-" Em vào đi...đây là phòng của em.."
Mở cửa kéo hành lý cô vào phòng...Anh chỉ vào phòng tắm...
-" Em vào tắm đi kẻo cảm lạnh đấy"
Tuyết Thanh lại gật đầu...nhanh chóng lấy bộ đồ trong vali, đi nhanh vào đóng chặt cửa phòng tắm...Dựa vào cánh cửa, Tuyết Thanh lấy tay để lên иgự¢...Đó chính là cậu bé năm xưa sao? Anh lớn lên thật là đẹp trai..tương lai sẽ là chồng của cô sao? Nghĩ đến điều đó khuôn mặt xinh đẹp của Tuyết Thanh bất giác đỏ lên...Từ lúc nhỏ lời hẹn lớn lên sẽ làm vợ anh, ai nói còn bé ngây ngô không biết gì, cô vẫn luôn nun nấu điều đó trong lòng...Với bộ dáng xinh đẹp lớn lên biết bao người theo đuổi, cô luôn từ chối,vì trong đầu cô luôn hiện lên khuôn mặt lạnh lùng của cậu bé năm nào..cùng lời hứa ngày xưa...Thời gian thấm thoát trôi qua, anh đã trở thành người đàn ông mị hoặc như vậy...Tuyết Thanh nở nụ cười ngây ngô....
Trái tim thiếu nữ non nớt mới lớn làm sao không loạn nhịp với người đàn ông như thế này, huống chi anh còn là chồng chưa cưới của cô...
Dương Phong bộ dáng biếng nhác ngồi lên nệm chân dài duỗi ra để dưới sàn, hai tay chống ra sau đặt lên nệm, mắt nhìn chầm chầm vào phòng tắm, không biết trong đầu suy nghĩ gì chỉ thấy môi mỏng nhếch lên nụ cười thích thú...
" Két "
Cánh cửa được mở...Tuyết Thanh bước ra,trên tay còn cầm chiếc khăn đang lau tóc, cô mặc bộ đồ ngủ bằng phi có tay màu xanh dương đậm rất đơn giản, khuôn mặt được tẩy rửa sạch sẽ, không chút son phấn...Nhưng lại xinh đẹp làm sao? Một vẻ đẹp vừa ngây thơ lại rất có sức cám dỗ...
Nhìn Làn da trắng mịn không tỳ vết..Dương Phong cảm thấy tay mình có chút ngứa ngáy rất muốn chạm vào, không biết cảm giác sẽ ra sao nhỉ? Mắt Dương Phong lướt nhanh xuống phía dưới, cô có vóc dáng mãnh mai nhưng rất quyến rũ, chỉ mặc bộ đồ ngủ bình thường nhưng cô như một tiểu yêu tinh dụ hoặc đàn ông phạm tội....
-" Chúng ta xuống..dưới được chưa? "
Tuyết Thanh lên tiếng giải vây không khí xấu hổ.. Anh cứ ngồi đó ngắm nhìn lấy cô...làm gai ốc của cô cũng nổi lên từng mảng.
-" Ừm...được "
Dương Phong lấy lại tinh thần...biết mình hơi thất thố...đứng dậy bộ dáng thong thả gật đầu xem như không có chuyện gì...
Cơn mưa lớn ngoài trời cũng đã bắt đầu tạnh..
-" Tuyết Thanh cháu ăn nhiều vào cháu gầy quá đấy "
Bà Dương liên tục gắp thức ăn bỏ vào chén cho Tuyết Thanh...
-" Dạ cháu cám ơn "
-" Tiểu Thanh con xin thực tập ở đâu?"
Dương Tĩnh từ tốn hỏi...
-" Dạ..Tập Đoàn Thời Trang T&S ạ "
Đấy cũng là lí do cô lên thành phố này và xin vào Lâm gia ở nhờ..
-"Để vào Tập Đoàn Thời Trang T&S thực tập không dễ đâu....vậy cháu phải là sinh viên xuất sắc trong trường rồi"
Dương Tĩnh biết để vào Tập Đoàn T&S không phải muốn vào là vào được, Không phải hàng năm các sinh vào đó thực tập chỉ đếm trên đầu ngón tay hay sao?
-"Dạ trường con có ba xuất..con may mắn được ạ "
Tuyết Thanh khiêm tốn trả lời...
-" Ôi...cháu gái..giỏi..từ nhỏ vừa bà biết cháu là đứa nhỏ thông mình mà...haha "
bà Dương hết lời khen ngợi..
-" Đúng vậy...không phải may mắn..mà cháu rất có tài "
Dương Tĩnh gật gù đồng ý với mẹ..
Dương Phong nhìn cố gái nhỏ e lệ cuối đầu ăn cơm, môi nhếch lên nụ cười...bé con ngày xưa, giờ đã trở thành cô gái xinh đẹp lại học giỏi thế này...
-" Chỉ là vào thực tập có phải được vào đó làm đâu mà..."
Lời định nói tiếp đã bị ánh mắt Gi*t người của Dương Phong làm Lan Nguyệt nghẹn ở cổ..cúi gầm mặt ăn cơm...
Bà Dương khó chịu nhưng không muốn bày ra không khí ngột ngạt..nên chuyển sang chuyện khác..
-" Tiểu Phong bắt đầu ngày mai bà giao Tiểu Thanh cho con, con bé còn chưa quen thuộc nơi đây..con xem mà hướng dẫn con bé nhé "
-" Dạ..Bà nội.."
Dương Phong nhẹ nhàng gật đầu...Tuyết Thanh lén mắt liếc trộm không ngờ va phải ánh mắt anh cũng đang nhìn mình, làm gò má cô gái nhỏ đỏ lên, ngại ngùng cúi mặt..
-" Con chào cả nhà..."
Mọi người bắt đầu tập trung ăn cơm, bất ngờ có một giọng nói ngọt ngào vang lên...
Tuyết Thanh nhìn lên,đứng ở cửa phòng ăn là một cô gái có vẻ ngoài xinh xắn nhìn sơ cũng biết là con nhà tiểu thư, sống trong nhung lụa..Hình như cô gái này rất quen thuộc nơi đây, tự nhiên đi vào mà không cần ai thông báo...
-" Sơ Linh...sẵn vào ăn cơm luôn đi con "
Dương Tĩnh cười tươi thân thiện...
-" Đúng vậy vào đi con để dì kêu người lấy chén đũa cho con "
Với người con gái này Lan Nguyệt xởi lở vui vẻ...
-" Anh Phong, anh không mời em ăn cơm à?"
Cô gái tự nhiên kéo chiếc ghế ngồi kế bên Dương Phong trêu chọc..
-" Anh nghĩ giờ này đại tiểu thư như em phải được ăn nó rồi chứ "
Dương Phong mỉm cười, gắp đồ ăn cho Sơ Linh....
-" Bà nội mời bà...con mời mọi người..con không khách sáo nữa nhé "
-" Đây là..."
Sơ Linh rất muốn làm lơ người con gái ngồi đối diện mình, nhưng không thể kìm chế được sự tò mò..
-" Đây là Tuyết Thanh, hai người bằng tuổi nhau làm quen với nhau đi "
Dương Phong giới thiệu qua loa...Tuyết Thanh nhìn sang Sơ Linh nở nụ cười...thay cho lời chào..
-" Tiểu Thanh,Sơ Linh là con gái của bạn thân ba Tiểu Phong, nó như con cháu trong nhà, cháu đừng ngại.."
Bà Dương nhìn Tuyết Thanh hiền hậu giải thích..ngừng mấy giây rồi quay sang Sơ Linh..
-" Sơ Linh, Tiểu Thanh còn nhiều thứ không quen,cháu biết gì chỉ con bé....Tiểu Thanh sau này sẽ là vợ của anh Phong cháu...bởi vậy cứ coi là người nhà không cần câu nệ "
Lời nói quá rõ ràng, giới thiệu thân phận Tuyết Thanh cho Sơ Linh biết..Là người từng trãi nhìn sơ sau bà không biết trong đầu con bé kia nghĩ gì..Tốt nhất để nó ૮ɦếƭ tâm, trong lòng bà đã chỉ điểm Tuyết Thanh mới là đứa cháu dâu bà muốn...
-" Á "
Do quá tập trung vào câu nói của Bà Dương, mà bàn tay va vào chén canh nóng trên bàn lúc nào không hay làm cho Sơ Linh đau đớn hét lên..
-" Em không sao chứ..Sao lại không cẩn thận như vậy "
Dương Phong nhanh tay lấy cái khăn lau nước canh nóng trên tay Sơ Linh, miệng không ngừng quở trách, nhưng cử chỉ rất dịu dàng..Mọi thứ điều được Tuyết Thanh thu vào mắt...cô rất muốn đứng lên giúp đỡ nhưng cảm giác mình như kẻ thừa.Nơi Ⱡồ₦g иgự¢ có gì đó rất không thỏa mái vô cùng khó chịu cô có cảm giác mình xuất hiện nơi đây hình như không đúng thì phải....
Linh cảm mách bảo người con gái tên Sơ Linh đó với anh có gì đó không đơn giản, Dương Phong hình như rất quan tâm cô gái đó, cử chỉ cưng chìu anh dành cho cô gái ấy..Hai người rất hợp nhau, tự nhiên, thân thuộc với nhau như từ rất lâu, rất lâu rồi. Còn cô thì sao, mang tiếng là vợ chưa cưới nhưng cả ngần ấy năm mới giáp mặt, một chút về anh cô cũng không rõ.. Lòng cảm thấy chua chát, cô nghĩ mình có quá ấu trĩ không? khi tin tưởng mơ mộng về lời hẹn ước năm xưa..Vậy anh thì sao? anh có nhớ đến chuyện đó không, hay đã quên và cảm thấy đó là gánh nặng...
-"Tiểu Thanh, con ăn xong chưa lên phòng với bà...bà cháu ta trò chuyện một chút "
Bà Dương liếc vẻ mặt không thoải mái của Tuyết Thanh và chướng mắt với cháu trai ngu ngốc của mình...
Tuyết Thanh gật đầu đi theo bà Dương lên lầu, cô thật sự không muốn ngồi đây nhìn cảnh tình cảm của hai người đó..
Liếc nhìn bóng lưng nhỏ nhắn, khuất dần ngay cầu thang..Dương Phong cảm thấy bữa cơm này cũng không cần ăn nữa..Một cảm giác mất hứng khó nói nên lời...
-" Anh Phong..anh đưa em về được không...em không đi xe đến.."
-" Ừ..Anh cũng phải về...để anh lên nói bà nội một tiếng"
-" Vậy em đi với anh"
" két " Tiếng cửa phòng mở ra..Tuyết Thanh với bà Dương đang trò chuyện vui vẻ, cùng nhìn xem người vào..
-" Bà nội..cháu đưa Sơ Linh về,sẵn cháu về luôn.."
Dương Phong hướng đến Bà Dương lễ phép nói tạm biệt...mắt liếc nhẹ cô gái nhỏ cũng đang nhìn anh...
-" Tiểu Thanh mai anh đến sớm chở em đến Tập Đoàn T& S và mua một chút đồ để chuẩn bị cho thực tập "
-" Dạ...cám ơn anh "
Tuyết Thanh nhỏ giọng cám ơn..vẻ mặt mang chút vui vẻ nhưng khi nhìn bàn tay nhỏ nhắn đang khoát lên tay anh, cô thật sự cười không nổi...
-" Bà ơi..con về nhé..Tiểu Thanh tôi về nhé "
Sơ linh lễ phép chào tạm biệt...ôm lấy cánh tay Dương Phong ra về...