Thẩm Quân Tắc bình tĩnh nói:
“Quân Tắc không đến đón cô, cũng là lỗi của cậu ấy. Chi phí khách sạn của cô, cứ coi như là tôi… thay cậu ấy trả”.
“Chuyện này…”, Tiêu Tinh do dự gãi đầu. Nhưng nghĩ lại sự xui xẻo của cô đều là do Thẩm Quân Tắc gây ra, để Thẩm Quân Tắc trả tiền, dĩ nhiên cô thấy rất thoải mái. Điều này… tuyệt đối có thể!“Vậy thì cảm ơn anh”.
Tiêu Tinh cười rất vui vẻ.
“Không cần khách sáo”.
Thẩm Quân Tắc nhìn khuôn mặt lanh lợi của cô, không khỏi nhớ lại cảnh tượng cô hùng hổ chống nạnh chửi bới, anh cố gắng kìm nén cơn co giật ở miệng, im lặng một lúc rất lâu mới xé một tờ giấy trong cuốn giấy nhớ trên bàn, viết một dãy số đưa cho cô, “Sau này có khó khăn gì, cô có thể tìm tôi”.
“Vâng”.
Tiêu Tinh vội vàng cầm tờ giấy anh đưa cho, cẩn thận nhét vào ngăn kéo. Thẩm Quân Tắc thấy người cô ướt sũng, nước không ngừng chảy từ tóc xuống, dáng vẻ rất đáng thương, không kìm được nói:
“Cô ngấm nước mưa rồi, mau đi tắm đi đã, nhớ nghỉ sớm, đừng để bị cảm”.
“Ừm, tôi biết rồi”.
Tiêu Tinh ngẩng đầu, nở nụ cười cảm kích. Hiếm khi nói những lời quan tâm như thế này, lại thêm ánh mắt cảm kích của đối phương khi nhìn mình, tâm trạng của một người vừa mới bị cô nguyền rủa là “kẻ gây ra tai họa” như Thẩm Quân Tắc thật sự là rất phức tạp. Trước nụ cười của cô, anh chỉ có thể lẳng lặng quay đầu đi, khẽ ho một tiếng. Một lúc sau anh mới khẽ nói, “Vậy… tôi đi trước đây”.
“Vâng”.
Tiêu Tinh đưa anh ra cửa, nheo mắt cười rất thành khẩn, “Anh giúp tôi nhiều thế này, tôi không biết phải nói gì. Hôm nay thật sự rất cảm ơn anh”.
“Không cần khách sáo”.
Thẩm Quân Tắc khẽ nói, “Cô nghỉ ngơi đi. Chúc ngủ ngon”.
“Ừm, bye bye. Đi đường cẩn thận”.
Đợi Tiêu Tinh đóng cửa, Thẩm Quân Tắc mới đưa tay sờ khuôn mặt cứng đơ của mình. Quá đủ rồi, gặp một cô nữ sinh khác người như thế này, lúc nào cũng thách thức giới hạn chịu đựng của anh. Thái quá hơn là anh đã mơ hồ đắc tội với cô gái này, lại còn bị cô ta nguyền rủa một trăm lần ngay trước mặt…Anh không phải là diễn viên giành giải Oscar, giả bộ suốt đường đi, các cơ trên mặt đều đau nhức. Thẩm Quân Tắc quay người đi xuống, ngồi vào trong xe, nhìn vẻ mặt không chút biểu cảm của mình qua gương chiếu hậu, không kìm được thở dài. Bắt đầu từ lúc anh tận mắt chứng kiến Tiêu Tinh nổi nóng nguyền rủa mình hai lần liên tiếp, anh đã nghĩ chuyện này… dường như không dễ dàng kết thúc. Đột nhiên điện thoại rung lên, anh vừa nhìn thì thấy tin nhắn của Tiêu Tinh:“Jesen, hôm nay thật sự rất cảm ơn anh, cảm ơn anh đã giúp tôi nhiều như vậy. Vài ngày nữa khi tất cả đều ổn định, tôi sẽ mời anh ăn cơm. ˆ -ˆ Rất vui vì đã quen một người bạn như anh. Tôi là Tiêu Tinh”.
Thẩm Quân Tắc run run khóe miệng, không kìm được mở tin nhắn trước.
“Thẩm Quân Tắc, tôi là Tiêu Tinh bị anh cho leo cây! Trước mỗi bữa ăn tôi sẽ nguyền rủa anh bị tiêu chảy một trăm lần!”.
. . Đọc hai tin nhắn hoàn toàn khác nhau, một tin nhắn dịu dàng hiền thục, kết thúc còn có hình mặt cười đáng yêu. Tin nhắn kia thì đúng là hổ cái ăn thịt người, từng câu từng chữ đều mạnh mẽ đầy uy vũ…Thẩm Quân Tắc không kìm được day huyệt Thái Dương. Anh có một số điện thoại cá nhân, một số điện thoại công việc, dùng điện thoại hai sim để kịp thời xử lý cả chuyện riêng tư lẫn công việc. Rõ ràng là Vu Giai đã cho Tiêu Tinh số cá nhân, để tránh cô nghi ngờ, Thẩm Quân Tắc mới cho cô số điện thoại công việc. Kết quả là hai tin nhắn của Tiêu Tinh lần lượt nhắn cho hai số điện thoại khác nhau nhưng lại ở trong cùng một chiếc điện thoại. Cùng một người nhưng ngữ khí hoàn toàn khác nhau. Xem ra… hình như là tâm thần phân liệt?Thẩm Quân Tắc nhịn cười, tách số điện thoại ấy lưu vào danh bạ điện thoại, đặt tên là “Bom Tinh”.
Giải thích một cách đơn giản: Tiêu Tinh phát nổ. Trong danh bạ điện thoại của anh có một nhóm đặc biệt là nhóm Bom, hiện nay chỉ có ba người nhận được sự đãi ngộ đặc biệt này. Bom Kiệt, cậu em trai nói nhiều. Bom Giai, người chị họ bốp chát. Bom Tinh, hôm nay vừa mới quen, một Tiêu Tinh hết sức bạo lực, có tố chất của hổ cái. Mỗi lần “nhóm Bom” gọi điện đến, nhìn thấy ảnh đại diện của nhóm, anh sẽ tắt máy với tốc độ nhanh nhất có thể. Lúc Thẩm Quân Tắc về đến nhà đã là chín giờ tối. Anh lái xe vào nhà xe, nhìn khu vườn quen thuộc, tâm trạng rất phức tạp. Cảm giác ấy giống như có ai đó cào vào trái tim anh, khiến anh cảm thấy vô cùng giằng xé. Anh vẫn còn nhớ dáng vẻ kinh ngạc và buồn rầu của Tiêu Tinh, cái miệng há hốc đến nỗi có thể nhét vừa một quả trứng ngỗng cách đó không lâu, khi anh thản nhiên nói câu “nhà họ Thẩm chuyển nhà rồi”.
Chuyển nhà?Thế mà anh cũng nghĩ ra được!Nếu Tiêu Tinh thông minh một chút, thậm chí có thể phát hiện, anh vừa nói xong câu ấy thì căn nhà ba tầng của nhà họ Thẩm có một gian phòng sáng đèn. Dĩ nhiên, trước mặt một cô gái mơ hồ như Tiêu Tinh, anh chỉ cần thản nhiên nhích bước chân để che tầm mắt của cô rồi nhanh chóng tìm cách đưa cô đi là được. Khách sạn là một lựa chọn hoàn hảo. Vì thế anh mới gợi ý Tiêu Tinh đến khách sạn, hơn nữa đích thân đưa cô đến. Hay dùng một từ khác là đích thân “áp giải”.
Thôi được, anh thừa nhận, anh có ác độc một chút. Nhưng lẽ nào lại bắt anh nói sự thật trong tình huống như thế này hay sao?“Rất vui được làm quen với cô, tôi chính là tên xấu xa họ Thẩm nhân phẩm đồi bại, bị cô nguyền rủa tiêu chảy một trăm lần. Lời nguyền của cô không sai chút nào, mời cô đến thăm hỏi lục phủ ngũ tạng của tôi, nhân tiện xâm phạm an toàn thân thể của tôi. Tôi sẽ giữ phong độ, quyết không đánh trả”.
Đợi sau khi cô gái hung dữ này ra tay với anh, chân đá tay đấm…Anh sẽ ôm đôi mắt gấu trúc sưng vù, vừa chảy máu mũi, vừa thành khẩn nói:
“Xin lỗi, chuông cửa nhà tôi bị hỏng, bên ngoài nghe thấy nhưng bên trong không nghe thấy. Tôi đưa cô vào trong nhé, lúc này người nhà tôi đang đợi cô đấy”.
Anh đâu phải kẻ ngốc. Trong tình huống này… sẽ không có ai nói sự thật. Thẩm Quân Tắc khẽ thở dài, lấy chìa khóa mở cửa. Giày da giẫm lên nền gạch phát ra tiếng cộp cộp, kết hợp với tiếng mưa tí tách rơi xuống ô. Không khí của đêm mưa này có chút giống với hiện trường vụ án Gi*t người. Càng tiến gần đến cửa, Thẩm Quân Tắc càng cảm thấy như có một đám mây đen che phủ trên đầu, tâm trạng cũng nặng nề hẳn đi. Quả nhiên khi mở cửa, anh đã được chào đón bằng ánh mắt của một đám người. Thẩm Quân Tắc lặng lẽ thay dép đi trong nhà, bình tĩnh đi vào phòng khách, đợi mọi người “tra khảo”.
Ông nội ngồi ở giữa, đang đọc báo, thấy Thẩm Quân Tắc về liền đặt tờ báo đánh “bộp” một tiếng xuống bàn, cầm ba toong gõ xuống sàn nhà:
“Sao lại về có một mình? Người bảo cháu đi đón đâu? Tiêu Tinh đâu?”.
Thẩm Quân Tắc lễ phép mỉm cười với ông nội, bình thản nói:
“Tiêu Tinh ạ, cô ấy nói là ngại không muốn làm phiền nhà chúng ta nên cháu đưa cô ấy đến khách sạn rồi”.
Em trai Thẩm Quân Kiệt ngồi cạnh bịt miệng nhịn cười, bị Thẩm Quân Tắc lườm cho một cái, vội vàng ngậm miệng, lấy một quả chuối giả bộ bóc vỏ.
“Con bé là cháu gái của một chiến hữu thân thiết của ta!”.
Ông nội lườm anh, tức giận thổi bộ râu bạc trắng vừa mới nuôi dài, “Chẳng phải ta đã nói với cháu rồi sao? Lần này nhất định phải đưa nó đến sống ở nhà chúng ta để tiếp đón thật chu đáo! Cháu có phải dùng dây thừng trói thì cũng nên trói nó về đây chứ!”.
Thẩm Quân Kiệt lỡ tay, quả chuối rơi xuống đất gãy đôi. Ông nội lườm anh ta, sau đó tiếp tục hướng ngọn lửa tức giận về phía Thẩm Quân Tắc, “Cháu nói xem, một đứa con gái một thân một mình ra nước ngoài, không ai thân thích, cháu lại vứt người ta ở khách sạn? Khách sạn? Thế mà cháu cũng nghĩ ra được!”.
Ông nội đang tức giận đập ba toong lên sàn nhà, những anh chị em ngồi xung quanh đang che miệng cười thầm. Thẩm Quân Tắc thì rất bình tĩnh, trước ánh mắt thách thức của mọi người, anh thản nhiên nói:
“Ông nội, Tiêu Tinh từ nhỏ chưa bao giờ đi xa, tính cách hướng nội, lại có chút e thẹn, ngại tiếp xúc với người lạ. Nhà chúng ta đông người như vậy, cô ấy đến đây cũng thấy không tự nhiên, chi bằng để cô ấy ở khách sạn một thời gian để thích ứng”.
Anh ngừng một lát rồi bổ sung, “Ông yên tâm, cháu đã cho cô ấy số điện thoại, có gì khó khăn cô ấy sẽ tìm cháu”.
“Thật chứ?”.
Ông nội nhìn anh với ánh mắt đầy hoài nghi. Thẩm Quân Tắc gật đầu, vẻ mặt rất kiên định, “Cháu lừa ông làm gì”.
“Ừ…”.
Ông nội rút ba toong lại, tươi cười nói, “Cũng đúng, chắc cháu không dám lừa ta. Nói như vậy thì cháu đã nghĩ rất chu đáo. Con bé Tiêu Tinh từ nhỏ đã rất ngoan, tính tình hiền dịu, e thẹn cũng là chuyện bình thường”.
Trong đầu Thẩm Quân Tắc không khỏi hiện lên cảnh tượng Tiêu Tinh đang sục sôi bầu nhiệt huyết tự nói một mình trên xe. Cái gì mà “Đông Phương Bất Bại”, “Phi Lễ, Mạc Sầu”, nói khoác cả một tràng dài. Cô ta mà biết e thẹn… thì trái đất sẽ quay ngược mất. Trong lòng thì đang cố nhịn cười nhưng ngoài mặt thì vẫn tiếp tục giả bộ, Thẩm Quân Tắc bình tĩnh nói:
“Ông nội nói phải, hôm nay lúc nhìn thấy cháu, cô ấy còn căng thẳng đến đỏ cả mặt”.
Bác trai ngồi cạnh bật cười:
“Quả nhiên là rất ngoan, con gái bây giờ mà biết đỏ mặt thật sự rất ít”, nói rồi liếc nhìn cô con gái đang ngấu nghiến gặm táo bên cạnh. Ông nội bưng tách trà lên uống một ngụm, khẽ ho một tiếng, nói với Quân Tắc:
“Thế thì cứ làm như cháu nói, để con bé sống ở khách sạn cho quen, một thời gian nữa mời nó đến nhà ăn bữa cơm”.
“Vâng”, Thẩm Quân Tắc đáp lại.
“À đúng rồi, nhân tiện cháu tìm hiểu xem nó thích ăn gì, món ăn Tây hay món ăn Trung Quốc để chúng ta còn chuẩn bị trước. Đi từ xa tới đây chẳng dễ dàng gì, đừng có sơ suất đấy”.
“Cháu biết rồi ạ”, Thẩm Quân Tắc gật đầu, nghiêm túc nói, “Chuyện này cháu sẽ sắp xếp”.
Lúc ấy ông nội mới hài lòng mỉm cười, đứng dậy và nói:
“Ta đi ngủ đây, mọi người cứ nói chuyện đi”.
“Chúc ông ngủ ngon”.
Đợi đến khi hình bóng của ông nội khuất khỏi tầm mắt, Thẩm Quân Kiệt mới mỉm cười tinh quái ghé sát lại gần, khẽ nói với Quân Tắc:
“Anh, anh cũng thật là biết giả bộ, nói dối mà vẫn thản nhiên như thế, ngay cả em cũng sắp tin rồi. Nói thật đi, anh không hề đi đón cô ta, đúng không?”.
Thẩm Quân Tắc sa sầm mặt xuống, khẽ nói:
“Lát nữa sang phòng anh, có chuyện muốn nói với chú”.
Sau khi chào hỏi từng người lớn tuổi trong nhà, Thẩm Quân Tắc lấy cớ đi tắm, lên phòng ngủ trên tầng. Thẩm Quân Tắc vào phòng bật đèn, ϲởí áօ khoác tiện tay ném xuống giường rồi ngồi xuống chiếc ghế xoay trước bàn đọc sách, dựa người vào ghế, nhắm mắt thư giãn. Sự việc đã đến nước này, để che lấp những lời dối trá, chỉ có thể tiếp tục bịa hết lời nói dối này đến lời nói dối khác, giống như quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn. Quả nhiên đúng như anh dự tính, việc này không dễ dàng kết thúc. Tiêu Tinh là cô gái mơ hồ, rất dễ đối phó, cùng lắm thì tìm một diễn viên đóng thế qua mặt là xong, nhưng ông nội thì không dễ lừa. Tuy tuổi đã cao nhưng nói thế nào cũng xông pha trên thương trường nhiều năm, đầu óc vẫn còn rất minh mẫn. Mở miệng là nói “cháu gái của chiến hữu cũ”, còn căng thẳng hơn cả cháu gái của mình. Cuộc tra khảo hôm nay tạm thời qua được, nhưng tiếp theo anh còn phải mời Tiêu Tinh ăn cơm, không biết chừng vài hôm nữa ông nội nổi hứng muốn mời Tiêu Tinh uống trà hay đi du lịch gì đó…Cứ nghĩ đến đây là Thẩm Quân Tắc lại thấy đau đầu. Đột nhiên cánh cửa bị đẩy ra, Thẩm Quân Kiệt bước vào, vẻ mặt rất tinh quái, vừa vào phòng là ngồi xuống giường không chút khách khí, cười tít mắt nhìn Thẩm Quân Tắc và nói:
“Gọi em đến làm gì? Muốn thông đồng với em để che lấp những lời dối trá à?”.
Thẩm Quân Tắc im lặng một lúc, thấp giọng nói:
“Sao chú có thể nhìn ra được?”.
“Cái này ý mà…”.
Thẩm Quân Kiệt cười tít mắt xoa cằm, “Lúc nãy em gọi điện cho anh, nghe thấy trên xe có tiếng của phụ nữ. Sau đó rất không may, em nhìn thấy anh đưa một người con gái vào khách sạn, lại còn đặt phòng VIP đôi”.
Sau đó anh ta bổ sung một câu đầy ẩn ý, “Rất lâu sau mới xuất hiện, cũng không biết… đã làm những gì ở trong đó”.
Thẩm Quân Tắc lạnh lùng liếc nhìn anh ta, “Chú nghĩ thế nào?”.
“Hi hi, em nghĩ rằng chắc chắn là anh không đi đón Tiêu Tinh mà đi đón người tình… chơi trò tình một đêm”.
Thẩm Quân Tắc im lặng nhìn anh ta. Thẩm Quân Kiệt cười rất tươi, kiên định nói:
“Cuối cùng hôm nay anh đã dùng thẻ hội viên em đưa cho anh! Khi em biết thẻ của em thiếu chi phí khách sạn cho phòng đôi trong vòng một tuần, tâm trạng của em còn kích động hơn cả khi nhìn thấy một nghìn mỹ nữ!”, sau đó anh ta lại ấn vai Thẩm Quân Tắc, xúc động nói, “Anh, cuối cùng anh đã… mở mang đầu óc rồi!”.
Thẩm Quân Tắc lẳng lặng quay người đi, thản nhiên bật máy tính. Thẩm Quân Kiệt ghé sát vào tai anh, cười tít mắt rồi nói:
“Thế nào, khách sạn em giới thiệu cho anh được chứ?”.
Thẩm Quân Tắc không thèm để ý đến lời trêu chọc của anh ta, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính. Tiếng nhạc khởi động máy vang lên, Thẩm Quân Tắc vào hệ thống thì nhìn thấy hình nền MashiMaro mới đổi, sa sầm mặt xuống, “Chú đổi à?”.
“Đúng vậy, nhìn mới đáng yêu làm sao?”.
Thẩm Quân Tắc quay đầu nhìn anh ta, “Rất hợp với chú”.
“Anh đang khen em đáng yêu sao? Em, em thật sự rất bất ngờ!”.
Thẩm Quân Kiệt cười hí hửng như vừa trúng số độc đắc, “Anh, anh còn biết khen người khác cơ à? Khen người đó… hay là em?”.
Thẩm Quân Tắc lạnh lùng liếc nhìn anh ta, “Anh muốn nói chú tuổi thỏ, rất hợp với MashiMaro”, ngừng một lát, khẽ nhếch mép trêu chọc, “Chi bằng mua một con thỏ cái làm bạn với chú”.
Nụ cười của Thẩm Quân Kiệt đông cứng trên khuôn mặt. …Trước ánh mắt lạnh đến cực điểm của anh trai, Thẩm Quân Kiệt mới rút lại lời nói đùa, nghiêm túc nói:
“Thế anh nói cho em biết, người con gái mà anh đưa đến khách sạn là ai?”.
“Tiêu Tinh”.
Câu trả lời ngắn gọn nhưng rõ ràng có sức sát thương rất lớn, Thẩm Quân Kiệt làm ra vẻ như bị sét đánh, một lúc lâu sau mới run run khóe miệng, run rẩy nói:
“Cô ta là Tiêu Tinh? Cô ta thật sự là… Tiêu… Tiêu Tinh?”.
Thẩm Quân Tắc nhìn cậu em trai đang kinh hãi, bình tĩnh gật đầu.
“Tiểu thư đài các trong truyền thuyết? Dịu dàng thùy mị? Người đẹp nói chuyện cũng đỏ mặt?”.
Thẩm Quân Kiệt sờ mũi, “Sao em thấy khí chất có vẻ không giống…”.