Chờ một ngày nắng - Chương 04

Tác giả: Diệp Chi Linh

Người đàn ông đó nhìn Tiêu Tinh, im lặng không nói gì.…Khó khăn lắm mới gặp đồng bào có thể hiểu được tiếng Trung, Tiêu Tinh không kìm được trút tất cả mọi nỗi ấm ức mà mình đã phải nén nhịn suốt một tiếng đồng hồ, cô khẽ lẩm bẩm:
“Cái tên họ Thẩm ấy dám cho tôi leo cây, lại còn bắt tôi đứng chờ dưới trời mưa suốt một tiếng đồng hồ. Nếu gặp anh ta, nhất định tôi sẽ hỏi thăm lục phủ ngũ tạng của anh ta, để cho anh ta biết kết cục của việc cho người khác leo cây!”.
Cứ nhắc đến cái tên này Tiêu Tinh lại muốn nghiến răng nghiến lợi, hận một nỗi không thể giẫm bẹt mặt hắn.Một mình cô đơn độc chạy ra nước ngoài, không một ai quen biết, cái tên Thẩm Quân Tắc ấy nếu không muốn đến đón thì đừng có hứa trước để cho người ta chuẩn bị tâm lý, đặt khách sạn gì gì đó. Đã hứa là đến đón, kết quả lại chơi trò mất tích, để người ta ở sân bay đứng chờ như một con ngốc. Đúng là đồ không ra gì, nhân phẩm thối nát đến cực điểm.Chửi Thẩm Quân Tắc xong, Tiêu Tinh mới mỉm cười và nói với người đàn ông trước mặt:
“Tôi không đợi được anh ta nên chạy đến nhà tìm anh ta, không ngờ nhà họ Thẩm lại không có một người nào”.
Đột nhiên đối phương nói:
“Nhà họ Thẩm chuyển nhà rồi”.
Tiêu Tinh ngạc nhiên nhìn anh ta, “Cái gì? Chuyển… chuyển nhà?”.
“Ừ, vừa chuyển đi mấy hôm trước”, người đàn ông trước mặt bình tĩnh nói.Tiêu Tinh buồn rầu chùng vai xuống, “Vậy à…” đúng là xui xẻo. Có điều nếu anh ta đã biết nhà họ Thẩm chuyển nhà, vậy thì chắc chắn là anh ta quen người nhà họ Thẩm? Hai mắt Tiêu Tinh lóe sáng, vội vàng ngẩng đầu hỏi, “Đúng rồi, anh quen Thẩm Quân Tắc chứ?”.
Anh ta nghĩ một lúc, thấp giọng nói:
“Cậu ấy là bạn tôi”.
Chả trách khi thấy mình chửi rủa Thẩm Quân Tắc, vẻ mặt của anh ta lại kỳ lạ đến vậy…Dù sao thì Tiêu Tinh mặt dày, cũng không phải là lần đầu tiên làm trò cười trước mặt anh ta, cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cười và hỏi:
“Anh quen anh ta, vậy anh có biết nhà anh ta chuyển đi đâu không?”.
“Chuyện này… tôi không rõ lắm”.
“Ồ”, Tiêu Tinh có chút lúng túng gãi đầu, không biết nên nói gì nữa.Hai người đều im lặng. Một lúc sau, người đàn ông đó như chợt nhớ ra điều gì, đột nhiên mở miệng nói:
“Cô không có chỗ ở, đứng chờ ở đây cũng không phải cách hay, trời sắp tối rồi, chi bằng đi tìm một khách sạn nào đó trước đã”.
Tiêu Tinh cũng thấy trước mắt ở khách sạn là cách duy nhất. Có điều cô chỉ có một mình, không quen biết ai, nếu người đàn ông này đã mở miệng giúp đỡ, chi bằng nhân tiện nắm lấy cái phao cứu sinh này, để anh ta giúp thì giúp cho chót. Nguồn tài nguyên đặt trước mặt, cần phải biết cách nắm lấy và lợi dụng.Nghĩ đến đây, Tiêu Tinh vội nở nụ cười, lễ phép nói:
“Tôi không quen chỗ này lắm, ở đây có khách sạn nào tốt? Giá cả không quá đắt, sạch sẽ một chút, tốt nhất là gần khu phố người Hoa, anh có thể gợi ý giúp tôi được không? Cảm ơn anh”.
Nói rồi cô còn nở nụ cười ngọt ngào.Người đàn ông run run khóe miệng, dường như không quen lắm với sự khác biệt hình tượng quá lớn của Tiêu Tinh.Sau một hồi im lặng anh ta mới nói:
“Tôi đưa cô đi”.
Vốn dĩ chỉ muốn nhờ anh ta giới thiệu khách sạn nào tốt một chút rồi tự bắt xe đi, không tham vọng anh ta sẽ đưa đi. Không ngờ anh ta lại nói “tôi đưa cô đi” khiến Tiêu Tinh không biết phản ứng thế nào, đến tận khi anh ta giơ tay ra đỡ hành lý, cô mới giật mình bừng tỉnh, “Vậy thì cảm ơn anh quá, thật sự cảm ơn anh”.
“Không có gì”.
Trước sự cảm động rơi nước mắt của Tiêu Tinh, giọng nói của anh ta vô cùng bình tĩnh. Nói rồi anh ta đưa ô cho Tiêu Tinh, đỡ hành lý trên tay cô, quay người đặt vào trong xe.Cán ô vẫn còn lưu lại hơi ấm của anh ta khiến trong lòng Tiêu Tinh bỗng thấy vô cùng ấm áp.Chả trách mà có một bài hát đã nói “Đồng hương gặp đồng hương, hai hàng lệ tuôn rơi”.
Cảm giác gặp được đồng bào ở nơi đất khách quê người quả thực rất xúc động. Lúc khó khăn nhất được đồng bào giơ tay giúp đỡ, trong lòng Tiêu Tinh thực sự rất cảm động. Tuy ấn tượng đầu tiên về người đàn ông này không được tốt lắm, thờ ơ lạnh lùng cứ như người khác mắc nợ anh ta vậy. Có điều bây giờ nhìn lại, anh ta cũng là người ngoài mặt thì lạnh lùng nhưng trái tim thì ấm áp. Tính cách kỳ quái giống hệt người mẹ nữ hoàng băng giá ở nhà.Thấy người anh ta ướt đẫm nước mưa mà vẫn không hề bận tâm, đặt vali xong lại đỡ chiếc túi da trên tay mình, còn chủ động mở cửa xe cho mình, Tiêu Tinh không kìm được thầm giơ ngón cái trong lòng: Người này nhìn thì có vẻ lạnh lùng, thực ra là một người rất có phong độ.Tiêu Tinh ngồi ở ghế lái phụ, nhìn người đàn ông bên cạnh cúi đầu thắt dây an toàn, không kìm được cảm kích nói:
“Thật sự rất cảm ơn anh. Cảm ơn anh đã giúp tôi”.
“Đừng khách sáo”, lời nói của anh ta rất ngắn gọn súc tích.
“Đúng rồi, có thể biết tên anh được không?”.
Một người ở nước ngoài có thêm một người bạn cũng tốt, Tiêu Tinh cười nói, “Tôi là Tiêu Tinh, tốt nghiệp trường đại học ngoại thương, sang bên này học thạc sĩ, còn anh?”.
“Jesen”.
Thật là quá ngắn gọn súc tích… còn không nói tên tiếng Trung. Có lẽ những người sống ở nước ngoài quen dùng tên tiếng Anh.Tiêu Tinh gật đầu, tỏ ra rất thấu hiểu, “Chào anh, Jesen, tên tiếng Anh của tôi là Sunny. Tôi không có nhiều bạn bè ở đây, rất vui được làm quen với anh”.
Nói rồi cô mỉm cười giơ tay ra, bày tỏ sự thân thiện.Đột nhiên ghế sau vang lên tiếng chuông điện thoại, Jesen không bắt tay Tiêu Tinh, ra hiệu tỏ ý xin lỗi rồi lấy điện thoại trong chiếc áo khoác ở ghế sau, nhấn nút nghe, thấp giọng nói:
“Ừ, anh đến rồi, về muộn một chút, không cần chờ anh về ăn cơm”.
Không biết bên kia đang nói gì, cằn nhằn một hồi lâu, Jesen có chút khó chịu, cau mày nói:
“Được rồi, về nhà nói với em sau”.
Nói rồi liền cúp máy.Tiêu Tinh nhìn anh ta, lo lắng hỏi:
“Anh có chuyện gì sao?”.
“Không có gì”.
Jesen cúp máy nhưng lại cúi đầu nhìn màn hình điện thoại.Nhật ký cuộc gọi có mười mấy cuộc gọi nhỡ, đều là cùng một số điện thoại lạ, cuối cùng còn có một tin nhắn mới được gửi đến cách đây không lâu, cũng là số điện thoại ấy.Ngón cái vừa nhấn nút, một hàng chữ nhảy ra trước mắt:“Thẩm Quân Tắc, tôi là Tiêu Tinh bị anh cho leo cây! Anh đã nhận lời Vu Giai đến đón tôi nhưng lại không hề coi đó là chuyện của mình, hại tôi chờ anh một tiếng ở sân bay! Loại người không giữ chữ tín như anh, trước mỗi bữa ăn tôi nhất định sẽ nguyền rủa anh bị tiêu chảy một trăm lần! Thượng Đế phù hộ cho anh đừng có để tôi gặp anh, nếu không tôi không đảm bảo mình sẽ có những hành động bạo lực, xâm phạm đến an toàn thân thể của anh như thế nào đâu! Không nói tạm biệt!”.
Jesen tắt tin nhắn, ngoảnh đầu sang nhìn Tiêu Tinh với ánh mắt đầy ẩn ý.Tiêu Tinh bị nhìn đến mơ hồ, cô mỉm cười, khẽ hỏi:
“Sao thế?”.
“Trước mỗi bữa ăn tôi nhất định sẽ nguyền rủa anh bị tiêu chảy một trăm lần!”.
Lời nguyền rủa này thật độc ác, mấy ngày hôm nay bụng dạ khó chịu, đang không ăn được…Đọc lại tin nhắn đầy bạo lực ấy một lần nữa, Thẩm Quân Tắc khẽ nhếch mép và nói:
“Không có gì”.
Sau đó anh lẳng lặng quay đầu đi trước ánh mắt cảm kích của Tiêu Tinh rồi khởi động xe.Chú thích:1. Hoá thân của Lý Vũ Xuân, ca sĩ nhạc Pop nổi tiếng Trung Quốc, từng giành ngôi quán quân trong cuộc thi tiếng hát Super Girls năm 2005 (ND)..
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc