Cho Em Một Chút Ngọt - Chương 03

Tác giả: Dung Yên

Tống Thanh Y chưa bao giờ nghĩ tới sẽ nghe được câu trả lời như vậy.
Cô sửng sốt.
Chưa kể rằng người trước mặt trẻ hơn cô tận năm tuổi, gặp gỡ chưa đến một ngày, nói cái gì thích.
Cô cười khẽ "Em trai, tất cả tình yêu từ cái nhìn đầu tiên đều là gặp sắc nảy lòng tham."
"Mà tôi, lại không có sắc,cậu nghĩ xem."
Diện mạo Tống Thanh Y không tính là kém, nhưng khi đem ra so với Thượng Nghiên vừa quyến rũ vừa thuần khiết cũng đủ khiến cô cảm thấy hơi mặc cảm.
Trình Dật nhíu mày, muốn nói lại thôi.
Tống Thanh Y chỉ nghĩ Trình Dật nói đùa, cười cười cho qua.
Trình Dật cũng vội chuyển đề tài"Cho nên,người chị muốn cùng tôi ứng phó chính là Trần Đạc cùng Thượng Nghiên?"
Tống Thanh Y gật đầu.
"Lợi dụng tôi chọc tức bạn trai cũ?" Trình Dật lại hỏi.
Tống Thanh Y gật đầu, rồi lại lắc đầu "Không phải như thế."
Cô ngồi cách Trình Dật hơi xa,nhanh chóng châm lên một điếu thuốc.
Không hút, chỉ để nó tàn từ từ.
"Trần Đạc, lúc trước đã từng đến đây." Tống Thanh Y chậm rãi nói "Vào hai ngày trước. Lúc tôi vừa chuyển đến nơi này, lúc đó khoảng chừng mười hai giờ tối,anh ta uống say đến đây và liên tục gõ cửa,tôi đã mở cửa cho anh ta vào,chỉ là sau đó anh ta đột ngột không nói hai lời xông tới, thiếu chút nữa thôi... anh ta đã cường bạo tôi."
Tống Thanh Y mím môi, giọng run run "Tôi đã dùng dao cắt hoa quả gần đó làm tay anh ta bị thương."
Cho nên hôm nay khi Trần Đạc đến, trên tay anh ta vẫn còn quấn vải.
"Chị có... bị thương không?" Trình Dật hỏi.
Tống Thanh Y lắc đầu "Tôi không sao."
"Vậy sau đó, chị có vì vậy mà còn yêu anh ta nữa không?"
Tống Thanh Y ngẩng đầu lên, cau mày và lắc đầu.
Trình Dật im lặng.
Tống Thanh Y đem đầu mẩu thuốc lá vừa hết ném vào trong thùng rác, cô đứng dậy đi đến bên cửa sổ "Cậu tin tôi không có tìm người viết giùm, cũng không có làm tiểu tam không?"
Cô lặng lẽ hỏi, thanh âm rất nhẹ, mang theo một tia không xác định.
"Tin." Trình Dật trả lời dứt khoác,không do dự.
Tống Thanh Y đứng trước cửa sổ, ánh trăng sáng toàn bộ rơi trên bả vai cô, khẽ quay đầu nhìn về phía Trình Dật, bốn mắt nhìn nhau,cô chậm rãi nở nụ cười "Cậu tin thì có ích gì, tất cả mọi người đều không tin tôi."
Nói cách khác, chính cô còn không tin.
Dường như ý thức được chính mình nhiều lời, Tống Thanh Y thu lại câu chuyện.
"Đi ngủ sớm một chút." Tống Thanh Y đóng cửa sổ, sau đó đi vào phòng bếp lấy hai cốc sữa đun nóng ban nãy, đưa qua cho Trình Dật một cốc "Hãy cứ coi đây là nhà của chính mình."
"Được." Trình Dật lên tiếng.
Tống Thanh Y uống xong cốc sữa, nắm chặt ở trong tay. Không thể không nói, cùng một người xa lạ ở cùng một nhà cô vẫn có chút lo lắng.
Nhưng đối với Trình Dật, cô thực sự cảm thấy rằng cậu ấy rất đáng tin cậy.
Có lẽ là sự dè dặt, hành vi đàng hoàng của cậu ấy, tóm lại, ở cùng Trình Dật, tuy sẽ có hơi lo lắng, nhưng sẽ rất an tâm.
Trình Dật nuốt xong ngụm sữa cuối cùng, trên tay cầm chiếc cốc rỗng,khẽ nói: "Nếu đã là vợ chồng, không bằng chúng ta thẳng thắn giới thiệu với nhau một chút.
Trình Dật, năm nay 22 tuổi, hiện tại đang học năm cuối ngành truyền thông,chỉ còn vài tháng nữa tôi sẽ tốt nghiệp, trong tương lai chắc chắn tôi sẽ trở thành một diễn viên, hiện tại tôi chưa có ý định ký bất kỳ hợp đồng nào với công ty đại diện. Trong nhà,ba mẹ đều mất sớm, sau này là được một người bạn của ba mẹ nhận nuôi, khi vừa lên đại học liền chuyển ra ngoài tự mình sống. Có ba mẹ nuôi, một anh trai, một cô em gái,mối quan hệ gia đình rất đơn giản, còn chị?"
Tống Thanh Y giật mình, chớp mắt đính chính:"Giả."
"Sao chứ?" Trình Dật nhíu mày hỏi lại.
"Kết hôn." Tống Thanh Y nhấn mạnh.
"Cục dân chính có biết rằng chị đang không coi trọng con dấu chính thức của nhà nước không?" Trình Dật hỏi bằng giọng đặc biệt nghiêm túc.
Tống Thanh Y: "..."
Trình Dật đối với vấn đề này rất cố chấp, anh cầm tờ giấy hôn thú, mở ra trang thứ nhất, trong đó có tấm ảnh hai người chụp chung, trên đó còn được ấn mộc,Trình Dật chỉ vào ảnh "Cái này không phải là giả đi??"
Tống Thanh Y: "..."
Đúng vậy, cô không nói giấy chứng nhận đó là giả, cô chỉ đang nói bọn họ chỉ đơn giản là kết hôn giả thôi.
Bất quá, bàn tay của Trình Dật thật là đẹp mắt.
Một bàn tay không thường xuyên làm việc nhà, mỗi một ngón tay đều thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng, móng tay được cắt tỉa gọn gàng,trông sạch sẽ và thoải mái giống như cô.
Chạm đến ánh mắt nghiêm túc của Trình Dật, Tống Thanh Y nuốt nước miếng.
"Cho nên?"
Trình Dật: "Hãy kể cho tôi nghe một chút về chính chị đi?"
Thật ra,Tống Thanh Y đã từng cùng cậu có lần nói qua một chút tình hình, nhưng phần lớn chủ yếu xoay quanh Trần Đạc cùng Thượng Nghiên.
Im lặng thật lâu sau.
"Tống Thanh Y, ba mẹ đều mất, trong nhà có ông nội, cô độc không bạn bè. Tốt nghiệp ngành biên kịch, trước kia có chút danh tiếng, hiện tại không danh. Năm nay 27, so vơi cậu lớn hơn 5 tuổi."
Trình Dật mím môi, đột nhiên đưa tay xoa đầu cô, mái tóc mềm mại dường như trở nên ấm áp trong tay anh, cô ngẩng đầu, ngón tay Trình Dật vừa lúc gợi lên một lọn tóc.
"Đừng buồn." Trình Dật lại sờ đầu cô.
Tống Thanh Y nở nụ cười "Tôi cũng không phải con cậu."
Nhanh chóng lấy tóc ra khỏi tay anh, để che giấu sự bối rối của mình, từ trong tay Trình Dật cầm lấy cốc "Cậu đi ngủ đi, tôi rửa cốc."
****
Lúc Tống Thanh Y đi ra ngoài,Trình Dật đã trở về phòng, một mình cô ngồi trên sô pha châm một điếu thuốc, cứ như thế bắt đầu ngơ ngẩn.
Thời điểm cô viết kịch bản lúc trước,thật sự không biết tại sao một số nhà biên kịch lại lưu bản thảo gốc,bởi vì chính cô thật sự, chưa từng lưu bất kì bản thảo nào.
Tất cả bản thảo đều là dùng một lần.
Ba tháng, vô số lần lật lại xem weibo Vạn Tịch, nhưng không có một tia đầu mối. Cô không biết nên giải thích như thế nào về tình hình của mình.
Sau vụ việc, cô cũng cố gắng giải thích cho chính bản thân mình nhưng làm sao có thể thuyết phục trong khi cô hoàn toàn không có chứng cứ.Thậm chí sau đó bên phía Vạn Tịch còn tung thêm ảnh chụp màn hình, tất cả đều là tin nhắn cô cầu xin Vạn Tịch đừng mang chuyện này truy tố ra pháp luật.
Cô lại bị dân mạng mắng nhiều hơn.
Điều đáng sợ nhất là địa chỉ nhà cô bị trên mạng điên cuồng phát tán.
Bàn tay đầy máu,những con chuột ૮ɦếƭ,.. cứ thế gửi cho cô liên tục trong thời gian dài.
Thuốc trên ngón tay Tống Thanh Y đã đốt hết.
Lạch cạch.
Cô lại rút 1 điếu.
"Chị không hút thuốc." Trình Dật đi ra và nói "Tại sao lại đốt 1 điếu lại một điếu?"
Suy nghĩ của Tống Thanh Y bị kéo trở lại thực tại,con ngươi tán loạn khôi phục vài phần thanh tỉnh.Cô nhìn làn khói giữa các ngón tay, lắc lắc, mỉm cười và không nói gì.
Tống Thanh Y không trả lời,cô lựa chọn im lặng.
Vì cái gì đốt?
Cũng không biết, chính là cảm thấy phiền,cảm thấy khó chịu.
"Ngủ không được sao?" Trình Dật lại hỏi.
Tống Thanh Y gật đầu "Thói quen."
"Để tôi xoa Ϧóþ cho chị một chút?Có thể sẽ giúp chị dễ ngủ hơn!!" Trình Dật nói và đứng sau lưng cô.
Tống Thanh Y ngửi thấy mùi bạc hà rất dễ chịu, thiếu niên vừa mới tắm, tóc còn chưa khô,cô nhích về phía trước nói:"Không cần."
Trình Dật phớt lờ, hai tay ấn bờ vai kéo cô lại gần, ngón tay thon dài mau chóng ấn huyệt thái dương "Nhắm mắt lại."
Tống Thanh Y giãy dụa "Thật sự không..."
Trình Dật quả thật mát xa vô cùng thoải mái,những giọt nước trên mái tóc anh rơi trên quần áo Tống Thanh Y, anh chậm rãi nói "Không muốn hút thì đừng hút, thuốc lá thì có cái gì tốt?"
Tống Thanh Y vô thức phản bác "Tôi cũng không phải trẻ con, không biết cái gì tốt,cái gì xấu."
Trình Dật nhìn Tống Thanh Y, khóe miệng anh cong cong, đột nhiên đứng dậy,lấy tay xoa đầu cô, giọng nói mang theo ý cười: "Vậy thì ở trước mặt tôi làm đứa nhỏ đi."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc