Cho Em Một Chút Ngọt - Chương 116

Tác giả: Dung Yên

Phiên ngoại 8:Từ Trường Trạch & Bạch Điềm (2)

Từ Trường Trạch đứng tại chỗ thật lâu vẫn chưa phục hồi lại tinh thần.
Bạch Điềm ném cái thứ này xuống đất,sau đó dùng chân mình giẫm lên nó một cái, nhìn nhìn ánh sáng màu đỏ mờ nhạt dần dần biến mất, cô mới nhặt lại ném thẳng vào thùng rác.
Ngẩng đầu nhìn Từ Trường Trạch, cố gắng để cho chính mình dằn lại sự tức giận đang bùng cháy ở trong lòng.
Cuối cùng cô cũng không thể kìm lại.
"Đây là ngày đầu tiên anh làm nghệ sĩ?Anh không biết phải nên đối xử tốt với người hâm mộ của mình cũng cần phải có giới hạn?Em biết anh là người ấm áp,ân cần, biết cưng chiều fan nhưng anh cũng phải biết tự bảo vệ chính mình!
Lần này là GPS, anh dán trên di động. Lần sau,cô ấy cho anh máy ghi hình, anh liền đặt trong phòng mình sao???Em không hề hiểu nổi,anh làm nghệ sĩ đã gần bảy năm! Tại sao chính mình lại không biết những điều này cơ chứ! Là công ty đại diện không bổ túc qua cho anh:Bất kể anh nhận được gì, hãy kiểm tra nó trước tiên hay sao???
Anh cái gì cũng cưng chiều fans hâm mộ, người ta cho anh một món đồ nho nhỏ anh liền mang hết tâm tư chia cho người ta,em cũng không ngờ trái tim anh lại to lớn, chứa được hết những thành phần lớn như vậy!!! "Bạch Điềm nổi giận nói.
Là một người hâm mộ lớn của Từ Trường Trạch,cô đã nhiều lần kêu gọi từ chối những fans tư sinh muốn vào fandom và nghiêm túc tuyên bố trên trang chính chủ của mình rằng: Những con người thuộc fans tư sinh không được xếp ngang hàng với fans chính gốc. Fans tư sinh là Fans tư sinh còn fan như chúng tôi chính là fan chính gốc,cảm phiền mọi người không thể gom chung tất cả lại với nhau.
****Fans tư sinh là tập hợp những con người thuộc hành vi cực đoan, tác phong điên cuồng, thích theo dõi, nhìn trộm, chụp lén cuộc sống cũng như những lịch trình không công khai của nghệ sĩ còn Fandom được xem là cộng đồng những người luôn yêu quý, ủng hộ cho thần tượng, nghệ sĩ của mình***
Lý do tại sao điều này lại xảy ra?!
Nếu là bởi vì hâm mộ điên cuồng chính chủ mới vào nghề thì rất không tính nhưng vấn đề này rơi trúng Từ Trường Trạch vào nghề 7 năm,cư nhiên mang theo nó bên mình tận hai ngày đều không phát hiện ra!
Tính cảnh giác của một nghệ sĩ một chút cũng không hề có!Làm sao cô có thể chấp nhận nổi chuyện này cơ chứ??
Giọng nói Bạch Điềm trách mắng Từ Trường Trạch không hề nhỏ mà công tác nhân viên cũng thường hay lui tới nên họ không tránh khỏi có chút tò mò nhìn tình huống bây giờ của hai người.
Bạch Điềm chống nạnh tức giận nhìn Từ Trường Trạch thở hổn hển.
Khi cô còn trẻ sống lạc quan, xem cái gì cũng không nổi giận,nếu ai chọc thần tượng của cô,cô sẽ không nghĩ ngợi trực tiếp xé xác họ trên mạng, một lòng quyết tâm khiến người đó phải bật khóc vì gây tổn thương cho nghệ sĩ nhà mình.
Còn bây giờ cũng đã ở cái tuổi này,cảm thấy bản thân sống đủ lâu hơn mấy cái fan máu chó đó vậy mà còn bị chúng nó làm cho tức giận đến như vậy, đây trái tim lúc này cũng còn đang đập nhanh tức giận đến mức sắp nhảy ra ngoài rồi.
Nước mắt cũng không cam lòng rơi xuống, Từ Trường Trạch ngẩn người liếm môi nhìn Bạch Điềm, theo thói quen đưa tay lên xoa xoa đầu cô nhưng lại bị Bạch Điềm đánh một cái trở về.
Nhìn cánh tay của anh dừng ở giữa không trung,Bạch Điềm thuận thế lau nước mắt.
"Em giận anh quá!" Cô dậm chân quay đầu lại, không nhìn Từ Trường Trạch nữa.
"Hành trình hai ngày nay bận rộn nên anh không có thời gian kiểm tra." Từ Trường Trạch dịu dàng nói: "Trước kia,anh đảm bảo có từng kiểm tra mọi thứ trước khi nhận được.Hơn nữa căn bản anh không hề mang nó theo bên người mình.Lần này chỉ là ngoại lệ.Thật ra Fan lớn đó đã đồng hành cùng anh từ khi anh vào bước chân vào nghề diễn viên,từ một người vô danh đến khi trở thành người nổi tiếng, cô ấy vẫn luôn luôn ủng hộ anh,thậm chí lúc trước,cô ấy đã từng có rất nhiều lần tặng cho anh một số thứ nho nhỏ nên thỉnh thoảng anh cũng sẽ chọn một vài thứ đơn giản mà cô ấy tặng mang trên người coi như cảm ơn tấm lòng của cô ấy. Bản thân anh, không hề nghĩ đến việc cô ấy vậy mà làm ra chuyện như thế này."
Bạch Điềm lau nước mắt, chờ chính mình bình tĩnh lại hơn, cô mới quay đầu chìa tay ra trước mặt anh "Trên người anh, còn có cái gì mà fans tặng nữa không?"
Từ Trường Trạch nhìn cô, ngốc ngốc một lát mới đem vòng cổ lấy ra đưa cho cô.
Chiếc vòng cổ này được làm bằng bạch kim,ở ngay phía dưới sợi dây có một cái mặt khắc chữ "Trạch" ánh sáng lấp lánh ánh vàng.
"Cái này... có tính không?" Từ Trường Trạch nói.
Bạch Điềm im lặng.
Đây là sợi dây chuyền chính cô đã tặng cho anh cách đây 5 năm.
Khi đó, cô vừa chuyển ngành đang học sang ngành trang điểm chuyên nghiệp, lúc đó một bộ chính là quyết tâm làm nên chuyện cao cả nhất trong cuộc đời mình.Sau này,khi đã thành công ra nước ngòai bồi dưỡng,không bạn bè luôn luôn một mình ở trong phòng học,học xong rồi trở về phòng mình,ngày ngày thói quen cứ mãi lập lại trong vô tận.Cũng trong thời gian đó không ít lần trong đêm khuya, cô thường luôn luôn cảm thấy nhớ nhà và tự mình lật xem các chương trình tạp kỹ, các bộ phim truyền hình của Từ Trường Trạch,vừa xem vừa làm DIY và phải mất tới tận hai tháng để cô có thể tạo ra một thành phẩm tốt như thế naỳ.
****DIY (Do It Yourself) là tự tay làm lấy. Bạn có thể hiểu theo nghĩa như là chủ động trong sản xuất, sửa chữa, sửa đổi một cái gì đó theo phong cách của bạn.*****
Sợi dây chuyền này được trao cho Từ Trường Trạch ngay sau khi cô được nghỉ trở về nhà.
Ngoài dự liệu không ngờ rằng, đến bây giờ anh vẫn còn giữ nó.
"Miếng dán điện thoại di động này thực sự là một tai nạn ngoài ý muốn." Từ Trường Trạch lại giải thích.
Bạch Điềm im lặng hồi lâu mới nói: "Quên đi.Về sau chính anh nhìn kĩ một chút rồi tự mình xử lý. Quà tặng và thư từ của fan gửi đến đều phải kiểm tra, đừng đem tất cả mọi thứ lên người, bảo vệ chính mình là tốt nhất."
Từ Trường Trạch gật đầu, chuyển sang đề tài khác hỏi: " Hôn lễ của Giang Giang em sẽ tham gia chứ?"
Bạch Điềm suy nghĩ "Tùy tình huống, có thể em sẽ làm stylist cho Lê Đông trong ngày hôm ấy."
"Ồ." Từ Trường Trạch trả lời, sau đó anh cũng không biết nên phải nói gì thêm.
Bạch Điềm nhìn trạng thái của anh không được tự nhiên, khịt khịt mũi " Lễ hội thời trang sắp bắt đầu rồi. Anh có việc thì đi trước đi."
"Còn em thì sao?" Từ Trường Trạch hỏi.
"Trở lại phòng hóa trang." Bạch Điềm nói: "Sau đó đến hậu trường, giúp đỡ Lê Đông cùng những người khác chỉnh chỉnh trang."
Từ Trường Trạch còn muốn nói gì đó, điện thoại WeChat của Bạch Điềm bất ngờ vang lên.
Âm thanh cuộc gọi WeChat trong hành lang dài đặc biệt vô cùng chói tai, Bạch Điềm cũng không nhìn tên người gọi trực tiếp nhận, vì ban nãy cùng Giản Tuy Ninh nói chuyện điện thoại thiết lập loa ngoài nên bây giờ vừa ấn nhận liền nghe rõ ràng một giọng nam hơi trầm vang lên "Xin chào,người đang nhận đây có phải là Bạch Điềm không?"
"Vâng,là tôi." Bạch Điềm xoa xoa lỗ tai,liếc nhìn tên W trên màn hình, vẻ mặt bắt đầu thay đổi, nghe đầu bên kia điện thoại nói: "Xin lỗi vì đã quấy rầy cô,tôi tự giới thiệu một chút, tôi tên là Ngô Hãn. Bởi vì trước đó, Tuy Ninh có giới thiệu cô cho tôi làm quen một chút nên tôi đã không nỡ từ chối ý tốt cô ấy,thêm WeChat và có ý muốn làm quen với cô,chúng ta cùng nhau chia sẻ thói quen sở thích hằng ngày với nhau một chút. Nhưng sau khi cô thêm WeChat tôi,cũng không có hồi âm lại nên tôi muốn biết liệu cô có điều gì không hài lòng với tôi không? Nếu như có thì đừng ngại nói ra thử, chúng ta có thể thẳng thắn nói với nhau."
Bạch Điềm:...
Cuối cùng,cô cũng gặp được một người dễ nói chuyện,khiến chính mình hơi có chút dao động.
Hơi hơi mím môi, trong lòng sắp xếp lại một cái rồi mới trả lời: "Em đang tham gia lễ hội thời trang ở đây. Vừa rồi em có hơi bận nên không chú ý trả lời tin nhắn của anh,thật xin lỗi."
"Ồ?" Ngô Hãn khẽ cười "Là lễ hội thời trang ở đường Đông Ninh sao?"
"Vâng" Bạch Điềm đáp.
"Thật là trùng hợp." Giọng anh nhẹ hơn rất nhiều "Tôi vừa đưa em gái mình đến đó, bây giờ vẫn còn đang ở phía trước. Cô Bạch có muốn ra ngoài cùng tôi ngồi một lát không?"
Bạch Điềm có hơi do dự.
Ngô Hãn lại nói: "Nếu như em sợ xấu hổ, cũng có thể rủ Tuy Ninh ra ngoài cùng chúng ta.Nhìn qua đồng hồ cũng không quá trễ, nếu em không ngại cùng tôi ra ngoài một lúc thì chín giờ tôi sẽ đưa cả hai em an toàn về đến nhà."
Nói chuyện có tiến có lui, không hề che đậy nhưng vẫn thể hiện được thành ý, Bạch Điềm coi như thích phong cách nói chuyện như thế này.
Ban đầu thêm Wechat vốn định nói chuyện phiếm với anh ta thôi nhưng bây giờ tổng cảm thấy anh ta nói chuyện trông cũng rất được, còn chưa kể là Từ Trường Trạch còn đang ở trước mặt cô,hai người cũng đang ở trong bầu không khí cực kì xấu hổ khiến cô chỉ muốn trốn đi.
Sau vài giây suy nghĩ, Bạch Điềm gật đầu đồng ý: "Được rồi, em sẽ đi ra ngoài ngay"
"Tôi mặc áo T-shirt màu trắng. Có lẽ trước đó,em cũng đã xem qua ảnh của tôi rồi nên tôi nghĩ có thể em sẽ nhận ra tôi ngay thôi." Ngô Hãn nói.
Vì phép lịch sự, Bạch Điềm cũng giới thiệu trang phục hôm nay của cô sau đó cùng anh xác nhận vị trí cửa anh đang đứng.
Nói xong cùng Ngô Hãn cúp điện thoại,nhìn nhìn tin nhắn anh ta phát ban nãy cho cô, phần tự giới thiệu bản thân đặc biệt vô cùng chi tiết, bao gồm chiều cao, nhóm máu, sở thích,... Nhìn qua cảm thấy Ngô Hãn là một người đặc biệt rất nghiêm túc với mối quan hệ mới này.
Bạch Điềm khẽ mỉm cười thu di động chính mình, vừa ngẩng đầu lên thì thấy một ánh mắt cực kỳ nóng bỏng đang chiếu vào mình, nụ cười ngay lập tức cô đọng trên môi,hỏi anh " Sao vậy?"
Từ Trường Trạch trầm giọng hỏi: "Điện thoại của ai vậy?"
Bạch Điềm: "Có một người bạn đã giới thiệu đối tượng cho em,cuộc điện thoại gọi ban nãy là của anh ấy."
Từ Trường Trạch nhíu mày "Em muốn hẹn hò sao?"
Bạch Điềm gật đầu, nhìn anh cười cười "Anh nhìn xem,em cũng lớn như vậy rồi cũng chưa từng nói qua yêu đương với ai, bây giờ cũng nên tự mình tiến đến thử nó một lần."
Từ Trường Trạch mím môi không nói.
Bạch Điềm cảm thấy không khí xung quanh có gì đó không ổn, vẫn là mùa hè nhưng cô lại cảm thấy có chút lạnh.Nhìn sắc mặt Từ Trường Trạch, cũng không tự kỷ đến mức cho rằng nó có liên quan đến cô.Đành ngượng nghịu cười một cái: "Anh Trạch Trạch, anh cũng phải nhanh lên, nếu không đến lúc đó em kết hôn rồi mà anh vẫn còn chưa kết hôn thì thật là xấu hổ."
Bạch Điềm phát tin nhắn qua cho trợ lý của mình, kêu cô chú ý kĩ lớp trang điểm của Lê Đông, sau đó cùng Từ Trường Trạch tạm biệt rời đi khỏi hội trường.
Cũng không biết tại sao,lúc xoay người đi một lúc, cô lại không thể quên được ánh mắt Từ Trường Trạch cũng như lời nói có chút mơ hồ của anh "Lúc em kết hôn,anh dĩ nhiên cũng sẽ kết"
Đặc biệt mang theo vài phần oán hận.
Buổi tối mùa hè có chút nóng, Bạch Điềm trước tiên gửi một tin nhắn trong nhóm fandom của mình, để họ có thể một lần nữa kêu gọi mọi người tẩy chay Fan Tư Sinh, sau đó mới đến gặp Ngô Hãn.
Vì trước đó có nhìn thấy qua ảnh chụp của Ngô Hãn cho nên lúc đi ra,cô dễ dàng nhận ra anh.
Cùng người trong ảnh chụp không khác biệt nhiều lắm, thậm chí cô còn cảm thấy,vẻ bên ngoài Ngô Hãn đẹp mắt hơn so với trong hình.
Bạch Điềm đi qua cùng anh chào hỏi, sau đó mới chờ Giản Tuy Ninh vừa lúc cũng có chuyện gần đây đang đi đến.
Vì Giản Tuy Ninh rất giỏi trong việc tạo bầu không khí, điều này vô tình mang lại cho Bạch Điềm một cảm giác khá là dễ chịu nên bầu không khí căng thẳng ban nãy giữa hai người cũng bớt ngượng ngùng hơn rất nhiều.
Chín giờ rưỡi, Ngô Hãn đúng giờ đưa Bạch Điềm cùng Giản Tuy Ninh đưa về đến nhà.
Bạch Điềm từ sau khi mở studio của riêng mình,cô đã tự mình dọn ra ngoài ở riêng. Bên trong ngôi nhà chỉ có ba phòng ngủ và một phòng khách đơn giản nên đủ để Bạch Điềm đi đi về về,sinh sống một mình.
Giản Tuy Ninh từ lâu cũng trở thành khách quen trong nhà cô.
Vừa vào đến nhà, cô ấy tùy ý đi đến tủ rượu Bạch Điềm lấy ra một bình sau đó lấy thêm hai cái ly đi ra ngoài phòng khách.
Bạch Điềm từ phòng vệ sinh đi ra, nhìn thấy ly rượu Giản Tuy Ninh đưa qua cười cười uống một hơi, sau đó trêu chọc: "Không hề khách khí đổ nhiều như vậy."
Giản Tuy Ninh ngồi trên sô pha: "Công chúa Bạch Điềm của tớ ơi,cậu thấy Ngô Hãn,người tớ giới thiệu cho cậu thế nào?"
"Cũng được." Bạch Điềm gật đầu, lại uống thêm một ly.
"Ôi." Giản Tuy Ninh vô cùng hưng phấn "Vậy thì rõ là anh ta có hi vọng rồi?Tớ chính là còn đang canh cánh lo trong lòng đây "
"Nhìn xem trước đã." Bạch Điềm nhún vai "Hiện tại,tớ cũng không biết nên làm thế nào."
"Hãy hiểu và đặt tình yêu của mình vào nó." Giản Tuy Ninh khịt mũi "Nếu tốt đẹp,hai người cũng có thể nhanh chóng kết hôn, tớ ở bên cạnh làm phù dâu."
Bạch Điềm nhìn Giản Tuy Ninh trợn trắng mắt "Cậu nghĩ gì thế? Tớ không phải là người coi hôn nhân chính mình là một trò đùa. Yêu đương hai ba năm cũng chưa biết có hợp hay không nữa?Nói chi là mới quen biết đã tính đến chuyện kết hôn"
Giản Tuy Ninh đối với thái độ Bạch Điềm chỉ nói "Tớ cảm thấy hai người rất rất,rất hợp."
"Đừng nói tớ." Bạch Điềm không hề muốn nói với cô về đề tài này nữa, nhanh chóng đem đề tài chuyển đến trên người Giản Tuy Ninh "Cậu thì sao? Cùng anh ta thật sự chia tay?"
"Chính là như cậu thấy." Giản Tuy Ninh cười lạnh
" Được rồi. " Bạch Điềm nhún vai "Tạm thời tin cậu một lần."
Bạch Điềm cùng Giản Tuy Ninh câu được câu không trò chuyện.
Dù sao đề tài xoay quanh của hai người cũng không thoát được 3 đề tài đồ ăn, quần áo và đàn ông.
Mỗi khi hai người gặp chuyện không tốt, hai người sẽ cùng nhau uống rượu,uống đến bi thảm, sau khi uống quá chén Giản Tuy Ninh sẽ hát từ tiếng Quảng Đông hát đến tiếng Quốc Ngữ, từ tiếng Nhật sang tiếng Anh và cuối cùng là trực tiếp chuyển sang tiếng Hàn, ngẫu nhiên cô ấy còn nhảy theo tiết tấu của mấy nhóm nhạc nữ, bởi vì Bạch Điềm không nhảy được nên dứt khoát hai người cùng nhau phát điên.Và bây giờ cũng không ngoại lệ. Sau khi nhảy xong, Bạch Điềm cùng Giản Tuy Ninh thở hồng hộc nằm trên sàn nhìn trần nhà.
Bạch Điềm đầu óc choáng váng "Cậu điên rồi."
Giản Tuy Ninh hét lớn "Fuck con mẹ nó Lý Lịch Hạc!"
Bạch Điềm nở nụ cười "Sao lúc nào say,cậu cũng mắng anh ta thế?? Giản Tuy Ninh,chính cậu có thể đổi phương thức biểu đạt khác không?Đánh đấm,làm loạn,chửi bới,tớ nhìn thấy sắp phát ngán rồi đấy nhưng mà....Lý Lịch Hạc không phải là người mà cậu chủ động trêu chọc trước sao? "
" Ban đầu khi quen biết anh ta,tớ chỉ định đi ngủ với anh ta một vài đêm thôi nhưng ai mà ngờ được trước,sau khi hai người cái gì không nên làm cũng đều làm qua hết cả rồi, anh ta lại nói chuyện tình cảm với tớ!" Giản Tuy Ninh khịt khịt mũi "Hiện tại,anh ta làm tớ yêu anh ta rồi thì anh ta trở mặt không cần tớ nữa! Đúng là đồ khốn kiếp! Đồ chó!!"
"Sao tớ lại thấy anh ta không phải loại người như cậu nói vậy?" Bạch Điềm giơ bàn tay lên cao để ánh sáng rực rỡ chiếu sáng vào giữa các ngón tay mình, sau đó cuộn lại ngăn chặn thứ ánh sáng kia"Không phải mỗi lần hai người cãi vã đều là cậu chủ động nói chia tay sao?"
"Ô ô ô." Giản Tuy Ninh quẹt quẹt khoé miệng "Lần này không giống với những lần trước! Lần này là anh ấy vứt bỏ tớ!"
Sau khi nói xong qua năm phút, Giản Tuy Ninh bắt đầu thở nhè nhẹ đi vào giấc ngủ.
Bạch Điềm chính là không hề nghiêm túc nghe Giản Tuy Ninh nói, cô mê man nhưng vẫn còn chút lý trí không muốn nằm dưới sàn nhà lạnh lẽo cả đêm, muốn đứng dậy đi đến cái giường ấm áp của mình nằm.
Cố gắng nhích người ngồi dậy khỏi mặt đất,kết quả cả người vô lực, cuối cùng lại nằm ịch xuống.
Động tác Bạch Điềm quá lớn, đánh thức Giản Tuy Ninh vốn đã buồn ngủ ngây người mở mắt ra, sau đó dùng mu bàn tay che mắt, nhúc nhích một chút, dùng đầu chính mình ᴆụng ᴆụng đầu Bạch Điềm "Này cô gái ngọt ngào của tớ."
Bạch Điềm: "Sao?"
Giản Tuy Ninh: "Chúng ta nói tới đâu rồi?"
Bạch Điềm: " Lý Lịch Hạc."
Giản Tuy Ninh: "Cái rắm nhà cậu! Chúng ta rõ ràng là đang nói về Từ Trường Trạch."
Bạch Điềm: "..."
Không khí đột nhiên im lặng, hô hấp Giản Tuy Ninh dần dần trở nên dài hơn, Bạch Điềm cũng sắp rơi vào giấc ngủ.
Giản Tuy Ninh đột nhiên đưa tay ra vỗ vào mặt Bạch Điềm, một lần lại một lần.
Bạch Điềm cuối cùng cũng bị Giản Tuy Ninh triệt để đánh thức, lật người nói: " Giản Tuy Ninh, cậu điên rồi sao?"
"Tớ vừa mơ một giấc mơ." Giản Tuy Ninh nói: "Trong giấc mơ đó, tớ mơ thấy cậu vô cùng hạnh phúc cùng Ngô Hãn kết hôn,hai người nắm chặt tay nhau còn tớ thì ở phía sau nâng váy làm phù dâu cho cậu."
"Lúc này mà cậu còn mơ như vậy sao?Tớ cảm thấy đầu óc của cậu nóng rồi nên mới hồ đồ mơ một giấc mơ như vậy?"
Giản Tuy Ninh: "Không phải như thế. Trong giấc mơ đó,tớ rõ ràng là nhìn thấy cậu cùng Ngô Hãn kết hôn nhưng khi tớ rời đi ra phía trước thì nhìn thấy người đó không phải anh ta mà là Từ Trường Trạch cơ."
Bạch Điềm: "..."
Sau vài giây im lặng, Bạch Điềm bỗng nhiên cười ha ha "Mẹ nó,cậu thật điên rồ."
Giọng điệu của Giản Tuy Ninh bất chợt trở nên nghiêm túc "Bạch Điềm, cậu đã từng nghĩ đến việc làm vợ của Từ Trường Trạch không?"
" Loại đứng chung một hộ khẩu đó."
Bạch Điềm chỉ muốn thốt lên, cậu nghĩ thế nào?Một người vợ trong nhà với fans vợ hoàn toàn khác nhau,sao có thể tùy tiện đặt chung một chỗ được cơ chứ.Cô cũng không phải người cuồng Từ Trường Trạch đến mức muốn ghi danh vào hộ khẩu anh ấy trong khi người ta không hề có chút tình cảm nào với mình.Nhưng mà rất không may, loại ý nghĩ ngu ngốc này,cô thật sự rất muốn.
Giản Tuy Ninh nghiêm túc nói lại một lần: "Tớ là hỏi cậu,nghiêm túc."
Bạch Điềm im lặng,thật lòng mở miệng "Những năm trước,tớ từng nghĩ tới."
Vô cùng chân thành,tha thiết cố chấp nghĩ tới.
Nhưng sau này đều chưa từng có can đảm dám đi làm loại chuyện như vậy.
Cô sợ phá vỡ sự cân bằng hiện tại của mình, cũng sợ nhìn thấy ánh mắt có chút chống cự của Từ Trường Trạch.
Từ Trường Trạch không bao giờ ăn rau mùi nhưng rau mùi lại là thứ cô thích ăn nhất.
Từ Trường Trạch mỉm cười sẽ vô cùng ôn nhu giống như ánh nắng tươi mát mùa thu còn cô mỉm cười,một bộ chính là tùy tiện thoải mái, thậm chí tùy thời còn lộ ra hai cái răng nanh, ngốc ngốc riêng mình Bạch Điềm cô.
Từ Trường Trạch nói chuyện từ trước đến giờ đều dịu dàng nhỏ nhẹ còn cô từ trước đến giờ nói chuyện luôn là to rõ oanh tạc,thậm chí khi tâm tình cô tốt,giọng nói của cô đặc biệt thét lớn.
...
Từ Trường Trạch cùng cô, cả người từ trên xuống dưới có lẽ chưa bao giờ có thứ gì gọi là đồng nhất,nói hai người là người dưng ngược lối đi là chính xác hoàn toàn.
Cho nên, từ trước đến giờ cô luôn luôn là người nhìn lên ánh sáng của anh,một mình đi về phía trước.
******
Hôn lễ của Tô Giang cùng Lê Đông tổ chức ​​vào cuối tháng 8, Bạch Điềm là người Lê Đông mời làm phù dâu.
Hôn lễ của họ không mời quá nhiều người nhưng dù sao tin tức tân ảnh đế Tô Giang cùng ca sĩ nổi tiếng Lê Đông kết hôn cũng khiến nhiều người vô cùng trông đợi.
Vào ngày hôm đó,Bạch Điềm thay một chiếc váy phù dâu thông thường,ở cùng một chỗ với Lê Đông.
Ngụy Gia đã lâu không thấy Bạch Điềm,bắt đầu trêu ghẹo nói: "Em gái Bạch Điềm đáng yêu của chúng ta hiện tại trưởng thành lên không ít, không còn vẻ đáng yêu theo Trạch Trạch gọi chồng nữa rồi cơ đấy!!."
Bạch Điềm tròn mắt nhìn Ngụy Gia " Chẳng lẽ em bây giờ không khả ái sao?"
Giọng nói vô cùng nghiêm túc, nhướn nhướn mi chọc cho mọi người cười ha ha, Trình Dật đưa tay xoa đầu cô "Khả ái, cả đời này của em đều là đứa khả ái nhất trong đám bọn anh."
Bạch Điềm đưa tay đùa nghịch mái tóc của mình, giả bộ tức giận nói: "Đừng tưởng rằng em nghe không hiểu anh nói cái gì nhé, bộ dạng của anh bây giờ chính là châm chọc em thì có!!."
"Ồ?" Trình Dật còn muốn trêu ghẹo cô vài câu nhưng Bạch Điềm lại bị người bên kia gọi gọi, một thân bận bịu nhanh chóng rời đi.
Tham gia hôn lễ đối với Bạch Điềm mà nói chính là chuyện thường xuyên xảy ra, những năm gần đây cô thường trang điểm cho rất nhiều cô dâu,tự mình có thể chạy một ngày cho một đám cưới, tuy có vẻ hơi mệt nhưng cô rất thích công việc này.
Quá trình tổ chức hôn lễ vẫn diễn ra theo trình tự bình thường, Bạch Điềm làm phù dâu nên so với bình thường hơi bận bịu một chút.
Lúc mọi người còn đang mải trêu chọc cô dâu chú rể, Bạch Điềm ở một bên nhìn nhìn cảm thấy có một cái ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, ngẩng đầu lên cùng Từ Trường Trạch bốn mắt nhìn nhau.
Sau đó,rất nhanh cô lại cúi đầu xuống.
Sau khi hôn lễ kết thúc, bọn họ còn có một bữa tiệc tối, Bạch Điềm mệt mỏi cả một ngày chỉ muốn chính mình hảo hảo nghỉ ngơi thật tốt, nhìn mọi người ăn uống linh đình, cô tìm một góc vắng vẻ lui vào nghỉ ngơi.
Ngồi xuống,sau đó mở di động ra thì phát hiện Giản Tuy Ninh trước đó đã gửi qua cho cô một tin nhắn: Cô gái ngọt ngào Bạch Điềm của tôi ơi, khi nào thì việc tốt của cô cùng với lão Ngô hàng xóm thì đến thế? Tôi ở nhà chờ ăn đường của hai người muốn dài cái cổ rồi đây này.
Bạch Điềm nghĩ nghĩ, hồi: Sợ là không thể nào.
Giản Tuy Ninh:??
Bạch Điềm: / hình ảnh
Trên hình ảnh là ảnh Ngô Hãn mấy ngày trước phát trên weibo: Kẻ săn đuổi ngôi sao thực sự là một kẻ thần kỳ.
Giản Tuy Ninh:... vậy là cậu đã để lộ tài khoản Weibo của mình cho anh ta?
Bạch Điềm: / mỉm cười, tài khoản đó của tớ không phải ai cũng biết sao?
Giản Tuy Ninh:... Thật sự rất khó để tìm được một người bạn trai dưới cái tên [ Từ Trường Trạch là chồng tôi ] đó thưa tiểu thư Bạch Điềm.Hay là cậu sửa đổi nó lại một chút?Như vậy sẽ dễ tìm bạn trai hơn đó!!
Bạch Điềm: Ý kiến này của cậu cũng được lắm.
Giản Tuy Ninh chính là thuận miệng nói một chút thôi, trước đó cô cũng từng nhắc qua rất nhiều lần về vụ này. Mà mỗi lần cô nhắc đến, Bạch Điềm đều một bộ biểu tình "Cậu là đang đùa với tớ sao??" nên sau này cô cũng kiên định không muốn cùng Bạch Điềm nói nữa.
Lần này không ngờ Bạch Điềm lại đồng ý với mình nhanh như vậy.Qủa thật được sủng mà trong lòng kinh sợ.
Động tác Bạch Điềm ở bên kia rất nhanh, thay đổi một cái tên mới thành: Bạch Điềm Điềm ngọt ngào.
Giản Tuy Ninh:... Huynh đệ tốt! Đủ mạnh mẽ!Đủ dứt khoát!!!
Bạch Điềm: Tớ định rời khỏi fandom. Tình cảm thì còn nhưng bây giờ cảm thấy hơi mệt mỏi.
Hành trình theo đuổi các ngôi sao thường thay đổi từ phô trương sang im lặng sau ba hoặc năm năm, đó trông giống như là quá trình chuyển từ một người cuồng tín thành một người hâm mộ bình thường.
Dù sao,không ai lại để tình cảm của mình cứ vậy mà tiêu hao trên loại cô đơn tự mình tạo ra như thế này mãi, quả thật vài năm nay chính mình cũng dần cảm thấy mệt mỏi.
Sau khi đọc tin nhắn của cô,Giản Tuy Ninh ở trên bàn phím gõ lại gõ, Bạch Điềm nhìn dòng chữ không ngừng xuất hiện "...đang soạn tin... " liên tục dừng rất lâu, cuối cùng Giản Tuy Ninh phát qua một đường link: Tôi đang ủng hộ thí sinh số 89 của "Let"s Walk the Flower Road Together"...
- Vậy thì cậu giúp tớ quảng bá cái này nha?
Bạch Điềm:...
Lúc trước người nói,thân phận fan của tớ vô cùng cảm thấy xấu hổ, khuyên tớ mau chóng rời đi đi,bây giờ lại muốn tớ giúp cậu quảng bá?
Cùng người lúc trước cùng cậu là cùng một người sao?
Giản Tuy Ninh: Cậu nhanh giúp tớ đi!Đừng cứ mãi trách mắng tớ..
Bạch Điềm lần đầu tiên đưa ra tuyên bố trên trang chính chủ của mình rằng cô sẽ tập trung vào công việc và cuộc sống chính mình trong tương lai nhưng không vì vậy mà từ bỏ ủng hộ con đường diễn xuất sau này của Từ Trường Trạch và những điều tương tự như mọi khi.
Sau đó,đăng đường link của Giản Tuy Ninh phát qua ban nãy lên weibo.
Bởi vì Bạch Điềm là fans lớn từ trước đến giờ của Từ Trường Trạch, lúc đưa ra thông báo này,trong giới fans hâm mộ đưa tới một hồi gió tanh mưa máu nhưng dù gì đi chăng nữa quản lý fandom người đến người đi trong thế giới bọn họ cũng là chuyện thường tình. Hơn nữa, fans cuồng như bọn họ đa số đều ủng hộ những gương mặt mới, Bạch Điềm theo Từ Trường Trạch cũng qua cái tuổi fans cuồng nhiệt, nhiều người cùng cô làm fandom đều sớm đã rời đi, bây giờ đến lượt cô rời đi hiệu ứng cũng không lớn lắm,rời đi và tìm cuộc sống cho mình cũng là chuyện thường tình, những người trong Fandom đa số là trấn an cô vài câu,chúc cô sau này mọi chuyện tốt đẹp,...
Bạch Điềm tùy ý trả lời mấy cái tin nhắn, sau đó tắt điện thoại di động.
Nhìn nhìn ở dưới tán cây bên ngoài sảnh tiệc, cách đó không xa có một bể bơi rất mát mẻ liền đi qua thì thấy một cặp vợ chồng trẻ đang ôm nhau ở đó, cô liếc nhìn vài cái và cảm thấy không ổn nên quay lưng rời đi.
Mười một giờ đêm, mọi người ồn ào yên tĩnh rời đi, nơi ở của Bạch Điềm là khách sạn Tô Giang đặt cho cô từ trước, phòng 15.
Bạch Điềm ngủ không được, an vị ở phòng khách xem TV.
Lúc chuông cửa vang lên,cô ấn tạm dừng đi ra mở cửa.
Người ngoài cửa là Từ Trường Trạch.
Bạch Điềm nhìn anh mặc áo phông T-shirt màu trắng đơn giản và sạch sẽ giống như bình thường ở nhà xuất hiện tại đây thì hơi có chút bất ngờ.
Nhìn ánh mắt hơi đỏ của Từ Trường Trạch,gật đầu cùng anh chào hỏi "Anh Trạch Trạch."
"Anh... có chuyện muốn nói với em." Từ Trường Trạch vừa nói vừa liếm môi dưới, tay nắm chặt trong lòng bàn tay.
"Vậy thì... anh vào đi." Bạch Điềm lui về phía sau nửa bước, nghiêng người để lại một khoảng trống.
Từ Trường Trạch không đi vào, buổi tối anh uống chút rượu, lúc này có chút mệt mỏi dựa vào cửa hơi ngẩng đầu nhìn Bạch Điềm, ánh sáng chói mắt chiếu vào mắt có chút chói, chậm rãi nhắm lại rồi lại mở ra.
Bạch Điềm cứ như vậy nhìn anh, bất động thanh sắc.
Bầu không khí im lặng một lúc lâu mới bị Từ Trường Trạch đánh vỡ.
"Điềm Điềm... em còn thích anh sao?"
Giọng anh rất thấp, thấp đến nỗi Bạch Điềm còn tưởng rằng chính mình nghe nhầm.
Bạch Điềm kinh ngạc ngẩng đầu, hai mắt mở to chớp chớp vài cái "Hả?"
"Anh nói, em còn thích anh sao?" Từ Trường Trạch lặp lại một lần, sau cũng không đợi Bạch Điềm trả lời liền nói: " Thích bình thường không phải là thích kiểu thần tượng, fans hâm mộ. "
Bạch Điềm một mực giữ im lặng.
Từ Trường Trạch bỗng nhiên tiến lên một bước giữ chặt cổ tay cô.
Lòng bàn tay hai người đều ướt đẫm mồ hôi, nhớp nháp nhưng lại nóng đến không ngờ.
Từ Trường Trạch từ từ cùng cô mười ngón đan xen, run run nói: "Có thể thích anh? Chỉ thích anh."
"Đừng đi gặp gỡ người khác nữa, anh và em nói yêu đương."
"Anh đã tự mình cố gắng nhiều năm như vậy, chỉ kém một bước cuối cùng này thôi nên em... đừng từ bỏ anh."
Bạch Điềm nhất thời không kịp phản ứng, chỉ đơn giản lẳng lặng nhìn anh.
Từ Trường Trạch cúi đầu, đến gần mặt cô ở bên tai thì thầm "Anh... có thể hôn em không?"
Bạch Điềm:...
Kháng cự lui về phía sau nửa bước, Từ Trường Trạch cũng tiến theo vào nửa bước, đầu thuận thế dừng ở bả vai Bạch Điềm: "Mấy năm nay anh đều cố gắng nhưng vẫn luôn cảm thấy chính mình còn chưa đủ tự tin."
" Dù sao,Tiểu công chúa Bạch gia cũng không thể gả cho một người không có gì cả như anh."
Bạch Điềm liên tục bối rối nhìn Từ Trường Trạch.
Cách một lát, hỏi lại: "Cho nên,anh thích em sao?"
Từ Trường Trạch mím môi, kiên định gật đầu.
"Nghĩ muốn cùng em nói yêu đương?" Bạch Điềm lại hỏi.
Từ Trường Trạch: "Ừ"
"Cho nên vì sao anh không sớm nói điều này cùng em?" Bạch Điềm khịt khịt mũi.
Từ Trường Trạch: "Anh nghĩ rằng khi anh cố gắng đứng ở vị trí cao hơn mới có thể bảo vệ chu toàn được cho em."
Bạch Điềm đột nhiên nức nở khóc không ngừng hồi lâu.
Từ Trường Trạch ngẩn người, anh không phải là người giỏi an ủi người khác,nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cô, nói nhỏ nhẹ: "Em đừng khóc."
"Nếu em không thích anh, anh sẽ không ép em."
"Đừng khóc nữa, nước mắt công chúa Bạch Điềm nhà chúng ta là trân châu."
"..."
Sau khi tiếng chuông nửa đêm bên ngoài điểm 12 giờ, pháo hoa đột ngột được đốt lên, Bạch Điềm nhào cả người vào vòng tay Từ Trường Trạch, ở trên vai anh dùng sức cắn xuống một cái, Từ Trường Trạch nhịn đau không rên một tiếng.
Bạch Điềm hít mũi một cái, cảm xúc bình tĩnh trở lại, khẩu thị tâm phi nói: "Em bây giờ không thích anh nữa."
Từ Trường Trạch mím môi không nói.
Bạch Điềm: "Nhưng anh phải tìm cách khiến em tiếp tục thích anh."
Từ Trường Trạch gật đầu "Được."
Cách vài giây, âm u hỏi: "Anh ta có đẹp bằng anh không?"
Bạch Điềm nhìn Từ Trường Trạch đang nâng cằm nhìn màn hình TV " Anh không hề thích bộ dạng này của anh ta."
Nhìn nam tuyển thủ trên màn hình TV, đại khái đang tự giới thiệu.Bạch Điềm phì cười, bĩu môi nói: "Khẩu vị mỗi người,có ngày rồi cũng sẽ thay đổi thôi."
Từ Trường Trạch cắn môi dưới, lấy hết dũng khí ở bên tai cô thấp giọng nói: "Lúc trước không phải vẫn luôn kêu anh là chồng sao? Đừng lại đi kêu người khác, chờ anh."
Chờ anh đem những ngày anh từng bỏ lỡ, tương lai lần nữa bù đắp lại tất cả cho em.
Tác giả có lời muốn nói: Mọi người có thể thấy được tôi không giỏi viết câu chuyện thầm mến, 2 câu chuyện Bạch Kiếm x Tô Đóa cùng Từ Trường Trạch x Bạch Điềm đều không quá hoàn hảo,tôi thề rằng về sau nhất định không chạm tới đề tài này nữa.
Lời than phiền edit dành cho tác giả:Không thể hiểu được ngài tại sao lại viết tận 6000 chữ,gom chung một chương như thế này,nếu ngài làm 3 chương như Bạch Kiếm x Tô Đóa có phải đỡ cực cho tôi hơn không??Thật là muốn điên,đấy đấy chương sau cũng tận 6000 chữ dành cho Thượng Nghiên cùng Quan Cảnh Minh,thật là hận ????
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc