Mạch Sanh Tiêu không còn cảm thấy sự khôi hài ở trong cái clip này nữa.
Duật Tôn gác đôi chân thon dài chắc khỏe trong ống quần trắng lên, nửa người trên cũng là T-shirt trắng, một cây trắng toát, nổi bật lên khí chất phi phàm của người đàn ông.Mạch Sanh Tiêu ánh mắt đưa lên nhìn người đàn ông cánh môi mỏng mím thành đường thẳng tắp,khuôn mặt tựa đắm chìm trong mây đen, bao phủ vẻ lo lắng.
Sanh Tiêu không dám mở mắt nhìn thẳng vàoDuật Tôn.
Bàn tay cô nhỏ bé dò xét vị trí của điều khiển từ xa đang ở trên bàn trà .
" Đừng a, để xem tiếp." Duật Tôn mở miệng nói ra.
Trong clip khắp nơi là hình ảnh cô bận rộn, Mạch Sanh Tiêu lúc này lại nhìn xem, cảm giác mình thực sự thê thảm, lau sàn nhà còn phải quỳ, thùng nước vừa nặng lại to, cô xách trong tay,bước đi lảo đảo.
" Cái này phải gọi là sướng cho người đàn ông nằm ở trường kỉ kia, quay trở lại phòng bếp người xem đoán già đoán non không ngừng gia tăng, không ít người xem cũng hiếu kì muốn biết người phụ nữ xinh đẹp kia là phu nhân nhà ai, phần là vì yêu hay là vì lí do gì lại cam tâm vì phu quân mà làm thân trâu ngựa.”
Mạch Sanh Tiêu hai hàng lông mày nhíu chặt, cái này đúng là lừa mắt thiên hạ, thật sự chịu không được.
" Càng có không ít người xem nói thẳng, mấy ngày nữa, có thể hay không nêu danh người phụ nữ kiều diễm này ra? Như vậy mới có thể nghiệm chứng tiêu đề của clip này......"
Sanh Tiêu nghe được cảm giác kinh hãi nhục nhã, cầm lấy điều khiển từ xa chuyển kênh, lại phát hiện khác đài cũng đang đưa tin tức này.
Duật Tôn nghiêng người đứng dậy, từ trong tay cô lấy lại điều khiển từ xa," Người đàn ông này là khách của em? Tên Ân Lưu Khâm."
" Anh làm sao có thể biết rõ?"
Mạch Sanh Tiêu cùng hắn đối mặt.
" Em ở đấy làm cái gì?" Gương mặt người đàn ông tiến gần đến trước mặt Sanh Tiêu, hắn ngũ quan tinh tế, nhìn vào, giống như được nhà điêu khắc với tay nghề đạt tới mức tuyệt đỉnh tạo thành, có thể nói là tác phầm hoàn mỹ. Sanh Tiêu nhìn sâu trong mắt của hắn không ra hỉ ra nộ, bộ dạng này của hắn làm cho người khác không thể xuyên thấu, Mạch Sanh Tiêu càng thấy được áp lực buồn bực.
" Anh tin những gì hắn nói?" Cô tiếng nói run rẩy, muốn hỏi chính là, hắn là hay không tin tưởng cái clip này, chỉ nhìn nửa câu đầu tiêu đề.
" Đây không phải sự thật bị phơi bày ư?" Duật Tôn ánh mắt liếc qua màn hình Ti Vi , hắn trả lời, nhưng nửa câu phía sau như đang truy vấn hỏi tội.
Mạch Sanh Tiêu đôi mắt trong suốt trừng lên , hơi thở phập phòng kịch liệt, không khí hít vào nghẽn lại tại cổ họng, , vào không được ra không được," Giờ thì đã tỉnh, hóa ra đây là giấc mộng."
Cô cùng Duật Tôn trong lúc đó có quá nhiều điều hiểu lầm, một chút cũng không tín nhiệm lẫn nhau, bọn họ cố gắng xây dựng giấc mộng này,rốt cục cũng sẽ bị phá hủy hầu như không còn.
Người đàn ông vươn tay tới, Mạch Sanh Tiêu lấy tay chống đỡ cơ thể vào tường.
Duật Tôn cánh tay buông thõng xuống, cầm lấy điều khiển từ xa tắt đi TV," Nói cho anh biết, vì cái gì giúp hắn làm những thứ kia."
" Hắn nói, hắn ở Hồng Kông có người quen biết."
" Hắn nói cái gì, em cũng tin?"
" Em đây chủ yếu là muốn thử xem a?" Mạch Sanh Tiêu giơ lên âm điệu," Em còn không có hồ đồ đến mức hoàn toàn tin lời của hắn, em đã là làm me, sẽ không đi làm những chuyện đáng xấu hổ với con."
Duật Tôn nâng khóe miệng không để lại dấu vết mình đang mỉm cười,” Em phát hỏa cái gì? Anh cũng không có hiểu sai ý tứ."
Mạch Sanh Tiêu xoay người chuyển hướng sang một bên," Em chỉ là bưng trà đưa nước, còn có quét dọn vệ sinh cùng nấu cơm cho hắn."
" Những thứ này còn chưa đủ sao? Sanh Tiêu, anh đưa em về ở bên cạnh anh, không có cho em đi hầu hạ người khác." Duật Tôn nhớ tới đoạn clip kia, trong nội tâm bùng lên một mồi lửa ức chế muốn ngay lập tức hoả tốc thiêu cháy.
" Em tưởng rằng anh không biết sao? Em tìm không thấy biện pháp khác......"
" Em hẳn là không tin tưởng, anh sẽ không có việc gì trở về!"
" Anh muốn như thế nào mới tin?" Mạch Sanh Tiêu sau khi chuyện xảy ra với hắn," Luật sư nói anh bị giam giữ, cảnh sát muốn dẫn anh đi đâu đó, vạn nhất trên đường xảy ra chuyện gì thì phải làm sao......"
" Anh sẽ trở về bình an."
" Làm sao em biết chắc được!" Sanh Tiêu thở hồng hộc, hai bên hai gò má đỏ bừng.
" Hắn còn muốn em làm chuyện gì sao?"
Mạch Sanh Tiêu khẽ giật mình, câu hỏi của hắn luôn nói trúng tim đen.
Sanh Tiêu tay phải nắm góc áo, đầu cũng mất đi lo lắng cúi xuống đi.
Duật Tôn đại khái có thể đoán được, hắn vặn nâng lông mày không nói lời nào.
" Em không có đồng ý."
" Em nếu thật sự đồng ý, đảm bảo đã xuất hiện trên tin tức vừa nãy .”
Mạch Sanh Tiêu không nghĩ tới Ân Lưu Khâm biến thái như vậy, cô thở nhẹ, may mắn lúc ấy không nổi nóng lên, bằng không hậu quả vô lường.
" Sanh Tiêu," Duật Tôn đi tới, bàn tay nâng cằm cô lên,sự tức giận ẩn hiện trong lời nói ," Biết rõ sợ? Đừng bao giờ nghĩ tất cả đàn ông trên thế giới này đều lương thiện như vậy."
Mạch Sanh Tiêu rất muốn có một cuộc sống yên tĩnh, nghĩ tới tin tức nói muốn tìm ra danh tính người phụ nữ, cô đầu đau muốn nứt.
" Em lúc trước vì Mạch Tương Tư chấp nhận theo anh,sau lại vì ĐàoThần trở lại bên cạnh anh......" Duật Tôn đã mở miệng thốt ra nguyên bản một câu vô tâm , hắn đột nhiên mắc lại , suy nghĩ cũng theo sang hướng khác, Tương Tư là người thân duy nhất của Sanh Tiêu, mà cô vì Đào Thần cũng là vì quan tâm đến hắn ta.
Mạch Sanh Tiêu mẫn cảm phát giác được người đàn ông này có chút khác thường, cô kéo tay Duật Tôn xuống," Ýcủa anh là, em hẳn là vì anh, đều có thế để hắn đạt được mục đích phải không?"
"......"
Duật Tôn chán nản,ý hắn không phải như thế, có thể vừa rồi vì nửa câu nói đó khiến cô suy nghĩ theo hướng đối lập.
Mạch Sanh Tiêu vọt đứng dậy, cũng không quay đầu lại đi thẳng lên lầu.
Duật Tôn nhìn Sanh Tiêu biến mất tại đầu bậc thang, vốn chỉ là một chuyện đơn giản, nhưng càng nói càng trở nên phức tạp, hắn tin tưởng Mạch Sanh Tiêu, có thể nói đến cuối cùng, ý tứ hoàn toàn thay đổi, không phải như cô nghĩ.
Sanh Tiêu trở lại gian phòng, mới phát hiện ra thân thể ướt đẫm mồ hôi.
Cô đi vào tủ quần áo trước, muốn tìm bộ quần áo.
Duật Tôn cùng đi vào theo sau, từ phía sau ôm eo Mạch Sanh Tiêu," Em đừng có xuyên tạc ý của anh, em phải hiểu là anh tham lam muốn giữ lấy em, nếu ai dám động vào em, anh đảm bảo hắn không còn một đôi chân hai cái cánh tay."
"...... Anh cảm thấy em không đáp ứng yêu cầu của Ân Lưu Khâm, có phải là nghĩ đối với anh em không quan tâm?"
Duật Tôn lắc đầu," Không phải."
Mạch Sanh Tiêu giữ chặt tay của hắn, cô xoay người, ánh mắt dịu dàng ," Em lúc ấy chỉ nhớ rõ một câu, bảo vệ tốt chính mình, chính là bảo vệ anh."
Duật Tôn đầu tiên là khẽ giật mình, lại cực nhanh kịp phản ứng, trong mắt của hắn có một loại vui mừng hiện ra, cũng không phải là? Hắn không thể... chịu được nếu đúng là Mạch Sanh Tiêu bị người khác ᴆụng đến, cô là của hắn.
Duật Tôn giơ tay lên, kéo kéo hai má cô," Sau này, chúng ta có chuyện đều sẽ nói ra, em muốn biết anh đang suy nghĩ gì, không cần phải suy đoán lung tung, cứ trực tiếp hỏi, anh sẽ không giấu diếm nói cho em biết."
Thường thường, suy đoán cùng ý nghĩ sẽ không thống nhất, có một chút hiểu lầm có lẽ sẽ hay hơn
Mạch Sanh Tiêu nhịn không được nhoẻn miệng lên cười, sự buồn bực vừa rồi chẳng biết đã tiêu tán lúc nào," Vậy anh nói, anh bây giờ đang suy nghĩ gì?"
" Thật muốn biết?"
" Hay là thôi đừng nói đi."
Sanh Tiêu nghiêng mặt đi, không có trông thấy người đàn ông khóe miệng câu dẫn ra cười tà, hắn ôm Mạch Sanh Tiêu, bị hắn dồn đến trước tủ, Sanh Tiêu giật mình," Anh làm cái gì?"
" Anh giờ đây nghĩ, anh cấm dục lâu như vậy, anh nghĩ muốn em, muốn cả đêm cũng không đủ, Sanh Tiêu,anh cùng em nói thật, anh thực nhớ đến đôi chân em quấn quanh eo của anh, em càng ra sức, anh......"
" Anh...... Hạ lưu!"
" Ýnghĩ của anh, anh không có giấu em."
"......"
" Sanh Tiêu, buổi tối để cho Bân Bân ngủ cùng Chị Trần."
Người đàn ông ám chỉ không cần nói cũng biết, Mạch Sanh Tiêu ánh mắt nhìn иgự¢ hắn," Đừng mà."
Duật Tôn cau mày," Anh muốn."
Sanh Tiêu ánh mắt rơi vào trên bả vai hắn," Anh có thương tích trong người."
" Ân ái không cần đến bả vai, anh phần eo trở xuống phía dưới không có bị thương."
Mạch Sanh Tiêu che dấu thần sắc, cánh môi đang cong lên cũng thu trở về, Duật Tôn cánh tay rơi vào phía bên hông cô, hắn đang thăm dò ý kiến của cô, lại không nghĩ đến cô là đồng ý hay không chấp nhận, thân thể của cô vẫn như trước không thể tiếp nhận hắn.
Người đàn ông hai tay rủ xuống tại bên người.
Hắn đẩy người ra, cùng một tư thế của cô đứng bên cạnh.
Mạch Sanh Tiêu hai mắt nhìn chằm chằm xuống mũi chân," Ba tháng từ nay về sau, rồi nói sau."
Duật Tôn con ngươi chớp lên," Tại sao phải ba tháng?"
" Lâu như vậy vì cái gì." Sanh Tiêu lưng dựng thẳng tắp, muốn bước một bước cuối cùng thoát ra là rất khó, Mạch Sanh Tiêu làm không được, cho nên muốn có thêm thời gian để lấy động lực.
" Một tháng a?"
Sanh Tiêu không có phản ứng.
" Hai tháng? Hai tháng thương tích của anh hoàn toàn có thể hồi phục tốt."
Mạch Sanh Tiêu giữ chặt góc áo Duật Tôn, đôi tay mềm mại tại thắt lưng hắn nhẹ đẩy," Tránh ra."
Duật Tôn đứng ở bên cạnh cô, hai ngày này tay hắn không có cử động được, trong tủ quần áo có gì đó lộn xộn, chẳng khác gì ổ chó. Mạch Sanh Tiêu chuẩn bị dọn dẹp.
" Những việc này để cho dì Hà làm cũng được......"
Sanh Tiêu không nói, trước kia, cô đều để người khác làm, là không tính, nhưng bây giờ không giống như trước.
"Quần áo này nên mang ra ngoài phơi nắng, nhất là áo lông dê, nếu không dễ bị ẩm mốc, hư hại. " Mạch Sanh Tiêu cầm lấy móc treo áo khoác ngoài, Duật Tôn không thèm để ý chút nào, Sanh Tiêu gỡ áo khoác ra khỏi móc, người đàn ông lúc này mới chợt nhớ tới cái gì đó, liền giữ tay Mạch Sanh Tiêu lại," Đừng......"
Sanh Tiêu trông thấy bên trong cất giấu chiếc khăn quàng cổ.
Cô nhìn chằm chằm nửa ngày, đây là chiếc khăn quàng cổ duy nhất cô đan ,sau này cô đưa cho Duật Tôn,lúc đó hắn còn giống như không muốn quàng vì xấu.
Mạch Sanh Tiêu trong lòng ấm áp, không nghĩ tới hắn lại giữ lại.
Cô chuyển đến Hoàng Duệ Ấn Tượng, rồi trở về Ngự Cảnh Viên, cô rất nhiều thứ đã không còn tồn tại, giờ với Sanh Tiêu mà nói, khăn quàng cổ này vô cùng có ý nghĩa đối với cô.
Mạch Sanh Tiêu giãy dụa, rút tay khỏi tay Duật Tôn, cầm khăn quàng cổ trên móc áo xuống,cảm giác mềm mại, mùi hương rất dễ chịu, chỉ là lại vừa thấy có chút cảm giác là lạ.
Người đàn ông vươn tay, Sanh Tiêu xoay người, cầm lấy khăn quàng cổ đưa lên mũi hít.
Là mùi dầu máy.
Mạch Sanh Tiêu nhíu mày," Dùng để lau xe, thực rất tốt a."
Duật Tônmột mực phủ định," Nghĩ gì thế, có thể giặt sạch như thế là tốt rồi, tiệm sửa xe Minh Nhi để khi nào anh tìm bọn hắn tính sổ đi."
Mạch Sanh Tiêu lừ mắt, cũng không quay đầu lại xoay người bước đi.
Duật Tôn đi về phía trước, Sanh Tiêu ngồi ở mép giường, ánh mắt mê ly, giống như đang suy nghĩ chuyện gì. Thực tình, thời gian trôi qua nhanh như vậy,lúc trước thấy Thư Điềm đan khăn cho Tang Viêm , cô cảm thấy thú vị nên cũng đan thử một chiếc, tiểu nữ sinh tính tình không có phức tạp như vậy, sau thấy Duật Tôn không hề đeo, cô cũng đoán biết hắn không thích.
Người đàn ông ngồi vào cô bên cạnh, mép giường rõ ràng lõm sâu, Mạch Sanh Tiêu thần sắc phiền muộn, ánh mắt nhìn về phía Duật Tôn.
" Sao vậy?"
Sanh Tiêu lắc đầu, chỉ là có chút cảm khái, nhớ tới khoảng thời gian trước đây, nhớ tới Thư Điềm.
Duật Tôn thấy cô không nói lời nào, hắn tự tay ôm bờ vai của cô," Anh cùng em nói thật, lần trước đi đến cửa hàng bảo dưỡng, tên nhân viên cửa hàng có mắt như mù, không có sự đồng ý của anh, hắn đã cầm lấy đi lau xe......"
" Vậy thì ném đi a."
" Em nói cái gì?"
" Bẩn như vậy, còn có thể dùng sao?"
Duật Tôn không nói gì, lại đứng người lên đi ra ngoài, Mạch Sanh Tiêu xem xét chiếc khăn quàng cổ, rồi cầm lấy ném vào trong thùng rác bên cạnh sô pha.
Mới xoay người, đã nhìn thấy Duật Tôn cầm thứ gì vào nhà.
Tầm mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Mạch Sanh Tiêu, cô thu tay lại , người đàn ông đến gần xem xét," Mạch Sanh Tiêu, ai bảo em ném đồ của anh!"
Sanh Tiêu trở tay không kịp, trong mắt lộ ra mờ mịt, Duật Tôn thấy thế, đem thứ gì đó trong tay hướng trên bàn trà rơi xuống, một bước mạnh mẽ tiến đến trước mặt Mạch Sanh Tiêu, thân ảnh cao lớn ngồi xổm trước thùng rác.
" Anh đang làm cái gì vậy?" Sanh Tiêu không thể tin được vào mắt của mình.
Người này luôn luôn giữ cái thanh cao của người đàn ông,hiện giờ lại ngồi lục thùng rác?
Duật Tôn ngón tay mang theo một góc khăn quàng cổ, thân thể cao to cũng đứng lên thẳng tắp, may mà trong thùng rác chỉ có chút ít giấy lộn,ngoài ra không có thứ gì khác.
Mạch Sanh Tiêu tiến thẳng về phía sô pha," Nếu anh thích, sau này có thể mua cái khác."
Duật Tôn đem khăn quàng cổ phủi đi, gấp lại chỉnh tề," Nếu không, em một lần nữa đan cho anh một cái khác."
Sanh Tiêu nhìn thấy mặt người đàn ông, nửa ngày cũng không nói được điều gì, Duật Tôn đưa ra cái hộp trên bàn trà, Mạch Sanh Tiêu con ngươi trợn lên," Đây là vất vả lắm anh mới tìm lại được cho em." Duật Tôn mở ra cái hộp, bên trong chính là sợi dây chuyền Nước Mắt Mỹ Nhân Ngư.
Cái hộp đã bị Mạc Kiện khoét lấy đi không ít viên đá, Sanh Tiêu đã thấy Duật Tôn cầm cái vòng cổ, tại hôn lễ của cô cùng Đào Thần, Duật Tôn vỗn đã định trả lại cho cô.
Mạch Sanh Tiêu trong ánh mắt lóe lên, Duật Tôn đeo Nước Mắt Mỹ Nhân Ngư cho cô, Sanh Tiêu duỗi ra tay phải khẽ vuốt," Hay là cất đi."
" Em không vui sao?" Âm thanh người đàn ông không khỏi cấp bách.
Mạch Sanh Tiêu lắc đầu," Em sợ rước họa vào thân."
Duật Tôn nắm lấy vai cô xiết chặt, hắn cũi đầu,đôi môi mỏng hôn môi cô thì thầm," Không bao giờ , những chuyện này, quyết sẽ không có lần thứ hai."
Duật Tôn duỗi ra hai tay ôm eo Mạch Sanh Tiêu," Sanh Tiêu, em từng đến nhà Ân Lưu Khâm, có thấy người khác không?"
" Ân Lưu Khâm, cha mẹ của hắn trước đã ở Bạch Sa, biệt thự chính là của bọn họ để lại cho bọn hắn."
Duật Tôn như có điều suy nghĩ gật đầu, Mạch Sanh Tiêu nghĩ đến chuyện này, lông mày lại là ngưng tụ," Hắn tại sao lại có thể đăng clip đó lên mạng ? Chẳng lẽ, trong nhà hắn ngõ ngách nào cũng đều có cameras, quá kinh khủng."
" Cho nên chớ có tiếp xúc với bọn biến thái."
Mạch Sanh Tiêu cố tìm tòi manh mối, không khỏi lại là đau đầu, Duật Tôn nhìn ra cô đang lo, hắn lấy tay xoa nhẹ đầu cô," Yên tâm đi, có chuyện, anh đều giúp em giải quyết."
Duật Tôn nói quả nhiên đúng vậy, bên ngoài Ngự Cảnh Viên ngoài cảnh sát ra thì những người lúc trước đến đây gây phiền toái hầu như không còn nữa.
Người đàn ông hiện tại đang nằm trong bệnh viện, chuyện của công ty tạm thời bị ném sang một bên, Mạch Sanh Tiêu đi vào cửa thư phòng, nghe được bên trong truyền đến tiếng nói chuyện, hắn hẳn là đang gọi điện thoại," Cái gì gọi là tìm hiểu không được? Ân Lưu Khâm chẳng lẽ là từ trong viên đá bỗng xuất hiện? Ta không thích nghe những từ kia lặp lại, tính từ bây giờ, tôi cho các người hai mươi bốn tiếng đồng hồ theo dõi hắn, nếu không tra được rõ thân phận thật của hắn, toàn bộ cút hết cho tôi!"
Duật Tôn ánh mắt rướn lên, trông thấy Mạch Sanh Tiêu, hắn đứng dậy đi ra phía ngoài, cũng dập điện thoại luôn.
" Anh nghi ngờ Ân Lưu Khâm?"
" Tuy tư liệu có được cho thấy con người hắn trong sạch, anh cảm thấy hắn không có khả năng chỉ đơn giản như vậy, hắn đem các clip công khai phát tán, mục đích chính là khiêu khích."
Mạch Sanh Tiêu nghĩ mãi mà không rõ chuyện bên trong, nếu thật là vì cô, Ân Lưu Khâm như vậy sẽ không thiếu phụ nữ vây quanh , cớ sao lại có thể thích người đã có chồng con như cô? Sanh Tiêu lắc đầu, cô tự biết lượng sức mình,
Dì Hà đứng bên ngoài thư phòng," Duật thiếu, dưới lầu có người mang đồ đến."
Duật Tôn kéo tay Mạch Sanh Tiêu đi ra ngoài.
" Cái gì đó?"
" Nhìn thì biết."
Dì Hà theo dự phân phó của Duật Tôn mang thứ đó xách lên lầu, Mạch Sanh Tiêu mở ra xem, là lễ phục, còn có các phụ kiện để dự tiệc tối.
" Buổi tối có một bữa tiệc, anh nghĩ sẽ đưa em đi."
Mạch Sanh Tiêu không có hứng thú," Có thể không đi không?"
" Đi đi,sẽ có trò hay xem."
" Thương tích của anh?"
" Anh nói rồi, không có việc gì."
Mạch Sanh Tiêu trước khi ra cửa mới thay lễ phục, màu hồng nhạt nhìn thấy tươi mới, trên thực tế cực kỳ phù hợp với dáng người, không có một chi tiết nào thừa, Sanh Tiêu đi đôi giầy cao gót màu trắng, Duật Tôn lại giúp cô đeo Nước Mắt Mỹ Nhân Ngư.
" Thật đẹp."
Mạch Sanh Tiêu bộ иgự¢ gần như lộ hết ra ngoài, cô không quen liền đem hai tay ôm ở trước иgự¢, Duật Tôn cầm tay của cô," Đi, anh cùng em đi làm tóc."
" Rốt cuộc là tiệc gì mà huy động nhiều nhân lực như vậy?"
Duật Tôn không có trả lời, lôi kéo cô nhanh rời đi.
Bởi vì cánh tay bị thương, Duật Tôn không có tự mình lái xe, Sanh Tiêu khoác tay của hắn đi vào hội trường bữa tiệc, đây là gia sản người tổ chức tiện, phô trương rất lớn, tựa hồ còn mời tới rất nhiều phóng viên.
Mạch Sanh Tiêu tóc vén ở sau gáy, cô có chiếc cằm gọn gàng, mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay, nhà tạo hình cố ý cho 乃úi tóc cho cô bằng chiếc châm cài đầu, cô dáng người linh lung hấp dẫn, hoàn toàn có thể đem toàn bộ các phụ kiện dùng đến.
Hai người mới đi đến đại sảnh,nhóm phóng viên đang đợi phía sau liền ùa lên, đèn nháy loang loáng mãnh liệt dồn dập lên họ, Mạch Sanh Tiêu hoa mắt, giơ cánh tay lên che con mắt.
Duật Tôn dừng lại trước một bước ôm eo của cô, ý bảo cô đừng nhúc nhích.
Hắn trời sinh tính không thích những thứ hư vinh này,nếu là ngày bình thường đã sớm nhăn mặt rời đi. Phóng viên gặp Duật Tôn chịu phối hợp, nguyên một đám chen chúc tiến đến.
" Duật thiếu, xin hỏi vị này chính là......"
Duật Tôn cùng Mạch Sanh Tiêu kết hôn thì cũng không có nhận lời truyền thông phỏng vấn, vẫn cẩn thận giữ bí mật từ trước đến nay, mặc dù mọi người đều biết hắn đã kết hôn, nhưng cô dâu tử cụ thể là ai, có rất ít người biết rõ.
" Cô ấy là phu nhân ta."
" Oa--"
Lại là một hồi đèn sáng lóe lên.
Mạch Sanh Tiêu ngẩng đầu, khẽ nhìn người đàn ông bên mặt, khóe miệng của hắn hé lộ một điệu cười, loại ôn nhu như cây thuốc phiện , làm ánh mắt cô càng ngày càng lu mờ
" Thực hạnh phúc, xin hỏi vị này chính là Duật phu nhân, thật sự là xinh đẹp hào phóng, cao quý trang nhã......"
Trong lúc nhất thời, tiếng khen ngợi không ngừng, Mạch Sanh Tiêu ánh mắt xuyên qua đám người nhìn về phía cửa ra vào, gặp Ân Lưu Khâm ôm bạn gái từ cửa chính đi tới.
Hắn lại cũng sẽ rơi vào trường hợp như vậy.
Chen chúc tại hàng phía trước có nữ phóng viên đang cố gắng ghi lại chi tiết khuôn mặt Sanh Tiêu , cô trang điểm, nhưng hình dáng không có đổi, nữ phóng viên cắn môi, giống như là đang do dự muốn hay không mở miệng hỏi.
Lúc này, người bên cạnh cất giọng nói," Khuôn mặt Duật phu nhân, rất quen thuộc......"
" Cũng không phải là? Hình như là hai ngày trước clip đó, nhìn nữ diễn viên......"
Mạch Sanh Tiêu kinh hãi, không nghĩ tới sẽ có người nhận ra. Cô bàn tay nhỏ bé vội vàng cầm góc áo Duật Tôn, người đàn ông vỗ nhẹ thắt lưng cô, Sanh Tiêu tim muốn nhảy ra khỏi Ⱡồ₦g иgự¢, nhưng hiểu sao lại cảm thấy an tâm trở lại.
"Đúng, người trong clip đó chính là vợ tôi .”
Một câu nói ra, trong đám người truyền đến kinh hô," Chính là......"
" Các người muốn nói, bên trong nam diễn viên nếu không phải tôi, đúng không?" Hắn ung dung , giống như ngọn gió xuân ấm áp, Mạch Sanh Tiêu khắc sâu cảm nhận được, thực tế ai cũng có tư chất sắm vai thiên sứ," Đoạn video clip thú vị ấy vốn là của vợ chồng chúng tôi mới quay, không biết tại sao lại bị mấy kẻ nhàm chán phát tán trên mạng, xem kỹ đều có thể nhận ra hình ảnh bên trong là cắt ghép mà thành, đương nhiên, các người có thể không tin lời tôi nói vậy cũng có thể đi cục dân chính kiểm tra, tôi cùng cô ấy xác thực là vợ chồng, về phần những kẻ không có việc gì làm ngoài chuyện đi mò mẫm nhớ thương đến vợ người khác, thật là mất mặt, đáng xấu hổ .”