Ly hônEditor : Hạ Phong
Post : Khoai Môn KemHắn, lại một đêm không về.
Liền ba ngày, Mạch Sanh Tiêu vẫn chưa thấy Duật Tôn về.
Cô ôm gối ngồi trên sofa, mùa thu tới rồi, hoa cỏ ở trong vườn tuy quý giá, những cũng bị héo tàn, giống như những thời khắc tươi đẹp của chúng.
Cô đi đôi tất màu trắng, đến bên cửa sổ. Dì Hà đứng ở phía sau cô, Mạch Sanh Tiêu đã vài ngày không ăn nổi chút cơm, cô đột nhiên ăn uống kém, cả ngày cũng chỉ ăn được cùng lắm một bát cơm.
Lúc đầu tính tình Sanh Tiêu cũng được coi là điềm tĩnh, nhiều lúc có thể thấy cô như một đứa trẻ làm loạn lên, không giống như bây giờ, im lặng đến mức dì Hà thấy đau lòng.
Hải Bối cọ vào chân Mạch Sanh Tiêu, nhưng bất luận nó có cọ như thế nào, Sanh Tiêu cũng vẫn như trước, thấy nó ồn ào liền đá ra.
Cô tựa mặt lên cửa sổ, ánh mặt trời bên ngoài không thể xua đi sự u ám trong đôi mắt cô. Ba món ăn một món canh bày trên bàn ăn đều đã nguội, dì Hà đến gần, "Sanh Tiêu, ăn một chút đi."
"Dì Hà, cháu nuốt không nổi."
Trước kia dáng người cô cân đối, gần đây lại gầy đi một cách nhanh chóng, chỉ còn da bọc xương.
Dì Hà thở dài, trở lại phòng bếp, đem đồ ăn đun nóng lại.
Trong Hoàng Duệ Ấn Tượng không còn sự náo nhiệt như trước, Duật Tôn rất ít khi về, cho dù buổi tối có ngủ ở nhàm hai người cũng nằm riêng phòng.
Sanh Tiêu như thường lệ đi làm, chương trình học ở cung văn hóa rất nhẹ nhàng, đi ra cổng lớn, cô khép chặt cổ áo lại, không biết có thể dùng cụm từ \'thời gian thấm thoát\' để hình dung mấy ngày này của cô không. Hai tay cô giơ lên trước miếng, hà hơi, năm nay tuyết rơi thật sớm, mới cuối tháng 12, phóng mắt nhìn, một màn tuyết trắng.
Mạch Sanh Tiêu còn nhớ, ngày đầu tiên tuyết rơi của năm ngoái, cô và Duật Tôn đang ở bên nhau.
Trên quảng trường tràn đầy tuyết, giẫm xuống mặt đất phát ra tiếng xột xoạt, hai mắt Sanh Tiêu bị lóa đến mức suýt không mở ra nổi, chưa đi được mấy bước, tuyết đã phủ đầy người. Mạch Sanh Tiêu quàng một chiếc khăn len, cô dừng bước, vươn tay lên hứng mấy bông tuyết.
Cảm giác lạnh lẽo, chẳng qua không thể giữ được, mà nhanh chóng tan thành nước.
Sanh Tiêu rút di động ra, 5 giờ đúng.
Như thường lệ, không cuộc gọi nào.
Khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên, hít một hơi sâu, mặt lạnh cắt giống như bị một con dao cứa vào, trong mắt ẩm ướt mờ mịt khiến hai mắt cô bỗng nóng lên, thấy nhóm đồng nghiệp tốp năm tốp ba đang đi vào bãi đỗ xe, "Wow, tuyết lớn thật, tôi nay mình và ông xã sẽ đi ăn lẩu."
"Vậy sao? Thật là thất đức quá đi, bọn mình cũng muốn đi a."
"Hôm nay là ngày tốt gì, mà các cậu đều đi ra ngoài?"
"Ngày mai là Tết nguyên đán rồi, một năm mới nữa lại đến a..."
"Tạm biệt, tuyết dày lái xe cẩn thận nhé, trơn đó."
Sanh Tiêu vội vàng bước qua, lau đi khóe mắt, "Ừ, các cậu cũng lái chậm thôi."
"Sao chồng cậu không tới? Một ngày đầy không khí như thế này, lại bỏ bà xã một mình ở đây."
Mạch Sanh Tiêu hạ mắt, khóe miệng ý cười chua xót, "Anh ấy...bận."
Sanh Tiêu mở cửa xe ngồi vào, xe cô đang lái là chiếc lúc trước Duật Tôn mua cho để tập lái, chiếc xe sa hoa kia thì vẫn ở trong gara, đã lâu không lấy ra đi. Cô khởi động xe, vừa mới nhấn ga, Mạch Sanh Tiêu liền cảm thấy hoa mày chóng mặt, cô dựa vào vô-lăng, hoàn toàn mất đi ý thức.
Xe của một đồng nghiệp cũng vừa lái ra, "Này, Sanh Tiêu lái xe kiểu gì thế, suýt thì đâm vào tường rồi."
Nữ đồng nghiệp vội ấn còi, hai tay Mạch Sanh Tiêu buông thõng, xe bị va chạm, nửa người cô bắn ngược lại, trán vừa vặn đập vào vô-lăng.
"Sanh Tiêu ——"
Hai chiếc xe một trước một sau liền dừng lại.
Hai đồng nghiệp của Mạch Sanh Tiêu vội kéo cô ra khỏi ghế lái, sau đó đưa đến bệnh viện.
May mắn, không có gì đáng lo ngại, chỉ bị thương nhẹ trên đầu.
"Sanh Tiêu, em cũng thật là, nhìn em dạo này gầy gò thành cái dạng gì rồi?" Đồng nghiệp vừa lái xe, vừa nói, "Bác sĩ nói em bị suy dinh dưỡng, không phải em muốn giảm béo đấy chứ?"
Mạch Sanh Tiêu ngồi ở ghế sau, đầu dán một miếng gạc, cô đành bỏ tóc xuống che đi, "Chị Nhan, em không sao, chỉ là ăn uống không tốt."
"Hả?" Chị Nhan có chút kích động, "Không phải em có thai rồi chứ?"
Mạch Sanh Tiêu lắc đầu, cô và Duật Tôn đã mấy tháng chẳng ngủ cùng nhau, "Không phải đâu."
Chị Nhan cả đường đi cứ lải nhải, mặc dù Sanh Tiêu không thừa nhận, nhưng cô ấy kết luận Sanh Tiêu vì giảm béo nên mới biến thành cái dạng này.
Chị Nhan theo chỉ dẫn của Sanh Tiêu mà lái xe chở cô về, một đồng nghiệp khác cũng xuống xe, "Hoàng Duệ Ấn Tượng, Sanh Tiêu, em ở chỗ này?"
"Oa, đây chính là khu nổi tiếng dành cho những người có tiền a."
Mạch Sanh Tiêu mới làm việc ở cung văn hóa chưa lâu, trước đây Duật Tôn cũng từng đi đón cô, những đồng nghiệp cũng biết nhà cô có điều kiện, nhưng không ngờ nơi cô ở lại là Hoàng Duệ Ấn Tượng, "Mình cũng muốn có chồng giàu như vậy, mình lúc ấy sẽ ở nhà cả ngày chơi mạt chược, chẳng có hứng ra ngoài làm việc đâu."
Còn không phải sao, bọn họ cả tháng sống ૮ɦếƭ làm việc, cũng không đủ tiền xăng dầu ý.
Dì Hà mở cửa, thấy bộ dạng Sanh Tiêu như vậy, bà choáng váng, "Sanh Tiêu, cháu làm sao vậy?"
"Dì Hà, dì đừng lo lắng, cháu vẫn khỏe."
Hải Bối nằm ngoài ban công nghe thấy tiếng động, liền hớn hở chạy lại, nhìn thấy người lạ, sủa vang, "Gâu gâu ——"
"Hải Bối!" Sanh Tiêu cau mày.
Hải Bối vẫy vẫy cái đuôi, ngoan ngoãn đứng bên cạnh sofa.
"Chị Nhàn, chị Vương, thật ngại quá, nếu không phải vì em, giờ này các chị đã về nhà rồi. Hay là, hôm nay hai người ở lại đây dùng bữa tối đã rồi hãng về."
"Không cần," hai người trăm miệng một lời, "Sanh Tiêu, em nhớ ăn nhiều một chút, bây giờ bọn chị đi là vừa, ông xã chị sớm đã đặt chỗ."
Dì Hà tiễn hai người họ khỏi Hoàng Duệ Ấn Tượng, đi vào phòng khách, thất Mạch Sanh Tiêu đang cuộn người trên sofa.
Bà nhẹ nhàng bước lại gần, Sanh Tiêu mở mắt ra.
"Sanh Tiêu, dậy ăn bữa tối đi."
"Cháu nằm một lúc, nửa tiếng nữa dì gọi cháu dậy nhé."
Dì Hà gật đầu, "Được, hôm nay dì nấu toàn những món cháu thích ăn."
Mạch Sanh Tiêu sau khi nằm nghỉ một lúc liền cảm thấy tinh thần thoải mái hơn một chút, dì Hà gọi cô dậy ăn bữa tối, phòng khách lớn như vậy, chỉ có hai bóng người đổ dài.
Dì Hà vội xới cơm, Mạch Sanh Tiêu ngẩng đầu, "Dì Hà, dì vội việc gì à?"
"Không, chỉ là đói quá thôi."
Dì Hà nhìn đồng hồ, bà liền buông bát xuống, "Cháu cứ từ từ ăn, trong bếp còn canh, di vào bưng ra." Bà vừa mới đi vào phòng bếp, cửa liền bị mở ra, Duật Tôn thay dép, đi vào phòng khách.
Sanh Tiêu ngẩng đâu, cô không thể nhớ được, đã bao nhiêu ngày cô không nhìn thấy Duật Tôn.
Người đàn ông kéo ghế ra, ngồi xuống chỗ bên cạnh cô.
Mạch Sanh Tiêu quay mặt sang chỗ khác, cố gắng không để Duật Tôn nhìn thấy miếng gạc kia, cô im lặng ăn cớm. Tối nay dường như ăn tốt hơn mọi khi, người đàn ông nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô, bảy ngày không gặp, cô gầy đi nhiều, "Mạch Sanh Tiêu, sao em lại biến mình thành cái bộ dạng sống chẳng ra sống ૮ɦếƭ chẳng ra ૮ɦếƭ như thế này?"
Mạch Sanh Tiêu sờ sờ mặt, "Có sao?"
Duật Tôn vén tóc ở trên chán cô ra, Mạch Sanh Tiêu không động đậy, nâng mắt lên nhìn hắn. Duật Tôn rút tay lại, "Mấy hôm nay, công ty anh có việc, anh ngủ ở văn phòng."
Sanh Tiêu dùng đũa gẩy gẩy cơm, "Duật Tôn."
Người đàn ông nhìn thẳng vào mắt cô.
"Em đã gặp chị gái em một lần."
Duật Tôn không nói gì.
"Chị ấy nói, em hãy quên mọi chuyện đi, sống cho tốt, chuyện của A Nguyên, xin lỗi anh. Chuyện đã xảy ra lâu như vậy, em luôn luôn nghĩ đến, có lẽ, con người dù có làm gì, cũng không thể tránh được hai chữ \'báo ứng\'. Em nghĩ, em nên biết quý trọng hạnh phúc thay chị gái em, có biết vì sao đêm đó em lại giữ tay anh lại không?"
Đôi mắt người đàn ông lóe lên, mở to chờ đợi Mạch Sanh Tiêu nói tiếp.
"Em nghĩ, em có thể thứ..." Cô nhìn thẳng vào mắt Duật Tôn, "Cũng không ngờ, lúc đó chúng ta lại chậm một bước, ở trên người anh em cảm nhận được mùi hương của người phụ nữ khác. Lúc đó em mới nhớ, anh đường đường là Duật thiếu."
Lồng иgự¢ Duật Tôn cảm thấy buồn bực, "Ý của em là, không muốn hòa hợp lại với tôi?"
"Cô ấy có thể giữ được trái tim của anh không?"
Duật Tôn không rõ ý tứ trong lời nói của cô.
"Em nghĩ, không có người phụ nữ nào có thể giữ được trái tim của anh." Mạch Sanh Tiêu nhướng mày, động tác này đã động đến miệng vết thương kia, đau khiến cô phải nhíu mày.
Duật Tôn nghe thấy vậy, cũng không nói gì, liền đứng dậy đi lên lầu.
Dì Hà từ phòng bếp đi ra, miệng Mạch Sanh Tiêu khó khăn mở ra, "Dì Hà, là dì gọi điện cho anh ấy phải không?"
Dì Hà đi đến bàn ăn, "Dì nhìn thấy cháu bị thương..."
"Không cần," Sanh Tiêu cố gắng ăn cơm trong bát, "Sau này, không cần phải báo cho anh ấy."
Dì Hà bất đắc dĩ gật đầu.
Sanh Tiêu ăn cơm xong thì đi lên lầu, cô liền theo ý của Duật Tôn đi vào phòng ngủ nằm. Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, người đàn ông đẩy cửa đi ra. Mạch Sanh Tiêu nằm đưa lưng về phía hắn, sau khi Duật Tôn sấy tóc xong, liền nằm xuống.
Bọn họ cách nhau rất gần, thậm chí có thể cảm giác được nhiệt độ truyền đến từ cơ thể của đối phương, Duật Tôn biết Mạch Sanh Tiêu sẽ không để cho hắn chạm vào, cho nên mỗi lần hắn nằm ngủ cạnh cô, không hề có động tác nào khác.
Sanh Tiêu thực sự ngủ rất sâu, buổi sáng khi tỉnh dậy, cô quên rằng có Duật Tôn nằm bên cạnh, cô tự nhiên xoay người một cái, trước mặt đột nhiên một khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mặt, khiến cô sợ hãi kêu lên, hơi thở của Duật Tôn đều đặn, hiển nhiên còn đang ngủ.
Sanh Tiêu gối mặt lên mu bàn tay mình, cô chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt của người đàn ông, khuôn mặt rõ nét, thậm chí có thể dùng từ tinh tế để miêu tả, khuôn mặt khi ngủ không có chút tàn nhẫn nào, đôi môi mỏng, khi mím lại, thành một đường thẳng tắp.
Người ta nói, đàn ông môi mỏng, bạc tình.
Sanh Tiêu dậy rửa mặt, xuống lầu đàn một khúc, khi Duật Tôn xuống, bữa sáng cũng không ăn, liền ra khỏi cửa.
Sau bữa trưa, chuông cửa Hoảng Duệ Ấn Tượng vang lên không ngừng.
Dì Hà ra mở cửa, Thư Điềm liền vội vàng xông vào, Sanh Tiêu đang khoanh chân ngồi trên sofa, miếng gạc trên trán cô đã gỡ xuống, chẳng qua chỗ bị bầm tím vẫn chưa tan.
"Sanh Tiêu, sao cậu lại thế này hả, định rủ cậu ra ngoài nói chuyện." Thư Điềm ngồi xuống bên cạnh, liếc mắt nhìn vết thương trên trán cô, "Sao cậu lại bị thương? Có phải anh ta đánh cậu không?"
"Không phải." Mạch Sanh Tiêu vén mái, che trán đi, "Thế cậu muốn đi đâu?"
"Thế vết thương của cậu là thế nào?"
"Không cẩn thận bị va chạm."
"Cậu có phải đứa trẻ ba bốn tuổi nữa đâu." sắc mặt Thư Điềm tối sầm, Sanh Tiêu nhìn cô, lại thấy trong mắt có lệ, "Thư Điềm, đã xảy ra chuyện gì?"
"Cậu còn muốn giấu mình bao lâu nữa?"
Mạch Sanh Tiêu chua xót nói: "Thực sự không có việc gì mà."
"Còn dám nói không có việc gì a? Có phải muốn mình cho câu tận mắt nhìn cái con \'tiểu tam\' kia thì cậu mới nói cho mình không? Mình nhìn thấy xe của Duật Tôn ở trước cồng trường Hoa Nhân, Sanh Tiêu, cậu còn muốn tỏ ra mạnh mẽ đến khi nào nữa?" Thư Điềm vô cùng tức giận, vốn tính tình đã nóng nảy, lúc này nước mắt không tự chủ được chảy ra, cô vội vàng đưa tay lên lau đi.
(Tiểu tam: kẻ thứ ba)
Mạch Sanh Tiêu á khẩu không trả lời được, cầm lấy tay Thư Điềm.
Thư Điềm tức giận, hất tay cô ra, "Vì sao không nói cho mình biết?"
"Mình không biết phải nói thế nào."
"Các cậu đã xảy ra chuyện gì? Lúc kết hôn vẫn còn tốt, bây giờ còn chưa đến một năm mà!"
"Cô gái kia, cũng là sinh viên ở Hoa Nhân à?"
Thư Điềm cắn môi, gật đầu.
Hắn có sở thích là thích học sinh, một chút cũng không thay đổi.
"Mình nghĩ, cuộc hôn nhân của bọn mình đến giờ đã chấm hết."
"Cậu muốn ly hôn?" Thư Điềm giật mình.
Chương 91.2 Ly hôn (completed)
Editor : Hạ Phong
Mạch Sanh Tiêu không trả lời, vấn đề này, cô đã nghĩ tới phải chỉ một hai lần, nhưng mỗi khi nghe đến \'ly hôn\', trong lòng liền thấy đau đơn vô cùng. Cô mong muốn co một gia đình, bây giờ Mạch Tương Tư không còn ở bên cô, danh nghĩa Duật phu nhân này một khi bị tước đi, cô sẽ chỉ còn lại một mình.
"Thư Điềm, mỗi lần mình nghĩ đến việc anh ấy ở bên một người phụ nữ khác, liền không thể chịu nổi. Cậu nói xem, phụ nữ những lúc như thế này có thể chịu được bao nhiêu? Hay vẫn là phần lớn chọn ly hôn?"
Thư Điềm yên lặng, rất nhiều cô gái sau khi kết hôn đều bị ràng buộc, cô nắm chặt tay Sanh Tiêu, "Các cậu còn chưa có con, Sanh Tiêu, nếu trái tim anh ta không đặt trên người cậu, vẫn là sớm ly hôn đi."
Mắt Sanh Tiêu nhìn xa xăm, trái tim của hắn, cho tới giờ chưa từng đặt vào cô.
Thư Điềm thấy dáng vẻ này của Sanh Tiêu, vừa gầy gò vừa đáng thương, cô vừa tức vừa thương, vội ôm lấy vai Sanh Tiêu, "Dù ly hôn cũng không thể để bọn họ được thoải mái như vậy, Sanh Tiêu, nếu là mình, mình đã sớm tìm cô ta để rạch nát mặt."
Sanh Tiêu lắc đầu, ánh mắt trống rỗng, "Vô dụng thôi, trái tim anh ấy giờ chỉ có cô ta, cho dù mình có làm loạn như thế nào, anh ấy cũng sẽ không quay đầu lại."
"Chẳng lẽ cậu cam lòng chịu đựng sao?"
"Không cam lòng thì phải làm thế nào đây?" Mạch Sanh Tiêu tựa đầu lên vai Thư Điềm, lúc trước cô không cam lòng, mọi người nói những cô gái tầm thường khi gả vào nhà giàu có thì sẽ chẳng có kết cục gì tốt đẹp, cô sống ૮ɦếƭ không tin, muốn cùng với Duật Tôn có một tương lai, kết quả, làm trái lại quả nhiên là thương tích đây mình, không phải sao?"
"Nhưng mà mình không cam lòng, dựa vào cái quái gì chứ!"
Mạch Sanh Tiêu ngẩng đầu, "Thư Điềm, đừng làm bậy." Cô biết Thư Điềm tính tình nóng nảy.
"Yên tâm đi," ánh mắt Thư Điềm chắc nịch, vỗ lên mu bàn tay Sanh Tiêu, "Mình sẽ không lấy trứng chọi đá đâu." Cô có cách của mình.
Dì Hà bưng trà lên.
"Anh ta, có phải là thường xuyên không về nhà?"
"Ừ." Sanh Tiêu trả lời ngắn gọn.
"Sanh Tiêu," Thứ Điềm giữ lấy vai cô, "Không sao cả, không phải chỉ là một tên đàn ông thôi sao? Cậu còn trẻ, không đáng phải sống ૮ɦếƭ bên cạnh anh ta, sau này nhất định sẽ có người biết quý trọng cậu. Có lẽ, cuộc sống sẽ rất bình thường, rất giản dị, nhưng anh ấy hàng ngày sẽ về nhà với cậu, đến lúc đó, bọn cậu có con, sẽ đưa cậu và cục cưng đi chơi, Sanh Tiêu, đừng đắn đo nữa, bỏ anh ta đi." Thư Điềm nghẹn ngào, nói xong lời cuối cùng, nước mắt liền rơi xuống.
"Sẽ như vậy sao?" Mạch Sanh Tiêu cũng nước mắt đầy mặt, "Còn có người có thể chấp nhận mình sao?"
Quá khứ của cô, tất cả đều không để tâm.
Cho dù thật sự có người đàn ông như vậy, Mạch Sanh Tiêu cũng không thể một lần nữa yêu. Cô chẳng qua mới có 23, nhưng cô mệt mỏi đến nỗi như đã mất đi toàn bộ tuổi trẻ, cô không tin mình còn có thể có sức lực yêu người khác.
"Sẽ có, nhất định là có!" Thư Điềm ôm chặt cô, "Sanh Tiêu, cho dù cậu không tin ai, nhưng phải tin mình."
Mạch Sanh Tiêu rất cảm động, "Mình tin, Thư Điềm."
Đêm đó, Duật Tôn như thường lệ không trở về.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Sanh Tiêu mang theo túi xách rời khỏi nhà, cô đi bước đi vô định suốt nửa ngày, trong đầu chỉ nghĩ đến lời nói của Thư Điềm.
Mạch Sanh Tiêu đến đại lý thuê một chiếc polo màu xanh ngọc, dọc đường đi, che kín mít, không để người khác chú ý.
Cô dừng xe ở ven đường cách vườn hoa trường Hoa Nhân không xa, không lâu sau, liền thấy xe của Duật Tôn lái đến, vừa lúc trường học bắt đầu tan. Mạc Y ôm sách vở cùng với Tinh Tinh đi ra, cô ta mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ.
Bởi vì cách khá xa, Mạch Sanh Tiêu không nhìn thấy rõ mặt cô ta, chỉ lờ mờ biết rằng cô ta còn trẻ, cả người đều mang đến cảm giác của một sinh viên.
"Duật thiếu, em không nghĩ là anh sẽ đến đâu."
Duật Tôn khởi động xe, "Được nghỉ chưa?"
"Rồi ạ, có thể thoải mái đi chơi với anh."
Sanh Tiêu không dám gần quá, hai tay cô giữ vô-lăng, không có gì đau đớn bằng việc tận mắt nhìn thấy chồng mình ở bên ngoài cùng người khác, có lẽ cũng chỉ có vậy, mới có thể làm cho lòng cô hoàn toàn từ bỏ.
Sanh Tiêu nâng tay lên, ra sức lau khóe mắt.
Duật Tôn trước tiên đưa Mạc Y đi ăn, khi xuống xe, Mạc Y tự nhiên mà khoác lấy cánh tay người đàn ông, hắn dường như cũng quen rồi, hai người cùng đi vào nhà hàng.
Mạch Sanh Tiêu không xuống xe, xuyên qua cửa kính trong suốt, Sanh Tiêu nhìn thấy Mạc Y bóc vỏ tôm rồi đưa vào bát Duật Tôn, miệng cô ta tươi cười, không ngừng nói gì đó với người đàn ông. Mạch Sanh Tiêu nhớ rõ, Duật Tôn từng đưa cô tới nhà hàng này, còn nói với cô: Sanh Tiêu, em nhìn xem, chỗ này đến cả bát đĩa cũng đẹp, em có cảm thấy thế không?"
Mạch Sanh Tiêu cắn môi, không muốn khóc.
Tầm mắt bị nước mắt làm cho mơ hồ, cô vội vàng lau đi, còn chưa kịp nhìn rõ, đã lại mơ hồ.
Ăn cơm xong, Duật Tôn đưa Mạc Y đến phố đi bộ, Sanh Tiêu cũng đi theo. Mạc Y rất thích mua quần áo, thường mua rất nhiều, tủ quần áo ở trong trường sớm đã không còn chỗ để, nhưng cô ta vẫn như cũ mua chẳng biết mệt.
Duật Tôn ngồi trong khu nghỉ ở cửa hàng cao cấp, phục vụ tất nhiên là rất hiểu biết và phục vụ tốt, mẫu nào mới đều mang đến cho Mạc Y.
Mạc Y chọn một chiếc váy len của Chanel, mẫu giới hạn, sau khi mặc vào liền đi đến trước mặt Duật Tôn, "Đẹp không?"
Người đàn ông hơi mất tập trung, "Đẹp."
"Thật vậy sao? Em cũng thích." Mạc Y đứng trước gương ngắm trái ngắm phải, trên mặt không giấu được niềm vui, Duật Tôn đứng dậy, người với người thực sụ là không giống nhau, hắn bỏ tiền, lại có thể khiến Mạc Y vui vẻ mấy ngày.
Cùng một việc bình thường hắn cho người mang về rất nhiều quần áo, nhưng một nụ cười, trên mặt Sanh Tiêu cũng không có.
Duật Tôn cảm thấy rất thỏa mãn, hắn thật sự quá mệt mỏi, cùng là phụ nữ, tại sao không ngoan ngoãn nghe lời?
Hắn đối với Mạc Y không có chút tình cảm nào, nhưng hắn nguyện ý bỏ ra nhiều tiền để nuông chiều cô ta, bởi vì, ít nhất cô ta sẽ không tạo cho hắn nhiều áp lực.
Khi hắn ở bên cạnh Sanh Tiêu, cho dù chỉ là hít thở, cũng cảm thấy đau đớn.
Duật Tôn thậm chí nghĩ đến muốn tránh mặt cô.
Mạc Y mua mấy bộ, khi đi ra cửa, khuôn mặt rất vui vẻ, "Chiếc váy màu trắng kia, ngày mai em sẽ mặc!"
"Mặc đi, sau này thích cái gì, anh sẽ mua cho em." Duật Tôn nhìn về phía trước, ánh mắt ảm đạm, Mạc Y kiễng chân ôm lấy cổ Duật Tôn, hôn lên môi hắn, "Cảm ơn Duật thiếu."
Hai người lên xe, thấy rõ chiếc xe thể thao tuyệt đẹp rời khỏi.
Mạch Sanh Tiêu không đủ dũng khí đi theo, trong lòng sớm đã vô cùng đau đớn, đau đến mức như bông hoa đã rụng hết cánh. Cô tựa úp mặt vào vô-lăng khóc, cô sợ rằng nếu còn tiếp tục, trái tim của cô thật sự sẽ ૮ɦếƭ, ngay cả sức lực cũng chẳng còn.
Cô buộc chính mình phải tiếp nhận, buộc mình nhìn cảnh hắn thân mật với người khác, Mạch Sanh Tiêu nghĩ, lại thấy đau đớn, một người cũng sẽ không đau đến ૮ɦếƭ đi.
Nhưng mà cô, tình nguyện đau đến ૮ɦếƭ.
Loại cảm giác đau đến tận xương tủy như thế này, xâm nhập vào từng tấc da thịt, một nụ cười của Mạc Y, giống như một bàn tay của ác quỷ, đẩy cô vào đây vực sâu thẳm, vạn kiếp bất phục.
Duật Tôn sẽ không còn vươn tay về phía cô, kéo cô nữa, Mạch Sanh Tiêu ôm lấy hai vai, cắn môi chặt đến mức bật máu, cô nhốt mình trong xe, mãi đến khi cả bầu trời trở nên tối mịt.
Duật Tôn đỗ xe ở quảng trường, vừa định xuống xe, liền nhìn thấy một ánh sáng lóe lên qua gương chiếu hậu.
Hắn làm bộ như không có gì mà xuống xe, Mạc Y đi đến bên cạnh hắn, người đàn ông liền nắm chặt lấy tay cô ta, khuôn mặt cô ta vui vẻ, "Duật..."
Mới đi hai bước, Duật Tôn đột nhiên buông tay cô ra, hắn bước nhanh về phía người đàn ông đang đi theo ở phía sau, động tác cực nhanh ép anh ta lên mũi xe, "Anh là ai? Vì sao đi theo tôi?"
"Tôi, tôi không có..."
Duật Tôn đoạt lấy máy ảnh trong tay anh ta, bên trong đều là ảnh chụp khi hắn với Mạc Y ở bên nhau, khi thì ở trước nhà ăn, khi thì ở khách sạn...
Duật Tôn lật người anh ta lại, ấn mạnh xuống, "Nói!"
"Tôi thật sự không có, vừa rồi chỉ là không cẩn thận chụp phải."
"Duật thiếu, sao vậy?" Mạc Y cũng vội chạy lại.
Duật Tôn vặn cánh tay của người đàn ông, đập đầu anh ta xuống đầu xe, máu liền chảy ra.
"Đừng, tôi nói tôi nói..." người đàn ông kêu thảm thiết, "Mấy ngày trước có một cô gái đến tìm tôi, đưa cho tôi 5 vạn, bảo tôi chụp ảnh của anh khi rời khỏi nhà, tôi chỉ là thám tử tư..."
"La ai tìm anh?"
"Cô ấy không nói tên, nhưng vẫn còn trẻ, cũng chỉ đầu 20, cô ấy bảo tôi chụp càng rõ càng tốt, tốt nhất..."
"Tốt nhất là gì?"
"Tốt nhất là có thể chứng minh được bên sai là anh, cô gái kia còn nói, dùng nó làm bằng chứng khi ly hôn phân chia tài sản, nên bảo tôi chụp rõ một chút!"
Bàn tay đang đè lấy cánh tay của người đàn ông không khỏi có chút run rẩy, sắc mặt hắn xanh mét, "Tất cả ảnh chụp đây sao?"
"Ảnh chụp lúc trước đều đã đưa cho cô ấy, như vậy, cô ấy, cô ấy hẳn là đã chuẩn bị xong thủ tục ly hôn..."
Người đàn ông bị ép xuống đến mức hô hấp khó khăn, "Không liên quan đến tôi..."
Cổ tay Duật Tôn buông lỏng, vẻ mặt giận dữ, "Cút!"
Mạc Y chưa từng thấy dáng vẻ này của Duật Tôn, sợ tới mức đứng im tại chỗ không dám tới gần.
Duật Tôn dựa vào cửa xe, Mạch Sanh Tiêu yên lặng như vậy, thì ra không phải vì cô bỏ qua, mà là cô đang nghĩ xem làm thế nào để đối phó hắn.
Chỉ là không ai ngờ tới, người chủ ý tìm thảm tử tư lại lại là Thư Điềm, cô tức quá, muốn làm cho Duật Tôn lộ ra điểm yếu, nhưng lại không nghĩ tới Mạch Sanh Tiêu sẽ buồn bực thế nào.
Thư Điềm biết, Sanh Tiêu nhất định sẽ không đồng ý làm như vậy.
Dì Hà nấu xong bữa tối mới xin về nhà.
Sanh Tiêu cuộn mình nằm trên giường, Thư Điềm nói rất đúng, cô không còn đường khác để đi rồi.
Cách duy nhát, chính là sớm ly hôn thôi.
Cho dù đau đớn, cô cũng không thể nửa sống nửa ૮ɦếƭ đối mặt với Duật Tôn.
Mạch Sanh Tiêu lại không ăn bữa tối, cô khóc đến mệt, bất tri bất giác thi*p đi mất.
Mạch Sanh Tiêu là bị một tiếng sấm chớp làm tỉnh dậy, cô không ngờ thời tiết như thế này lại có thể mưa.
Duật Tôn lái ô tô về Hoàng Duệ Ấn Tượng, hắn ngồi trong xe rút một điều thuốc, cô gắng phục hồi tâm trạng rồi mới vào nhà. Hắn mở cửa phòng ngủ, bật đèn lên, nhìn thấy Sanh Tiêu ngồi trên giường, "Còn chưa ngủ?"
Hắn ૮ởเ φµầɳ áo ra, một mùi hương hoa lan xộc vào mũi Sanh Tiêu.
Trong lòng cô bắt đầu đau xót, Sanh Tiêu không ngờ lại đau đớn như thế này, "Chúng ta ly hôn đi."
Cơ thể người đàn ông cứng ngắc, lưng thẳng tấp, quả nhiên cô...
Bàn tay Duật Tôn đang buông bên người liền nắm chặt lại.
"Lúc trước khi chúng ta kết hôn sao em không nói như vậy, Sanh Tiêu..." hắn chậm rãi xoay người giọng nói trầm xuống, "Em hẳn là biết, anh không yêu em, em lấy anh chẳng qua cũng chỉ là vì cuộc sống giàu mà thôi, chúng ta ai cũng có mục dích, bây giờ em buông tay, không phải rất đáng tiêc sao?"
Hay là, cô nghĩ được ăn cả ngã về không, hi vọng dùng ảnh chụp đó để đổi lấy tiền đồ tốt đẹp?
Hắn không yêu cô.
Mạch Sanh Tiêu đau đớn đến mức từng chiếc xương dường như đang vỡ vụn, "Tôi muốn ly hôn!"
Duật Tôn giữ hai vai cô, kéo cô đến trước cửa sổ, hai tay hắn giữ chặt tay Sanh Tiêu, ấn xuống.
"A ——" cổ tay cô đau đớn, dòng máu ấm áp trào mãnh liệt trào ra, lúc này Duật Tôn mới thấy rõ cổ tay cô bị hắn ép lên mảnh vỡ của chiếc đèn bàn, nhưng hắn cũng không thu tay lại. Hắn nhìn vẻ mặt đau đớn của cô, Mạch Sanh Tiêu, thì ra em cũng biết đau à?
"Tay của tôi, tay của tôi ——"
Người đàn ông rùng mình, thứ cô muốn nhiều như vậy, một đôi tay này, hừ, cô còn cần đôi bàn tay này để kiếm tiền sao?
Duật Tôn kéo quần của cô, chẳng quan tâm cô đau đớn như thế nào, hắn vẫn muốn cô.
Hắn như thường lệ không dùng \'bảo hộ\', hắn từng có không ít phụ nữ, cho đến bây giờ, cũng chỉ có Sanh Tiêu mới mang lại cảm giác hòa hợp này, hắn đã từng nói, trên người cô có một loại khi chất trong sạch, nhưng mà trái tim cô đã ô uế.
Mạch Sanh Tiêu đau đến mức kêu thảm thiết, tầm mắt người đàn ông không khỏi dừng lại trên cổ tay cô, hai mắt hắn bị vết thương kia làm cho chói đến mức không mở nổi mắt. Tay Duật Tôn không khỏi nới lỏng một chút, hắn thu lại bàn tay đang giữ lấy cổ tay cô, lại đè lên vai Sanh Tiêu.
Qua một lúc, hắn mới rút ra, sau khi nhìn Mạch Sanh Tiêu một cái, liền thay quần áo sạch rồi đi ra ngoài.
Người đàn ông đóng cửa lại, hắn đứng ở đầu cầu thang, lưng bị ánh đèn chiếu phủ lên.
Hắn, quả nhiên là không thích hợp để kết hôn.
Thứ Sanh Tiêu muốn, hắn sẽ tận lực cung cấp, cho dù cô không tìm thám tử, Duật Tôn cũng sẽ để cô đến cả kiếp sau cũng không phải lo cơm áo.
Ngón tay của người đàn ông nhẹ nhàng chạm vào mũi, cô muốn ly hôn, vậy ly hôn đi.