Trong quán bar, Mạt Mạt ngồi tại một vị trí sát bêncửa sổ, trên bàn bày một loạt ly thủy tinh trống rỗng, cô còn đang thưởng thứctừng miếng từng miếng trong ly kem thứ năm trước mặt. Đây là loại kem ly côthích nhất trong bar, "Phấnhồng giai nhân". Nói nó là kem ly,không bằng nói nó là một loại mùi vị rất đặc biệt, tầng trên cùng là lớp kemsữa màu trắng, ngọt đến mức phát ngấy, tầng giữa là kem dâu tây, tầng cuối cùnglà một lớp rượu vang mỏng... Màu sắc trong ly quá độ dần từ màu trắng đến màuhồng; mùi vị cũng chuyển từ hương sữa, chua chua ngọt ngọt, dần dần sang đến vịđắng, nhất là miếng cuối cùng, miệng thấy thật cay, càng hồi vị càng thấy đắngchát...
Lại ăn xong một ly…
Biết rằng ăn đến cuối cùng vẫn nếm phải vị đắng, MạtMạt có lẽ chỉ muốn thêm một chút kem ngọt khiến cô quên đi vị đắng chát. Cô cọxát hai bàn tay đông cứng với nhau, nói với nhân viên phục vụ. "Cho thêmmột suất nữa!"
Lại một suất "Phấn hồng giai nhân" được bê lên, cô liếm bờ môi tê rần, chẳng hề mảy maythấy lạnh, chỉ thấy trong miệng rất đắng.
Thành ngồi xuống ngay vị trí đối diện Mạt Mạt, côkhông nói chuyện với anh ta.
Anh ta cũng không quấy rầy cô, lần đầu tiên thưởngthức một cách tinh tế từng cử động của cô.
Mạt Mạt hôm nay trang điểm rất tỉ mỉ, kiểu tóc của côđược chải vô cùng cẩn thận, tóc đen mềm mại được chia thành hai lớp, lớp dướibuông xõa, lớp trên được buộc lệnh về bên phải, hơi có phần hoạt bát, lại cóchút dễ thương. Cô mặc một chiếc áo kiểu tây màu hồng nhạt, cổ đứng không tay,cổ áo và sườn vai được viền ren tơ tằm, phía dưới phối với một chiếc váy xếpcùng màu dài quá đầu gối, làn váy cũng được viền ren, khiến người ta nhìn quacó chút dịu dàng thục nữ.
Tầm mắt của Thành lại dời đến cổ tay cô, đồng hồ củacô rất đặc biệt, dường như đã từng thấy ở nơi nào đó. Thành cẩn thận nhớ lạimột chút, là đồng hồ tình nhân số lượng có hạn mới nhất do hãng Piaget pháthành.
"Hôm nay em rất đẹp."
Mạt Mạt nâng mắt nhìn anh ta, cười hơi cứng nhắc."Cám ơn!"
Ánh tà dương chiếu lên khuôn mặt trái xoan xinh xắn,nước da cô trắng nõn mỡ màng, môi đỏ mọng long lanh như sương sớm.
Thành đột nhiên cảm thấy cô giống một bức tranh tuyếtrơi, có sự lãng mạn mộng mơ, nhưng, cũng có chút ưu sầu buồn bã...
"Tâm trạng không tốt à?"
"Không có, là rất tốt!"
"Chồng chưa cưới của em không phải đã trở về sao?Vì sao anh ta không đi cùng em?"
Cô nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ, lại nhìn xuống đồnghồ đeo tay, trầm tư thật lâu, mới hỏi Thành: "Thành, giả sử người nhà anhép anh lấy một cô gái anh không yêu, anh có cam lòng không?"
"Người anh không yêu, anh tuyệt đối sẽ khônglấy."
Mạt Mạt cau chặt mày, vẻ mặt hoảng hốt: "Đángtiếc anh ấy chẳng phải là anh..."
"Anh ấy? Chồng chưa cưới của em?"
"Ừ! Anh ấy đã làm cho tôi rất nhiều chuyện mà anhkhông muốn làm, nhiều đến nỗi tôi không đếm nổi... Tôi cảm thấy tôi rất ích kỷ,tôi biết rõ anh ấy không yêu tôi, trong mắt anh ấy tôi vĩnh viễn là một đứa trẻkhông hiểu chuyện, tôi còn dính lấy anh ấy, không để cho anh ấy có cơ hội xảhơi."
"..." Thành im lặng nghe cô nói.
"Anh biết không? Cô gái hôm qua gặp ở Thiên đường& Địa ngụctên là Vi, là bạn gái cũ củaAn Nặc Hàn. Cô ấy vốn có thể lấy anh ấy, nhưng là tôi đã đoạt mất hạnh phúc củaVi, đẩy cô ấy từ trên thiên đường xuống địa ngục." Hai bàn tay Mạt Mạt chelại khuôn mặt, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống: "Thành, tôi thật sựkhông nghĩ tới kết cục sẽ như thế. Tôi cho rằng cái gì Vi cũng có, cô ấy cótình yêu của anh, có hứa hẹn của anh, tôi chỉ muốn chia bớt một chút hạnh phúccủa cô ấy, tôi không tham lam, một chút là đủ rồi! Chỉ cần có thể để tôi ở bêncạnh anh, khi nhớ đến anh có thể nhìn thấy anh, nghe thấy giọng nói của anh,tôi đã rất thỏa mãn..."
Tâm tình của Thành hơi chấn động khác thường, cắt lờicô: "Tình cảm không thể chia xẻ."
"Tôi hiểu! Nhưng anh biết không, anh ấy yêu Vi,anh ấy hứa hẹn với Vi rằng đợi tôi lớn, anh ấy sẽ cưới cô ấy. Ban ngày bọn nọcùng nhau lên lớp, buổi tối tâm sự với nhau trong điện thoại... Những ngày nhưthế, tôi nằm mơ đều có thể mơ đến cười tỉnh lại... Thế nhưng, những giấc mơ đẹpnhư thế tôi rất ít khi mơ tới. Trong giấc mơ của tôi, An Nặc Hàn đều yêu một côgái khác, đều cười áy náy nói với tôi: \\\'Xin lỗi, em là trẻ con, anhkhông có cách nào yêu em!" mỗi lầntỉnh lại từ trong mơ, tôi đều cảm thấy rất may mắn, may vì đó chỉ là một giấcmơ."
Kem trong ly tan dần, hòa vào với rượu vang, cũng hòatrong nước mắt của cô.
Thành khép lại đôi mắt ánh vàng, nặng nề lắc đầu:"Em còn muốn lừa người dối mình như thế này đến khi nào?"
"Hiện tại..." Mạt Mạt cắn răng, đôi môi runrun nói: "Tôi từ bỏ! Anh ấy muốn yêu ai thì để anh ấy yêu đi, anh ấy muốnrời đi thì cứ để anh ấy đi thôi... Không có anh ấy, tôi vẫn có thể sống rấttốt!"
Cô đã nghĩ thông suốt, thật sự đã nghĩ thông.
Thế giới này không phải chỉ có tình yêu, còn có tìnhthân, còn có tình bạn.
Không thể lấy anh, thì làm em gái anh cũng được, cóthể nhìn thấy anh hạnh phúc bên cô gái anh yêu, có thể trông thấy anh vui sướnglàm lễ kết hôn, có thể làm mẹ nuôi của con anh, thật thương yêu đứa bé.
Đợi đến khi hai gia định họ hợp lại với nhau, cũng cóthể tiếp tục cùng nhau sống dưới một mái hiên, giống bố mẹ của hai người vậy.
Cuộc sống như thế không phải cũng rất đẹp sao?
Có đôi khi, lùi một bước, mới có thể để cho chính mìnhvà người khác có khoảng trời vùng vẫy tung bay.
"Đúng vậy, không có anh ta, em vẫn còn cóanh." Thành thấy cô không nói gì, anh liền thở dài.
Mạt Mạt nhìn Thành đối diện, đôi mắt vàng mê hoặc cô.
Cô nghĩ: Nếu không thể lấy An Nặc Hàn,không thể nghi ngờ Thành là lựa chọn tốt nhất. Ít nhất Thành hiểu được thế giớinội tâm của cô, có thể hiểu được tiếng ca của cô.
Thành hỏi: "Muốn nghe hát không? Anh tặng em mộtbài hát tiếng Trung."
Mạt Mạt thật sự vô cùng muốn nghe nhạc. "Anh biếthát bài hát tiếng Trung à? Tôi chưa từng được nghe anh hát nhạc Trung baogiờ."
"Tiếng Trung đẹp hơn bất kỳ loại ngôn ngữ nào,anh không muốn hát cho những người không hiểu cái đẹp." Nói xong, Thành đilên sân khấu.
Anh ấy nói với ban nhạc mấy câu, tiếng nhạc buồn bãvang lên.
"Làanh đã hứa hẹn với em quá nhiều, hay anh vốn chưa cho em đủ... Em luôn luôn cónghìn vạn lý do, anh vẫn nương theo cảm xúc của em đó..."
Lời ca bi thương giàu cảm xúc, được hát bằng chấtgiọng huyền ảo của Thành, muốn không làm cho tim người ta tan vỡ cũng khó.
Cả trọn bài, Mạt Mạt đều khóc, cuối cùng nằm nhoài rabàn, khóc không thành tiếng.
"Saonỡ lòng trách em sai, là anh cho em tự do như lửa... nếu em muốn bay đi, thươngđau hãy để anh gánh chịu..."
Thành hát xong câu cuối cùng, đứng ở trên sân khấudùng tiếng Trung nói: "Mạt Mạt, dù sao cứ đi theo bước chân của người khácrất vất vả, chẳng bằng để cho anh ta tự do, để anh ta được giải thoát, cũng làđể bản thân mình giải thoát..."
Cô ngẩng đầu, cười với Thành.
Cô biết, cái gì cô cũng biết, cô không trách anh, cũngkhông trách bất kỳ ai.
Giống như mẹ cô đã nói, yêu sai người, sẽ phải chấpnhận quả đắng như này, không ai có thể cứu chuộc cô...
Thành lại lấy tay ra hiệu với ban nhạc, giai điệu quáquen thuộc vang lên.
Thành vươn tay về phía cô.
"It won\\\'t be easy..." Giọng hát của Thànhnhư một câu thần chú.
Cô không tự chủ đi lên sân khấu, nhận lấy chiếc micThành đưa cho.
Giọng hát của cô vang lên thuận theo giọng ca củaThành, âm thanh thê lương như thủy tinh vỡ rơi trên mặt đất...
Dưới sân khấu thật yên lặng.
"Have I said too much?" Có phải em nóinhiều lắm không?
"There\\\'s nothing more than I can think of to sayto you." Emkhông nghĩ còn có thể nói ra điều gì.
"But all you have to do is look at me toknow." Nhưngtất cả những điều anh phải làm là nhìn em, anh sẽ biết...
Anh nghe không thấy tiếng gào thét tận sâu trong tâmhồn cô, từng câu từng chữ của cô đều là chân tình, anh đều không biết.
Tất cả mọi thứ cô làm đều không hề có ý nghĩa
Bắt đầu từ đêm nay, cô sẽ buông tay, để anh đi...
Cô mỉm cười, rạng rỡ như hoa bỉ ngạn nở rộ trong tíchtắc...
...
Hát đến câu cuối cùng: "That every word istrue." Từngcâu từng lời của em đều là chân tình!...
Mạt Mạt mở mắt, khi cô thấy An Nặc Hàn đứng dưới sânkhấu, trái tim cô tựa như va chạm mạnh đến nối làm nát xương иgự¢, đau đến mứccô không thể phát ra bất kì âm thanh nào.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt anh không hề hờ hững...
Chiếc mic trong tay cô rơi xuống mặt đất, tiếng vachạm lớn đã chôn vùi tất cả, toàn bộ lý trí của cô đều trôi theo dòng nước.
Khi anh vươn tay với cô...
Cô dường như bị một luồng khí xoáy quanh, không cònsức lực giãy dụa.
Tình yêu, chính nó đã là mù quáng, là kích động. Mặcdù đã quyết tâm rồi lại kiên quyết từ bỏ, bỗng khi gặp mười mình yêu, chỉ cầnliếc nhìn xa xa, quyết tâm gì đó đều tan rã, ngây ngốc lưu luyến, tự lừa mìnhdối người vui sướng trong giây lát
Cô thoáng lướt nhìn qua Thành bên cạnh, không chút dodự chạy xuống sân khấu, chạy đến trước mặt An Nặc Hàn, đưa tay cho anh.
Có thể đây là một thói quen, là thói quen được nuôidưỡng từ thuở sơ sinh.
"Đi!" An Nặc hàn có chút thô lỗ, rất mạnh mẽnắm lấy tay cô, kéo cô đi ra ngoài cửa. "Theo anh về nhà."
Lực của anh rất lớn, không giải thích lôi cô ra ngoàiquán bar.
"Em..." Mạt Mạt tưởng rằng anh tức giận vìcô gặp Thành, vừa định giải thích, cô đột nhiên phát hiện cửa quán bar xuấthiện rất nhiều chiếc xe màu đen, một đám người cầm côn lao từ trên xe xuống,chạy vào trong bar.
Những người khách chen lấn xô đẩy chạy ra ngoài.
Người cần đi thì đã đi cả rồi, cuối cùng có hai ngườiđàn ông cao lớn cường tráng đi vào khép lại cửa chính, rồi khóa bên trong.
"Xảy ra chuyện gì?" Cô nhớ tới Thành vẫn cònở bên trong, hơi lo lắng.
An Nặc Hàn không hề trả lời, lôi cô tới trước chiếc xethể thao.
Trong quán bar vọng đến tiếng kêu sợ hãi, tiếng đồ đạcbị đập phá, tiếng thủy tinh vỡ nát.
"Không được, em phải đi báo cảnh sát! Thành vẫncòn ở bên trong!"
Mạt Mạt rút tay lại, nôn nóng lấy điện thoại ra muốngọi cho cảnh sát. Cô còn chưa kịp bấm số, An Nặc Hàn đã giật lại điện thoại củacô, vất mạnh vào tảng đá bên đường, vỡ toang...