Không thể không nói Mã Văn Tài rất biết cách làm người, ít nhất khi hắn tận lực muốn lấy lòng một người, thì rất ít người có thể cự tuyệt được sự lấy lòng của hắn.
Về điểm này đương nhiên là Diệp Quân Lan biết, nếu không sau khi biết rõ mục đích của mọi người trong Diệp gia, nàng đã không mặc kệ Mã Văn Tài tiếp cận người nhà mình, nàng chưa từng lo lắng đến chuyện người nhà mình không thích hắn.
Quả nhiên, chưa đến mấy ngày, Mã Văn Tài đã thu phục được mọi người từ trên xuống dưới trong Diệp phủ. Diệp phụ thân thì từ khó chịu không hài lòng khi hắn đoạt mất tâm nữ nhi nhà mình giờ đây chuyển thành yêu thích thân thiết với đứa rể này hơn con gái. Mỗi ngày đều lôi Mã Văn Tài đến nói chuyện trên trời dưới đất, bàn luận chuyện xưa chuyện nay, ngày nào cũng cùng nhau hăng hái bày cờ, hai người đại khai sát giới mấy trận liền.
Sau khi trở về phòng, còn không ngừng cảm khái, ánh mắt con gái mình không tệ, hiển nhiên cực kỳ hài lòng với người con rể này.
Diệp đại ca là một người tinh khôn, một ngày nọ gạt muội muội nhà mình qua một bên, lôi kéo Mã Văn Tài đi uống trà một hội, về phần trong lúc đó đã nói những chuyện gì, trừ người trong cuộc ra không ai hay biết, chỉ biết sau đó ánh mắt Diệp đại ca nhìn Mã Văn Tài ngày càng thân thiết, như trong đời gặp được tri âm, từ đó hai người vô cùng ăn nhịp với nhau (hợp cạ).
Nhị ca Diệp gia là một người hào sảng, cũng cưng muội muội nhất nhà, chính là kiểu chỉ cần muội muội nhà mình thích, hắn chắc chắn không phản đối, nhưng đây là hạnh phúc của muội muội nhà mình, sao lại không thể thử thăm dò một chút chứ? Cho nên tìm một ngày đẹp trời, hẹn Mã Văn Tài uống rượu một trận, khi quay về, hai người đã như huynh đệ tốt của nhau từ lâu.
Diệp mẫu thân lại không nói gì, chỉ nói một câu “Cậu bé này được lắm, ta thích” từ đó nhận định địa vị cô gia (con rể) Diệp gia của Mã Văn Tài chắc như đinh đóng cột, ngàn năm không đổ.
Diệp Quân Lan cũng biết chuyện này, nhưng cũng không ngăn cản, dù sao đó cũng là sự quan tâm của người nhà đối với mình, hơn nữa nàng cũng tin tưởng Tu Nhân có năng lực để người nhà mình chấp nhận hắn.
Có điều mấy ngày gần đây thời gian Tu Nhân ở bên cạnh nàng quá ít, mỗi khi trời tối không phải theo phụ thân đánh cờ, thì lại cùng đại ca uống trà, không thì lại bị nhị ca lôi đi uống rượu.
Tối này lại bị phụ thân kéo đi rồi, nàng tức ૮ɦếƭ đi được! Diệp Quân Lan ngồi trong lương đình, nhìn ánh trăng rọi trên mặt đất, nổi lên chút xao động, sau đó cơn gió thổi qua, lá cây xào xạc. Sắp đến tháng sáu, hoa sen vẫn chưa nở, nhưng trong hồ lại tràn đầy lá sen hình chữ điền, mang ý vị mùa hè xanh mát.
“Sao lại ngồi ở đây, mặc dù thời tiết hơi nóng, nhưng vẫn phải chú ý không nên để bị cảm lạnh.” Giọng nói dịu dàng ấm áp quen thuộc vang lên, sau đó là dáng người quen thuộc đi tới, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh nàng, ôn nhu nhìn nàng, “Chẳng lẽ là nhớ ta, nên cố ý ngồi đây chờ ta sao?”giống như nói đùa, nhưng mơ hồ lại mang theo vài phần mong đợi, trong mắt tràn đầy ý cười.
Diệp Quân Lan bất ngờ, tựa như giận dỗi đáp: “Đúng vậy, ta chính là nhớ huynh đấy! Ta ấy à, mấy ngày gần đây vì huynh mà trà không nhớ cơm không mong, ăn ngủ không yên, huynh nói xem phải làm sao bây giờ?” Có điều, nhớ hắn là sự thật, chẳng qua chưa đến mức khoa trương như thế, ai bảo mỗi ngày đều không thấy hắn đâu!?
“Nếu đã vậy, để bồi thường lại, lịch trình mấy ngày sau của ta tùy muội quyết định nhé.” Mã Văn Tài tất nhiên biết ý tứ trong lời nói của nàng, nhưng chỉ cười cười không để ý.
“Được! Hứa rồi nhé, sau này do ta quyết định” Thật sự Diệp Quân Lan cũng không ngờ hắn sẽ trả lời như vậy, sau đó trầm tư suy nghĩ xem cần an bài lịch trình như thế nào.
Mã Văn Tài thấy nàng vui vẻ như thế, đương nhiên biết mình đã quyết định đúng đắn, ừm ừm, đã thu phục xong mọi người trong Diệp gia, hiện tại nên đền bù cho Lan nhi mới được, đến thăm nơi nàng lớn lên, còn có thể trêu đùa nàng vui vẻ, vui vậy cớ sao không làm? Mã Văn Tài bất động thanh sắc, khóe miệng lộ ra ý cười giảo hoạt như hồ ly.
Mấy ngày kế tiếp, hai người cùng nhau đi chơi, chơi rất vui vẻ, có điều thời gian vui vẻ trôi qua rất nhanh, Diệp Quân Lan và Mã Văn Tài cũng phải quay lại thư viện Ni Sơn rồi.
“Tiểu Lan Nhi, hay là, đừng về trường nữa, phụ thân, mẫu thân không nỡ xa Lan Nhi!” Diệp phụ thân tội nghiệp nhìn con gái mình, vẻ mặt rối rắm thỉnh cầu, đừng đi mà, có được không? Thấy vậy Diệp Quân Lan cũng không đành lòng.
Nàng day day thái dương, cảm thấy gân xanh trên trán nổi lên, mở miệng kêu: “Phụ thân.”
“Được rồi, phụ thân biết rồi! Phụ thân sẽ nhớ Tiểu Lan Nhi lắm đấy!” Dường như phát hiện được tâm trạng của con gái, Diệp phụ thân liền mở miệng, sau đó đổi sang vẻ mặt nghiêm nghị, nghiêm túc nhìn Mã Văn Tài: “Mã tiểu tử, Tiểu Lan Nhi nhà ta nhờ cháu cả đấy!”
Mã Văn Tài đã sớm biết tính tình của nhạc phụ tương lai, tất nhiên cung kính đáp: “Cháu biết rồi, bá bá yên tâm!”
Diệp phụ thân nghiêm túc gật đầu. Diệp Quân Lan mặt đầy hắc tuyến, kéo Mã Văn Tài, sau đó cùng nhau nói lời cáo biệt với mẫu thân, đại ca, và nhị ca Diệp gia, cưỡi ngựa, dẫn theo Mã Thống và Trụy Nhi rời đi.
Thư viện Ni Sơn, Vương Lam Điền đã nhận được tin trở về của nhóm người Diệp Quân Lan từ trước, đang ở ngoài cổng thư viện chờ từ sáng sớm.
Một loạt tiếng vó ngựa vang lên, sau đó bụi đất tung bay, bốn con khoái mã chạy như bay tới, chính là đoàn người Diệp Quân Lan.
Vương Lam Điền nghênh đón, sau đó vội vàng báo một tin động trời, Lương Sơn Bá và thư đồng hắn dẫn theo mất tích rồi.
“Cái gì?”Diệp Quân Lan vô cùng kinh ngạc, lần trước lúc nàng đi, nàng còn nhớ Lương Sơn Bá đang bệnh nặng, nằm liệt giường, sao lại mất tích được? Hay là nàng đã đánh giá thấp năng lực của Lương Sơn Bá rồi?
Thế nhưng vẻ mặt Mã Văn Tài lại thản nhiên, giống như đã sớm đoán được chuyện này, thấy Diệp Quân Lan buồn bực khó hiểu, mới chậm rãi mở miệng, không nói thì thôi, vừa nói đã nói ra tin tức giật gân kinh người: “Lan Nhi, ta nói cho muội biết một chuyện, nghe nói Chúc Anh Đài sắp thành thân rồi.”
“Chúc Anh Đài thành thân?!” Diệp Quân Lan vừa nghe xong liền trầm tư, vẻ mặt Vương Lam Điền cũng choáng váng: “Nữ nhân hung dữ như Chúc Anh Đài mà cũng có thể lấy chồng á?”
Diệp Quân Lan không để ý đến vẻ mặt như trời sắp sập của Vương Lam Điền, nhìn thẳng Mã Văn Tài, hỏi: “Đại ca nói cho huynh biết!” Giọng điệu rất khẳng định.
Mã Văn Tài gật đầu, trả lời: “Đại ca muội không muốn muội phiền lòng, dù sao… Nhưng ngược lại Lương Sơn Bá nhận được tin tức nhanh như vậy cũng là chuyện cần phải suy ngẫm.” Sau đó nhảy xuống ngựa, giao ngựa cho Mã Thống.
Diệp Quân Lan nhún vai tỏ vẻ không quan trọng, cũng xuống ngựa, Trụy Nhi vội vàng tiếp lấy dây cương: “Vậy có liên quan gì đến chúng ta?”
“Đúng vậy!” Mã Văn Tài nhíu mày theo thói quen, trả lời, sau đó dắt tay Diệp Quân Lan, đi vào thư viện Ni Sơn.
“Đừng bỏ ta lại mà, chờ một chút” Vương Lam Điền vừa hô, vừa chạy theo.
“Tu Nhân” Diệp Quân Lan bỗng dừng lại, nhẹ nhàng gọi.
“Gì thế?”
“Muội bỗng nhiên cảm thấy thật may mắn” Trong mắt Diệp Quân Lan chợt lóe sáng, sau đó nghiêng đầu nhìn người đang đi bên cạnh, trong mắt ánh lên sự kiên định: “Muội thật may mắn khi người trong lòng muội chính là huynh.” Biết yêu thương muội thế nào, biết đối xử tốt với muội ra sao. Biết trân trọng bản thân mình thế nào, càng quan trọng hơn là biết bảo vệ gìn giữ tình cảm giữa hai người ra sao.
“Ta cũng thấy may mắn!” Mã Văn Tài cười ôm nàng vào lòng, cúi thấp đầu, ôn nhu nói nhỏ bên tai nàng. Ta rất may mắn khi đã gặp được nàng, sau đó yêu nàng, càng may mắn hơn là trong lòng nàng cũng có ta.