Trong nội tâm Alice, cô chỉ quan tâm có Duật Tôn.
Hắn không rõ lắm Duật Tôn thế lực đến tột cùng lớn bao nhiêu ,nhưng cô lại biết thế lực của căn cứ, từ trước đến nay bọn họ muốn mạng người, không có ai có thể đào thoát.
" Alice, thừa dịp Duật Tôn bị giam giữ tại Hồng Kông, ngươi trở lại căn cứ đi."
Alice kinh hãi, bụm mặt, khóe miệng có rỉ ra vết máu," Tôi ở lại chỗ này."
" Ngươi ở lại đây có thể làm cái gì?" Ân Lưu Khâm khiêu mi hỏi cô," Cho cô ở lại đây để tôi thêm một tình địch à? Nói cho cùng, cô chính là quả cô bom hẹn giờ, chưa biết khi nào thì nổ,thân phận của tôi để cho cô tiết lộ ư."
Cánh môi Alice giật xuống, khuôn mặt nhỏ đau nhăn lại,"Anh đánh giá tôi cao quá, huống hồ anh đến Bạch Sa khẳng định chuẩn bị đã đầy đủ, dù là hắn biết chính xác thân phận của anh, anh cũng không sợ a?"
Ân Lưu Khâm lộ vẻ lo lắng trong nháy mắt cực nhanh trở lại vẻ bất cần đời," Cô có tâm tư, ngẫm lại, cho tôi lý do để giữ cô lại? Hoặc là, trở lại căn cứ đi, nhưng thuốc giải tôi sẽ không cho cô, tôi sẽ để cô càng ngày càng ỷ lại thuốc tử thần, hoặc là, cho tôi thấy tác dụng của việc giữ cô ở lại đây."
Alice khẽ liếm miệng vết thương, cô thiếu chút nữa phạm tối kỵ, Ân Lưu Khâm cực kì tinh ý,cô không nên tùy ý ᴆụng vào.
" Tôi muốn ở lại đây."
Ân Lưu Khâm nhìn chằm chằm vào Alice hồi lâu, hắn ngoắc tay " Tới đây, châm cho tôi điếu thuốc."
Alice ngồi xỗm trước mặt hắn, tay cô run rẩy cầm lấy cái bật lửa, xuyên qua ánh sáng ,cô giương mắt nhìn hướng đỉnh đầu khuôn mặt này, hắn quả thật có hé ra vẻ hời hợt, Alice đưa mắt chuyển qua phần cổ Ân Lưu Khâm, cô chỉ cần động tác nhanh chóng tóm lấy phần yết hầu, vặn 1 cái......
" Alice, cô có phải hay không nghĩ đến, như thế nào vặn gãy cổ của tôi?"
Alice hô hấp cứng lại, cho hắn châm thuốc cổ tay gắng không run," Tôi không dám."
Cô dám đoán chắc, vừa rồi nếu thật ra tay theo lời nói, thì người bị vặn cổ chắc chắn là cô.
Mạch Sanh Tiêu ngồi trang điểm trước gương, đeo đồ trang sức trang nhã, dấu vết trên mặt, trên tay còn chưa biến mất, chỉ có thể phủ phấn che dấu.từ tủ lấy ra bộ quần áo, trước khi ra cửa thì gọi điện thoại cho chị Vương, nói cô ngay lập tức đến công ty giải quyết.
Bân Bân đang cùng chị Trần chơi trong phòng, Mạch Sanh Tiêu nhẹ bước đi vào, cô ngồi xổm người xuống ôm lấy Bân Bân, thằng bé vẫn như trước sẽ không mở miệng, chỉ đơn giản y y a a cũng nói không được.
" Duật phu nhân, cô muốn đi ra ngoài?"
" Đúng vậy," Mạch Sanh Tiêu tóc ở sau gáy vén lên, lộ ra phần lớn khuôn mặt nhỏ nhắn, thân mặc trang phục công sở, trông đơn giản mà lại trí thức," Chị trông Bân Bân cẩn thận ."
" Cô yên tâm đi." Chị Trần cảm thấy là lạ , như thể Duật Tôn không ở đây,Mạch Sanh Tiêu cả người đều thay đổi.
Sanh Tiêu khẽ hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Bân Bân, rồi giao con cho chị Trần
Mạch Sanh Tiêu từ trong ga-ra đi ô-tô đi ra ngoài, còn chưa qua cửa chính, đã bị vài tên không biết từ đâu xuất hiện ngăn lại.
Sanh Tiêu kéo cửa xe xuống ," Các người là ai?"
" Phu nhân, cô không thể ra ngoài."
Mạch Sanh Tiêu nghe cách xưng hô, trong nội tâm buông lỏng," Tôi đi bàn bạc công việc."
" Phu nhân, ở lại Ngự Ccônh Viên là an toàn nhất, hiện tại Duật thiếu không ở đây, chúng tôi càng không thể cho cô xảy ra chuyện gì ." thái độ rất cung kính, mấy người khác thì lùi ra phía trước, ngăn cô lại
Mạch Sanh Tiêu nắm chặt tay lái tay cũng bởi vì do dự mà thư giãn.
" Nếu quả thật có việc gấp, hay là chờ Duật thiếu trở về bàn bạc a."
Mạch Sanh Tiêu hốc mắt ngăn không được chua xót, cô dựa vào lưng thành ghế, vì Duật Tôn không ở đây, cô lại chân tay luống cuống, cô quen có hắn tại bên người, dù là cô luôn miệng kêu gào muốn tự do, nhưng trên thực tế, những xung đột tranh chấp, tất cả những vấn đề đó, đều có Duật Tôn tại vì cô mà giải quyết.
Giống như chỉ cần hắn ở đây , mọi vấn đề chỉ là chuyện nhỏ.
Sanh Tiêu không có nghĩ qua, còn ương bướng nữa, sẽ càng khó gỡ rắc rối, cũng có nguy cơ bị hủy, sụp đổ ngày nào đó.
" Phu nhân?" Bên ngoài truyền đến tiếng gọi.
Mạch Sanh Tiêu đóng cửa sổ xe, mở cửa đi vào nhà
Lúc này, bảo vệ tốt chính mình, chính là bảo vệ tốt Duật Tôn.
Sanh Tiêu may mắn, cô ít nhất không có đi lăng quăng sai đường, Duật Tôn bị giam giữ tại Hồng Kông, đứt liên lạc với bên ngoài, nhưng sau đó Nam Dạ Tước trước khi rời khỏi Bạch Sa ,đã sắp xếp xong xuôi hết thảy, Mạch Sanh Tiêu nghĩ đến chị Vương liền gọi điện thoại, đang lo nói như thế nào, thì có luật sư đi suốt đêm đến Ngự Cảnh Viên.
Ý tứ của Luật sư, chuyện này Mạch Sanh Tiêu không tiện ra mặt, hắn đại diện cho Sanh Tiêu đi đàm phán, biện pháp tốt nhất chính là giải quyết riêng.
Nói như vậy, có thể gỉam bớt phiền toái không cần thiết.
" Tôi nhớ được, ngày đó tại công trường, vừa vặn có xe tiến đến, quản lí hạng mục này không ở đấy nhưng tôi cũng có quyền kí thay, lúc ấy đối phương thực vội, tôi đếm số lượng đúng theo số liệu , rồi kí vào, có thể hết lần này tới lần khác là xe xi măng có vấn đề......"
" Duật phu nhân, hiện tại không phải truy cứu chuyện đã xảy ra rồi, cô muốn làm rõ nhưng người đã ૮ɦếƭ, mặc kệ cố tình hay vô ý, cuối cùng vẫn là cô phải gánh trách nhiệm, chúng ta cần thảo luận chính là phương án giải quyết."
Mạch Sanh Tiêu bàn tay phủ phía trước ," Chuyện này, mong anh giúp đỡ"
" Được, tôi sẽ mau chóng tìm cách liên lạc với thân nhân người tử nạn, bồi thường cho họ 1 khoản, nhất định không thành vấn đề, với cái loại người này, đơn giản chính là tiền......"
Sanh Tiêu nghe được câu này, liền cảm giác không khỏe, lông mày cũng vặn căng dựng đứng.
Dù sao cũng là mạng người, nhiều tiền đến mấy cũng không đổi được.
Sau khi luật sư đi khỏi, Mạch Sanh Tiêu ôm lấy Bân Bân đang uốn người trong sô pha , TV đang phát hình không biết kênh nào, là một bộ phim hâp dẫn gần đây( Về nhà hấp dẫn).
Bộ phim nói về một người phụ nữ, giống như nữ vương trở về loại bỏ Tiểu tam, còn làm cho người đàn ông đã từng phụ bạc cô thần hồn điên đảo. Khán giả xem phim rất thích thú, hả hê. Có thể nói, ngoài đời mấy ai sau khi hôn nhân tan vỡ có thể làm như vậy, có điều kiện mà lại toàn tâm toàn ý với người đàn ông
Mạch Sanh Tiêu cầm lấy điều khiển tắt TV, cô tràn ngập tâm sự, hoàn toàn xem không vào.
Cũng không biết lúc này, Hồng Kông bên kia thế nào, Duật Tôn khi nào có thể trở về.
Sanh Tiêu cầm bàn tay nhỏ bé của Bân Bân, dạy con ngón tay đặt cùng một chỗ," Bân Bân, con đang nhớ đến ba sao ?"mắt thằng bé nhìn chằm chằm vào ngón tay bé xíu mịn màng, Mạch Sanh Tiêu khẽ hôn lên má thằng bé, cô một ngày không ngờ đến Bân Bân thật lợi hại đã hiểu biết, Sanh Tiêu khó khăn ngăn lại tiếng khóc ở cổ, thở hổn hển , Duật Tôn này sẽ đang nghĩ đến từ nơi xa, khẳng định cũng muốn bên cạnh Bân Bân a?
" Gi*t người thì đền mạng, Gi*t người thì đền mạng--"
Bên ngoài Ngự Cảnh Viên , đột nhiên truyền đến một hồi thanh âm ầm ĩ, Mạch Sanh Tiêu chấn động, vội vàng đứng dậy nhìn.
Trong biệt thự Hoa viên ở cửa lớn bị rất nhiều người mặc áo tang ngăn lại, Họ đều giơ băng rôn “Gi*t người thì đền mạng” , ngoài cửa tụ tập không ít người, xem bộ dáng là thân nhân người ૮ɦếƭ.
Hai xe taxi đứng ở đường lớn, mấy người xuống xe liền mang vòng hoa vòng hoa tới," Hại ૮ɦếƭ người còn muốn trốn tránh? Trên đời này có còn công lý nữa hay không? Mạch Sanh Tiêu, ra đây đi!"
Sanh Tiêu ôm chặt trong tay Bân Bân, dì Hà cùng chị Trần nghe được động tĩnh vội vàng chạy tới," Xảy ra chuyện gì?"
" Muốn hay không báo nguy?"
" Pằng--"
" Bang bang--"
Không thấy bên trong đáp trả, những kẻ bên ngoài đã chuẩn bị đầy đủ, đốt pháo ném vào trong hoa viên, tan nát hết cả cỏ hoa , hại ૮ɦếƭ ca Hi Ba Lạn quý báu. Mạch Sanh Tiêu đột nhiên sợ hãi run người, Bân Bân đang ở trước иgự¢ khóc thét lên
" Oa oa oa--"
"Bân Bân đừng sợ, đừng sợ." Sanh Tiêu luống cuống tay chân đi che tai Bân Bân ,bé con khóc đến tóc ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt đến mức đỏ bừng, còn kém chút nữa thở không ra hơi.
Bên ngoài bọn họ từ công trường mang theo gạch đá với xẻng, khả năng cậy thế đông người thực sự sẽ xông vào
Mạch Sanh Tiêu ôm lấy Bân Bân trở lại phòng khách," Bân Bân đừng khóc......" Cô nhìn qua trong иgự¢ thằng bé dùng sức giãy dụa, bàn tay nhỏ nắm chặt cứng , sợ hãi, đầu không biết nên hướng ở đâu.
Sanh Tiêu bối rối không biết xoay sở,chưa từng gặp qua trường hợp như vậy, cô ôm chặt lấy con, ,hai mẹ con như hai cọng rơm ngâm nước không biết nương tựa nơi đâu. Chị Trần đi vòng quanh lo lắng," Vậy phải làm sao bây giờ, nếu Duật thiếu ở đây thì tốt rồi, vấn đề gì đều có thể giải quyết."
Mạch Sanh Tiêu vì những lời này mà rơi nước mắt , Sanh Tiêu ôm Bân Bân lên lầu trốn chạy, chị Trần nói rất đúng, cô không cách nào đối mặt, cũng không biết làm như thế nào đi đối mặt.
Dì Hà nhìn theo bóng lưng Mạch Sanh Tiêu ,bảo với chị Trần " cô đi lên lầu cùng Sanh Tiêu, tôi gọi điện báo cảnh sát"
Mạch Sanh Tiêu ngồi yên lặng trong phòng ngủ, bên trong trống rỗng không chút sinh khí, tờ báo Duật Tôn xem dở vẫn còn đặt ở bên bàn trà giác, trong иgự¢ Bân Bân khóc rống không ngừng, nước mắt chảy theo hang dài vào người Sanh Tiêu.
Bên ngoài Ngự Cảnh Viên , ầm ĩ tựa hồ biến thành âm thanh đánh nhau, Mạch Sanh Tiêu đi nhanh lên sân thượng, ở cửa ra vào có hơn mười cỗ xe màu đen xe có rèm che, trên trăm người uốn éo đánh nhau.
Xe cảnh sát cũng rất mau chạy tới, Bân Bân sợ tới mức khua tay đánh thẳng mặt Sanh Tiêu , Mạch Sanh Tiêu trông thấy chị Trần đi vào phòng ngủ liền nói," chị Trần, ôm Bân Bân trở về phòng, nhớ khoá cửa chặt!"
" dạ"
Sanh Tiêu lau sạch sẽ nước mắt, trên tủ đầu giường điện thoại vang lên đến.
cô tim đập mạnh và loạn nhịp trả lời," A lô."
" Sanh Tiêu, em đừng sợ, có người qua xử lý, chị lập tức tới ngay." Là Dung Ân
Mạch Sanh Tiêu vội vàng ngăn lại," Đừng, những người kia đều đang nổi nóng, chị không cần phải tới, em có thể ứng phó."
" Chị lo cho em." Dung Ân giọng nói cấp bách.
" Thật không sao, bọn họ sẽ không làm hại em." Nam Dạ Tước giờ này đã ở Hồng Kông, Mạch Sanh Tiêu không muốn phiền phức của mình lại gây cho Dung Ân, huống hồ Ngự Cảnnh Uyển còn có hai đứa trẻ.
Sanh Tiêu trở lại phòng tắm rửa mặt,cô kiên cường giữ vững tinh thần, thân nhân người ૮ɦếƭ đến náo loạn cũng là điều bình thường, mất đi người thân ai chẳng đau đớn, Mạch Sanh Tiêu có thể thấu hiểu và cảm thông,
Duật Tôn không ở đây, cô chỉ có thể dựa vào chính mình.
Cô lại càng không muốn chuyện của cô lien lụy tới Duật Tôn.
Mạch Sanh Tiêu đi xuống dưới lầu, Hải Bối chân trước đáp ở cửa sổ sát đất, lộ ra bộ dạng chó Tát Ma hung hãn sẵn sàng bảo vệ chủ ,dì Hà bước đi đến bên cạnh Sanh Tiêu ," Bên ngoài hung dữ như vậy, cô đừng đi ra ngoài đi."
"Dì Hà , con bây giờ là ở bên đuối lý , nếu như con không đi ra ngoài nói rõ sự thật cho họ thì khó có thể giải quyết." Mạch Sanh Tiêu đẩy tay dì Hà đi ra ngoài.
Cửa chính mở, tới gần cửa ra vào đám người nổi điên giống như bổ nhào qua,” Trả lại chồng cho tôi, đem ả bắt đi!"
" Ai dám đối xằng bậy, đem các ngươi toàn bộ chặt!"
" Tất cả yên lặng cho ta, có cảnh sát trước mặt ngươi còn dám đe dọa?"
Mạch Sanh Tiêu cất cao giọng hô," Hãy nghe tôi nói, hãy nghe tôi nói......"
" Để cô ta đền mạng!"
" Vậy thì nhìn xem tay ai động tác nhanh!"
" Toàn bộ dừng tay cho tôi, bằng không đem các ngươi tống cục cảnh sát ......"
Sanh Tiêu thanh âm hoàn toàn bị bao phủ, dù cô như thế nào mở miệng cũng không có ai để ý, cảnh sát ngăn lại đám đông láo nháo, trong lúc xô đẩy đó, Mạch Sanh Tiêu bị buộc đến tường vây trước, dồn vào bên cạnh đống gạch, Sanh Tiêu tiện tay nhặt lên một khối, tìm nửa ngày không tìm được chỗ thích hợp. Cô bất chấp rất nhiều, cầm bản gạch hướng phía trước hai thước bên cạnh có xe hơi ném đi.
" Pằng--"
Cửa sổ xe phát ra tiếng động, tiếng cảnh báo lớn, khiên đám người đang làm loạn kia cuối cùng yên tĩnh.
Mạch Sanh Tiêu đi đến vị trí đối diện cửa ra vào, hướng hàng phía trước là thân nhân người ૮ɦếƭ cúi đầu nói," Thực xin lỗi."
Người phun nữ che mặt khóc thảm thiết, Sanh Tiêu viền mắt đỏ hồng lại lần nữa cúi đầu:" thực xin lỗi, tôi sẽ không trốn tránh, sẽ gánh trách nhiệm này"
" Cô làm thế nào gánh chịu đây? Đền mạng đi, lấy mạng của cô đền." Trong đám đông, không nhận ra ai vừa lên tiếng.
Người vợ trẻ dựa bên người thân, khóc nửa ngày không thở nổi.
" tôi sáng sớm mai sẽ đến công ty, sẽ đền bù tổn thất lớn nhất có thể, tôi biết giờ nói gi cũng đã muộn, thật lòng xin lỗi."
Cảnh sát cũng bắt đầu khuyên giải, người mẹ lau nước mắt," Sự tình đã xảy ra, chúng tôi cũng muốn sớm giải quyết, mau chóng dẫn nó đi về nhà, cô đã chịu nói xin lỗi, chịu giải quyết, chúng tôi đây ngày mai phải đi cùng cô tới công ty......
Thái độ của Mạch Sanh Tiêu , ít nhất cũng có thể làm bọn họ trấn an chút ít, bọn họ muốn gặp chính là Sanh Tiêu, mà không phải luật sư Trương kia.
Đám người ở đó sau nửa giờ toàn bộ giải tán hết, Mạch Sanh Tiêu đi vào Ngự Cảnh Viên ,sức cùng lực kiệt.
Sanh Tiêu cơ hồ cả đêm không có nhắm mắt, cô thay quần áo, thượng hết trang, lúc này mới có thể đi ra ngoài gặp người.
Cô sợ sinh thêm sự cố, lúc đi lệnh cho mấy người bảo vệ không cần đi theo,cô tỏ thái độ cương quyết, đối phương thấy thế, chỉ có thế nghe theo.
Mạch Sanh Tiêu đi ô-tô đi vào công ty, thân nhân người ૮ɦếƭ kéo nhau vượt qua rào bảo vệ, Sanh Tiêu đưa theo luật sư xuống xe.
" Đến rồi!"
Một đám người xông lại, dường như phát điên , luật sư ngăn tại Sanh Tiêu trước mặt," Có việc từ từ nói......"
Tên cầm đầu vung Thiết Quyền, Mạch Sanh Tiêu bị trước mắt một màn này cho kinh ngạc đến ngây người, tối hôm qua không phải nói ?
" Đừng động thủ--"
Luật sư bị đánh ngã trên mặt đất.
" Chúng tôi không cần cô bồi thường, chúng tôi muốn một mạng đổi một mạng......"
" Trả mạng chồng ta, ta Ϧóþ ૮ɦếƭ ngươi......"
Điên rồi.
Mạch Sanh Tiêu bị bức lui đến đường cái bên cạnh, bọn họ tâm tình kích động, hoàn toàn mất khống chế, không có chút nào cần ý tứ, lúc này, một chiếc xe màu đen có rèm che phanh gấp lại, người đàn ông xuống xe, cầm cổ tay Sanh Tiêu , một tay nhét cô vào phía sau xe, ngay sau đó khoá trái cửa, đạp một cước chân ga lái đi.
Mạch Sanh Tiêu kinh hồn chưa định thần, thở phì phò ngẩng đầu," Là anh."
" Cô còn tưởng rằng là ai? Chồng cô ?"
Sanh Tiêu xuất thần nhìn về phía ngoài cửa sổ, cách xưng hô này, cô lần đầu cảm thấy thân mật ấm áp, bao vây cô cả trái tim đều ấm áp.
Ân Lưu Khâm từ kính chiếu hậu nhìn mạch Sanh Tiêu, hắn thấy Sanh Tiêu xuất thần, khóe miệng không khẽ mím lại," Biệt thự của tôi mới bắt đầu khởi công, liền có mạng người ૮ɦếƭ, vậy cô nên trả lại đạo lí nào cho tôi đây?"
Mạch Sanh Tiêu cúi đầu," Thực xin lỗi."
" Thực xin lỗi đáng giá mấy đồng tiền?"
" Vậy anh muốn như thế nào?"
Sanh Tiêu ngẩng đầu, Ân Lưu Khâm nhìn qua cô trong mắt bướng bỉnh , chuyện này bị hắn càng quấy càng ᴆục, hắn ngược lại rất có hứng thú, muốn nhìn Mạch Sanh Tiêu như thế nào giải quyết.
Ân Lưu Khâm ngừng xe, Sanh Tiêu lúc này mới phát hiện, đến nhà hắn.
Mạch Sanh Tiêu đẩy ra cửa xe," Cám ơn anh."
Hắn châm thuốc, dựa vào sau lưng cửa sổ xe," Chồng cô đã xảy ra chuyện?"
Sanh Tiêu hai con mắt trợn lên," Anh làm sao có thể biết rõ?"
" Tin tức trắng trợn đưa tin, nghĩ không nhìn gặp cũng khó khăn, tôi xem cô trái ngược với kiểu phụ nữ ngoan ngoãn, lúc trước tại sao phải tìm súng ống đạn được buôn bán?" Ân Lưu Khâm lời nói ác độc, chuyên chọn trúng chỗ Mạch Sanh Tiêu đau mà đâm.
" Không cho phép anh nói anh ấy như vậy!"
Ân Lưu Khâm môi mỏng nhếch, vòng khói theo đôi môi giữa bật ra," Tôi có khả năng giúp đở hắn."
Mạch Sanh Tiêu siết chặt hai đấm lo lắng không hề buông ra,Ân Lưu Khâm nhấc hai chân đi vào bên trong . Sanh Tiêu bất đắc dĩ đuổi theo cho kịp, trong vườn, một người phụ nữ ngồi trên xe lăn dạo mát , Ân Lưu Khâm dừng bước, không quay đầu lại, nhưng định liệu khi Mạch Sanh Tiêu tiến đến," Đây là mẹ ta."
Sanh Tiêu giật mình," Anh không phải nói......"
Cô nhớ rõ, Ân Lưu Khâm nói qua, ngày cha hắn qua đời cũng là ngày mẹ hắn thành người sống thực vật
"Là Lừa gạt cô." Hắn tiến đến hạ ô che nắng, hắn viết có một thân thế trong sạch, song thân khoẻ mạnh, khi gặp gỡ Mạch Sanh Tiêu hắn không hề có chút phòng bị nào đối với cô.
Sanh Tiêu không nghi ngờ gì hắn, chỉ nghĩ giữa mẹ con hắn cảm tình tốt.
Ân Lưu Khâm tự lo rót nước, Mạch Sanh Tiêu đứng ở bên cạnh hắn," Anh nói, anh có khả năng giúp đở anh ấy?"
Người đàn ông hướng phía trước thu hồi ánh mắt :" tại Hồng Kông có quen biết ít người, những thứ khác không nói, ít nhất tôi có khả năng giúp đỡ hắn tranh thủ nộp tiền bảo lãnh."
" Thật sự?"
" cô nghĩ sao?"
Mạch Sanh Tiêu tường tận xem xét khuôn mặt hắn, hắn và Duật Tôn đồng dạng, đều dài hơn song thâm thúy con mắt, muốn từ bên trong nhìn ra chút ít tin tức hữu dụng, rất khó khăn.
" Vậy anh giúp tôi."
" Cô nghĩ là dễ dàng thế sao?."Ân Lưu Khâm nâng lên hẹp dài mắt phượng, ánh mắt băn khoăn dừng trên người Sanh Tiêu, Mạch Sanh Tiêu bị hắn nhìn chằm chằm liền toàn thân thấy không khỏe," Như thế nào mới có thể hỗ trợ?"
Ân Lưu Khâm vén lên khóe miệng, không có ý tốt cười nham hiểm," tôi đối với cô cảm thấy rất hứng thú, cô thấy thế nào đây."
Mạch Sanh Tiêu bình thường thấy hắn miệng cười cười nói nói, không nghĩ tới hắn thật lòng " Anh điên rồi a, anh biết tôi đã có chồng con"
" Câm miệng!" Biết là sự thật, cũng không cần phải để cô nhắc nhở mãi .
" Vậy anh hay là chọn vài cái yêu cầu phù hợp thực tế a, như tiền các loại......"
" Tôi giống như thiếu tiền sao?"
" Còn có thứ khác?"
" Tôi nói một lần cuối cùng, tôi muốn cô."
Mạch Sanh Tiêu đưa mắt chạm đến đến cái chén trong tay hắn, bên trong nước uống xong rồi, bằng không sau khi hắn nói, nhất định sẽ hắt vào mặt hắn. Sanh Tiêu giơ tay lên, xoa xoa thái dương đang rịn ra mồ hôi, không nói một câu, cũng không quay đầu lại rời đi.
Lái xe trở lại Ngự Cảnh Viên, vừa về đến nơi, Alice đã theo sau vào tới.
" Có tin tức gì của Tôn không?"
Mạch Sanh Tiêu không muốn cho người bên ngoài nghe thấy, cô đi đến đàn dương cầm trước," Không có."
"Cô không nghĩ ra biện pháp gì ư? Vài ngày, tôi thực sợ sẽ xảy ra chuyện." Alice thần sắc lo nghĩ, gấp đến độ vành mắt đỏ bừng.
" Mới vừa có người nói, hắn có thể giúp tôi."
" Ai?"
" Khách mua căn hộ của công ty, ở trên đảo tại quán cà phê cô đã gặp qua," Mạch Sanh Tiêu một ngày một đêm không có chợp mắt, này sẽ mệt mỏi toàn thân vô lực,"Đối với cô hắn không đáng tin."
Alice im miệng không nói, trong bóng tối, cô nâng ánh mắt qua đầu nhìn mặt Mạch Sanh Tiêu,do dự một lát lo lắng trong lòng phá thành mảnh nhỏ, cô quan tâm nhất chính là Duật Tôn có thể không ra được," Vậy cô đi tìm hắn a,nhờ hắn hỗ trợ, mặc kệ tin hay không, cũng phải thử a?"
Sanh Tiêu mi mắt nhẹ rủ xuống, Alice không cần đoán cũng có thể nghĩ đến điều kiện của Ân Lưu Khâm , cô giả bộ như không biết chút nào lại nhắc tới ," Cô không nghĩ giúp anh ấy, đúng không?Cô muốn nhìn anh ấy ૮ɦếƭ?"
" Không, tôi sẽ không."
" Vậy cô phải đi tìm hắn! Có khó như vậy sao?"
Mạch Sanh Tiêu bàn tay phủ ở khuôn mặt nhỏ nhắn, sắc mặt khó nén mệt mỏi .
" Cô đi a!" Alice nắm chặt tay áo Sanh Tiêu ," Cô đừng quá ích kỷ!"
Sanh Tiêu chống đở không nối, chống tay vào đàn dương cầm, ngồi xuống ghế," Đừng nói nữa, tôi sáng sớm ngày mai phải đi."
Alice cũng không vì vậy mà thấy yên tâm,cô cầm lấy túi, không kêu một tiếng rời khỏi Ngự Cảnh Viên.
Mạch Sanh Tiêu lưng ngồi thẳng ở trước đàn dương cầm , hai tay vuốt hắc bạch khóa, đầu ngón tay nhẹ động, tay phải lại khó có thể phối hợp, phát ra không ra một đầy đủ khúc nhạc.
Thất bại ảo não, cảm xúc đè ép quá lâu, Mạch Sanh Tiêu dường như muốn thổ lộ vung hai tay không ngừng nện ở phím đàn , âm thanh kéo dài chói tai truyến khắp cả Ngự Cảnh Viên,dì Hà vội vàng đi ra từ phòng bếp," Sanh Tiêu,cô không sao chớ?"
Mạch Sanh Tiêu nắm chặt bàn tay, đầu chôn ở trước иgự¢, иgự¢ cảm giác khó chịu như bị người cho xé mở toang, trước kia cất giấu trái tim
"Con không sao."
Dì Hà nắm chặt hai tay, không có hỏi nhiều.
Duật Tôn không ở đây, những bản nhạc cô thích đều không thể đánh ra được.
Hôm sau.
Mạch Sanh Tiêu trời còn chưa sáng đã đi ra ngoài, ngày hôm qua đứng ở cửa công ty đưa xe về, bất quá thủy tinh toàn bộ cho đập bể.
Sanh Tiêu dừng xe taxi, xuống xe xem thời gian, vừa vặn7 h
Chuông cửa vang lên, Mạch Sanh Tiêu đi vào, không nghĩ tới Ân Lưu Khâm cũng dậy rất sớm, đang ở trong nhà bếp ăn điểm tâm.
" Cô đã đến rồi.
Sanh Tiêu không có trông thấy người khác, cô đi qua," như thế nào mới có thể tin tưởng lời của anh?"
"Cô không có lựa chọn khác , để nói sau, tôi tự nhiên có việc bận."
Mạch Sanh Tiêu ánh mắt nhìn thẳng hắn," Anh nói chuyện giữ lời?"
" Tôi phải đi."
Ân LưuKhâm đứng dậy, thần sắc tràn đầy hướng lầu hai đi lên.
Hắn đi vài bước, nhưng lại không có phát hiện Mạch Sanh Tiêu đã đuổi kịp, nghiêng đầu sang chỗ khác xem xét, lại thấycô cầm khăn lau tại sát cái bàn.
Ân Lưu Khâm dù thông minh, lúc này đầu óc cũng sẽ có vài đường cắt ngang , hắn đứng lại ba giây ,sau mới quay trở lại đứng cạnh Mạch Sanh Tiêu," Cô đang ở đây làm cái gì?"
Sanh Tiêu động tác nhanh nhẹn thu thập xong cái bàn, lại đi đến trong phòng khách, ngồi xổm người xuống lau TV.
Ân Lưu Khâm nhíu mày," Tôi hỏi cô, cô có ý gì vậy ?"
Mạch Sanh Tiêu mắt điếc tai ngơ, động tác cẩn thận quét sạch , Ân Lưu Khâm hai tay khoanh ở trước иgự¢, hé ra khuôn mặt tuấn tú âm trầm, hắn ngồi ở sô pha, ánh mắt khóa lại trên thân ảnh không ngừng di chuyển trước mặt
Bảo mẫu mua thức ăn trở về, nhìn thấy mạch Sanh Tiêu, còn tưởng rằng là Ân Lưu Khâm mời đến hỗ trợ.
Sanh Tiêu đứng dậy, bước đên tiếp nhận cái giỏ trong tay bảo mẫu, bảo mẫu mắt nhìn thấy Ân Lưu Khâm sắc mặt không đúng, nhanh như chớp theo sát sau lưng Mạch Sanh Tiêu .
Sanh Tiêu lấy hết các món ra, đem cất vào tủ lạnh, cô trở lại phòng khách, cầm máy hút bụi lần lượt quét dọn từng góc
Ân Lưu Khâm con mắt nheo lại, trên mặt nhìn không ra hỉ nộ," Máy hút bụi lấy không sạch sẽ."
Mạch Sanh Tiêu dừng lại động tác,cô tiếp tục xách thùng nước đến phòng khách, hai đầu gối quỳ trên mặt đất, chân đất, lau từng li từng tí.
3h sau, cô toàn thân mệt rã rời, Sanh Tiêu nhìn thấy thời gian không sai biệt lắm, bất chấp không cân nghỉ ngơi, lại đi tới phòng bếp chuẩn bị nấu cơm.
Bảo mẫu nơm nớp lo sợ đi đến bên cạnh Ân Lưu Khâm," Ân thiếu, cái này......"
" Mặc kệ cô ta, muốn làm cho làm!"
Bảo mẫu co rụt lại cổ, cúi thấp đầu né tránh.
Ân Lưu Khâm rót chén nước đặt ở trên bàn trà, ánh mắt hắn chằm chằm vào thứ chất lỏng trong suốt, hắn dự đoán được Sanh Tiêu, rất dễ dàng, một chút thuốc là hoàn toàn có thể thu phục .
dưới bàn trà trong ngăn kéo lấy ra cá cái hộp nhỏ, Ân Lưu Khâm đầu ngón tay vân vê "khỏa dược", tay phải ngả vào chén nước bên trên .
Trong nháy mắt do dự ,Ân Lưu Khâm thu tay lại.
Hắn ném thứ thuốc trong tay vào thùng rác, Ân Lưu Khâm bưng chén nước đi vào phòng bếp.
Mạch Sanh Tiêu xào hết một loạt món ăn, đang bày ra đĩa.
" làm cho tới trưa không mệt mỏi sao?"
Sanh Tiêu xoay người,nghe hắn nhắc nhở như vậy, mới phát hiện lại mệt mỏi lại khát.
Ân Lưu Khâm đưa qua chén nước," uống đi."
Mạch Sanh Tiêu không có ý tiếp nhận, cô lấy 1 chai nước khoáng Khai Phong trong túi , vặn mở nắp bình uống vài ngụm.
Ân Lưu Khâm tay vẫn giữ chén đưa ra," Cô tự mang nước theo?"
Sanh Tiêu không nói gì, quay người tiếp tục xào rau.
Hắn bước qua, ném cái chén xuống bồn rửa.
Bảo mẫu hỗ trợ đem món ăn bưng lên bàn, trong phòng khách không có nhìn thấy mẹ Ân Lưu Khâm , Mạch Sanh Tiêu bưng canh cá, bữa cơm trưa chính thức hoàn thành.
" Ngồi xuống, giúp tôi ăn."
Mạch Sanh Tiêu kéo ra cái ghế, không hề động đũa.
Ân Lưu Khâm ăn hai miếng," Mùi vị không tệ," Thấy cô không động đũa, hắn cũng buông chén theo," Cô sẽ không phải hoài nghi tôi bổ thuốc trong thức ăn a? Mạch Sanh Tiêu, mâm cơm này chính là cô làm."
Sanh Tiêu yên lặng, nhẫn nhịn.
Ân Lưu Khâm cười lạnh, cầm lấy chiếc đũa gắp từng món ," Như vậy đã xong a?"
Mạch Sanh Tiêu thấy thế, lúc này mới chịu ăn.
" Tôi muốn tìm bảo mẫu, bên ngoài còn nhiều, rất nhiều, đừng tưởng rằng như vậy tôi có thể giúp cô."
Sanh Tiêu ăn hai miếng , không có nói tiếp,Ân Lưu Khâm dựa vào thành ghế, hắn ăn rất chậm, đôi mắt lơ đãng theo hướng bên cạnh nhìn Sanh Tiêu, cô lớn lên thật đẹp mắt, điểm ấy chân thật đáng tin, có thể dưới đời này lớn lên đẹp mắt không nhiều người. Ân Lưu Khâm nhìn chằm chằm vào mặt Mạch Sanh Tiêu , tướng ăn cũng không phải quá lịch sự, mặc quần áo cũng bình thường, còn không có trở ngại, phương diện tình thú, là một điểm không hiểu......
Ánh mặt trời tràn ngập trong phòng khách rộng lớn, Mạch Sanh Tiêu lúc ăn cơm không ngẩng đầu lên,hai hàng lông mi đậm , Ân Lưu Khâm chứng kiến đến cuối cùng, liền nhấm nuốt , quên đi ý muốn hành động
Sau khi ăn xong, mạch Sanh Tiêu dọn dẹp xong phòng bếp rồi đi ra.
Ân Lưu Khâm nhàn hạ, gác chân lên ngồi xem phim," Cho tôi chén nước."
Mạch Sanh Tiêu bưng lấy chén nước đi đến
" Cái này tư thế không đúng, cung kính điểm."
Sanh Tiêu hai tay cầm chén, đưa cho hắn.
đến lúc chạng vạng tối, Mạch Sanh Tiêu mới trở lại Ngự Cảnh Viên, cô mệt mỏi nằm lỳ ở trên giường dậy không nổi,Ân Lưu Khâm không có ý cự tuyệt, Sanh Tiêu cảm thấy thái độ của hắn chính là cơ hội,ngày ngày đến nhà Ân Lưu Khâm làm bảo mẫu miễn phí, Về đến nhà, thường thường mệt đến thở không ra.
Như vậy cũng tốt, khỏi phải suy nghĩ miên man.
Alice đã tới không ít lần, thúc hỏi sự tiến triển,chuyện công trường buông lỏng còn không có cách giải quyết, ở Hồng Kông, một phút nghỉ ngơi đều không có.
Lại là hai ngày qua đi.
Mạch Sanh Tiêu cơm tối đều không ăn, cô nằm lỳ ở trên giường, không bao lâu liền ngủ say .
Trong mộng, cô rõ ràng chứng kiến Duật Tôn đã trở lại, Sanh Tiêu kích động không thôi, cuộn người trên giường khóc nỉ non, Mạch Sanh Tiêu càng khóc lớn, ôm lấy hai tay, mơ hồ cảm giác được phảng phất có người đang lau nước mắt cho cô.
Sanh Tiêu giống như tỉnh như không phải tỉnh," Anh trở về chưa?"
Cô nghe được một hồi thanh âm quen thuộc bên tai nói," Là, anh đã trở về."
Mạch Sanh Tiêu lại lần nữa khóc thành tiếng, giấc mộng này cũng không phải là bình thường chân thật.
Cô nghẹn ngào không ngừng, nghĩ thầm Bân Bân còn đang dưới lầu, cô phải ôm con đi lên.
Mạch Sanh Tiêu mở mắt ra ௱ôЛƓ lung , trong nháy mắt con ngươi đen bóng phóng đại, miệng mở rộng, bộ dáng cực ngốc.