Nhiều xe hơi như vậy , Mạch Sanh Tiêu lập tức cảm giác được có điều gì không đúng.
Tinh thần cô cả kinh,dừng xe lại tại bên đường.
Cùng lúc đó, hơn mười chiếc xe đi theo cũng dừng lại, một chiếc xe nhanh chóng lao đến dừng ngay bên trái xe cô,từ ghế phụ trong xe, một người đàn ông lập tức xuống xe, kéo cửa xe Sanh Tiêu ra," phu nhân, mời cô theo chúng tôi trở về."
" Đã xảy ra chuyện gì?"
Người đàn ông không trực tiếp trả lời," Xin đắc tội." Hắn liền nắm chặt lấy cánh tay Mạch Sanh Tiêu, Sanh Tiêu tay phải cầm lấy túi xách bên cạnh, người đàn ông động tác vội vàng,dùng lực lớn lôi kéo tay cô tạo ra vài vết đỏ như bị véo, Mạch Sanh Tiêu không có hỏi han nhiều nữa , đi theo hắn sang xe bên cạnh .
Đoàn xe một đường thẳng hộ tống cô rời đi, xe của Sanh Tiêu do tên còn lại lái, Mạch Sanh Tiêu nhìn về phía phía sau, không thấy xe Ân Lưu Khâm đâu.
" Duật thiếu ở đâu?"
" Phu nhân, Dạ Thần cùng Duật thiếu vốn có thù hận sâu sắc, hắn rất nguy hiểm, chúng tôi đều mong cô có thể tránh xa hắn."
" Dạ Thần là ai?"
" Ân Lưu Khâm là hắn giả danh."
Mạch Sanh Tiêu trầm mặc,khuôn mặt trắng nõn lộ ra một loại nghiêm nghị, cô nhướng cao đôi mi thanh tú," Thâm thù ra sao?"
" Chúng tôi chỉ biết,giữa Duật thiếu và Dạ Thần, một trong hai người nhất định phải ૮ɦếƭ. Nhiệm vụ của chúng tôi là hết sức bảo vệ thật tốt cho Duật thiếu." Người đàn ông cầm lái nói xong, sắc mặt phức tạp quay sang dò xét thái độ Mạch Sanh Tiêu.
Sanh Tiêu một hồi hoảng hốt, toàn thân ức chế không khỏi nhẹ run rẩy, cô ôm chặt túi xách trong иgự¢, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cô sợ tới mức tim đập rộn lên, tiếng chuông kéo dai phá tan bầu không khí tĩnh mịch trong xe, Mạch Sanh Tiêu cầm lấy điện thoại, màn hình tối đen, không có hiện lên cuộc gọi nào. Tiếng chuông tiếp tục kêu vang không ngừng, Sanh Tiêu lúc này mới nhớ tới Ân Lưu Khâm đưa điện thoại di động cho cô, cô vội vàng móc ra.
Ân Lưu Khâm nhìn từ đàng xa thấy cô bị túm lên một chiếc xe khác, lưỡng lự một hồi.
Một là Duật Tôn phái tới người, vậy đối với Sanh Tiêu như thế tất không có thương tổn. Hai là điều hắn lúc này đang lo lắng, bắt cóc.
" Sanh Tiêu nghe máy!"
Mạch Sanh Tiêu nắm chặt điện thoại, đúng là số của Ân Lưu Khâm .
Cô mím chặt đôi môi.
" Phu nhân, ngắt điện thoại đi, tháo pin ra, nói không chừng trong điện thoại di động có cài thiết bị nghe lén hoặc định vị." Người đàn ông ngồi ở hàng ghế trước lo lắng nhắc nhở, Ân Lưu Khâm đưa cho Sanh Tiêu điện thoại, bọn họ đều nhìn thấy tận mắt.
Mạch Sanh Tiêu kéo kính xe xuống, chiếc điện thoại bị ném theo đường vòng cung bay xuống đất,giờ là lúc xe cộ đông đúc chen chúc trên đường, thế nên xe đằng sau không kịp phản ứng, bánh xe đã chèn lên nghiền nát chiếc điện thoại," Cái gì vậy?"
Lái xe nghi vấn tự hỏi mình rồi tiếp tục chạy. Bạn đang
đọc truyện online tại website: ThíchTruyện.VN
Ân Lưu Khâm như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm vào điện thoại, bên trong truyền đến giọng nữ quen thuộc," Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được ....."
Hắn mới ngắt máy, liền sau đó tiếng chuông điện thoại vang lên.
Ân Lưu Khâm liếc mắt, trong nội tâm bỗng dưng cả kinh, trong nhà nếu không phải có việc gấp, dãy số này sẽ không gọi cho hắn.
" A lô?"
" Ân thiếu...... Phu nhân......"
Ân Lưu Khâm đánh mạnh tay lái về phía trái, bánh xe máy xe cọ qua đường ngăn cách," Mẹ tôi, sao, làm sao vậy?" Hắn nghe được giọng nói của chính mình run rẩy, hàm răng đã có chút run lên.
" Phu nhân, bà đã bị bắn ૮ɦếƭ."
Biệt thự, lầu hai.
Duật Tôn đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn chằm chằm vào ngôi biệt thự cách đó không xa.
.
Vài tên vệ sĩ chạy vội vào phòng khách, bảo mẫu sợ tới mức ngất đi, hộ lý bàn tay chống tại mép bàn,run rẩy, lung lay như sắp đổ, trên mặt bị máu bắn tung tóe," A-- a--"
Cô thét lên không ngừng, tay kia run rẩy che đi con mắt.
Duật Tôn thu hồi súng ngắm,lần này,có một trăm kỳ tích cũng không thể cứu được mạng sống của bà ta.
"Để vài tên ở lại đây, Dạ Thần nhất định đang trên đường trở về, xác mẹ hắn còn ở đây." Duật Tôn hạ điện thoại xuống, trong nội tâm tích tụ một tia buồn bực cuối cùng tán đi, những tên còn lại dọn dẹp hiện trường,rồi bảo vệ hắn trở lại Ngự Cảnh Viên.
Ân Lưu Khâm không phép chính mình được lãng phí thời gian, tay hắn nhẹ gõ lên vô lăng,lấy ra chiếc điện thoại khác được cất giấu bên trong ghế lái ," Lôi Lạc, ta đã bị lộ, nơi này là phố xá sầm uất đông người, huống hồ có người bảo vệ, sẽ không xảy ra sự cố, ngươi hãy dẫn người đếnđường vành đai, ta sẽ nhanh chóng quay lại."
Ân Lưu Khâm cúp điện thoại,dưới ánh mặt trời chói chang, sự hung ác nham hiểm trong mắt hắn phá bỏ lớp màng ngụy tạo bộc phát ra. nực cười thay hắn còn lo lắng cho an nguy của Mạch Sanh Tiêu, xem ra, đây chỉ là kế điệu hổ ly sơn, mà Sanh Tiêu, chính là dùng để dụ dỗ hắn.
Ân Lưu Khâm tiếp tục chạy, hắn lấy điện thoại cầm tay ra, nhìn vị trí vào máy dò định vị.
Hắn đợi sáu năm, thậm chí chỉ vì một câu nói của cha, hắn nằm im sáu năm trời, để cho Duật Tôn lông cánh đầy đủ, thế lực tương đương, Ân Lưu Khâm chờ đợi cuối cùng cũng đến thời khắc này, hắn có thể nghe được mẹ hắn nói chuyện, cầm tay của bà, bà cũng có thể có phản ứng.
Mạch Sanh Tiêu khuôn mặt sáng ngời, càng làm hắn tham luyến, hắn quen dùng thủ đoạn đối với phụ nữ,nhưng đến cô cứng mềm đều vô dụng. Ân Lưu Khâm yêu mến nụ cười của Sanh Tiêu, hắn thậm chí vứt bỏ cả những quy định tự mình đề ra cho bản thân, đối với cô không chút nào bố trí phòng vệ.
Ân Lưu Khâm vành mắt hiện hồng, không thấy rõ tình hình giao thông phía trước, yết hầu nhấp nhô vài cái, giờ không phải lúc cảm khái, hắn phải còn sống rời khỏi nơi này, mới có thể đòi lại nợ máu cho mẹ !
Trong đầu hắn, hình ảnh Sanh Tiêu cánh môi mỉm cười bỗng chốc khiến đôi tay hắn ghìm chặt lấy vô lăng, Ân Lưu Khâm đạp chân ga, trong mắt mờ mịt hiện ra tia ẩm ướt .
Mạch Sanh Tiêu bị đội xe hộ tống trở lại Ngự Cảnh Viên, cô vừa xuống xe, cũng gặp xe Duật Tôn xe tiến nhanh trong sân.
Sanh Tiêu đứng ở vườn hoa chờ hắn, cô vươn tay, hái xuống một đóa hoa kiều diễm, sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Mạch Sanh Tiêu nghiêng đầu sang chỗ khác, gặp Duật Tôn lướt qua,lưng thẳng tắp hướng vào trong phòng .
Sanh Tiêu lo lắng đuổi theo, một cái bước dài chặn trược mặt Duật Tôn," Anh đi làm chuyện đó ?"
Người đàn ông thần sắc lạnh lùng,ánh mắt từ trên nhìn xuống mặt Sanh Tiêu, hắn kiên nghị mũi giương nhẹ lên," Sanh Tiêu, anh mệt ૮ɦếƭ đi."
" Anh...... Gi*t người phải không?" Mạch Sanh Tiêu nhịn không được, trong hốc mắt cảm thấy ươn ướt.
" Ừ!" Duật Tôn khóe môi nhếch ra một từ, thái độ kiên định khiến cho cái từ này nặng nề rơi xuống đất vang lên tiếng, Sanh Tiêu con ngươi trợn lên," Anh Gi*t ai?"
Duật Tôn đi đến trước hai bước, ánh mặt trời trên đỉnh đầu Mạch Sanh Tiêu đều bị che đi, người đàn ông duỗi ra tay trái, đặt tay lên vai Sanh Tiêu.
Mạch Sanh Tiêu chú ý tới cái hộp đen trong tay hắn, bên trong chứa cái gì, Sanh Tiêu biết rõ.
Tầm mắt của cô, dừng lại tại vết máu trên mu bàn tay Duật Tôn, Mạch Sanh Tiêu đi nhanh đuổi kịp hắn, tay phải dò xét hướng cổ tay hắn.
Không có ngờ tới, Duật Tôn lại giật mình gạt tay cô ra," Đừng ᴆụng vào anh!" Âm thanh khàn khàn, con mắt đỏ đậm,bên trong vẫn còn tràn đầy sát khí, Mạch Sanh Tiêu rút tay về, mặt sau vẫn còn thấy rõ vết máu.
Hai người cùng im lặng, trong cổ áo Duật Tôn dính vài giọt máu tung tóe, иgự¢ hắn phập phồng," Trở về phòng."
Mạch Sanh Tiêu đứng nguyên chỗ, không thấy nhúc nhích.
Chị Trần ôm Bân Bân đi tới, Duật Tôn khẽ vung tay, ý bảo cô đi vào.
Duật Tôn đem hộp đặt ở cạnh chân," Anh đã Gi*t người, Gi*t mẹ Ân Lưu Khâm , giờ em muốn như thế nào?"
Người đàn ông nheo lại con mắt phượng nhìn Sanh Tiêu, bên trong nhìn không có chút nào tình cảm ấm áp, Mạch Sanh Tiêu tay đang để ngang người hắn bỗng chốc thả xuống ," Bà ấy......"
" Bà ta đáng ૮ɦếƭ!"
" Tôn?" Lạnh lùng như vậy, lãnh khốc như vậy làm Sanh Tiêu run rẩy, làm cô cảm thấy lạ lẫm.
" Mạch Sanh Tiêu, anh yêu cầu em rời khỏi chỗ đó, em vì cái gì không chịu đi? Em cho rằng chỉ mình em là có thể bảo vệ Ân Lưu Khâm? Có phải là trong mắt em, anh chính là tên ác ma Gi*t người, phàm là anh muốn Gi*t người, em sẽ đều bất chấp tính mạng mình đi bảo vệ cho họ ư? Cũng vì sự cố chấp của em, làm hại anh thiếu chút nữa mất đi cơ hội, Mạch Sanh Tiêu, ai mới là người đàn ông của em hả?"
Sanh Tiêu trong cổ nghèn nghẹn, cảm thấy khó chịu, nước mắt tràn ra.
Cô nếu đúng như lời hắn nói, thì sẽ không ném đi điện thoại Ân Lưu Khâm đưa cho, sẽ không lãnh khốc đến biết rõ gặp nguy hiểm, mà không đi nhắc nhở đối phương một câu," Tôi chỉ có thể làm được như vậy, chỉ có như vậy......"
Chẳng lẽ thật muốn, đến cái lương tâm cuối cùng cũng không còn?
Duật Tôn xòe bàn tay ra phủ về phía cây súng, hắn chỉ là khó có thể tưởng tượng, một khi bỏ lỡ cơ hội này, khả năng từ nay về sau đều không thể Gi*t được bà ta.
Duật Tôn thở dài, muốn đến ôm lấy Sanh Tiêu.
Mạch Sanh Tiêu lui một bước.
Đúng lúc này,từ cửa ra vào truyền đến một hồi ồn ào, Sanh Tiêu nhăn trán nhìn lại, trông thấy Alice đẩy người đàn ông canh giữ ở cửa ra vào ra, chạy thẳng vào trong ," Tôn?"
Duật Tôn đáy mắt rùng mình, không có lên tiếng.
" Vì cái gì lại không cho em đến Ngự Cảnh Viên?" Alice trầm giọng chất vấn, ánh mắt nhìn về phía Sanh Tiêu đang đứng trước hắn," Là ý của cô?"
Mạch Sanh Tiêu giật mình, lắc đầu.
Alice đi đến bên cạnh Duật Tôn," Anh không tin em? Anh sợ em nhân cơ hội hại anh?" Gót chân cô không cẩn thận đá phải chiếc hộp đen bên cạnh, Alice con mắt cụp xuống ," Súng này, là em đưa cho anh."
" Alice......" Duật Tôn ánh mắt miết qua đứng ở bên cạnh Sanh Tiêu, hắn tận lực tránh đi hai chữ “tổ chức”," Sau khi rời khỏi chỗ đó, cây súng này ta giấu ở trong hòm sắt một mực không động đến, nhưng hôm nay, anh dùng nó Gi*t người."
Alice đưa tay nắm lấy vai người đàn ông," Tôn,chuyện ngày trước đừng suy nghĩ đến, nếu không muốn Gi*t người, từ nay về sau chuyện này cứ để em tới giúp anh làm."
Mạch Sanh Tiêu một câu không nói ra được,tính mạng con người ở trong tay bọn họ, làm sao lại trở nên đơn giản như thế, chỉ cần Ϧóþ cò, có thể tùy ý tước đoạt đi.
Duật Tôn nhấc lên khóe miệng, mắt lộ ra vẻ châm chọc," Tốt lắm, anh còn muốn Gi*t thêm một người nữa."
" Là ai?" Alice hỏi.
" Dạ Thần."
" Dạ Thần?" Alice khi*p sợ, cô tránh đi ánh mắt Duật Tôn," Anh cũng biết, em không nghĩ đến chuyện liên lạc lại với tổ chức , huống hồ......"
" Anh vừa mới tự tay bắn ૮ɦếƭ mẹ của hắn, nếu không diệt cỏ tận gốc, sợ từ nay về sau sẽ có phiền toái." Duật Tôn cắt lời Alice.
" Anh Gi*t phu nhân?" Alice nghẹn ngào hô to, đây cũng là nghĩa là,thân phận của Ân Lưu Khâm đã bại lộ.
" Nực cười, em còn gọi bà ta một tiếng phu nhân," Duật Tôn lời nói đến bên miệng, tin tức bố mẹ Alice hắn biết , nhưng vẫn là không nói ra miệng,"Tội ác năm đó, bà ta cũng có phần."
" Không, phu nhân không giống với......"
Duật Tôn đáy mắt hiện lên một đạo tàn khốc, hắn động tác cực nhanh rút ra khẩu súng lục luôn mang theo tùy thân, chĩa họng súng thẳng đến trán Alice," Tôi đã nói rồi, nếu ngày nào đó cô bị tôi phát hiện cô đang ở đây gạt tôi, tôi sẽ Gi*t cô!"
Alice im miệng không nói, con mắt ươn ướt nâng lên," Anh thật muốn Gi*t em?"
" Cô trở lại Bạch Sa chẳng phải là nghe theo mệnh lệnh của Dạ Thần ư? Cô cũng sớm biết rõ, Dạ Thần dùng tên giả Ân Lưu Khâm, còn có lần ở Ngự Cảnh Viên, cô định tiêm thứ gì vào người Sanh Tiêu?"
Mạch Sanh Tiêu vẫn ngây ngốc chưa hiểu chuyện gì, càng muốn không hỏi Duật Tôn dốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?.
" Anh đã biết rõ, vì sao lúc ấy không Gi*t em?"
" Alice, tôi không thể không cho cô cơ hội," Duật Tôn con mắt ánh lên sự hung ác, làm cho Alice rút lui một bước," Tôi đã cố tình ám chỉ, tôi nhớ kỹ tình nghĩa ngày xưa , muốn cho cô cơ hội cùng ta nói sự thật, khó như vậy sao?"
" Tôn, em nói rồi, em sẽ không đả thương hay hại anh."
" Vậy cô có thể đảm bào không thương tổn Sanh Tiêu cùng Bân Bân?"
Alice duỗi tay phải ra, cầm lấy tay người đàn ông," Tốt thôi, anh Gi*t em đi, vậy sẽ kết thúc mọi chuyện, dù sao em sống cũng chỉ thêm vướng víu."
Mạch Sanh Tiêu mơ hồ nghe được chút ít tin tức, mặc kệ như thế nào, Duật Tôn này đang tức giận đùng đùng, Sanh Tiêu tay phải tự nhiên khoác ở khuỷu tay hắn," Tôn, đừng có làm tổn thương người khác, kẻo người phải chịu tội là con đấy."
" Mạch Sanh Tiêu, tôi không cần cô cầu xin hộ ,cứ để tôi bị Gi*t đi!" Alice nghĩ dù sao cũng không có thoát được chuyện này, Dạ Thần tất nhiên cho rằng cô bán đứng hắn, hơn nữa cô đã bị tiêm thuốc độc, nếu không lấy được thuốc giải từ Dạ Thần, cô có khác gì phế nhân đâu?
" Im miệng!" Sanh Tiêu quát nhẹ.
Cô giữ chặt tay Duật Tôn, ánh mắt người đàn ông trở nên mềm nhũn, họng súng vẫn như cũ chống vào trán Alice," Cút đi, từ nay về sau đừng có để tôi nhìn thấy cô."
Alice giật mình đừng nguyên tại chỗ, lệ rơi đầy mặt,"Em chưa bao giờ tố giác chuyện của anh!"
Duật Tôn thu hồi súng," Trở về nói cho Dạ Thần, hắn hiện tại đang đau đớn, tốt nhất là thu hồi lại quân,nếu hắn lại đến quấy nhiễu tôi, tôi sẽ làm cho hắn ૮ɦếƭ không nơi dung thân!" Duật Tôn nói xong bốn chữ cuối cùng, đến tay cầm súng cũng run lên.
Mạch Sanh Tiêu cầm cái hộp đen dưới đất lên, rất nặng. Duật Tôn không hỏi, từ trong tay cô nhận lấy mang đi.
Alice vẫn đứng nguyên tại chỗ, lúc Sanh Tiêu đi vào phòng khách, quay đầu lại vẫn thấy cô ta còn đứng.
Mạch Sanh Tiêu đi theo Duật Tôn lên lầu hai, Duật Tôn nhân tiện nhét vật trong tay vào bên cạnh chỗ hắn nằm, hắn mệt mỏi, nằm ૮ɦếƭ dí trên giường chẳng them dậy.
Sanh Tiêu lấy ra chiếc chăn đơn, Duật Tôn một tay giữ chặt tay của cô, Mạch Sanh Tiêu nhân thể gối đầu lên иgự¢ hắn.
Sanh Tiêu nghĩ nên tránh ra.
" Đừng nhúc nhích."
" Để yên em xử lí vết thương cho, một chút là xong ."
Duật Tôn lúc này mới thả lỏng cơ thể.
Mạch Sanh Tiêu mang tới hộp thuốc cấp cứu được chuẩn bị sẵn trong nhà , bên trong có mấy loại thuốc sát trùng, cô dùng miếng bông cẩn thận lau chùi mu bàn tay Duật Tôn, miệng vết thương hở ra, có thể nhìn thấy qua tình trạng tệ như thế nào, Duật Tôn mở to hai mắt nhìn về lên trần nhà, lông mày cũng không có nhăn lại dù chỉ thoáng qua.
" Làm sao có thể biến thành như vậy?"
Duật Tôn quét con mắt qua Sanh Tiêu.
Mạch Sanh Tiêu tại vết thương của hắn thổi nhè nhẹ," Chẳng lẽ lại vì em? Em đang nghĩ, một quyền này giáng vào mặt, liệu em còn có thể sống?"
" Sanh Tiêu, anh đã đồng ý với em, sau khi chuyện này kết thúc, chúng ta sẽ cùng nhau sống một cuộc sống thật tốt."
Mạch Sanh Tiêu động tác dừng lại, nghe những lời Duật Tôn nói với Alice, cô có thể đoán ra lí do vì sao người đàn ông lại nổi giận như vậy," Được."
Duật Tôn mặt lộ vẻ kinh ngạc," Anh còn tưởng rằng, em còn muốn náo loạn một trận chứ, vì em lúc nào cũng tỏ ra thương cảm đứng về phía người khác."
Mạch Sanh Tiêu đè chặt miếng bông lên vết thương, người đàn ông kêu lên một tiếng, hắn thiếu chút nữa đã quên mất, người phụ nữ này chớ có dại mà chọc vào, ăn miếng trả miếng là cô lợi hại nhất.
" Sanh Tiêu, ba mẹ anh ૮ɦếƭ đã hơn hai mươi năm."
Mạch Sanh Tiêu xử lý xong miệng vết thương, cô nắm chặt tay Duật Tôn ,chờ hắn tiếp tục câu chuyện.
" Mẹ của anh là Hạ Sơ Nhan......"
"Hạ Sơ Nhan?" Mạch Sanh Tiêu kinh ngạc," Bà là nghệ sỹ dương cầm nổi tiếng trong và ngoài nước lúc ấy, em có xem qua vài bài báo đưa tin, hai mươi mấy năm trước bà đột nhiên mất tích, nghe nói là cùng gia đình đi du ngoạn trên thuyền,về sau lọt vào tay một toán ςướק bóc,bà cùng chồng và đứa con 5 tuổi mất tích......"
Sanh Tiêu đột nhiên im lặng, Duật Tôn tiếp lời của cô nói tiếp," Chồng của bà, là tổng giám đốc tập đoàn lớn nhất Đông Nam Á, thế lực nhất, đêm ấy, một nhà ba người lại biến mất trên biển rộng mênh ௱ôЛƓ, cảnh sát qua một tháng điều tra cùng tìm kiếm, cuối cùng kết luận là vì gặp phải bọn ςướק, đến nay vẫn chưa phá được án. Một số người suy đoán, nói bà còn sống, đâu có ai có thể nghĩ đến, bọn họ sớm đã nằm trong bụng cá, hài cốt phát tán?"
Mạch Sanh Tiêu che miệng lại, mũi cay cay chua xót, nước mắt nhịn không được tuôn rơi.
Duật Tôn đưa tay lên giấu đi đôi mắt.
Sanh Tiêu gối lên cánh tay người đàn ông nằm ở bên cạnh hắn, cô từ trước có nói qua, trên người Duật Tôn có xen lẫn nhau giữa khí chất của một vương tử cùng khí chất của ác ma cùng lúc, cô từng suy đoán thân thế của hắn, từ trước cho tới bây giờ hắn chưa từng ở trước mặt cô đề cập đến cha mẹ của hắn,Mạch Sanh Tiêu cánh tay vòng qua ôm eo hắn. Chẳng lẽ, mẹ Ân Lưu Khâm cũng là đồng chủ mưu gây nên chuyện này?
Duật Tôn xòe bàn tay ra, ngón trỏ xăm hình Thương Long trông rất sống động," Cái hình xăm này, là Alice làm cho anh, cô ấy có một đôi tay khéo léo, anh nhớ được ba rất thích bức tranh long, ông thường nói, ông chính là Thương Long chuyển thế." Ở tổ chức, đại đa số những đứa trẻ được đào tạo thành các sát thủ không có linh hồn, có thể Duật Tôn không giống với bọn họ, hắn khắc cốt ghi tâm nhớ rõ mối hận thù này.
Mạch Sanh Tiêu cầm tay Duật Tôn mười ngón tay giao vào nhau, nắm chặt.
" Anh sớm nên nói cho em biết."
" Có một số việc, em biết càng ít càng tốt." Duật Tôn tỏ ra hời hợt, sự việc thảm khốc kia, nhưng mỗi lần hồi tưởng lại hắn đều muốn tránh đi.
Ngoại ô,ở một kho hàng cũ nát vốn đóng cửa từ lâu .
Dẫn đầu là chiếc xe ô tô thân bị cạo sờn, đèn xe trên đầu cũng bị hư hại, mấy chiếc xe con tiếp theo đầy thương tích dừng tại cửa ngoài sân.
Lôi Lạc cầm lấy cái hộp thuốc đi về nơi có một mình người đàn ông đang ngồi, kho hàng rất lớn, vẫn có thể ngửi thấy được một mùi nồng đậm máu tươi.
" Dạ Thần."
Người đàn ông quay lưng về phía Lôi Lạc ngồi, cái quần vàng nhạt dính không ít vết máu, hắn cầm lấy điện thoại đang xem đoạn clip bên trong, Lôi Lạc không dám nói nhiều, lờ mờ có thể chứng kiến phu nhân mấp máy môi nói chuyện.
" Dạ Thần,để tôi xử lý miệng vết thương."
Người đàn ông rất nhanh cất điện thoại đi, hắn quay người lại, bên trái lộ ra khuôn mặt bị máu tươi nhuộm đỏ bừng, Lôi Lạc kinh hãi, nhanh chóng mở ra cái hộp thuốc.
Dạ Thần duỗi ngón tay, đưa lên chạm vào miệng vết thương, viên đạn sượt qua mặt, chỉ cần lệch vài cm, có thể trực tiếp lấy mạng của hắn.
" Vội cái gì? Chỉ là hủy hoại chút dung nhan thôi mà."
Khách quan mà nói, trong lòng của hắn sự thù hận còn đau đớn hơn nhiều