Thượng Nghiên bị add tên đột ngột,ngoài ra Vạn Tịch không có @ bất luận kẻ nào.
Bởi vì candal trước đó cả hai đều ồn ào huyên náo với Tống Thanh Y nên khi Vạn Tịch add weibo Thượng Nghiên, mọi người đều không quá chú ý,lúc Vạn Tịch phát weibo chỉ kém Thượng Nghiên năm phút.
Ban đầu Tống Thanh Y muốn giải thích chút gì đó, nhưng lại có điều suy nghĩ ấn tắt điện thoại,không phản hồi.
*****
Trong căn biệt thự nhỏ yên tĩnh, chỉ có một mình Thượng Nghiên ở đây.
Mỗi khi cô nhắm mắt lại, bên tai giống như có tiếng trẻ con đang khóc, Âm thanh khóc lóc trầm thấp nức nở liên tục đập vào màng nhĩ, xen lẫn với tiếng gió, Thượng Nghiên đưa tay che lỗ tai mình, gục đầu vào giữa hai chân.
Sau một lúc lâu, bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, thấp giọng nở nụ cười, nước mắt chảy dài trên má "Ngươi ૮ɦếƭ cũng tốt."
"Ít nhất không cần nhìn thế giới này có bao nhiêu dơ bẩn."
"Thật đáng ghê tởm."
Chuông cửa bỗng nhiên vang lên.
Thượng Nghiên ngẩng đầu mờ mịt nhìn bên ngoài cửa sổ, gió bên ngoài giống như đã ngừng,chỉ còn lại tiếng chuông cửa trong không gian vang lên không nhanh không chậm.
Che kín áo choàng mở cửa,liếc mắt nhìn người bên ngoài.
Anh ta mặc áo măng tô màu xám, tóc bị gió thổi bay, trên tay mang theo hộp giữ nhiệt màu trắng đứng ở cửa, hướng về phía cô gọi: "Thượng Nghiên."
Là Quan Cảnh Minh.
Thượng Nghiên nhíu mày, đứng ở cửa hỏi "Anh tới làm gì?"
Quan Cảnh Minh trong tay cầm hộp giữ nhiệt đưa qua cho cô "Mẹ tôi nấu một ít súp, bảo mang qua cho cô một ít."
Thượng Nghiên nắm chặt cửa, đứng tại chỗ một lúc lâu, muốn nói với anh mang trở về, nhưng lời nói giống như bị mắc kẹt trong cổ họng như thế nào cũng không có biện pháp nói ra.
Lúc trước cô nhập viện ít nhiều cũng đều nhờ Quan Cảnh Minh.
Ngày đó nếu không phải Quan Cảnh Minh mang cô đi bệnh viện, có lẽ bây giờ cô có thể đã ૮ɦếƭ.
Bỗng nhiên có một trận gió lạnh thổi qua, Quan Cảnh Minh ở ngoài cửa hắt hơi một cái,khẽ nói "Là táo đỏ wolfberry nấu với sườn heo, có thể giúp cô bổ máu."
Nói xong nhìn cô,đặt xuống đất không nói nữa xoay người định rời đi.
Thượng Nghiên nhìn anh khẽ nói:"Này, Quan Cảnh Minh."
Anh ta khẽ dừng bước chân, quay đầu nhìn cô, nở một nụ cười vô cùng ấm áp "Làm sao?"
"Vào đi." Thượng Nghiên đứng ở cửa, khom lưng cầm hộp giữ nhiệt"Tôi đem súp đổ vào bát của mình, anh rất nhanh có thể cầm hộp giữ nhiệt đi."
Quan Cảnh Minh cười nói: "Không cần, cô cứ giữ đi, lần sau trả lại cho tôi."
Thượng Nghiên nhìn anh, mang theo hộp giữ nhiệt đi vào trong nhà giọng nói bay trong gió "Lúc vào nhớ đóng cửa lại."
Bây giờ cũng đã đầu mùa đông, nhiệt độ trong nhà và ngoài trời ở thành Bắc chênh lệch nhiệt độ rất lớn, Thượng Nghiên trở lại phòng bếp tìm bình giữ ấm của mình đổ súp vào, mùi hương bao phủ tràn ngập trong không khí.
Đã một ngày chưa ăn bây giờ cô cảm giác rất đói.
Lấy bát từ trong tủ ra, đổ cho Quan Cảnh Minh cùng chính mình một chén.
Bàn ăn rất lớn, khi anh ta đổi giày bước vào,nhìn thấy cô đang cúi đầu ăn súp, thìa cùng bát va chạm phát ra tiếng vang.
Chậm chạp đi qua "Tôi vừa mới ăn cơm xong."
Thượng Nghiên không ngẩng đầu, uống một ngụm súp, giọng nói lạnh lùng "Vậy thì ngồi với tôi một chút."
Quan Cảnh Minh đi đến bên trái Thượng Nghiên ngồi xuống.
Uống xong, Thượng Nghiên đứng dậy đi vào phòng bếp.
Quan Cảnh Minh nhìn bóng lưng cô không biết nên làm sao bây giờ.
Thượng Nghiên đứng trước cửa phòng bếp quay đầu lại hỏi "Anh có đang ăn kiêng không?"
Quan Cảnh Minh theo bản năng lắc đầu"Không có."
Thượng Nghiên mở tủ lạnh, lấy một ít trứng cùng cà chua "Anh có thể ăn trứng cuộn với cà chua được không?"
Quan Cảnh Minh sửng sốt, chưa kịp trả lời đã nghe Thượng Nghiên bên kia nói: "Có thể ở lại cùng tôi ăn bữa cơm không?."
**
Ngày hôm sau, Tống Thanh Y cùng luật sư tiến hành trao đổi vấn đề năm đó, đem tất cả sự việc trải qua tường tận nói hết một lần, luật sư sau khi lắng nghe, lật xem chứng cứ bên cạnh,ông nói cho cô biết hiện tại chứng cứ bên cô vô cùng đầy đủ, cho nên đại khái khoảng nửa tháng phiên tòa có thể sẽ mở ra.
Lúc này Tống Thanh Y mới yên tâm.
Mạng internet hướng gió như thế nào, cô đã không còn thời gian để ý tới.
Vì chẳng mấy chốc đã đến tang lễ bà nội.
Hôm đó buổi sáng, Tống Thanh Y đổi một thân váy đen, trên đầu và иgự¢ cài một đóa hoa màu trắng,đây chính là dựa theo phong tục địa phương mà chuẩn bị,hết thảy mọi thứ chuẩn bị đều dựa theo nghi thức cháu gái trong nhà.
Bởi vì Trình Dật đi quay chương trình tạp kỹ,sau đó sẽ cùng Tô Giang ghi hình chương trình truyền hình trực tiếp, nên hiện tại muốn ở bên kia ở một tuần.Chủ yếu là đồng hành với Tô Giang quảng bá cho bộ phim mới.
Tang lễ của bà nội không khác gì lễ tang những người khác!Linh đường trang trí long trọng, ba của Trần Đạc quỳ trước linh cữu, Trần Đạc cùng Trần Hạo đứng ở hai bên, tùy thời khách đến thương tiếc dâng hoa liền khom người, đại đa số người đến viếng thăm đều là người Tống Thanh Y quen biết.
Cô đứng bên cạnh Trần Hạo, nhìn người đến người đi, từ sáng sớm đến mặt trời lặn.
Lúc chạng vạng tối, những đám mây đỏ lộng lẫy tràn ngập bầu trời, lộ ra khung cảnh đặc biệt lãng mạn.
Tống Thanh Y đứng cả một ngày đều không có khóc qua một lần, đứng ở nơi đây thậm chí so ra còn kém mẹ Trần Đạc.
Không biết là chân tình hay giả ý, khóc đặc biệt thảm khốc.
Nước mắt Tống Thanh Y giống như chảy sạch từ khi biết bà nội ngày ấy qua đời,khi nhìn thấy bầu không khí buồn bã bao phủ,chỉ đơn giản nhung nhớ bà nội một chút không đến nỗi khóc như lúc trước.
Ông nội ngồi một bên ở linh đường, cùng mấy ông bạn già hàn huyên, phần lớn là các trưởng bối lớn tuổi đến từ Qiansu Alley, chính bọn họ nhìn Tống Thanh Y cùng Trần Đạc lớn lên, tất cả đều thở dài vận mệnh trêu ngươi.
Đợi cho đến khi sắc trời tối hẳn, những người đến viếng mới chậm rãi ly khai.
Tống Thanh Y cũng định mang ông nội rời đi, đợi đến ngày mai bà nội hạ táng sẽ lại đến, hai người sẽ cùng tiễn bà nội đi hết đoạn đường cuối cùng này.
Tống Thanh Y cảm giác được có một ánh mắt luôn dừng trên người cô.
Là Trần Đạc.
Cô lờ đi.
Tiến đến đỡ ông nội đứng lên, Trần Hạo cũng lại bên cạnh đỡ ông, mấy người cùng đi ra ngoài.
Trần Đạc ở sau lưng kêu "A Thanh."
Tống Thanh Y không quay đầu, cũng không đáp, tiếp tục đi ra ngoài.
Trần Đạc còn muốn nói, lại bị mẹ quát cho một cái mới ngừng.
Âm thanh của mẹ Trần Đạc hơi nhỏ, Tống Thanh Y nghe cũng không rõ ràng, mơ hồ nghe được cái gì mà làm hại con còn chưa đủ thảm...v...v...
Ông nội khẽ hừ lạnh một tiếng, Trần Hạo thấp giọng nói: "Mẹ con chính là như vậy, người không cần quan tâm."
Mẹ Trần Đạc ở phía sau nghe được nói: "Xú tiểu tử, ai là người nuôi con lớn? Con lại bênh vực người ngoài,chống đối mẹ mình!Như vậy có lương tâm sao?"
Ba Trần Đạc kéo tay áo của bà, giọng nói so với mẹ Trần Đạc còn lớn hơn "Mẹ tôi mất rồi, bà cũng không cho người được yên ổn!"
Lúc này mẹ Trần Đạc mới im lặng.
Tống Thanh Y vừa đi ra ngoài, liền ᴆụng mặt Thượng Nghiên.
Thượng Nghiên mặc áo khoác, mang mũ lưỡi trai cùng khẩu trang màu đen, trên người duy nhất khác thường chính là trước иgự¢ có một đóa hoa màu trắng.
Khi nhìn thấy Tống Thanh Y cúi đầu đi qua, tay nắm thành quyền, không nói chuyện.
Trần Hạo mở miệng "Cô tới làm cái gì?"
Thượng Nghiên vô cùng bình tĩnh, giọng nói lạnh lùng "Tôi đến viếng bà nội."
"Bà nội bị cô hại còn chưa đủ thảm sao?" Trần Hạo đỏ mắt "Nếu không phải cô cùng Trần Đạc, bà nội cũng sẽ không mất?!"
Thượng Nghiên cúi đầu, không nói chuyện.
Tống Thanh Y kéo tay áo Trần Hạo "Đừng nói nữa."
"Chị!" Trần Hạo nhìn cô "Chị chính là quá mềm lòng."
Tống Thanh Y lắc đầu "Bà nội nhất định không muốn em làm như vậy!!!."
Khi còn sống bà rất thích không khí đoàn viên, cũng như bây giờ mọi người đều đến tiễn bà nội,chắc chắn người cũng sẽ rất vui,nếu cứ tiếp tục ở trước linh cữu cãi nhau, đó mới là không tôn trọng người.
Trần Hạo còn tức giận.
Tống Thanh Y nghiêng thân mình, nhường Thượng Nghiên đi vào bên trong.
Lúc Thượng Nghiên đi qua, cô thì thầm: "Hảo hảo cáo biệt bà."
Bước chân Thượng Nghiên dừng một chút, sau đó yên lặng gật đầu.
Khi còn sống bà nội đối với bọn họ đều rất tốt, tính cách Thượng Nghiên so với Tống Thanh Y cởi mở hơn, thường đem bà nội dỗ dành rất vui vẻ, vì vậy sau này bà nội mua đồ thường sẽ mua hai phần, lúc đi ăn cơm với mọi người trong nhà, đều nhắc món ăn Thượng Nghiên thích.
Lúc cô đi vào, Tống Thanh Y đỡ ông nội lên xe, một mình bước xuống xe cùng Trần Hạo đứng ở một bên.Từ trong túi lấy ra một điếu thuốc.
Hai ngày nay Trình Dật không có ở nhà, cô vào buổi tối thường hay bị mất ngủ.
Vì thế cô sẽ thường xuống đi dạo xung quanh sau đó lại đến siêu thị trong tiểu khu mua một hộp thuốc lá, nếu thật sự phiền muộn sẽ hút một điếu.
Hôm nay lúc ra cửa, chính là thuận tay đem thuốc bỏ vào trong túi.
Ở trong túi sờ soạng, mới biết ban sáng không có mang bật lửa.
Ngẩng đầu hỏi Trần Hạo "Có bật lửa không?"
Buổi sáng Trần Hạo đốt vàng mã, trong túi vừa lúc mang theo, lấy đưa qua cho cô.
Điếu thuốc được đốt cháy, Tống Thanh Y hít một hơi, sau lại phun ra một làn khói, nhìn phía xa xa, bỗng nhiên mở miệng nói: "Em nói cho chị biết tình huống lúc bà nội trải qua căn bệnh đi Trần Hạo,đừng giấu chị điều gì,chị vẫn luôn muốn biết?."
Trần Hạo ở trong bóng tối nhìn cô,khẽ nói:
"Bà nội là người rất kiên cường,sau khi biết bệnh tình của mình người vẫn luôn duy trì sự sống bằng hoá chất nhưng các tế bào ung thư trong cơ thể của bà lan truyền rất nhanh, sau này người ăn không ngon, thậm chí uống không được nước, chỉ có thể dựa vào việc truyền nước biển để duy trì sự sống.
Video được ghi lại sau khi bà nội phát hiện ra căn bệnh ung thư dạ dày, bà nói không thể để chị bị oan uổng. Trần Đạc có lỗi với chị mà bà vì cháu mình mà để chị chịu thiệt thòi, chị từ nhỏ đến lớn đều rất ngoan chịu thiệt thòi đủ đường,bà yêu chị không muốn chị bị cả thế giới này cứ vậy mà ruồng bỏ"
"Vì cái gì không nói cho chị biết?" Tống Thanh Y nhẹ giọng hỏi.
Trần Hạo hơi mím môi "Bà chính là sợ chị khổ sở, cũng sợ chị không muốn gặp bà."
Tống Thanh Y không nói.
Đêm lạnh như nước.
Một điếu thuốc như vậy mà đốt xong, Thượng Nghiên cũng từ bên trong đi ra, lúc đi ngang qua Tống Thanh Y, Trần Hạo đem Tống Thanh Y bảo hộ sau lưng.
Tống Thanh Y ở phía sau vỗ bả vai cậu "Em đi về trước đi."
Trần Hạo quay đầu không thể tin nhìn cô "Chị?"
Tống Thanh Y hướng vào bên trong nhấc cằm "Trở về đi."
"Chị muốn cùng Thượng Nghiên tâm sự một chút."
Ánh mắt Trần Hạo nhìn hai người, cuối cùng vẫn là xoay người rời đi.
Gió lạnh thổi qua người, Tống Thanh Y nhìn bụng Thượng Nghiên, bình tĩnh nói: "Đứa bé đâu?"
Thượng Nghiên: "Biến mất rồi."
Sau lại lấy khẩu trang xuống, lộ ra khuôn mặt trắng bệch.
Trong ấn tượng Tống Thanh Y Thượng Nghiên rất gầy, nhưng bây giờ khi nhìn lại cô ấy chỉ còn lại da và xương.
Tống Thanh Y lại hỏi: "Là Trần Đạc không nhận?"
Nước mắt Thượng Nghiên theo lời nói đó rơi xuống, cong môi nở nụ cười, vô cùng thê lương nhìn vào mắt Tống Thanh Y nói "Anh ta nào có không nhận,anh ta đã tự tay mình trực tiếp Gi*t ૮ɦếƭ nó."