Trần Hạo nằm bệnh viện, ba mẹ Trần Hạo lập tức mua vé máy bay đến.
Tống Thanh Y không muốn nhìn thấy bọn họ, nhưng lại không yên lòng để Trần Hạo một mình ở bệnh viện, chỉ chờ ba mẹ Trần Hạo đến phòng, hướng bọn họ gật đầu chào hỏi sau đó đi ra ngoài.
Vừa đi ra ngoài, cô dừng lại bước chân.
Chủ yếu là nghe được mẹ Trần Hạo nhắc tới tên của mình.
"Con có ngu hay không vậy?" mẹ Trần Hạo chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói "Con không nói với mọi người một tiếng đã chạy tới đây,mẹ còn không biết con nghĩ gì? Tống Thanh Y ngay cả chào hỏi đều không muốn chào ba mẹ."
Cha Trần Hạo cũng nói, "Đứa nhỏ này trước kia cũng không như vậy, bây giờ nhìn thấy chúng ta ngay cả chào hỏi cũng không muốn, coi như là cùng A Đạc chia tay, chúng ta dầu gì cũng nhìn con bé lớn lên. Sao sắc mặt nó nhìn chúng ta như thế nào lại xấu thành như vậy."
"Chắc là do nó giận chó đánh mèo." Mẹ Trần Hạo nói
"Đủ rồi." Trần Hạo quát lớn "Ba mẹ hai người đến cùng có biết hay không? Là Trần Đạc ngoại tình! Ba mẹ còn muốn chị Thanh Thanh đối xử với chúng ta như trước?"
"Con mở miệng ra là chị, người ta có coi con là em trai sao?" Mẹ Trần Hạo nói: "Anh con hiện tại sự nghiệp đang lên, nếu thừa nhận danh dự sẽ vô cùng ảnh hưởng, dù sao cô ta cũng không vì chuyện này mà ảnh hưởng. Nếu lúc trước cô ta không nhờ người ta viết giùm thì đâu có xảy ra nhiều chuyện như vậy mà con còn bao che cho nó."
"Không phải!" Trần Hạo cãi "Người khác không tin chị ấy còn không tính, tác phẩm của chị ấy đều quang minh trước mặt mọi người viết ra, vậy mà mọi người lại không tin chị ấy?"
"Chị ấy là bị người ta hãm hại!"
"Con đừng kích động." Mẹ Trần Hạo nói "Mẹ cũng không phải nói nó thế nào, chỉ là người ta có chứng cớ, nó lại không có gì chứng minh. Nếu thật là nó viết, sao không đem chứng cớ ra chứng minh?"
"Không nói nó nữa, ngày đó mẹ không nên đánh con." Mẹ Trần Hạo nói, "Chúng ta là người một nhà không nên vì người ngoài mà ầm ĩ, anh con một lát sẽ đến, trong tổ kịch xin nghỉ không dễ dàng, con đừng cùng anh con ầm ĩ nữa."
Tống Thanh Y dựa vào tường bệnh viện, rõ ràng đang là mùa hè, cô lại cảm thấy mình lạnh đến tận xương.
Cô an ủi chính mình, so với những lời khó nghe đều đã nghe qua rồi, còn sợ cái gì nữa?
Sợ cái gì chứ.
Cô có thể không sợ sao?
Mọi người trên internet không biết thật giả cũng không trách được, mà người bên cạnh cô cũng không tin cô.Cô thật sự sắp bị đánh ngã.
"A Thanh,em ở đây làm cái gì?"
Tống Thanh Y lập tức quay mặt qua chỗ khác, nâng tay lau nước mắt, cô mím môi, không nói một lời đi ra ngoài.
Trần Đạc chạy vài bước kéo cổ tay cô, Tống Thanh Y dừng bước, dùng lực tránh ra.
"Đã lâu không gặp."
Nói xong không nhìn Trần Đạc, mà là nhìn phía sau anh.
Trần Đạc đi cùng Thượng Nghiên, tuy rằng đeo khẩu trang cùng mũ lưỡi trai, nhưng đối với Tống Thanh Y, ở trong đám người có thể nhìn ra hai người bọn họ hoàn toàn không có vấn đề.
Sau khi nói xong định đi, lại bị Trần Đạc kéo lại.
Cô nhíu mày, không kiên nhẫn nói: "Còn có việc gì?"
"Em..." Trần Đạc không biết nói như thế nào.
Tống Thanh Y liếc anh, Thượng Nghiên đi tới, hai người đứng chung một chỗ, giống như một đôi tình nhân.
Tống Thanh Y bỗng nhiên liền nghĩ.
Cô trước kia đến cùng sao mắt lại mù như vậy?Sao lại không thấy Thượng Nghiên để ý Trần Đạc.
Cô giống như một cái bóng đèn, vậy mà không hề phát hiện ra, thật là tâm tư lớn.
"A Thanh, cậu... cậu có khỏe không?" Thượng Nghiên hỏi, "Nghe nói cậu đã đi làm trở lại."
"Không ૮ɦếƭ, còn rất vui vẻ." Tống Thanh Y trả lời "Cho nên có thể tránh ra để tôi đi về được chưa?"
"Em..."
Trần Đạc vừa mở miệng, điện thoại Tống Thanh Y vang lên.
Là Trình Dật.
Cô đứng lên nhận, Trình Dật hỏi: "Cậu ta nằm phòng nào? Em mau đọc số phòng cho anh? Anh hiện tại đi qua xem một chút."
"Ba mẹ Trần Hạo đã tới, em lập tức sẽ trở về." Tống Thanh Y nói, "Anh đừng tới đây."
"Anh đã đến bệnh viện rồi." Trình Dật nói, "Vừa lúc cùng em đi khám lại,đi truyền thêm nước biển."
Tống Thanh Y định cự tuyệt, cô không muốn cho Trình Dật nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cùng Trần Đạc bọn họ ᴆụng mặt,đối với Trình Dật không có chỗ tốt lành gì.
Còn chưa mở miệng, Trình Dật liền cất cao âm thanh "Anh nhìn thấy em rồi, ở bên kia đừng di chuyển, chờ anh."
Sau đó điện thoại liền bị cắt đứt.
Trình Dật đến trước mặt.
Giống như bình thường hay nắm cổ tay, nhưng cổ tay Tống Thanh Y vừa rồi bị Trần Đạc kéo, Trình Dật vừa động cô liền đau.
Trình Dật cúi đầu nhìn cổ tay Tống Thanh Y giấu phía sau.
Trình Dật bình tĩnh nói: "Đưa anh xem."
Lời nói nghiêm khắc không cho phép cô kháng cự.
Tống Thanh Y đem cánh tay vươn ra.
Anh chỉ thấy trên làn da trắng nõn của cô xuất hiện mấy dấu ngón tay, đỏ một vòng, nhìn là biết Trần Đạc đã dùng nhiều sức lực.
Trong ánh mắt Trình Dật lóe lên một tia tàn nhẫn, "Là cậu ta?"
Tống Thanh Y không nói chuyện.
Trình Dật quay đầu"Là cậu nắm đau cô ấy?"
Trần Đạc nhíu mày nói: "Cùng anh có quan hệ gì?"
Trình Dật buông cánh tay Tống Thanh Y xuống, sau đó chậm rãi cười nói: "Không có quan hệ gì với tôi sao?"
Trần Đạc trong mắt đều là phiền chán "Anh tự xem chính mình là ai?"
Ầm.
Trình Dật một quyền đánh trên mặt Trần Đạc, Trần Đạc lui về sau nửa bước, khẩu trang trên mặt cũng theo đó mà trượt xuống, khóe miệng có một vết máu.
Lúc mẹ Trần Đạc nhìn thấy cậu bị thương, lập tức nói " Là chuyện gì xảy ra? Ai đánh?"
"Là tôi đánh." Trình Dật nhẹ nhàng khinh thường "Trừng phạt cậu ta một chút không được sao?"
Tống Thanh Y kéo tay anh, thấp giọng nói: "Đừng gây chuyện."
Trình Dật nghiêng đầu nhỏ giọng nói, "Anh tự sẽ có chừng mực."
Trình Dật nói như vậy, Tống Thanh Y trong lòng liền yên tâm.
"Cậu là ai? Ở đâu tới đây? Sao lại tùy tiện đánh người." mẹ Trần Đạc cau mày nói: "Còn có hay không chút gia giáo?"
"Có hay không có gia giáo, dì phải hỏi ba mẹ tôi rồi." Trình Dật cười khẩy nói: "Nhưng con trai của dì không gia giáo, tôi ngược lại phải hỏi dì một chút."
"Cậu!" Trần Đạc đứng lên, vung quyền định đánh Trình Dật, Trình Dật lập tức ngăn lại, lúc sau đem Tống Thanh Y đến sát tường đứng, quay đầu đánh cho Trần Đạc một cái,anh quật cậu ta qua vai ngã xuống đất.
Mọi người lập tức sững sờ tại chỗ.
Bọn họ thiếu chút nữa cho rằng đây là đang diễn.
Trần Đạc đau kêu rên hai tiếng.
Trình Dật đáy mắt lạnh lùng, âm u nói: "Trần Đạc, tôi lần trước đã nói, về sau gặp cậu một lần, đánh cậu một lần."
Tống Thanh Y nghĩ liền tiến lên giải vây, Trình Dật quát: "Em đừng tới đây."
Ba mẹ Trần Đạc rốt cuộc chú ý tới sự tồn tại của cô.
Mẹ Trần Đạc lập tức quát: "Tống Thanh Y, cô đây là ý gì? Cô như thế nào cũng là do bà nội Trần Đạc nhìn cô lớn lên, mà cô bây giờ lại lấy oán trả ơn, quả thực là một con người vô cùng không có ân."
Trình Dật âm thanh lạnh lùng nói: "Câm miệng!"
Trình Dật quay đầu nhìn bọn họ"Con trai của các người làm bao nhiêu chuyện thương thiên hại lí, trong lòng các người vô cùng rõ ràng. Tôi hôm nay không chỉ đánh cậu ta, về sau gặp cậu ta một lần, liền đánh cậu ta một lần."
Anh kéo tay Tống Thanh Y qua, mắt nhìn mẹ Trần Đạc " Thiện ác cuối cùng sẽ bị trời phạt."
Nói xong, đang lúc mọi người kinh ngạc,kéo Tống Thanh Y rời đi.
**
Trở về khách sạn, Tống Thanh Y vẫn chưa thể thoát ra cảnh tượng ban nãy.
Trình Dật từ trong ngăn kéo lấy thuốc mỡ, kéo cổ tay cô qua thoa một chút.
Tống Thanh Y giật mình, lúc này mới phục hồi tinh thần.
Trình Dật ngồi xổm trước mặt cô, thoa loạn xì ngầu, rất chuyên chú.
"Anh... Không phải là có hai nhân cách?" Tống Thanh Y lúng túng nói.
Trình Dật khẽ cười lắc đầu, "Không hổ là nhà biên kịch, tưởng tượng sao lại phong phú như vậy."
"Thật sự có sao?" Tống Thanh Y kinh ngạc hỏi.
Trình Dật:...
"Đây là bí mật."
Tống Thanh Y chăm chú nhìn anh "Anh thật sự..."
Trình Dật gật đầu, xoay mặt đi, thật lâu sau thở dài, "Em sẽ không bởi vì vậy mà ghét bỏ tôi chứ?"
"Kỳ thật phát hiện bệnh này đã rất lâu rồi, bình thường là nhân cách của tôi, nhưng bị uy Hi*p thì nhân cách còn lại sẽ chiếm hết cơ thể; trước đó có đi bệnh viện xem thử, vẫn không có cách nào trị."
Tống Thanh Y nhìn Trình Dật thấp giọng nói: "Sẽ không sao đâu."
"Em có biết một bác sĩ khoa tâm thần, cô ấy nhất định có thể trị khỏi cho anh, về sau nhất định sẽ tốt."
Trình Dật hai tay nắm thành quyền"Em... Quả nhiên cũng cảm thấy anh bị bệnh."
"Không không." Tống Thanh Y lập tức phủ nhận, "Đây không phải là bệnh."
Trình Dật không nói chuyện.
Tống Thanh Y không biết nên nói gì, thật lâu sau, cô từ phía sau ôm lấy Trình Dật, ghé vào lỗ tai anh thì thầm nói: "Người khác chỉ có một linh hồn, nhưng anh có tận hai cái, anh như vậy là hơn người rồi."
Trình Dật rốt cuộc nhịn không được, ha ha bật cười.
Tống Thanh Y sửng sốt vài giây, không thể tin nhìn Trình Dật, "Anh đùa bỡn em?"
Trình Dật vội vàng tiến lên ôm lấy cô "Anh không có."
"Anh chính là đang gạt em!" Tống Thanh Y như hiểu ra mọi chuyện.
Trình Dật là đang lừa cô!
Thật đáng ghét!
Trình Dật chỉ là ôm lấy cô cười.
Tống Thanh Y tức giận đạp chân anh, Trình Dật hoàn toàn không phản kháng, đem đầu khoát lên bả vai cô, thấp giọng nói: "Anh không nhìn được em bị khi dễ."
Tống Thanh Y không nói chuyện.
"Khi còn nhỏ anh có học qua Taekwondo, nhu thuật, kiếm thuật hai năm." Trình Dật nói, "Cho nên anh nói, thấy cậu ta một lần đánh một lần, là nghiêm túc."
Tống Thanh Y cảm động nhìn anh.
"Đừng gây chuyện." Cô chậm rãi ôm Trình Dật"Em không hi vọng anh bởi vì em, mà ảnh hưởng đến chính mình."
Trình Dật không nói chuyện.
Tống Thanh Y nói "Biết hay không?"
Trình Dật hừ một tiếng.
Tống Thanh Y còn muốn nói, lại bị môi Trình Dật trực tiếp ngăn lại.
Cô mở to hai mắt nhìn, Trình Dật đưa tay che mắt cô,ôm cô vào phòng ngủ.
Tống Thanh Y:...
Trong phòng hơi tối,cô không nhìn thấy được,
chỉ nghe quần áo của cả hai rớt xuống.
Tống Thanh Y cảm thấy Trình Dật trên người vô cùng nóng,cô định nói chuyện nhưng lại bị Trình Dật đè lên người.
Sau đó là cùng Trình Dật trầm luân....
**
Sau khi xong chuyện, Tống Thanh Y mệt mỏi ngủ say, Trình Dật đi khi nào cô cũng không phát hiện.
Đợi đến lúc cô tỉnh lại, bên người đã trống không, sờ sờ, bên cạnh rất lạnh.
Có thể rời đi rất lâu.
Tống Thanh Y gãi gãi tóc của mình, da thịt bên ngoài tất cả đều là màu xanh màu tím, bên ngoài ánh mặt trời đã tối, cô nhìn ra bên ngoài sau đó lại trở mình.
Còn quên chưa ăn cơm, bây giờ lại cảm thấy hơi đói.
Nằm sấp trên giường một lát, mở di động ra, có một cuộc gọi nhỡ là điện thoại Trần Hạo.
Cô ấn gọi, bên kia liền nhận.
"Có chuyện gì vậy?" Lời vừa nói ra, cô phát hiện cổ họng hơi khàn, Trần Hạo cũng phát hiện, thấp giọng nói, "Chị có phải,tự mình khóc?"
Tống Thanh Y:...
Là khóc.
Bởi vì chuyện hòi chìu.
Nhưng cô làm sao nói rõ cho cậu? Đành phải ở trong lòng thầm oán Trình Dật, không biết tiết chế.
Trần Hạo lại cho rằng cô thật sự bởi vì chuyện hồi chìu mà khóc, áy náy nói: "Thực xin lỗi, là em mang cho chị thêm phiền toái."
Tống Thanh Y vội vàng nói: "Không có chuyện gì, em không mang cho chị phiền toái, chị chỉ vừa mới thất thần thôi. Thân thể em tốt chút nào chưa?"
Cô nói nhiều lời như thế, cổ họng hơi đau, muốn uống nước.
Trần Hạo nói sẽ không gây cho cô thêm phiền toái nữa.Cậu cũng nói bây giờ cậu khỏe rồi,sẽ về lại bên kia.
Tống Thanh Y chỉ đáp một tiếng, nhân tiện nói: "Về sau học tập cho tốt, đừng lo lắng cho chị"
Cổ họng đau dữ dội.
Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Trình Dật sau khi đi vào đem đồ trong tay đặt ở trên bàn, rót cho Tống Thanh Y một ly nước.
Uống một ngụm nước xong, Tống Thanh Y nằm xuống trấn an Trần Hạo nói: "Chị không sao."
Trình Dật nhíu mày hỏi, "Trần Hạo sao?"
Tống Thanh Y gật đầu.
Trình Dật cầm lấy di động, giáo huấn Trần Hạo nói: "Có biết hay không cổ họng cô ấy đang đau, không thể nói chuyện, số di động của tôi lúc trước không phải cho cậu lưu rồi sao? Sau này đừng gọi cho cô ấy,gọi cho tôi."
Sau khi nói xong không đợi Trần Hạo đáp,cúp điện thoại luôn.
Quay đầu nhìn Tống Thanh Y còn ngốc ngốc nằm, anh nở nụ cười, "Còn ngốc ở đó làm cái gì?."
Trình Dật đem cháo lấy ra, quay đầu lại hỏi Tống Thanh Y, "Lại đây ăn, hay là để anh đút em?"
Tống Thanh Y lập tức ngồi dậy, bả vai lộ ra "Chính là em tự mình ăn."
Tống Thanh Y bị anh nhìn chằm chằm không được tự nhiên nói "Anh nhìn em như vậy, như thế nào mặc quần áo? Anh mau quay lưng lại."
Trình Dật cười nhẹ,xoay người, "Cũng không phải chưa từng thấy qua."
Tống Thanh Y:...
Kia không giống với!!
Cô nhanh chóng mặc xong quần áo, sau đó đến nhà vệ sinh rửa mặt, lúc này mới đi ra ăn cơm.
Trình Dật trực tiếp đứng dậy chặn đường cô, hôn lên môi cô "Em ăn cơm, xong rồi đi ngủ."
"Sáng mai anh có phân đoạn diễn."
Tống Thanh Y nhìn anh,thần sắc mệt mỏi, cô đưa tay sờ sờ đầu anh "Cực khổ."
Trình Dật khom lưng, cọ cọ, cong môi nở nụ cười, "Kiếm tiền nuôi bà xã, không khổ cực."
Tống Thanh Y:...