Ghen ghét“Sanh Tiêu, chị rất lo cho em nên tới xem thế nào.”
Ánh mắt Duật Tôn liếc qua đống hành lý dưới chân Thư Điềm, hừ, xem thế nào mà lại mang hết đồ đạc tới đây thế kia à?
“Chị à, em thật sự không bị sao đâu, chị nhìn này, chẳng phải em vẫn lành lặn ngồi ở đây sao?”
“Chị Tương Tư lo lắm, đáng nhẽ muộn thế này thì không nên tới đây.” Thư Điềm đẩy Mạch Tương Tư về phía trước “Cuối cùng thì chị cũng có thể ngủ một giấc thật ngon rồi nhé.”
“Thư Điềm, mấy hôm nay làm phiền cậu quá.”
“Hai chúng ta là một mà. ”
Mạch Sanh Tiêu đứng lên, cô không muốn nói sự thật cho Tương Tư biết. Cô chỉ định nói với chị mấy câu để chị yên tâm rồi nhờ Thư Điềm đưa chị về. Không ngờ đôi chân giẫm phải tà váy dài nên vấp ngã, Sanh Tiêu nằm sõng soài trên sàn, lúc đứng lên, hai tay quơ quơ mò mẫm lung tung, đôi bàn tay sờ phải bánh của xe lăn. Duật Tôn thấy vậy thì kéo cánh tay cô lại, ra sức nhấc cô đứng lên.
Thư Điềm giật mình hoảng sợ “Sanh Tiêu, cậu có sao không?”
Mạch Sanh Tiêu quay về phía Thư Điềm, đôi mắt trống rỗng cố mở ra thật to để che giấu sự hỗn loạn của cô, miệng mấp máy “Mình không sao.”
“Sanh Tiêu, cậu đừng lừa mình, mắt cậu bị làm sao thế?”
Tương Tư cũng phát hiện ra có điều không ổn “Em đừng giấu chị, mau nói cho chị biết đi “
“Tạm thời thì mắt của cô ấy không thể nhìn thấy.” Duật Tôn cảm thấy chuyện này không cần thiết phải giấu diếm.
“Cái gì? Tại sao lại thế?” Tương Tư sợ hãi thốt lên, ngay lập tức dòng nước mắt lăn dài trên gò má cô ta, “Thế đã đi khám chưa? Bác sĩ nói thế nào?”
“Chị.” Mạch Sanh Tiêu vươn tay ra, Tương Tư vội vàng nắm lấy “Bây giờ em đang uống thuốc, chắc chắn sẽ nhanh khỏi thôi.”
“Thật hả? Khỏi thật không? Chị sợ lắm, nếu mà mắt em vĩnh viễn không nhìn thấy được thì phải làm sao đây?”
Thư Điềm đứng sau lưng Tương Tư vội vàng an ủi “Chị Tương Tư, bây giờ y học phát triển lắm rồi, căn bệnh nhỏ như con kiến thế này nhất định là sẽ chữa được.” Dù cô rất lo nhưng lại tỏ ra không sao hết, vì nếu cô không bình tĩnh thì Mạch Sanh Tiêu sẽ càng tuyệt vọng.
“Đúng vậy.” Tương Tư nói tiếp lời cô, “Chắc chắn sẽ chữa được, không sao cả.”
“Chị ơi.” Sanh Tiêu ngồi xuống trước mặt chị gái, khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên nhìn “Em xin lỗi vì không gọi điện sớm hơn cho chị được, để chị ở nhà một mình. Vì em không tốt.”
Mạch Tương Tư vuốt nhẹ tóc em gái “Không sao đâu, còn có Thư Điềm mà.”
“Ôi trời, hai người khách sáo quá.” Thư Điềm xua tay “À mà chị Tương Tư ơi, dù sao chị ở nhà em cũng quen rồi, hay là cứ về nhà em ở đi.” Thư Điềm nghĩ, mối quan hệ của Mạch Sanh Tiêu và Duật Tôn sẽ khiến Tương Tư thấy khó xử khi ở lại Hoàng Duệ Ấn Tượng.
“Chị phải ở bên cạnh Sanh Tiêu, bây giờ mắt con bé không nhìn thấy, chị lại càng lo lắng hơn.” Mạch Tương Tư nắm chặt lấy tay Sanh Tiêu, dì Hà biết ý của Duật Tôn là muốn đón Sanh Tiêu trở lại nên nói đỡ thêm vào “Đúng thế, đúng thế, hàng ngày có Tương Tư ở đây Mạch tiểu thư sẽ đỡ buồn hơn.”
Duật Tôn nghe xong cũng gật đầu.
Dì Hà mời Thư Điềm và Tương Tư ngồi, Duật Tôn đứng dậy lên lầu chuẩn bị đi tắm, Thư Điềm thấy y biến mất ở trên đầu cầu thang, mời vội cầm lấy tay Sanh Tiêu hỏi “Nói thật cho mình biết đã xảy ra chuyện gì? Mắt cậu làm sao thế này?”
“Thư Điềm, Nghiêm Trạm Thanh bị dao đâm, sống ૮ɦếƭ chưa rõ, Tô Nhu là nhân chứng, cô ta khai mình là hung thủ. Mình vừa được Duật Tôn đưa từ Cục cảnh sát về, thật sự là bây giờ mình cũng rất bấn loạn, tất cả như một cơn ác mộng.”
“Đồ hèn hạ.” Thư Điềm không nhịn được, chửi rủa “Vậy hung thủ thật sự là ai?”
“Cố Tiêu Tây.”
“Kẻ hèn hạ thứ hai! Liệu có phải cô ta với Nghiêm Trạm Thanh cùng một ruộc không?” Thư Điềm thấy chóng hết cả mặt.
“Cố Tiêu Tây là người Nghiêm Trạm Thanh cài vào bên cạnh Duật Tôn, còn vì sao cô nàng muốn Gi*t anh ta, chắc là tại yêu quá hóa hận.”
“Đúng là một người đàn bà khủng khi*p.”
“Vậy chuyện gì đã xảy ra với mắt của em?” Mạch Tương Tư tỏ vẻ quan tâm hỏi han.
“Vì tai nạn xe lần trước để lại di chứng máu tụ, bác sĩ bảo không phẫu thuật được, chỉ có thể uống thuốc cho khối máu đó tan dần, sau này sẽ nhìn thấy lại được.”
“Sanh Tiêu, không sao đâu.” Thư Điềm cố ra vẻ bình thường để an ủi cô. “Nhiều người bị tai nạn rơi vào tình trạng thế này lắm. Ngày trước có lần mình ngã xe đạp, mắt cũng bị mờ đi đấy.”
Mạch Sanh Tiêu mỉm cười, người thật lòng quan tâm mình là như thế đấy, dẫu biết là nói dối vụng về như thế nhưng vẫn bằng lòng tỉ mỉ dệt nên lời nói dối ấy. Thư Điềm không phải có ý xấu, đơn giản vì muốn cô được yên tâm thôi.
Lúc này, cô chợt nhớ ra khi cô hỏi Duật Tôn có nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài kia không, y cũng đã lừa cô rằng y không nhìn thấy.
Thật là, giấu đầu hở đuôi.
Thư Điềm ngồi thêm một lúc thì nhận được điện thoại của Tang Viêm “Sanh Tiêu, hôm nào rảnh mình sẽ tới thăm cậu, tiện thể mang cả Hải Bối đến nữa. Cậu nghỉ ngơi cho thật tốt, đừng nóng vội cũng đừng sợ hãi biết không?”
“Mình biết, cậu mau về đi, không còn sớm nữa.”
Dì Hà tiễn Thư Điềm ra về, lúc quay vào thì đóng cửa lớn lại “Tương Tư, phòng của cháu dì đã dọn dẹp xong rồi, mọi thứ của cháu dì vẫn để nguyên chỗ cũ, bây giờ dì đưa cháu về nghỉ ngơi nhé.”
“Dì Hà, dì cứ đi ngủ đi, cháu muốn nói chuyện với Sanh Tiêu một lát.”
“Cô ấy cần nghỉ ngơi sớm, dì Hà, đưa cô ấy lên lầu đi.” Duật Tôn tắm xong đi xuống lầu, đang vào phòng khách.
“Tôi không ngủ được, chị tôi muốn nói chuyện, tôi sẽ ngồi ở đây thêm một lát nữa.”
Duật Tôn kéo Mạch Sanh Tiêu đứng lên, đi thẳng về phía cầu thang, Sanh Tiêu đành đi theo y. Mặt Tương Tư sa sầm lại, vì sao mắt Sanh Tiêu mù mà Duật Tôn vẫn không hề ghét bỏ, còn chân cô ta cũng tàn tật nhưng chưa lần nào y chịu liếc mắt nhìn?
Bây giờ, hai người đều như nhau, Sanh Tiêu không hơn cô ta thứ gì.
Duật Tôn đưa Sanh Tiêu tới đầu cầu thang, rồi bảo dì Hà dắt cô lên lầu.
Mạch Sanh Tiêu thấy y đứng yên, biết ngay là Duật Tôn muốn nói chuyện riêng với Tương Tư. Cái mồm của y thì nói ra được điều tốt đẹp gì? Chị cô vừa mới tới, dù Sanh Tiêu không nhìn thấy gì nữa nhưng cô không cho phép người khác bắt nạt Tương Tư.
“Sao anh không lên?”
“Tôi còn có việc.” Ánh mắt y liếc về phía Tương Tư đang ngồi cạnh ghế sô pha.
“Nếu anh không lên, tôi cũng không lên.” Mạch Sanh Tiêu nắm lấy góc áo Duật Tôn nhất định không buông “Tôi sợ tối. ”
Những câu nói kiểu này thật khó mà được nghe Sanh Tiêu nói, dù bây giờ Duật Tôn có chuyện giời chuyện đất gì thì y cũng tình nguyện vứt hết sang bên cạnh. Y quay lại bảo với dì Hà, “Vậy thì lên lầu, mấy người cũng nghỉ sớm đi.”
“Chị, chị đi ngủ nhé, mai ngủ dậy em sẽ nói chuyện với chị.”
Y ôm eo Mạch Sanh Tiêu đi lên lầu. Tương Tư bắt đầu thấy khâm phục Sanh Tiêu, chỉ cần mở miệng nói một câu đã kéo được Duật Tôn đi, cô ta biết ý của Sanh Tiêu là không muốn cô ta và Duật Tôn ở riêng với nhau.
Con bé này cũng khôn ranh lắm, cả chị ruột cũng đề phòng. Mạch Tương Tư thầm nghĩ, nhất định vì hiện tại Sanh Tiêu không nhìn thấy nên muốn đề phòng cả bọn họ.
Dù gì đi nữa người như Duật Tôn chẳng phải dễ tìm, huống hồ bây giờ đôi mắt con nhỏ lại mù, bây giờ Duật Tôn còn tạm thời muốn nó là do nó gặp may mà thôi.
Mạch Sanh Tiêu bước từng bước theo y lên lầu, cô buông bàn tay đang cầm lấy vạt áo của Duật Tôn ra, y quay lại nắm lấy tay cô nhưng bị cô ngăn cản “Duật Tôn, vừa rồi anh muốn nói chuyện gì với chị tôi?”
Y lơ đãng nheo đôi mắt đào hoa lại “Tôi có chuyện gì để nói với cô ta?”
“Anh đừng gạt tôi, mắt tôi mù nhưng lòng tôi lại nhìn thấy rất rõ. Duật Tôn, chị tôi đã làm gì xúc phạm anh? Chị ấy muốn sống bên cạnh tôi thì có gì là sai. Anh không cần phải từng giờ từng khắc muốn đuổi chị ấy đi, nếu anh muốn làm vậy thì anh cho cả tôi đi cùng chị ấy luôn đi.”
“Mạch Sanh Tiêu, rốt cuộc thì chị em chiếm vị trí quan trọng đến mức nào trong lòng em?”
“Tôi không còn người thân, nếu một ngày nào đó chị ấy không ở bên cạnh tôi. Duật Tôn, anh nói xem, tôi sẽ nỗ lực học hành, cố gắng kiếm tiền vì ai đây?” Sanh Tiêu kiên cường được đến hôm nay đều bởi vì phía sau cô còn Mạch Tương Tư.
“Một ngày nào đó em sẽ có cuộc sống của riêng mình.”
Cô giơ hai tay dò dẫm phía trước, muốn tìm đường về phòng. Ở sau lưng cô Duật Tôn nói thêm một câu “Chẳng lẽ em chưa bao giờ nghĩ, chị em không tốt như em tưởng tượng, em vẫn tin tưởng cô ta sao?”
Sanh Tiêu càng bước nhanh hơn, cô không mò mẫm tìm đường nữa cứ bước lung tung theo bản năng, khi trán sắp đâm sầm vào khung cửa thì Duật Tôn chạy tới, bàn tay to lớn đặt lên trán cô, kéo mạnh cô về phía mình “Tôi không nói nữa, nào đi thôi, đi ngủ.”
Y giúp Mạch Sanh Tiêu vào trong phòng, cô ngồi ở mép giường “Anh bật đèn à?”
Duật Tôn đứng dậy, tắt đèn.
“Anh bật lên đi, dù sao tôi cũng không nhìn thấy.” Hai tay của cô để bên mép giường sờ tìm cho mình chỗ ngồi thoải mái hơn, “Duật Tôn?”
“Làm sao vậy?”
“Rốt cuộc thì anh làm gì? Tôi biết anh có tiền, rất nhiều tiền, có công ty riêng, đôi khi anh xấu xa đến hết thuốc chữa, nhiều lúc lại khó đoán và khó thấu hiểu, ví dụ như anh chơi piano rất giỏi, anh tốt nghiệp trường nào vậy?”
“Em có nhiều vấn đề thật.” Duật Tôn ngắt lời cô, ôm cô ngả ra giường “Nhắm mặt lại, ngủ.”
“Tôi nhắm rồi mà.” Sanh Tiêu nắm lấy áo y. “Nhưng nếu không nói chuyện thì tôi không phân tán được sự chú ý, sẽ không ngủ nổi.”
Duật Tôn nằm sát vào cô “Thật sự muốn nghe?”
Mạch Sanh Tiêu gật gật đầu.
Y sẽ nói, nhưng không nói sự thật cho Sanh Tiêu biết, “Tôi là doanh nhân, còn chuyện đàn dương cầm, là mời giáo viên về dạy hồi còn ở nước ngoài.”
“Thật không?” Mạch Sanh Tiêu nửa tin nửa ngờ, không hỏi thêm gì nữa.
Hai người nằm nói chuyện. Vì mấy ngày nay Duật Tôn đều không được ngủ đủ giấc, nên chẳng bao lâu đã dựa sát vào Sanh Tiêu ngủ say.
*
Y lờ mờ cảm thấy cơ thể trong Ⱡồ₦g иgự¢ mình đang run rẩy, bên tai nghe thấy những tiếng nức nở nho nhỏ. Duật Tôn mở mắt ra, ánh trăng bên ngoài hắt lên mặt Sanh Tiêu từng khoảng sáng loang lổ. Hai mắt cô mở to, lộ ra khuôn mặt tràn đầy nước mắt.
Mạch Sanh Tiêu sợ làm y tỉnh giấc, nên cắn mu bàn tay ngăn tiếng khóc. Thì ra, không phải không sợ hãi, càng chẳng phải không để ý, lạc quan là do bản thân ép buộc phải tỏ ra mình chịu đựng được mà thôi.
Không chịu được thì làm sao? Mắt cũng chẳng sáng ra được.
Đến thời điểm phải tiếp nhận sự thật, thật khó khăn.
Ngày trước Mạch Tương Tư bị liệt cả hai chân, muốn tự sát. Sanh Tiêu không hiểu đó là cảm giác thế nào.
Duật Tôn không lên tiếng, cánh tay y ôm cô càng chặt, cọ mặt vào cổ cô, thật nhẹ.
Mạch Sanh Tiêu sợ hãi co người lại. Cô không biết Duật Tôn đã tỉnh, vội che miệng lại, xoa xoa đôi mắt mọng nước.
Sanh Tiêu ngủ rất muộn, khi Duật Tôn thức dậy, cô mới vừa thi*p đi.
Duật Tôn cẩn thận kéo chăn đắp lên vai cô, thay quần áo mới xuống nhà.
Hoàng Duệ Ấn Tượng lại trở về như xưa, cứ như chuyện Cố Tiêu Tây chưa bao giờ xảy ra.
Dì Hà đã làm xong bữa sáng, đang bày lên bàn còn Tương Tư xếp bát đũa. Hôm nay cô nàng mặc bộ váy liền dài màu trắng, mái tóc xoăn buộc lên cao, nhìn trẻ hơn bình thường rất nhiều.
“Anh dậy rồi à?”
Duật Tôn đi tới, nói “Dì Hà, dì lên thư phòng của tôi dọn dẹp đi, tôi ở đây đợi dì làm xong.”
“Dạ.”
“Sanh Tiêu vừa mới ngủ, đừng đánh thức cô ấy.”
“Dạ.”
Duật Tôn quay lại, ngồi xuống ghế sô pha, Tương Tư thấy vậy cũng đoán được ý của y, “Tôi biết là anh ghét tôi vướng víu tay chân, nếu anh muốn thì tôi dọn đi cũng được.”
“Đừng nói là một Mạch Tương Tư, đến trăm Mạch Tương Tư tôi cũng nuôi được, nhưng tôi muốn cô hiểu, tôi nuôi cô, bởi vì Sanh Tiêu là em gái cô, nói cách khác, cô mà đứng trên đường cái tôi cũng không muốn liếc mắt nhìn. Ý tôi thế nào cô phải biết rõ.”
“Rốt cuộc thì anh muốn nói gì?” Nụ cười trên mặt Tương Tư vỡ vụn.
“Làm tốt chuyện mà chị của Sanh Tiêu cần làm, chân cô, tôi sẽ chữa khỏi, nếu cô muốn đi học, tôi sẽ tạo điều kiện, nếu cô muốn kinh doanh, tôi sẽ cho cô tiền, vậy đã đủ chưa?”
“Tôi không hiểu ý của anh, tôi vốn là chị gái Sanh Tiêu.”
“Mạch Tương Tư, có một số việc không cần tôi phải nói rõ ràng đúng không? Tôi đã cho người kiểm tra điện thoại của cô, lẽ ra Sanh Tiêu và Nghiêm Trạm Thanh đã chia tay, không có lý do gì để cô giữ liên lạc với anh ta. Ngày đó Nghiêm Trạm Thanh tìm được chỗ ở của hai người, là do cô chỉ phải không? Cô có biết, chính vì điều đó đã khiến Sanh Tiêu suýt nữa thì bị hại, bây giờ những chuyện phiền toái cứ chồng chất lên nhau, cô dám nói cô không liên quan?” Duật Tôn vuốt chiếc điện thoại trong túi áo, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Mạch Tương Tư.
“Tôi không nghĩ được nhiều như thế, tôi chỉ thấy Nghiêm Trạm Thanh thật lòng yêu Sanh Tiêu, Sanh Tiêu cũng thích anh ta. Anh đã từ bỏ rồi, Sanh Tiêu có quyền theo đuổi hạnh phúc.”
“Vậy sao? Ngay cả cô cũng thấy Sanh Tiêu thích Nghiêm Trạm Thanh cơ đấy.”
Lông mày Tương Tư nhướn lên “Điều đó là đương nhiên.”
Môi mỏng của Duật Tôn khẽ nhếch “Tôi thấy cô có mắt cũng như mù, có phải ngồi xe lăn lâu quá rồi nên các bộ phận khác cũng hỏng hết?”
“Anh”
“À còn nữa, vào ngày kết hôn của Nghiêm Trạm Thanh, cô cũng nói chuyện điện thoại với anh ta, bản điều tra của tôi ghi lại đầy đủ cả.”
Ánh mắt Tương Tư không giấu nổi nỗi kinh hoàng “Anh dựa vào cái gì mà điều tra tôi? Lúc trước chúng tôi coi như cũng có quen biết, tôi chỉ gọi điện chúc mừng thôi.”
“Tôi không có thời gian nghe cô giải thích.” Duật Tôn mất hết kiên nhẫn, bàn tay buông xuống “Tôi mặc kệ cô nói thật hay vẫn đang giả dối, hãy nghĩ đến chuyện cô chỉ còn một người em gái, làm gì cũng nên có chừng mực.”
“Tôi không làm, anh hiểu lầm tôi rồi.”