Chờ một ngày nắng - Chương 20

Tác giả: Diệp Chi Linh

“Không phải anh nói là xong?”.
Tiêu Tinh ngạc nhiên nhìn anh ta, “Bây giờ là thời đại tự do hôn nhân, lẽ nào người nhà anh vẫn có thể ép anh?”.
“Thực ra…”.
Thẩm Quân Kiệt tỏ vẻ buồn rầu, “cô đoán đúng rồi”.
Tiêu Tinh lườm anh ta, không còn gì để nói, chỉ muốn dùng ánh mắt của mình để khoét hai lỗ trên trán anh ta. Thẩm Quân Kiệt tiếp tục nghiêm túc nói:
“Nhà tôi theo chế độ quân chủ chuyên chế. Quan niệm của ông nội tôi vô cùng bảo thủ. Chuyện hôn sự của mỗi người trong nhà họ Thẩm đều do ông sắp xếp, phản đối cũng vô ích, trừ phi tôi cắt đứt quan hệ với nhà họ Thẩm. Haizz, nghĩ đến lúc đầu chị họ tôi vì phản đối hôn sự mà bỏ trốn, sau khi bị ông bắt về, chị ấy bị nhốt trong phòng tối nửa tháng, suýt nữa thì mất mạng…”.
Không phải anh ta cố tình đẩy chị họ xuống nước, phim cổ trang đều diễn như vậy, anh ta chỉ lấy ra dùng tạm mà thôi. Thẩm Quân Kiệt tiếp tục phát huy tài năng diễn xuất của mình, nghiêm túc nhìn Tiêu Tinh và nói:
“Vì thế, chuyện kết hôn cô tìm tôi cũng vô ích. Bố mẹ cô tán thành, nhà tôi cũng tán thành. Chắc chắn là không thể từ chối được. Cô hãy chấp nhận số phận đi”.
Tiêu Tinh cau mày:
“Đùa cái kiểu gì thế! Lẽ nào anh để mặc cho người khác làm chủ cuộc sống của mình sao? Anh ngốc à? Hai chúng ta không có nền móng tình cảm, kết hôn tuyệt đối là bi kịch!”.
“Vấn đề này cô không cần lo lắng, bây giờ không có nền móng tình cảm không có nghĩa kết hôn chắc chắn sẽ là bi kịch”.
Thẩm Quân Kiệt cười tít mắt, “Tình cảm mà, cần phải… bồi đắp”.
“Thẩm Quân Tắc!”.
Tiêu Tinh nghiến răng nghiến lợi nói, “Anh không thể nghiêm túc suy nghĩ chuyện này sao?”.
Thẩm Quân Kiệt nhún vai, cười tít mắt:
“Tôi đã… suy nghĩ nát óc rồi”.
Tiêu Tinh tức giận lườm anh ta, thấy anh ta nhe nhởn không chút nghiêm túc, không kìm được than thở một tiếng, nằm bò ra bàn:
“Chúa ơi… hãy mang con đi…”.
Chiều hôm ấy, vừa về khách sạn là Tiêu Tinh buồn bực bật laptop online. Trong lòng cô bùng cháy ngọn lửa tức giận, cần phải tìm người chia sẻ, nếu không lục phủ ngũ tạng của cô sẽ bị đốt cháy! Hay quá, Kỳ Quyên đang online. Tiêu Tinh vội vàng nhắn tin. “Tiểu Quyên à…”.
“Thế nào rồi? Diệt tên Thẩm Quân Tắc chưa?”.
Tiêu Tinh buồn rầu nói:
“Tao sắp bị hắn diệt rồi”.
“Khụ, tuy tao không muốn đả kích mày nhưng thật sự tao muốn nói là tao đã sớm đoán được kết cục này rồi”.
Kỳ Quyên lạnh lùng nói. “… Mày không biết, hắn ta giống như đất sét ấy, mặt dày mày dạn, tao chưa bao giờ gặp người nào không biết xấu hổ đến mức ấy! Tao đã nói rõ ràng như vậy rồi, thế mà hắn còn nhăn nhở nói với tao là chuyện kết hôn không phải là chuyện hắn có thể quyết định. Nói thật lúc ấy tao rất muốn đập đĩa tôm vào đầu hắn. Hắn đúng là đồ lưu manh!”.
Tiêu Tinh tức giận gõ xong hàng chữ ấy, nhấn nút gửi, phía sau còn gửi biểu tượng giận dữ. “Được rồi, mày đừng có loạn lên. Hắn không chịu từ hôn thì mày hãy làm cho hắn tức điên lên”.
“Ví dụ?”.
“Đàn ông mà, trừ phi có khuynh hướng tự ngược đãi mình, nếu không sẽ ghét những con hổ cái hung dữ. Mày hãy tỏ ra là một người ghê gớm, đanh đá, xem hắn còn dám lấy mày không?”.
Tiêu Tinh nhếch mép cười tít mắt, gõ hàng chữ:
“Ha ha, một người vốn tính dịu dàng như tao có thể diễn được vai đanh đá không?”.
Kỳ Quyên im lặng một lúc, “Tao rất tin vào thực lực của mày!”.
Tiêu Tinh mỉm cười đóng cửa sổ chat, trong lòng cũng có đối sách. Đang định vào phòng tắm tắm một cái thì đột nhiên nhận được tin nhắn của Thẩm Quân Tắc. “Tiêu Tinh, nhắn cho tôi tài khoản MSN của cô”.
Vừa nhìn thấy cái tên này, tâm trạng của Tiêu Tinh đã rơi xuống vực sâu thăm thẳm, tức giận nhắn lại:
“Tôi không dùng MSN, tôi chỉ dùng QQ!”.
“Bao nhiêu”.
Lần này chỉ có hai chữ đơn giản. Tiêu Tinh nghĩ một lúc, cuối cùng nhắn số cho anh ta. Chẳng mấy chốc góc phải hiện lên thông tin kết bạn, chỉ viết ba chữ. “Thẩm Quân Tắc”.
Rất mơ hồ, Tiêu Tinh bỗng thấy Thẩm Quân Tắc đang nói chuyện với mình lúc này nói năng gãy gọn, dứt khoát, dường như trong nháy mắt biến thành một người khác. Tiêu Tinh chấp nhận yêu cầu kết bạn của Thẩm Quân Tắc, tiện tay kiểm tra tư liệu, phát hiện người này dùng hình chim cánh cụt của hệ thống, trong phần thông tin cá nhân không có thông tin gì, không gian càng trống trơn, những trò chơi như nông trại gì gì đó chưa hề kích hoạt, nhìn đẳng cấp của anh ta… một ngôi sao nhỏ cô đơn. Được lắm, lại là tài khoản mới đăng ký chưa lâu. Tiêu Tinh còn tưởng với tính cách vô lại của anh ta, chắc chắn là thường xuyên lên mạng bỡn cợt các cô gái, phương thức liên lạc cần thiết như QQ chắc chắn sẽ rất hoành tráng. Có lẽ đây chỉ là nick khác của anh ta? Tiêu Tinh đang nghi ngờ thì góc phải hiện lên tin nhắn. “On?”.
“Tôi rất muốn nói là không”.
Tiêu Tinh gửi biểu tượng giận dữ, “Tìm tôi có chuyện gì sao?”.
“Hiện nay cô vẫn chưa thực sự thích ai, đúng không?”.
“Tôi rất thích Jesen, anh không biết sao?”.
“Hai người chỉ đang diễn kịch, chẳng phải sao?”.
Tiêu Tinh thấy sống lưng lạnh buốt, cảm giác kỳ lạ ấy lại một lần nữa xuất hiện. Cô có cảm giác người đang nói chuyện với mình có vẻ rất bình tĩnh, thậm chí có cảm giác kỳ quặc khi thấy tất cả mọi chiêu thức của mình đều bị đối phương biết rất rõ. “Thẩm Quân Tắc, rốt cuộc anh muốn nói gì?”.
Tiêu Tinh có chút bực tức. “Hôn sự của chúng ta đã bị truyền ra ngoài, không phải là chuyện một lời giải thích đơn giản có thể ứng phó được. Bây giờ có hai sự lựa chọn. Thứ nhất, chúng ta cùng đối đầu với gia đình, phản đối chuyện này, cho dù bên ngoài có làm ầm lên đến long trời lở đất như thế nào”.
“Thứ hai tạm thời thỏa hiệp, giả vờ kết hôn để bố mẹ hai bên an lòng. Tôi đảm bảo sau khi kết hôn cô có thể tiếp tục làm những việc mình thích. Tôi tuyệt đối sẽ không can thiệp vào cuộc sống của cô”.
“Còn có điều kiện nào nữa cô có thể nói ra, tôi sẽ cố gắng đáp ứng”.
Nhìn những điều kiện đàm phán mà anh ta liệt kê, Tiêu Tinh im lặng một lúc, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím, gõ một đoạn rất dài. “Anh tưởng kết hôn là trò chơi? Anh tưởng tôi là diễn viên, chỉ cần anh trả lương thì sẽ ngoan ngoãn diễn kịch với anh? Nói cho anh biết Thẩm Quân Tắc, Tiêu Tinh tôi không phải là người dễ ức Hi*p như thế đâu? Anh đừng có lôi cái kiểu đàm phán ấy ra để dọa tôi, tôi không thèm! Còn nữa, đừng tưởng rằng anh vờ ra vẻ nghiêm túc là có thể thay đổi được bản chất lưu manh của mình!”.
“…”.
Bên kia đánh một dãy dấu ba chấm, tỏ ý không còn gì để nói. Tiêu Tinh gõ thêm một câu:
“Nếu còn nói những lời nhảm nhí ấy thì tôi sẽ cho anh vào danh sách đen, anh có tin không?”.
Quả nhiên đối phương im lặng. Tiêu Tinh tiện tay lấy bình nước uống trên bàn, mở nắp, từ từ uống để bớt giận, chờ mãi mà không thấy đối phương trả lời. Cuối cùng Tiêu Tinh thở phào, nhìn cửa sổ chat rồi nở nụ cười chiến thắng. Thực ra đóng giả làm người đanh đá rất đơn giản. Xem ra chiêu này rất hiệu quả với anh ta, sau này có thể tiếp tục phát huy. Trong thư phòng của nhà họ Thẩm, Thẩm Quân Tắc đang cau mày nhìn máy tính, còn cậu em trai ngồi cạnh thì ôm bụng cười ngặt nghẽo. “Ha ha ha, anh cũng có ngày hôm nay! Xem ra chuyện dỗ dành phụ nữ anh không có một chút năng khiếu nào. Chị dâu tương lai của em quả là cá tính, đúng là con hổ cái hung dữ! Anh đoán xem, chị ấy đã cho anh vào danh sách đen chưa?”.
“Im đi”.
Thẩm Quân Tắc hầm hầm nhìn anh ta, sau đó ngoảnh đầu lại, nhìn hàng chữ phóng to và một dãy dấu chấm than mà Tiêu Tinh đã gửi qua cửa sổ chat, đột nhiên thấy… đầu đau như 乃úa bổ. Khắc tinh chính là người sinh ra để đối đầu với mình. Đối diện với Tiêu Tinh đang nổi nóng, anh thật không biết phải đối phó như thế nào. Có hai loại người anh không muốn đối phó nhất: Một là những người phụ nữ hay khóc lóc. Hai là những người phụ nữ đanh đá. Rõ ràng là lúc này Tiêu Tinh đang ở trong trạng thái điên cuồng không dễ đối phó. Dấu chấm than phía sau những câu nói rùng rợn khiến Thẩm Quân Tắc thấy da đầu tê buốt. Anh suy nghĩ một lúc, cuối cùng đưa ra một lựa chọn sáng suốt: Đóng cửa sổ chat, giữ im lặng. Tiêu Tinh mới uống được nửa chai nước thì góc phải lại hiện lên tin nhắn, vừa nhìn avatar đầu lâu xương cốt là biết ngay Kỳ Quyên gửi. “Quên không nói với mày, ba ngày nữa tao sẽ đi New York một chuyến, nhân tiện đến thăm mày”.
Giọng nói rất nhẹ nhàng, cứ như là cô ấy băng qua nửa vòng trái đất chạy sang New York đơn giản như sang thăm hàng xóm vậy. Tiêu Tinh “phụt” một cái, nước bắn tung tóe lên màn hình. Cô phải vỗ иgự¢ ra sức ho mấy tiếng mới thở được. Lấy tờ giấy ăn lau màn hình dính đầy nước, Tiêu Tinh gõ một hàng chữ trong cửa sổ chat:
“Lúc này mày đến New York đúng là quá tốt, hai chúng ta phối hợp diễn kịch, giải quyết chuyện của Thẩm Quân Tắc”.
“Điều đó còn phải nói, dĩ nhiên chị mày sẽ nâng đỡ cho mày, giải quyết hắn dễ như trở bàn tay”.
“Thế thì tao cảm ơn mày trước”.
Đột nhiên Tiêu Tinh nghĩ đến trọng điểm, vội hỏi, “Đúng rồi, lần này mày đến New York làm gì? Chẳng phải là mày vẫn đang thực tập ở văn phòng luật sư sao?”.
“À, tao thực tập xong rồi, thời gian trước đã thông qua kỳ sát hạch, sau này sẽ ở lại làm việc ở Thời Đại. Đúng lúc lần này có cơ hội ra nước ngoài học tập nên cử tao đi”.
Kỳ Quyên ngừng lại một lát rồi nói, “Vốn dĩ cơ hội lần này là của anh mày, có điều anh Tiêu Phàm rất hào phóng, đã nhường nó cho người mới là tao”.
Tiêu Tinh cười, phấn khích nói:
“Hi hi, tao biết mà, anh tao vốn rất hào phóng! Sau này mày cứ đi theo anh ấy, chắc chắn sẽ công thành danh toại!”.
“Anh mày giỏi chứ có phải mày giỏi đâu, mày đắc ý cái gì chứ…”.
“Thì đều là họ Tiêu mà, có gì khác đâu ~”.
“…”.
Tiêu Tinh ở bên này vẫn đang đắc ý. Trong khi Kỳ Quyên ở bên kia không kìm được cười khẩy: Đều là họ Tiêu mà sao lại khác biệt nhiều đến thế. Ba ngày sau, Tiêu Tinh lại hẹn gặp Thẩm Quân Tắc. Căn cứ vào kế hoạch của cô và Kỳ Quyên, lần này nhất định phải ra “đòn chí mạng” để tiêu diệt tuyến phòng vệ cuối cùng của Thẩm Quân Tắc. Chiến lược cuối cùng này chính là “tuyệt chiêu đồng tính” mà Kỳ Quyên đã nói trước khi Tiêu Tinh lên máy bay. Đúng lúc Kỳ Quyên đi công tác sang New York, sau khi suy nghĩ trước sau, Tiêu Tinh thấy cách này rất khả thi. Thế là chiều tối hôm ấy, Tiêu Tinh lại một lần nữa nhắn tin vào di động của Thẩm Quân Tắc. “Lần trước ăn cơm với anh rất vui, tối nay mời anh nếm thử món ăn Tứ Xuyên, thế nào?”.
Thẩm Quân Tắc đọc tin nhắn một lượt, tiện tay chuyển tiếp sang cho em trai. Chẳng mấy chốc, cánh cửa phòng ngủ bị đẩy ra. Thẩm Quân Kiệt đứng ở cửa, mặt mày nhăn nhó, “Anh à, thật sự là em không muốn đi. Không biết chừng cô ta lại nghĩ ra trò gì mới để khích em, ăn với cô ta một bữa cơm mà em như giảm mười năm tuổi thọ”.
Ngừng một lát, anh ta lại ai oán soi gương và nói, “Anh nhìn thấy chưa, bị cô ta khích, tóc em đều dựng ngược lên rồi”.
Thẩm Quân Tắc ngoảnh đầu, nhìn em trai với ánh mắt đầy cảm thông, “Chú cố gắng thêm một chút”.
“Em hỏi anh, rốt cuộc chuyện này anh định giải quyết như thế nào? Đừng kéo dài nữa được không? Đã đến mức này rồi, rất nhiều bạn học của em đều biết rồi, nói cái gì mà ‘Anh trai cậu thật may mắn, có cô gái vì anh ấy mà vượt ngàn trùng xa xôi đến tận New York’, ‘Băng qua nửa vòng trái đất, si tình trong suốt hai năm, câu chuyện tình yêu của Tiêu Tinh và Thẩm Quân Tắc thật khiến người ta cảm động đến rớt nước mắt!’. Anh biết không, em nghe mà chỉ muốn cho mình một cái bạt tai. Sớm biết thế này lúc ấy đã không chạy đến hóng hớt, tham gia vào kịch bản tình yêu tồi tệ này của anh! Anh tự đẩy mình vào thì không nói làm gì, lại còn đẩy em xuống nước!”.
Thẩm Quân Tắc thấy khóe miệng đông cứng, thở dài nhún vai, “Đây cũng là chuyện anh không ngờ tới. Chỉ có thể nói, khả năng hủy diệt của cậu bạn Tạ Ý của chú quả là lớn. Nếu lúc ấy diễn viên mà cậu tìm cho anh không phải là cậu ta thì tất cả mọi chuyện sau đó cũng sẽ không xảy ra. Vì thế, sự việc đến mức này chú cũng có trách nhiệm”.
Thẩm Quân Kiệt sững người, buồn rầu nói, “Haizz, cũng tại em nhìn nhầm, ai mà biết được cậu ta là bạn thanh mai trúc mã với Tiêu Tinh”.
Nhắc đến chuyện này, Thẩm Quân Kiệt chỉ muốn cắt cổ mình. Có thể nói kế hoạch diễn xuất không thể chê vào đâu được của anh em họ đã bị tên khốn Tạ Ý phá hỏng. Không chỉ phá hỏng, lại còn đẩy họ vào hố sâu của sự hủy diệt. Thẩm Quân Tắc cau mày nói:
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc