Xung quanh tràn ngập bóng tối, không có một chút ánh sáng, ngay cả thời gian trôi qua cũng không cách nào cảm giác được.
Không có trí nhớ, không có hô hấp, không có tim đập, nàng không biết mình có còn sống hay không.
Có lẽ, còn sống a! Nghĩ như vậy, nàng lẳng lặng nhắm mắt, giống như một đứa trẻ mới sinh co người lại, một lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Trong không gian yên tĩnh màu đen, có một bóng người trôi nổi.
“Vẫn không muốn tỉnh lại sao?” Thân ảnh nam tử hiện ra, khuôn mặt tuấn nhã ôn nhuận, ánh mắt trong trẻo nhu hòa, môi mỏng thường ngày nhẹ mỉm cười, như có như không nỉ non nói.
“Minh, Lan tỷ tỷ sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Nam hài bộ dáng trẻ con nhìn về phía người vẫn đang ngủ say, nhướng mày, bàn tay chậm chạp lôi kéo tay Diêm Minh, vẻ mặt lo lắng hỏi.
Diêm Minh an ủi vỗ vỗ đầu nhỏ của Dạ, khẽ thở dài: “Nàng không có việc gì.” Có việc sợ là bọn họ! Nếu Quân Lan không tỉnh, người kia thật sự định lấp đầy Địa phủ sao?!
Nghĩ tới đây, Diêm Minh không khỏi nhớ tới ba năm này, trên bàn mình văn thư chất thành núi, trong địa phủ càng ngày càng nhiều oan hồn, làm việc không biết ngày đêm. Bao nhiêu quỷ sai tới oán trách công việc quá nhiều, nhân lực không đủ.
Nghĩ đến hắn vốn nên có cuộc sống vui chơi nhàn nhã lười nhác mới phải, Diêm Minh âm thầm cắn răng, nhưng trên mặt cũng không lộ, vẫn vẻ mặt vân đạm phong khinh, một lần nữa nhìn về phía Diệp Quân Lan đang ngủ say, đến lúc rồi, Quân Lan, ngươi nên tỉnh lại!
Dạ cảm thấy cánh tay đang ôm mình càng lúc càng xiết chặt, không khỏi ngẩng đầu nhìn vẻ mặt cười đến ôn hòa của Diêm Minh, cúi đầu, bĩu môi, Minh mấy năm này càng ngày càng kỳ quái!
Si Nhi, còn không chịu tỉnh lại sao?
Là ai? Là ai đang nói chuyện?
Nàng chậm rãi mở mắt ra, thân mình trôi lơ lửng trong không gian màu đen, tầm mắt hướng về phía trước, đó là?
Một tấm gương khổng lồ trôi lơ lửng, khung khắc hoa chạm trổ, hoa văn hình điêu tinh xảo nhẵn nhụi, mặt kính phát ra ngân quang nhè nhẹ, dường như bao phủ một lớp sương mù thật mỏng.
Toàn bộ tâm trí nàng như bị hấp dẫn, không kìm lòng được đưa tay ᴆụng vào mặt kính.
Một ánh sáng thoáng hiện, trong không gian, tấm gương cô độc trôi lơ lửng, mặt kính cũng khôi phục như bình thường.
Nàng đứng ở một địa phương xa lạ, mê mang nhìn chung quanh, đây là chỗ nào?
Nơi này hình như là một viện khá lớn, bố trí tinh xảo, loáng thoáng có chút quen thuộc.
Nàng có phải đã từng tới nơi này không?
Dựa vào cảm giác, nàng từ từ đi về phía trước, thân thể như có trí nhớ của mình, từng bước từng bước.
“Anh ơi, chờ Lan nhi với.” Một loạt tiếng bước chân dồn dập cùng giọng nói non nớt của cô bé hàm chứa vẻ chờ mong truyền đến từ phía trước.
Không, hắn sẽ không chờ ngươi. Trong lòng hiện lên một ý niệm, như khẳng định! Nàng không biết mang loại tâm tình gì, bước nhanh về phía trước, liền nhìn thấy một bé gái nho nhỏ đưa tay kéo áo bé trai, gương mặt tinh xảo đáng yêu nở nụ cười ngọt ngào, trong mắt tràn đầy mong đợi nhìn bé trai.
Nàng đột nhiên dừng bước, trừng lớn mắt, cô bé kia. . . . . . Không đúng!
Bé trai một tay hất bé gái ra, nhẹ nhàng giống như không người vỗ vỗ góc áo của mình, ngẩng đầu nhăn mày lại, trong mắt mang theo khinh thường nồng đậm, hừ lạnh: “Một đứa con hoang cũng xứng lôi kéo Bổn thiếu gia làm quen sao!”
Rồi dùng sức đẩy, khiến cô bé ngã xuống đất, cũng không thèm quay đầu lại rời đi.
Bé gái ngã ngồi trên mặt đất, lẳng lặng nhìn bé trai rời đi, một lúc lâu sau, rốt cục dùng hai cánh tay ôm lấy mình, vùi đầu nghẹn ngào khóc.
Diệp Quân Lan, đừng tưởng rằng ông chủ nhận mày vào cửa, thì mày sẽ là đại tiểu thư của Diệp gia!
Diệp Quân Lan, mày cũng xứng họ Diệp sao!
Đại tiểu thư sao? Diệp gia chỉ có đại thiếu gia, nào có tiểu thư gì? Diệp Quân Lan? Đó không phải là con bé giúp việc cho Diệp gia sao?
Mày phải nhớ kỹ, mày vĩnh viễn là người hầu của Diệp gia!
. . . . . .
Ngày mai Diệp gia chính là của cô rồi. Thiếu nữ khẽ cười, cầm chén rượu thủy tinh trên tay, kính rượu với ánh trắng, rồi thu tay lại, rượu đỏ trong ly sóng sánh, màu đỏ như máu, lộ ra ngón tay trắng nõn mảnh khảnh, vô cùng xinh đẹp.
Thiếu nữ từ từ ngửi mùi thơm tinh khiết mà rượu tản ra, nâng chén lên, nhấp một ngụm. Nhắm mắt, để rượu đỏ dừng lại trong miệng một chút, đầu lưỡi đá đá hai cái, chậm rãi nuốt xuống. Rồi lại mở mắt, nhướng mày, quả nhiên loại rượu đỏ sa xỉ này không thích hợp với cô.
Chẳng qua, hôm nay hiếm được khi cao hứng, huống chi rượu này là rượu quý của Diệp gia, cô liền nhận vậy.
Khóe miệng thiếu nữ mỉm cười, trong mắt lộ ra sự cô đơn khôn cùng.
. . . .
Máu đỏ tươi, đọng lại trên mặt thảm trắng noãn. Thiếu nữ vô lực nằm trên mặt đất, ngưng mắt nhìn vẻ mặt thống khổ cùng bất lực của cô gái đang cầm dao nhìn mình, bình tĩnh mở miệng: “Tại sao Gi*t tôi?”
Con dao trong tay cô gái rơi xuống đất, bàn tay đầy máu tươi che kín miệng mình, lắc đầu không nói.
“Bởi vì anh ta?” Cúi đầu xuống gần như thì thầm, thiếu nữ lẩm bẩm nói. “Chị Lạc, bởi vì chị yêu anh trai tốt của tôi, mà tôi lại muốn Gi*t anh ta sao?”
Cô gái trừng lớn mắt, tất nhiên nghe thấy được lời của cô, thân thể chấn động ngã xuống đất, nước mắt chảy xuống.
Cũng được thôi! Thiếu nữ chậm rãi khép mắt, chị Lạc, hi vọng chị có thể nhận được thứ chị muốn.
. . .
Từng cảnh, từng cảnh, giống như chiếu bóng hiện ra trước mặt, cuối cùng dừng lại ở cảnh tử vong của nàng, sau đó bạch quang hiện lên, hết thảy biến mất.
Mà nàng cúi đầu, vẫn đứng thẳng tắp, không nói, tại sao muốn nàng nhớ lại, nàng đã sớm quên mất không phải sao?
Đó là trí nhớ của nàng, đó là quá khứ thuộc về Diệp Quân Lan.
Nàng tên là Diệp Quân Lan.
Nhưng nàng không phải đã ૮ɦếƭ rồi sao? Tại sao lại ở chỗ này? Diệp Quân Lan rốt cục phục hồi tinh thần, tỉ mỉ đánh giá vị trí hoàn cảnh của mình lúc này.
Mây mù lượn lờ, đưa tay không thấy được năm ngón.
Nàng đang ở đâu?
Tại sao, nàng cảm giác, cảm thấy hình như mình đã quên mất điều gì đó rất quan trọng?
“Lan nhi, nàng luôn thích náo nhiệt nhất, ngủ lâu như vậy, ta cùng nàng nói chuyện được không.”
“Lan nhi, Ngọc Vô Hạ đã ૮ɦếƭ rồi, khi Thư Hoa tìm được nàng ta thì nàng ta đã ૮ɦếƭ, là bị chôn sống trong mật đạo mà ૮ɦếƭ.”
“Lan nhi, nàng nhất định hiểu được tính tình của ta, cũng biết ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bất cứ cái gì thương tổn đến nàng. Nàng biết rõ nàng ta ૮ɦếƭ rồi, có lẽ nàng ta ૮ɦếƭ cũng là một điều tốt a.”
“Đúng rồi, Lan nhi, Trụy Nhi đã tỉnh, vết thương cũng tốt lên nhiều lắm, đáng tiếc còn lưu lại di chứng, dường như khi đó bị tổn thương đến tâm mạch, Vương Lan nói phải an dưỡng thật tốt, nếu không sợ rằng khó mà sống lâu.”
“Ta biết nàng không trách nàng ta, nhưng ta không có cách nào tha thứ cho nàng ta, cho nên đến nay vẫn không chịu để cho nàng ta tới gặp nàng.”
“Lan nhi, ta làm lành với cha rồi, nàng nhất định rất vui mừng, phải không? Thật ra thì, cha vẫn yêu mẹ, me cũng vẫn yêu cha, chỉ là bọn họ cuối cùng vẫn bỏ lỡ.”
“Lan nhi, rượu hoa đào nàng chôn ở rừng đào phía sau thư viện đã có thể uống rồi. Đào tiên sinh vẫn oán trách nàng không tới thăm ông ấy, năm nay hoa đào cũng nở rất đẹp, đáng tiếc nàng không tới nhìn.”
. . . . . .
Là ai đang nói chuyện, rõ ràng ngữ điệu bình thản như vậy, tại sao nàng lại cảm thấy trong lòng chua xót, tại sao nàng lại rơi lệ?
Diệp Quân Lan đưa tay nhẹ nhàng xoa mặt mình, một mảnh ướƭ áƭ, nàng khóc sao?
Diệp Quân Lan một tay lau đi nước mắt, theo giọng nói, đi về phía người kia, rồi dừng bước.
Nam tử ngồi bên cạnh giường, một tay nắm lấy tay nữ tử, một tay ôn nhu vỗ về khuôn mặt nữ tử.
Diệp Quân Lan ngây người đứng đó, nhìn nam tử, trong lòng có một loại cảm xúc phức tạp, vừa vui mừng vừa chua xót bắt đầu dâng lên, nàng rốt cuộc nhấc chân, từng bước từng bước đi về phía hắn.
Nam tử cúi đầu, cùng cô gái nói chuyện, giọng nói ôn nhu. Một thân cẩm bào màu đen, không có buộc lại, mái tóc đen nhánh xen lẫn sợi bạc tùy ý xõa lên vai, che lại khuôn mặt nghiêng nghiêng, thấy không rõ thần sắc.
Diệp Quân Lan không rõ vẻ mặt hắn, nhưng bỗng dưng cảm thấy sắc mặt nam tử nhất định vô cùng nhu hòa, tràn đầy yêu thương.
Chàng là ai? Vì sao ta lại cho rằng như vậy?
Diệp Quân Lan kiềm nén không được cảm xúc kỳ dị trong lòng, bước nhanh về phía trước, nhìn nam tử.
Trí nhớ như nước tràn vào trong đầu.
Có một đứa bé cô độc dưới ánh trăng, thiếu niên quật cường kiêu ngạo, sau đó là nam tử phong hoa tuyệt đại quay đầu, ôn nhu gọi tên của nàng: “Lan nhi.”
. . . . . .
Bạch quang thoáng hiện, Diệp Quân Lan rơi xuống không gian tối tăm, trước mặt là tấm gương khổng lồ.
Diệp Quân Lan rốt cục không nhịn được che miệng lại, lớn tiếng khóc, Tu Nhân, thật xin lỗi, một lần rồi lại một lần, lúc nào cũng đều là chàng phải chờ ta.
“Quân Lan.” Giọng nói thánh thót trong suốt như nước vang lên phía sau lưng.
Diệp Quân Lan đứng lên, quay đầu lại nhìn về phía người đến.
Một bộ áo bào rộng màu tím, tay áo tung bay, gương mặt tinh xảo hoàn mỹ mang theo chút đạm mạc, trong trẻo lạnh lùng như nước. Nam tử chỉ lẳng lặng đứng ở đó, đôi mắt thâm thúy xa xăm, môi mỏng khẽ cong, nhẹ nhàng cười một tiếng, lạnh nhạt như gió, phiêu miểu như mây.
Diệp Quân Lan trơ ra nhìn hắn, trong miệng vô ý thức nỉ non: “Sư phụ.”
Mặc Trần khẽ thở dài, liền nói: “Quân Lan, trở về đi thôi, hắn đang đợi con.”
Bạch quang lại xuất hiện, thân ảnh Diệp Quân Lan lần nữa biến mất.
Mặc Trần vung ống tay áo lên, thu gương lại rồi rời đi.
Quân Lan, lần này hi vọng con đừng bỏ lỡ.
Diệp Quân Lan chậm rãi mở mắt ra, nhúc nhích cơ thể, không khỏi cười khổ. Thân thể này đã lâu không vận động, khiến cho nàng không còn chút sức lực nào, phải làm sao đây ?!
Nàng vùng vẫy nửa ngày, dùng hết khí lực, lảo đảo đứng dậy bước xuống giường, gian nan chậm rãi đi giày.
Cửa phòng mở ra, Diệp Quân Lan ngẩng đầu nhìn người vừa đến, bốn mắt nhìn nhau.
Người nọ toàn thân cứng ngắc, ngây ngẩn nhìn nàng, đôi mắt đen tràn đầy khi*p sợ mang theo vẻ không thể tin, nhất thời ngây ngốc đứng đó, không nhúc nhích.
Diệp Quân Lan ngưng mắt nhìn hắn, rốt cục khẽ động chút da thịt cứng ngắc trên khuôn mặt, nặn ra một nụ cười, giọng nói khàn khàn khô khốc: “Tu Nhân, ta đã trở về.”
Trong mắt Mã Văn Tài lập tức ánh lên vẻ mừng như điên, hắn xông lên một tay ôm lấy nàng thật chặt, khuôn mặt chôn sâu ở cổ nàng, lẩm bẩm nói: “Lan nhi.”
Diệp Quân Lan thật khó khăn ôm lại hắn, vỗ lưng của hắn an ủi, đột nhiên phát hiện mái tóc đen của hắn đã xen lẫn vài sợi bạc.
Nàng đưa tay xoa lưng hắn, nức nở nói: “Chàng làm sao lại như vậy. . . . . .” Làm sao lại thành thế này ?
Mã Văn Tài chỉ ôm nàng, cúi đầu gọi tên của nàng, cũng không trả lời.
Qua hồi lâu, Mã Văn Tài mới buông nàng ra, tỉ mỉ quan sát nàng, nở nụ cười tươi, nói: “Không có gì đáng ngại.”
Diệp Quân Lan cảm thấy đau lòng, nhẹ nhàng hôn lên lọn tóc đang cầm trong tay, nhưng ngay sau đó đem mặt của mình chôn sâu xuống. Hồi lâu mới nói: “Tu Nhân, ta sẽ không rời đi nữa, cũng sẽ không để chàng thương tâm khổ sở nữa. . . . . . chàng có thể tin ta không?”
Vừa dứt lời, một nụ hôn rơi xuống môi nàng.
Diệp Quân Lan sững sờ nhìn hắn, thấy Mã Văn Tài khẽ mỉm cười, nói: “Ta tất nhiên tin nàng.”
Sau đó, hắn hôn lên môi của nàng.
Tấm màn lụa trong suốt rũ xuống, có thể thấy được rõ ràng hai bóng người đang hôn nhau, sợi tóc giao hòa, mười ngón tay đan xen.
Bên ngoài, sắc xuân vừa tới, báo hiệu một năm mới tốt đẹp.
HẾT