Lâm vào khốn cảnhThần sắc Duật Tôn bình tĩnh, không thèm đếm xỉa tới.
Hắn lạnh lùng cười, món bít – tết của hắn và Mạch Sanh Tiêu mới được bưng lên không lâu, trên bàn còn có một bình thủy tinh trong suốt cắm một cành hoa hồng mới hái, ướƭ áƭ kiều diễm.
Sanh Tiêu thẫn thờ, Duật Tôn nâng tầm mắt lên nhìn cô, biết rõ là cô đang sợ hãi.
" Đừng sợ." Duật Tôn vươn tay, vỗ nhẹ tại tay Mạch Sanh Tiêu.
" Không được động đậy!” – Tên cảnh sát bên cạnh có chút khẩn trương, chỉ thiếu điều rút súng.
Đôi mắt thâm sâu không thấy đáy của Duật Tôn liếc về hướng xa xa, mặt biển tuyệt đẹp đã bị nuốt trọn, các tàu tuần tra thay nhau chiếu đèn, vừa nhìn trận thế đã biết là không thể chạy thoát được. Trên boong thuyền, các du khách đang dùng cơm thấp thỏm lo âu, Mạch Sanh Tiêu cắn chặt khóe môi, lòng bàn tay đang siết chặt rịn ra mồ hôi.
" Anh bị tình nghi buôn lậu νũ кнí, đạn dược số lượng lớn qua biên giới. Mời theo chúng tôi về để phối hợp điều tra"
Duật Tôn chau mày. Những vụ làm ăn ngầm của hắn ở Hồng Kông, đều đã được chuẩn bị tốt mọi thứ, từ trước tới nay nước sông không phạm nước giếng, cớ sao lại xảy ra việc như thế này.
Người đàn ông che dấu thần sắc, có chút mất hứng.
Hắn không viện cớ thoái thác, trực tiếp đứng dậy, bộ dáng lười biếng cởi bỏ cúc áo иgự¢.Mạch Sanh Tiêu nhìn qua vẻ lười biếng của hắn, tâm tình mới nhẹ nhõm một chút.
Tên cảnh sát sau lung Duật Tôn tiến lên, muốn tra còng tay vào tay hắn. Hắn ném một ánh mắt tàn khốc về phía tên cảnh sát, trong con ngươi dâng lên cơn thịnh nộ: “ Từ trước tới nay ta chưa từng bị ai tra còng vào tay, ngươi dám sao?!”
Đồng sự bên cạnh đè tay tên cảnh sát lại, giữ hắn lại là một người tuổi trẻ tài cao: “Đây là chức trách của chúng tôi”
Gió biển thổi tới, sắc mặt Duật Tôn thêm một phần tối đi, Mạch Sanh Tiêu nhìn ra, tên cảnh sát này là một người không vừa, cô cố tự trấn định: “Tôn!”
Duật Tôn khẽ nói ra một câu, trong hơi thở đầy lãnh khí: “ Tôi muốn cùng vợ tôi nói vài lời.”
" Không được." Tên cảnh sát cự tuyệt.
Đồng sự bên cạnh lại níu chặt lấy tay tên cảnh sát, dùng mắt ra hiệu hắn hãy im miệng: “ Được thôi, nhưng xin đừng chậm trễ quá lâu”
Duật Tôn đi qua bàn tròn tới trước mặt Mạch Sanh Tiêu, hắn duỗi tay kéo cô qua, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào иgự¢ hắn, cho rằng hắn sẽ nhân cơ hội này nói cho cô biết phải đi tìm ai. Cánh tay Duật Tôn dần siết lại, Mạch Sanh Tiêu quá mức gầy gò, ôm vào trong иgự¢ một chút thịt cũng không có.
" Tôn?"
Hắn liếc qua thấy bất an trong mắt Sanh Tiêu, khóe môi hắn khẽ nhếch, lộ ra lúm đồng tiền bên miệng. Duật Tôn cúi người tỉ mỉ hôn lên má cô: “Đừng sợ, sẽ có người tới sắp xếp mọi việc của em.”
" Vậy còn anh?"
" Dong dài cái gì, đi mau!"
Duật Tôn đứng dậy, bàn tay мơи тяớи trên đầu Mạch Sanh Tiêu: “ Xoay người sang chỗ khác đi, anh không muốn bị bắt đi ngay trước mắt em.”
Lúc này còn cần mặt mũi sao?
Sanh Tiêu bị hắn xoay bả vai, đưa lưng về phía mọi người.
Duật Tôn xoay người, sắc trắng thuần khiết trên y phục đứng trong đám đông cực kỳ nổi bật.Trời sinh, hắn đã có khí chất vương giả, dù là luân lạc hay bị vây hãm cũng không thể che hết khí chất cường hãn xung quanh hắn.
Mạch Sanh Tiêu không nghe lời hắn, xoay người lại.
Vừa vặn cô trông thấy cảnh sát tra còng vào tay hắn. Duật Tôn tay phải làm thủ thế, một hồi súng vang lên," Pằng--"
Bong thuyền tức thì như nổ tung, đám người thất kinh, không ít người trốn xuống dưới gầm bàn.
" Có Súng Bắn Tỉa!"
" Rầm rầm rầm--"
Đặc công vây trên bờ tính toán phương vị, tiếng súng kéo dài không nghỉ, Mạch Sanh Tiêu tay phải che miệng lại, đôi mắt trợn tròn.
Tên cảnh sát cầm còng tay không bỏ mạng mà chỉ bị đánh trúng vào bên tay phải, cuộn người lại kêu rên. Hai gã đồng nghiệp vừa chống chọi, vừa kéo hắn xuống thuyền.
Một tên cảnh sát khác tiến tới trước mặt Duật Tôn: “ Mời”
Duật Tôn ngoái đầu lại, nhìn qua Sanh Tiêu rồi sải bước đi.
Mạch Sanh Tiêu chưa bao giờ thấy một tràng súng đạn như vậy, đặc công võ trang cũng xuất hiện, xa xa còn có thể nghe tiếng còi thổi, thế nhưng lúc Duật Tôn rời đi thần sắc vẫn tự nhiên, cô kìm lòng không được cước bộ đi theo.
" Lý ca, sẽ không xảy ra chuyện gì không may chứ?" Một tên cảnh sát nhìn về phía vết máu lớn trên sàn tàu.
" Tao nhắc nhở qua nó không chỉ một lần, chuyện của Bạt Lão Hổ chúng ta đừng đọng vào, hắn không nên quản quá nhiều, chúng ta chỉ để ý đem người mang về, đi thôi!"
Mạch Sanh Tiêu dựa lan can, trơ mắt nhìn Duật Tôn ngồi vào xe cảnh sát.
Chiếc xe hắn ngồi bị bao vây xung quanh. Không lâu sau, tiếng xe cảnh sát đã như gần như xa. Một trận giương cung bạt kiếm cũng theo gió biển thổi không còn gì, mọi thứ lại yên lặng như thể chuyện gì cũng chưa từng phát sinh.
Ông chủ nhà hàng đi ra trấn an mọi người.Đám người vừa bị kinh hãi túm năm tụm ba lại một chỗ, thì thào to nhỏ bàn luận chuyện vừa xảy ra.
Đối với bọn họ mà nói, chuyện vừa xảy ra chỉ như nhìn phim trường đang quay mà thôi.
Mạch Sanh Tiêu tay nắm chặt lan can. Khóe mắt rung rung nhưng cố cắn môi không rơi lệ. Cô lúc này mới ý thức được ngoại trừ Duật Tôn, cô không quen dựa vào ai khác.
" Chị dâu."
Tim Sanh Tiêu đập mạnh, bên cạnh không biết từ lúc nào đã xuất hiện một người con trai trẻ tuổi:“Em là Đường Liệt, nơi này không thể ở lại lâu, chúng ta mau rời đi.”
Mạch Sanh Tiêu nhận ra, người này vừa rồi ở gần lan can boong thuyền dùng cơm, quay đầu lại, phía sau còn có thêm mấy người to cao nữa.
" Mọi người đều đã ở đây, vậy tại sao không cứu anh ấy?" Cô lên tiếng trách cứ.
" Chị dâu, tình huống vừa rồi chúng em không thể động thủ, trừ phi chị muốn nhìn duật thiếu bị bắn ૮ɦếƭ ngay tại chỗ."
Mạch Sanh Tiêu khẽ nhếch môi, cô mơ hồ biết rõ thời thế lúc này, nhưng thật khó có thể tiếp nhận sự thật là Duật Tôn đã bị đưa đi.
Trong nháy mắt, Đường Liệt đưa cô rời khỏi con thuyền. Mạch Sanh Tiêu chui vào trong xe, trong lòng trống rỗng.
Sanh Tiêu được đưa về ngủ tại khách sạn.Phòng của cô cùng Duật Tôn bên ngoài có vài người bảo vệ.Thấy cuộc chiến thế này, cô biết rõ thực sự đã xảy ra chuyện. Duật Tôn làm việc luôn luôn không đường hoàng, đi tới nơi này cũng không tiện mang theo quá nhiều người.
" Chị dâu, chị nghỉ ngơi sớm đi."
Mạch Sanh Tiêu ngồi ở mép giường, cơm tối cũng chưa ăn, giờ phút này cô không cảm thấy đói bụng chút nào.
" Đợi chút."
" Chị dâu, có chuyện gì sai bảo."
" Sẽ có chuyện gì với anh ấy không?"
" Chị dâu yên tâm, em sẽ liên lạc với luật sư, bảo lãnh cho đại ca.”
Mạch Sanh Tiêu không hiểu những chuyện như thế này nên đành im lặng, tránh gây phiền toái cho Đường Liệt, làm chậm trễ thời gian.
Không lâu sau, ngoài cửa truyền tới tiếng đập cửa.
" Mời vào."
Là đồ ăn khách sạn đem tới. Đường Liệt thấy cô chưa ăn bữa tối nên gọi cho cô.
Mạch Sanh Tiêu không hề muốn ăn, trong lòng cô bồi hồi. Một lúc sau tâm trạng bình ổn, cô mới cầm lấy điện thoại
" Alo, cho hỏi ai vậy?"
" Dì Hà, cháu là Sanh Tiêu."
"Ừ, Sanh Tiêu, đi chơi vui vẻ chứ?"
Một hồi chua xót dâng lên, cô dịch chuyển điện thoại, thở dộc một hơi rồi lên tiếng:" Dì Hà, Bân Bân đã ngủ chưa?"
"Chưa ngủ.Tiểu Trần cho Bân Bân ăn cơm, nhưng tiểu tử đó nhất quyết không chịu ăn, cứ nhìn khắp phòng khách như đang kiếm tìm.Hẳn là vì nhớ con."
Vành mắt Sanh Tiêu ửng hồng,"Có khả năng cháu sẽ ở đây thêm vài ngày nữa, hãy chăm sóc tốt cho Bân Bân."
" Cháu yên tâm đi, không mấy khi được ra ngoài, chơi cho vui vẻ đi a."
Sanh Tiêu cúp điện thoại, cô giơ tay lên lau nước mắt, nếu cô không đáp ứng Duật Tôn đi Hồng Kông chơi, những chuyện này liệu có phát sinh?
Mạch Sanh Tiêu cả đêm không chợp được mắt, cứ mỗi lúc nhắm mắt lại, hình ảnh Duật Tôn bị đưa đi lại hiện lên trong đầu cô.
Súng ống đạn được?
Sanh Tiêu không dám nghĩ, cảm giác này giống như đang đi trên đường, có người đột nhiên vỗ vai và bảo " Ngươi là kẻ buôn lậu súng đạn”
Sáng sớm, Mạch Sanh Tiêu nghe được ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, cô vội vàng đứng dậy.Trước khi đối phương kịp gõ cửa, cô đã mở cửa ra," Thế nào?Nộp tiền bảo lãnh chưa?"
Đường Liệt mang theo luật sư đi vào phòng," Cảnh sát nói, không thể nộp tiền bảo lãnh."
Mạch Sanh Tiêu bàn tay chống đỡ vách tường ở sau lưng," Vậy làm sao bây giờ?"
Đường Liệt vẻ mặt nghiêm túc," Đáng lẽ không nên xảy ra chuyện như vậy."
" Duật thiếu mới đến Hồng Kông, đã bị người ta đào ra vụ án súng đạn nhưng tại sao phía thành phố Bạch Sa vẫn không có động tĩnh gì? Cái này nói rõ một vấn đề, có người muốn mượn tay cảnh sát Hồng Kông diệt trừ Duật Thiếu. Dù sao tại Bạch Sa, Duật Thiếu cũng như cá gặp nước, giao thiệp lại rộng, hiện tại chắc các quan chức cấp cao cũng đang cố câu kéo thời gian."
" Chúng ta tại đây chắc sẽ không đắc tội ai cả."
" Em liên lạc người quen mới biết được, Duật thiếu bị giam giữ ở một nơi cực kì bí ẩn, ba tầng bao quanh đều là đặc công, cũng không cho người khác thăm hỏi."
Mạch Sanh Tiêu đáy lòng trầm xuống, phảng phất như bị người khác ghìm chặt ở cổ, dường như không thở nổi.
Đường Liệt sắc mặt khẽ biến," Sẽ không có chuyện gì lớn, chúng ta nhanh chóng khơi thông quan hệ, tranh thủ thời gian dẫn độ về Đại lục, trở lại Bạch Sa, mọi chuyện hết thảy sẽ ổn thôi."
Luật sư lại có cảm giác không lạc quan," Tôi nghĩ, điểm này đối phương cũng có thể nghĩ đến. Tôi hỏi anh, nếu như Duật thiếu trên đường dẫn độ bỏ mạng, vậy phải làm thế nào?"
Đường Liệt kinh ngạc, tức thì cảm thấy cả kiện sự đều lâm vào trong ngõ cụt
Mạch Sanh Tiêu vịn lấy vách tường mới không ngã xuống.Cô không chỉ một lần nguyền rủa Duật Tôn ૮ɦếƭ không yên lành, nói hắn sẽ có báo ứng, không ngờ giờ xảy ra thật, báo ứng đã tới.
Sanh Tiêu mở miệng, yết hầu khàn khàn," Các anh...... Cứu lấy anh ấy!"
" Chị dâu, người đừng vội."
" Tôi sao có thể không vội!" Mạch Sanh Tiêu hét lên, ý thức được đã mất khống chế, cô liền cúi đầu: “Thực xin lỗi”
" Duật phu nhân, cô yên tâm, chúng tôi sẽ cố hết sức mình." Luật sư hai tay vòng trước иgự¢, chưa từng gặp vụ án nào khó giải quyết như thế này," Bất kể phải dùng cách nào, tôi cũng sẽ tìm người khơi thông quan hệ. Bây giờ ít nhất Duật thiếu sẽ an toàn. Cảnh sát không thể để ngài ấy ૮ɦếƭ trong phòng giam được."
Lời của Đường Liệt và luật sư, Mạch Sanh Tiêu nghe cũng không rõ, cô đi đến trước cửa sổ, kéo ra rèm nhìn về phía bên ngoài.
Những người kia gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, mà cô ở chỗ này, một chút cũng không thể giúp.
Suốt hai ngày, Mạch Sanh Tiêu không có ra khỏi phòng, mà trong vòng hai ngày này, tin tức về Duật Tôn một chút cũng không có.
Mạch Sanh Tiêu tắt đèn, nằm lên giường
Trong phòng ánh sáng nhạt nhòa, mờ mịt. Sanh Tiêu nâng hai đầu gối, hai tay ôm chặt lấy, co lại thân thể. Cô đưa tay sờ lên phần giường trống bên cạnh, tịch mịch vô tận bao phủ lấy Sanh Tiêu. Cô trở mình, lệ từ khóe mắt ẩm ướt tùy ý rơi trên khuôn mặt cô.
Duật Tôn có thể nào gặp chuyện không may hay không?
Mạch Sanh Tiêu hỏi mình, cô còn hận hắn hay không?
Cô không biết.
Cô chỉ biết là, lòng của cô hiện tại đang bị dày vò, cô lo lắng cho Duật Tôn.Mặc kệ pháp luật, cô thực muốn Duật Tôn rời khỏi nơi đó.
Mạch Sanh Tiêu nghĩ sẽ không bao giờ trừng phạt hắn với ý niệm trong đầu cô nữa. Dù là vi phạm nguyên tắc của chính cô, cũng không sao cả.
Ngoài cửa, có một hồi tiếng bước chân lại gần.
Mạch Sanh Tiêu bỏ chăn đơn qua một bên, hai chân trần trụi đi về phía cửa. Cửa vội vàng được cô mở ra, nhưng tại đó, ngoại trừ có mấy người đứng đấy ra, tuyệt không có bóng dáng của Duật Tôn.
Sanh Tiêu 2 vai suy sụp, vô lực khéo lại cánh cửa.
Cứ như vậy, cô tới tới lui lui không biết lặp lại qua bao nhiêu lần.
Điện thoại đặt ở bên gối đột nhiên kêu lên.Mạch Sanh Tiêu bị kinh hãi chảy mồ hôi lạnh, cô cầm lấy liếc mắt nhìn, là Ân Lưu Khâm.
Sanh Tiêu không nghe điện thoại.
Tuy nhiên chuông cứ không ngừng vang lên như muốn đòi mạng người ta dường như không ngừng nghỉ. Tâm tình không tốt, cô bấm phím nghe: “Alo, chuyện gì?"
" Hầy, cô sao nóng tính vậy." Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng nam nhân ngả ngớn chế nhạo.
" Có chuyện gì sao?"
" Ảnh hưởng giấc ngủ của cô cùng chồng à?"
Chua xót dâng lên, nước mắt cô thiếu chút rớt xuống:" Anh có chuyện gì hả, tôi lại không nợ anh tiền, đêm hôm khuya khoắt anh gọi ta làm gì? Nhàm chán!"
Ân Lưu Khâm bị gắt, tức thì phát hỏa," Mạch Sanh Tiêu, cô tức giận cũng đừng giận lây sang tôi, giữa tôi và cô đúng lúc có hợp đồng, vì cái gì tôi không được giám sát?"
" Hợp đồng đâu có quy định mỗi ngày tôi đều phải trình diện? Tôi cho anh biết, đừng đến phiền tôi, tâm trạng tôi đang không tốt, sẽ mắng ૮ɦếƭ anh cho coi!"
Người đàn ông bất giác cười: “Xảy ra chuyện gì?"
" Anh gọi điện thoại cho tôi rốt cuộc là vì chuyện gì?"
" Tôi cảm thấy thái độ làm việc của cô có vấn đề."
Mạch Sanh Tiêu hai ngón tay đặt tại hốc mắt, cô cũng không muốn nổi giận, nhưng trong lòng thật sự phiền muốn ૮ɦếƭ," Tôi đây xin nghỉ được chưa?Ân Lưu khâm, tôi làm việc chứ không bán mạng cho anh, ở công ty nhiều người như vậy, cớ sao anh lại gọi cho tôi?"
" Tôi nói cho cô biết nha, công trình này là do ngươi phụ trách, nếu xảy ra chuyện, lỗi là do cô a”
" Vậy thì chờ gặp chuyện không may rồi nói sau!" Mạch Sanh Tiêu không chút do dự cúp điện thoại.
Ân Lưu Khâm cầm điện thoại, bên kia truyền đến tiếng tút tút không chút cảm giác, cảm giác thất bại hắn chưa từng nếm qua phút chốc trào lên cổ, nhưng đồng thời lại có cảm giác khuây khoả, hắn đương nhiên biết rõ Mạch Sanh Tiêu vì sao mà muộn phiền.
Đến tận lúc sang sớm, Mạch Sanh Tiêu mới có thể chợp mắt.
Một hồi tiếng đập cửa dồn dập truyền đến, Sanh Tiêu vội vàng đứng dậy: “Vào đi”
Đường Liệt nhanh chóng ném vali lên giường," Chị dâu, mau mau thu thập hành lý, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi Hồng Kông."
Mạch Sanh Tiêu ngây ngốc, đầu đau đến muốn nứt," Tôi không đi, xảy ra chuyện gì?"
" Duật thiếu đã phân phó, nếu xảy ra chuyện với ngài ấy, trong vòng 3 ngày mà ngài ấy vẫn chưa trở lại thì phải lập tức đem chị trở về Bạch Sa."
Sanh Tiêu ngồi trở lại mép giường," Tôi sẽ không đi, trừ phi tận mắt nhìn thấy anh ấy trở về."
Điện thoại để trên đầu giường vang lên, Mạch Sanh Tiêu nhìn qua, là Vương tỷ.
Sanh Tiêu mí mắt trực nhảy," Alo?"
" Sanh Tiêu, em ở đâu?"
Mạch Sanh Tiêu xoa nhẹ huyệt Thái Dương," Vương tỷ, đừng nóng vội, làm sao vậy?"
" Xảy ra chuyện lớn!"
Mạch Sanh Tiêu lưng thẳng tắp, mặt mày trong suốt như tờ giấy, môi cô run rẩy, sửng sốt đến không nói được gì
Vương tỷ cũng không đợi cô nói chuyện, vội vàng nói," Bản thảo vẽ hợp đồng ở bên kia, sáng sớm hôm nay công nhân đã bắt đầu làm việc, người phụ trách thay em báo lại, có một công nhân không biết vì sao, bị đè ૮ɦếƭ."
" Cái gì!" Mạch Sanh Tiêu mặc dù đã cố gắng chuẩn bị tâm lý nhưng cũng không nghĩ tới xảy ra chuyện như vậy
" Thật sự rất ầm ĩ, thân nhân của người ૮ɦếƭ tụ lại một đám lớn tập trung ở trước cửa ra vào của công ty, chất đầy vòng hoa ở ngoài đó, thiếu điều là chưa đem người đã khuất tới thôi......"
Mạch Sanh Tiêu vội vàng đứng lên, bởi vì vài ngày nay đều không ăn uống tử tế nên khí lực không có, thiếu chút nữa ngã xuống. Cô bám lấy tủ giường," Đã tra được nguyên nhân của sự cố hay chưa?"
" Là tường xi măng có vấn đề."
" Tỷ lệ trộn có sai sót ư?"
" Không phải," Vương tỷ dừng một chút," Sanh Tiêu, loại xi măng kia là sản phẩm loại 2, chất lượng rất kém."
" Tranh thủ thời gian tìm cửa hàng cung cấp......"
" Sanh Tiêu, chị đã nói với em rồi, em đừng hoảng đấy."
" Chị nói đi."
" Chỗ ký tên trên bản nghiệm thu cho thấy, xe xi măng là em nhận, hơn nữa khi kiểm nghiệm lại, chỉ có duy nhất lần đó là có vấn đề"
Mạch Sanh Tiêu như bị sét đánh,ngón tay đè chặt lên trên điện thoại phát ra âm thanh: “Vương tỷ, chị nói vậy là có ý gì?”
" Sanh Tiêu, đừng nóng vội, chị tin tưởng em, chị sẽ đi tìm quản lí nói chuyện."
" Công ty nói như thế nào?"
Vương tỷ lâm vào trầm mặc," Công ty có ý nói, rất có khả năng ngươi ăn hoa hồng, bảo chị mau chóng liên lạc với em, giao chuyện này cho chị xử lý."
Mạch Sanh Tiêu lập tức cảm thấy иgự¢ đau như bị người ta đánh vào một 乃úa," Em biết rồi, Vương tỷ."
Sanh Tiêu khép lại điện thoại.
" Chị dâu, nếu chị cứ cố ý muốn ở lại đây sẽ chỉ đem lại phiền toái cho Duật thiếu, chị nghe lời em, sau khi chị rời đi, Duật thiếu mới có thể không lo lắng chuyện ở nhà, chúng tôi cũng sẽ không bó tay bó chân." Đường Liệt ở bên cạnh khuyên bảo.
Mạch Sanh Tiêu tim đập mạnh, ngây ngốc chằm chằm hướng xa xa.
Bọn họ trước khi đi, Duật Tôn còn bên cạnh thủ thỉ vào tai nàng," Anh sẽ đền cho em một tuần trăng mật, đây là việc đầu tiên."
Nhưng thật không thể tưởng tượng nổi sự việc giờ lại ra thế này.
Đường Liệt thấy cô giống như không nghe thấy gì ," Chị dâu?"
" Khi nào thì máy bay cất cánh?"
" Là máy bay tư nhân, muốn đi lúc nào sẽ đi lúc đó."
Mạch Sanh Tiêu lau lau con mắt, đứng dậy ném ra hành lý vào trong rương. " Hành lý của anh ấy có cần để lại không?"
" Không cần."
Mạch Sanh Tiêu quỳ gối trên thảm, hai tay chống thẳng, mắt cô long lanh nước," Vậy anh đáp ứng tôi, đừng để anh ấy gặp chuyện gì.”
Đường Liệt cúi thấp đầu,một chút dũng khí để cam đoan cũng không có
Đến cả lừa gạt cô một chút cũng không được hay sao?Sanh Tiêu bỏ trong vali ra một bộ quần áo, kể cả nội y cùng tất, sau đó gấp gọn lại, để trên giường: “Khi anh ấy trở về, nhất định cần có quần áo sạch để thay. Tôi để lại một bộ”
" Chị dâu, Tước thiếu ngay lập tức sẽ tới Hồng Kông, chị hãy yên tâm ở Bạch Sa chờ đợi tin tức của chúng tôi."
Mạch Sanh Tiêu đứng dậy, cũng không có nhiều đồ, liền tực tiếp xách đồ lên, rời đi.
Sân bay thành phố Bạch Sa
Sanh Tiêu ngồi vào trong xe, toàn bộ hành trình có đoàn xe hộ tống, trong lòng nóng như lửa đốt, cô trở lại Ngự Cảnh Uyển. Dì hà cùng Trần tỷ lúc ấy đang ở trong phòng khách, nhìn thấy cô liền sững sờ.
" Sanh Tiêu, cháu đã trở lại."
Mạch Sanh Tiêu giầy cũng không buồn đổi, liền đi thẳng vào," Bân Bân, Bân Bân đang ở đâu?”
" Bân Bân đang ngủ ở giường nhỏ."
Sanh Tiêu thở hắt ra, cô lo sợ những người bên cạnh cô cũng gặp chuyện bất trắc.
" Sanh Tiêu, Duật thiếu đâu rồi?" Dì Hà tới cửa đem hành lý của cô kéo vào.
Mạch Sanh Tiêu vô lực ngồi lên ghế sô pha, hai tay bưng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn," Anh ấy...... Có việc, muốn ở lại đó mấy ngày."
Dì Hà cùng Trần tỷ cũng không có hỏi nhiều, Mạch Sanh Tiêu ngồi lại một lúc rồi lên lầu.
Bân Bân nằm ở giữa giường. Đứa nhỏ khi ngủ trông thật dễ thương, cái đầu nhỏ của bé trời sinh đã mọc tóc rất nhậm, nhìn hình dáng bé so với Duật Tôn bây giờ, càng lúc càng giống.
Mạch Sanh Tiêu ghé vào mép giường, khóe miệng khổ sở kéo lên, cô duỗi ngón tay, lướt nhẹ qua hàng mi Bân Bân
" Mạch Sanh Tiêu!"
Sanh Tiêu rút tay về, xoay người, trông thấy Alice đứng ở cửa ra vào. Cô ý bảo Alice đừng lên tiếng, Mạch Sanh Tiêu nhẹ nhẹ nhàng nhàng đi ra ngoài.
Hai người tới phòng lớn.
" Nói cho tôi biết, anh ấy ở đâu?"
Mạch Sanh Tiêu không giấu Alice," Tại Hồng Kông, bị cảnh sát bắt lại......"
" Ba--"
Alice tát một cái nặng nề lên má phải Sanh Tiêu," Các ngươi tại sao phải đi Hồng Kông?Có phải là cô xúi hắn? Rơi vào trong tay cảnh sát, anh ấy còn có đường sống?"
Mạch Sanh Tiêu mặt nghiêng đi, bên má bị đánh sưng đỏ
Alice bàn tay đỏ bừng, lúc này mới ý thức được hành vi của mình, chỉ cần Duật Tôn có chuyện, cô sẽ nổi giận nổi điên," Tôi...... Tôi không nên đánh cô."
Mạch Sanh Tiêu lắc đầu, xoay người sang chỗ khác.
" Họ có nói tại sao mà bị bắt không?"
" Buôn lậu súng ống đạn được."
Khi Sanh Tiêu ngẩng đầu thì Alice đã bước nhanh như gió ra khỏi phòng.
Alice nghĩ chuyện này chắc chắn có liên quan tới Ân Lưu Khâm
Cô ta gạt qua mọi chướng ngại, đi vào một chỗ bí ẩn trong quán rượu.
Bởi vì là quán rượu nhỏ, bên trong có vẻ chật chội mà ầm ĩ, cô đi qua hành lang, mở ra cánh cửa chỗ góc cua, ẩn thân đi vào.
Ân Lưu Khâm ngồi ở trong rạp, hắn không thích hoàn cảnh như vậy, mày nhíu lại vô cùng căng.
Alice đến gần trước mặt, xiết chặt hai đấm, không dám lên tiếng.
" Như thế nào, muốn cùng tôi đấu một trận?"
" Tôi không dám."
" Không dám thì cút cho tôi, buông tay của cô ra, chớ khẩn trương."
" Anh muốn thế nào? Mục tiêu của anh không phải Sanh Tiêu? Duật Tôn gặp chuyện, chắc chắn là do anh a?"
" Tôi nói cho cô biết chớ khẩn trương." Ân Lưu Khâm, mắt lộ ra ghét “Tôi thật muốn làm cho hắn ૮ɦếƭ cũng không có chỗ chôn. Đáng tiếc là lần này tôi lại không muốn mạng của hắn."
" Vậy cô vì sao phải làm như vậy?"
Ân Lưu Khâm lấy ra điếu thuốc, nhẹ hít một hơi, trong lúc này, xét về phương diện khác thì chuyện của Duật Tôn......" Tôi chỉ là muốn ngăn chặn hắn vài ngày, chờ hắn trở lại Bạch Sa, nói không chừng cả cục diện tôi đều có thể đảo ngược."
" Vậy ý của anh là...... Anh đang hướng mục tiêu là mạch Sanh Tiêu đi?"
Ân Lưu Khâm nhả ra một vòng khói, im lặng không nói gì.
Alice sắc mặt phức tạp nhìn về phía hắn
" Alice, ngươi đang nghĩ cái gì?"
" Dạ Thần, cô ta chỉ là một người đàn bà, anh nếu chỉ là muốn cô ta, tôi so với cô ta còn sạch sẽ hơn."
Ân Lưu Khâm nghiêng người đứng dậy, tay hắn co lại, Ϧóþ chặt lấy gạt tàn, khói thuốc lá trắng mỏng lượn lờ nơi đầu ngón tay," Tới."
Alice ánh mắt trống rỗng đi qua.
Mới tới gần, đã bị hắn trở tay, tát cho một cái. Cô ngã ngào lên sô pha
" Cô cũng không thèm nhìn xem cô có xứng hay không?" Ân Lưu Khâm khinh miệt, dựa người vào thành ghế.
" Anh hao tổn tâm cơ, chẳng lẽ lại muốn chơi đùa với một người đàn bà đã từng sinh con sao?Cho dù anh đạt được mục đích cũng vô dụng, Duật Tôn bên ngoài bàn bà không ít, nhiều lắm thì đem Mạch Sanh Tiêu đuổi khỏi nhà mà thôi."
" Cô muốn cho hắn bình yên vô sự trở về thì mau mau câm miệng lại cho tôi, Mạch Sanh Tiêu tôi nhất định muốn, tôi một ngày không chiếm được cô ấy, sẽ khiến cho tên Duật Tôn đó ngu ngốc ở lại Hồng Kông nhiều hơn một ngày, chưa biết chừng, trong lúc biệt giam hoặc trên đường dẫn độ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng không biết được."
Alice nếm vị máu tanh trong miêng, không vì Sanh Tiêu mà có ý định nói nhiều một câu.