"Đinh đông."
Trình Dật bỗng nhiên tỉnh dậy, trên trán đều là mồ hôi, từ trên bàn trà tìm khăn giấy lau, sau đó tiện tay ném vào trong thùng rác, lúc này mới đứng lên nói: "Đến đây."
"Đinh đông."
Chuông cửa lại vang lên.
Người ấn chuông có thể thấy được là người rất có kiên nhẫn.
Trình Dật điều chỉnh tâm tình của mình, khóe miệng mang ý cười, vừa mở cửa vừa nói: "Không phải có vân tay mở khóa sao? Như thế nào còn muốn..."
Cửa mở một nửa, Trình Dật liếc nhìn Trần Đạc, vẻ tươi cười lập tức cô đọng trên mặt, anh thay đổi sắc mặt, tức giận nói: "Cậu tới làm cái gì?"
Trần Đạc mặc trang phục thường ngày, tay mang theo một hộp quà, nhìn Trình Dật sắc mặt không tốt, "Tại sao là cậu?" Về sau còn mắng, "Đúng là âm hồn bất tán."
"Lời này là tôi nói với cậu mới đúng?" Trình Dật một tay bỏ vào túi, một tay nắm chốt cửa, ngăn cửa mở ra "Cậu tới làm cái gì?"
"A Thanh đâu?" Trần Đạc lười cùng Trình Dật nói nhảm, "Tôi tìm cô ấy có chuyện."
"Có chuyện gì?" Trình Dật nhướn mi, "Tôi là chồng của cô ấy, cậu có chuyện gì có thể nói với tôi."
"Chồng?" Trần Đạc hừ lạnh " A Thanh cùng cậu kết hôn bất quá vì giận tôi, cậu có từng gặp ông nội cô ấy sao? Được ông nội cô ấy chấp nhận sao?"
Trình Dật nhìn chằm chằm Trần Đạc, bỗng nhiên bĩu môi, nhún vai nói: "Đều không có."
Quả nhiên là như vậy.
Trần Đạc không khỏi vui vẻ, âm thanh nhẹ nhàng, "Cho nên cậu nên xem lại chính mình,cậu chỉ là một nam sinh vừa tốt nghiệp.Có tài gì cơ chứ,so với tôi cậu chỉ là một nhóc con chưa trưởng thành""
Nói rồi nhìn Trình Dật trên dưới quan sát, khinh thường cười nhạo nói: "Cũng phải,nếu cưới được A Thanh có thể giúp cho cậu vừa tốt nghiệp không phải phấn đấu hai mươi mấy năm,chỉ một năm cũng khiến cho cậu từ vô danh đến vạn người biết. Hiện tại thanh danh cô ấy hơi xấu, nhưng qua một thời gian ngắn cô ấy sẽ tốt thôi,vẫn là người được nhiều người khen ngợi "
Trình Dật cười,vỗ tay "Cậu nghĩ nhiều rồi."
Trình Dật nhẹ nhàng lộ ra thái độ khinh thường, Trần Đạc tức giận, "Cậu có ý gì?"
"Không có ý gì." Trình Dật cong môi cười, "Chính là cảm thấy người nào đó sống nhiều năm như vậy, càng sống càng biết tính toán,mà cậu cũng ngưng ý nghĩ ai cũng như cậu đi."
Trần Đạc sắc mặt khẽ biến, nhìn chằm chằm gương mặt Trình Dật đang cười nhạo mình.
Trình Dật nhẹ nhàng "Dù sao tôi vẫn còn trẻ, có nhiều tài nguyên, không giống người nào đó,già."
"Cậu!" Trần Đạc mở to hai mắt nhìn, một ngón tay chỉ Trình Dật, bị tức nói không ra lời.
Trình Dật lại không so đo, chỉ là nhìn chằm chằm Trần Đạc, làm cho Trần Đạc trong lòng sợ hãi.
Trần Đạc bỗng nhiên nghĩ đến ngày đó ở trong chùa, Trình Dật liều mạng với cậu, có nhiệt huyết, khiến Trần Đạc nghĩ tới bản thân mình lúc cậu mười tám tuổi.
Cũng là loại nhiệt huyết như vậy.
Sau này, cái nhiệt huyết đó dần dần bị hao mòn?
Trần Đạc nghĩ không ra, cũng lười nghĩ nhiều.
Trần Đạc nghĩ không nên đem thời gian của mình hao phí trên người Trình Dật chỉ tổ làm anh tức điên.
Thật lâu sau, Trần Đạc buông tay, ngón tay buông lỏng "Tôi đến tìm A Thanh, bà nội kêu tôi mang đồ ăn đến cho cô ấy."
"Đồ ăn thì tôi nhận, còn cậu có thể đi."
Trình Dật hướng Trần Đạc đưa tay ra.
Trần Đạc nhíu mày, "Cho cậu? Cậu cũng xứng?"
Trình Dật nhún vai, khinh thường, giọng điệu lại lười biếng, khóe môi cười nói: "Giấy kết hôn của chúng tôi cậu có cần xem lại không? Nơi cậu bây giờ đến là nhà tôi, lời nói của cậu lại không tôn trọng tôi là chủ nhân cái nhà này, vậy thì mời cậu mau chống rời khỏi đây."
"Còn có, tôi không xứng?" Trình Dật chỉ chỉ chính mình, liếc xéo Trần Đạc "Chẳng lẽ cậu xứng sao?"
Giọng điệu khinh thường làm Trần Đạc tức mà không biết nói sao, "Tôi dựa vào! Tôi cùng A Thanh nói yêu đương lúc đó cậu còn học sơ trung."
"Thật ngại, bây giờ các người đã chia tay." Trình Dật móc móc móng tay, thổi một hơi, cả người đều rộng rãi thoải mái, đối với chuyện này không chút để ý.
"Chúng tôi cùng nhau lớn lên, làm việc với nhau, coi như chia tay chúng tôi cũng vẫn là bạn bè,cậu thì biết gì chứ!" Trần Đạc kiên định nói, "Nếu không có xích mích, thì cậu không thể nào cùng cô ấy kết hôn."
Không nói còn tốt, nói ra Trình Dật càng muốn đánh Trần Đạc.
Nhưng đánh người loại chuyện này rất không văn minh, trừ phi anh nóng nảy.
Hiện tại, anh còn chưa tới loại trình độ đó.
Cho nên Trình Dật dựa trên cửa, hướng Trần Đạc trợn mắt, "Vẫn là bạn bè? Ai chứng thực? Cô ấy chứng thực với cậu hai người là bạn bè?"
"Còn có, cùng bạn thân bạn gái mình ngoại tình mà còn công khai tình cảm thậm chí để bạn gái mình chịu ủy khuất, cậu làm người cũng tốt đó!"
Trình Dật mặt không đổi sắc một hơi nói ra, nhìn bộ dáng Trần Đạc giật mình mà cảm thấy khôi hài, nhưng vẫn không nhanh không chậm bổ thêm một đao, "Đừng nói làm bạn bè, người như cậu, là người nhìn đến liền muốn nôn."
"Đem tình cảm ra tính toán tỉ mỉ? Thượng Nghiên bây giờ có thể mang cho cậu thứ mà vợ tôi không cho cậu được. Nói trắng ra là, lúc trước cô ấy nguyện ý giúp cậu viết « Lý Tưởng Của Ta Quốc » là vì tình nghĩa,vậy mà các người không biết phải trái mà ngủ với nhau,đem cô ấy trở thành một người ngốc bị mọi người ức hiếp,cậu cho rằng chỉ cần cùng cô nói lời xin lỗi liền có thể mặc cho hai người sai bảo, chỉ tiếc các người nghĩ sai rồi, cho nên cậu bây giờ nóng nảy hối hận nghĩ giữ lại mối quan hệ này,mơ đi?"
Trình Dật hừ lạnh một tiếng nói: "Bây giờ còn nghĩ cùng cô ấy làm bạn bè? Cậu xứng sao?"
Trần Đạc: "..."
Trần Đạc đứng ở cửa, bỗng nhiên đỏ mắt.
"Mẹ nó, cậu nói bậy!" Trần Đạc hô: "Tôi trước giờ không nghĩ như vậy!"
"A Thanh chính là A Thanh, độc nhất vô nhị!"
"Ha ha." Trình Dật cong môi cười nhìn Trần Đạc "Trần Đạc, cậu nói lời này bản thân cậu tin sao?"
Trần Đạc chằm chằm nhìn Trình Dật, bỗng nhiên nở nụ cười.
"Tôi vì sao phải nghe lời cậu?" Trần Đạc sửa sang lại trang phục của mình, cảm xúc bình tĩnh, giống như vừa rồi cái gì đều chưa từng xảy ra, hời hợt nói: "Tùy cậu nói tôi như thế nào, A Thanh đâu? Kêu cô ấy đi ra gặp tôi."
Sợ Trình Dật nói cái gì nữa, sớm nói: "Cho dù là vợ chồng cũng được quyền kết bạn tự do."
Trình Dật nhìn cậu, không khỏi vỗ tay, "Kỹ xảo biểu diễn thật tốt."
"Cùng ngươi có rắm —— quan hệ"" Trần Đạc trả lời hừ một tiếng, có chút cao hứng "A Thanh không có khả năng coi trọng loại người như cậu, ngoại trừ mặt thì không có điểm nào tốt, hoàn toàn không phù hợp với A Thanh."
"Tôi không phù hợp?" Trình Dật chỉ chỉ mặt mình, "Vậy ai phù hợp? Chẳng lẽ —— là cậu?"
Trình Dật cười lạnh, sau đó lên tiếng hô, "Tháp tháp."
Chó Akita thuộc về chó săn, tuy rằng tháp tháp còn nhỏ, nhưng vẫn có thể dọa người.
Trình Dật hướng về phía Trần Đạc nâng cằm, nhìn tháp tháp nói: "Cắn cậu ta!"
Tháp tháp đứng tại chỗ cân nhắc, lập tức nhìn Trần Đạc xông đến, mà con chó của Tống Thanh Y cũng không cam lòng, hai con chó đều hướng tới Trần Đạc nhào qua, xé rách ống quần cậu ta.
Trần Đạc bị dọa,cậu nhịn không được mắng, "Đồ vô liêm sỉ!"
Trình Dật đứng ở cửa nhìn Trần Đạc chật vật chạy đi, lớn tiếng nói: "Về sau đừng tới nhà của tôi, bằng không tôi thấy một lần —— kêu chó cắn cậu một lần!"
**
Trần Đạc bị chó đuổi theo kích động đi xuống lầu, trong tay,hộp quà còn chưa có đưa.
Bị chó dọa một hồi như có bóng ma, Trần Đạc vừa đi vừa quay đầu nhìn, trên trán toàn là mồ hôi, nghĩ thầm: Trình Dật chính là cái người vô lại nhất mà cậu từng gặp! Thật không biết A Thanh coi trọng cậu ta ở điểm nào.
Hơn hai mươi tuổi, cuồng vọng lại tự đại, còn đi lên khiển trách đạo đức của cậu.
Cũng không nhìn xem mình là người nào?
Rõ ràng chính là cái người vì tiền bán nhan sắc.
Nhưng làm cậu đau lòng là, A Thanh như thế nào lại biến thành bộ dạng như bây giờ?
Cô vì sao lại tự giày xéo chính mình?
Cậu phải cùng A Thanh nói chuyện một chút, coi như hai người chia tay, cô cũng là người cùng cậu lớn lên,là em gái nhà bên mà cậu chơi từ nhỏ.
Trần Đạc nghĩ như thế, tại chỗ rẽ ᴆụng phải một người.
Trần Đạc vội vàng nói: "Đi không..." Nói một nửa, cúi đầu nhìn người trước mắt có chút kinh ngạc, "A Thanh?"
"Là anh?" Tống Thanh Y tay cầm một túi kem, đang định lấy điện thoại di động ra điện cho Trình Dật hỏi có cần hay không mua thức ăn, không ngờ lại cùng người khác ᴆụng phải.
Nhìn Trần Đạc, cô vừa mới bình tĩnh hôm qua,nay tâm lại dao động, cầm điện thoại đặt về trong túi, trong lòng bàn tay cầm thật chặc túi nilon, cả người đều trong trạng thái phòng ngự.
Tống Thanh Y không nghĩ cùng Trần Đạc nói chuyện, muốn rời đi, nhưng Trần Đạc lại giữ cổ tay cô, "A Thanh, anh có lời muốn cùng em nói."
"Không muốn nghe." Tống Thanh Y quyết liệt.
"Em thật không có trái tim?"
Tống Thanh Y không nói chuyện.
Lúc tay Trần Đạc chạm vào cô, cô cảm thấy ghê tởm.
Trần Đạc nói: "Bà nội kêu anh mang cho em ít thức ăn, A Nghiên cũng mua cho em."
Tống Thanh Y: "Không muốn."
"Nếu em không thích A Nghiên." Trần Đạc nói: "Nhưng còn bà nội cũng không để ý sao?"
Tống Thanh Y bỗng nhiên quay đầu nhìn Trần Đạc,
Trần Đạc im lặng nửa ngày.
Tống Thanh Y quay đầu muốn đi, Trần Đạc lại kéo lấy cánh tay cô, giọng điệu nghiêm túc, "Anh vừa nãy gặp Trình Dật, có nói chuyện với cậu ta,em có muốn biết không?."