Một tuần trôi qua, Trình Dật cùng cô, vẫn không ai nói chuyện với nhau.
Tống Thanh Y nhìn Trình Dật trong tổ kịch cùng người khác diễn, cô ôm Samoyed, mỗi ngày sống cùng nhau.
Việc sửa bản thảo cũng vẫn tiếp tục thực hiện, hơn nữa cô cũng đang sáng tác kịch bản mới.
Cô không quên lúc trước có đáp ứng với Ngụy Gia, mấy ngày nay,vừa vặn có linh cảm, cô liền viết kịch bản.
Ngẫu nhiên sẽ nhìn thấy bóng lưng Trình Dật, cô nghĩ thầm, có lẽ hai người cứ như vậy là tốt nhất.
Chút ấm áp Trình Dật mang lại cho cô có lẽ ngay từ ban đầu đều không thuộc về cô. Cô như là một tên trộm, trộm được ấm áp cùng hạnh phúc cuối cùng sau đó lại trả trở về.
Nhưng ——
Cô nghĩ dù sao tốt xấu cô cũng đã từng có được chút ấm áp hạnh phúc ấy,như vậy là tốt lắm rồi.
**
Ngày 13 tháng 6,khoảng hơn sáu giờ.
Tống Thanh Y tỉnh lại,cảm giác dạ dày từng đợt co giật, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hơi chút động đậy cũng có cảm giác đau dữ dội, cô kéo ngăn kéo bên giường tìm thuốc trị bao tử.
Trong ngăn kéo trống rỗng, cô mới ý thức được, đây là ở khách sạn, không phải ở trong nhà.
Bệnh bao tử cũng là bệnh cũ.
Trước kia vừa mới bắt đầu làm cùng tổ biên kịch, cô thường xuyên không thích ứng công việc ngày đêm đảo lộn, cô phải liên tục gặp đạo diễn, giấc ngủ của cô vẫn luôn không tốt; bình thường ngủ cũng không đủ giấc, ăn uống cũng trở nên không ngon, hơn nữa đạo diễn thường gọi cô sửa gấp kịch bản, cô thường thường sẽ quên ăn cơm.
Khi đó Thượng Nghiên phát hiện việc cô không ăn cơm,sẽ thường xuyên hối thúc kêu cô ăn cơm, bệnh đau bao tử của cô không tính là nghiêm trọng, nếu đau sẽ uống hai viên thuốc, sau đó sẽ không còn đau nữa.
Lúc tin tức của cô xảy ra, cô luôn trốn ở trong nhà, cả ngày kéo rèm, không biết ngày đêm, đói bụng sẽ ăn mì tôm, nếu không sẽ gọi thức ăn ngoài, mà thức ăn ngoài đều là giao hàng mang đến,ngay cả mặt cô cũng không ló.
Khi đó có một khoảng thời gian nhập viện.
Sau này có điều chỉnh, nhưng cũng không khá hơn là bao.
Cùng Trình Dật ở chung, cơm anh làm ngày ba bữa, có khi cô quên Trình Dật sẽ gõ cửa, hoặc là buổi tối nhắc nhở cô, nếu Trình Dật có đi học hoặc là có chuyện ra ngoài sẽ làm cơm cho cô, sợ lãng phí tâm ý của Trình Dật, Tống Thanh Y cũng dưỡng thành thói quen ngày đúng bữa.
Dạ dày cũng dần tốt, gần hai tháng, không có đau lại lần nào.
Lần này đến đoàn phim giúp đỡ, lại ngày đêm sửa kịch bản,cô cũng hay quên ăn cơm.
Tống Thanh Y lần này bao tử đau cực kỳ mãnh liệt, cô xuống giường, đổi quần áo đi ra ngoài, vốn định đem Samoyed nhốt trong phòng, nào ngờ lúc cô mở cửa, Samoyed lại chạy đi.
Lập tức hướng dưới lầu chạy.
Tống Thanh Y hiện tại đau bao tử nên không thể di chuyển, chỉ gọi nó vài tiếng, Samoyed cũng không dừng lại, cô cũng không có biện pháp đuổi theo nó, chỉ có thể ngồi tại chỗ.
Cô ngồi xổm trên mặt đất, càng nghĩ càng cảm thấy mình vô cùng đáng thương.
Nhưng bây giờ cũng không phải thời điểm hối hận, đợi đến khi bao tử giảm đau, cô đỡ tường đứng lên, bắt đầu khóa cửa.
Tầng 16 là tầng Tống Thanh Y chính mình bỏ tiền ra thuê, mà nhân viên đoàn phim tập trung ở tầng 12-14, hơn nữa mọi người đều biết Samoyed, nên cô cũng không cần lo lắng.
Mà hiện tại việc cô cần làm chính là đi xuống thang máy, thuê xe đi bệnh viện.
Vừa khóa chặt cửa, kéo thân thể hướng tới cửa thang máy, liền nghe được tiếng sủa quen thuộc, là Samoyed hướng về phía cô sủa.
Cô nở nụ cười nhìn nó, nhưng phía sau lưng Samoyed còn có một người.
Trình Dật lười biếng nói: " Nếu nhớ tôi, có thể tự mình gọi cho tôi, đâu cần kêu con Samoyed gọi?"
Tống Thanh Y im lặng không nói chuyện, đi qua ôm Samoyed.
Trình Dật rốt cuộc nhìn ra, sắc mặt Tống Thanh Y trắng bệch, thân thể sắp không đứng vững, cô cắn chặc môi dưới, nhưng môi dưới cũng không còn chút màu sắc nào.
Trình Dật hoảng hốt, tiến lên vội vàng đỡ lấy cô "Chị làm sao vậy?"
Tống Thanh Y cười một tiếng, "Không có việc gì, bệnh cũ mà thôi."
Vừa nói lại đau một cái, hơn nữa còn là đau mạnh mẽ.
Trình Dật nhìn bộ dáng của cô, trực tiếp đem cô ôm ngang lên.
Tống Thanh Y kinh sợ hét một cái "Thả tôi xuống dưới."
"Câm miệng." Trình Dật mặt lạnh, cặp mắt liếc về phía cô, Tống Thanh Y lập tức im lặng, hơn nữa bao tử lại đau, cô cả người đều co ro trong lòng Trình Dật.
Trình Dật lấy thẻ phòng từ trong túi cô, sau đó đem Samoyed cột lại trong phòng.Trình Dật đóng cửa lại, đem thẻ phòng nhét vào trong túi quần.Ra khỏi khách sạn trực tiếp gọi xe, đặt cô nằm trên chân của mình, thấp giọng hỏi: "Bao tử còn đau không?"
Tống Thanh Y ừm một tiếng.
Lúc sau cô lại cảm giác được một đôi tay lớn chạm vào bụng của mình, lực đạo không nặng, chậm rãi xoa xoa, "Trong khoảng thời gian này có phải hay không quên ăn cơm?"
"Ừm." Tống Thanh Y đáp.
"Ngủ đi." Trình Dật thấp giọng "Ngủ liền hết đau, đi bệnh viện kiểm tra một chút."
Tống Thanh Y tìm vị trí thoải mái nằm trên đùi Trình Dật, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng, thấp giọng nói: "Không có chuyện gì."
"Bệnh cũ mà thôi."
Trình Dật không nói chuyện, chỉ là không nhẹ không nặng xoa bụng cô.
Lúc vào tới bệnh viện, Trình Dật ôm cô vào phòng cấp cứu, sau đó đăng ký, nộp tiền, chụp CT, kiểm tra từ trên xuống dưới.
Gần nửa giờ mới có kết quả.
Viêm dạ dày cấp tính, bác sĩ bảo Tống Thanh Y ở lại bệnh viện truyền nước biển.
Trình Dật trong lúc bác sĩ chuẩn đoán cho cô, cả người Trình Dật đều lạnh, gương mặt nghiêm túc làm cho người ta vô cùng sợ hãi.
Tống Thanh Y sinh bệnh,tâm tình cũng không tốt lắm, nhìn Trình Dật nơm nớp lo sợ, Trình Dật đỡ cô hướng tới phòng bệnh.
Tống Thanh Y nhìn Trình dật "Cậu nếu có chuyện thì đi về trước đi, tôi ở một mình cũng được."
Trình Dật dừng bước chân "Có ý gì?"
Tống Thanh Y nhún vai, ra vẻ thoải mái nói: "Không có ý gì. Nếu cậu bận bịu có thể đi về trước, tôi bây giờ có thể ở một người mình được rồi."
Trình Dật lạnh lùng nhìn cô
Tống Thanh Y không nói nữa,nhìn Trình Dật lạnh lùng.
Tống Thanh Y nằm ở trên giường bệnh, lại nói: "Nếu không cậu đi về trước đi?"
Trình Dật lạnh lùng nhìn cô "Chị nói hai ba lần như vậy là có ý gì?"
Tống Thanh Y cúi đầu "Không có gì. Nếu cậu thấy phiền thì có thể trở về,tôi có thể ở đây một mình?"
Trình Dật không nói chuyện.
Tống Thanh Y còn nói: "Thật sự là, cậu không cần áy náy đâu, trở về đi, hôm nay không phải cậu còn có phân đoạn diễn sao."
"Xế chiều ngày hôm qua đã hoàn thành rồi." Trình Dật nói.
Tống Thanh Y im lặng một lát, nhìn Trình Dật, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.
"Vậy cậu đi về nghỉ ngơi đi."
Trình Dật nhìn cô, bỗng nhiên đưa tay nắm cằm cô, làm cho cô phải ngẩng đầu lên.
Trong ánh mắt tất cả đều là tơ máu, anh chăm chú nhìn mặt Tống Thanh Y, "Qua sông liền rút cầu?"
Tống Thanh Y mím môi không nói,vốn là bao tử đau chết đi được, lại nhìn mặt lạnh Trình Dật cả một buổi sáng, có chút tức giận, tay cô nắm chặt thành giường, nói "Tôi cũng không kêu cậu đến bệnh viện cùng tôi,thân thể là của tôi, tôi như thế nào cần cậu quản sao?"
"Chị!" Trình Dật đỏ con mắt, "Chị cứ như vậy mà muốn ૮ɦếƭ sao."
Tống Thanh Y tính bướng bỉnh nổi lên, nhìn Trình Dật, từng chữ nói ra: "Cho dù ૮ɦếƭ cũng không cần cậu quản!"
Hai người nhìn nhau, ai cũng không trốn tránh.
Thật lâu sau, Trình Dật nói "Được!Tùy chị"
Lúc sau quay đầu rời đi.
Tống Thanh Y nhìn bóng lưng Trình Dật, hai mắt đẫm lệ.
Y tá tiến vào,vừa vặn gặp được lúc Trình Dật rời đi, đẩy xe đẩy nhỏ, đang muốn truyền nước biển cho cô, thấy thế thuận miệng hỏi một câu, "Cãi nhau sao?"
Tống Thanh Y nháy mắt sụp đổ.