Cô ấy, cô cũng dám động tới !Editor : Hạ Phong
Post by : Khoai Môn KemCâu lạc bộ quách viên, phòng bar trên tầng cao nhất.
Duật Tôn đứng trước cửa sổ sát đất lớn, thành phố Bạch Sa về đêm chìm đắm trong bầu không khí tĩnh lặng, an bình, nhà nhà rực rỡ ánh sáng, bóng tối ập xuống, giống như bàn tay to lớn vô hình của một tên ác quỷ.
Duật Tôn ngả người, bả vai tựa vào cửa sổ, rượu vang ở trong tay theo sự chuyển động của người đàn ông mà sánh lên tận miệng ly. Hắn đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, sự lạnh lùng trong mắt bỗng trở thành vẻ ngụy trang rất tự nhiên, đồ của hắn, cho dù cô không muốn nhìn thấy, cho dù cô có vứt đi, cũng sẽ không mang đi bán.
Dựa vào tính cách của Mạch Sanh Tiêu, nhất định sẽ không làm như vậy.
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, phá vỡ dòng suy nghĩ của hắn.
"Vào đi." hắn nhấp một chút rượu, đứng thẳng lại, đi tới chỗ tiếp khách.
"Duật thiếu..." Vương Đống đi ở phía trước nơm nớp lo sợ, người phụ nữ đi phía sau ông ta hiển nhiên còn chưa thoát ra khỏi sự đắc ý vừa rồi, "Không biết Duật thiếu gọi chúng tôi đến đây, là muốn dặn dò chuyện gì."
"Ngồi đi."
"Không cần, chúng tôi đứng là được."
Duật Tôn nhíu mày, "Bảo ông ngồi thì ngồi." vô cùng không thích loại người thích đóng kịch như thế này.
"Vâng." Vương Đống vội kéo tay vợ ngồi xuống.
Duật Tôn đi thẳng vào vấn đề, "Tôi mua lại \'Nước mắt mỹ nhân ngư\', bà ra giá đi."
"Cái gì?" bà Vương vội vàng giơ tay bảo vệ sợi dây chuyền, "Đây là quà của chồng tôi tặng, tôi không bán."
Vương Đống giữ chặt tay vợ mình, "Câm miệng."
"Vương Đống, ông dám làm phản?"
"Tôi bảo bà câm miệng!" Ánh mắt Vương Đống xẹt qua, người phụ nữ kia chưa từng thấy ông ta tức giận như vậy, sợ đến mức rụt cổ lại, không dám lên tiếng.
"Nếu Duật thiếu vừa mắt với sợi \'Nước mắt mỹ nhân ngư\', tôi xin hai tay dâng lên anh, về giá cả, coi như là quà gặp mặt của tôi với Duật thiếu."
"Cái gì, ông..." bà Vương giận đến mức hai mắt như bốc hỏa.
"Cái đó thì không cần," Duật Tôn gác chân trái lên, hai tay tựa vào thành ghế, "Ông bỏ ra bao nhiêu để mua nó, tôi trả ông gấp đôi."
"Không dám, không dám."
"Ông xã..." bà Vương vô cùng uất ức, hai tay không ngừng lay cánh tay của Vương Đống, "Em không muốn bán."
Duật Tôn cầm một hộp trang sức từ ghế sofa lên, đưa nó đến trước mặt bà Vương, "Đây là mẫu giới hạn của Cartier, trên thế giới chỉ có 5 chiếc, tìm cả Trung Quốc này cũng sẽ không thấy được chiếc thứ hai, tôi tin, sợi dây chuyền này càng xứng với bà hơn."
Bà Vương bán tín bán nghi nhận lấy, sự không hài lòng trên khuôn mặt bà ta thoáng chốc tiêu tan khi nhìn thấy sợi dây chuyền, bà ta vội tháo \'Nước mắt mỹ nhân ngư\' xuống, đưa cho Duật Tôn.
Người đàn ông giơ tay nhân lấy, "Hộp trang sức đâu?"
Hắn nhơ rõ \'Nước mắt mỹ nhân ngư\' có một chiếc hộp trang sức vừa cổ xưa vừa thần bí. Vương Đống nhìn thẳng vào mắt hắn, lắc đầu nói: "Lúc tôi mua cũng không thấy có hộp đựng, trước đây cũng là đọc qua tài liệu, sau khi tìm chuyên gia giám định mới biết đây là \'Nước mắt mỹ nhân ngư\'."
"Ông mua nó ở đâu?"
"Cái này..." giọng nói của Vương Đống có chút do dự, quy tắc khi giao dịch, không thể phá.
Duật Tôn qua thần sắc của ông ta, nhìn ra chút manh mối, "Lá ở chợ đen? Ông cứ nói ra, không cần ngại."
"Anh họ tôi mở một sòng bạc ngầm, một hôm anh ấy đến tìm tôi, nói rằng có hàng tốt, hỏi tôi có hứng mua không. Theo như lời anh ấy, là có người không tiện bán ra bên ngoiaf, bới vì hắn số đen, muốn gỡ vốn, nên đã đem sợi dây chuyền cầm cố ở sòng bạc."
Duật Tôn nhớ lại Mạch Sanh Tiêu đã từng nói, khi cô rời đi đã bị ςướק, lúc trước hắn còn nghĩ rằng cô chẳng qua muốn giả bộ như không quen biết hắn mà cố tính nói dối.
"Người đó là ai?"
"Cái này thì tôi không rõ lắm, sòng bạc có luật, đã cầm cố cái gì thì sẽ không thể chuộc lại, bởi vì có rất nhiều thứ không rõ lai lịch, nên khi đó phải có hợp đồng, người bán bình thường không để lộ danh tính."
"Vương Đống, tôi nghe nói, gần đây ông cạnh tranh với Ngô Trung mở rộng một khu đất, có lẽ, chúng ta có thể làm một giao dịch."
Vương Đống cúi đầu, dường như đang lo lắng.
Mạc Kiện ngồi xổm ngoài cửa hút thuốc xong, lúc này mới mở cửa đi vào.
Hắn không dám bật đèn, rón ra rón rén sờ soạng, trở lại phòng mình. Hắn lôi từ gầm giường ra một chiếc hộp gỗ thật, gần đây hắn quen một cô bạn gái, suốt ngày muốn hắn mua cái này mua cái kia, số hắn vốn đen, số tiền bán sợi dây chuyền kia, nháy mắt đã thua mất một nửa.
Nếu \'Nước mắt mỹ nhân ngư\' đáng giá như vậy, cái hộp này khẳng định cũng rất có giá.
Lúc trước hắn không cầm cố nó, chính vì không muốn phải chia chác với ba tên kia.
Hắc lấy một chiếc dao gọt hoa quả, cẩn thận cạy những viên kim cương được nạm xung quanh hộp, một vòng tròn 50 viên trang trí, cộng cả bên dưới, vừa đúng 101 viên.
"Anh, sao anh về muộn thế?" Mạc Y đẩy cửa đi vào.
Mạc Kiện không ngờ hắn lại quên khóa cửa.
Bị cô ta làm cho giật mình, chiếc hộp trong tay cũng rơi xuống mặt đất, chiếc hộp chạm khắc tinh xảo liền vỡ làm hai mảnh.
"Mày làm tao sợ muốn ૮ɦếƭ, vào cũng không biết đường gõ cửa." Mạc Kiện xoay người, nhặc chiếc hộp lên.
Mạc Y nhanh hơn một bước, "Sao anh lại có thứ này?"
"Tao, tao kiếm được."
"Anh, anh mau nói thật cho em!"
"Đưa tao!" Mạc Kiện giật lại hộp trang sức trong tay cô ta.
"\'Nước mắt mỹ nhân ngư\' bên trong đâu?"
"Cái gì, nước mắt nào?" Mạc Kiện xoay người, Mạc Y thấy vậy, liền lao ra phía trước, "Anh, \'Nước mắt mỹ nhân ngư\' có phải nằm trong tay anh không? Anh mau nói cho em biết, lúc trước rõ ràng Mạch Sanh Tiêu đeo trên cổ, anh lại nói dối em là không có, bây giờ sợi dây chuyền kia đâu?"
"Tao chẳng hiểu mày nói cái gì." Mạc Kiện liều ૮ɦếƭ không nhận.
"Anh, nếu sợi dây chuyền đó mà bị Duật Tôn thấy được, em và anh đừng mong sống được, anh mau nói cho em biết, dây chuyền kia đâu?"
"Không phải chỉ là món đồ trang sức thôi sao, có cần khoa trương như thế không."
"Không phải là anh lại đi đánh bạc chứ? Anh nói mau, \'Nước mắt mỹ nhân ngư\' đâu?!" Mạc Y giậm chân, cô ta ném cái cốc trên bàn về phía Mạc Kiện, "Nêu Duật Tôn phát hiện ra sợi dây chuyền, nhất định sẽ điều tra ra anh, đến lúc đó anh sẽ ૮ɦếƭ thế nào không biết, anh còn không chịu nói ra, anh chờ ૮ɦếƭ đi, em chẳng thèm quan tâm đến anh nữa!"
Nói xong, cô ta xoay người bước đi.
Mạc Kiện thầm nghĩ có gì không ổn, vội giữ lấy tay Mạc Y, "Không phải hắn đã ly hôn với cô gái kia rồi sao? Mày nói thế không phải rất lạ sao?"
"Cho dù ly hôn, cũng phải đề phong vạn nhất, chuyện này chúng ta phải làm gọn gàng, nếu \'Nước mắt mỹ nhân ngư\' mãi mãi không bị Duật Tôn phát hiện ra, thì cũng sẽ không thể điều tra ra chúng ta, nhưng mà..." cô ta nhìn chằm chằm Mạc Kiện, "Dây chuyền đâu?"
"Tao, tao cũng chẳng lừa mày, đặt rồi."
Mạc Y kinh hãi, "Đặt ở đâu?"
"Mày yên tâm đi, loại đồ qua tay trong sòng bạc, không có khả năng bị phát hiện, nói không chừng nó đã sớm tuồn ra nước ngoài rồi..."
"Anh có lầm hay không? Bình thường cờ bạc không nói làm gì, anh còn gạt em, Mạc Kiện, uổng công em gọi anh là anh, anh hại em như thế, có phải là không có não hay không?!"
"Mày mắng đủ chưa? Có nói thế nào tao cũng vẫn là anh mày!"
Mạc Y tức giận, sắc mặt trắng bệch, cô ta không nhịn được cao giọng, "Tôi không có người anh như anh!"
"Các con cãi vã cái gì thế hả?" mẹ Mạc nghe thầy ồn ào, liền rời giường đi vào, "Cả phòng đều là mùi thuốc, tiểu Kiện, con lại hút thuốc trong nhà."
"Mẹ, mẹ xem anh giống cái bộ dạng dì, nhà này sớm muộn cũng bị anh ta làm bại hoại."
Mạc Kiện nào có chịu cục tức này, "Mày không chịu được thì cút đi, chạy về bên gã đàn ông kia đi, mày còn có mặt mũi nói tao à, mẹ, mẹ có biết quần áo mẹ mặc trên người là thế nào mà có không? Là Mạc Y đi làm tiểu tam đổi được đấy, còn nữa, mẹ xem, TV trong phòng con, tủ lạnh trong phòng khách, điều hòa, đều là nó ngủ với người khác mà có, mày có thể diện à, thể diện đi làm tiểu tam à?"
Môi Mạc Y run rẩy, "Anh câm miệng cho tôi!"
"Tao cứ nói đấy, người ta đá mày, mày mới biết đường về nhà, lúc trước ở biệt thự cũng không thấy mày nghĩ đến người nhà, hừ, không phải mày lợi hại lắm ầ? Còn muốn làm người ta ly hôn..."
"Anh câm miệng, câm miệng!" Mạc Y giậm chân, cô ta nhìn mẹ đang đứng bên cạnh sắc mặt càng ngày càng trắng bệch, tiến tới đánh Mạc Kiện, "Tôi cho anh nói này!"
"Đừng đánh, đừng đánh..."
"Mẹ!" Mạc Kiện đẩy Mạc Y ra, chạy tới, "Mẹ, mẹ làm sao thế?"
Mạc Y ngã trên giường, khi cô ta đứng dậy thì hoa mày chóng mặt, ba Mạc cũng chen vào phòng nhỏ, "Có chuyện gì thế, sao mà đến mức này? Làm mẹ các con tức giận!"
Mẹ Mạc áp tay lên иgự¢, "Tiểu Y, những lời anh con nói không phải sự thật đúng không?"
Mạc Y tóc tai hỗn độn, áo ngủ cũng bị Mạc Kiện xé rách, cô ta đi đến bên cạnh mẹ, ngồi xổm xuống, "Mẹ, mẹ đừng nghe anh nói linh tinh."
"Con mau nói thật với mẹ, con thật sự đã làm những chuyện đáng xấu hổ đó sao?"
"Con không có..."
"Tiểu Kiên, con nói đi."
Mạc Kiện thấy chính mình gây ra rắc rối, nào còn dám làm mẹ kích động, "Mẹ, là con nói linh tinh, vừa rối nó trách móc con, con sợ mẹ lại so bì con với nó, nên lúc đó mới nói rằng tiểu Y bên ngoài có đàn ông..."
"Thế là tốt rồi," mẹ Mạc vẻ mặt thả lỏng trở lại, "Tiểu Y, ngàn vạn lần đừng làm những việc như thế."
"Mẹ, con biết rồi."
Mạc Y trừng mắt nhìn Mạc Kiện, cùng bố đỡ mẹ về phòng.
Sau khi trấn an mẹ, Mạc Y rón rén đi vào phòng Mạc Kiện, đẩy cửa, lại phát hiện bên trong khóa trái. Mạc kiện đang ôm chiếc hộp để cạy kim cương.
Mạc Y tìm chìa khóa sơ cua, mở cửa đi vào.
Mạc Kiện không chút kiên nhẫn, "Mày lại vào làm gì?"
"Anh," Mạc Y nén giận, "Sợi dây chuyền kia các bạn anh cũng biết đi?"
"Mày đúng là nhát gan, không sao," Mạc Kiện xua tay, "Tao chia cho chúng nó một nửa tiền, nếu dám nói ra, ta sẽ cho chúng nó ăn đủ."
Hắn mồm cứ cam đoan, nhưng Mạc Y vẫn thấy trong lòng bất an.
"Tiểu Y," Mạc Kiện buông đồ trong tay xuống, "Khi mày rời khỏi gã đàn ông kia, anh ta cho mày bao nhiêu tiền?"
Mạc Y vẻ mặt đề phòng, "Anh hỏi chuyện đó để làm gì?"
"Tò mò thôi, em gái tao không thể ngủ không với hắn được..."
Sắc mặt Mạc Y dần thay đổi, cô ta đứng dậy, "Chuyện sợi dây chuyền, anh cầm tiền rồi làm cho tốt, ai bảo anh là anh trai ruột, cùng một bụng mẹ mà ra, kiếp trước coi như em nợ anh," nói xong, định đi, "đúng rồi, rảnh rỗi thì đi xem nhà, em muốn mua cho cha mẹ một căn nhà tốt hơn."
"Vậy sao?" Hai mắt Mạc Kiện sáng ngời, xem ra Duật Tôn đã cho Mạc Y không ít tiền.
Cô ta không trả lời, đóng sập cửa lại.
Mạc Kiện ôm bạn gái đi vào sòng bạc, "Này, đây là nhẫn anh mua cho em."
Cô gái vội nhận lấy, "Oa, thật đẹp," cô ta vội đeo vào tay, "Mua ở đâu thế?"
"Hằng Long, CTF."
"Hóa đơn đâu?"
Mạc Kiện gãi đầu, không nói với cô ta, đây là kim cương hắn cạy ra rồi đi đặt làm, "Nếu em không tin, em có thể đi kiểm tra."
"Aiz, đừng giân mà, em chỉ nói đùa thôi."
Bên trong sòng bạc, Lí Tam, quản lí phụ trách tiếp khách liền vẫy vẫy hắn, "Có hứng thú chơi kích thích một chút không?"
"Làm thế nào để kích thích?"
"Hôm nay có một vị đến đây, chơi rất lớn, chỉ là dựa vào vận may, lão Từ bạn cậu vừa chơi với anh ta, thắng hơn 100 vạn."
"Vậy sao?" mắt Mạc Kiện sáng lên, xoa tay, "Tôi đây cũng phải thử xem."
"Có mang theo tiền không?"
"Nói thừ, tôi có rất nhiều tiền mặt!" Mạc Kiện ôm bạn gái, nghênh ngang theo Lí Tam đi vào.
Đây là phòng bạc rộng hơn trăm mét vuông, mười mấy hướng đều có camera theo dõi, Mạc Kiện đã từng vào một lần, biết rằng phòng này, nếu không có tiền, ngay cả cửa cũng đừng mong tới gần được
Lí Tam đưa hắn tới trước bàn đánh bạc.
Ở giữa bàn, có một tấm thủy tinh đặc biệt để ngăn cách, các yêu cầu sẽ được thiết lập dựa trên mức độ của con bạc. Mạc Kiện ngồi ở hướng nam, nhìn vị trí này, liền biết được đối phương là nhân vật có thân phận đặc biệt, nếu không, cũng không cần phải chắn tấm thủy tinh như thế này.
"Mạc Kiện, luật thì cũng không cần phải nói nhiều với cậu, 1 vạn để rửa bài."
Mạc Kiện khoát tay, "Chia bài đi."
Chơi đỏ đen rất đơn giản, trên thực tế lại là kiểu đánh bạc ghê nhất, không cần chút kỹ xảo nào, toàn bộ đều dựa vào vận may. Cộng điểm hai quân bài lại, người nào điểm cao hơn thì thắng.
Mạc Kiện căng thẳng cầm hai quân bài, vẻ mặt lo sợ, tầm mắt hắn nhìn chằm chằm phía đối diện, góc độ như vậy, chỉ có thể nhìn thấy bàn tay của đối phương đặt trên mặt bàn, trên ngón tay trỏ của người đàn ông, hình như có hình xăm gì đó.
Duật Tôn thuận tay lật lên, quăng hai quân bài xuống.
Hai quân, 10 điểm.
Mạc Kiện lau mồ hôi lạnh, mới ván đầu tiên đã thua.
Lúc trước hắn chơi đều chỉ chơi nhỏ, sau khi bán \'Nước mắt mỹ nhân ngư\' đi mới có tiền, càng chơi càng lớn, nhưng vận may của hắn quá tồi, chưa thắng được bao nhiêu tiền, lại là một tên ma bạc, chơi tận mười mấy ván cũng không thắng nổi một ván.
Mạc Kiện uống một ngụm nước, thở hồng hộc.
"Tiếp tục."
Đen đỏ phân thắng thua rất nhanh, chỉ một phút là có thể kết luận thắng thua. Hắn sốt ruột, "Tiếp tục --"
Khi số đen, cách giải quyết thông thường nhất chính là nhanh chóng chuồn đi. Mạc Kiện hiển nhiên không hiểu điều đó.
Sau khi bán sợi dây chuyền đi, hơn một trăm vạn còn lại đã mất sạch trong tối nay.
Hắn ngồi phịch trên ghế, hai mắt đăm đăm.
"Mạc Kiện, số cậu thật đen," Lí Tam đứng bên cạnh lắc đầu, "Tôi thấy sau này cậu đừng đến sòng bạc nữa, chơi gì thua đó, tai ương."
"Anh mới tai ương," Mạc Kiện hận đến nghiến răng nghiến lợi, "Tiếp tục, tôi không tin tôi còn có thể thua nữa."
"Cậu còn có cái gì có thể cược?" mặt Lí Tam lộ vẻ khinh thường.
"Nhà tôi vẫn còn một căn nhà nữa," Mạc Kiện kéo tay áo lên, "Tôi lấy nhà ở để cược." Lúc trước Mạc Y từng nói muốn mua một căn nhà mới, căn nhà cũ kia cũng không đáng bao nhiêu tiền, còn không bằng làm vật cược cho hắn.
"Đây chính là lời cậu nói." Lí Tam đã từng gặp nhiều lần kiểu tình huống như thế này, anh ta đi đến bên cạnh Duật Tôn, sau khi thấy ánh mắt đồng ý của người đàn ông mới lấy hợp đồng ra. Mạc Kiện kí tên, điểm chỉ vào, lập tức cố hai mươi vạn để chơi.
Chưa đến một tiếng, Mạc Kiện đã gục xuống bàn, ngay cả sức lực để đứng dậy cũng không có.
Cô bạn gái ở bên cạnh thấy không ổn, sớm đã vờ đi WC để trốn trước.
Tấm kính ở giữa bàn đánh bạc từ từ được kéo lên, Mạc Kiện nhìn sang, thấy hai khuỷu tay của người đó chống trên mặt bàn, mười ngón tay đan lại, khóe miệng gợi lên ý cười khiến kẻ khác không rét mà run. Mạc Kiện thấy khuôn mặt này có chút quen quen, hắn vội ngẩng đầu.
"Duật thiếu." Lí Tam bước tới, đưa hợp đồng vào tay Duật Tôn.
Sắc mặt Mạc Kiện xám như tro, môi run run, nửa người trên dựa vào ghế run như cầy sấy, lúc trước Mạc Y ở bên Duật Tôn, Mạc Kiện đối với hắn ít nhiều cũng có hiểu biết.
Người đàn ông đứng dậy, bước chân vững vàng, có lực đi tới trước mặt Mạc Kiện, hắn lấy từ trong túi áo sợi \'Nước mắt mỹ nhân ngư\', nắm trong lòng bàn tay, sợi dây chuyền vẫn còn hơi ấm của hắn, "Từ đâu mà có?"
Mạc Kiện biết vậy đã chẳng làm, hắn nghĩ rằng mình may mắn, không ngờ \'Nước mắt mỹ nhân ngư\' lại rơi vào tay Duật Tôn, "Tôi, tôi kiểm được."
Duật Tôn cười lạnh. "Mày còn có đứa em gái, tên là Mạc y, phải không?"
Sắc mặt Mạc Kiện tái nhợt như tờ giấy, "Anh muốn, muốn thế nào?"
"Nói, là ai sai khiến mày?"
"Không ai sai tôi cả."
"Nói cách khác, mày là chủ mưu?"
"Sợi dây chuyền thực sự là do tôi kiếm được."
Duật Tôn không phí thời gian nghe Mạc Kiện nói dối, hắn nháy mắt, hai người đang ông theo sau hắn liền tiến lên, mỗi người giữ một cánh tay của hắn kéo đến cửa sổ, nửa thân trên của Mạc Kiện bị bọn họ ép ra bên ngoài, Duật Tôn châm một điếu thuốc, "Tao đếm đến ba, nếu còn không chịu nói thật, liền đẩy xuống luôn."
"Vâng"
"Một."
Gió lạnh thổi vào mạc góc áo Mạc Kiện, phát ra tiếng lật phật, riêng căn phòng này được bố trí trên tầng mười, nếu bị đẩy xuống như vậy, khẳng định sẽ thịt nát xương tan.
"Hai."
Mạc Kiện ròng ròng mồ hôi, lại bị gió thổi tới, tóc như mới bị nước dội vào, trái tim không khỏi run sợ, bất cứ lúc nào cũng có thể bị đẩy xuống, Duật Tôn nhẹ hít một hơi thuốc, "Không nói sao? Được, thả tay!"
"Đừng, tôi nói! Tôi nói!"
Mạc Kiện ngồi phịch dưới đất, giống như một con chó hèn hạ.
Lí tam đem ghế đặt xuống trước mặt hắn, Duật Tôn ngồi xuống, "Nói."
"Là tôi thua cờ bạc, lúc trước từng theo dõi người tên là Mạch Sanh Tiêu, tôi biết cô ta có tiền, sau đó, tôi...tôi liền đánh ngất cô ta."
Duật Tôn đá một phát, Mạc Kiện quỳ rạp xuống mặt đất, cả mặt đều là máu, "Còn nói dối thêm một câu, tao sẽ phế đi một bàn tay của mày."
"Đừng...Đừng!"
Mạc Kiện đến cuối cùng không chịu nổi, vấn là khai ra ba người bạn kia, liền theo lời dặn dò của Duật Tôn lừa đưa bọn họ tới sòng bạc.
Ba người vừa thấy tình cảnh như vậy, nào dám tiếp tục vênh váo
Lúc ấy liền khai ra toàn bộ.
"Là Mạc Kiện đến tìm bọn tôi, hắn nói có món tốt, đến lúc đó có thể chia nhau tiền, Duật thiếu, anh đại nhân đại lượng, lúc đó chúng tôi cũng không biết cô ấy là ai. Đều là Mạc Kiện, là hắn sai chúng tôi, hắn nói cô gái kia vừa ly hôn, nhất định có tiền, còn bảo chúng tôi ςướק dây chuyền của cô ấy, còn nữa, tay cô ấy cũng là Mạc Kiện bảo chúng tôi phế đi."
Ba người lần lượt, dập đầu.
Ánh mắt của Duật Tôn đang hướng về xa xăm đột nhiên lạnh lẽo, "Tay?"
Bọn họ tưởng rằng Duật Tôn đã biết toàn bộ chân tướng.
"Đúng, Mạc Kiện bảo chúng tôi phế một bàn tay của cô ấy, tôi...Không phải tôi, là hắn, " gã đàn ông chỉ sang người bạn bên cạnh, "Lúc đó dao là do hắn rạch, không liên quan gì đến bọn tôi."
Duật tôn trở nên kinh hãi, giống như một dao lúc trước cứa vào cổ tay Sanh Tiêu, đang khoét sâu vào trái tim hắn, vết thương đó bây giờ mới bị phát hiện, đau đến tận xương tuỷ, về sau mỗi khi hắn nhớ tới, đều giống như bị người ta cầm dao rạch từng đường rõ ràng, tàn nhẫn khoét đi từng miếng thịt trước иgự¢ hắn.
Mạch Sanh Tiêu rõ cô bị người ta cố ý làm hại, nhưng lại nói với Duật Tôn rằng tay cô là do hắn làm cho bị thương, Duật Tôn nhíu mày, thần sắc càng trở nên u ám.
Tìm rõ nguyên nhân gây ra, toàn bộ những chuyện cô gặp phải không thể tránh khỏi liên quan tới hắn.
Mạc Kiện biết Sanh Tiêu và hắn ly hôn, tất nhiên phải có Mạc Y đứng sau trợ giúp.
Lúc nguy nan, có thể dễ dàng thấy nhất chính là chó tự cắn nhau.
Tên còn lại thấy đồng bọn khai ra hắn cũng khai theo, thấy Duật Tôn nhất định sẽ không bỏ qua cho mình, vội cao giọng, "Lúc mày xé áo cô ta ra đã nói cái gì, mày quên rồi à? Mày bảo để chúng ta thay nhau sướng, nếu tao không ngăn cản mày..."
Duật Tôn Ϧóþ chặt điếu thuốc trong tay, một nhúm thuốc nát bét rơi ra từ trong tay người đàn ông, sắc mặt hắn tối lại, chỉ có hai người đàn ông đã đi theo hắn lâu ngày mới biết, đây là dấu hiệu khi Duật Tôn tức giận.
Mạc Kiện mắt thấy bọn họ đều khai ra, hắn vội bò về phía trước ôm chặt chân Duật Tôn, "Duật thiếu, xin anh hãy tha cho tôi, tốt xấu gì em gái tôi cũng đã từng chung chăn gối với anh, hãy cho tôi một con đường sống."
Duật tôn lấy thuốc ra, lại châm lửa.
Hắn bình thường không hay hút thuốc.
"Mạc Y làm thế nào mà biết được \'Nước mắt mỹ nhân ngư\' ở trong tay cô ấy?"
Mạc kiện lắc đầu, "Mạc Y không biết, nó...nó chỉ thuận miệng nói rằng anh ly hôn, tất cả mọi chuyện đều là do tôi sắp xếp, em gái tôi cũng không biết..." Tuy bình thường hắn với Mạc Y hay cãi vã, nhưng những lúc như thế này, hắn vẫn muốn bảo vệ em gái, chuyện hắn ςướק đồ của Mạch Sanh Tiêu đã thành rõ ràng, nếu như Mạc Y không làm sao, ít ra còn có hy vọng.
Duật Tôn nắm lấy cổ áo hắn, phẩy tàn thuốc vào mặt Mạc Kiện.
Hắn đau quá không nhịn được, kêu gào như kẻ tâm thần.
"Thật sự, em gái tôi đén bây giờ còn không biết chuyện này, không liên quan gì đến nó cả..."
Duật tôn đứng lên, hai người đàn ông liền kéo Mạc Kiện ra ngoài, Lí Tam vội đuổi theo, "Duật thiếu, còn ba người kia thì xử thế nào?"
Duật Tôn quạt tay xuống , Lí Tam tất nhiên hiểu được phải giải quyết thế nào.
Mạc Kiện bị đưa về nhà, hai ông bà nhìn thấy cảnh tượng này, thấy trong nhà bừa bãi, mẹ Mạc liền kêu lên, xông ra phía trước bảo vệ tủ quần áo, "Các ngươi là ai, đến tột cùng muốn làm cái gì?"
Người đàn ông liền giơ hợp đồng thế chấp lên trước mặt bà, "Con trai bà đã thế chấp căn nhà này cho chúng tôi, mau dọn dẹp lập tức chuyển ra ngoài."
"Cái...Cái gì?" иgự¢ mẹ Mạc lại bắt đầu đau, bà chỉ vào mặt Mạc Kiện mắng, "Mày làm tao tức ૮ɦếƭ mất!"
"Mẹ..."
Mạc Kiện bị đẩy mạnh vào nhà, khi Duật Tôn đi vào, trong phòng khách đã một đống hỗn độn, hai ông bà già ôm nhau một góc, ba Mạc nhẹ nhàng giúp vợ xoa Ⱡồ₦g иgự¢, Duật Tôn đứng trước mặt bọn họ nhìn một lượt, hắn đi đến cửa phòng Mạc Kiện, thấy hộp trang sức của \'Nước mắt mỹ nhân ngư\' bị cạy ra, đang để trên giương, chiếc hộp được chạm khắc bằng gỗ thật bị cạy mất kim cương ra, chỉ còn lại mấy vệt lõm, hộp cũng vỡ nát, kim cương bên trên đã mất đi không ít.
Mạc Kiện cúi đầu, toàn thân run rẩy không thôi.
Duật tôn bước tới, cầm hộp trang sức trong tay.
Khi hắn rời khỏi nhà họ Mạc, liền đem bản hợp đồng thế chấp ném xuống đưoi chân hai ông bà già, hắn vốn không có lòng thương đối với ai, nhưng khi nhìn thấy bọn họ ôm đầu khóc, trong lòng không khỏi xúc động, làm một việc mà trong mắt người khác nghĩ hắn sẽ không bao giờ làm, hạ thủ lưu tình.
Ít nhất để lại cho bọn họ nơi để ở.
Dì Hà ôm Hải Bối ngồi xổm ngoài ban công, ánh mắt bà luôn nhìn vào phòng khách, sao Duật Tôn lại đưa người phụ nữ này về đây?
Mạc Y vẻ mặt vui vẻ, buổi chiều khi cô ta nhận được điện thoại của Duật Tôn, còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, cô ta đã nói rồi mà, cô ta không thể nào bị thất sủng.
Đi đến trước piano, cô ta mở nắp ra, nhìn thấy ảnh chụp bên trong.
Là ảnh Mạch Sanh Tiêu và Đào Thần thần cùng nhau ra vào khu nhà.
Mạc T không khỏi mỉm cười, tâm tình tốt hẳn, "Dì Hà, rót cho tôi một cốc nước."
Dì Hà không tình nguyện mà đứng dậy, đi đến chỗ bình nước.
"Dì Hà, dì đã rửa tay chưa? Vừa rồi tôi còn thấy dì ôm Hải Bối, " Mạc Y cũng không giận dỗi, nhíu mày, "Tôi đã nói rồi, trong nhà nuôi chó bẩn muốn ૮ɦếƭ."
Dì Hà không nói lời nào, vào phòng bếp rồi lại quay ra.
Mạc Y mãi không thấy Duật Tôn về, muốn gọi điện thoại cho hắn, lại phát hiện không mang theo di động. Cô ta cũng không nghĩ nhiều, sau khi uống hết cốc nước, lại ngồi trở trước piano
Duật Tôn trở lại Hoàng Duệ Ấn Tượng, nghe thây tiếng đàn du dương truyền tới từ phòng khách, hắn đứng ở bên ngoài, chăm chú nghe, vẻ mặt lại càng lạnh lẽo khiến kẻ khác không dám tới gần.
Hắn nghĩ, Mạch Sanh Tiêu cuối cùng lại không thể đàn được một bài như vậy.
Hắn thay giầy đi vào, Mạc Y vẫn đang ngồi đánh piano, dì Hà đang ngồi trên sofa liền đứng dậy, "Duật thiếu, cậu đã về."
"Dì Hà, không còn sớm nữa, di mau nghỉ ngơi trước đi."
Duật Tôn đi tới trước quầy rượu, rót một ly rượu vang, hắn chậm rãi đi về phía Mạc Y.
Mạc Y ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy ắp ý cười, "Tôn, anh đi đâu thế?"
Cô ta vừa định đứng dậy, lại bị Duật Tôn đè lại bả vai, tầm mắt rơi xuống hai tay manh khảnh của Mạc Y, "Đàn rất hay."
Sắc mặt cô ta ửng hồng, "Anh thích là tốt rồi."
"Mạc Y, có biết đối với người chơi piano mà nói, cái gì là quan trọng nhất không?"
Mạc Y cười tươi như hoa, cô ta đưa tay đặt lên trên những phím dand, "Là đôi tay."
Duật Tôn gật đầu.
Cô ta ngẩng đầu, nhìn thấy người đàn ông nhếch miệng cười, sự u ám bên trong đôi mắt lại giống vô tình ép tới khiến cô ta ngạt thở, "Tôn?"
"Tay của Mạch Sanh Tiêu, là cô sai người phế đi?"
Mạc Y sắc mặt bối rối, vẻ mặt kinh sợ, "Tôn, em không có..."
Duật Tôn không để cô ta có cơ hội giải thích, hắn nhấc nắp đàn lên, đập mạnh xuống!
"A ——" tiếng kêu của Mạc Y vang lên, thảm thiết, dì Hà sợ tới mức vội chùm chăn lại, bà không dám đi ra ngoài xem, vừa rồi một tiếng kêu kia giống như đến từ địa ngục, bà chưa bao giờ nghe thấy tiếng kêu đáng sợ như thế.
Duật Tôn đập ly rượu trong tay xuống mặt đàn, hắn tuỳ tiện cầm lấy một mảnh thủy tinh, lại mở nắp đàn ra.
Mạc Y đau đến mức thiếu chút nữa ngất đi, Duật Tôn kéo tay phải của cô ta,vhai tay Mạc Y bị gãy xương, hắn vừa động vào, liền đau như tra tấn, "Em không có..."
"Cô phải biết một điều, " Duật Tôn đặt miếng thủy tinh lên tĩnh mạch cô ta, "Cho dù tôi đuổi cô ấy đến một nơi thật xa, chẳng thèm quan tâm đến, cô ấy cũng không phải là người mà cô có thể động vào."
Nói xong, liền hướng tới cổ tay cô ta dùng sức rạch xuống.
Mạch Sanh Tiêu và Đào Thần dắt tay nhau xuống xe buýt, hai người mới vừa đi xem phim về, bọn họ đi bộ về tiểu khu.
"Một cốc bỏng ăn thật no."
"Bụng em là bụng gì thế? Có phải muốn giảm béo không?"
"Không phải, " Mạch Sanh Tiêu khoác tay Đào Thần, dáng vẻ vô cùng thân thiết, “Lâu rồi không ăn, rất thèm.”
Dù sao 120 đồng một vé xem phim, đối với bọn họ bây giờ mà nói là xa xỉ. "Két ——" Một chiếc xe ô tô đột ngột dừng lại, cản đường đi của bọn họ, Đào Thần theo bản năng kéo Sanh Tiêu ra sau lưng. Cửa xe mở ra, hai người bị đẩy xuống. "A ——" Mạch Sanh Tiêu thét chói tai, cô nhìn tới, một nam một nữ, toàn thân huyết nhục mơ hồ, xung quanh tràn ngập mùi máu tươi, dạ dày vừa ăn no, rốt cuộc không chịu nổi, cô gập người, nôn mửa. Một chiếc xe thể thao cũng đuổi tới, Duật Tôn đẩy cửa xe, đi xuống.