Vàng thật cũng sợ lửa
Nhắc đến Kỳ Quyên, đột nhiên trong đầu Thẩm Quân Tắc hiện lên một hồi ức không mấy tốt đẹp. Cách đó không lâu, anh vừa mới về nước thì công ty con của Thẩm Thị ở bên ấy cũng vừa thành lập, phải chịu sự “đàn áp” của những công ty trong ngành là điều rất bình thường. Nhưng dù sao thì Thẩm Quân Tắc cũng là người có thực lực, danh hiệu tuổi trẻ tài cao không phải là hư danh. Thế lực lớn mạnh nhà họ Thẩm cũng không phải là khoe khoang. Tuy là công ty mới thành lập nhưng dưới sự lãnh đạo của anh, tốc độ phát triển rất đáng ngạc nhiên. Sự phát triển nhanh chóng như vậy dĩ nhiên sẽ làm bùng phát dịch bệnh “đau mắt hột” của những kẻ thành lập sau nhưng phát triển chậm hơn anh. Trong một vụ đấu thầu, Thẩm Quân Tắc nhất thời sơ ý, rơi vào cái bẫy mà kẻ khác đã dày công sắp đặt. Sau khi nhận được giấy triệu tập của tòa án, Thẩm Quân Tắc bắt đầu bình tĩnh tìm một luật sư ưu tú. Văn phòng luật sư nổi tiếng nhất ở đó tên là “Thời Đại”.
Luật sư nổi tiếng nhất của Thời Đại là Tiêu Phàm. Thẩm Quân Tắc vô cùng tự tin, ra giá rất cao, muốn mời Tiêu Phàm nhận vụ án này. Lúc ấy anh vẫn chưa biết ông nội của mình và ông Tiêu là anh em kết nghĩa, chỉ biết nhà họ Thẩm và nhà họ Tiêu có chút qua lại. Vì thế anh rất tự tin với việc mời Tiêu Phàm ra tay. Nào ngờ, rất lâu sau khi gửi thông báo mới nhận được câu trả lời của đại luật sư họ Tiêu. Anh ta nói anh ta rất bận, nếu muốn gặp thì phải hẹn trước. Thẩm Quân Tắc nghĩ, luật sư nổi tiếng, làm mình làm mẩy cũng là chuyện thường tình. Thế nên anh khiêm tốn trả lời, thôi được, vậy thì chúng ta hẹn thời gian gặp mặt. Đợi khoảng một tuần, cuối cùng đã hẹn được thời gian. Thẩm Quân Tắc đích thân chạy đến văn phòng luật sư Thời Đại tìm Tiêu Phàm. Kết quả sau khi nghe xong tình hình sơ qua mà anh kể, Tiêu Phàm bình thản nói:
“Thế này nhé, tôi phải đi công tác một tuần. Vụ án này tạm thời để Kỳ Quyên xử lý”.
Thẩm Quân Tắc vốn đã rất không vừa ý với chuyện phải xếp hàng chờ hẹn, bây giờ anh ta lại nói để người khác xử lý, vì thế càng thấy không yên tâm. Danh sách “luật sư nổi tiếng” mà thư ký của anh thu thập được không hề có người tên là “Kỳ Quyên”… Có lẽ là trợ lý chạy việc lặt vặt cho Tiêu Phàm? Nghĩ đến đây, Thẩm Quân Tắc không kìm được tò mò hỏi:
“Xin hỏi Kỳ Quyên là?”.
Tiêu Phàm bình tĩnh nói:
“Kỳ Quyên học dưới tôi mấy khóa, hiện nay đang thực tập ở đây. Cô ấy đã nhận được giấy chứng nhận luật sư rồi”.
Thực tập? Nghe thấy hai chữ này, sắc mặt của Thẩm Quân Tắc có chút khó coi. Luật sư nổi tiếng thường rất bận rộn, dĩ nhiên là anh hiểu điều đó. Nhưng anh có thành ý như vậy mà đối phương lại cử một sinh viên thực tập xử lý? Điều này chẳng phải là ngang nhiên coi thường anh, tỏ thái độ không coi vụ án của anh ra gì sao? Thẩm Quân Tắc cau mày, giọng nói không mấy vui vẻ:
“Xin lỗi luật sư Tiêu, dù sao thì trình độ của sinh viên thực tập cũng có hạn, để sinh viên thực tập theo vụ án này tôi không yên tâm. Cô Kỳ ấy…”.
Kỳ gì nhỉ? Thẩm Quân Tắc cau mày, “Cái cô… luật sư Kỳ, tuy đã có chứng chỉ luật sư, có điều tôi nghĩ chắc chắn là cô ấy không có đủ kinh nghiệm, vẫn cần phải luyện tập thêm vài năm nữa”.
Cô gái ngồi bên cạnh sắp xếp tài liệu, đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh với khuôn mặt không chút biểu cảm. Ánh mắt ấy có sức sát thương rất lớn, khiến Thẩm Quân Tắc thấy sống lưng lạnh buốt. “Đừng lo, Kỳ Quyên rất có tài, xử lý những công việc cần thiết hoàn toàn không có vấn đề gì”.
Tiêu Phàm giải thích, “Cô ấy là người mà tôi rất tin tưởng, tốt nghiệp học viện T, hơn nữa những vụ án tranh chấp kinh tế là sở trường của cô ấy”.
Mặc dù Tiêu Phàm nói như vậy nhưng trong lòng Thẩm Quân Tắc vẫn thấy rất không vui. Điều này giống như ai làm phẫu thuật cũng hy vọng người mổ chính là giáo sư chuyên khoa, anh mời luật sư rõ ràng là đánh vào danh tiếng của Tiêu Phàm, ai lại ngốc đến mức bỏ tiền cho sinh viên thực tập thử sức? Hơn nữa, làm gì có chuyện đưa vào phòng phẫu thuật rồi mới nói, xin lỗi giáo sư sắp đi công tác, tìm bác sĩ thực tập đến mổ cho anh… Thẩm Quân Tắc không kìm được nói:
“Tôi vẫn hy vọng luật sư Tiêu có thể đích thân đứng ra”.
Ngừng một lát, anh lại nghiêm túc nói tiếp, “Vụ kiện này nhất định phải thắng, tôi không hy vọng xảy ra bất cứ sự cố nào”.
Tiêu Phàm nhìn anh rồi bình tĩnh nói:
“Xin lỗi, tôi không thể đảm bảo có thể giúp anh thắng được vụ kiện này. Nếu anh muốn chắc chắn một trăm phần trăm, vậy thì mời anh… tìm người khác”.
Thế này là thế nào! Đến tận khi bước ra khỏi Thời Đại, Thẩm Quân Tắc vẫn thấy rất mơ hồ. Về sau anh mới biết, quả thực vụ án ấy rất vô vị, Tiêu Phàm không muốn nhận. Ngay cả Kỳ Quyên sau khi nhìn thấy mức thù lao mà anh trả mới miễn cưỡng nhận lời. Anh vừa bước ra khỏi cửa thì đã bị Kỳ Quyên mắng cho té tát mặt mày. “Vụ án quèn mà cũng đòi cần nhiều người quan tâm như thế, anh ta tưởng anh ta là Thiên Hoàng chắc!”.
Vì Kỳ Quyên quá tức giận, nói quá to nên câu nói này nhanh chóng lan truyền trong giới luật sư. Vụ án nhỏ bé này cũng gây được sự chú ý với rất nhiều luật sư nổi tiếng… dĩ nhiên là quan tâm theo kiểu coi đó là trò cười. Mặc dù cuối cùng cũng thắng kiện nhưng lại là gặp riêng dàn xếp, hết sức đơn giản. Thì ra đối phương không lớn mạnh đến mức muốn hãm hại anh, chỉ muốn gây phiền phức cho anh, nhân tiện kiếm chút tiền mà thôi. Cũng vì thế mà Thẩm Quân Tắc trở thành đối tượng bàn tán của giới luật sư. “Một người mù pháp luật đáng yêu!”, “Người đàn ông rất cá tính”, “Lại còn mang vụ án quèn như chơi đồ hàng đến Thời Đại thách thức Tiêu Phàm, thách thức Tiêu Phàm còn chưa đủ, lại còn nói Kỳ Quyên không có trình độ trước mặt cô ấy”, “Rất đáng khâm phục dũng khí ấy, cần phải bồi dưỡng IQ…”.
Bây giờ nhớ lại, Thẩm Quân Tắc vẫn thấy toát mồ hôi hột. Thì ra cô gái ngồi bên cạnh Tiêu Phàm, nhìn anh với ánh mắt đằng đằng sát khí lúc ấy chính là Kỳ Quyên, tuy mới vào nghề nhưng đã có chút danh tiếng, là nữ hoàng cay nghiệt nổi tiếng trong giới luật sư. Sở dĩ danh sách “luật sư nổi tiếng” mà thư ký đưa cho anh không có cô ta là vì thư ký đầu óc có vấn đề chỉ chọn “luật sư nam” nổi tiếng trong vùng. Hiệu ứng của vụ án ấy quả thực quá lớn, bỗng chốc anh trở thành người đắc tội với người nhà của Tiêu Tinh. Anh họ Tiêu Phàm của Tiêu Tinh thấy anh chướng mắt, chị em tốt của Tiêu Tinh là Kỳ Quyên coi anh là “cái gai trong mắt”.
Lúc này, nhìn thấy Kỳ Quyên trước mặt đang nở nụ cười, Thẩm Quân Tắc chỉ thấy năm nay mình đã gặp vận hạn. Lúc đầu anh nhờ Tạ Ý chơi trò diễn xuất, kết quả Tạ Ý là bạn thanh mai trúc mã của Tiêu Tinh, cùng Tiêu Tinh ôn lại chuyện cũ trước mặt anh. Lần này, Tiêu Tinh nhờ Kỳ Quyên diễn kịch, kết quả Kỳ Quyên lại chính là oan gia có chút hiềm khích với anh. Từ khi gặp Tiêu Tinh đến nay, anh bước một bước là rơi xuống một cái hố, bò lên tiếp tục tiến về phía trước, vẫn chưa kịp thở thì lại rơi xuống một cái hố khác. Lần này thì càng khoa trương hơn, dưới hố còn có gai nhọn. Thẩm Quân Tắc và Kỳ Quyên bắt tay xong, ngoảnh đầu lại thì thấy sắc mặt của Tiêu Tinh không được dễ coi cho lắm. Cô ấy đang gườm gườm nhìn mình với ánh mắt như nhìn kẻ thù Gi*t cha, nghiến răng không nói một câu nào. Không bùng phát trong im lặng thì sẽ diệt vong trong lặng im, Tiêu Tinh không thể diệt vong, chắc chắn là sắp xù lông… Thẩm Quân Tắc sờ mũi, miễn cưỡng muốn mở miệng nhưng nhìn thấy Tiêu Tinh lạnh lùng lườm mình một cái rồi quay người bước đi, dường như không thèm để ý đến mình. Ánh mắt coi thường ấy khiến Thẩm Quân Tắc thấy rất khó chịu. Sợ rằng Tiêu Tinh nhất thời kích động làm việc động trời gì đó, Thẩm Quân Tắc vội vàng mở cửa chạy ra xem tình hình. Tiêu Tinh ngoảnh đầu, đang định đi về phía cuối hành lang thì Thẩm Quân Tắc kéo cô lại. Thấy phòng bên cạnh mở cửa, hình như bên trong không có người, Thẩm Quân Tắc quyết định kéo Tiêu Tinh vào phòng, tiện tay khóa trái cửa, nghiêm túc nói:
“Tiêu Tinh, chúng ta nên nói chuyện với nhau”.
Tiêu Tinh phẫn nộ hất tay anh ra, vì quá tức giận nên giọng nói có chút run rẩy:
“Nói cái gì? Nói quá trình anh bỡn cợt tôi? Hay là muốn chia sẻ với tôi tâm đắc sau khi diễn trò?”.
Tiêu Tinh ngẩng đầu nhìn anh, cười khẩy và nói, “Anh đúng là có bản lĩnh, từ lúc tôi xuống máy bay đã bắt đầu bày mưu. Tôi thật không ngờ anh mới là Thẩm Quân Tắc!”.
Giọng nói với mức Decibel quá cao sắp làm rung chuyển nóc nhà. Thẩm Quân Tắc lau mồ hôi trong lòng bàn tay, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng lúc phải đối mặt với sự phẫn nộ của Tiêu Tinh, anh vẫn thấy tim đập thình thịch khó có thể khống chế được. “Thế mà tôi vẫn còn tin tưởng anh như thế, thậm chí còn coi anh là người bạn duy nhất của mình ở New York. Từ trước tới giờ anh đều lừa tôi! Lừa tôi!”.
“Cái này…”.
“Thẩm Quân Tắc, thấy tôi suốt ngày giống như con ngốc hết lời cảm ơn anh, có phải là anh đắc ý lắm, đúng không? Trong mắt anh tôi ngốc lắm sao?”.
Tiêu Tinh ngừng một lát, cao giọng nói, “Trong mắt tôi, anh không bằng thằng ngốc!”.
Tiêu Tinh nói rồi im lặng, gườm gườm nhìn Thẩm Quân Tắc. Thẩm Quân Tắc bị cô mắng cho té tát mặt mày, toàn thân sững lại. Anh thấy tóc mình sắp bị Tiêu Tinh mắng cho đến nỗi dựng đứng cả lên. Cuối cùng anh đã cảm nhận được cảm giác sợ hãi như “có luồng điện trên đầu” mà em trai đã nói mấy hôm trước. Không biết vì sao, nhìn ánh mắt ẩn chứa sự khinh thường của Tiêu Tinh khiến trong lòng anh cảm thấy khó chịu như bị gai đâm. Bây giờ giải thích thì có tác dụng gì không? Chắc chắn cô ấy sẽ thấy mình bỉ ổi hơn. Thú thực, anh cũng không giải thích được một cách rõ ràng hàng loạt những sự việc trùng hợp xảy ra lúc đầu là như thế nào, càng không thể lấy cớ là vì “muốn tránh ông nội gán ghép nên mới đưa cô đến khách sạn”.
Trong mắt cô, có lẽ giải thích chính là giấu giếm. Càng nói nhiều thì càng sai nhiều. Huống hồ bây giờ cô đang tức giận. Haizz, đành vậy, dù sao thì hình tượng của anh đã biến thành cặn bã, cũng không bận tâm sẽ cặn bã như thế nào. “Về chuyện này tôi rất xin lỗi, sau này… tôi sẽ từ từ giải thích với cô”.
Thẩm Quân Tắc ngừng một lát, chuyển chủ đề nói chuyện, bình tĩnh nói:
“Quan trọng là vấn đề mà bây giờ chúng ta phải đối mặt”.
“Bây giờ?”.
“Chuyện kết hôn, cô định thế nào?”.
Thẩm Quân Tắc rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức Tiêu Tinh không biết trút giận đi đâu, chỉ có thể gườm gườm nhìn anh. Nào ngờ, ánh mắt sắc bén như Gi*t người ấy chiếu vào người anh chẳng khác nào đá chìm đáy biển. Kẻ lúc đầu đóng giả Thẩm Quân Tắc đã là gì, người trước mặt mới là kẻ mặt dày không lộ bản chất! Tiêu Tinh kìm nén không gầm lên, hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh, “Làm thế nào? Anh còn mặt mũi để hỏi tôi? Bây giờ tôi hiểu rồi, ông cụ mà tôi cùng anh đi gặp ngày hôm ấy chính là ông Thẩm. Chả trách ông gọi điện thoại cho bố mẹ tôi nói là chúng ta đang yêu nhau say đắm”.
Tiêu Tinh ngừng lại, lườm anh ta và nói, “Thẩm Quân Tắc, tự anh ném đá vào chân mình là được rồi, sao lại ném vào chân tôi?”.
Thẩm Quân Tắc khẽ thở dài trong lòng. Anh cũng không muốn, đáng tiếc là hòn đá quá lớn, phạm vi cũng quá rộng, bỗng chốc ném vào cả hai người. “Tôi nói thẳng nhé, tình hình trước mắt kết hôn là tốt nhất, cũng là cách duy nhất”.
Thẩm Quân Tắc bình tĩnh nói, “Chúng ta kết hôn, một là hai nhà có thể yên tâm, hai là giới truyền thông có thể ngậm miệng, ba là về phía bố cô, tôi cũng có thể danh chính ngôn thuận giúp đỡ”.
Tiêu Tinh sững người, cau mày nói:
“Liên quan gì đến bố tôi?”.
“Có lẽ cô vẫn chưa biết, việc quay vòng vốn của tập đoàn Đông Thành có vấn đề. Mấy ngày hôm nay đang bị đòi nợ”.
Đây là sơ hở mà anh phải điều tra suốt mấy ngày mới tìm ra. Thẩm Quân Tắc khẽ ho một tiếng, nghiêm túc nói, “Tôi có cách giúp bố cô vượt qua thời điểm khó khăn này”.
“Điều kiện là tôi lấy anh?”.
Tiêu Tinh lạnh lùng hỏi. Thẩm Quân Tắc gật đầu rất dứt khoát:
“Đúng”.
Đột nhiên Tiêu Tinh có cảm giác sống lưng lạnh buốt. Có lẽ cô chưa bao giờ thực sự hiểu người đàn ông trước mặt. Trong ấn tượng của cô, Jesen là một người trầm tính, ít nói, lạnh lùng cao ngạo nhưng rất phong độ, nhiệt tình, dịu dàng. Anh chủ động giúp mình xách chiếc vali nặng, kiên nhẫn trả lời những vấn đề rất đơn giản, giúp mình đi mua sạc pin không chút do dự… Những việc vặt vãnh ấy khiến Tiêu Tinh cô đơn nơi đất khách cảm thấy vô cùng xúc động và ấm áp. Từ trước đến nay, cô đều coi chuyện “gặp Jesen ở New York” là may mắn duy nhất trong cuộc đời xui xẻo của mình. Nhưng nếu tất cả đều được tạo ra với điều kiện của Thẩm Quân Tắc… Vậy thì tất cả sự dịu dàng giả tạo đều biến thành mưu kế đã được tính sẵn. Tất cả sự giúp đỡ nhiệt tình đều biến thành giả nhân giả nghĩa. Con người này thật đáng sợ! Gặp anh ta không phải là may mắn duy nhất trong cuộc đời xui xẻo của cô mà là căn nguyên của mọi nỗi xui xẻo. Nghĩ đến đây, Tiêu Tinh không kìm được rùng mình. Loại “chíp hôi” như cô mà đấu với Thẩm Quân Tắc thì chẳng khác nào trứng chọi với đá. Nhưng dính dáng đến lợi ích gia đình lại là điều mà cô không muốn thấy nhất. “Có phải là anh đã sớm lên kế hoạch rồi không?”.
Tiêu Tinh không kìm được hỏi, “Tôi nói cho anh biết, tuy sức khỏe của bố tôi không tốt lắm nhưng không dễ dàng bị anh đưa vào tròng như thế đâu”.
Tiêu Tinh nhìn anh với ánh mắt cảnh giác, “Anh đừng có mà thừa nước ᴆục thả câu”.
“… Cô nghĩ nhiều rồi”.
Thẩm Quân Tắc im lặng một lúc. Quả thực đầu óc của cô nàng này rất trừu tượng, có thể liên tưởng đến chuyện “lợi dụng cô con gái duy nhất để leo lên, chiếm đoạt tài sản của bố vợ”, thật là tiên tiến. Tiêu Tinh liếc nhìn anh, “Vậy mục đích của anh là?”.
“Tôi không có hứng thú với tài sản của nhà họ Tiêu. Đây chỉ là điều kiện kết hôn với cô. Dĩ nhiên cô có thể đưa ra điều kiện khác, chỉ cần tôi có thể làm được”.
“Chỉ cần anh làm được thì nhất định anh sẽ đồng ý?”.
Tiêu Tinh hỏi. “Dĩ nhiên?”.
“Bất cứ điều kiện nào?”.
“Không sai”.
Tiêu Tinh nghĩ một lúc, đột nhiên nhếch mép cười:
“Lời nói gió bay, chúng ta phải lập chứng từ trước đã”.
Nói rồi cô lấy trong túi xách một tờ giấy rồi cầm 乃út viết. “…”.
Thẩm Quân Tắc không còn gì để nói. “Thỏa thuận: Nếu Tiêu Tinh đồng ý kết hôn với Thẩm Quân Tắc, vậy thì sau khi kết hôn, Thẩm Quân Tắc phải đồng ý với tất cả mọi điều kiện mà Tiêu Tinh đưa ra. Coi đây là chứng cứ”.
Tiêu Tinh vừa viết vừa đọc, sau đó bình tĩnh đưa cho anh một chiếc 乃út, “Nào, ký đi”.
Thẩm Quân Tắc lấy chiếc 乃út trên tay cô, bàn tay khẽ khựng lại. Sao ngay cả giấy 乃út mà cô ta cũng chuẩn bị rồi? Lại còn là loại giấy viết hợp đồng và 乃út ký tên màu đen nữa? Thấy Tiêu Tinh đang mỉm cười nhìn mình, Thẩm Quân Tắc đành phải ký tên của mình lên đó. Tiêu Tinh lấy lại tờ giấy, mỉm cười và nói:
“Cứ vậy đi, đề nghị của anh tôi sẽ suy nghĩ, có gì sẽ trả lời anh sau. Dù sao thì hôm nay cũng không hát karaoke được rồi. Tôi và Kỳ Quyên về trước đây. Hai người cứ tự nhiên”.
Nói rồi cô quay người bước đi, bước tới cửa lại ngoảnh đầu lại, mỉm cười và nói:
“Tạm biệt”.
Thẩm Quân Tắc sững người, run run khóe miệng, “Ừm, tạm biệt…”.
Cô ta… hết giận rồi sao? Không nhanh đến mức ấy chứ, lại còn mỉm cười chào tạm biệt anh! Đột nhiên anh phát hiện, bộ não kỳ lạ của Tiêu Tinh cùng với cách lật bài ngửa đầy bất ngờ khiến anh càng ngày càng không thể suy đoán được. Anh mơ hồ có một linh cảm chẳng lành, linh cảm bị một số người nào đó liên kết lại hãm hại mình. Thực ra, linh cảm của Thẩm Quân Tắc không hề sai, quả thực anh bị một số người liên kết “hãm hại”.
Khoảng năm giờ chiều hôm ấy, Tiêu Tinh đang online trong phòng thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa. Mở cửa mới thấy Kỳ Quyên đang đứng ngoài, vẻ mặt rất nghiêm túc, nhìn thấy Tiêu Tinh liền hỏi: