Mùa đông.
Bầu trời đầy tuyết rơi trắng xóa như lông ngỗng.
Khí trời lạnh đến thấu xương, bầu trời vẫn một màu xanh thăm thẳm, những ngày này, chỉ thích hợp ở trong nhà sưởi ấm .
Nhín xuống biển mênh ௱ôЛƓ vô tận, bông tuyết rơi trên mặt biển, nhưng rất nhanh bị bọt nước cuốn trôi đi.
Một du thuyền khổng lồ giữa biển, mười tên vệ sĩ đứng ở boong tàu, dù tuyết có rơi trên vai, bọn họ cũng không dám lơ là phủi nó đi.
Bên trong du thuyền, tiếng đàn du dương hòa quyện cùng tiếng chảy của dòng nước.
Canh giữ trước cửa là tên bảo vệ lực lưỡng vạm vỡ, thế giới này vốn rất bất công, kẻ có tiền luôn ăn trên ngồi trước, còn bọn họ cả đời cũng không biết khi nào mới có thể hưởng thụ sự quyền quý đó.
Hạ Sơ Nhan mặc bộ lễ phục màu trắng, khoác chiếc áo choàng màu tím càng tôn lêm vẻ đẹp cao quý của bà, nếu như nhìn kỹ, cũng không ai có thể đóan được tuổi của bà, năm nay vừa mãn 30, hơn nữa được chăm sóc rất kĩ, người ngoài nhìn cứ ngỡ 20.
Người đàn ông bên cạnh ngồi trước cửa sổ, loay hoay với chiếc máy tính, ông ngồi bắt chéo chân tư thái nhàn nhã, toát lên khí phách tao nhã, làm người nhìn phải mê muội.
Ông tạm gác lại mọi công việc đang dở dang, đi đến sau lưng Hạ Sơ Nhan, ngón tay thon dài vuốt vai bà," Đi ra ngoài chơi nên hưởng thụ, buông lỏng bản thân một chút."
" Mấy ngày nữa có buổi trình diễn, khúc nhạc này em phải luyện nhiều lần."
Ông ngồi bên cạnh bà, đôi mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ," Thật khéo, mới vừa ra biển lại có tuyết rơi."
Hạ Sơ Nhan thu tay lại, dựa đầu vào vài ông ấy," Rất đẹp, cảnh tuyết rơi thật đẹp, ở thành thị vĩnh viễn không thể thấy được khung cảnh lãng mạn này."
Người đàn ông tướng mạo tuấn dật, chuyện tình của bọn họ được truyền thông mệnh danh ‘tình yêu thần thoại’, Hạ Sơ Nhan cùng ông coi như thanh mai trúc mã, bọn họ kết hôn sớm, song phương lập nghiệp tại đỉnh núi, bọn họ nói sau khi kết hôn, rất nhanh sinh ra nhiều con cái.
Hạ Sơ Nhan tính tình lãnh đạm ít nói, nhưng chồng của bà rất cưng chiều bà, truyền thông tận dụng hết khả năng, cũng không đào được vụ bê bối tình ái nào của ông.
" Đúng rồi, việc lần trước anh làm như thế nào?"
" Anh đã nhờ bên tài vụ đi làm rồi," Bàn tay người đàn ông khẽ vuốt đầu vợ," Biết rõ trong lòng em rất lo lắng, yên tâm đi, số tiền đợt này đủ cho bọn trẻ sống cả mùa đông này, phòng học bên ấy sẽ tu sửa vào đầu xuân, đến lúc đó, anh dẫn em đi xem xem."
" Thật tốt."
" Hiệu trưởng nói, cảm ơn chúng ta."
Hạ Sơ Nhan cười yếu ớt,"Số tiền đó đối với chúng ta mà nói không đáng là bao, có đôi khi em cảm thấy, thế giới này rất không công bằng.’
Người đàn ông cười dùng sức xoa nhẹ đầu của bà," Nghiên cứu Phật học đến mê mẩn."
Trong phòng ngủ, trên chiếc giường màu xanh nhạc có một cái đầu nhỏ chui ra, đứa bé trần trụi chạy đến trước mặt bọn họ," Ba, mẹ."
" Cục cưng," Hạ Sơ Nhan xoay người ôm lấy hắn," Quần áo giầy dép cũng không mặc, không sợ lạnh sao?"
" Mẹ, con không thích mẹ gọi cục cưng!"
" Con chính là bảo bối của mẹ."
Thực buồn nôn.
Hai tay đứa bé ôm cổ Hạ Sơ Nhan," Mẹ, trường học có những bạn gái suốt ngày khóc nhè, đó mới là cục cưng."
Bà ôm nó chui vào trong chăn, cầm lấy quần áo bên canh mặc từng cái một cho nó," Đúng, con là tiểu nam tử hán, tương lai còn phải bảo vệ ba mẹ, nhưng hiện tại, con còn nhỏ."
Đứa bé ngây ngô không hiểu," Mẹ, con không nhỏ con năm tuổi rồi."
" Nhìn con của anh, mới nhiêu đây đã muốn trưởng thành." Hạ Sơ Nhan đưa mắt nhìn chồng gắt giọng,"Anh nhìn đấy, em mặc kệ."
Người đàn ông xoay người, giúp đưa bé mang giầy." Theo anh, con như vậy rất tốt, anh rất thích."
Đứa bé mặc áo len màu xanh, chạy tới cây đàn dương cầm.
Nó bẩm sinh đã có tài năng hơn người, thậm chì còn truyền nhiễm từ mẹ của nó, từ nhỏ đối đàn dương cầm rất chuyên tâm để ý.
Nó ngồi trên ghế ở đàn dương cầm," Mẹ, tuần sau là ngày ký niệm thành lập trường, thầy giáo muốn con có tiết mục diễn tấu."
" Thật không, cục cưng giỏi quá."
Mặc dù nó rất bài xích cái tên này, nhưng nghe mẹ khích lệ, ca ngợi như thế làm nó rất thích. Tay nó thuần thục lướt trên phím đàn, dù sao cũng còn nhỏ, chỉ đánh được những khúc tấu đơn giản, Hạ Sơ Nhan đi không một tiếng động đứng sau lưng con trai, nó mới năm tuổi có thể đánh đàn thành thạo như vậy, tương lai, thế nào cũng thành đạt như bà.
" Mẹ, con muốn đánh đàn cùng mẹ."
Hạ Sơ Nhan đi tới bên cạnh con trai, nắm tay của nó," Hôm nay, mẹ dạy con thủ khúc mới, khả năng sẽ rất khó, cục cưng có lòng tin không?"
" Tất nhiên là có!" Nó gật đầu không suy nghĩ," Bởi vì con là con của ba, không sợ trời không sợ đất."
Hạ Sơ Nhan buồn cười," Ba dạy con sao?"
Người đàn ông ngồi trước vi tính nghe vợ nói như vậy, ông ngẩng đầu, khóe miệng nhếch lên, vợ chồng nhìn nhau cười.
Đứa trẻ luôn tíu tít bên cạnh Hạ Sơ Nhan một phút cũng không rời, khi đó nó không hiểu hạnh phúc là cái gì, với nó đơn giản chỉ là mỗi ngày trước khi ngủ có ba mẹ ở bên cạnh, khi mở mắt thức dậy, trông thấy ba mẹ nở nụ cười, hắn cảm thấy điều này giống như công việc hàng của ông mặt trời, ban ngày mọc ở phía đông, đêm đến lặn về phía tây, cho tời bây giờ nó vẫn không nghĩ tới, có một ngày, cuộc sống của nó, thậm chí cuộc đời của nó sẽ thay đổi đến nghiêng trời lệch đất.
Đánh đàn được một lúc, nó chạy đến bên ba.
Nó ôm cổ ông, ông kéo nó ngồi lên đùi mình.
" Ba lại nghiên cứu thị trường chứng khoán." Lúc đầu nó không hiểu những đường đồ thị xanh, đồ thị hồng hiện trên màn hình là cái gì, sau này ba nói cho nó biết, là cổ phiếu, chỉ là đến bây giờ nó nghĩ cũng không biết, vài cài đồ thị có thể đẻ ra tiền sao?
" Chờ cục cưng lớn một chút, ba dạy con."
Bọn họ đối với nó luôn dùng mọi cách che chở yêu thương, cũng như xem nó là chiếc thìa vàng, nhất định có số mệnh làm vua, dù là đến cuối cùng cos chán nản, hay hãm sâu Luyện Ngục, quanh thân hắn cũng tỏa ra một loại Vương Giả trời ban.
Hạ Sơ Nhan nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết dày đặc, xem ra trông chốc lát không thể ngừng được.
Bà lấy miếng bánh mì từ trong lò nướng, trên bàn bày sẵn thức uống nóng.
Bà đi tới cửa, vỗ nhẹ vào tấm cửa thủy tinh. Các vệ sĩ bên ngoài nghe được động tĩnh, vặn cửa mở ra, cung kính cuối đầu nói," Phu nhân, có gì phân phó?"
" Anh đi theo tôi một lát."
" Vâng."
Bên ngoài gió lạnh cả sống lưng, hơi gió bay trực tiếp vào phòng, Hạ Sơ Nhan mặc ít, cánh tay cảm giác lạnh buốt, cô trở lại trước bàn, đem chiếc khay trong tay đưa cho vệ sĩ," Anh đem xuống chia cho bọn họ, uống cho nó ấm cơ thể."
" Cám ơn phu nhân," Vệ sĩ vội vàng gật đầu," Cám ơn thiếu gia, tiểu thiếu gia."
Hắn bưng cái khay ra ngoài, thực ra những thứ này trong nhà hàng của du thuyền sẽ chuẩn bị, nhưng bọn họ từng nghe nói Hạ Sơ Nhan có tấm lòng nhân hậu, chỉ một câu hỏi han ân cần, có thể làm bọn họ ấm áp không ít giữa trời đông lạnh giá này.
Hạ Sơ Nhan đi tới chỗ hai ba con đang đứng, bọn họ đang vui đùa hăng say, tay phải dùng sức gõ bàn phím, đầu lông mày của bà khẽ bau lại," Nhìn thị trường chứng khoán có cái gì vui sao?"
Đến gần xem xét, mới phát hiện hai cha con đang chơi trò chơi.
Bà ngồi kế bên chồng, tay trái ông tự nhiên khoác ở thắt lưng bà, tay kia phối hợp với con xông pha về phía trước màn hình.
Hạ Sơ Nhan khóe miệng vẽ ra nụ cười, bà gối đầu lên bả vai ông, bà thực cảm ơn ông trời đã chiếu cố cho bà một mái ấm hạnh phúc như vậy.
Lần đi chơi này, vốn không có ý định ở qua đêm bên ngoài, nhưng vì thời tiết không tốt, chồng bà quyết định ở lại một đêm, ngày mai mang con trai đi du ngoạn.
" Ba, con nhớ ông nội......"
" Cục cưng láu lỉnh, tí nữa con hãy gọi cho ông nội, đừng làm ông nội lo lắng, biết không?" Duật lão gia tử từ trước đến nay tác phong làm việc luôn dứt khoát quyết đoán, duy chỉ có đứa cháu nội này được ông yêu thương hết mực, hận không thể suốt ngày nâng niu trong lòng bàn tay.
Duật gia vốn nắm trong tay hơn phân nửa kinh tế của Đông Nam Á, bối cảnh hùng hậu, Hạ gia có duy nhất một đứa con gái, gia cảnh ưu việt*, thời đại ấy lấy giáo dục làm trọng yếu, bởi vì hai nhà có quan hệ nhiều đời, nên chuyện đám cười của vợ chồng bọn họ cũng là chuyện nước chảy thành sông thôi.
*Ưu việt : cực tốt, ý chỉ có gia giáo có học thức đàng hoàng.
Đứa trẻ nói chuyện với ông nội xong, quay lại chơi máy tính.
Bao trùm cả bầu trời là màn đêm tĩnh mịch tối hơn mực, đèn trên chiếc thuyền đã bị tắt trước đó không lâu.
Ông không mang theo nhiều vệ sĩ lắm, cũng cẩn thận không cho thuyền tới gần vực sâu, vì tin tưởng nên cho rằng sẽ không gặp nguy hiểm gì.
" Ba, buổi tối có hải tặc không?" Đứa trẻ nằm trên giường lớn, thình lình hỏi.
Hai vợ chồng thay áo ngủ, Hạ Sơ Nhan thoa cho con kem em bé," Cái đầu nhỏ của con suốt ngày chỉ nghĩ có nhiêu đó? Tưởng đang xem TV sao?."
" Có hải tặc cũng không sợ, con sẽ đánh bọn họ, bảo vệ ba mẹ!" Nó nắm chặt tay như quả đấm, công phu của nó cũng không phải thhuộc hạng thường, thằng mập trong nhà trẻ cũng không phải đối thủ của nó.
Nhỏ như vậy nó có thể làm cái gì?
Nó cho là nó có thể, nhưng sau mới biết, nó chỉ là đứa trẻ lên năm cò thể làm gì ngoài bất lực trơ mắt nhìn.
Nó im lặng nằm trong иgự¢ mẹ, ngủ say.
" Rầm rầm rầm--"
Loạt tiếng súng nổi dậy xé tan màn đêm đông lạnh buốt, nguời đàn ông trên giường nhanh chóng thức giấc, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân ùn ùn…’, rất ồn ào như là muốn dẫm nát sàn gỗ.
" Xảy ra chuyện gì?" Người đàn ông cất cao giọng hỏi, bên ngoài không một tiếng trả lời vọng vào.
Hạ Sơ Nhan mở đèn lên, con trai trong иgự¢ mở to mắt nhìn bà," Mẹ?"
" Đừng sợ." Người đàn ông mặc áo choàng vào, mới đi được hai bước, trước cửa vang lên tiếng súng, ngay sau đó, cánh cửa bị dùng sức đá văng, tràn vào là đám người hung hăn như mãnh thú.
" Các người là ai? Muốn làm gì?"
" Mẹ!" Nó sợ hãi kêu lên, Hạ Sơ Nhan ôm nó vùi vào trong иgự¢.
Đứng đầu đám người đó tên Quách Thắng, hắn mặc bộ đồ đen đi ủng da, súng để bên hông, thuộc hạ sau lưng kéo một cái ghế qua, hắn tay phải sờ thắt lưng, viên đạn bay thẳng vào chân người đàn ông," Pằng--"
" Ông xã!"
" Ba"
Người đàn ông quỳ xuống đất.
Quách Thắng cười lạnh ngồi xuống," Tôi thích người khác quỳ cùng tôi nói chuyện."
" Các người muốn tiền? Tôi có thể cho các người." Người đàn ông chịu đựng cơn đau nhức kịch liệt, vết thuơng trên đùi toát máu ồ ạt như nước, ông cắn răng gắng gượng.
" Phải không? Ông có bao nhiêu tiền?"
" Chỉ cần để chúng tôi rời đi an toàn, bao nhiêu tiền không thành vấn đề" Người đàn ông ngẩng đầu, trán chảy đầymồ hôi," Tôi dùng tiền mua cả ba mạng nhà chúng tôi."
" Một triệu như thế nào?"
" Không thành vấn đề."
" Tôi nói là, một triệu một mạng."
" Có thể."
Quách Thắng đem súng đưa cho tên phía sau “Nếu tôi đây nói, tôi không cần tiền, chỉ cần mạng của các người? Sao hả?"
Bàn tay người đàn ông đè lại miệng vết thương,"Mạng chúng tôi, không đáng tiền, nếu là còn có ai ra giá cao, ta dùng gấp đôi mua lại."
Quách Thắng tay phải chậm rãi chỉ vào chồng của bà, Hạ Sơ Nhan thấy thế, sợ hãi chạy xuống giường kêu lên," Đừng—câu xin các người."
" Bà chính là Hạ Sơ Nhan?"
Bà chạy đến bên cạnh chồng," Đúng là tôi."
" Pằng--"
Một viên đạn bay vào chân kia của ông.
" Không--"
" Ba--"
" Cục cưng, trở về giường!" Hạ Sơ Nhan hai tay ôm lấy cơ thể của chồng ngã quỵ xuống, quay đầu lại nhìn con trai quát to. Trong ấn tượng của nó, mẹ chưa từng hung dữ như vậy, nó ngồi im trên giường, không dám lên tiếng lần nữa.
" Các người cuối cùng muốn cái gì, cầu xin các người, đừng làm hại chúng tôi......"
" Đem hắn kéo ra ngoài, ném xuống biển."
Ánh mắt Hạ Sơ Nhan lộ rõ sợ hãi, thần sắc tái nhợt, bà ôm chặc thân thể chồng không chịu buông," Đừng như vậy, các người muốn bao nhiêu tiền cũng được, nhưng đừng làm tổn thương anh ấy......"
" Cút ngay!" Hai người tiến lên, tùm tóc Hạ Sơ Nhan kéo qua một bên, chồng bà bị hai tên lực lưỡng lôi ra ngoài, máu chảy dài cả đường đi, trên chiếc áo ngủ của bà toàn mùi máu của chồng.
" Đừng mà--" Hạ Sơ Nhan vừa khóc vừa đứng dậy, một khi ném xuống biển chỉ có con đường ૮ɦếƭ.
Quách Thắng giơ chân đá иgự¢ bà làm bà lập tức ngã nhào xuống , một cổ mùi xông vào mũi bà, xương cốt trước иgự¢ bị hắn dùng sức đạp cho gãy. Hạ Sơ Nhan chịu đựng đau đớn cuộn người đứng dậy, bàn tay che иgự¢.
" Bùm--"
Bên ngoài truyền đến âm thanh bọt nước.
" Ông xã--" Bà gọi tên chồng thảm thiết, đứa trẻ ngồi trên giường bất chấp tất cả, chạy nhanh đến bên cạnh bà, nếu nó không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cũng biết ba đã xảy ra chuyện không may, nó cần bảo vệ mẹ lúc này," Mẹ, mẹ--"
" Cục cưng, đừng khóc." Hạ Sơ Nhan cố gượng chuyển động thân thể, cánh tay ôm chặc con trai, bà mơ hồ cảm giác được đêm nay dữ nhiều lành ít, đối phương mang rất nhiều người, mà trong tay cầm rất nhiều νũ кнí, hiển nhiên là có chuẩn bị trước mà đến.
Hạ Sơ Nhan nghĩ đến chồng ૮ɦếƭ trong nước biển lạnh như băng giữa trời đêm đông dày tuyết này, tim Hạ Sơ Nhan đau như thắt, thân thể bà đau nhức vẫn ôm chặc bảo vệ con.
" Ơ, đứa nhỏ này lớn lên thật kháu khỉnh a." Quách Thắng chỉ đứa bé trong иgự¢ Hạ Sơ Nhan.
" Các người muốn làm gì?"
Quách Thắng vung cái tát thật mạnh, Hạ Sơ Nhan lập tức phản kháng lại, Quách Thắng thấy thế, dùng chân đá không thương tiếc.
" Các người không được khi dễ mẹ tôi!" Nó xông lên phía trước che chở cho mẹ, vì nó còn nhỏ thể lực không bằng người lớn nên bổ nhào về phía trước liền bị người của Quách Thăng túm cổ áo, nó ra sức giãy dụa, nắm tay như quả đấm dùng hết khí lực tung vào bụng đối phương.
" Ranh con ૮ɦếƭ tiệt...... Anh Thắng, con mẹ nó, thằng nhóc này có học qua TaeKwonDo."
May mắn, nó chỉ là đưa trẻ lên năm, bằng không cái đánh lúc nãy đã làm hắn trọng thương.
Quách Thắng nắm bả vai của nó," Đau ૮ɦếƭ mày, đáng đời, cái này là kungfu mèo ba chân mày học được sao? Tầm thường."
" Thả tôi ra--" Nó liều mạng đánh lại," Mẹ!"
" Thả con tôi ra!" Hạ Sơ Nhan gắng gượng bò dậy mặc cho cơn đau ђàภђ ђạ, Quách Thắng nâng một chân lên đạp bả vai bà," Nếu muốn tôi không Gi*t nó, cũng có thể, trừ phi bà đáp ứng với tôi một điều kiện."
" Điều kiện gì?"
" Bà không phải là nghệ sĩ đàn dương cầm nổi tiềng sao? Đám người chúng tôi muốn nếm qua mùi vị của người nổi tiếng là như thế nào a? Hay bà cởi sạch quần áo đánh một bản nhạc, tôi sẽ tha mạng cho con bà."
" Các người--"
" Anh Thắng, ý kiến hay a." Khắp phòng biết bao ánh mắt thèm thuồng đòi khát nhìn Hạ Sơ Nhan, nó muốn đạp chân Quách Thắng, nhưng bị hắn níu lấy cổ áo, xách lên không trung chả khác gì xác một con gà," Đừng khiêu chiến sức chịu đựng của to, nói cách khác, mạng sống của nó ở trong tay cô »!"
" Không!"
" Mẹ--"
Hạ Sơ Nhan hai đầu gối quỳ rạp xuống đất, ngón tay run rẩy kéo dây áo ngủ.
Nếu như lúc này cho hắn một điều ước, hắn hi vọng có thể lớn thật lên, giống như thầy giáo từng nói, trưởng thành là một cây đại thụ, thay ba mẹ chống đở mưa gió.
Quách Thắng dùng lực đạo rất lớn, hắn túm chặt cố định đầu của nó, làm nó vươn hai tay nhưng không cách nào chạm đến mặt đối phương..
Cả người nó lúc nào như bay giữa không trung, nếu ném ra ngoài, không ૮ɦếƭ cũng tàn tật.
" Bên trong cũng cỡi."
Nó nghe được lời thô bỉ từ miệng người đàn ông đối mặt với nó.
Những tên đứng bên cạnh hắn cười mỉa mai, khi đó nó không hiểu lời hắn nói có gì vui vẻ để cười như vậy, nó thấy mẹ khóc không ngừng, dù bà có van xin cỡ nào nhưng không một ai để ý đến bà. Nó chứng kiến thân thể mẹ không một mảnh vai, còn đám người kia quần áo chỉnh tề, nước mắt quanh tròng nó giơ cánh tay lên muốn nện thật mạnh vào mặt Quách Thắng.
" Tụi bây muốn nghe khúc tấu gì?"
" Anh Thắng, tụi em thực không có tâm tình để nghe nhạc khi mỹ nhân ở trước mắt?"
" Trong đầu tụi bây suốt ngày chỉ có suy nghĩ nhiêu đó. Thôi cùng nhau học làm quý tộc." Quách Thắng đạp một cước vào thân Hạ Sơ Nhan," Thất thần cái gì? Nhanh đàn đi!"
Hai tên lực lưỡng lúc nãy vừa ném xác xuống biển chạy vào phòng chứng kiến cảnh xuân đặc sắc còn được xem miễn phĩ, cười khinh bỉ nói" A, có trò chơi hay như vậy sao không gọi bọn tao vào."
" Người đâu?"
" Đã ૮ɦếƭ dười biển rồi."
Đứa trẻ khóc thất thanh, nó hiểu ý nghĩa của từ ૮ɦếƭ, khi đó ông nội nói cho nó biết, nó không còn cơ hội gặp lại bà nội, bởi vì bà nội đến một nơi rất xa......
Nó cũng nghe được tiềng khóc thê lương của mẹ truyền đến, bọn họ ép buộc mẹ đánh đàn, cho tới bây giờ nó chưa từng nghe qua mẹ đánh khúc nhạc bi thương như vậy chả khác nào tiếng khóc đau buồn của con người đánh đàn.
" Mẹ......"
" Không được khóc, khóc tao lập tức Gi*t ૮ɦếƭ mày!" Quách Thắng một tay thả nó xuống đất, một tay vung thật mạnh vào mặt nó làm nó ngã nhào xuống đất.
" Đừng ᴆụng vào con tôi!"
Hạ Sơ Nhan chạy nhanh tới hai tay duỗi ra quỳ trên đất nói," Anh đã đáp ứng với tôi, sẽ bỏ qua con của tôi."
" A, lời của đàn ông, bà cũng tin sao?"
Quách Thắng nhấc chân phải lên, dẫm vào mu bàn tay của Hạ Sơ Nhan, hắn dùng sức muốn nghiền nát bàn tay đó.
" A--"
Tiếng xương gãy nghe đến rợn người. Hạ Sơ Nhan toàn thân mồ hôi lạnh, cũng được, dù sao cũng ૮ɦếƭ, cần gì phải xót cho một bàn tay. Bà cắn môi nhìn con trai bên cạnh," Con trai tôi còn nhỏ, cầu xin anh, buông tha......"
Nó nắm chặt bàn tay nhỏ bẻ, tiến lên ôm lấy chân Quách Thắng, cắn vài đùi hắn.
" Con mẹ nó!"
Quách Thắng túm cổ áo nó, trong miệng nó dường như đang phát ra âm thanh giãy dụa không muốn buông tha cái chân của hắn, hàm răng trắng này dính đấy máu, đây là lần đầu tiên nó hiểu được, hận là cái gì!
" Muốn ૮ɦếƭ hả!"
Quách Thắng một tay túm cổ nó, hắn vung tay một quyền, mắt thấy khuôn mặt nó nhăn nhó đỏ bừng, hô hấp gấp gáp, Hạ Sơ Nhan bổ nhào tới ôm lấy chân hắn," Thả con tôi ra."
" Trả con lại cho tôi--"
Đứa trẻ như 乃úp bê bị giàu nát không chút sức lực, thời điểm con trai vừa tiếp đất bà vừa chạnh tới ôm nó kịp lúc, đầu bà đập vào ngăn tủ, máu tươi chảy ròng.
" Mẹ--"
" Cục cưng, đừng khóc."
Quách Thắng không có ý định buông tha cho gia đình bọn họ, hắn đi qua, tiếp tục giẫm vào tay Hạ Sơ Nhan, súng trong tay hắn nhắm chuẩn vào bàn tay bà," Pằng--"
Hạ Sơ Nhan co rút thân thể lại, ngay cả thở cũng trở nên khó khăn.
Máu bắn tung tóe, bắn đến mặt của đứa trẻ," Mẹ, mẹ, mẹ đứng dậy đi, ô ô......"
Nó ngẩng đầu, thấy Quách Thắng chuẩn bị Ϧóþ cò lần nữa.
" Bang bang--"
Hạ Sơ Nhan đôi tay trắng nõn duỗi thẳng, mười ngón run rẩy không thôi, hai cánh tay bị phế hoàn toàn.
" Anh...... Gi*t tôi đi." Khuôn mặt bà vặn vẹo, trong miệng hô hấp không ngừng.
" Muốn ૮ɦếƭ sao?" Quách Thắng ngồi xổm người xuống, túm căng mái tóc dài của bà, hắn ra sức, Hạ Sơ Nhan không thể không lảo đảo đứng lên đi theo hắn," So với ૮ɦếƭ còn khó hơn chính là cái gì? Bà biết không? Đó là sống không bằng ૮ɦếƭ."
" Các người đến tột cùng là ai?"
" Tôi sẽ giữ lời hứa với bà, chỉ cần bà có thể đánh hết khúc tấu lúc nãy, tôi lập tức cho thuộc hạ đưa bà và con trở về nhà, như thế nào?"
Hạ Sơ Nhan bất cứ lúc nào cũng có thể ngã quỵ, máu tươi chảy dài trên gương mặt, chảy xuống chiếc cổ trắng noãn của bà, đứa trẻ chạy tới cầm tay của bà," Mẹ, đau không, mẹ......"
" Tôi dựa vào cái gì để tin anh?" Dù cho có một đôi tay, đừng nói là đánh đàn, thậm chí toàn thân cũng không còn sức lực.
" A, biết thông minh? Bà chỉ có thể tin tôi." Quách Thắng túm tóc của bà thật chặt, đem bà kéo tới ngồi trước đàn dương cầm, Hạ Sơ Nhan vừa ngã vào ghế đàn dương cầm, con trai đứng bên cạnh bà, thấy bà toàn thân máu bê bết.
Quách Thắng hất tay lên, bà chạm vào phím đàn.
Nếu như có thể, bà thực muốn ngủ như thế này, mãi mãi không cần tỉnh lại để không chịu thêm bất cứ ђàภђ ђạ nào.
Đứa trẻ đứng ở bên cạnh, tiếng khóc nhỏ dần, chuyển thành tiếng nức nở.
Chính là, con của bà còn đang ở bên cạnh.
Mí mắt bà như nặng ngàn cân không cách nào mở ra được, môi khô nhợt nhạt mấp máy vài cái," Cục cưng, không sợ......"
" Mẹ, cục cưng không sợ!"
Cô vẫy vẫy tay không được, một chút khí lực cũng không có.
Quách Thắng duỗi ra ngón trỏ chạm vào phím đàn," Thật tốt mới có cơ hội, cô không thử sao?"
Hạ Sơ Nhan nhín thấu mắt của hắn không chút nhân tính chớ nói chi giữ chữ tín với bà, cùng lắm thì ૮ɦếƭ, đã đến mức này rồi, cũng không còn cái gì phải sợ cả, bà cố gắng hoạt động thân thể, ánh mắt nhìn con trai.
Trong lòng vừa dâng lên tia hi vọng, nhưng ngay tức khắc bị dập tắt hoàn toàn.
Tim bà đau như vạn mũi kim đâm vào, hốc mắt bà ướƭ áƭ.
Hàm răng cắn sâu vào môi, tay bà lướt trên phím đàn. Chỉ cần một động tác nhỏ, đều giống như bị người ta dùng dao hung hăng đâm vào, nhưng tên đàn ông sau lưng bà đi tới.
Nó giương khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn mẹ, chứng kiến mẹ chịu đựng cơn đau gắng gượng đánh đàn.
Truyền vào tay nó là những âm thanh sắc nhọn chói tai vô cùng, mẹ đánh đàn rất êm tai, nhưng bây giờ, một khúc tấu đơn sơ mẹ đàn cũng không được.
" Ha ha ha--" Quách Thắng cười to," Bà không phải từng đi diễn tấu hòa nhạc tại nước ngoài sao? Bây giờ lại đàn như vậy? Hahaaaa!"
Hạ Sơ Nhan nhắm mắt lại, bà không muốn nghe thê lời nhục nhã này, ngón tay cố gắng lướt trên phím đàn.
" Mẹ?"
Con trai dựa sát vào bà.
" Anh Thắng nếu không chúng ta giúp đỡ người đẹp đi?"
" Mày biết đánh đàn?" Quách Thắng nhìu mày, mặt lộ vẻ khinh thường.
" Tụi em biết chứ sao không, đánh đàn cần phải dùng sức lực" Người đàn ông đứng ở sau lưng Hạ Sơ Nhan, một tay nắm chặt tóc bà đặt thân thể bà trên đàn dương cầm, một tay cởi bỏ dây lưng.
Quách Thắng chứng kiến nói," Thông minh a."
" Đừng, thả tôi ra--"
Quách Thắng đem con trai của bà đặt tại chiếc ghế cách đó không xa, tiêng kêu của Hạ Sơ Nhan thật thảm thiết như muốn xé rách bầu trời, đứa trẻ chứng kiến người đàn ông vừa rồi làm cái gì sau lưng mẹ, để đàn dương cầm phát ra âm thanh," Cục cưng, nhắm mắt lại."
Hắn nghe lời mẹ nhắm mắt.
Quách Thắng một tay bắt quai hàm của nó, tay kia dùng sức vặn bung ánh mắt của nó," Cho tao xem!"
" Mẹ--"
" Tôi đi vào rồi còn muốn cắn lưỡi tự vẩn?" Tên đàn ông bẩn thỉu lúc nãy giữ miệng của bà
" Bà muốn ૮ɦếƭ cũng có thể, nhưng nhớ mang theo con đi cùng nữa." Quách Thắng lạnh lùng nói ra.
Hạ Sơ Nhan mặt bị tát thật mạnh.
Đứa trẻ muốn vùng dậy công kích bọn họ, nhưng nó còn quá nhỏ sức không bằng ai, Quách Thắng một tay liền có thể đối phó nó.
" Mày xem, ba mẹ mày bình thường giáo dục không tốt," Quách Thắng lau vệt nước mắt trên mặt nó," Chú đây dạy mày lại, tao sẽ đem mày huấn luyện giống như đám người đó." Tay phải hắn sờ cánh tay cùng chân của nó.
" Với thân thể của mày, nếu Gi*t đi thì tiếc quá."
" Thả mẹ tôi ra, mấy cái người bài hoại này."
Nếu quả thật sống không bằng ૮ɦếƭ như có câu từng nói......
Nó liều mạng giãy dụa trong иgự¢ Quách Thắng, nó nghĩ tới sau này không còn mẹ bên cạnh chăm sóc mỗi ngày, nếu như cái ૮ɦếƭ có thể giải thoát tất cả, nó tình ૮ɦếƭ cùng mẹ!
Cũng không biết trải qua bao lâu mới chấm dứt màn kịch dơ bẩn này.
Hạ Sơ Nhan mở to đôi mắt, nằm sấp không nhúch nhích.
Quách Thắng ôm lấy nó đi qua, mí mắt bà lay động, một cổ nước mắt chảy dài, rơi trên từng phím đàn, bà khan giọng nói," Buông tha...... Con của tôi."
" Ném xuống biển!"
" Mẹ--" Nó giãy dụa kháng cự lại, Quách Thắng thấy thế, ôm lấy nó đi ra ngoài theo.
Một người mang dây thừng tới, trói chặt hai tay Hạ Sơ Nhan, hắn đem bà kéo tới lan can, dây thừng bên kia buộc chặt lại, hắn nắm tóc bà, ôm ngang thân thể bà ném xuống nước.
Quách Thắng khóe miệng nâng lên nụ cười lạnh, ôm nó đến chỗ boong tàu, cố tình để nó chứng kiến cảnh này.
Dây thừng chiều dài được chuẩn bị rất đúng kích thước, Hạ Sơ Nhan rơi vào trong nước, dưới nhiệt độ 0C đông lạnh này làm bà giật mình, hai tay bị chặt, nước biển bao phủ đỉnh đầu, bà giãy dụa hô hấp không ngừng, ánh mắt nhìn xung quanh.
Tên đàn ông bắt đầu thả dây, bà dần dần chìm đến eo cuối cùng chìm hẳn
" A--"
Hạ Sơ Nhan không còn sức chèo chống, thân thể bà từ từ chím xuống, nước biển chảy ồ ạt vào miệng bà, nó chỉ thấy mỗi hình ảnh tóc của mẹ trôi nổi trên mặt nước.
" Ba, mẹ--"
Quách Thắng thu hồi ánh mắt," Hận? Càng hận càng tốt, như vậy mới có thể kích thích được tiềm năng của mày, tao thật sự là không thể chờ đợi thêm phút giây nào đem mày về căn cứ, tao muốn tự tay đào tạo mày." Trong mắt của hắn lộ ra vài phần biến thái và hưng phấn, khiêng nó vào bên trong du thuyền.
" Anh Thắng, anh không sợ nó lớn lên sẽ báo thù sao?"
" Mày không tin thực lực của tao? Rất nhiều người muốn cái mạng của tao, chính tao là muốn đào tao những đứa như thế, những đứa có khả năng lấy mạng tao!"
Hành động lần này, có hơn trăm sát thủ đứng đầu căn cứ nhúng tay vào.
Tiếng khóc của nó càng ngày càng yếu ớt, hai chiếc du thuyền chạy song song với nhau, tiến vào vựa sâu của biển thì nó nghe được lời Quách Thắng nói ra," Cắt đứt dây thừng."
Hai phát súng vang lên.
Quách Thắng ôm nó nhìn ra biển, nó trơ mắt nhìn thi thể ba mẹ chìm vào đáy biển, trong khoảng khắc, một đứa trẻ chỉ mới 5 tuổi, như từ phía trên đường rơi xuống địa ngục.
Quách Thắng mang nó trở lại căn cứ.
Một nơi quanh năm không ánh nắng mặt trời, bất luận đi đến đâu, đều có thể ngửi được mùi máu ẩm ướt hôi tanh khiến người ta phải phát sợ, đám người này là trẻ cơn, nhưng không phải là trẻ cơn, là một đám sói nhỏ, là một đám mãnh thú đang đợi lớn lên từng ngày!
Mà căn cứ, chính là nơi đào tạo bọn họ.
Từ ngày đó, Duật Tôn không bao giờ biết đến nước mắt là vật gì.
Hắn luôn đi theo Quách Thắng, đến một nơi nghe được tiếng đàn dương cầm du dương.