu Tinh ngây người đứng trên thảm đỏ, đột nhiên có cảm giác không biết phải làm thế nào. Thẩm Quân Tắc đã đứng chờ trên thảm đỏ từ rất lâu thì rất bình tĩnh, rảo bước đi đến trước mặt Tiêu Tinh rồi đưa cánh tay ra. Tiêu Tinh ngây người. Hình như hôm nay anh có chút khang khác, mặc complet đen, áo sơ mi trắng, cà vạt màu cà phê, sự phối hợp rất đơn giản nhưng lại làm tôn lên khí chất của anh một cách đáng ngạc nhiên. Một người đàn ông chín chắn thành đạt, tuấn tú nho nhã, có lẽ là đối tượng lý tưởng trong lòng rất nhiều cô gái. Thêm vào đó vì hôm nay là hôn lễ, không thể hấm hứ làm mặt lạnh, thay vào đó là nụ cười khe khẽ trên môi khiến người ta có cảm giác dịu dàng đến hoa mắt chóng mặt. Anh ta biết dịu dàng, đúng là còn khó hơn mùa hè có tuyết rơi… Tiêu Tinh tò mò nhìn anh. Thẩm Quân Tắc giơ tay một hồi lâu mà Tiêu Tinh vẫn không có phản ứng gì, không kìm được ghé sát vào tai cô và nói:
“Cô nên khoác tay tôi”.
Tiêu Tinh “ồ” một tiếng, ngoan ngoãn nắm tay anh. Thẩm Quân Tắc im lặng một lúc, thấp giọng nói, “Cô chưa chứng kiến hôn lễ của người khác bao giờ sao? Tôi bảo cô khoác tay tôi”.
“Người bình thường lúc thấy vô vị thà xem thêm một bộ phim chứ cũng không chạy đến xem người khác kết hôn”.
Tiêu Tinh nói năng rất hùng hồn, dứt lời liền khoác tay anh. Thẩm Quân Tắc nhìn cô, không nói gì. Hôm nay là ngày vui, cũng chẳng muốn kỳ kèo với cô. Bước lên trước hai bước, hình như Tiêu Tinh bị trẹo chân, đi lại không vững lắm. Thẩm Quân Tắc nhận ra cô không quen đi loại giày cao gót mũi nhọn này, đi lại trẹo chân. Nhìn cô đi lại khó khăn thế kia, chắc chắn chưa đi được nửa đường sẽ phải tập tễnh. Như thế thì rất không đẹp mắt… Thẩm Quân Tắc dừng bước, đột nhiên bế cô lên. Đám đông vang lên tiếng gào thét:
“Woa… bế công chúa!”.
“Ặc, Thẩm Quân Tắc, có cần phải mạnh thế không!”.
“Thẩm huynh đang tạo ấn tượng với mọi người, không biết à?”.
“Ngưỡng mộ ૮ɦếƭ đi được, Quân Tắc, em cũng muốn được bế, mỗi lần một tệ!”.
Thẩm Quân Tắc không bận tâm đến lời trêu chọc của đám bạn, bình tĩnh bế Tiêu Tinh bước trên thảm đỏ, cánh tay dùng lực vừa phải. Tiêu Tinh bị anh đột ngột bế lên, hốt hoảng trợn tròn mắt, vùng vẫy và nói: