Tống Thanh Y đóng cửa phòng, lấy ghế ngồi đối diện bà nội. Hai tay cô nắm chặt, để bên đùi, vừa nhu thuận lại im lặng.
Bà nội nhìn cô hồi lâu, đến khi nước mắt bà rơi xuống, cô kích động khẽ lau đi, Tống Thanh Y động tác mềm nhẹ, giọng nói mềm mại "Bà nội, đừng khóc."
Lúc nói lời này cô thậm chí còn cười với bà nội,để bà yên tâm.
"Là bà nội có lỗi với con." Bà nội nắm chặt tay cô, "Bà sống từng tuổi này rồi, như thế nào lại còn nhìn không ra chuyện giữa con và Trần Đạc."
"Bà nội, bà đừng nói như vậy." Tống Thanh Y an ủi: "Chuyện tình cảm không có trước sau, bây giờ con rời đi cũng tốt mà, hiện tại con cũng gặp một người tốt với con là Trình Dật, bà đừng áy náy nữa. Là Trần Đạc làm sai? Con đều không trách bà chút nào?."
Nước mắt bà rơi trên mu bàn tay cô "Bà nội biết con có rất nhiều ủy khuất, đều biết cả."
"Không ủy khuất." Tống Thanh Y cười lắc đầu.
Thời điểm cô khổ sở nhất đều đã qua.
Thứ quan trọng nhất, không phải là cô khổ sở vì bạn trai ngoại tình với bạn thân, mà là tác phẩm của cô bị mọi người chỉ trích nặng nề,tất cả gươm giáo đều hướng vào cô,người người nhạo báng,cô nhớ rõ lúc ấy Trần Đạc là thanh mai trúc mã,Thượng Nghiên là bạn thân nhất của cô tất cả đều im lặng không nói, vì bảo toàn danh tiếng, mà sạch sẽ quan hệ với cô, đem cô đẩy ra nơi đầu ngọn sóng gió.
Cô từng nói qua, nếu có một ngày cô cùng Trần Đạc chia tay, giữa bọn họ nhất định vẫn sẽ làm bạn bè. Gặp mặt cũng có thể chào hỏi nhau.
Mà nay,cũng không còn gì cả.
Bà nội nhìn Tống Thanh Y, có rất nhiều chuyện muốn nói, cuối cùng chỉ là thở dài, buông tay Tống Thanh Y, từ trong túi lấy ra một cái hộp.
Hộp màu xám xưa nhìn ra là đã vô cùng cũ kĩ; là một chiếc vòng cổ màu bạc, dưới vòng cổ có mặt dây chuyền màu đỏ, là một viên hồng ngọc.
Tống Thanh Y lúc trước có nghe Trần Đạc nói qua.
Trần Đạc nói với Tống Thanh Y: Nếu không chúng ta kết hôn đi, A Thanh,bà nội anh khẳng định đem vòng cổ mà bà trân quý nhất cho em, bà hay nói với anh, đó là bảo vật di truyền bà để dành cho cháu dâu.
Cô nhận ra ý đồ của bà nội, vội vàng kéo ghế tre lui về phía sau,phát ra tiếng vang, bà nội giữ tay cô, nhìn đôi mắt cô nói: "Con hẳn là biết nguồn gốc sợi dây chuyền này."
Tống Thanh Y gật đầu.
Bà nội nói: "Đây là bà ngoại để lại cho mẹ của bà nội, mẹ của bà nội lại để lại cho bà nội, lúc trước bà định để lại cho con gái hoặc cháu gái, nhưng lại không có phúc không có cháu gái hay con gái, bà vẫn luôn giữ trong người."
"Bà vẫn luôn muốn,chờ con cùng Trần Đạc kết hôn, bà sẽ tự tay đeo cho con, cổ A Thanh của bà nhỏ chắc chắn đeo sẽ rất đẹp, đeo lên khẳng định người gặp người khen.Nhưng bà lại không biết vận mệnh trêu ngươi...Từ nhỏ con là bà nhìn lớn lên, A Đạc lại không có phúc cùng con một chỗ, nhưng bà luôn luôn xem con là cháu gái."
Tống Thanh Y im lặng.
Bà nội lại hỏi: "Hôm nay bà đưa con cái này, về sau con chính là cháu gái của bà, có được hay không?"
Tống Thanh Y ngẩng đầu nhìn đôi mắt bà nội mang theo nhiều mong đợi, thật ra cô muốn hỏi: Bà nội,thật ra người suy nghĩ dùng cách như vậy để đổi lấy sự im lặng của con sao? Người thật ra đến đây là vì Trần Đạc sao?
Tống Thanh Y nghĩ về ngày trước bà nội có biết bao nhiêu là tốt với cô, lại nghĩ đến lời nói của bà nội cũng không quá mức làm tổn thương cô, cô cười một cái "Dạ."
**
Bà nội ở đây khoảng nửa ngày rồi rời đi.
Lúc gần chạng vạng,, Tống Thanh Y cùng Trình Dật ở trong sân dọn dẹp một vòng, cùng ông nội tạm biệt, sau đó lái xe về nhà.
Trên đường trở về, Trình Dật nhiều lần liếc nhìn cô, Tống Thanh Y sờ sờ mặt, cảm thấy có chút nóng, cô nói: "Trên mặt em có dính gì sao? Anh nhìn chằm chằm em làm gì?"
Trình Dật nói: "Không có việc gì, chỉ là cái vòng cổ em đeo rất dễ nhìn."
Tống Thanh Y cúi đầu nhìn, ngón tay vuốt ve vòng cổ, "Bà nội đưa, bà nói muốn nhận em làm cháu gái."
Trình Dật khẽ cười, không nói chuyện.
Bên trong xe vô cùng yên tĩnh.
Mấy phút sau, Tống Thanh Y hỏi: "Anh nói xem bà nội là có ý gì?"
"Như thế nào?" Trình Dật nhíu mày.
"Em biết em không nên hoài nghi bà nội, nhưng mà..." Tống Thanh Y cau mày "Em quả thật cảm thấy ý của bà, chính là... muốn em về sau không nói chuyện của Trần Đạc cùng em ra bên ngoài, làm hủy tiền đồ Trần Đạc. Em cũng không biết có phải hay không do em suy nghĩ nhiều, nhưng lúc trước mẹ Trần Đạc cũng dùng cách như thế... Bà nội vẫn luôn rất đau lòng thay cho em, cũng sẽ không giống mẹ Trần Đạc dùng cách như vậy.."
Cuối cùng cô xoắn xuýt nói: "Em thật sự nghĩ không ra."
Vừa lúc gặp đèn đỏ, xe chậm rãi dừng lại, Trình Dật gõ tay lái "Em cảm thấy bà nội là người như vậy?"
"Không, em luôn thấy bà rất ôn nhu, cũng rất lương thiện,em rất ít khi thấy bà phát giận, lần trước... em cũng bị bà nội làm cho hoảng sợ." Tống Thanh Y nói: "Bà nội dùng nhánh trúc đánh Trần Đạc, sau lưng anh ta đều là máu."
Đó là lần đầu tiên, cô thấy bà nội ngồi trên sô pha, vô cùng tức giận.
"Đau lòng?" Trình Dật nhẹ nhàng hỏi.
Tống Thanh Y lắc đầu"Em,không."
Cô thậm chí lúc sau còn tát anh ta.
"Em chẳng qua là cảm thấy... bà nội không phải là người như vậy." Tống Thanh Y nói: "Bà nội vẫn luôn đối với em rất tốt, chắc chỉ là sợ em về sau thật sự không liên lạc với bà nên mới làm như vậy."
Trình Dật im lặng,mím môi, "Tin tưởng như vậy sao."
"Có ý gì?" Tống Thanh Y hỏi.
Trình Dật: "Em cảm thấy bà nội đối với em tốt, sẽ không làm nhiều chuyện giống như mẹ Trần Đạc thì hãy tin tưởng bà nội "
Nếu cô nguyện tin tưởng thế giới này vẫn còn lương thiện.Thì anh cũng sẽ luôn ủng hộ cô.
Dù ngày sau có bão táp anh đều sẽ che chắn cho em.
**
Trình Dật ngày hôm sau trở về Bạch gia.
Lúc anh trở về, ba mẹ xuất ngoại đi du lịch, Bạch Kiếm ở công ty, chỉ có Bạch Điềm ở nhà một mình.
Cô ở nhà một mình không có việc gì làm, trốn trong phòng chơi trò chơi, nghe tin Trình Dật trở về, chân trần chạy ra bên ngoài, nhìn thấy Trình Dật liền nhào lên, nhưng bị Trình Dật ấn đầu đẩy ra xa.
Bạch Điềm ủy khuất ôm cái gối ngồi trên sô pha, thở phì phò hừ "Anh còn trở về làm cái gì? Ở bên ngoài rong chơi, anh là sớm đem cái nhà này quên mất!"
"Bây giờ anh không phải đã trở về sao?"
Bạch Điềm thè lưỡi "Anh nhất định là có chuyện mới trở về, nhất định không phải là vì xem em."
Trình Dật nhìn cô "Thành tích thi tốt nghiệp trung học ra sao rồi?"
Bạch Điềm: "..."
Trình Dật từ phía sau lưng cầm ra một hộp quà đưa cho cô "Đây là quà mừng em tốt nghiệp."
Nói xong lại chạm lên đầu cô xoa xoa.
Trình Dật cười nói: " Chừng nào em trở về trường học?"
Bạch Điềm nâng cằm lắc đầu "Không biết, chưa có lịch thông báo,bây giờ chỉ muốn ngồi ở nhà ăn chờ ૮ɦếƭ."
Trình Dật: "..."
Suy nghĩ nửa ngày, Bạch Điềm lại nói "Thôi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng."
Trình Dật nghe vậy không khỏi liếc cô một cái, Bạch Điềm sợ tới mức nhanh chóng đổi đề tài "Anh ba, chị đóa đóa trở về, các anh có gặp mặt chưa?"
"Không." Trình Dật nói: "Cô ấy trở về lúc nào?"
Bạch Điềm kinh hãi "Chị ấy vậy mà không gửi tin nhắn??? Không bình thường nha!"
"Anh cũng chả phải bạn trai cô ấy" Trình Dật nhún vai "Có cái gì không bình thường?"
Bạch Điềm: "..."
"Mấu chốt là chị đóa đóa thích anh!" Bạch Điềm lắc đầu, thở dài nói: "Nếu như bị chị ấy biết anh lặng yên không một tiếng động kết hôn, phỏng chừng sẽ khóc ૮ɦếƭ đi."
"Lặng yên không một tiếng động?" Trình Dật nhíu mày "Em không phải biết sao? Không cùng cô ấy nói?"
"Không." Bạch Điềm làm động tác cắt cổ "Em sợ chị ấy biết,về sau nước mắt sẽ nhấn chìm em"
Trình Dật im lặng.
Thật lâu sau, Bạch Điềm cảm giác không khí hơi không đúng, ngượng ngùng sờ mũi "Anh cùng chị đóa đóa... Thật sự là không có khả năng?"
Trình Dật liếc cô "Lúc nào có khả năng?"
Bạch Điềm nâng cằm suy tư, Trình Dật nhịn không được búng lên trán cô "Anh cảnh cáo em, đừng mai mối cho anh với cô ấy nữa, nếu như bị anh phát hiện em có suy nghĩ như vậy, phí sinh hoạt lúc đi học đại học..."
"Anh ba!" Bạch Điềm lập tức nhào qua, Trình Dật cũng đã đứng dậy đi lên lầu "Tô Đóa nếu tìm anh, nói anh không gặp, thật sự nếu em nói không được thì kêu cô ấy đi tìm anh hai đi."
Bạch Kiếm ở công ty đang họp, không khỏi hắt hơi một cái.
Trình Dật bước nhanh lên lầu trở về phòng mình.
Phòng của anh ở lầu ba, lâu rồi không trở về, trong phòng vẫn như cũ rất sạch sẽ, mỗi ngày đều có bảo mẫu đi lên quét dọn.
Ở trong phòng nhìn một vòng, anh khóa trái cửa, lúc quay vào đi đến bàn trang điểm thì dừng lại.
Bàn trang điểm hơi cũ kỹ, đã hơn mười mấy năm, mặc dù bảo quản rất kĩ, nhưng có thể nhìn ra được dấu vết của năm tháng.
Anh ngồi ở trước bàn trang điểm, từ bên trong ngăn kéo cầm một xâu chìa khóa, sau đó quay trở lại phòng ngủ, đối diện giường có một giá sách, có cơ quan, anh nhẹ nhàng ấn khóa, giá sách xoay tròn, nhìn thấy toàn bộ không gian bên trong, anh nhìn tủ đồ cá nhân của mình,mở ra, là một cái hộp bên trong có một chiếc vòng tay cũ.
Trình Dật cầm vòng tay vuốt ve vài cái, mang theo nhiều hoài niệm cùng lưu luyến, bên cạnh là một đôi khuyên tai màu đỏ,cuối cùng là một cặp nhẫn kim cương, trên chiếc nhẫn là viên kim cương màu bạc, tuy rằng đã trải qua nhiều năm, nhưng vẫn như cũ vô cùng lấp lánh.
Thật lâu sau, Trình Dật mở một cặp văn kiện, bên trong là một video cầu hôn.
7 phút ba mươi tám giây.
Chàng trai nửa quỳ xuống đất, cùng cô gái xinh đẹp ôn nhu,nhận được cái gật đầu,lúc sau đem chiếc nhẫn này đeo ở ngón tay cô gái.
Video phát hoàn tất, Trình Dật đem nhẫn đặt về chỗ cũ.
Bây giờ còn chưa đến lúc, chờ một chút nữa.
**
Buổi tối lúc ăn cơm, Tống Thanh Y nhìn bên cạnh bàn phát hiện có hai chiếc hộp, mà lúc đó Trình Dật còn đang ở phòng bếp nung cháo, cách xa xa cô nhìn bóng lưng Trình Dật, thật làm cho người ta có cảm giác ấm áp.
Ngón tay Tống Thanh Y mơn mớt hộp quà,cô đi lại phòng bếp,nhìn Trình Dật cười "Trên bàn là cái gì thế?"
Trình Dật quay đầu: " Hôm nay đi chụp quảng cáo, nhà đầu tư tặng."
Tống Thanh Y quay đầu nhìn, nghi ngờ nói: "Chụp quảng cáo sao? Chụp về cái gì?"
"Là quảng cáo đồ trang điểm." Trình Dật nói.
Tống Thanh Y ồ một tiếng, trong lòng còn có chút mất mát.
Trình Dật bưng cháo đi ra bên ngoài, Tống Thanh Y cũng đi vào trong phòng bếp mang bát cùng muỗng đũa.
Giống như cô cùng Trình Dật luôn luôn sinh hoạt như vậy, mỗi hành động đều vô cùng tự nhiên.
Cô thường hay im lặng, mà Trình Dật cũng không quấy rầy, nhưng khi cô gặp rắc rối, Trình Dật luôn luôn có thể kịp thời xuất hiện, hơn nữa còn cho cô nhiều ý kiến thích hợp.
Hai người có khi bất đồng nhưng cũng thường rất ăn ý.
Giống như ở trên thế giới này tìm được người hiểu mình, có thể hiểu được suy nghĩ và hành động mà cả hai sắp làm.
Tống Thanh Y ngồi ở trên bàn, ánh mắt không tự giác liếc về phía hai hộp quà.
Là cho cô phải không? Có lẽ đi?
Trình Dật nhìn chằm chằm Tống Thanh Y, khẽ cười một tiếng, đem hai chiếc hộp đẩy qua, đặt ở bên cạnh cô "Ngoan ngoãn ăn cơm, ăn xong quà đều là cho em."
Tống Thanh Y: "..."
Hai người nhanh chóng ăn xong.
Lấy hai hộp quà đi vào trong phòng, lúc đi ngang Trình Dật bị anh kéo cổ tay vào phòng khách, Trình Dật kéo một tay còn lại của cô, đem hộp quà trong tay cô đưa ra, nhìn cô,sau đó từ từ mở ra.
Một cái vòng tay màu lam, thủ công tinh xảo, chất lượng vô cùng tốt.
Tống Thanh Y có chút kinh ngạc "Bây giờ quảng cáo đều là những mặt hàng tốt như vậy?"
Mà nhà đầu tư cũng quá hào phóng đi.
Trình Dật đem vòng tay đeo cho cô, nhíu mày nói: "Rất đẹp."
Sau đó mở ra hộp còn lại, muốn đeo cho Tống Thanh Y, lúc này anh mới phát hiện cô không có lỗ tai.
Tống Thanh Y hơi xấu hổ, cô vuốt ve vành tai "Em sợ đau, cho nên vẫn luôn không xỏ khuyên."
Trình Dật mím môi, cau mày "Là tại anh."
Lúc trước nhiều lần tiếp xúc thân mật,anh đều không phát hiện vấn đề này.
Trình Dật nghĩ,lần sau trở về sẽ đổi cho cô trang sức khác, anh một bên nghĩ,một bên đem đồ thu về, Tống Thanh Y lập tức từ trên tay anh đem chiếc hộp ςướק về trong иgự¢, vô cùng bảo hộ "Anh nói tặng cho em rồi như thế nào còn thu hồi lại?"
Trình Dật sửng sốt.
Tay anh ở không trung, kinh ngạc nhìn Tống Thanh Y.
Tống Thanh Y cũng nhìn Trình Dật, bốn mắt nhìn nhau, Trình Dật bỗng nhiên cười.
Tống Thanh Y khó hiểu "Anh cười cái gì?"
Trình Dật vò đầu Tống Thanh Y "Cho em, đều là của em."
Tống Thanh Y lúc này mới thỏa mãn, mở hộp nhìn khuyên tai, thật xinh đẹp.
Tống Thanh Y tuy không thế nào mua được những loại trang sức xa xỉ, nhưng ở trong giới giải trí mưa dầm thấm đất lâu như vậy, dựa vào trực giác, khuyên tai này giá trị không thấp.
Tống Thanh Y nhìn vòng tay, lúc này mới phát hiện, xuyên qua ngọn đèn, vô cùng đẹp đẽ,trong lúc nhất thời nhìn đến mê mẩn.
Lúc Tống Thanh Y ổn định lại tinh thần phát hiện Trình Dật đang nhìn cô.
Tống Thanh Y buông tay, ho một tiếng,che giấu sự xấu hổ.
"Đây là do anh mua phải không?" Tống Thanh Y hỏi.
Trình Dật không nói chuyện.
Tống Thanh Y nhìn hai món đồ này, ngẩng đầu nhìn Trình Dật, trong mắt của anh giống như có hào quang.
"Vô cùng quí giá sao?" Tống Thanh Y nuốt nước miếng, thấp giọng hỏi.
Trình Dật nắm cổ tay cô, vòng tay màu lam làm nổi bật làn da trắng nõn của cô, ngón tay anh vuốt nhẹ vài cái, bất ngờ đem cả người Tống Thanh Y lôi kéo vào trong иgự¢.
Tống Thanh Y thấp giọng nói: "Anh... Anh muốn làm cái gì?"
Trình Dật cười nhẹ, chậm rãi cúi đầu, tới gần lỗ tai của Tống Thanh Y, thổi nhẹ một hơi, cả người Tống Thanh Y run lên, cứng ngắc đứng tại chỗ "Anh... Anh..."
Trình Dật ở bên tai Tống Thanh Y, làm mặt cô đỏ đến cổ, cô chớp mắt, ánh mắt mơ hồ không biết, sau đó đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm con mắt Trình Dật, đột ngột nhón chân lên,từ trên môi Trình Dật hôn xuống một nụ hôn.
Vừa chạm vào đã tách ra.
Xúc cảm ấm áp trên môi làm Trình Dật sửng sốt, vài giây sau, Tống Thanh Y cầm quà tránh thoát Trình Dật, nhanh chóng chạy vào phòng mình.
Trình Dật nhìn bóng lưng Tống Thanh Y, tay chạm lên môi của mình, anh cười khẽ "Cứ như vậy?"
Tống Thanh Y bĩm môi nhìn anh,nhanh chóng đóng cửa lại.
**
Buổi tối trước khi ngủ, Tống Thanh Y nhịn không được tò mò,lên mạng tìm kiếm thông tin chiếc vòng này, nhưng tìm mãi chẳng thấy,Tống Thanh từ bỏ.
Cô nhìn hai hộp quà,hai món đồ này thật sự rất đẹp.
Không có cô gái nào không yêu trang sức đẹp.
Cô vuốt ve khuyên tai màu đỏ, một tay còn lại cầm điện thoại hẹn trước lịch xỏ khuyên,chiều nay khoảng hai giờ rưỡi.
Cô bỏ quà vào ngăn kéo.
Tống Thanh Y vuốt ve vòng tay, di động truyền đến âm thanh run.
Hà Đào phát WeChat cho cô: "Người tình bảo vệ" đã giành giải Kịch bản hay nhất tại Liên hoan phim lần thứ 32.|