Chìm Trong Cuộc Yêu - Chương 76

Tác giả: Thánh Yêu

Trả lại..
Editor : Khoai Môn Kem
Beta : Khoai Môn Kem

Do yêu cầu của mọi người nên tớ chia chap ra cho dễ đọc nhé! :)
p/s : Giờ tớ tới đi dạy thêm về tới nơi nên post hơi trễ. Có bạn thắc mắc lịch đăng của tớ thì tớ xin nói luôn : Tớ đăng cố định vào các ngày thứ 2, 4 , 6 trong tuần. do lịch học thêm Tiếng Trung và lịch dạy thêm của tớ dày đặc nên tớ chỉ đăng được ½ chap = 15 trang word. Mong các bạn thông cảm nhé!
Link đăng tớ share trên Hội Phát Cuồng Vì Nam Dạ Tước trong truyện Ám Dục – Thánh Yêu nhé! :P thanks các bạn! ^^
Cô nhẹ nhàng ngồi xuống cùng Duật Tôn.
" Nghiêm Trạm Thanh, anh ta tỉnh rồi sao?"
" Vâng, em cũng là hôm nay mới biết được."
" Anh ta tới làm cái gì?" Duật Tôn thuận miệng hỏi.
" Anh ấy nói lo lắng, tới nhìn xem," Sanh Tiêu suy nghĩ nói," Em đoán là anh ấy sau khi tỉnh lại liền nhớ lại chuyện trước khi bị đâm, anh ấy nghĩ em vì sợ quá mà té xỉu, hay là em bị thương ở đâu đó."
" Tôi còn tưởng rằng anh ta không tỉnh lại nữa," Duật Tôn đứng dậy cầm máy sấy tới," Giúp tôi sấy tóc."
" Mắt em nhìn không thấy."
" mắt nhìn không thấy em không biết dùng tay sao?" Duật Tôn đem máy sấy nhét vào trong tay cô, nghiêng thân thể nằm trên đùi Sanh Tiêu. Hắn tóc ướt sũng, hơi dính vào quần của cô, trên đùi liền lờ mờ nhìn ra một mảng lớn nước đọng.
Mạch Sanh Tiêu mềm lòng giúp hắn sấy khô tóc, Duật Tôn hai mắt nhắm lại," Đã nói là không có người tới, em còn đi lên thừa nhận làm cái gì?"
" Em cảm thấy chuyện này cũng chẳng có gì cần giấu diếm cả " Sanh Tiêu thả máy sấy trong tay xuống," Em cho dù có nhìn thấy nghiêm Trạm Thanh, cũng chẳng thể có gì để nói."
Mạch tương tư trong phòng khách xem tv, trên bàn trà có mấy miếng hoa quả đã nếm qua.
Lúc Sanh Tiêu cùng Duật Tôn xuống, dường như đang đang nói gì đó với nhau, Mạch Sanh Tiêu cười hơi cong cong đầu lông mày như ánh mặt trời thiêu cháy con mắt ả, Tương tư đặt miếng quýt vừa mới ăn được một nửa xuống, Duật Tôn biết rõ Sanh Tiêu lừa hắn, chẳng phải nên giận dữ sao?
Ả đẩy xe lăn đi tới.
Trong lúc ăn cơm tối, Duật Tôn cũng không có nhắc lại chuyện ban ngày có người tới nữa, dì Hà lấy do lo lắng cho Sanh Tiêu, càng không muốn đề cập tới.
Nghiêm Trạm Thanh Về đến nhà, Nghiêm mẹ lo lắng nói liên miệng : “Trạm Thanh, con đi đâu thế hả? Thân thể vừa mới tốt lên, cũng không nên để lại di chứng gì chứ, ba mẹ chỉ có con là con trai, có rảnh cùng tiểu Nhu ra ngoài đi chơi nhiều một chút, cũng để cho mẹ sớm được ôm cháu nội."
Tô nhu đang ở phòng bếp, cùng người làm học làm món canh mới.
Nghiêm Trạm Thanh hiện tại cần phải chăm sóc cơ thể cho thật tốt, anh ấy thích ăn ở bên ngoài, vì thế tô nhu sẽ học cách làm một vài món canh ngon.
" Trạm Thanh, anh về rồi à?" Tô nhu đem nồi canh đặt trên bàn cơm," Nhanh rửa tay, chuẩn bị ăn cơm chiều."
Nghiêm Trạm Thanh xanh mặt đi đến, Tô nhu thấy sắc mặt anh không đúng, liền cẩn thận dè dặt hỏi," Anh làm sao vậy?"
" Ngày đó tại quán trà, tôi lúc ấy đang cùng cô nói chuyện, Cố tiêu tây lúc đấy đi vào, cô biết tôi là do cô ta đâm bị thương phải không?"
Tô nhu trong lòng khẩn trương," Anh làm sao mà đột nhiên hỏi như vậy?"
" Toàn bộ quá trình Tôi bị đâm Cô đều nghe thấy được, chính cô tại sao lại nói cùng cảnh sát, hung thủ là mạch Sanh Tiêu, cô làm như vậy, là muốn dồn cô ấy vào chỗ ૮ɦếƭ sao?" Nghiêm Trạm Thanh giọng nói kích động, trên khuôn mặt tuấn tú chậm rãi bày ra một loại chán ghét.
Tô nhu lắc đầu," Không phải như thế, anh hãy nghe em nói......"
" Tôi không ngờ cô lại thủ đoạn như thế, tôi nếu ૮ɦếƭ thật, thì cô ấy sẽ ra sao? Cô tình nguyện để cho mạch Sanh Tiêu gánh tội thay còn tên hung thủ thật sự, cô lại trơ mắt nhìn cô ta nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật?" Nghiêm Trạm Thanh giận không kềm được, tiện tay giương lên, đem cả bát canh đập tan tành trên mặt đất.
Nghiêm mẫu đang xem TV, sợ tới mức lập tức từ trên ghế salon đứng lên.
" Sự tình không phải như thế, là Cố tiêu tây, cô ta nói cô ta mang thai, con là của anh, em lúc ấy cứ tưởng anh bị trọng thương, em muốn thay anh giữ lại đứa bé này, em không có nghĩ tới nhiều như vậy, Trạm Thanh, anh đừng trách em......" Tô nhu đi qua giữ chặt tay Nghiêm Trạm Thanh, lại bị người đàn ông dùng sức giật ra.
" Trạm Thanh, Tô nhu nói không sai, Cố tiêu tây lúc ấy xác thực mang thai, còn ở nhà của chúng ta một thời gian nữa ," Nghiêm mẹ thấy sự tình đã đi tới bước này, thì ra sức nói đỡ cho Tô Nhu," Để cho Mạch Sanh Tiêu gánh tội thay cũng là bất đắc dĩ, lúc ấy hiện trường cũng chỉ có hai người bọn họ , nói cho cùng trên đao vừa vặn có dấu vân tay của cô ta."
" Nói như vậy, mọi người đều biết?"
Nghiêm mẹ rụt lại bên cạnh không nói lời nào.
" Trạm Thanh, em cũng là không có cách nào, anh thử nghĩ xem, Cố tiêu tây lúc ấy mang thai, cô ta lại cùng em ở cùng một mái nhà, em không khó chịu sao? Mỗi ngày đều trông thấy cô ta ở trước mặt em diễu võ dương oai, nhưng em luôn nghĩ tới đứa bé trong bụng là của anh nên toàn nín nhịn, em toàn tâm toàn ý cũng là vì anh a......"
" Cô thật đúng là dám nói là vì tôi," Nghiêm Trạm Thanh cười lạnh," Cô vì sao lại biết về Cố Tiêu Tây?"
" Em......" Tô nhu thoáng cái giật mình.
" Là cô ta tìm em, cô ta nói cô ta tên là Cố tiêu tây, cũng nói cho em biết gặp chuyện không may tại quán trà kia, nói cô ta đâm anh...... Em lúc ấy đã nghĩ là báo cảnh sát, nhưng mà cô ta mang thai, nói con là của anh. Em vốn không tin, vừa vặn lại nghe thấy cô ta nói trong điện thoại lúc đấy, nói anh hủy hoại cả đời cô ta, cô ta thích anh như vậy...... Em......"
Lời nói của Tô nhu đã kịp thời nhắc nhở Nghiêm Trạm Thanh.
Cố tiêu tây đem tin tức giả cho anh, sự việc tiến triển về sau, anh vì chuyện của công ty mà lao đao khốn khổ, có thể là Cố Tiêu Tây muốn cố tình ám hại anh, những lời kia của Tô Nhu như làm hắn bừng tỉnh, dường như, chính anh là người tự tay đẩy cô ta vào tình trạng như bây giờ.
Cố tiêu tây trời sinh tính nhát gan, thì tại sao lại vô duyên vô cớ muốn Gi*t anh?
" Nhưng trên cán dao kia cũng có dấu vân tay của Cố Tiêu Tây, cô ta như thế nào mà tránh thoát khỏi sự kiểm tra của cảnh sát?"
Tô nhu liếc nhìn Nghiêm mẹ," Là...... Là bố đã can thiệp vào."
Nghiêm Trạm Thanh cũng không nghi ngờ, anh là cốt nhục duy nhất của Nghiêm gia, cũng là hi vọng cả đời của Nghiêm cha Nghiêm mẹ, nhất định là dùng hết tất cả mọi thứ để bảo vệ Cố Tiêu Tây rồi.
" Đã như vậy, tại sao còn đi tự thú chứ?"
" Con của cô ta cũng không biết làm sao lại mất, Duật Tôn một mực muốn cứu Mạch Sanh Tiêu ra, nhất định là hắn ra tay."
" Trạm Thanh, con tìm cái thể loại đàn bà gì thế......" Nghiêm mẹ không khỏi ghét bỏ, trong mắt lộ vẻ khinh miệt," Cùng người đàn ông khác ở bên ngoài làm loạn, còn bị người ta gửi ảnh về tận nhà, cái loại lẳng lơ, thật là …mẹ còn tưởng rằng đứa bé kia thật là cốt nhục của Nghiêm gia chúng ta."
"ảnh chụp nào cơ ?" Nghiêm Trạm Thanh nghi hoặc, theo như tin tức mà anh biết thì Cố tiêu tây cũng không có người đàn ông nào khác.
Tô nhu trong nội tâm khẩn trương lên, sợ anh truy cứu thì sẽ tra trên người mình : “Chính là rất nhiều ảnh chụp, là Cố tiêu tây cùng người khác trên giường bị người ta chụp được."
Nghiêm Trạm Thanh mày kiếm nhíu chặt, càng cảm thấy sự tình không đúng.
" Còn muốn làm ra những chuyện hư hỏng như thế nào nữa," Nghiêm mẹ phất phất tay," Ba mẹ Cố tiêu tây thật sự là mất mặt, sinh ra cái thứ con gái như thế này, lớn lên thành cái bộ dạng hư hỏng, mất nết."
" Mẹ, mẹ gặp qua bọn họ?"
" Chính là lúc cô ta ở nhờ nhà chúng ta, về sau ba của con phái người đưa bọn họ đi ra nước ngoài tạm lánh, về sau cô ta tự thú, đã đem bọn họ trở về."
Nghiêm Trạm Thanh cầm lấy chìa khóa xe, chuẩn bị ra khỏi cửa .
" Trạm Thanh, con đi đâu?"
Người đàn ông nói cái gì cũng không muốn nói , liền rời đi.
" Đứa nhỏ này." Nghiêm mẹ buồn bực lại buồn bực, nhưng cũng không nỡ trách cứ.
Nghiêm Trạm Thanh lần theo địa chỉ nhà Cố Tiêu Tây mà đi đến, đây là đường Lão Nhai, xe của anh không vào được, chỉ có thể đứng ở bờ sông. Vài đứa nhỏ đang nghịch ở đấy thấy chiếc xe đẹp, đều dừng chân tham quan vài vòng.
Nhà Cố tiêu tây ở trong ngõ hẻm, Nghiêm Trạm Thanh đi bộ vào, trên mặt đất cực kì ẩm ướt, như là vừa qua một mưa, có người đem nước rửa rau trực tiếp đổ xuống đường, trên cột điện bóng đèn treo lủng lẳng lung lay sắp đổ.
Anh thật vất vả mới tìm được biển số nhà, bên trong mơ hồ có tiếng người nói chuyện, Nghiêm Trạm Thanh vươn tay gõ gõ cửa.
Không tới một hồi, liền ngay lập tức xuất hiện một người đàn ông," Anh tìm ai vậy?"
" Đây là nhà của Cố tiêu tây?"
Mặt người đàn ông Trung niên biến sắc," Nơi này không có người nào tên là Cố tiêu tây."
Nghiêm Trạm Thanh vươn tay ngăn trở bàn tay sắp đóng lại của người bên trong," Cháu là bạn của cô ấy."
" Không , nó giờ đang ngồi tù."
" Ông đừng như vậy," Nghe thấy tiếng người ở ngoài cửa Cố mẹ kéo bàn tay của Cố cha ra," Người này tốt xấu gì cũng là bạn của Tây Tây, để cho người ta vào đi."
Bên trong rất nhỏ bé, dường như chỗ nào cũng chất đầy đồ đạc, đồ dùng bằng điện thì cũ nát, trên tường dán đầy những bức tranh, Cố mẹ thấy anh chăm chú nhìn, không khỏi nói ra," Đây là bức tranh mà con gái nhà tôi vẽ, nó thi đậu trường Mỹ Viện, trường học kia cậu biết không? Đáng tiếc a......"
Cố cha đi vào trong nhà nhưng dường như bước chân không ổn định," Cậu có chuyện gì không?" Sắc ông đầy đề phòng, từ sau khi Cố Tiêu Tây gặp chuyện không may, bọn họ nhận hết sự chế giễu đùa cợt của mọi người làng xóm, tận lực nếu có thể không rời nhà nhất quyết sẽ không rời khỏi nhà.
" Cháu là luật sư, cũng là bạn của cô ấy , cháu muốn tới đây để giải quyết một số chuyện, hy vọng có thể đến giúp gì cho cô ấy."
" Thật vậy sao?" Cố mẹ thần sắc kích động," Cũng đã tội phạm, còn có phương pháp cứu nó ra không?"
" Có." Nghiêm Trạm Thanh tránh đi ánh mắt vui mừng của Cố mẫu, anh nếu không rời khỏi nơi này sớm, thì thật không còn mặt mũi nào mà nói chuyện với Cố cha, Cố mẹ.
" Vậy thì tốt quá, Tây Tây nếu có thể tiếp tục đến trường Mỹ Thuật đọc sách thì được rồi, đó là niềm hi vọng của cả nhà chúng tôi......"
" Đầu óc bà lại không tỉnh táo rồi," Cố cha mắng bà, nhưng không là quá gay gắt, trong giọng nói hơn phân nửa là đau lòng," Cho dù có thể giảm hình phạt, nó cũng không khả năng đến trường nữa, haiz….. chỉ có thể trách nó ở bên ngoài đã chuyện sai trái."
" Các bác có thể nói cho cháu biết, Cố tiêu tây trước khi sự việc kia phát sinh có trở về nhà hay không?"
" Trở về," Cố cha cúi thấp đầu, thần sắc ảo não," Đều tại bác, lúc ấy không nên mở miệng ra là quát mắng nó, nếu bác có thể giữ nó lại, cũng sẽ không xảy ra những sự tình kia, đều là bác để nó làm sai trái rồi...... Sau khi Bác nhìn thấy những vật kia, đều giận điên lên, không nghĩ tới đứa nhỏ này sẽ nghĩ không thông, đi làm việc ngốc."
" Là vật gì ạ?" Nghiêm Trạm Thanh ánh mắt rùng mình.
" Là băng ghi hình, còn có chút ảnh chụp."
" Vật kia còn ở đây không ạ?"
" Sớm đã bị bác đốt cháy hết rồi."
" Là ai đưa tới?"
" Bác cũng không biết," Cố cha vẻ mặt bi thống, mặc dù ngoài miệng nói không chịu tha thứ cho con giá, nhưng vẫn là liên tục tự trách," Những ảnh chụp kia đều được dán ở khắp nơi, chúng ta bây giờ đi ra ngoài đều cảm thấy không ngốc đầu lên được, Tây Tây nếu không ở bên ngoài đắc tội với người khác, cũng sẽ không rơi xuống tình trạng ngày hôm nay."
Cố mẹ đứng ở trước bức tranh mà con gái mình vẽ, trong miệng cứ lặp đi lặp lại câu nói," Con của tôi là sinh viên tại một trường Mỹ Thuật, nó vẽ tranh rất đẹp......"
Nghiêm Trạm Thanh nhìn xuống, trên bàn có nửa đồ ăn hai người vừa mới ăn xong, hai món ăn rất đơn giản, một đĩa rau xào, đĩa kia là củ cải trắng luộc.
" Tây Tây nhà chúng tôi còn có thể ra tù không?" Cố cha thật cẩn trọng dè dặt hỏi anh.
" Chắc chắn."
Nghiêm Trạm Thanh lúc gần đi để lại một tờ chi phiếu, bên trong có mười vạn đồng, anh nói với Cố cha đây là tiền của Cố Tiêu Tây nhờ anh giữ giúp, mật mã ghi ngay trên mặt sau của tờ chi phiếu.
Nghiêm Trạm Thanh đi ra khỏi gia đình nhà họ Cố thì trong nội tâm có loại cảm giác nặng nề rầu rĩ, anh từ nhỏ đã lớn lên trong mội trường tốt nhất, những nơi như thế này, anh chưa từng tiếp xúc qua. Nhà Cố Tiêu Tây, cộng lại còn không bằng một phần tư gian phòng khách của Nghiêm gia.
Con đường này đều là tự quét, bên cạnh còn chồng chất rất nhiều đồ bỏ đi không dùng nữa. Anh đi vài bước, thì dẫm phải một tờ giấy trên mặt đường.
Mơ hồ phát hiện là tấm hình, Nghiêm Trạm Thanh nhặt lên đến xem xét, nhưng lại nhìn rõ mồn một người bị đặt dưới thân là Cố Tiêu Tây.
Trên tấm ảnh có ngày, người đàn ông tuy dưới ánh đèn nhưng khuôn mặt như giảm xuống âm độ, ngày đó......
Hắn nhớ rõ, Cố tiêu tây nói qua, đêm đó chính là Duật Tôn cùng cô ấy lần đầu tiên trên giường.
Quả nhiên.
Nghiêm Trạm Thanh hung hăng nắm lấy ảnh chụp trong tay Ϧóþ cho nhăm nhúm.
Anh đi nhanh trở lại bờ sông, vừa muốn lên xe, lại phát hiện trên cửa sổ xe một chuỗi vết xước ngoằn nghèo, nhìn thấy mà giật mình. Rõ ràng cho thấy bị người ta dùng chìa khóa cào lên.
Nơi này không có camera, muốn biết là ai làm cũng không có khả năng.
Trên đời luôn luôn có cái thể loại người này, hâm mộ thành ghen ghét, dù là không chiếm được cũng phải đạp đổ , để cuối cùng phải tìm kiếm được chút ít tâm lý an ủi.
Nghiêm Trạm Thanh ngồi vào trong xe, cũng không có lập tức khởi động xe.
Anh móc ra cái bật lửa, đem ảnh chụp đốt cháy.
Ánh sáng lóe lên làm nổi bật một vùng tối tăm, nhưng lại hé ra khuôn mặt hung ác nham hiểm. Nghiêm Trạm Thanh tiện tay quăng đi, bức ảnh thành tro làm mồi cho cá, rơi trên mặt sông tạo thành một mảng nhỏ ᴆục ngầu.
Trên bầu trời của phòng giam tù nhân nữ mây đen kịt, lưới sắt cao vài thước ngăn cách tự do với bên ngoài. Cố tiêu tây ăn mặc một bộ quần áo tù nhân rộng thùng thình, hai vai thon gầy cơ hồ chống đỡ không nổi bộ y phục này, bây giờ là thời gian nghỉ giải lao, cô yên tĩnh ngồi xổm trong góc, cho dù nơi nào xuất hiện ánh mặt trời, cô cũng cật lực tránh đi thật xa . ( KMK: Tội nghiệp chị)
Vào ngục giam, cô nhất quyết không chịu giao du với người khác, giống như một người bị câm, không có một người bạn nào
Cố cha, Cố mẹ đã tới mấy lần, nhưng cô đều lắc đầu không gặp thật ra là cô không còn mặt mũi nào mà gặp bọn họ cả.
" này, này, con chó ngồi xó nhà kia” * : Trong ngục giam cũng có kéo bè kết phái, cô thì tứ cố vô thân, đi đến đâu đều bị người ta bắt nạt.
( Khoai Môn Kem : * : Thật ra tớ không biết dịch câu này như nào, bản gốc là “hảo cẩu không đở đạo”. T__T)
Một đôi tay hất tung vai của cô đem cô đẩy ngã trên mặt đất, Cố tiêu tây nói cái gì đều không nói, có ít người thấy cô mà tùy ý khi dễ, lần một lần hai sau cũng chán không cố ý đi tìm cô gây chuyện nữa .
Cô phủi tay đứng lên.
Sắp xếp đội ngũ tù nhân, cảnh ngục gọi cô," Cố tiêu tây, có người đến thăm tù."
Cô như cũ lắc đầu. Không chịu gặp.
" Anh ta nói anh ta là Nghiêm Trạm Thanh, còn nói cô sẽ muốn gặp."
Cố tiêu Tây đầu đang buông thõng thoáng cái ngẩng lên, con mặt mọi khi tĩnh lặng như người ૮ɦếƭ giờ lại vụt sáng," Anh nói ai cơ? Nghiêm Trạm Thanh?"
" Đúng vậy."
" Thì ra cô ta có thể nói a, suốt ngày ngậm miệng không nói gì." Mấy người cùng phòng giam ghé tai nhau nói.
Cố tiêu tây không thể chờ đợi được đi theo sau lưng cảnh ngục, mới vừa vào phòng thăm tù, đã nhìn thấy Nghiêm Trạm Thanh ở ngoài cửa sổ thủy tinh, cô cơ hồ như bổ nhào đến, hai tay dùng sức đặt tại tấm thủy tinh ngăn cách ở trước mặt.
Anh ngồi ở đó, khuôn mặt vẫn như trước nhìn cô.
Nghiêm Trạm Thanh ý bảo cô cầm lấy điện thoại trong tay.
Cố tiêu tây không biết nên nói cái gì.
Tóc của cô đã bị cắt ngắn, chỉ tới dưới lỗ tai, người cũng gầy, cho nên đôi mắt có vẻ lại to tròn ra, Cố tiêu tây cầm điện thoại, nửa ngày sau mới nói ra ba chữ," Thực xin lỗi......"
Chương 76.2: Trả lại
edtor: Khoai Môn Kem
Nghiêm Trạm Thanh cũng không biết đầu của anh nóng lên hay sao mà đến đến đây. Dù gì chuyện của anh đã tra rõ ràng, không cần tới nghe Cố tiêu tây giải thích.
" Kỳ thật cô nói cũng không sai, cô rơi vào tình trạng này, cũng một nửa là do tôi mà ra"
" Tôi về sau mới biết được, chuyện kia cùng anh không liên quan......" Cô cúi sát đầu xuống không dám nhìn anh," Anh không có việc gì, tôi cuối cùng cũng có thể ngủ mà không gặp ác mộng rồi
" Con của cô......"
" Mất rồi." Cố tiêu tây ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt tái nhợt không có chút huyết sắc, Nghiêm Trạm Thanh nhớ tới Cố mẹ luôn miệng nói đi nói lại, nói Cố tiêu tây học rất giỏi : thi đậu trường Mỹ Thuật, vốn là có một tiền đồ tốt.
" Chuyện về sau này tôi cũng nghe qua, kỳ thật, lúc trước cô đầu tiên là nên đi tự thú, không đem tất cả mọi chuyện đổ cho Mạch Sanh Tiêu, nói không chừng, tôi còn có thể giúp cô."
Cố tiêu tây cười khổ, Mạch Sanh Tiêu ở trong lòng của anh, cô dù có cố gắng chen chân,cũng không thể vào được," Không cần, tôi hiện tại những ngày qua rất bình thản." Cho dù cô có thể ra tù, cô tưởng tượng không nổi những ngày tiếp theo sẽ phải trải qua như thế nào.
Cố tiêu tây sau khi vào tù đã suy nghĩ rất nhiều, cô thậm chí nghĩ thông suốt là ai xúi giục cô lừa cả nhà Nghiêm Gia.
" Mặc kệ anh có tin hay không, tôi đều muốn nói cho anh biết. Sau khi Đâm bị thương anh, tôi có trở về tìm Duật Tôn, biết được chân tướng, tôi quyết định đi tự thú. Duật Tôn bắt tôi uống thuốc, sau đó tôi đi đến nửa đường, đau bụng chịu không được......" Cố tiêu tây tránh ánh mắt sắc bén của Trạm Thanh, nhìn thẳng vào khung sắt phía sau lưng anh," Tôi cũng không biết, Tô nhu làm sao có thể nhận ra tôi, cô ta đem tôi kéo lên xe của cô ta, cô ta nói cho tôi biết, hiện tại có một biện pháp nhất cử lưỡng tiện, cô ta nói cô ta sẽ ấn định tội Gi*t người cho Mạch Sanh Tiêu, mà tôi, chỉ cần trốn vào Nghiêm gia."
" Cô ta biết rõ tôi sảy thai, cho nên bảo bạn cô ta mang tôi đi bệnh viện. Cô ta thì trở lại Nghiêm gia, lừa cha mẹ anh nói tôi mang thai con của anh, mẹ của anh nói là muốn đi làm xét nghiệm mới có thể giúp tôi. Tô nhu thật không ngờ, con của tôi vẫn giữ lại được. Tôi thừa nhận tôi có tư lợi, tôi lúc ấy đơn giản chỉ biết thời biết thế, nói đứa con là của anh......"
" Cô nói, Tô nhu biết rõ cô sảy thai, mới đồng ý giúp cô?"
" Đúng," Cố Tiêu Tây gật đầu," Tôi sau khi vào nhà anh, bác trai bác gái cũng không cho tôi rời khỏi cửa, nhưng một hôm tôi nhận được một cú điện thoại, nói là bệnh viện gọi tới, đối phương nói anh bệnh tình nguy kịch, bảo người nhà đến gặp mặt lần cuối cùng. Lúc ấy, Tô nhu kêu bảo mẫu lên lầu, điện thoại vang lên hồi lâu cũng không có người nghe, tôi tiếp xong sau cũng không nghĩ kĩ, chạy đến bệnh viện ngay, vừa ngồi trên xe không lâu, đã bị dẫn tới trước mặt Duật Tôn."
Nghiêm Trạm Thanh sắc mặt âm lãnh, lâm vào trầm tư.
Cố tiêu tây yên lặng thả điện thoại trong tay xuống, cô nói cho anh biết những chuyện này, chỉ là muốn anh cẩn thận Tô nhu.
Nếu như cô thật sự cùng Duật Tôn có giao dịch nào đó, cô cũng không hy vọng Nghiêm Trạm Thanh lại bị thương tổn.
Người đàn ông cũng đặt điện thoại xuống, thấy Cố tiêu tây đã đứng lên. Anh tựa hồ còn có lời muốn nói, cô chỉ lắc đầu, bên miệng khẽ kéo lên một nụ cười khổ. Cô nên trở về với con người của chính cô.
Ánh mắt của Nghiêm Trạm Thanh nhìn vào thân hình mảnh mai của Cố tiêu tây, cho đến khi cánh cửa kia lại lần nữa bị khép lại, người đàn ông hai mắt vẫn thế nhìn chằm chằm không có dịch chuyển.
Trong lòng của anh giống như bị cái gì đó nắm chặt lại, nói không rõ cảm giác ra sao.
Cố tiêu tây trở lại phòng giam, cảnh ngục đem một túi đồ lớn của Nghiêm Trạm Thanh mang đến đặt ở trên giường cô.
" Ẩy, cái gì đó a?"
Những nữ tù nhân cùng phòng giam đều đi tới, túi nhựa còn chưa được cởi bỏ đã bị kéo nát nhừ, trong đó chỉ có một số đồ ăn đơn giản , đối với người bên trong mà nói, lại quý hiếm đến kỳ lạ.
" Nhìn xem, những đồ này có phải nhập khẩu không a?"
"08682, tới thăm cô không phải là người tình đó chứ?"
Trên giường chỉ còn lại cái túi bị xé nát vụn, đồ đạc bị vơ vét không còn gì, cái gì đều không có giữ lại cho Cố tiêu tây. Cô đi qua đem chiếc túi rách nát gấp lại cẩn thận, rất thận trọng mà nhét vào dưới gối.
Nghiêm Trạm Thanh về đến nhà đã là buổi tối, người trong nhà vừa ăn xong bữa tối, người giúp việc đang thu dọn bát đũa.
Tô nhu thấy anh trở về, đưa đôi dép lê trong nhà đặt dưới chân anh.
Nghiêm Trạm Thanh thay xong trực tiếp đi vào phòng khách, Tô nhu đang định hỏi anh làm sao lại không về ăn cơm tối, lời nói vừa mới đến bên miệng, anh cũng đã đi khuất.
Người đàn ông ngồi vào ghế sa lon, anh xem lại Tô Nhu một lượt, mới vài năm trôi qua, cô liền trở thành một người khác mà thiếu chút nữa anh cũng không nhận ra.
Nghiêm cha Nghiêm mẹ xem tv, Tô nhu đem cắt từng miếng hoa quả bày ở trên bàn trà," Cha, mẹ, ăn trái cây ạ." Cô cầm một miếng đưa đến bên miệng Nghiêm Trạm Thanh," Trạm Thanh......"
" Tô nhu," Nghiêm Trạm Thanh ánh mắt chống lại cô, trong mắt hờ hững làm cô phải hoảng hốt," Chúng ta ly hôn đi."
Tô nhu kinh ngạc. Sửng sốt không kịp phản ứng.
" Trạm Thanh, con nói mê sảng gì thế!" Nghiêm mẹ nghe vậy, mặt cắt không còn giọt máu.
" Trong nhà mới xảy ra chuyện lớn như vậy, con làm sao lại không biết yên ổn đi!" Nghiêm cha đối với con trai độc nhất này cũng không có phương sách gì, chỉ có giương mắt nhìn trời.
" Lần này lại là vì ai? Hay là mạch Sanh Tiêu?" Tô nhu cắn môi, nước mắt đã đong đầy hốc mắt.
" Tôi hôm nay đã gặp Cố tiêu tây."
Tô nhu đáy mắt một thoáng kinh hoảng," Cô ta? Cô ta cùng chúng ta có quan hệ gì?"
" Lúc Cố tiêu tây bị cú điện thoại lừa gạt đi ra ngoài, chuyện này cùng cô có liên quan a?"
" Trạm Thanh, anh nói nhăng nói cuội gì đấy? Không thể oan uổng cho em như vậy."
" Oan uổng cho cô?" Nghiêm Trạm Thanh hừ một tiếng, ánh mắt đột nhiên lạnh đi," Cô không chịu thừa nhận, chờ khi tôi điều tra rõ ràng, cô đừng có hối hận."
Tô nhu sắc mặt có chút khó coi," Cứ cho là như thế đi thì thế nào? Đứa bé kia căn bản là không phải của anh!"
" Trạm Thanh, bọn con đang nói gì đấy? Tại sao lại nhắc tên cái người Cô tiêu tây kia, sự tình đã trôi qua rồi, còn mang cô ta nói ra làm cái gì?"
" Mẹ," Nghiêm Trạm Thanh hai tay đặt ở trên đầu gối, đan vào nhau" Sau khi Con gặp chuyện không may, cô ta việc thứ nhất nghĩ đến chính là làm thế nào để có thể hãm hại mạch Sanh Tiêu, cô ta luôn mồm nói yêu con, lúc ấy còn có thể có lòng dạ thanh thản như thế mà đi đối phó người khác sao ?"
" Trạm Thanh, anh hãy nghe em nói......" Tô nhu vội vàng giải thích.
" Con của Cố Tiêu Tây, là của tôi." Nghiêm Trạm Thanh khuôn mặt bình tĩnh, nhìn thẳng vào Tô nhu.
" Không! Anh gạt em!"
" Có phải là của tôi hay không, chỉ có tôi biết rõ nhất, cô lúc trước đã biết con của cô ấy là của tôi, vì cái gì còn muốn đem cô ấy lừa gạt Nghiêm gia?"
Anh từng câu hỏi Tô nhu trở tay không kịp, hoàn toàn nghĩ không ra phải trả lời như thế nào.
" Tôi thay cô nói, bởi vì cô lúc đó cho rằng Cố tiêu tây đã sảy thai, cô lừa gạt ba mẹ là cô ấy mang thai, không ngờ tới là con của cô ấy lại không mất đi, cô đâm lao phải theo lao, cho nên cùng với Duật Tôn liên kết với nhau hãm hại cô ấy, như vậy, có điều tra ra cũng không tra được trên người cô, đúng không?"
" Em không có! Em không có!"
Nghiêm mẹ một tay đỡ иgự¢," Cái gì? Con trong bụng cô ta thật là của con?"
Nghiêm Trạm Thanh nhất quyết cùng với Tô nhu ly hôn, trở ngại lớn nhất trước mặt anh, chính là thái độ của Nghiêm cha Nghiêm mẹ," Vâng."
" Trời ạ...... Tôi đây là tạo cái nghiệt gì đây a!"
" Mẹ, không phải như thế." Tô nhu đứng dậy nắm lấy tay Nghiêm mẹ, lại bị bà hất ra," Đừng ᴆụng vào tôi, cháu của tôi, cô cút cho tôi, đừng ᴆụng vào tôi!"
" Mẹ, những ảnh chụp kia mẹ cũng thấy đấy, Cố tiêu tây có nhiều đàn ông như vậy, đứa bé kia khả năng chính cô ta cũng không biết là của ai......"
" Ảnh chụp là ghép." Nghiêm Trạm Thanh đứng lên," Tô nhu, chúng ta tốt xấu cũng sống với nhau một thời gian, tôi chỉ là nghĩ không ra, cô lúc đó đến tột cùng là nghĩ như thế nào? Tôi nằm ở phòng cấp cứu sống ૮ɦếƭ không rõ, người chờ ở bên ngoài phòng cấp cứu chính là ai?"
Tô nhu nước mắt đầy mặt, nói không ra lời, cô tất nhiên nhớ rõ, là Mạch Sanh Tiêu.
" Cha, mẹ, con quyết định rồi, con muốn ly hôn, mọi người ai cũng đừng khuyên con."
Tô nhu thấy anh đứng dậy muốn đi, vội vàng liều lĩnh bổ nhào đến ôm lấy cánh tay của anh," Trạm Thanh, em biết em sai rồi, anh xem xét lại mấy tháng em chăm sóc anh mà tha thứ cho em......"
Nghiêm Trạm Thanh dùng sức đẩy Tô nhu ra, Nghiêm mẹ tức giận kêu to, cháu nội chính là mệnh của bà, bà cũng mặc kệ là người phụ nữ nào sinh, chỉ cần ôm cháu nội là được rồi.
" Em sẽ không ly hôn, Em ૮ɦếƭ cũng không đồng ý ly hôn!"
** ** **
" Em sẽ không ly hôn, Em ૮ɦếƭ cũng không đồng ý ly hôn!"
Công ty của Nghiêm gia gần như phá sản, Nghiêm cha phải vận dụng mối quan hệ trong tay, Nghiêm Trạm Thanh sau khi khỏi bệnh dồn hết tâm huyết đi cứu vãn tình hình, mặc dù là vậy, nhưng để lai được như cũ thì rất khó.
Mạch Sanh Tiêu mù nửa năm, vẫn như cũ không tốt lên được.
Thư Điềm cuối tuần nào cũng qua chơi, Sanh Tiêu thường xuyên ngồi ở trước khung đàn dương cầm quý mà luyện tập, càng ngày sự tịch mịch càng ép cô làm cô thở không nổi, cô muốn... muốn đôi mắt nhanh khôi phục một chút, có thể quay lại trường học để học tiếp khóa học năm mới.
Mùa thu qua đi, mùa đông lặng lẽ đến.
Một kì học dường như vì đôi mắt mù của cô mà cứ thế qua đi, Mạch Sanh Tiêu mặc áo cao cổ đi về phía trước cửa sổ, bên ngoài gió lạnh lạnh thấu xương, mặc dù mới đầu tháng 12, mùa đông lại lạnh thấu xương tủy.
" Sanh Tiêu, em nhìn cái gì thế?" Tương tư đẩy xe lăn tới.
" Chị , như thế nào còn chưa có tuyết rơi?."
" Sớm lắm, thời tiết này không thể nào có tuyết rơi, phải đợi một tháng nữa."
Điện thoại Mạch Sanh Tiêu trong túi quần vang lên, cô không nhìn được hiển thị người gọi, ngón cái liền đặt tại phím mở khóa," Alo?"
" Sanh Tiêu." Là giọng nói của Nghiêm Trạm Thanh.
Từ sau khi gặp Mạch Sanh Tiêu ngày ấy, một tháng nay rồi chưa liên lạc qua, Sanh Tiêu có chút giật mình," Có chuyện gì sao?"
" Anh gần đây có chút chuyện, muốn mời em ra ngoài nói chuyện một chút."
" Anh không chú ý tới thân thể già cả, em sẽ không đi đâu..., mắt em không tiện." Mạch Sanh Tiêu mỉm cười cự tuyệt.
" Anh tới đón em."
" Không cần, như vậy không tốt."
Mạch tương tư lôi kéo góc áo Sanh Tiêu," Ai a?"
Cô nghiêng đầu sang chỗ khác, nhỏ giọng," Nghiêm Trạm Thanh."
Tương tư kỳ thật cũng nghe được hai người nói chuyện gì," Sanh Tiêu, em đi ra ngoài đi, cứ ở nhà một mình như thế cũng khó chịu."
Cái này......
Mạch Sanh Tiêu ngón tay cầm điện thoại xiết chặt," Được rồi, đi đâu?"
" Quán Starbucks."
" Được," Sanh Tiêu lại nói," Anh đừng có đến đón em, Duật Tôn nhìn thấy cũng không hay, em kêu bạn em trở em tới đó." Cô ngắt điện thoại, lại gọi cho Thư Điềm.
" Sanh Tiêu, đem áo khoác mặc vào đi." Tương tư đem áo khoác của cô đặt tại ghế salon mang đến, Mạch Sanh Tiêu câm lấy," Chị, chị không đi cùng em à?"
" Nghiêm Trạm Thanh mời chính là em, chị đi làm cái gì?" Mạch tương tư chế nhạo," Đi làm bóng đèn?"
" Chị, em với anh ta không có chuyện gì cả."
" Chị biết rồi." Tương tư cười cầm tay của cô," Đi thôi, chơi cho vui vẻ nhé."
Mạch Sanh Tiêu cầm túi xách, ngồi xổm người xuống trước mặt Tương tư," Chị, nếu Duật Tôn có hỏi, chị nói em cùng Thư Điềm đi với nhau nhé..., em sợ anh ấy lo lắng rồi sinh ra chuyện."
" Em yên tâm đi, chị biết mà."
" Em đi nói với dì Hà một tiếng, để cho dì ấy không lỡ lời." Mạch Sanh Tiêu đi về hướng phòng bếp, Tương tư ngồi ở cửa sổ, vừa rồi Sanh Tiêu gọi điện thoại, dì Hà cũng có mặt ở đó, bà ta hẳn là cũng biết Sanh Tiêu muốn đi gặp Nghiêm Trạm Thanh.
" dì Hà , tôi đi ra ngoài một chút."
" Mạch tiểu thư, tôi đi cùng cô, cô đi đâu?" dì Hà làm việc bận rộn, cũng không chú ý nhiều lắm tới cuộc điện thoại của Sanh Tiêu, cho nên cũng không biết cô muốn đi đâu.
" Không cần, Thư Điềm tới đón tôi. Cô ấy hẹn tôi đi mua vài thứ." Mạch Sanh Tiêu trở lại phòng khách, ôm lấy cổ Hải bối cho ấm ấp, ngồi không bao lâu, liền nhận được điện thoại của Thư Điềm, nói cô đã đến cửa Hoàng Duệ ấn tượng.
Dì Hà dìu Sanh Tiêu, Thư Điềm ăn mặc từ trên tới dưới đều là quần áo da, trên chân một đôi giầy bó quá gối, cô mở cửa xe, tiếp Sanh Tiêu từ tay Dì Hà," Oa, Tay cậu lạnh quá thể vậy."
" Trời lạnh mà."
" dì Hà, dì yên tâm trở về đi, người cứ giao cho tôi."
" Được," dì Hà quan sát chiếc xe mini-cooper-s sau lưng Thư Điềm," Xe này trông thật kỳ quái."
Thư Điềm buồn cười, kéo Mạch Sanh Tiêu lên xe," Đây là Tang Viêm mua cho ta,mini-cooper-s." (Khoai Môn Kem: tớ không biết xe này, nên để nguyên bản gốc)
" Oa, thật là ga-lăng đó nhé," Sanh Tiêu thắt giây an toàn," Tang viêm nhà ngươi đối với ngươi thật tốt."
" Gì chứ," Thư Điềm nổ động cơ," Duật thiếu nhà ngươi có một dàn xe thể thao đủ thể loại như vậy, đúng rồi, ta lần trước tại Cám Dỗ có nhìn thấy một chiếc xe, Bugatti Veyron, hình như là của ông chủ của Cám Dỗ, thèm muốn ૮ɦếƭ luôn, thật muốn đi lên sờ sờ."
(Khoai Môn Kem : Lúc này Nam Dạ Tước đã là ông chủ của Cám Dỗ rồi nhé! Và đương nhiên xe đó của anh Tước rồi. ai không biết hãy đọc Ám Dục cùng bộ truyện với Thánh Yêu)
Sanh Tiêu bị cô chọc cười," Vậy nhà ngươi sao không đi lên sờ đi."
" Không dám a, sờ hỏng rồi ta bồi thường không nổi," Thư Điềm lái xe rất chậm, mới vừa ra đường lớn," Đi đâu?"
" Đi Starbucks a."
" Tuân mệnh."
Mạch Sanh Tiêu cầm điện thoại lên, vào phần cuộc gọi vừa gọi đến," Alo, Trạm Thanh, chắc em không đến đấy được, bạn của tôi có chút việc, tôi muốn đi ra nhà cô ấy một chuyến."
" Được, lần sau đi, em đi cần thận một chút."
Sanh Tiêu khép điện thoại lại.
" Ngươi vẫn cùng Nghiêm Trạm Thanh liên lạc? Này, Sanh Tiêu, ta cần phải chửi ngươi, mắng ngươi." Thư Điềm khẩu khí không vui, hận không thể một cái lật đổ chiếc xe này. Bạn đang đọc truyện online tại website: ThíchTruyện.VN
" Không phải khi*p sợ như thế chứ?"
" Đúng đấy, nhớ kỹ, loại đàn ông như thế không đáng để ngươi nhớ thương, cũng đừng lãng phí thời gian vô ích nữa."
Mạch Sanh Tiêu một tay trống cằm, bên mặt hướng ngoài cửa sổ xe. Trong xe mở hệ thống sưởi, thư thái giống như một khúc đàn dương cầm làm người ta cảm giác dễ chịu không ít, cô nhẹ nheo mắt lại, nhưng trông cô lại rất nặng nề
" Sanh Tiêu, nghĩ gì thế?"
Mạch Sanh Tiêu hoàn hồn," Thư Điềm, tớ muốn...tớ muốn trở lại vườn hoa của trường."
Thư Điềm trong nội tâm đau xót, lại ra vẻ khinh thường," Cắt, chỗ đó có cái gì tốt, vừa xong vừa có cuộc thi, tớ cảm thấy rất phiền phức."
" Có lẽ thực đúng với câu, tớ trước cũng không có phát hiện rằng trường học có cái gì tốt, khi đó một lòng nghĩ đàn dương cầm sao cho tốt, tương lai sẽ sáng sủa hơn. Chưa từng có đến những nơi như vườn hoa của trường, bây giờ không nhìn thấy nó, ngược lại lại càng thấy nhớ hơn."
" Sanh Tiêu, đàn dương cầm đối với cậu mà nói, thật sự quan trọng như vậy sao?"
Mạch Sanh Tiêu hai tay đan vào nhau, ngón tay xíu xiu, như một đôi tay sinh ra để đánh đàn dương cầm," Đúng, đàn dương cầm chính là linh hồn của tớ."
Duật Tôn trở lại Hoàng Duệ ấn tượng, mở cửa, cũng không thấy thân ảnh quen thuộc ngồi trước đàn dương cầm như mọi khi.
Hắn đi vào phòng khách, dì Hà đang bận rộn ở phòng bếp, cửa chỉ khép một nửa.
Mạch tương tư qua cửa sổ đã sớm trông thấy Duật Tôn đi tới, cô đẩy xe lăn, ra vẻ cũng không nhìn rõ ràng là ai," Sanh Tiêu, em không phải cùng Nghiêm Trạm Thanh đi với nhau sao...? Tại sao lại trở về?"
Duật Tôn đi tới trước mặt cô: "Sanh Tiêu?"
Vẻ mặt Tương Tư căng thẳng, hai mắt né tránh, "Nó...nó, đi ra ngoài..."
Duật Tôn nhíu mày: "Hai mắt cô ấy không nhìn thấy gì thì có thể đi đâu?"
Mạch Tương Tư sợ hãi cũi thấp đầu, Duật Tôn thấy thế, trong lòng càng cảm thấy chán ghét hơn: "Cô không nghe thấy lời tôi nói sao?"
"Đi..."
Duật Tôn lướt qua người ả đi vào phòng bếp, định hỏi dì Hà, Mạch Tương Tư vội vươn tay giữ chặt góc áo hắn: "Nó tới Starbucks."
Người đàn ông dừng bước: " Starbucks?"
Mạch Tương Tư bối rồi: "Không phải tại Sanh Tiêu, là Nghiêm Trạm Thanh gọi điện thoại tới, anh đừng trách Sanh Tiêu, nó chỉ đi ra ngoài một lát, một lát thôi, nhanh chóng sẽ trở về."
"Ra ngoài bao lâu rồi?"
"Mới, mới một lúc."
Ánh mắt Duật Tôn đảo qua phòng khách, ngoài dì Hà ra, đúng là không thấy bóng dáng Sanh Tiêu.
Người đàn ông không ngờ tới Nghiêm Trạm Thanh âm hồn không tan, sẽ lại tìm đến.
Mạch Tương Tư nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Duật Tôn trở nên u ám, ả ta cẩn thận mở miệng: "Thật sự là không liên quan đến em gái tôi."
Dì Hà từ trong phòng bếp thò đầu ra: "Duật thiếu, cậu đã về."
Duật Tôn xoay người, cũng không quay đầu lại mà rời khỏi Hoàng duệ ấn tượng. Dì Hà sau khi lau khô bàn tay ướt sũng liền bước tới: "Duật thiếu sao lại đi ra ngoài nữa? Không phải vừa mới về sao?"
"Có thể xảy ra việc gì chứ." Tương Tư đẩy xe lăn tới trước sô pha, "Dì Hà, tối nay ăn gì?"
"Tôi làm cả một bàn ăn ngon, không biết Mạch tiểu thư có về không?"
Mạch Tương Tư bật TV, dáng vẻ thoải mái bắt đầu xem.
Thư Điềm chọn một vị trí gần cửa sổ, sau khi ϲởí áօ khoác ra liền vắt lên lưng ghế, "Sao lại muốn ra ngoài uống cà phê thế?"
"Sanh Tiêu cầm thìa nhỏ khoắng khắng tách cà phê, bên trong tách bắn ra một giọt lớn, Thư Điềm biết mắt cô không thấy, nên cũng không lên tiếng.
"Ở Hoàng duệ ấn tượng buồn bực đến mốc meo, muốn ra ngoài một chút."
"Chị Tương Tư thì sao? Tại sao không cùng ra ngoài."
Động tác trên tay Mạch Sanh Tiêu dừng lại, "Chị ấy ở nhà, chân không tiện, lạnh như thế này không ra ngoài thì tốt hơn."
"Cũng phải."
"Thư Điềm, nửa năm nữa là tốt nghiệp rồi, cậu có dự định gì chưa?"
"Chưa, đi môt bước tính một bước a, có tấm bằng đó thì đi đâu cũng không sợ ૮ɦếƭ đói nha, đợi nửa năm nữa, mình sẽ đưa Tang Viêm về nhà, sẽ kết hôn, sinh con, đúng, cuộc đời của mình đã có hướng đi rôi." Từ trước đến nay Thư Điềm nói chuyện đều rất mơ mộng, hai tay chống má, nhưng mà lời nói vẫn phù hợp với thực tế.
"Thật tốt a, có được lang quân như ý, thật ngọt ngào..."
"Tới lúc đó cậu đến làm phù dâu cho mình, nếu cậu kết hôn, mình sẽ làm phù dâu cho cậu."
Mạch Sanh Tiêu hé môi cười ra tiếng: "Ai sẽ lấy mình chứ?"
"Sao lại không có chứ, người gặp người yêu, hoa thấy hoa nở rộ , ai mà không yêu cơ chứ?"
Duật Tôn một mạch nhanh như bão đi vào Starbucks, Thư Điềm đang nói đùa với Mạch Sanh Tiêu, ngẩng đầu, đã nhìn thấy người đàn ông ở cửa, "Ô, mới nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo liền tới." Thư Điềm vẫy tay, "Ở đây."
Thư Điềm cũng không phát hiện ra vẻ mặt Sanh Tiêu trong nháy mắt liền thay đổi, ánh sáng ban đầu ở trong mắt đã thay thế bằng sự u tối đến tuyệt vọng, Mạch Sanh Tiêu nén xuống một hơi, hốc mắt chua xót như bị người ta móc ra.
Duật Tôn nhìn thấy Sanh Tiêu đưa lưng về phía anh, Thư Điềm thì đang ở kia vẫy tay.
Anh hơi giật mình, lại làm bộ bình tĩnh đi tới.
Duật Tôn ngồi xuống cạnh Mạch Sanh Tiêu, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô quay sang: "Sao anh lại tới đây?"
"Tôi..." người đàn ông khó lòng mà nói ra là mình đuổi tới, "Đúng lúc đi ngang qua."
Thư Điềm ngồi kia che miệng thầm vui mừng, "Chúng tôi mới ra ngoài một lát, Duật thiếu liền tới, yên tâm đi, tôi đưa cô ấy đi thì nhất định sẽ đích thân hộ tống về."
"Sao anh biết em ở đây?" Mạch Sanh Tiêu một lần nữa hỏi lại, giọng nói trở nên sắc bén.
"Sanh Tiêu, cậu...làm sao thế?"
Vẻ mặt Mạch Sanh Tiêu mờ mịt, hai mắt nhìn về phía Thư Điềm.
"Sao cậu lại khóc?" Thư Điềm lo lắng không thôi, hay là cô đã nói sai cái gì?
Sanh Tiêu lau mắt, khóe mắt quả nhiên là còn ướt, "Mình không sao, có lẽ do cà phê quá nóng."
Bàn tay Duật Tôn hướng tới, nắm lấy bàn tay phải của Sanh Tiêu, "Chúng ta đi về đi."
Thư Điềm nhìn thấy dáng vẻ của cô có gì đó không đúng, vội vàng cầm áo khoác đứng dậy: "Đúng đó, Sanh Tiêu, lần sau chúng ta lại đi chơi a."
Mạch Sanh Tiêu bị Duật Tôn nắm chặt tay kéo ra khỏi quán cà phê, Thư Điềm nói lời tạm biệt với cô xong, liền rời khỏi.
Sanh Tiêu ngồi trên xe, giọng nói bình thản: "Bây giờ anh có thế nói cho em biết, tại sao anh lại đến chứ?"
"Tôi tới đón em về."
"Có thật là đi ngang qua?"
Ngón trỏ của Duật Tôn gõ gõ trên tay lái, góc độ của kính chiếu hậu, vừa khéo soi rõ khóe miệng của người đàn ông, "Tôi về Hoàng duệ ấn tượng, chị gái em nói, em đang ở Starbucks."
"Anh cho rằng em đến gặp Nghiêm Trạm Thanh?" giọng nói của Mạch Sanh Tiêu run rẩy, hơi lạc giọng.
"Không phải em nhận được điện thoại của hắn sao? Vì sao anh không thể cho rằng nhu vậy?" Người đàn ông thấy thái độ cô như thế, giọng nói không khỏi cao lên.
Sanh Tiêu cảm thấy có chút ức chế, hốc mắt lại trở nên chua xót, chuyện cô đến Starbucks chỉ có Mạch Tương Tư biết rõ, hôm nay nếu không phải là cô hẹn Thư Điềm, mà lại chạy đến nơi hẹn hò, thế thì sẽ bị Duật Tôn phá hỏng, không chừng còn một phen cãi vã.
Mạch Sanh Tiêu ở bên Duật Tôn lâu như vậy, cũng hiểu một chút tính cách của hắn.
Cô dựa đầu lên vai Duật Tôn, "Là anh ta gọi điện thoại cho em, lúc đó em đã đồng ý, sau đó lại nghĩ không gặp thì tốt hơn, em liền nói là đã có hẹn với Thư Điềm, không đi được."
Duật Tôn cầm tay Sanh Tiêu, cũng không nói gì thêm.
Mạch Sanh Tiêu nhắm chặt mắt, người đàn ông bỗng cảm thấy bả vai có chút nóng hổi, hướng mắt xuống liền thấy mắt cô đang nhắm, trên mặt đã ướt đẫm. Sanh Tiêu khó chịu nắm chặt tay Duật Tôn, móng tay dài đâm vào mu bàn tay người đàn ông, cô hoàn toàn không phát hiện ra, chỉ hung hăng dùng sức.
Cô không thể nghĩ ra được lí do Mạch Tương Tư làm như vậy.
Cô ấy là chị ruột của cô, không thể không phải vì muốn tốt cho cô.
"Sanh Tiêu, em đang muốn thử cái gì?" Một câu của Duật Tôn đâm trúng vào tâm sự của cô.
Mạch Sanh Tiêu ra sức lắc đầu.
"Em đang thử chị gái em, hay là thử tôi?"
"Tôi đã đồng ý với em, chuyện giữa hai chị em em, tôi sẽ không nhúng tay vào."
Hai mắt Duật Tôn nhìn thẳng về phía trước, rẽ một cái, phía xa đã nhìn thấy Hoàng duệ ấn tượng.
Mạch Sanh Tiêu lấy khăn tay ra lau khô nước mắt, sự nghẹn ngào của cô vẫn chưa thể bình thường lại, chỉ đành nặng nề vỗ lên иgự¢ vài cái, hít một hơi thật sâu.
Tương Tư nghe thấy động tĩnh ở cửa ra vào, hai người đi vào vẻ mặt cũng có gì đó không đúng, mắt của Mạch Sanh Tiêu lại đỏ hoe, hẳn là đã khóc. Ả ta âm thầm mỉm cười, đẩy xe lăn tới, sau khi giữ chặt Sanh Tiêu, liền ân cần nói: "Sanh Tiêu, em không sao chứ?"
Mạch Sanh Tiêu lắc đầu, cũng không nói nhiều.
Dì Hà vừa vặn chuẩn bị xong bữa ăn, trên bàn ăn không ai nói câu nào, Duật Tôn sau khi nếm qua, liền đẩy ghế ra đi lên lầu.
"Sanh Tiêu, có phải em đã khóc không?"
Mach Sanh Tiêu giúp Tương Tư trở về phòng, sắc mặt Sanh Tiêu tái nhợt, "Chị, vừa rồi Duật Tôn đã đến Starbucks”.
"A? Sao lại nhu vậy?" Tương Tư tỏ vẻ giật mình, "Vậy hắn ta có làm gì em không?"
"Không."
" A! Chị hiểu rồi, sau khi Duật Tôn trở về, bọn chị đang nói chuyện, nhất định là dì Hà không cẩn thận nói ra, mới bị Duật Tôn nghe thấy." Mạch Tương Tư thở dài: "Sanh Tiêu, xin lỗi em."
"Chị, chuyện này không phải tại chị."
"Lúc ấy chị nhìn thấy Duật Tôn xoay người rời đi, chị nên biết rằng anh ta đi đến Starbucks, chị chỉ nghĩ là anh ta đột nhiên có việc thôi."
Mạch Tương Tư ảo não không thôi, trong giọng nói còn mang theo sự tự trách.
Sanh Tiêu đỡ Tương Tư lên giường, "Chị, đừng như vậy, không có chuyện gì đâu, chị nghỉ ngơi sớm một chút." Cô mân theo vách tường đi ra cửa, thật ra, lúc ấy Mạch Tương Tư chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, là có thể giải quyết mọi việc.
Sanh Tiêu đi lên lầu, vừa vào phòng ngủ, eo đã bị một bàn tay ôm chầm lấy, "Sao bây giờ mới lên?"
"Tóc anh ướt." Người đàn ông vừa tắm xong, nước đọng trên tóc từ cổ Sanh Tiêu chảy vào trong áo.
"Em sấy cho tôi."
"Mắt em không nhìn thấy gì, anh còn muốn em sấy."
Duật Tôn lấy hai viên thuốc trên tủ đầu giường đặt vào lòng bàn tay Sanh Tiêu, bây giờ nó đã trở thành thói quen của cô, Mạch Sanh Tiêu uống thuốc xong, liền ngồi ở mép giường sấy tóc cho anh.
Hôm sau khi tỉnh lại, mắt Sanh Tiêu còn chưa mở ra, bên cạnh người, thò tay ra, bên cạnh chăn không có chút hơi ấm nào.
Duật Tôn nhất định là đã đi làm.
Cả người Mạch Sanh Tiêu mỏi nhừ, mỗi lần Duật Tôn muốn, đều làm cô mệt đến mức không muốn dậy.
Cô lười biếng mở mắt ra, chỉ cảm thấy một luồng sáng chiếu tới, cô nhanh chóng nheo mắt lại, cũng giơ tay lên che, mặt trời thật chói.
Trên mặt Mạch Sanh Tiêu còn ngái ngủ, lại đột nhiên ngồi dậy, đã bao lâu cô không cảm thấy hai mắt đau như thế? Cô một lần nữa nhắm mắt lại, căng thẳng không dám mở mắt ra.
Sanh Tiêu giơ tay phải che trước mặt, mắt khẽ mở ra một khe nhỏ, năm ngón tay rõ ràng, hơn nữa còn có thể thấy rõ ràng. Sanh Tiêu tung tăng như một chú chim sẽ, cô xốc chăn đứng dậy, đây là phòng ngủ của cô và Duật Tôn, mỗi vật bài trí bên trong đều là những thứ cô vô cùng quen thuộc, cô không kịp xỏ dép, chân trần chạy ra ban công.
Mùa đông quả thật đã đến.
Sanh Tiêu mặc áo ngủ, lạnh run, trong Hoàng duệ ấn tượng, các loại hoa quý tranh nhau khoe sắc, đẹp không tả xiết. Hải Bối đang chơi trong vườn, nhìn thấy cô, liền ngẩng đầu vẫy đuôi.
Cô thật sự có thể nhìn thấy!
Ánh mặt trời bị bao vây trong tầng sương mù dày đặc, Mạch Sanh Tiêu chỉ đứng bên ngoài một lát, trên đầu liền dính đầy bọt nước li ti.
Cô vội vàng trở vào phòng, không kịp thay đồ, đã đi xuống lầu.
Cô nghĩ, nếu Tương Tư biêt mắt cô đã tốt trở lại, nhất định sẽ rất vui.
Mạch Sanh Tiêu đi vào phòng cô, muốn cho cô một sự bất ngờ.
Tương Tư đã dậy, đang ngồi phía trước cửa sổ, Sanh Tiêu đi vào: "Chị."
Mạch Tương Tư đang đọc sách liền buông xuống, "Dậy rồi?"
"Vâng." Cô ngồi xuống mép giường của Tương Tư, Mạch Tương Tư tất nhiên cũng không phát hiện ra cô có gì khác với ngày thường, ả đẩy xe lăn đi vào sắp xếp mọt chút đồ.
"Chị, có phải là chị muốn luyện tập? Em giúp chị."
"Không cần, mắt em không thấy gì, cứ ngồi đi."
Mạch Sanh Tiêu vừa muốn nói, liền thấy Hải Bối từ cửa chui vào, nó vẫy vẫy đuổi đi tới bên chân cô, trên mặt Tương Tư hiện ra chán ghét, Hải Bối dường như cũng không thích ả, lông ở cổ xù lên sau đó hướng về phía ả sủa to: "Gâu gâu gâu --"
"Hải Bối!" Sanh Tiêu quát: "Không được hướng chị ấy sủa linh tinh."
Không ngờ Hải Bối lại đứng dậy, nhảy đến trước mặt Tương Tư sủa, Mạch Sanh Tiêu đứng lên muốn kéo nó về, lại thấy Tương Tư giơ chân lên, đá một phát lên đầu nó.
"Gâu gâu gâu --"
"Hải Bối, quay lại..." Sanh Tiêu nặng nề ngồi lại giường, Hải Bối nghe thấy cô gọi, liền chạt lại bên chân cô ngồi xuồng.
"Sanh Tiêu, em nói xem Hải Bối làm sao vậy? Có phải vì bình thường chị không cho nó ăn, nó chỉ quen em với dì Hà?" Giọng điệu của Mạch Tương Tư vô cùng ủy khuất.
Thấy cô không nói gì, trên mặt Mạch Tương Tư hiện lên vẻ khinh thường, Duật Tốn đến cùng là nhìn trúng cái gì của Sanh Tiêu cơ chứ?
"Chị, chân của chị đã tốt lên chút nào chưa?
Tương Tư đẩy xe lăn đi tới trước xà kép luyện tập, "Vẫn như cũ, uống thuốc hay không cũng vậy, chị sợ rằng, cả đời này đều phải ngồi xe lăn."
Sanh Tiêu ngẩng mặt lên, trong mắt lóe sáng, Mạch Tương Tư quay lưng về phía cô nên không nhìn thấy, bây giờ mắt Sanh Tiêu không nhìn thấy gì, ả càng không kiêng nể hơn, Tương Tư lập tức không chút tiếng động đứng dậy.
"Chị, chị đừng lo lắng, em sẽ cô gắng chữa khỏi chân cho chị."
Mạch Tương Tư kiễng mũi chân đi hai bước, điều vui mừng nhất, chính là đứng dậy ngay trước mặt Sanh Tiêu, mà cô, không thể nhìn thấy.
"Đối với chuyện đó chị đã không còn ôm nhiều hi vọng, Sanh Tiêu, chỉ làm phiền hà cho em..."
Ánh mắt Mạch Sanh Tiêu xuất thần, nhìn chằm chằm hai chân của Tương Tư, ả đi rất bình thường, hiển nhiên không giống như đột nhiên có thể đứng dậy, Sanh Tiêu hơi nhếch môi, ánh sáng trong mắt khi thấy Tương Tư bước đi bắt đầu nhạt dần.
"Chị."
"Sao thế?"
"Chị có gạt em không?"
Đối với những lời đột nhiên cô buột miệng nói ra này Mạch Tương Tư không hiểu, "Chị làm sao có thể lừa em chứ? Em là người thân duy nhất của chị."
"Em cũng sẽ không lừa gạt chị." Sanh Tiêu từng câu từng chữ nói ra lời này, Tương Tư quay đầu lại nhìn cô, cô vẫn mở to mắt như lúc trước, chỉ là đôi mắt này cho dù có đẹp, cũng đã mù.
Tương Tư bước tới hai bước, vì không muốn để Mạch Sanh Tiêu nghe thấy tiếng động, ả nhón mũi chân bước tới.
"Chị, em có chuyện muốn nói cho chị biết..."
"Chuyện gì a?"
Sanh Tiêu nâng tay phải lên, ngón trỏ chạm lên khóe mắt: "Mắt em có thể nhìn thấy mọi thứ rồi."
Mạch Tương Tư cứng ngắc đứng ở kia, ả như bị sét đánh, hai tay cũng không biết nên đặt ở đâu mới đúng, Tương Tư cảm thấy bản thân giống như một vở kịch, Mạch Sanh Tiêu không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào ả, vẻ mặt bình tĩnh như muốn bức điên kẻ khác.
Ả đơn giản chỉ đứng ở đó không nhúc nhích, hai chân ૮ɦếƭ lặng không còn cảm giác, lờ mờ giống như quay lại thời gian mới bị hỏng chân.
"Thật, thật vậy sao?"
"Em vừa ngủ dậy liền nhìn thấy, chưa nói cho ai cả, muốn người đầu tiên báo cho là chị." Mạch Sanh Tiêu từ mép giường đứng dậy, hai mắt nhìn trọn sự bất an cùng ngượng ngùng trên mặt Tương Tư, Mạch Tương Tư hối hận đến mức dạ dày quặn thắt, "Chị..."
"Chị, chân của chị từ lúc nào đã tốt lại?" Điều Sanh Tiêu không ngờ tới chính là, đến chuyện này Tương Tư cũng lừa gạt cô.
Xem ra Duật Tôn nghi ngở không sai, Mạch Sanh Tiêu tinh thần mệt mỏi, lại ngã ngồi xuống giường.
"Sanh Tiêu, chị cũng là mới phát hiện có thể đứng dậy, vừa rồi...Chị, chị chỉ muốn luyện tập, không ngờ lại có thể..."
Mạch Sanh Tiêu nhìn chằm chằm vào chân ả, vẫn không nhúc nhích, đến cả hai mắt cũng không chớp.
Lần đầu tiên trước mặt cô Tương Tư cảm thấy sợ hãi, Mạch Sanh Tiêu có chút bất lực, mắt thấy Tương Tư vắt óc để nghĩ cách vòng vo nói dối, "Thật không ngờ...Hôm nay đúng là ngày tốt, mắt của em tốt trở lại, chị cũng có thể đứng lên..."
Mạch Tương Tư nói năng lộn xộn, lại bị Sanh Tiêu nhìn chằm chằm, lời nói càng ngày càng nhỏ lại. Mãi đến lúc không còn tiếng nào.
"Chị, ngày đó Nghiêm Trạm Thanh kết hôn, chiếc CD Duật Tôn bảo em mang đi bị tráo, có phải từ lúc đó chân của chị đã tốt rồi không?"
Tương Tư tránh đi ánh mắt của cô, "Sanh Tiêu, chị...chị thực sự là hôm nay mới có thể đứng dậy."
"Chị, chẳng lẽ chị không muốn tự mình ra ngoài xem thế giới ngoài kia như thế nào sao? Chẳng lẽ chị đã quên cảm giác chạy nhanh là như thế nào? Có thể đứng dậy thật tốt, muốn đi đâu liền đi, sao chị phải như vậy?" Mạch Sanh Tiêu hoàn toàn không tin lời của ả, tâm trạng cô kích động, trong giọng nói xen lẫn chất vấn bất đắc dĩ.
Tương Tư nắm chặt xe lăn bên cạnh, ngón tay nắm chặt lại càng chặt hơn, hốc mắt trào ra nước mắt.
"Lẽ nào, những lời Duật Tôn nói đều là thật? Chị, em không hiểu, tại sao chị phải làm cho chính mình đầy người thương tích?"
"Không! Chị không có!" Mạch Tương Tư giống như phát điên khua khoắng hai tay, "Chị không có, Sanh Tiêu, em sẽ không thể hiểu được. Chị ngồi xe lăn lâu như vậy, chị sợ đứng lên, chị không có gì cả, ra ngoài rất khó sinh tồn, chị không có bằng cấp, không giống như em có Duật Tôn phía sau, cái gì cũng giúp em lo hết..." Ả nghẹn ngào che mặt, "Chị không muốn rời xa em, chị sợ rằng chị vừa đứng dậy, cái gì cũng phải tự mình đối mặt, phải thừa nhận. Sanh Tiêu, chị đã không có dũng khí để tiếp nhận, thậm chí chị sợ phải ra ngoài tìm việc, sợ phải một mình ra ngoài, hai chân chị có thể đứng được, nhưng mà lòng chị đã tàn, không thể sống lại..."
Mạch Tương Tư ngã ngồi lại xe lăn, Sanh Tiêu nghe xong trong lòng cảm thấy chua xót, cắn răng cũng không thể nén được nước mắt, "Chị có thể nói cho em biết, em sẽ giúp chị, cho dù Duật Tôn biết, anh ấy cũng sẽ giúp chị."
"Không thể nào." Tương Tư gào khóc, bả vai co rúm lại một chỗ: "Nếu Duật Tôn biết người đẩy Tô Niên xuống lầu là chị, anh ta sẽ không bỏ qua cho chị, Sanh Tiêu, chị không muốn ngồi tù a..."
"Anh ấy sớm đã biết," Mạch Sanh Tiêu đi tới, bàn tay nhẹ đặt lên vai Tương Tư, "Anh ấy đã đồng ý với em sẽ không truy cứu chuyện kia, chị đừng sợ."
"Thật vậy sao?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạch Tương Tư từ trong lòng bàn tay ngẩng lên.
"Thật."
Tương Tư nắm lấy tay em gái, "Sanh Tiêu, có phải em giận chị không nói cho em biết? Xin lỗi, chị thật sự quá sợ hãi, ngay cả chính mình cũng không dám đối mặt..."
Mạch Tương Tư thầm nghĩ, nên nói thế nào mới có thể giấu được Mạch Sanh Tiêu, vẻ mặt ả không ổn, lo lắng bất an, "Chị thật sự không cố ý, Sanh Tiêu, bình thường chị cũng không đứng lên, dù biết chân chị rất ổn, chị cũng không dám đứng dậy, luôn luôn ngồi trên xe lăn..."
Lí do như vậy, Mạch Sanh Tiêu trước đây sẽ tin.
Lời nói dối của Tương Tư không thể nói là hoàn hảo, nhưng ả là người thân duy nhất của Sanh Tiêu. Chỉ dựa vào việc trước kia cô luôn tin tưởng ả, sẽ có thể xóa đi hoàn toàn sự gượng ép.
Mạch Tương Tư lại khó có thể đối diện, dù thế nào ả cũng không thể phá được trở ngại tâm lý, không thể lập tức đứng lên, có thể ả hoàn toàn không cần phải...làm ra những việc kia. Sanh Tiêu Tiêu suy nghĩ tỉ mỉ, những việc như thế này, đều có một điểm giống nhau không ngoại lệ, điều là khiến cho mâu thuẫn giữa cô và Duật Tôn ngày càng lớn.
Nếu nói là Tương Tư muốn cô rời đi, hoàn toàn không cần phải...trở nên như vậy, lý do duy nhất...
Mạch Sanh Tiêu không dám nghĩ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc