Khi cha mẹ của Trình Dật đến,họ mang theo rất nhiều món quà lớn nhỏ, đồ gì cũng đều có đủ, Bạch Kiếm cùng Trình Dật đi đến xe ôm rất nhiều lần mới có thể đem tất cả tới phòng khách.
Tống Thanh Y chính là lần đầu tiên trải qua nghi thức như vậy, Trình Dật trấn an cô rất nhiều lần,nói với cô không sao cả, nhưng như cũ cô cảm giác chân tay mình có vẻ hơi luống cuống.
Ba Bạch là một người rất ôn hòa,hiền lành,quan trọng là ông rất tình cảm,khi mẹ Bạch nói về vấn đề gì đó đôi mắt của ông luôn nhìn theo bà ấy,chính là ánh mắt rất rất dịu dàng.
Mà tính cách mẹ Bạch, rất khó hình dung, là kiểu người khi lần đầu tiên gặp sẽ biết được tính cách Bạch Điềm từ đâu mà đến.
Mẹ Bạch là người rất thích cười, cười rộ lên con mắt sẽ cong cong, khi lần đầu tiên nhìn thấy Tống Thanh Y không lạnh lùng,hòa nhã nở cười kêu cô "Con dâu."
Tống Thanh Y có chút xấu hổ, cười đáp "Vâng ạ".
Sau còn nói "Mẹ biết ngay mà con dâu mẹ quả thật vô cùng xinh đẹp."
Lời nói chọc vành tai Tống Thanh Y đỏ lên.
An tĩnh mời mọi người ngồi, ba Bạch ngồi xuống cùng ông nội trò chuyện rất tự nhiên, mẹ Bạch lôi kéo tay cô hỏi "Con tên là gì,mẹ nhất thời quên mất rồi?"
Tống Thanh Y nói: "Vâng, gọi là Tống Thanh Y,Thanh trong âm thanh trong trẻo, dễ chịu, không có tạp âm dễ nghe, Y trong gợn sóng ạ."
"Đúng là rất dễ nghe." Sau đó bà kéo cô lại gần mình một chút, thấp giọng hỏi: "Tóc của con nhuộm ở đâu thế? Màu tóc rất đẹp mắt."
Tống Thanh Y liền nói vị trí và bảng hiệu.
Cứ như vậy, lôi kéo cô nói chuyện từ tóc nói đến trang sức, chia sẻ rất nhiều điều,thậm chí còn có vài kinh nghiệm nhỏ trong cuộc sống.
Tống Thanh Y nhớ lúc ban đầu khi nhìn thấy mẹ Bạch kỳ thật trong lòng cô vô cùng khẩn trương cùng lo lắng.Bản thân chính là người trước giờ ít khi cùng trưởng bối chung ᴆụng,huống chi là cùng nhau trò chuyện lâu như vậy,quan trọng nhất, người này trên danh nghĩa lại là mẹ chồng của cô.
Trước đây khi cô ở cùng mẹ Trần Đạc bất quá chỉ đơn giản chào hỏi, đối với bà ấy tình cảm không sâu, thậm chí có thể nói là có điểm chán ghét.
Bà ấy bên ngoài rất mạnh mẽ, nhưng khi ở trong nhà sẽ thực cưng chiều con mình, còn có chút ích kỷ.
Còn nhớ khi cô và Trần Đạc lúc còn nhỏ, bà ấy sẽ từ bên ngoài trở về sẽ mua cho Trần Đạc rất nhiều kẹo ngon, nhưng sẽ dặn dò Trần Đạc không đem kẹo tặng cho bạn bè, anh ấy sẽ như vậy mà vụng trộm cho cô một viên, một khi bị bắt gặp, dù cho không mắng chửi,nhưng ánh mắt bà ấy dành cho cô cũng đủ làm cho Tống Thanh Y lưu lại bóng ma trong lòng rất nhiều năm cũng không thể xóa bỏ.
Cho nên sau này mặc dù cô cùng với Trần Đạc yêu đương, Tống Thanh Y cũng chưa bao giờ tặng vài thứ đồ tốt,đắc tiền hay cùng bà ấy nói chuyện về mọi thứ xung quanh.
Mẹ Bạch cùng mẹ Trần Đạc tính cách hoàn toàn tương phản nhau.
Ban đầu Tống Thanh Y chính là trong tâm thế đề phòng, cuối cùng khi trò chuyện vài câu, cảm thấy vô cùng thoải mái, an tâm cô liền đem tất cả phòng bị đè xuống dưới đáy.
Tất cả mọi người ban sáng còn chưa ăn điểm tâm, trong lúc mọi người trò chuyện với nhau, Bạch Kiếm cùng Trình Dật đã ninh cháo, mọi người liền ăn một ít cho buổi sáng.
Cơm trưa là Bạch Kiếm cùng Trình Dật cùng nhau làm.
Bạch Kiếm là đầu bếp chính, Trình Dật là người giúp đỡ, Bạch Điềm muốn đi vào hỗ trợ kết quả bị xua đuổi ra ngoài, ủy khuất khóc lóc kể lể bên ngoài, mẹ Bạch cùng Tống Thanh Y ngồi trên ghế dựa tâm sự, cha Bạch cùng ông nội chơi cờ, không khí trong nhà vô cùng hòa thuận vui vẻ.
Phảng phất giống như người một nhà chung ᴆụng rất lâu rồi.
Mẹ Bạch nói chuyện rất dịu dàng, làm cho Tống Thanh Y lắng nghe cảm thấy rất thoải mái.
Vừa cảm thấy rất thân thiết, vừa cảm thấy không quá chen vào những thứ riêng tư bên ngoài của cô như thế nào.
Một ngày lặng yên như vậy mà kết thúc.
Bạch Điềm đi chung quanh Chướng Sơn chụp rất nhiều ảnh, vây quanh mọi người cười nói ầm ĩ, ba Bạch cùng mẹ Bạch còn ước định lần sau sẽ cùng ông nội đi ra bên ngoài du lịch đây đó, Bạch Kiếm trước sau như một bảo trì im lặng.
Màn đêm dần buông xuống, thời tiết ngày càng lạnh hơn.
Cả nhà Trình Dật lúc này mới rời đi.
Tống Thanh Y cùng Trình Dật đưa ông nội ra cửa tiễn bọn họ, mẹ Bạch đã lên xe, sau lại nhanh chóng đi xuống, đến trước mặt Tống Thanh Y thì dừng lại, không nói hai lời đặt trong tay cô một túi đồ.
Tống Thanh Y ௱ôЛƓ lung, dưới tình thế cấp bách kêu: "Mẹ, người như vậy không đúng đâu ạ?"
Mẹ Bạch vừa định mở cửa xe,tay đột ngột dừng lại, quay đầu nhìn cô "Con vừa nói gì,mẹ có chút nghe không rõ?"
Tống Thanh Y: "..."
Nhất định là do cô nghe Bạch Điềm gọi bà ấy cả một ngày, cô mới có thể thốt ra xưng hô như thế này.
Tống Thanh Y đã rất nhiều năm không có xưng hô như vậy.
Hàng năm khi cô đi viếng mẹ mình, trước giờ đều mua một bó hoa tươi, đặt ở trước bia mộ, ở trong gió đứng một lát sau đó sẽ rời đi, cái gì đều không nói, cũng không biết nên nói cái gì.
Hôm nay lúc ở trong phòng, ông nội nhắc chừng cô thay đổi cách xưng hô, nhưng ông biết tính tình Tống Thanh Y,thấy cô không nói cũng không ૮ưỡɳɠ éρ.
Dù sao Trình Dật cũng không để ý, Tống Thanh Y chưa thích ứng cũng không miễn cưỡng.
Nhưng vừa rồi, không hiểu vì sao mình lại thốt ra danh xưng như vậy,từ "Mẹ" đã rất lâu rồi cô chưa gọi. Có thể do bản thân cô chưa bao giờ được nghe những câu yêu thương,quan tâm,ấm áp lòng người từ chính người mẹ của mình,bây giờ khi mẹ Bạch cho cô cái sự ấm áp tuyệt đối đó,cái sự ấm áp mà ai cũng có mà cô,đã rất rất lâu rồi,chưa từng nhận được nên cô mới đột ngột thốt ra.
Giọng nói của Mẹ Bạch như cơn gió cuối mùa thu,nhẹ nhàng cùng dịu êm,lại hỏi cô một lần nữa: "A Thanh bảo bối, con mới vừa nói gì,mẹ có chút nghe không rõ?"
Đôi môi Tống Thanh Y khẽ chuyển động, đem lời nói vừa rồi lặp lại một lần nữa "Mẹ, con vừa nãy nói với người như vậy không đúng đâu ạ?"
Sau khi nói xong giơ giơ đồ trong tay mình.
Bên ngoài hơi tối chỉ có một ít ánh sáng hắt từ trong nhà ra, Tống Thanh Y nhìn thấy những giọt nước mắt lóe lên trong đôi mắt của mẹ Bạch.
Mẹ Bạch nở nụ cười,chui vào trong xe, vươn tay ra khỏi cửa sổ vẫy vẫy chào tạm biệt "Cho con một ít lễ gặp mặt."
Tống Thanh Y đứng tại chỗ.
Sau đó còn nói: "A Thanh bảo bối, chúng ta hẹn một ngày gần nhất cùng nhau đi làm tóc nhé!Mẹ rất thích con,lần tới chúng ta lại gặp." Sau khi nói xong thả một nụ hôn đi qua.
Tống Thanh Y: "..."
Đợi đến khi xe lái đi rồi cô mới kịp phản ứng đáp "Vâng".
Ông nội đứng trong đêm tối trầm thấp lầm bầm "Rốt cuộc đã chờ được rồi."
Tống Thanh Y hỏi: "Ông nội, con nghe có chút không hiểu?"
Ông nội xoay người chống quải trượng bước đi tập tễnh trở về trong nhà, khẽ nói:"Vào nhà rửa mặt ngủ thôi."
Tống Thanh Y cùng Trình Dật đứng ở cửa, trong thôn bây giờ vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe tiếng lá cây bị gió thổi đi, phát ra tiếng xào xạt.
Trình Dật nhìn đồ trong tay Tống Thanh Y nhíu mày "Mở ra nhìn xem?"
Tống Thanh Y lúc này mới nhìn đồ trong tay mình, bên trong túi đồ có một phong bì màu đỏ phồng to, cảm giác không phải là tiền.
Tống Thanh Y hồ nghi nhìn Trình Dật, Trình Dật vội vàng lắc đầu "Anh cũng không biết."
Tống Thanh Y mở phong bì ra, bên trong là một chiếc vòng tay, màu rất sáng, giống như bạch kim, hoa văn bên trên nhìn rất đẹp, trong đó còn có một chiếc vòng cổ bạch kim, một đôi khuyên tai màu xanh, sau đó là tiền.
Tống Thanh Y đếm 9 tờ 100,9 tờ 10 đồng,9 tờ 1 đồng,tuyệt nhất là còn có 9 đồng tiền vàng.
Trình Dật nói: "Bà ấy chính là rất có tâm tặng em."
Tống Thanh Y nhìn anh "Khuyên tai anh tặng em có cùng chung không?"
Trình Dật gật đầu "Đây là do mẹ anh cùng mẹ Bạch thiết kế."
Tống Thanh Y đem đồ nhận được cất vào túi, cất mãi không được liền mang tất cả đưa Trình Dật bỏ vào, hai người sóng vai đi vào trong nhà, lúc chuẩn bị đóng cửa lại,cô đột nhiên hỏi anh: "Em cảm giác anh cùng ba mẹ Bạch có vẻ không thân lắm?"
Kỳ thật cô rất nghi hoặc.Bởi vì sống cùng anh đã lâu nhưng chưa bao giờ nghe anh nhắc đến bọn họ.
Ba mẹ Bạch đối với Trình Dật rất tốt, quan hệ trong nhà cũng rất hòa hợp, nhưng cảm giác anh không thân thiết mấy, bình thường sẽ gọi anh là Nam Nam, nhưng khi cùng ông nội nói chuyện lại gọi anh là con trai mình.
Trình Dật đi vào phòng bếp bắt đầu hâm nóng sữa, anh dứng tựa vào kệ bếp, hơi hơi nhíu mày.
Tống Thanh Y cảm giác tâm tình của anh đang rất không tốt.Vội vàng nói: "Nếu anh không muốn nói cũng không sao,em chính là thuận miệng hỏi thôi."
Trong phòng bếp im lặng đến đáng sợ, yên lặng đến mức có thể nghe được tiếng hô hấp của hai người.
Mấy phút sau, Trình Dật chậm rãi nói,giọng mang theo chút khàn khàn " Ba mẹ qua đời lúc anh tám tuổi."
"Là do tai nạn xe cộ."
Giọng anh rất chậm, Tống Thanh Y quay đầu nhìn anh,
con mắt Trình Dật hiện tại đều đã đỏ, nhưng mặt không thay đổi, cô nghĩ đây là Trình Dật buồn nhất mà cô từng thấy.
Bên cạnh anh dường như được bao quanh bởi nhiều bức tường và không ai có thể bước vào bên trong.
Tất cả ánh sáng đều bị ngăn cách ở bên ngoài bức tường.
Tống Thanh Y thấp giọng nói: "Đừng nói nữa."
Chuyện vô cùng buồn bã này, không bằng lưu lại trong lòng một góc nào đó trong tim, tốt nhất nên giữ nó an toàn trong đó,như vậy sẽ không đau đớn nữa.
Trình Dật nở nụ cười "Không có việc gì,đều đã qua."
Trình Dật bắt đầu chậm rãi nhớ lại cái khô nóng mùa hè năm đó,anh nói:
" Mùa hè năm 2005, bởi vì đi công tác mà ba không thể ở cùng mẹ và anh du lịch,anh cùng mẹ chơi đến ngày thứ hai thì ba anh sau khi chấm dứt công tác liền tới đón hai mẹ con anh cùng nhau đi ăn cơm, trên đường đến khách sạn thì xảy ra tai nạn xe cộ.
Lúc ấy anh cùng mẹ ngồi ở hàng sau, cả hai căn bản đều không biết, buổi tối một ngày trước đó ba anh cùng ba Bạch thức suốt cả đêm giải quyết chuyện công việc,rồi hợp hội,thảo luận vấn đề để nhanh chóng dẫn hai mẹ con anh đi chơi,ông ấy có lẽ đã quá mệt mỏi, mẹ cùng anh đang trò chuyện với nhau ở phía sau.
Đến bây giờ anh cũng không thể nhớ ba anh đã va vào núi như thế nào. Anh chỉ nhớ rằng, trước khi gặp tai nạn, mẹ anh,bà ấy đã mở cửa xe ra, đem anh đẩy ra ngoài.
Khi đó anh chỉ lăn vài vòng, tay chân cùng mặt đều là vết thương, nhưng không ૮ɦếƭ.
Nhưng hai người đó lại... Qua đời.
Anh vẫn luôn cảm thấy, nếu anh thân thiết với bọn họ như ba mẹ mình, hai người ấy nhất định sẽ rất khổ sở. Dù sao ba mẹ,hai người ấy đã yêu anh rất nhiều ngay từ khi anh được sinh ra."
Sau khi Trình Dật nói xong, Tống Thanh Y đưa tay qua, nhẹ nhàng nắm tay anh.
Trình Dật không phản ứng, trong lò vi sóng sữa cũng đã nóng đủ, Trình Dật đem sữa mang ra ngoài, đem sữa đổ vào ly, Tống Thanh Y chủ động mang vào phòng cho ông nội.
Đang chuẩn bị đi, Tống Thanh Y quay đầu nhìn anh,khẽ nói:"Này,Trình Dật."
Trình Dật ngước mắt nhìn cô "Sao thế?"
Tống Thanh Y nhếch miệng cười:"Cho anh năm phút bi thương, năm phút sau khi em quay trở lại, em muốn nhìn thấy anh cười, có biết hay không?"
Tống Thanh Y cắn cắn môi dưới, trịnh trọng kêu:"Trình Dật."
Trình Dật nâng tay khẽ lau nước mắt bên má,khẽ nói "Sao thế?"
Tống Thanh Y nhìn anh sau đó bĩu môi "Đầu gỗ!"
Trình Dật còn chưa phản ứng kịp, một bàn tay cô đã vươn ra, hai ngón tay làm hình trái tim "Yêu anh u ~ "
Sau khi nói xong nhanh chóng ra ngoài.
Ánh sáng lờ mờ chiếu lên khuôn mặt hoàn hảo của Tống Thanh Y,Trình Dật không khỏi nở nụ cười.
Cái gì chứ.
Sao lại học mánh khóe của anh để dỗ anh.
Làm sao bây giờ?Làm sao mới được mới tốt đây?
Tống Thanh Y đem sữa qua cho ông nội, thúc giục ông mau chóng uống xong, sau đó đem ly rỗng đi ra ngoài, trên đường đi thậm chí còn cố ý thả chậm bước chân, đến phòng bếp quay lưng vào trước để tránh nhìn thấy Trình Dật khóc "Anh có đang cười không? Không cười em không nhìn."
Trình Dật không nói chuyện.
Tống Thanh Y vểnh tai nghe, trong phòng bếp hoàn toàn không có động tĩnh.
Khẽ nhíu mày "Em xoay người nha."
"Em xoay đó."
Như cũ không có động tĩnh.
Nào ngờ mới vừa xoay qua liền rơi vào một cái ôm vô cùng ấm áp.
Trên người Trình Dật có mùi bạc hà rất thơm.
Tống Thanh Y vươn tay vỗ vỗ lưng anh "Đừng buồn, ba mẹ đều hy vọng anh có thể hạnh phúc."
"Vậy còn em?" Trình Dật bên tai cô thấp giọng hỏi.
Tống Thanh Y cúi xuống, thì thầm "Em cũng hy vọng anh sẽ luôn luôn được hạnh phúc, lớn lên khỏe mạnh và luôn luôn đối với thế giới này nhiệt tình."
Im lặng,giống như quyết tâm nói "Được,ngày mai mang em đi gặp ba mẹ,hai người ấy chắc chắn luôn muốn em đến từ rất lâu rồi."