Chờ một ngày nắng - Chương 26

Tác giả: Diệp Chi Linh

“Tôi nằm mơ đúng đến đoạn gay cấn, một tên ác quỷ theo sau tôi, tôi đang chạy trốn, anh đập một cái khiến tôi giật bắn cả người”.
Thẩm Quân Tắc cố kìm nén ý nghĩ đấm cho cô một quả, lạnh lùng nói:
“Sắp đến rồi”.
“Ừm”, Tiêu Tinh nhìn ra ngoài cửa sổ, gật đầu và nói, “Thế thì anh cứ dừng ở đây đi, dù sao thì cũng sắp đến rồi, tôi sẽ tự đi bộ về, nhân tiện đi dạo một lúc”.
Thẩm Quân Tắc sa sầm mặt xuống, anh đáng sợ như vậy sao? Tiêu Tinh không muốn ở cạnh anh thêm một phút nào sao? Suốt đường đi chỉ ngủ, ngủ và ngủ, khó khăn lắm mới tỉnh lại thì lập tức xuống xe tránh mặt anh? “Tôi có chuyện muốn nói với cô”, Thẩm Quân Tắc dừng xe lại nhưng lại không mở cửa xe. Tiêu Tinh quay sang hỏi:
“Nói đi, tôi đâu có ngăn anh”.
Thẩm Quân Tắc quay sang nhìn cô, nghiêm túc nói:
“Hôm qua tôi nói chuyện điện thoại với bố cô. Ông nói chúng ta có thể kết hôn ông rất vui. Việc kết hôn thế nào do chúng ta tự quyết định. Đến lúc ấy… ông sẽ sang tham dự hôn lễ. Ông cũng… chỉ phụ trách tham gia hôn lễ”.
Xem ra bố cô cũng sợ cô, chỉ mong cô sớm lấy chồng. “Ừm, bố tôi hơi lười”.
Tiêu Tinh gật đầu, “Thế thì sao?”.
Ánh mắt của Thẩm Quân Tắc có chút lạnh lùng, “Vì thế, cô muốn… một hôn lễ như thế nào?”.
Cuối cùng Tiêu Tinh đã hiểu ý của anh, nghiêng đầu buồn phiền suy nghĩ, nghĩ rất lâu, lâu đến mức khả năng chịu đựng của Thẩm Quân Tắc sắp đến cực điểm cô mới quay sang, mỉm cười và nói, “Tùy anh”.
Thẩm Quân Tắc nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Cô nghĩ lâu như thế, chỉ nghĩ được… tùy sao?”.
Tiêu Tinh làm ra vẻ vô tội, gật đầu:
“Đúng vậy, hôn lễ thế nào cũng được. Dù sao thì tôi cũng chưa từng kết hôn, anh sắp xếp đi”.
Thế nào gọi là cô chưa từng kết hôn! Lẽ nào tôi đã từng kết hôn? Thái độ không chút bận tâm của Tiêu Tinh càng khiến Thẩm Quân Tắc khó chịu. Vốn tưởng rằng cô sẽ đưa ra những yêu cầu như “tiệc rượu và hoa tươi trong lễ đường”, “đoàn xe vòng quanh New York, với cái đầu óc kỳ quái của cô, cho dù đưa ra yêu cầu ly kỳ như thế nào Thẩm Quân Tắc cũng không thấy lạ, nhưng cô lại nói là “tùy!”.
Tùy cái đầu cô ấy! Thẩm Quân Tắc không biết vì sao mình lại tức giận như vậy, dù sao thì anh càng nhìn Tiêu Tinh càng thấy chướng mắt. “Được, thế thì tùy”.
Thẩm Quân Tắc lạnh lùng lườm cô, “Khi nào về nhớ đặt báo thức, trước tám giờ sáng mai phải rửa mặt sạch sẽ. Một cái đồng hồ không đánh thức cô, tôi đề nghị cô nên đặt ba cái”.
“Thực ra ngày nào tôi cũng đặt ba cái đồng hồ báo thức nhưng vẫn không dậy được”.
Tiêu Tinh nghiêm túc nói. Nhìn thấy sắc mặt u ám của Thẩm Quân Tắc, vội vàng cười nói, “Không sao, tối nay tôi sẽ đặt năm cái”.
Thẩm Quân Tắc lẳng lặng quay đầu đi, hầm hầm mở cửa xe. Anh không muốn nói chuyện với cô nữa, nếu không sẽ bị cô làm cho tức ૮ɦếƭ. Tiêu Tinh vội vàng mở cửa xuống xe, “Nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước đây, bye bye”.
Nói xong chữ “bye” cuối cùng thì đã đi được ba mét rồi. Mái tóc dài của cô đung đưa theo dáng đi. Đi được vài bước cô lại dừng lại xem đồ lưu niệm bên đường. Lúc mặc cả với người bán hàng, mồm miệng nhanh nhảu giống hệt như đang học thuộc bài diễn thuyết, trông rất có tinh thần, đặc biệt là dáng vẻ đắc ý khi mặc cả thành công, mua được thứ mà mình thích, không còn dáng vẻ ấm ức khi nén nước mắt tiễn Kỳ Quyên ở sân bay lúc nãy. Đột nhiên Thẩm Quân Tắc thấy trái tim của mình cũng bắt đầu đung đưa trong Ⱡồ₦g иgự¢. Thật sự anh phải lấy một người con gái mà nhìn thế nào cũng thấy rất khác người. . . Đúng là tự gây ra nghiệp chướng, không thể sống được. Sáng hôm sau, Thẩm Quân Tắc sợ Tiêu Tinh ngủ nướng nên bảy rưỡi đã gọi điện thoại giục cô dậy. Kết quả chỉ đổ một chuông đầu bên kia đã nhấc máy, hơn nữa nghe giọng nói lanh lảnh thánh thót của cô hoàn toàn không giống như vừa ngủ dậy. “A lô, Thẩm Quân Tắc, tìm tôi có chuyện gì không?”.
“Cô dậy sớm vậy sao?”.
Thẩm Quân Tắc có chút kinh ngạc, không kìm được cất cao giọng nói. “Không phải là tôi dậy sớm. Haizz, tôi không ngủ”.
Tiêu Tinh ngừng lại một lát rồi giải thích, “Hôm mà Kỳ Quyên sắp đi, chúng tôi nói chuyện thâu đêm. Hôm qua sau khi từ sân bay về, tôi ngủ bù, ngủ một phát đến tận mười giờ tối, sau đó không ngủ được nữa, kiên quyết thức đêm”.
“… Thôi được”.
Thẩm Quân Tắc thấy hơi đau đầu, “Lát nữa tôi qua đón cô”.
Kết quả khi đến khách sạn, vừa nhìn thấy dáng vẻ của Tiêu Tinh, Thẩm Quân Tắc chỉ muốn vo tròn cô nàng này, Ϧóþ nát rồi nặn lại. Hai mắt thâm quầng, nhìn rất thảm hại. Bố mẹ nhìn thấy dáng vẻ này chắc chắn sẽ sợ hãi đến nỗi phát bệnh tim. Thẩm Quân Tắc gườm gườm nhìn cô, “Cô không biết trang điểm để che đi sao?”.
Tiêu Tinh cười và nói:
“Không kịp rồi, lên xe rồi nói. Đừng lo, vết thâm xuất hiện sau khi thức đêm chỉ là tạm thời, một lúc sau sẽ hết. Dù sao thì chỉ có anh nhìn thấy. Mà anh thì lại không bận tâm tôi xinh hay xấu, đúng không?”.
Cô nói rồi tự mở cửa lên xe, thắt chặt dây an toàn. Dáng vẻ ngờ nghệch của cô lúc thức dậy chỉ có anh có thể nhìn thấy? Đãi ngộ đặc biệt này anh nên cảm thấy vinh dự sao? Thẩm Quân Tắc hoàn toàn không cảm thấy vinh dự, càng nhìn quầng thâm quanh mắt cô càng tức giận. Anh sa sầm mặt xuống, không thèm nói gì mà khởi động xe. Tiêu Tinh ngồi ở ghế lái phụ, soi gương chiếu hậu rồi dụi mắt, quả nhiên quầng thâm nhạt đi, sau đó cô lại lấy một đống đồ trong chiếc túi xách rồi bôi lên mặt. Động tác trang điểm của cô rất nhanh nhẹn, bôi kem lót, đánh phấn má, kẻ lông mày, kẻ mắt, đánh mascara, từng bước từng bước rất đúng thứ tự, cuối cùng còn tô son, mím môi, sau đó nhe răng cười trong gương, lúc ấy mới cất túi mỹ phẩm đi. Thẩm Quân Tắc bị nụ cười của cô làm cho sởn tóc gáy. Có điều, sau khi trang điểm xong, khuôn mặt của cô vừa trắng vừa mịn, đôi mắt to, lông mày vừa dài vừa rậm, cái mũi xinh xắn, đôi môi màu hồng phấn khiến người ta suy nghĩ vẩn vơ. Khuôn mặt này thật sự… rất xinh. Thẩm Quân Tắc nhìn cô, không kìm được cười nhạo:
“Không ngờ cô cũng biết trang điểm. Sau khi trang điểm trông rất giống người”.
Anh thật sự rất bất ngờ, còn tưởng cô là cô nàng không bao giờ lớn, không hiểu chuyện gì, chỉ biết ăn rồi ngủ. Tiêu Tinh mỉm cười và nói:
“Những thứ này bình thường không dùng mấy, lúc gặp người lớn, vì lễ phép nên phải trang điểm một chút, nếu không mẹ tôi biết sẽ mắng tôi ૮ɦếƭ mất. Hơn nữa tôi không muốn mang mặt mộc đi gặp bố mẹ anh, bị họ coi thường, những ngày tháng sau này cũng khó sống. Sau này còn phải tìm mọi cách để lấy lòng bố mẹ anh. Ấn tượng đầu tiên mà không tốt thì đâu có được. Ngay cả bố mẹ mình tôi còn không biết cách ứng phó nữa là”.
Thôi được, nghe cô nói như vậy, cuối cùng trong lòng anh cũng thấy dễ chịu hơn một chút. Ít ra cô nàng này cũng biết để lại ấn tượng tốt cho bố mẹ anh. Mặc dù cô suy nghĩ cho tương lai của mình nhưng cũng coi như là gián tiếp suy nghĩ cho anh, miễn cưỡng đạt yêu cầu. Thẩm Quân Tắc lái xe đưa Tiêu Tinh đến nhà họ Thẩm, dừng xe rồi mới nói:
“Đến rồi”.
Tiêu Tinh nhìn thấy cánh cửa sắt ấy, ngạc nhiên quay sang nhìn anh:
“Lần trước chúng ta gặp nhau ở đây, chẳng phải anh nói nhà họ Thẩm chuyển nhà rồi sao?”.
Thẩm Quân Tắc ngượng ngùng sờ mũi, không biết nên trả lời thế nào. Tiêu Tinh trợn mắt lườm anh và nói:
“Anh sợ tôi đoán ra thân phận của anh, cố tình lừa tôi đến khách sạn? Lấy chuyển nhà làm cái cớ, thật là bỉ ổi”.
Thẩm Quân Tắc ho một tiếng, bình tĩnh nói:
“Cô muốn tính sổ cũng không vội tính hôm nay. Sau này chúng ta từ từ tính”.
Tiêu Tinh hấm hứ một tiếng rồi mở cửa xuống xe. Quả nhiên nhà họ Thẩm giống hệt tưởng tượng của cô. Trong vườn là những cây cổ thụ cao chọc trời, ở giữa có một căn nhà ba tầng, dưới đất trải đá hoa xanh. Tiêu Tinh có cảm giác, nơi đây lưu dấu lịch sử với bề dày mấy chục năm hưng thịnh suy tàn của một đại gia tộc, vừa vào cửa đã khiến cô cảm thấy áp lực. Cùng Thẩm Quân Tắc vào phòng khách, bỗng chốc Tiêu Tinh bị cảnh tượng trước mắt làm cho giật thót tim. Ông lão ngồi giữa sofa giống hệt lần trước đã gặp, tay cầm gậy ba toong, ngồi rất ngay ngắn, trông rất có khí thế. Bên trái là một người phụ nữ khí chất cao quý đang thư thái uống trà. Bên phải là một người đàn ông trầm tĩnh tay cầm cuốn tạp chí. Chiếc sofa đơn bên cạnh còn có một người… Quân Tắc giả mạo đang tươi cười gọt táo. Vừa nhìn thấy Tiêu Tinh, anh ta trượt tay, làm đứt vỏ táo. Thẩm Quân Tắc thấy Tiêu Tinh có chút căng thẳng, ghé sát vào tai cô, khẽ nói:
“Ông nội tôi cô biết rồi, hai người kia là bố mẹ tôi, rất dễ nói chuyện, cô không cần căng thẳng”.
Tiêu Tinh gật đầu. Thấy mọi người trong phòng khách cũng phát hiện ra hai người, Thẩm Quân Tắc vờ ra vẻ thân mật, vòng tay khoác vai Tiêu Tinh, đi đến trước ghế sofa, nói với mọi người:
“Bố, mẹ, đây chính là Tiêu Tinh”.
Tiêu Tinh vội vàng cung kính cúi người:
“Cháu chào ông! Cháu chào hai bác!”.
Thật là ngoan… Thẩm Quân Tắc không kìm được thầm cho cô thêm vài điểm. Bố Quân Tắc nhìn Tiêu Tinh, mỉm cười và nói:
“Tiêu Tinh đấy à, mấy năm không gặp, cháu lớn quá, lại xinh hơn hồi nhỏ rất nhiều”.
“Hi hi, thật ạ”.
Tiêu Tinh gượng cười rồi xoa đầu. Cô không nhớ hồi nhỏ đã gặp người này khi nào. Mẹ Quân Tắc nhìn cô, khuôn mặt lạnh lùng cũng nở nụ cười, “Lại đây ngồi, đừng khách sáo”.
Chiếc sofa đôi bên cạnh rõ ràng là đặc biệt dành cho hai người, Quân Tắc nắm tay Tiêu Tinh ngồi xuống. Sau đó đột nhiên Thẩm Quân Tắc như làm trò ảo thuật, lấy một đống đồ trong túi, “Ông, bố, mẹ, đây là quà Tiêu Tinh mang đến biếu mọi người”.
“Ôi, đúng là cô bé ngoan”.
Ông Thẩm không kìm được khen ngợi. Không ngờ Thẩm Quân Tắc là người cẩn thận đến vậy, ngay cả quà cũng chuẩn bị từ trước. Tiêu Tinh hoàn toàn không nghĩ đến việc gặp người lớn phải mang quà… Quay đầu sang thì phát hiện Thẩm Quân Tắc vẫn tỏ vẻ điềm tĩnh, cứ như là “chuyện này không liên quan đến tôi”.
Thấy mọi người khen ngợi không ngừng, lúc ấy Tiêu Tinh mới mỉm cười ngượng ngùng và nói:
“Mọi người đừng khách sáo ạ… Cháu chọn nhưng không biết mọi người có thích không”.
“Thích thích, cháu có tấm lòng như vậy chúng ta đã rất vui rồi”.
Ông Thẩm nhìn Tiêu Tinh với ánh mắt rất đỗi hiền từ, cười tít mắt và nói, “Tiêu Tinh à, cháu lấy Quân Tắc đúng là phúc phận của Quân Tắc nhà chúng ta, sau này cháu là con dâu nhà họ Thẩm rồi, người nhà cả không cần khách sáo. Nếu Quân Tắc dám ức Hi*p cháu, cháu cứ nói với ông. Ông sẽ giúp cháu xử lý nó”.
“…”.
Thẩm Quân Tắc giữ im lặng. “Vâng ạ”.
Tiêu Tinh gật đầu, bỗng chốc cảm thấy hình tượng ông lão trở nên rực sáng lấp lánh, ngay cả bộ râu vốn rất đáng sợ cũng trở nên đáng yêu. Thẩm Quân Kiệt thấy Tiêu Tinh nói chuyện vui vẻ với mọi người, mình cứ trốn tránh mãi cũng không phải cách hay, đành phải nghiến răng, nở nụ cười rạng rỡ, “Hi hi, xin tự giới thiệu, em là Thẩm Quân Kiệt, là cháu trai thứ ba của nhà họ Thẩm, sau này phải nhờ chị dâu giúp đỡ”.
“Ai là chị dâu của cậu!”.
Tiêu Tinh lạnh lùng lườm anh ta. Đột nhiên cảm giác có ba luồng sáng mơ hồ ở bên cạnh hướng về phía mình, Thẩm Quân Tắc cũng lén kéo tay áo của cô. Tiêu Tinh vội vàng tươi cười, khẽ nói, “Cái đó… vẫn chưa kết hôn mà, cậu gọi như thế tôi thấy rất ngại”.
Thẩm Quân Tắc và Thẩm Quân Kiệt nhìn nhau, hai người đều bị điệu bộ vờ ra vẻ e thẹn của cô làm cho da đầu tê dại. Cả hai cùng rùng mình. Ba người lớn không biết chuyện, nghe cô nói vậy đều bật cười rồi gật đầu, rõ ràng là càng thích cô hơn. Đặc biệt là ông Thẩm, cười đến nỗi “rách” cả miệng. Cô cháu dâu e thẹn này thật đáng yêu… “Đúng đúng, vẫn chưa qua cửa mà. A Kiệt, cháu đừng nói lung tung làm Tiêu Tinh sợ!”.
Ông Thẩm gườm gườm nhìn Thẩm Quân Kiệt. Thẩm Quân Kiệt ấm ức trong lòng nhưng không dám bộc lộ ra ngoài, đành phải bực tức cúi đầu gọt táo. Cháu làm chị ta sợ? Thôi xin, hoàn toàn ngược lại thì có! Ông nội ơi, ông không biết sức sát thương của chị dâu khủng khi*p thế nào đâu! Bố Quân Tắc rất điềm tĩnh, mỉm cười nói:
“Tiêu Tinh, cháu và Quân Tắc đã bàn bạc với nhau khi nào chính thức kết hôn chưa? Ý kiến của bố mẹ cháu thế nào?”.
Tiêu Tinh cười đáp:
“Bố mẹ cháu nói tất cả đều do chúng cháu quyết định. Cháu… lúc nào cũng được ạ. Cháu nghe Quân Tắc”.
Thẩm Quân Tắc sững người, đột nhiên cô cho anh đặc quyền lớn như vậy, quả là khiến anh quá đỗi ngạc nhiên. “Tháng sau ạ”.
Thẩm Quân Tắc bình tĩnh nói, “Vẫn còn mười mấy ngày nữa để chuẩn bị, thế là đủ”.
Mười mấy ngày? Anh ta sốt ruột như thế, có phải là sợ để tuột mất con mồi? Mặc dù Tiêu Tinh có chút ngạc nhiên nhưng lúc nãy đã đá bóng sang cho anh, không thể hối hận được nữa, đành phải miễn gưỡng gật đầu trước ánh mắt phấn khích và mong chờ của người nhà họ Thẩm. “Thế thì… tháng sau ạ”.
Nét mặt của Tiêu Tinh có chút giống với dũng sĩ đeo gông xiềng lên đoạn đầu đài. Thẩm Quân Tắc không kìm được ghé sát vào tai cô, khẽ nói:
“Lấy tôi đau khổ lắm sao?”.
Tiêu Tinh gật đầu, cau mày nghĩ một lúc rồi mới nói:
“Đúng vậy, rất đau khổ”.
Thẩm Quân Tắc im lặng. Nhẫn nhịn một lúc vẫn thấy không cam tâm, anh khẽ nói:
“Tôi cũng rất đau khổ. Cô phải hiểu rằng đối với tôi mà nói, kết hôn với cô đúng là ác mộng…”.
“Vì thế, anh thích tự ngược đãi mình sao? Đi một vòng tròn chính là để kéo mình vào cơn ác mộng?”.
Tiêu Tinh tò mò hỏi. Lần này thì Thẩm Quân Tắc thật sự không nói được lời nào. . Phần 2: Cuộc chiến bảo vệ sau hôn lễ .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc