Không có ai là không thể thay thếThì ra không có ai là không thể thay thế được, cô có thể đem niềm vui đến cho Tiểu hoà thượng, người khác cũng có thể, ví như Trần Khiết Khiết chẳng hạn.
Đôi lúc Cát Niên cảm thấy có lẽ cô nên cảm ơn Trần Khiết Khiết mới đúng, cô chưa bao giờ để bụng suy nghĩ về cô bạn cùng bàn mới này, nhưng Trần Khiết Khiết đã giải vây cho cô không chỉ một lần, lần này, Trần Khiết Khiết đã giúp hoá giải một tình huống vô cùng gay cấn trước mặt mọi người. Nhưng khi Trần Khiết Khiết nói “Cảm ơn cậu, mình rất thích” và cất mảnh giấy Cát Niên kẹp trong sách vào ba lô thì Cát Niên bỗng cảm thấy trong lòng trống rỗng, tuy cô biết Trần Khiết Khiết chỉ muốn giúp mình.
Nhà thi*p ở phía Nam Vu sơn, trên một sườn dốc hiểm trở, sớm tinh mơ thi*p là đám mây trên lưng núi, chiều tối hoá thành cơn mưa phiêu du bất định, sớm chiều nào cũng vậy, luôn quanh quẩn bên sườn núi này.
Phương Chí Hoà đã nói rằng đây là đoạn nữ thần Vu sơn mời vua nước Sở ngủ lại, lời giải thích này có lẽ đúng. Nhưng đối với Cát Niên những lời nói tình cảm gắn với tên một người con trai từ ngàn năm trước đó chỉ thể hiện sự chờ đợi mòn mỏi người mình yêu thương của một người con gái mà thôi.
Cát Niên không chỉ cần một người bạn tốt, nhưng cô không biết nói thế nào, tuy đã viết mảnh giấy đó kẹp trong sách suốt một tuần nhưng cô vẫn không đủ dũng khí đưa cho Vu Vũ, sau sự kiện Hàn Thuật, cô càng cảm thấy việc cô canh cánh trong lòng đó chỉ là một chuyện nực cười. Liệu Vu Vũ có hiểu được lòng cô không? Nếu cậu ấy không hiểu thì cô liệu có thể trở lại với vị trí “bạn tốt mãi mãi” hay không?
Sau khi thi xong, Cát Niên quay lại phòng học thu xếp đồ đạc chuẩn bị cho kỳ nghỉ, cô khẽ nói “Cảm ơn” với Trần Khiết Khiết. Trần Khiết Khiết ngây người một chút vì không nhớ ra căn nguyên của lời cảm ơn, nhưng sau đó cô hiểu ra và cười với Cát Niên.
“Có gì đâu mà cảm ơn, mình thích thật mà. Cát Niên, mai chúng mình đi đánh cầu nhé, mình đã đặt sân rồi.”
Bạn học thông thường hay gọi cả họ và tên, Trần Khiết Khiết gọi cô là “Cát Niên” một cách vô cùng thân mật làm Cát Niên hơi bất ngờ. Gần đây Vu Vũ đều luôn bận rộn nên cô cũng không có tâm trí chơi cầu, đang định từ chối thì Trần Khiết Khiết nói thêm: “Mấy hôm trước mình gặp Vu Vũ, cậu ấy nói không bận gì, bảo mình rủ cậu cùng đi, chắc cậu cũng không bận gì đúng không Cát Niên?”
Cát Niên không biết nói gì, dường như có một cục bông chặn vào trái tim cô, nó không đau, nhưng làm tim cô chùng xuống, trĩu nặng, không làm sao trút bỏ đi được. Không biết từ lúc nào những cuộc gặp gỡ giữa cô và Vu Vũ lại phải nhờ một người hoàn toàn không liên quan truyền đạt như vậy, họ đã hẹn với nhau rồi mới nói với cô. Có phải cô quá ngu ngốc không? Cô chưa dự báo được những chuyển biến bất ngờ này.
“Ừ, cũng được.” Cô tiếp tục thu xếp đồ đạc, trong lúc này cũng không biết nói gì khác nữa.
Hôm sau, Cát Niên đến sâu cầu theo hẹn với Trần Khiết Khiết. Cơn mưa vừa tạnh, nền trời xanh nhạt, Cát Niên gặp Vu Vũ ngay ngoài cửa, cô đang bước lơ đãng, Vu Vũ đã gọi cô trước.
Cát Niên quay đầu lại, Vu Vũ cười trách: “Cậu đi đường mà lơ đãng thế thì có tiền rơi trên đường cũng không nhặt được đâu.”
Cậu vẫn vậy, hễ cười là mọi vật xung quanh đều bừng sáng.
Cát Niên đùa khẽ đập vợt cầu vào cánh tay cậu: “Tiền rơi trên đường mà nhặt bừa được đấy.”
“Cậu mới tiên đoán ra điều đó à?”
Cát Niên nhoẻn miệng cười: “Tớ tiên đoán được rằng dạo này cậu rất bận, nhưng không đoán được cậu lại hẹn Trần Khiết Khiết đi chơi cầu.”
Vu Vũ nói: “Đợt trước thì cũng bận, hôm đó mình làm ca đêm ở quán Internet, vừa tan thì gặp bạn cùng lớp với cậu, cô ấy bảo hôm nay các cậu thi xong, nếu rảnh thì tìm chỗ nào chơi cầu. Bọn mình cũng lâu không sờ đến vợt, cứng hết tay rồi, bạn đó ngồi cùng bàn với cậu à, tớ đã bảo cậu ấy nhớ thông báo địa điểm và thời gian cho cậu. Hôm nay trông cậu có vẻ không được phong độ, chưa chắc thắng được tớ đâu nhé… Cậu cười gì thế?”
“Tớ cười hồi nào?” Hoá ra cục bông trong tim cô hôm trước là kẹo bông, cô thở phào, kẹo bông tan ra và ngọt ngào.
Hai người đi vào sân cầu, tìm được chỗ đã đặt trước, không ngờ ở đó ngoài Trần Khiết Khiết ra còn có một cậu con trai thân hình cao lớn khoảng mười bảy mười tám tuổi. Cậu ta mặc đồ chơi cầu trông rất hợp, đang nói chuyện rất sôi nổi với Trần Khiết Khiết, cô ra hiệu mọi người đã đến đủ, cậu ta mới quay đầu lại, thì ra là Hàn Thuật.
“Rủ cả cậu ta nữa à?” Cát Niên kêu khẽ một tiếng với Vu Vũ.
“Ai cơ? Cậu không thích cậu ấy à?” Vu Vũ hỏi.
Cát Niên đỏ mặt, lắc đầu nói: “Thôi kệ đi, cũng không phải vấn đề thích hay không thích.”
Trần Khiết Khiết đã chạy đến chào mọi người, cô mặc váy thể thao màu hồng, lại thêm làn da trắng, trông rất duyên dáng. Hàn Thuật đi sau Trần Khiết Khiết, liếc nhìn Cát Niên, rồi lại nhìn lên trần nhà, cứ như có thứ gì đặc biệt lắm trên đó vậy. Cát Niên cũng ngước nhìn lên, nhưng chẳng có gì cả.
“Hàn Thuật, đây là Vu Vũ.” Trần Khiết Khiết giới thiệu hai người.
Hàn Thuật cười với Vu Vũ rồi quay sang Trần Khiết Khiết: “Chúng ta có thể bắt đầu được chưa?”
“Ôi, đợi chút, tớ phải đi nhà vệ sinh một lát.” Cát Niên ngại ngùng xen vào một câu, cô chuẩn bị đến ngày khó nói của con gái nhưng Trần Khiết Khiết đã hẹn Vu Vũ, cô không thể không đến, đây là một cảm giác bảo vệ tự nhiên đối với thứ bản thân trân trọng.
“Nhanh thôi, xin lỗi nhé.”
Đây là lần đầu cô đến sân cầu này, Trần Khiết Khiết nói cho cô biết chỗ nhà vệ sinh, cô cảm ơn rồi quay đầu chạy về phía đó.
“Này đợi đã, nhầm đường rồi!” Hàn Thuật gọi cô.
Cát Niên đứng lại. Trần Khiết Khiết vội nói: “Đâu, đúng hướng đó mà.”
Hàn Thuật nói có vẻ bực bội: “Bao lâu rồi cậu chưa đến đây thế hả? Nhà vệ sinh đó phá rồi, đang xây lại, đi ngõ ở cửa sau sân cầu số 4, đi đến cuối ngõ xuyên qua một cái cổng nhỏ sẽ có nhà vệ sinh họ đang dùng tạm của quán ăn, tớ quên không bảo cậu là sân cầu này bây giờ chẳng tiện chút nào cả.”
“Sâu cầu số 4? Cửa sau… rẽ trái hay phải?” Cát Niên nhắc lại lời Hàn Thuật.
“Chỗ chúng ta đang đứng là sân cầu số 3, từ sân số 3 đi thẳng tiếp 15 mét thì sân số 4 ở bên phải! Tịch Mộ Dung không dạy cậu phương hướng à?” Hàn Thuật tỏ ra như một người giỏi chịu đựng đang phải chịu một chuyện không ai có thể chịu nổi.
“Hàn Thuật, cậu không nói rõ ràng một chút được à?” Trần Khiết Khiết cau mày nói.
“Tớ đã miêu tả ngắn gọn nhất có thể rồi đấy.”
Vu Vũ để vợt xuống nói: “Không sao, để tớ đi với Cát Niên.”
“Cậu biết chỗ tớ nói là chỗ nào rồi chứ?” Hàn Thuật hỏi Vu Vũ.
“Cứ đi theo lời cậu nói, chắc cũng tìm thấy thôi, không tìm được thì hỏi.”
Hàn Thuật cười rồi cúi xuống buộc lại dây giày: “Đợi hai cậu đi du lịch xong chắc cũng hết nửa thời gian thuê sân rồi.”
“Hàn Thuật, cậu đúng là chỉ biết nói thôi! Tớ đi với Cát Niên cũng được.” Trần Khiết Khiết bắt đầu khó chịu với thái độ của Hàn Thuật.
Cát Niên cảm thấy khó xử, cô chỉ muốn đi nhà vệ sinh một chút, không ngờ lại gây ra một cuộc tranh luận giữa mọi người.
“Không cần đâu, không cần thật mà, tớ tự đi được rồi.” Cô chọn cách không làm phiền người khác.
Đến đây, Hàn Thuật đã buộc xong một nút thắt rất đẹp cho đôi giày của mình, cậu đứng thẳng dậy phủi tay rồi thở dài: “Thôi được rồi, để tôi dẫn cậu đi, tôi cũng đang muốn đi nhà vệ sinh. Đi thôi, đừng chần chừ nữa, đợi cậu nghĩ xong chắc tôi dài cổ ra mất.”
Nói dứt lời cậu ta đi ra ngoài trước, Cát Niên đành đi theo. Thực ra ra khỏi cửa sau sân cầu số 3 là đến sân cầu số 4, không ngoằn ngoèo như Hàn Thuật mô tả.
Lúc đầu hai người không nói gì với nhau, chỉ nhắm đích là cửa sau sân cầu số 4, vừa nhìn thấy cánh cửa, Hàn Thuật bỗng buông một câu: “Cậu thật là rắc rối.”
Cát Niên chỉ đi sau một chút, cô chỉ im lặng.
“Xung quanh sân cầu này xây dựng mấy tháng chưa xong, chẳng hiểu xây kiểu gì, tôi đã bảo Trần Khiết Khiết là có thể thuê chỗ khác tốt hơn, cậu ấy lại không nghe.”
Cát Niên vẫn im lặng.
“Tôi nói trước, đoạn đường tiếp theo cũng đang xây dở, đường mấp mô lồi lõm, lại vừa mưa xong, cậu đi cẩn thận đấy.”
Im lặng.
“À, cậu mặc đồ thể thao trông cũng không đến nỗi.”
Im lặng.
“Nhưng tôi thấy cậu mặc màu hồng có lẽ hợp hơn đấy.”
Im lặng là vàng!
Cuối cùng Hàn Thuật cũng phải quay lại nhìn Cát Niên.
“Cậu nhịn lâu quá không nói được gì nữa rồi à?”
Cát Niên lập tức tưởng tượng ra một người trông giống cô lúc này, mặt mày tím tái, buồn giải đến mức toàn thân run lẩy bẩy. Thực ra cô rất muốn nói, cô vốn không bao giờ nhịn ai cả, nhưng với vai trò của Hàn Thuật lúc này, cô hiểu rằng hai từ đơn giản và thông minh nhất là: “Tạm ổn.”
“Cậu vẫn còn bực chuyện hôm trước à? Cậu không đến mức nhỏ nhen vậy chứ?”
Cát Niên lắc đầu, nhưng chợt nhận ra Hàn Thuật đi hơi nhanh, có lẽ không nhìn thấy cái lắc đầu của mình, cô nói: “Không đâu.”
Cát Niên vừa dứt lời, Hàn Thuật bất ngờ quay lại, nhìn về phía Cát Niên rồi bắt đầu xắn ống quần soóc thể thao của mình lên, dần để lộ phần cơ đùi.
“Cậu làm gì vậy?” Cát Niên hốt hoảng trước hành động kỳ cục của cậu ta, đứng ngây ra không biết nên nhìn vào đâu.
“Cậu thấy chưa? Hôm đó cậu đá tôi vẫn còn tím đến hôm nay! Tối đó về nhà tôi bị đau, hỏi mẹ tôi để tìm rượu thuốc Ϧóþ, mẹ tôi hỏi bị đau ở đâu, tôi chẳng biết phải nói thế nào nữa.” Hàn Thuật kể lại thương tích của mình cho người bạo hành, chỉ muốn cho Cát Niên thấy tác dụng của cú đá hôm đó, cậu quên mất mình sắp xắn quần lên đến bẹn rồi.
“Đây này, đấy! Cậu thấy chưa? Tôi chẳng tức giận thì thôi… Cậu như thế là thế nào hả?” Cát Niên luống cuống nhìn lướt qua rồi lại quay đi, thái độ ngượng ngùng của cô cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của Hàn Thuật, dù sao thì từ nhỏ tới giờ cậu ta cũng chưa làm chuyện này trước mặt bạn nữ bao giờ, thực lòng cậu chỉ muốn cho Cát Niên thấy mức độ nghiêm trọng của vết thương, không hề có ý muốn đùa cợt gì cả, nhưng bây giờ cũng cảm thấy ngại quá, vội kéo quần xuống ngay, mặt đỏ như gấc, miệng còn lắp ba lắp bắp giải thích này nọ.
“Không cho cậu xem cậu lại tưởng mình đá vào bao cát. Tôi không phải loại người thích so đo với con gái, tiền thuốc coi như không phải việc của cậu, chuyện này xem như cho qua, cậu thấy được chưa?”
Bộ dạng ngơ ngẩn của Cát Niên làm cho Hàn Thuật vô cùng bức xúc: “Nếu cậu thấy không được thì cậu đi kiện đi, muốn thế nào thì phải nói ra chứ!”
“Ơ, nói gì cơ?”
“Cảm nghĩ, suy nghĩ, tâm sự chứ còn gì! Nghĩ ra cái gì thì nói cái đó.” Hàn Thuật vừa nói vừa gằn ra từng từ một.
Cát Niên chần chừ một chút rồi nói nhỏ: “Thực ra đùi cậu cũng trắng đấy.” Nhất là chỗ bình thường mặt trời không chiếu vào được, trắng đến mức con gái như Cát Niên còn phải thua xa. Nhưng hình như cậu ấy trắng từ nhỏ vì giống mẹ, khi trước mọi người trong viện vẫn bảo rằng thời còn trẻ vợ Viện trưởng Hàn có nước da vô cùng đẹp. Hàn Thuật mấy năm nay đã lớn và còn thích vận động nên mặt đen đi một chút, nhưng chân thì vẫn trắng như vậy.
“Tạ Cát Niên!”
Bị Hàn Thuật gọi bất ngờ, phản ứng đầu tiên của Cát Niên là né mình sang một bên, không ngờ chính cú né mình đó làm chân cô giẫm phải hố nước đọng, nước bẩn ngấm vào giày cô – đôi giày thể thao duy nhất mà cô vừa giặt tuần trước.
Cát Niên nhấc chân ra khỏi hố, nước ngập vào chỗ buộc giày, bắt đầu ngấm vào tất, cảm giác ướƭ áƭ rất khó chịu, đôi giày đang trắng bỗng chốc biến dạng, thảm không để đâu cho hết.
“Cậu gọi tớ làm gì thế hả?” Cát Niên nhìn giày của mình rồi lại nhìn Hàn Thuật.
“Tôi chỉ muốn gọi để nhắc cậu là bên cạnh cậu có cái hố. Làm thế nào bây giờ, giày ướt hết rồi. Tôi chỉ muốn nhắc cậu thôi mà!”
“Thế thì cảm ơn cậu nhé.”
Hai người lại lục tục đi về sân cầu số 3, lúc này Vu Vũ và Trần Khiết Khiết đã đứng về hai phía lưới và tập phát cầu. Chiếc giày của Cát Niên nhanh chóng thu hút sự chú ý của họ, Vu Vũ lập tức để vợt xuống chạy lại.
“Sao vậy, giày rơi vào đâu mà lại bị thế này?” Câu này Vu Vũ muốn hỏi Cát Niên nhưng mắt lại nhìn về phía Hàn Thuật.
“Cậu nhìn tôi làm gì, chuyện này không phải lỗi của tôi!” Hàn Thuật đúng là chẳng biết ăn nói gì cả, lập tức phủ nhận tất cả.
“Tớ không để ý, may mà chỉ giẫm vào hố nước trên đường thôi, không phải trong nhà vệ sinh.” Cát Niên cười nói với Vu Vũ, lúc nào cô cũng lạc quan một cách tiêu cực như vậy.
“Nhà mình ở gần đây, cậu đi giày số 6 phải không, hay về nhà mình thay tạm giày của mình, đi giày ướt khó chịu lắm đấy.” Trần Khiết Khiết cũng để vợt xuống chạy đến bên Cát Niên.
Cát Niên vừa thu xếp đồ của mình vừa nói: “Không cần đâu, tớ về nhà cũng được, ngại quá, các cậu tìm người khác chơi thay vậy nhé.”
Cô khoác vợt lên vai, cúi đầu chào, trong lòng hy vọng Vu Vũ sẽ nói ra câu đó. Nói gì nhỉ? À, thì nói, Cát Niên tớ đi về cùng cậu nhé. Hoặc không thì cũng là nói xin lỗi Trần Khiết Khiết nhé, “bọn tớ” đi trước đây.
Cát Niên biết rằng mình nghĩ như vậy là ích kỷ, nhưng cô không làm sao loại bỏ mong muốn đó ra khỏi đầu được.
“Đợi chút, thôi tớ cùng về đây, đằng nào ba người cũng không đánh được.”
Cát Niên cuối cùng cũng nghe thấy câu đó, nhưng người nói là Hàn Thuật.
“Không, cậu không cần về cùng tớ đâu.” Cát Niên nói mà không kịp nghĩ gì cả.
Hàn Thuật vờ cười một tiếng nói: “Tôi có bảo đi cùng cậu đâu nhỉ? Tôi vốn dĩ định về nhà đi ngủ, bây giờ thừa ra một người thì tôi rút lui thôi.”
Sự việc đã như vậy, Cát Niên không còn nói được gì nữa, cô ngẩng đầu chào Vu Vũ và Trần Khiết Khiết: “Vậy tớ đi trước đây, hai cậu chơi vui nhé.”
Cô nói rất chậm, đợi chờ từng giây từng phút một.
Vu Vũ, sao cậu không nói gì? Chẳng phải vì mình cậu mới đến đây hay sao?
Khi một người nghĩ mình quá quan trọng mà không đúng, như vậy chắc chắn sẽ thất vọng. Từ nhỏ, Cát Niên đã hiểu được điều này, nhưng thực sự cô vẫn hy vọng đối với Vu Vũ mình quan trọng như vậy, cũng như vị trí của Vu Vũ trong lòng cô. Sống trên đời đã chừng đó năm, tham lam một chút không được hay sao?
Vu Vũ không trả lời ngay, ánh mắt Trần Khiết Khiết đang nhìn cậu.
“Tạ Cát Niên, cậu có đi không thì bảo?” Lòng kiên nhẫn của Hàn Thuật đã cạn.
“Cậu về một mình được chứ?” Lúc này Vu Vũ mới cất lời hỏi.
Cát Niên khẽ lắc đầu.
“Làm gì mà cứ như chia tay mãi mãi thế hả, tôi đi cùng cậu đến bến xe buýt là được chứ gì?” Hàn Thuật cởi tấm bảo vệ trên tay ra, xen vào một câu vu vơ.
Vu Vũ nói: “Vậy thì cậu mau về rồi cởi giày ra đi. Cậu biết thời gian tớ nghỉ rồi, đến lúc đó cậu qua tìm tớ.”
“Đúng rồi đấy, Cát Niên à, mẹ mình nói đi giày ướt lâu dễ bị ốm lắm. Hàn Thuật, cậu đừng bắt nạt Cát Niên đấy nhé!”
“Các cậu là cha mẹ đẻ của cậu ấy đấy à? Hay tôi là kẻ chuyên buôn phụ nữ? Hay trông cậu ấy có vẻ không có khả năng phòng vệ?” Hàn Thuật không đợi nữa, “Đi thôi, bye.” Đi được vài bước, cậu ta kéo vợt của Cát Niên, “Cậu mà còn chần chừ nữa là bảo vệ cho cậu đi chân đất ra khỏi đây đấy nhé.”
Cát Niên quay lại vẫy tay với Vu Vũ và Trần Khiết Khiết, cô không bước nhanh theo Hàn Thuật, Hàn Thuật đi trước cô vài bước chân.
Ra khỏi cổng chính sân cầu số 3, Cát Niên quay lại nhìn, Vu Vũ và Trần Khiết Khiết đã bắt đầu chơi cầu, Trần Khiết Khiết phát cầu ra ngoài, Vu Vũ cười rồi đi nhặt, khoảng cách xa quá, có phải họ đang cười không?
Thì ra không có ai là không thể thay thế, cô có thể đem niềm vui đến cho Tiểu hoà thượng, người khác cũng có thể, ví như Trần Khiết Khiết chẳng hạn.
Hàn Thuật đưa cô đến tận bến xe buýt như đã hứa, nhưng Cát Niên vẫn cảm thấy khó hiểu, vấn đề là giày chứ có phải là chân đâu mà lại cần phải có người đưa về.
“À, tôi biết một chỗ có thể tìm được nhiều đồ hay ho, bây giờ tôi định đến đó, cậu muốn đi cùng không?” Xem ra cậu ta cũng rất thân thiện.
Cát Niên chỉ xuống đôi giày của mình.
Hàn Thuật kéo ba lô ra đằng trước nói: “Viện mẹ tôi phát rất nhiều phiếu mua hàng, tôi cũng không cần mua gì, bọn mình đi mua đôi giày mới?”
“Ôi, không cần đâu.” Cát Niên hơi bất ngờ, lắc đầu quầy quậy. Bến xe buýt đã xuất hiện trước mắt hai người.
“Cậu Vu Vũ đó là bạn học cũ của cậu à?”
“Ừ.”
“Hai người có vẻ thân thiết hả, nhìn cậu chẳng biết là cậu cũng chơi được với con trai đâu. Trần Khiết Khiết cũng vậy, lúc nào cũng như đức mẹ Maria, có bạn trai nào mời đi chơi, cậu ấy cũng ‘Ơ, không được đâu, cảm ơn bạn’.” Hàn Thuật giả giọng Trần Khiết Khiết rất nực cười, “Cha mẹ cậu ấy quản chặt, gọi điện đến chỉ cần trả lời xong các câu hỏi của người giúp việc cũng đã mất mười phút rồi, đương nhiên, tôi không nằm trong số đó. Nhưng tôi còn lâu mới hẹn cậu ấy đi chơi, trước kia có môn thể thao nào mà cậu ấy không ghét? Trông cậu ấy thế chứ toàn thích những thứ kỳ quái.”
Cát Niên nhìn Hàn Thuật, Hàn Thuật lại đang nhìn về hướng khác.
“Đi không? Lần trước tôi mua được một con rô bốt cực kỳ độc ở đó.”
Đúng lúc này, chiếc xe buýt mà Cát Niên đợi đã vào bến, cô chạy về phía chiếc xe: “Tớ đi đây, cậu đi mua đồ đi.” Cô thấy Hàn Thuật đứng đó không phản ứng gì, thế là cô bắt chước động tác hát một câu trong ca khúc kinh điển của Tôn Duyệt: “Đừng để cho niềm vui qua đi, la la la la…|
Hàn Thuật nói: “Để tôi ૮ɦếƭ đi.”