Chìm Trong Cuộc Yêu - Chương 155

Tác giả: Thánh Yêu

" Không--"
Mạch Sanh Tiêu không chút nghĩ ngợi lao người về phía trước,thân thể bị ném rơi trên mặt đất phát ra âm thanh nặng nề khiến cho cô nửa ngày quỳ rạp trên mặt đất cũng dậy không nổi, cô nắm chặt tay, nước mắt từng chuỗi tuôn ra, cô không dám nhìn nữa, không dám nghe.
Bân Bân của cô còn chưa có gọi cô một tiếng mẹ.
Thằng bé còn chưa có bao giờ vươn tay đòi mẹ ôm, thằng bé thiếu thốn tình thương yêu rất nhiều, dù dành trọn cả đời này để yêu thương con với Mạch Sanh Tiêu cũng không đủ.
Duật Tôn hai tay đau nhức tới giờ phút này thực như khoan vào tim gan, chứng kiến Bân Bân ra đi, hắn bất lực, chỉ có thể đứng ngây ra như bức tượng gỗ, kẻ khác tìm mọi cách khiến bàn tay nắm lấy Bân Bân bị thương, hắn vẫn cắn răng không dám làm bậy.
Đứa con đầu tiên của hắn, từ lúc Sanh Tiêu mang thai đến bây giờ, hắn còn không hiểu niềm vui sướng , hạnh phúc là như nào, Duật Tôn mở to mắt,bên trong đáy mắt là cả một đầm âm hung ác tàn nhẫn lần nữa trở về, Bân Bân đi rồi, Dạ Thần cùng bọn người kia muốn rời đi ư, hắn cho dù có làm nổ tung cả thành phố Bạch Sa này, cũng nhất quyết kéo bọn chúng chôn cùng.
Thằng bé chơi với rơi nhanh xuống, tiếng khóc xé rách con tim Mạch Sanh Tiêu .
Lúc Bân Bân rơi xuống tầng thứ 5,đột nhiên sợi dây thừng thắt ngang người thằng bé được kéo thẳng lên mạnh mẽ , Bân Bân phần eo bị siết chặt, nửa người trên được giữ lại bằng dây thừng, may mắn hắn bên hông được bọc một lớp bảo hộ, dừng lại bên phía tầng 5 của khu trung cư.
Duật Tôn trong lòng quặn thắt, con mắt nhuộm đỏ trợn lên.
Dạ Thần nghiêng ra nửa người trên, bàn tay cầm lấy dây thừng, tay kia nắm chặt vai Bân Bân đem thằng bé túm trong tay, khuỷu tay hắn ra sức một cái, ôm lấy Bân Bân nhanh rời đi," Lôi Lạc, rút lui."
" Dạ!"
Hắn ước tính thời gian, Bân Bân rơi xuống ngay mức ở dưới cửa sổ, hắn một cái thò người ra liền có thể túm lấy được, như vậy còn có thể tránh bị đối phương dùng súng bắn tỉa tập kích.
Duật Tôn không kịp hiểu rõ ý nghĩ của Dạ Thần, hắn chỉ biết là Bân Bân khả năng không có việc gì, hắn còn có hi vọng.
Duật Tôn thu hồi thân thể, chạy nhanh xuống dưới lầu.
Mạch Sanh Tiêu cuộn người tại mặt đất khóc thảm thiết, cô nhắm mắt lại không dám nhìn, sau một hồi, đều không có nghe được âm thanh nặng nề có thể làm cô tê tâm liệt phế, cô mở ra hai mắt đẫm lệ," Bân Bân, Bân Bân......"
Mạch Sanh Tiêu kinh hãi giật mình, cô vội vàng bò dậy, ngẩng đầu nhìn lại, Bân Bân cùng Duật Tôn đều không thấy bóng dáng đâu.
Sanh Tiêu vội vã lau vài vệt nước mắt," Bân Bân--"
Có phải là, Bân Bân không có việc gì?
Khuôn mặt lộ vẻ phức tạp, trên lầu truyền đến tiếng súng liên tiếp, Mạch Sanh Tiêu bối rối ở phía dưới liền trốn sang tòa nhà bên cạnh.
Dạ Thần ôm lấy Bân Bân đi đến bức tường, hắn nâng lên thon dài chân,chỗ đó vốn là chiếc cửa sổ lớn sát đất trước kia, giờ chỉ là khoảng trống, hắn cất bước tiến lên, ngoài tường có một cây cầu bắc ngang, nối thẳng sang tòa nhà đối diện.
Bân Bân đã bị kinh hãi hết lần này tới lần khác,lúc này không khóc cũng không gây ầm ĩ, tay chân bắt lấy nhau giữ chặt.
Dạ Thần bước đi như bay sang cửa sổ tòa nhà bên kia hướng thẳng lên đến mái nhà mà đi.
Lôi Lạc thu hồi bản vẽ, hắn lặng yên đi vào, Alice ở bên cạnh,hắn kéo tay cô nói," Đi!"
Alice sợ hãi, vừa rồi một màn kia nhìn thấy mà giật mình, cơ thể đến nay vẫn còn thấy lạnh buốt," Dạ Thần rốt cuộc có ý tứ gì?"
" Không biết." Lôi Lạc lôi kéo cô bước nhanh rời đi, hắn cũng là ở giây phút cuối cùng mới được Dạ Thần đưa cho bản vẽ," Tôi tin tưởng, Dạ Thần khẳng định có kế hoạch chu đáo." Chỉ có điều, hắn là người cầm quyền, bọn họ ai cũng đoán không được hắn bước tiếp theo sẽ đi quân cờ như thế nào.
Duật Tôn nhận điện thoại, tiếng bước chân dồn dập xuyên qua hàng hiên giữa.
" Duật thiếu, mục tiêu xuất hiện, nhưng hắn nhất nhất không có hạ súng rời khỏi đầu tiểu thiếu gia, súng bắn tỉa không thể công kích, không nắm chắc làm được nên phải hết sức cẩn thận."
Duật Tôn thân hình cao lớn đứng lại tại phía trước cửa sổ." Hắn hiện tại ở đâu?"
"Tầng 9."
Duật Tôn tiếp tục đi xuống dưới," Không được hành động thiếu suy nghĩ, nếu không làm được chỉ cẩn tiểu thiếu gia an toàn, ta......" Người đàn ông ngữ khí ngừng lại, bước chân vẫn tiếp tục không ngừng một khắc nào," Ta tình nguyện thả hắn đi!"
" Dạ."
" Còn có, bảo vệ tốt phu nhân."
" Dạ."
Mạch Sanh Tiêu xác định, Bân Bân không có việc gì, thằng bé ít nhất không có bị rơi xuống lầu, Sanh Tiêu kích động chạy ra tầng trệt, cánh tay bị một lực mạnh túm túm giật lại," Cô không thể ra ngoài,rất nguy hiểm."
Mạch Sanh Tiêu nhìn người đàn ông phía sau lưng," Nói cho tôi biết, thằng bé ở đâu?"
" Cô yên tâm, tiểu thiếu gia không có việc gì, chúng ta đang tính biện pháp giải cứu."
" Dẫn tôi đi gặp hắn."
Người đàn ông lôi kéo Mạch Sanh Tiêu trốn vào tầng dưới chót trong phòng nhỏ," Bên ngoài rất nguy hiểm, cô không thể chạy loạn, hai người các các cậu trông chừng phu nhân, nếu xảy ra chuyện gì,các cậu tự biết chuyện gì sẽ xảy đến với cái mạng nhỏ của các cậu."
" Dạ."
Sanh Tiêu đi vào cửa sổ,người đàn ông bên cạnh đứng chắn trước người cô," phu nhân, cô không thể đứng ở đây, bên cửa sổ rất nguy hiểm."
Mạch Sanh Tiêu theo lời rời đi, cô ôm chặt hai vai nép ở góc tường, lúc này, cô không nên gây thêm phiền toái, Bân Bân không có việc gì là tốt rồi, chỉ cần thằng bé và Duật Tôn đều không sao, Sanh Tiêu sẽ làm bất cứ điều gì.
Lôi Lạc mang theo Alice rất nhanh rời đi.
" Lôi Lạc, chúng ta trốn không thoát đâu, bên ngoài đều là người của Duật Tôn."
" Đừng nói chuyện," Lôi Lạc khẩu khí bực bội," Tôi cũng không biết Dạ Thần đang có chủ ý quái quỷ gì!"
Bọn họ nếu muốn rời khỏi cái chỗ này, trừ phi có thể mọc cánh bay ra ngoài, Lôi Lạc tóm chặt lấy Alice, theo hướng Dạ Thần chạy nhanh tới nơi tụ họp, hắn trước đó cho rằng thứ Dạ Thần muốn chính là di thể của phu nhân, hắn càng không nghĩ đến, bọn họ sẽ đến nơi này để chịu ૮ɦếƭ.
Dạ Thần ôm Bân Bân đứng ở trên tầng thượng rộng lớn vô cùng, hắn đứng trên cao đón gió, một bên góc áo bay phấp phới, ở cửa ra vào tầng thượng bày rất nhiều thùng dầu mỡ lớn nhỏ, nơi này vốn là công ty chế biến dầu mỡ, do vốn quay vòng không đủ,kinh tế suy giảm nên phá sản không lâu sau đó.
Hắn đi nhanh xuyên qua những thùng dầu mỡ cao hơn mười thước," Lôi Lạc, chuyện gì đang xảy ra? Sao còn chưa tới?"
" Dạ Thần, tôi lập tức tới ngay!"
Người đàn ông lông mày vặn nâng vẻ hung ác nham hiểm, không cần nghĩ cũng có thể đoán được, Lôi Lạc không nỡ để Alice lại.
Hơn mười sát thủ do Lôi Lạc phân phó từng nhóm hướng lên tầng thượng rút lui,chỉ cần thuộc hạ của Duật Tôn cũng đủ sức dễ dàng tiêu diệt bọn họ, Dạ Thần mang người không nhiều lắm, xem ra là có mười phần nắm chắc.
Hắn bắt được Bân Bân, vậy cũng đủ khống chế Duật Tôn.
Lôi Lạc mang theo Alice chạy tới sân thượng, Alice nhìn về bốn phía," Làm sao có thể chạy đến chỗ này? Không phải muốn ૮ɦếƭ sao? Chúng ta còn có thể theo hướng này mà trốn a?"
" Cô câm miệng!" Lôi Lạc nóng vội, tâm tình trở nên dị thường bực bội.
Vài tay súng ngắm tay cản phía sau, bảo hộ lấy hai người đi phía trước rút lui khỏi.
Lôi Lạc đẩy ra cánh cửa, con ngươi đen tối nhưng sáng ngời, trong mắt sát khí đột nhiên tăng vọt," Ha ha-- xem ra Dạ Thần cũng không muốn ૮ɦếƭ!"
Trên sân thượng, một chiếc trực thăng đang chờ sẵn, cánh quạt khổng lồ quay vù vù, cả chiếc máy bay bị những chiếc thùng dầu mỡ to đại che chắn, bảo sao hắn đứng ở điểm ngắm bắn điểm quan sát đều không có thể phát hiện bên này có chút gì khác thường.
" Alice, đi!"
Alice ánh mắt hơi ảm đạm, cô ngược lại đã hi vọng Dạ Thần không có đường lui, nói như vậy, cô còn có thể hành sự tùy theo hoàn cảnh.
Duật Tôn dẫn người hoả tốc chạy tới tầng thượng, Dạ Thần ôm Bân Bân ngồi ở cửa máy bay, Lôi Lạc phụ giúp Alice trèo lên phía trước," Cô lên trước."
Dạ Thần sai người cất cánh, gió từ cánh quạt thổi mạnh mẻ,cuốn theo đám tro bụi bay lên giống như là màn sương trắng bao phủ trước mắt Duật Tôn giơ cánh tay lên che tại trước mắt.
" Duật thiếu, làm sao bây giờ?"
Duật Tôn con mắt đau nhức, nắm chặt bàn tay, tức giận run lên.
Dạ Thần miệng nhếch nâng một vòng cười, chiếc trực thăng thong thả nâng lên cao cách xa mặt đất, Alice nhảy lên, tiến vào trong khoang lái,khẩu súng trong tay người đàn ông vẫn thủy chung chưa từng rời khỏi đầu Bân Bân," Hắn thua là bởi hắn có một gia đình, hết lần này tới lần khác cái gia đình này với hắn mà nói, so với tính mạng còn quan trọng gấp bội."
Alice liếc mắt, Dạ Thần khuôn mặt thần sắc căng cứng, cô tìm không thấy cơ hội hạ thủ.
Dạ Thần liếc mắt nhìn về phía Duật Tôn đang ở phía xa xa, loại người như bọn họ, luôn đặt lên hàng đầu chính là tuyệt tình,nếu có ràng buộc, chỉ thêm bó tay bó chân, Duật Tôn không dám đem tính mạng Bân Bân ra đánh cuộc, hắn nhất định hận ૮ɦếƭ Dạ Thần.
Người đàn ông cúi đầu ngắm nhìn thằng bé trong иgự¢,hắn lại làm sao không nỡ? Nếu không phải mềm lòng, cục diện cũng không khả năng giằng co đến tận đây.
Lôi Lạc chạy vội đến thân máy bay, Duật Tôn giơ lên tay trái, một viên đạn bắn đi ra trúng chân của hắn.
" Lôi Lạc!" Alice kinh hô.
Lôi Lạc chân thọt đi về phía trước, thiếu chút nữa ngã quỵ, Alice thò tay ra, cô dùng sức nắm lấy cánh tay Lôi Lạc, hắn nhân thể nhảy lên, Alice dùng sức dắt lấy nửa người trên của hắn kéo vào trong khoang máy bay, Duật Tôn đứng ở xa xa, liếc mắt nhìn thấy hết thảy.
Dạ Thần ôm lấy Bân Bân trở lại chỗ ngồi, hắn vừa rồi chỉ cần mở miệng, yểm hộ đang tập kích sẽ không để cho Lôi Lạc bị thương, Lôi Lạc cắn răng gắng gượng, hắn hiểu được ý tứ Dạ Thần, hắn nhường cơ hội bảo toàn mạng sống cho Alice, hắn hẳn là đã bị trừng phạt.
Dạ Thần có thể làm cho hắn cùng rời đi, đã là sự tha thứ dễ dàng cho hắn. Lôi Lạc giãy dụa đứng dậy," Cám ơn ngài."
Dạ Thần khẽ gật đầu vuốt tóc Bân Bân, thằng bé sợ tới mức ám ảnh, bộ mặt cùng đỉnh đầu tất cả đều là máu.
Alice mang tới cái hòm thuốc, trải qua một màn vừa rồi, Duật Tôn sợ là sẽ không bao giờ tin cô nữa. Cô động tác lưu loát xử lí vết thương cho Lôi Lạc.
Trực thăng chậm rãi cất cánh, Lôi Lạc cầm lấy súng ngắm, Duật Tôn cấp bách quát," Tránh ra!"
Sau lưng mọi người nhanh chóng lui về phía trong hành lang, Lôi Lạc một phát súng bắn vào trong thùng dầu mỡ phía trước, may mà bên trong trống không,cú nổ lực mạnh đánh vào rất lớn làm mấy người đứng ở phía trước bị thương.
Mạch Sanh Tiêu nghe được thanh âm lớn, ánh mắt sợ hãi, hai tay vịn vách tường đứng dậy," Xảy ra chuyện gì? Ai gặp nguy hiểm?"
Cô giống như giống như chim sợ ná, nửa người trên chiếc áo ướt đẫm dính sát lưng, mồ hôi ra mới hong khô được chút ít giờ lại bị dọa ra đầy thân mồ hôi lạnh.
Hai người phụ trách bảo vệ cô không dám hành động thiếu suy nghĩ," Cô đừng nóng vội, Duật thiếu không có việc gì."
Dạ Thần con mắt đen đặc sương mù nhìn thẳng giữa không trung, tay hắn vỗ nhẹ đầu Bân Bân " Thật không nghĩ tới,con thật đúng là có ích, có con ở đây trong tay ta, chỉ cần ta muốn sống thì hắn sẽ sống, muốn ૮ɦếƭ thì hắn phải ૮ɦếƭ."
Lôi Lạc mặt mũi tràn đầy mồ hôi lạnh, cắn răng nhịn xuống cơn đau nhức kịch liệt," Dạ Thần, ngài vì cái gì không hạ lệnh Gi*t ૮ɦếƭ hắn, dù sao có cái con thỏ nhỏ ૮ɦếƭ tiệt kia trong tay, Duật Tôn đảm bảo cũng không dám phản kháng."
Người đàn ông hẹp dài đôi mắt xếch lộ ra một luồng khí rét lạnh," Hắn không phải muốn thoát khỏi sự khống chế của tổ chức sao ? Hãy chờ xem, ta sẽ khiến hắn cam tâm tình nguyện trở về, làm quân cờ trong tay ta."
Alice động tác ngừng lại.
" Mặc dù như vậy, chúng ta có thể đem đứa nhỏ này mang về căn cứ, chuyện ngày hôm nay, tôi vẫn cảm thấy quá mạo hiểm."
" Trong hiểm nguy mới có thể cầu thắng lợi, ta chính là muốn nói cho hắn biết, con của hắn trong tay ta, hắn có còn dám phớt lờ lời nói của ta nữa không, ta sẽ cho hắn nếm mùi vị của cảm giác rơi vào địa ngục là như thế nào."
Lôi Lạc nghe vậy, nhả ra khí," Vừa rồi thật sự là làm tôi sợ muốn ૮ɦếƭ, tôi thực cho rằng cái con thỏ nhỏ ૮ɦếƭ tiệt kia phải ૮ɦếƭ."
Dạ Thần cười lạnh," Nó mà ૮ɦếƭ, chúng ta còn có thể bình yên rời đi?"
Lôi Lạc gật đầu, không nói, Dạ Thần có cách làm quá mức to gan, cũng phải để cho mình một đường lùi, hắn lại còn đang cầm tính mạng đi đánh cuộc.
Nhưng hắn không thể không bội phục Dạ Thần, ít nhất, hắn nhắm chuẩn vào điểm yếu của Duật Tôn để uy Hi*p, vì bọn họ cần một đường sống. Lôi Lạc chợt đổ mồ hôi lạnh, nếu như Duật Tôn không để ý đến Bân Bân, hoặc là cũng cùng Dạ Thần quyết chiến một trận , bọn họ phỏng chừng toàn bộ phải ૮ɦếƭ tại đây.
Dạ Thần cầm lấy điện thoại.
Duật Tôn ngón tay theo hướng đưa ống nghe điện thoại lên," Mày muốn như thế nào mới có thể thả con tao?"
" Di thể của mẹ tao ,tao không mang đi được, ba ngày sau mang theo tro cốt của bà đến căn cứ, đến lúc đó, chờ điện thoại của tao, tao sẽ phái người đi đón mày." Dạ Thần nói xong, ngắt điện thoại.
" Mẹ kiếp!" Duật Tôn tuôn ra nói tục.
" Duật thiếu, có hay không muốn cử người mang thi thể đi hoả táng?"
Duật Tôn đi vào bên trong cửa ra vào, chiếc trực thăng đã bay đi thật xa, trong mắt hắn một tia âm lãnh khó tả," Chờ trời sáng, tìm chỗ không có người , đem thi thể vứt xuống dưới biển cho cá ăn."
Người đàn ông au lưng ngẩng đầu,"Vậy còn......"
" Tìm đại tro cốt của ai đó,người đã biến thành tro liệu còn có thể nhận ra?"
" Dạ."
" Duật thiếu, còn có mười tay súng mai phục quanh đây."
" Gi*t hết."
" Dạ."
Liên tiếp tiếng súng giằng co chừng nửa giờ vang lên, Mạch Sanh Tiêu trong nội tâm không yên, cô nghe được âm thanh của máy bay cất cánh ,cũng không biết Duật Tôn cùng Bân Bân có hay không có việc gì?
Cửa ra vào truyền đến tiếng bước chân, cô núp ở góc tường, ngẩng đầu trông thấy Duật Tôn đang chạy đến cửa chính .
" Sanh Tiêu." Người đàn ông ngồi xổm người xuống.
Mạch Sanh Tiêu nhào vào trong иgự¢ của hắn, cô thân thể run rấy không ngừng, hàm răng phát run," Thật tốt quá, anh...... Anh không có việc gì."
" Yên tâm, anh không sao."
Mạch Sanh Tiêu nước mắt rơi như mưa, cô không thấy Bân Bân, Duật Tôn nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn," Đừng nóng vội, Bân Bân cũng không có sao,anh sẽ đưa con an toàn về bên cạnh em."
Hắn nói bên cạnh cô, mà không phải bọn họ.
Sanh Tiêu giữ chặt tay hắn , cô cũng không nghe ra trong lời nói của người đàn ông có chút gì không đúng," Bân Bân là bị mang đi sao?"
Duật Tôn nắm lấy bả vai Mạch Sanh Tiêu, hắn gật nhẹ đầu.
Sanh Tiêu hai vai khẩn trương căng cứng lên, cô không có ầm ĩ, cũng không có lại nghẹn ngào khóc rống lên, bàn tay nhỏ bé cầm chặt lấy góc áo Duật Tôn, vừa rồi hắn bị tử đạn bắn trúng , cô thực sợ sợ mất đi hắn, Mạch Sanh Tiêu tay kia chống vào vách tường, lại không có gì so với việc còn sống có thể làm cô cảm thấy vui mừng.
Mặc kệ kết cục như thế nào, còn có thể so với...... Mất, càng làm cho cô đau nhức trong nội tâm?
Sanh Tiêu đi theo Duật Tôn đi ra tầng trệt, cánh tay mảnh khảnh hoàn toàn quấn quanh eo người đàn ông, bọn họ vịn vào nhau đi, bằng không, một khi mất đi lẫn nhau, bọn họ đều chống đỡ không nổi mà ngã xuống.
Alice bắn ra viên đạn vô cùng khéo, viên đạn sát qua cổ tay, tuy nhiên miệng vết thương khắc sâu vào xương, nhưng Duật Tôn tay phải không có quá nghiêm trọng, không đến mức phế bỏ.
Mạch Sanh Tiêu cùng Duật Tôn trở lại Ngự Cảnh Viên,dì Hà cùng chị Trần đã đều tự về nhà, Sanh Tiêu theo sát bước chân của hắn lên lầu," Tôn, vừa rồi Từ Khiêm hỏi chuyện anh bị thương, vì cái gì mà anh không nói thật? Chúng ta có thể tìm Nam Dạ Tước hỗ trợ......"
Duật Tôn ngồi ở mép giường, hắn tay trái giữ chặt tay Mạch Sanh Tiêu tay, làm cho cô ngồi vào bên cạnh.
Duật Tôn tay trái quấn băng gạc, hắn giơ tay lên khẽ vuốt má Mạch Sanh Tiêu , người đàn ông khóe miệng chứa nụ cười, nhìn ở trong mắt, sự đau khổ làm cho người khó chịu," Vô ích thôi," Sanh Tiêu cảm thụ được bộ mặt truyền đến cảm giác đau đớn đến chân thực," Bân Bân trong tay hắn, ai cũng không giúp được."
Huống hồ, tổ chức từ trước đến nay hành động tàn nhẫn độc lệ," Tước, hắn không giúp được anh, cùng với như vậy, còn không bằng để cho bọn họ sống cuộc sống tốt đẹp."
" Bân Bân làm sao bây giờ?" Mạch Sanh Tiêu khóe miệng run rẩy, nước mắt nhịn không được trôi rơi, cô khóc ra thành tiếng.
" Không phải còn có anh sao?"
Sanh Tiêu nghẹn ngào, tay phải trở lại cầm lấy tay Duật Tôn," Anh muốn làm cái gì?"
" Anh sẽ mang Bân Bân về nhà."
Mạch Sanh Tiêu lắc đầu," Anh muốn dùng mạng của anh đi hoán đổi? Em không cho phép......"
" Sanh Tiêu, nghe này, người khác anh có thể không để ý, nhưng em là vợ anh, Bân Bân là con trai anh, duy chỉ có hai mẹ con em anh không thể không chú ý."
Mạch Sanh Tiêu ngoan cường lắc đầu," Chúng ta phải làm sao bây giờ,phải làm sao bây giờ?"
Duật Tôn ngón trỏ lau nước mắt trên khóe mắt của Sanh Tiêu t, tay hắn nắm giữ sau cổ Mạch Sanh Tiêu, đem cô kéo vào trong иgự¢," Những chuyện như này cũng không nên quan tâm, không thuộc phạm vi năng lực của em, Sanh Tiêu, đừng suy nghĩ nhiều......"
" Em sao có thể không nghĩ?" Mạch Sanh Tiêu hai tay ôm chặt lấy người đàn ông," Ân Lưu Khâm hắn rốt cuộc muốn làm cái gì? Hắn làm như vậy tra tấn chúng ta còn chưa đủ sao?"
Duật Tôn môi mỏng nhếch lên, bàn tay khẽ vuốt đầu Sanh Tiêu.
Liên tiếp ba ngày, Dạ Thần một cú điện thoại đều không có.
Bân Bân cũng bặt vô âm tín.
Mạch Sanh Tiêu không ăn không uống chỉ cuộn người trên giường, con mắt chằm chằm vào chiếc giường nhỏ của Bân Bân bên cạnh đến ngẩn người.
Duật Tôn đi đến bên cạnh, nâng Mạch Sanh Tiêu ngồi dậy.
" Đứng dậy, đi ăn một chút gì."
" Em ăn không vào." Mạch Sanh Tiêu đi đến bên cạnh tủ đầu giường mở ra, cô từ bên trong lấy ra một cái hộp đưa cho Duật Tôn," Còn nhớ rõ chứ? Đây là anh mua."
" Đương nhiên nhớ rõ," Duật Tôn mở ra bàn tay, trong mắt lộ ra thương yêu," Anh mua rất nhiều thứ, đều bị em đem trả lại ."
" Cái này là đôi giầy em vụng trộm giấu đi."
" Như thế nào lại không để Bân Bân đi thử?"
Mạch Sanh Tiêu cánh môi giương nhẹ, trong mắt tuôn ra nước mắt," Em không làm được."
Sanh Tiêu từ bên trong lấy ra một quyển cái nhật ký, cô mở ra tờ thứ nhất, bên trong kẹp thứ gì đó," Đây là hình ảnh siêu âm của Bân Bân, khi đó, em nhìn thấy anh đứng ở ngoài cửa, bác sĩ hỏi em muốn hay không in ra, em không tự chủ được gật đầu, em nghĩ sẽ giấu đi, cả đời cũng không anh ngươi xem......" Mạch Sanh Tiêu tập trung tại Duật Tôn bả vai," Em rất ích kỷ a?"
Duật Tôn từ trong tay cô tiếp nhận tấm hình, thằng bé ở trong bụng hình ảnh rất rõ ràng, ngũ quan hình dáng đều có thể thấy rõ," Giống hệt Bân Bân lúc mới sinh ra."
Mạch Sanh Tiêu lau đi trên mặt vệt nước mắt, có thể nước mắt nhịn không được, hốc mắt trướng lên thật sự khó chịu.
" Cái này là nhật ký, em mỗi ngày đều vụng trộm ghi lại, trong này có ghi chép lại toàn bộ quá trình phát triển của Bân Bân, còn có mỗi một lần đi khám thai em cũng đều ghi lại ."
Duật Tôn tiếp nhận, mở ra nhìn thật kỹ.
Sanh Tiêu theo ánh mắt của Duật Tôn dừng lại ở phía trên cuốn nhật ký," Xem đi, đây là em lần đầu tiên cảm giác được tim thai, rất nhẹ, đó là Bân Bân cùng em chào hỏi."
" Đây là năm tháng về sau, bác sĩ nói, có thể nhìn rõ ràng bàn tay nhỏ bé cùng chân nhỏ của cục cưng......"
Mạch Sanh Tiêu lật giở từng tờ một giải thích cho hắn, cô chảy nước mắt, ngẩng đầu, chứng kiến Duật Tôn trong hốc mắt ướƭ áƭ.
Sanh Tiêu tựa vào người đàn ông," Em nhớ… Bân Bân quá......"
Duật Tôn vươn tay, đẩy Mạch Sanh Tiêu ôm vào lòng trong.
" Duật thiếu."Từ cửa phòng ngủ người đàn ông hô to.
" Chuyện gì?"
" Mới vừa có người đưa một bưu phẩm chuyển phát tới, cần Duật thiếu tự mình ký nhận."
Mạch Sanh Tiêu đi theo sau lưng Duật Tôn xuống lầu.
Duật Tôn mở ra cái gói, là chiếc đĩa CD.
" Cậu đi ra ngoài trước đi." Hắn nhướn con mắt nói ra.
" Dạ."
Mạch Sanh Tiêu ngồi ở trong sô pha, hai tay khẩn trương không khỏi nắm chặt lấy nhau, cô mơ hồ có thể cảm giác được, tuyệt đối không phải là chiếc CD bình thường.
Duật Tôn mở ra ấn phím.
Hình ảnh hiện lên, xuất hiện một nơi mà đối với Mạch Sanh Tiêu mà nói là hoàn toàn lạ lẫm.
Một cánh cửa sắt mở ra, đầu tiên là nghe được thanh âm ầm ĩ, giống như có đùa giỡn, còn có tiếng khóc của bọn trẻ con.
Duật Tôn nắm chặt tay ở trên đầu gối rất nhanh.
Hình ảnh dần dần hạ thấp xuống, Mạch Sanh Tiêu chứng kiến một cái Ⱡồ₦g sắt, sau đấy là hình ảnh một đám đang chém Gi*t một thằng bé!
Cô đột nhiên khi*p sợ, bàn tay che miệng thiếu chút nữa bật ra tiếng thét lên.
" Đây là nơi nào vậy?"
Hình ảnh cố định tại góc độ chính phía trước, hai đứa con trai uốn éo đánh thành một đoàn, trong mắt sát khí hung hãn vô cùng, thằng bé lớn hơn có thân thể cao làm ưu thế, một cái tóm được cổ đối thủ, lôi đầu hắn lao vọt tới song sắt.
Tiếng kêu thảm thiết thê lương khiến cho hình ảnh đều trở nên run rẩy, Mạch Sanh Tiêu tim đập rộn lên, màni hình xuất hiện vệt máu, cô sắc mặt hoảng sợ, sau liền quay mặt đi.
Trong tai, đột nhiên truyền đến tiếng khóc quen thuộc, Sanh Tiêu mới quay đầu lại, con mắt đã bị bàn tay Duật Tôn ở bên cạnh che lại.
" Bỏ ra--" Mạch Sanh Tiêu có thể đoán được trong màn hình bây giờ đang phát cái gì, móng tay sắc nhọn dùng sức đâm vào lòng bàn tay Duật Tôn, dùng sức kéo tay hắn xuống.
Hình ảnh đập vào mắt.
Bân Bân đứng ở trong góc Ⱡồ₦g sắt, gần đó là một thằng bé khoảng 4,5 tuổi đang lau nước mắt khóc gọi ," mẹ, mẹ--"
Nước biển ᴆục ngầu lan tràn gập đến đầu gối của thằng bé, bao phủ đến иgự¢ Bân Bân.
" Oa oa oa--"
" Bân Bân--"
Mạch Sanh Tiêu đứng dậy bổ nhào vào TV," Thả con ta ra --"
Bên trong, truyền đến thanh âm của người đàn ông, Lôi Lạc nâng máy quay, khập khiễng đi đến gần Ⱡồ₦g sắt trước mặt," Mày muốn đi đến nơi đó hả?" Hắn chỉ chỉ vài cái Ⱡồ₦g sắt sau lưng," Nếu không nể mày mới tới, tao nhất định đem mày nhét vào đó! Ởchỗ này không có nước mắt, mày nếu không muốn ૮ɦếƭ, thì hãy giẫm đạp lên thi thể kẻ khác để leo ra cho ta, nhanh! Làm đi!"
Đứa trẻ co rúm lại bả vai, ngũ quan tinh sảo, sắc mặt trắng nõn," Không muốn,không …. tôi muốn mẹ--"
" Bốp” – Một cái tát trời giáng được vung xuống.
" Oa--"
Mạch Sanh Tiêu cũng không biết rõ, trên đời còn có những nơi dơ bẩn như thế, những đứa kia, cũng chỉ là thằng bé con, đều nhỏ như vậy.
Bân Bân sợ tới mức núp ở góc dùng sức khóc, đôi chân đứng chưa vững, không bao lâu liền nghiêng ngả người, một ngụm sặc nước tại trong miệng," Oa oa oa--"
Đứa trẻ nếm đến kịch liệt đau nhức, thằng bé sợ hãi từng bước một tiến lên, Lôi Lạc trong tay quất roi đánh hướng Ⱡồ₦g sắt," mày nếu không động thủ, tao sẽ đem mày chuyển đến Ⱡồ₦g khác."
Đứa trẻ sợ hãi trợn to hai mắt, nhìn xem trong Ⱡồ₦g bên cạnh chém Gi*t, các bạn đồng trang lứa tiếng kêu thảm thiết tăng lên khiến đáy lòng sợ hãi,thằng bé vung nắm tay, hướng về phía Bân Bân mới được mười một tháng vung tới-
Mạch Sanh Tiêu cũng nhịn không được nữa, cô hận không thể đập bể TV," Cầm thú, súc sinh--"
" A--" Cô càm giác như cơ thể bị phá hủy, thân thể nằm ở bên cạnh trên bàn trà dậy không nổi.
Nếu quả thật muốn nói hận trong lời nói, Sanh Tiêu lúc này hận so với bất luận cái gì về sau đều tới mãnh liệt, nếu như lúc này Dạ Thần đứng ở trước mặt, cô cam đoan, cô sẽ không chút do dự Gi*t hắn!
Bân Bân còn nhỏ, nhưng hiểu được phải tự bảo vệ.
Hai cánh tay nhỏ bé che ở trước mặt, nhưng không chống cự nổi nắm tay của đứa trẻ lớn hơn. ( đọc đến đoạn này thì liên tưởng đến đứa cháu yêu của mình giả sử bị rơi vào hoàn cảnh, chắc mình cũng phát điên lên , chém hết Gi*t hết bọn súc sinh này ấy chứ_ CHY)
Bân Bân bị dồn ra sau lưng Ⱡồ₦g sắt, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì sợ hãi mà vặn vẹo thành một đoàn," Ô a--"
" thằng bé, Bân Bân--"
Hình ảnh cắt đến một nơi khac.
Là một gian phòng.
Người đàn ông ngồi ghế đưa lưng về phía màn ảnh, hắn mới mở miệng, Mạch Sanh Tiêu liền nghe được là giọng nói của ai.
" Duật Tôn, những hình ảnh này , mày còn nhớ rõ? Có cần tao nhắc lại cho mày thêm một lần?"
Mạch Sanh Tiêu nghẹn ngào nghiêng đầu sang chỗ khác, hắn lời này có ý tứ gì? Sanh Tiêu vệt nước mắt giao thoa, trong mắt lộ ra vẻ khó có thể tin.
" A--" Dạ Thần cười yếu ớt, thanh âm lãnh đến trong khung hình," Màyi rời đi vài năm, khả năng quên, mày từ nhỏ không phải là như vậy sao? Cái sân huấn luyện kia, còn có chém Gi*t thì hưng phấn,có người bị làm cho ૮ɦếƭ khi*p về sau đau đớn, mày còn nhớ chứ? Duật Tôn, cha tao đem mày bồi dưỡng thành cỗ máy Gi*t người tốt nhất, mày xem xem, con của màycòn nhỏ như vậy, lại kế thừa thiên phú của mày, thật tốt a......"
Sanh Tiêu con ngươi trợn trừng, nước mắt khống chế không nổi chảy xuống.
Cô mũi thở giữa chua xót khó nhịn, ánh mắt ௱ôЛƓ lung thấy không rõ khuôn mặt trước mắt ,lòng của cô chưa từng như vậy đau đớn, giống như bị người ta vứt trên mặt đất hung hăng chà đạp, trách không được, Duật Tôn trên người sẽ có nhiều như vậy vết thương.
Mạch Sanh Tiêu cắn chặt răng, trong miệng mơ hồ có mùi máu tươi.
Một mùi ngai ngái trào lên đến cổ họng, trước mắt cô tối sầm, bàn tay vội vàng tóm lấy cạnh bàn trà, lúc này mới không có ngã sấp xuống.
Cô lau đi nước mắt, lại như thế nào đều thấy không rõ mặt Duật Tôn, mặt của hắn tại trong mắt cô đã bị nghiền nát, liều mạng không đứng dậy.
Dạ Thần thanh âm xuyên thấu TV truyền vào to như vậy trong phòng khách," Tao thực không hiểu nổi, người như mày nên có chừng mực chứ, mày nghĩ mày còn có thể kết hôn sinh con? Hmm, thiên hạ chê cười, quả thực tao rất may mắn, bằng không tao làm sao báo thù được? Con của mày thật đáng yêu,có muốn nó sống thọ đến 1 tuổi không a? Nó mấy ngày nay một mực khóc, lại còn sẽ không hô ba mẹ, tiếng khóc...... Thật đáng thương."
Mạch Sanh Tiêu hai đầu gối quỵ xuống chuyển trở lại trước người Duật Tôn , cô lần lượt hướng về hắn, Sanh Tiêu hai tay ôm lấy hắn khuôn mặt gần trong gang tấc, cùng hắn tựa trán vào nhau, Mạch Sanh Tiêu trong mắt đựng nước mắt.
Cô lại có thể trông thấy hắn đỏ lên vành mắt, Duật Tôn hai vai nhẹ rung,từng ngày trong căn cứ, là hắn đời này cũng không xua đi được bóng đen đè nặng lên từng giấc ngủ khó khăn của hắn ,hắn không nghĩ sẽ nói cho Sanh Tiêu, hắn ý định nếu có thể, muốn giấu cô cả đời.
Hắn không có nghĩ đến, quá khứ của hắn, lại bị loại phương thức này vạch trần.
Mạch Sanh Tiêu tay phải vượt qua cổ người đàn ông, cô ôm chặt lấy hắn, dùng hết hết thảy sức lực ổn định lại tâm trạng của hắn.
Chính là, thân thể của cô cũng là lạnh quá lạnh quá, liền trong иgự¢ trong tâm đều lạnh.
Mạch Sanh Tiêu hai tay siết chặt người Duật Tôn, người đàn ông ôm lại cô,cả hai đều dùng hết toàn bộ khí lực, hận không thể đem đối phương dung nhập trong cơ thể của mình.
Sanh Tiêu khóc yết hầu đều nói không ra lời , cô cho tới bây giờ không có khóc như vậy lòng của cô đau quá, đau đến ૮ɦếƭ.
" A--" Miệng cô phát ra một tràng khàn giọng rên rĩ, thanh âm kia rất nhẹ, rất nhẹ, nhẹ đích chỉ có Duật Tôn có thể nghe thấy.
Mạch Sanh Tiêu khẽ cắn chặt lấy áo Duật Tôn, đau đớn như vậy, cô tình nguyện ૮ɦếƭ đi, như thế những tuyệt vọng trước mắt, cô sẽ không cần đi đối mặt.
Dạ Thần lời nói lần nữa truyền đến.
" Duật Tôn, nếu muốn cứu con mày trở về ,ngày mai đến căn cứ, nó còn nhỏ như vậy, tao cũng không cam lòng, vậy nên hoán đổi cho mày a, hoán đổi mày tới đây chịu trừng phạt...... Dù sao,mày cũng không phải lần đầu tiên."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc