Chia lyDuật Tôn nói xong chữ cuối cùng, nghe được trong miệng Mạch Sanh Tiêu phát ra âm thanh nghẹn ngào đầy bi thương.
Tay anh vỗ nhẹ bả vai Sanh Tiêu, anh chỉ muốn nói cho cô thêm hiểu về anh, chứ không có ý gì khác, bởi vì mọi thứ đều là của quá khứ.
"Tên Quách Thắng đó……?"
"Năm anh hai mươi lăm tuổi, ngày giỗ của mẹ anh chính là ngày hắn phải trả giá cho những gì hắn gây ra, anh đã tự tay Gi*t hắn!"
Sanh Tiêu ôm chặt eo Duật Tôn, loại hận thù này, khi cô chỉ là người nghe kể lại cũng có ý nghĩ muốn Gi*t người, chớ nói chi Duật Tôn là người bị hại trong cuộc chiến tàn nhẫn đó, toàn thân Mạch Sanh Tiêu run rẩy, những nơi đầy tội ác dơ bẩn đó nên biến mất khỏi thế giới này là tốt nhất.
Cô nghĩ đến Bân Bân sau này sẽ có khả năng có một tuổi thơ đầy bi thương như Duật Tôn, Mạch Sanh Tiêu lòng nóng như lửa đốt, bàn tay trái của cô trượt đến иgự¢ Duật Tôn, lời muốn nói trong miệng rất nhiều, nhưng Sanh Tiêu phát hiện một chữ cô nói cũng không được.
Cuộc sống vốn là vậy, anh muốn sinh tồn trên thế giới ác nghiệt này thì phải giẫm lên từng mũi dao bước qua nó. Có thế mình mới không là kẻ bị tổn thương.
Tim Mạch Sanh Tiêu đau như cắt, nhắm đôi mắt lại, lúc này, trong nội tâm của cô bị lấp đầy bởi một loại đau thương, phẫn nộ không thể diễn tả nên lời, cô muốn chửi mắng lớn tiếng, thậm chí cô hối hận tại sao khi đó cùng Ân Lưu Khâm nói nhiều như vậy, loại người như hắn, chỉ xứng đáng ở địa ngục không nên tồn tại trên thế giới này.
Duật Tôn nghe bên tai truyền đến tiếng thở hổn hển, cánh tay anh kéo Sanh Tiêu lại, đặt trên trán cô một nụ hôn.
"Ngủ đi."
"Em chưa muốn ngủ." Mạch Sanh Tiêu buồn ngủ vô cùng, con mắt sưng như hai quả đào, chỉ cần cô không nhắm mắt, thời gian sẽ không chuyển động chứ?
Ánh mắt Duật Tôn hiện lên sự yêu thương, trong lòng cô nghĩ cái gì, anh đều nhìn thấu tất cả.
Anh xốc chăn lên, cầm lấy áo ngủ bên cạnh khoác vào.
"Anh đi đâu?"
"Anh đi uống nước."
Mạch Sanh Tiêu nghe vậy, lúc này mới buông tay.
Duật Tôn cũng không có ý định bật đèn, trong phòng ngủ tối om như mực nhưng có thể đi lại rất thuận lợi, anh lấy ra một ly thủy tinh, rót nước ấm vào. Tay anh mò đến tủ rượu bên cạnh, lấy một viên thuốc màu trắng bỏ vào trong ly.
Mạch Sanh Tiêu dịch chuyển thân, cô mở đèn ở đầu giường.
Duật Tôn trở lại trước mặt cô, anh đặt ly nước vào tay cô," Uống chút nước đi, nếu không cổ họng sẽ không thoải mái."
Sanh Tiêu không nghi ngờ anh, đúng lúc cổ họng cô cũng khô rát vì thiếu nước, cô tiếp nhận liền uống một hơi.
Anh vẫn giữ kín như bưng, không nói gì thêm, đôi mắt nhìn chằm chằm vào sắc mặt tái nhợt của Mạch Sanh Tiêu, anh đem ly nước đặt ở bên cạnh, tựa nửa người vào giường.
Mạch Sanh Tiêu tiện thể đem đầu gối lên bụng Duật Tôn," Anh mang em đi cùng nữa, có anh bên cạnh em cái gì cũng không còn sợ."
Ngón tay thon dài của anh vuốt mái tóc của cô," Mang em theo làm gì? Dù gì cũng không phải đi du lịch."
" Muốn em ở nhà chờ anh, em thật sự chờ không được."
Con ngươi Duật Tôn trở nên u ám nhìn xa xa," Tay của anh bị thương, nếu không, anh thật muốn cùng em đánh hết bản nhạc đó......" Môi mỏng anh nhếch lên, nửa câu sau đó liền nuốt vào trong bụng, anh muốn nói, nếu như có thể, Sanh Tiêu......
Em phải tự tìm lại bàn tay phải của mình, vì anh đây cuối cùng cũng không có thể là bàn tay kia của em.
Người phụ nữ trong иgự¢ không có động tĩnh gì.
Duật Tôn cảm thụ được sự mềm mại trong lòng bàn tay của mình, anh tham luyến khoảng thời gian bình lặng lúc này, không đành lòng cứ như vậy mà buông tay ra.
Mạch Sanh Tiêu ngủ rất sâu.
Duật Tôn cẩn thận đem cô đặt ngay ngắn trên giường, tay anh ôn nhu vuốt ve từng nét trên khuôn mặt cô, càng làm cô thoải mái ngủ trên gối.
Chia ly thì đau khổ, nhưng chẳng thà để một người gánh chịu, còn để cả hai cùng chịu khổ như thế.
Ánh mặt trời chiếu sáng cả phòng ngủ.
Trên chiếc giường lớn là thân ảnh thon gầy vùi trong chăn. Dưới sàn nhà là những mảnh quần áo vừt lung tung chứng tỏ một đêm hoan ái triền miên đã xảy ra tại đây.
Mạch Sanh Tiêu ngủ rất ngon, lông mày cô vẫn nhíu chặt, chiếc chăn màu đen bao lấy cả thân cô, chỉ để lộ cái đầu đặt trên gối, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, bàn tay phải đặt ngoài chăn để lộ ra hai vết thương chồng chéo lên nhau thật dữ tợn.
Dì Hà cung kính đi tới cửa gõ nhẹ vài tiếng nói," Sanh Tiêu, con tỉnh chưa?"
Trong phòng yên tĩnh không tiếng động, dì Hà đành phải đi xuống lầu.
Tới gần giữa trưa, Mạch Sanh Tiêu mới thức giấc.
Cô giơ cánh tay lên, năm ngón tay che trước mặt, từng tia nắng như dát vàng len lỏi qua khe hở bàn tay cô, Mạch Sanh Tiêu khó chịu thở nhẹ một hơi, cảm giác đôi mắt đau rát hơn cả người bị chọt cho mù.
Cả hai mắt sưng đỏ như quả trứng, chỉ có thể mở ra một ít.
Sanh Tiêu vẫn nằm lì trên giường không nhúch nhích, tay cô chạm đến bên cạnh giường.
Không còn hơi ấm chỉ một khoảng trống không.
Bàn tay trái của Mạch Sanh Tiêu dần nắm chặt lại, nắm chặt thành quyền. Duật Tôn đã đi.
Chuỗi nước mắt trực trào rơi bên gối, Sanh Tiêu uốn cong người như con tôm, răng cắn chặt tay của mình. Cô chỉ nhớ rõ, tối hôm qua Duật Tôn rót cho cô ly nước, cô cảm tháy rất buồn ngủ sau khi uống vào, nhiều đêm như vậy nhưng đêm hôm qua là đêm cô ngủ ngon nhất, không phải bận tâm, suy nghĩ đến chuyện gì.
Cô biết rõ Duật Tôn trước khi đi đã quyết định ૮ɦếƭ tâm với cô, bằng không, cũng sẽ không kể mọi chuyện rõ ràng cho cô.
Nhớ lại lời anh nói đêm qua, Mạch Sanh Tiêu hi vọng đây chẳng qua là một câu chuyện, nội dung vở kịch đó chưa bao giờ là hiện thực, càng sẽ không xảy ra ở trên người Duật Tôn.
Bàn tay Sanh Tiêu lần nữa chạm khoảng trống bên cạnh, ga giường không còn những vếp nuốt thẳng thớm vì anh đã từng ngủ đêm qua, cô đưa tay lướt qua, mắt thấy những dấu vết kia trong lòng cô cảm giác bàn tay như được khôi phục lại nguyên vẹn.
Nước mắt quanh tròng càng đôi mắt càng đau rát hơn, cô vội lau khóe mắt, không thể khóc nữa, vì khi Bân Bân cùng Duật Tôn trở về , cô sẽ không còn cơ hội thấy rõ mặt của bọn họ nếu cứ khóc mãi như vậy.
Sanh Tiêu đứng dậy đi về phía tủ quần áo, cô vừa mở tủ ra, đập vào mắt đầu tiên là bộ đồ gia đình cô mua lúc trước ở siêu thị.
Mạch Sanh Tiêu vươn tay khẽ vuốt, đến góc áo cô nắm chặt lại đến mức bàn tay trắng bệch. Một lúc sau mới chịu buông ra, chiếc áo hiện lên một góc nhăn nhúm.
Trong mắt Sanh Tiêu lộ vẻ bối rối, cô lập tức cầm lấy áo đi về chỗ bàn ủi sát cửa sổ, cẩn thận ủi lại từng góc áo vì quá chăm chú mà bị phỏng.
Thoáng cái đã tới giờ cơm trưa.
Dì Hà lần nữa lên lầu, bà gõ nhẹ cửa," Sanh Tiêu?"
Mạch Sanh Tiêu dường như không nghe thấy, dì Hà nghe được trong phòng ngủ có động tĩnh, bà vặn cửa đi vào, mới bước được hai bước, quả nhiên gặp Sanh Tiêu mặc áo ngủ đứng ở trước cửa sổ.
Dì Hà đến bên cạnh cô ," Sanh Tiêu, tới giờ ăn cơm."
Lúc này, Mạch Sanh Tiêu mới nghe được âm thanh của bà, Sanh Tiêu kinh ngạc ngẩng đầu," Dì Hà, sao dì lại vào đây?"
" Là Duật Thiếu bảo dì hôm nay phải trở về biệt thự sớm, vì sợ con một mình ở nhà không chịu ăn cơm."
Mạch Sanh Tiêu cố nén chua xót trong lòng," Anh ấy rời đi lúc nào, dì có thấy không?"
" Có thấy," Dì Hà gật đầu," Trời còn chưa sáng, Duật Thiếu liền rời đi, ngay cả điểm tâm cũng không ăn."
Tim của Sanh Tiêu đập mạnh đến loạn nhịp, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Dì Hà đi qua, giúp cô thu dọn mọi thứ trên sàn," Ít nhiều gì con cũng nên ăn một chút, để thân thể suy sụp, Bân Bân phải làm sao đây?"
"Dì Hà, con nghĩ anh ấy sẽ không trở về nữa." Chứng kiến cảnh ngày hôm đó, đừng nói là dì Hà và chị Trần, mà ngay cả Mạch Sanh Tiêu cũng sợ hãi không ít.
"Sanh Tiêu, con mới cùng Duật Thiếu tốt trở lại, dì liền quay trở lại cùng hai người, sao con lại nói như thế, dì còn có thể không biết sao?"
Mạch Sanh Tiêu hiểu được dụng tâm của Duật Tôn, Sanh Tiêu nhịn không được ôm chặt dì Hà, người thân bên cạnh cô lần lượt rời đi, Ngự Cảnh Viên to như vậy, nếu như dì Hà không trở lại, Mạch Sanh Tiêu thật không biết, thời gian sau này cô phải vượt qua như thế nào.
Sanh Tiêu đi theo dì Hà xuống lầu, cô nhìn thấy ở trong phòng khách vẫn đặt nguyên vẹn chiếc đàn dương cầm ở đó.
Mạch Sanh Tiêu đi qua, đứng ngây người trước cây đàn dương cầm.
Dì Hà đem thức ăn bưng lên bàn," Sanh Tiêu, ăn cơm thôi."
Mạch Sanh Tiêu giơ tay lên cố sức lau nắp cây đàn, cứ một lần rồi lại một lần, kiên nhẫn lặp đi lặp lại hành động đó.
" Sanh Tiêu, đừng lau nữa, nó đã sạch rồi." Dì Hà nắm tay cô lại, kéo Sanh Tiêu đối mặt với bà.
" Dì Hà, chờ khi anh ấy trở về, chúng con có thể đánh đàn bình thường như ngày nào......"
" Tất nhiên, nhưng trước tiên con phải biết quý trọng thân thể mình, nhanh lên, đi ăn cơm......"
Mạch Sanh Tiêu ngồi trước bàn ăn đầy màu sắc hương vị nhưng với cô đều vô vị từ khi vắng bóng anh, mỗi lần ăn một ngụm cơm, đều nhai ở trong miệng, nuốt xuống không được mà nhai hoài cũng không xong.
Sau giờ cơm, Dung Ân cùng Nam Dạ Tước đi vào Ngự Cảnh Viên.
Anh tính tình nóng nảy đi vào liền quát tháo," Duật Tôn đâu, hắn đang ở đâu?"
Mạch Sanh Tiêu ngồi thừ người ở ghế sofa, Dung Ân bước đi đến bên người cô," Thật sự đã xảy ra chuyện?"
Sanh Tiêu cố gắng giữ vững tinh thần nhưng bởi vì những lời này lần nữa phá vỡ đi sự mạnh mẽ trong cô đang gầy dựng, ánh mắt Mạch Sanh Tiêu trở nên ௱ôЛƓ lung, nói không nên lời, chỉ có thể gật đầu.
"Cô đừng vội, từ từ nói."
" Là Bân Bân bị người ta mang đi rồi."
Mạch Sanh Tiêu chứng kiến Nam Dạ Tước ngồi đối diện cô, mày kiếm của anh nhíu chặt, sắc mặt vô cùng âm u.
Dung Ân cũng sốt ruột theo," Vậy bây giờ phải làm sao, đối phương đòi tiền hay là......"
Mạch Sanh Tiêu đem mặt vùi sâu vào trong lòng bàn tay," Bọn họ muốn mạng của Tôn."
" Hắn rời đi khi nào?" Nam Dạ Tước hỏi.
" Sáng nay."
" Dạ, anh nhanh tìm cách đi." Dung Ân một bên an ủi Sanh Tiêu, một bên thúc giục.
" Việc này, thật sự rất khó giải quyết," Vẻ mặt Nam Dạ Tước nghiêm trang," Nếu như cứng đối cứng vẫn không sợ, mẹ nó bị người ta nắm được thóp rồi, hiện tại Bân Bân đang trong tay đối phương, hành động hay lời nói chúng ta thiếu suy nghĩ, chẳng những không cứu được Bân Bân còn có thể xảy ra chuyện không may."
Mạch Sanh Tiêu gật đầu, cô đồng ý với lời Nam Dạ Tước nói, nói cho cùng căn cứ kia toàn những người kia biến thái tàn nhẫn, chỉ có bọn họ không thể tưởng được, chuyện gì chúng cũng có thể làm ra.
" Vậy làm sao bây giờ?" Dung Ân ngồi bên cạnh Nam Dạ Tước," Chỉ có thể nhẫn nại ngồi chờ?"
" Đừng nóng vội, sẽ có cách mà."
Sanh Tiêu cũng không có biện pháp nào khác ngoài việc ngồi chờ đợi.
5 ngày sau, nỗi buồn vô vọng cứ như ngồi chờ suốt 5 năm liền.
5 ngày qua, một chút tin tức về Bân Bân và Duật Tôn cũng không có, Mạch Sanh Tiêu cả ngày ngồi ở trong phòng ngủ, không muốn tiếp xúc với ai cả, càng không muốn nói chuyện.
Đến giờ ăn, cô liền ngoan ngoãn ăn cơm.
Cô ngồi trên giường lớn, điện thoại bên cạnh đột nhiên vang lên, Mạch Sanh Tiêu không chút nghĩ ngợi cầm lên nghe," Alo, Tôn, là anh sao?"
Đối phương truyền đến tiếng cười lạnh.
" Là tôi."
Sanh Tiêu không kịp vui mừng, bởi vì âm thanh cô nghe được không phải là Duật Tôn
" Anh là Ân Lưu Khâm?"
"A, thật cảm ơn em, vẫn còn nhớ đến tôi."
Mạch Sanh Tiêu hất càm lên, trong mắt lóe lên một tia căm hận," Tôi nói sai rồi, anh không phải là Ân Lưu Khâm, tôi nên gọi anh là Dạ Thần mới phải chứ."
" Sanh Tiêu, em vẫn khỏe chứ?"
Mạch Sanh Tiêu yết hầu khô khốc, hắn còn mặt mũi hỏi cô câu đó sao, cô có khỏe không hắn là người biết rõ nhất?
" Chồng của tôi cùng Bân Bân đang ở đâu? Anh đã làm gì bọn họ?"
Đối mặt với lời chất vấn của cô, hắn không giận chỉ cười huề" Tốt lắm, tôi đối đãi với bọn họ rất nồng hậu, bất quá, thì mất đi một người."
"Tôi biết rõ, con người hèn hạ như anh, sẽ không dễ dàng buông tha cho bọn họ."
"Tùy em muốn nói như thế nào thì chính là thế đó, Mạch Sanh Tiêu, tôi cũng nên tính sổ với em rồi, ngày mai, tôi sẽ kêu người tới đón em, dù gì em cũng nghĩ biện pháp cứu bọn họ mà, chi bằng đến nơi này, tôi sẽ cho gia đình em đoàn tụ."
Khóe miệngMạch Sanh Tiêu câu dẫn ra tạo thành nụ cười mỉa mai," Anh hà tất gì phải như vậy, lúc trước anh nói thẳng rằng muốn chúng tôi bị chia lìa mà? Anh cố tình đùa giỡn chúng tôi sao?"
" Em nói đúng rồi, tôi vốn rất thích trêu ghẹo người khác đặc biệt là gia đình của em!"
Dạ thần trong mắt che kín sự hung ác nham hiểm," Để mày nếm qua mùi vị bị ᴆục khoét tim như thế nào, thì mày liền hiểu được cảm giác của người mẹ quá cố của tao ra sao?"