Chìm Trong Cuộc Yêu - Chương 144

Tác giả: Thánh Yêu

Trong xưởng mọi người đều sững sờ.
Tên công nhân bị gạt ngã lưng dán vào lốp xe, hai con mắt cứ nhìn chằm chằm vì sợ.
Cái khăn quàng cổ Mạch Sanh Tiêu tặng hắn rơi ngay bánh xe bên cạnh đã bẩn đến nổi không biết đó là màu gì.
Duật Tôn khóe mắt lạnh băng, môi mỏng khẽ nhếch lên. Vì nổi giận mà khuôn mặt hắn nhăn lên, tên công nhân chưa kịp giải thích đã thấy bị hắn đá một cước như muốn đá gãy xương sườn.
“ A…”
Quản lí theo sát hắn kinh hãi bước đến bên cạnh hắn nhận lỗi: “ Duật thiếu bớt giận, đây là công nhân mới tới không hiểu chuyện, mong Duật thiếu hãy giơ cao đánh khẽ.”
“ Ta giơ cao đánh khẽ hắn?” Duật Tôn không lựa lời nói, nói lời thô tục.
Quản lí dùng sức lau mồ hôi, cũng không biết tại sao mắc tội với tên Ma vương này.
Tên tiểu công nhân sợ hãi dựa vào lốp xe chỉ sợ nhúc nhích sẽ bị hắn Gi*t ૮ɦếƭ.
Duật Tôn tiến lên một bước, thân ảnh cao lớn che phủ nửa thân xe. Hắn giơ nhẹ chân phải lên. Tên tiểu công nhân sợ hắn tức giận liền lấy tay che mặt bảo vệ.
Duật Tôn cười lạnh, xem ra người nào cũng bảo vệ khuôn mặt trước tiên.
Lời nói của hắn độc ác âm thanh lạnh lẽo phảng phất trong hầm. Duật Tôn đá đá chân của tên công nhân, “Ai bảo ngươi dùng cái này lau xe?”
Tên công nhân tạm thời ứng phó bảo vệ mình, không thể che hết ủy khuất, “ Tôi… Duật thiếu đem nhiều đồ không cần thanh lý, tôi kiểm tra hành lý thì phát hiện khăn quàng này, tôi thấy không có đóng gói hơn nữa lại để tại góc xe đã lâu tôi nghĩ ném đi cũng lãng phí nên lấy ra lau xe.”
Quản lí nghe xong ,bị dọa mất hết hồn.
“ Ngươi nói loạn cái gì, trong tiệm chúng ta đều có thiết bị riêng để lau xe, ai bao ngươi tự động cầm đồ bỏ đi này để lau xe? Quản lí cho rằng Duật Tôn tức giận là do chiếc xe yêu quý của hắn.
“ Ngươi nói đồ bỏ đi?” Hắn khẽ cắn răng, đôi mắt nheo lại để lộ ra tia lạnh.
Quản lí há hốc mồm, đoán không ra Duật Tôn nghĩ gì.
Rốt cuộc là phải hay không phải?
Quản lí nghiêm mặt, vẻ mặt nịnh nọt, “ Duật thiếu bớt giận, tôi lập tức đuổi nó, không hiểu quy củ, tôi sẽ cho người kiểm tra xe của ngài ngây bây giờ, nếu có điểm nào tổn thương xe, tôi…”
Duật Tôn chẳng muốn nhìn hắn, ngắt lời của hắn “ Tôi mở cửa tử, thật hiếm có”
Hắn lại lần nữa dùng chân đá đá tên công nhân kia, “Đi lấy cái túi to về đây, bắt tên đó tẩy sạch sẽ cho tôi.”
“Duật thiếu, cái này bị hư như vậy, nếu không để tôi bồi thường cho ngài cái mới?” Quản lí không biết sống ૮ɦếƭ lại dè dặt đề nghị, sợ mất đi vị khách lớn này. Chẳng phải chỉ là một cái khăn quàng cổ thôi sao, chọn cái dắt tiền nhất cũng đáng.
Duật Tôn ném cho hắn một cái ánh mắt hung tợn, tay vung lên,” Cút cho ta”
Tên tiểu công nhân lảo đảo trở về, nhặt cái khăn quàng cổ bẩn không chịu nổi lên nhét vài túi nhựa.
Duật Tôn nói tiếp,” Giặt không sạch sẽ, xem tao có Gi*t ૮ɦếƭ mày hay không”
Trong lòng hắn chứa đầy tức giận, kéo cửa xe ra ngồi vào, quản lí muốn tiến lên nhận lỗi, Duật Tôn đánh tay lái đi, lốp xe gần như mài dưới mặt đất tạo thành một trận gió, gió gào thét thổi làm ống quần của quản lí bay lên, hắn đứng tại chỗ không ngừng phất tay.
Thấy khách quý đã đi, lúc này quản lí hướng công nhân sau lung phẫn nộ quát, “ Lập tức thu dọn đồ đạc cút cho tôi.”
Tên tiểu công nhân cúi đầu xuống đất, sắc mặt trắng bệch.
Quản lí đột nhiên nhớ tới lời nói trước khi đi của Duật Tôn, “ Khoan đã, ngươi ở lại đây, còn không mau đi rửa xe!”
Nhỡ Duật Tôn trở về tìm không thấy người trút giận, không bằng cứ để tên này ở lại chịu tội có phải hay hơn không?
Duật Tôn mắt nhìn xuyên qua kính chiếu hậu xuống thứ nằm lẳng lặng trong túi nhựa trên đệm, hắn biết rõ đây là Sanh Tiêu tự tay đan, nhưng cũng bởi vì đưa cho hắn mà Mạch Sanh Tiêu đưa ra điều kiện cũ kia làm lòng hắn rất là khó chịu, hắn thậm chí không có để ý đến tấm lòng của cô, đeo một chút cũng tháy không thoải mái, nên đem khăn quàng cổ tùy ý nhét vào trong xe.
Tính kĩ ra, đây là lần đầu tiên Sanh Tiêu tặng quà cho hắn.
Duật Tôn tay nắm chặt tay lái, ngón trỏ khắc Thương Long động tác gõ mạnh, như là không kiên nhẫn chờ đèn xanh đèn đỏ trước mặt kia.
Sợ là cái này Mạch Sanh Tiêu là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng vì hắn mà chuẩn bị tỉ mỉ như thế.
Cách tiệm giặt quần áo, Duật Tôn dừng xe lại.
Hắn mang theo túi nhựa đi vào trong tiệm, người bán hàng nữ khoảng hai mươi vui vẻ xuất hiện, cô đổ ra xem xét đồ bên trong, thiếu chút nữa che mũi, “ Thực xin lỗi, cái này không thể giặt sạch.”
Duật Tôn không lên tiếng, đem trong Ϧóþ da cả xấp tiền mặt đưa đến bên cạnh tay nàng.
“ Tiên sinh, ngài xem cái này trên mặt đều là dầu máy, cho dù có rửa sạch nhưng vẫn lưu lại dấu vết, chi bằng ngài mua thêm một cái khác.”
“ Đừng nói nhảm nữa, giặt cho tôi! Dùng hết sức giặt sạch sẽ.”
“Cái này, thôi được rồi.” Người bán hàng xem lại tiền, mang theo khăn quàng cổ đi vào bên trong , “ Biết người nóng nảy như vậy, mình không thèm tiếp cho xong.”
Duật Tôn sờ cánh môi hấp dẫn,không nói gì thêm, mà yên tĩnh ngồi chờ bên cạnh.
Khăn quàng cổ được đưa lại trong tay hắn, hình dáng đại khái đã được khôi phục, nhưng nhìn kỹ phía dưới một góc vẫn có dấu vết, mặc dù đã mềm mại và có hương thơm, cũng không sao mà tẩy sạch được mùi dầu máy đã ám vào khăn.
Duật Tôn không đưa ra thêm yêu cầu vô lý nào nữa, cầm khăn quàng cổ trở lại Ngự Cảnh Viên.
Hắn đem khăn quàng cổ giấu ở trong túi văn kiện, Mạch Sanh Tiêu đang ở phòng khách cho Hải Bối ăn táo, thấy hắn trở về nhớ tới chuyện ngày hôm qua liền đem đầu cúi thấp hơn.
Duật Tôn chột dạ, hướng tới lầu hai đi nhanh đến.
Mở tủ quần áo không có chỗ nào để giấu, Duật Tôn lấy khăn quàng cổ ra tùy tiện nhét vào tủ, nhưng chỗ này quá lộ liễu quá! khẽ liếc có thể thấy được.
Hắn lục tung tủ quần áo lên làm tủ quần áo trông chẳng khác ổ chó là mấy.
Duật Tôn nhìn thấy trong tủ treo áo khoác, hắn nhận thấy là cách tốt nhất, hắn lấy khăn quàng ra móc vào áo khoác, dùng áo khoác che dấu, mà Mạch Sanh Tiêu từ trước đến không để ý đến hắn, cũng không thu xếp quần áo của hắn, nhất định là không tìm thấy.
“ Anh làm cái gì đấy?”
Thình lình sau lưng hắn vang lên tiếng của Sanh Tiêu.
Duật Tôn ngay lập tức bỏ khăn trong tay vào giá áo, mặt hắn không đổi sắc treo áo trở lại, “ Thay quần áo.”
Mạch sanh Tiêu đi vài bước tới sau lung Duật Tôn, mắt đảo qua tủ quần áo, “Anh…”
Hắn xoay người, “ Làm sao vậy?”
Sắc mặt phẫn nộ, không phải là phát hiện rồi chứ?
Mạch Sanh Tiêu nhíu nhíu lông mày, “ Khoan, đợi tí nữa kêu dì Hà đến thu xếp lại.”
Duật Tôn nghe vậy, đi qua nắm vai Sanh Tiêu, “Tối hôm qua mệt không?”
Hắn tự như cố ý muốn tạo chút không khí, Mạch Sanh Tiêu thấy thế liền thay đổi chủ đề, “Anh trở về không phải là muốn áo thôi à?”
“……”
Lúc này hắn mới chú ý tới Sanh Tiêu cùng Bân Bân mặc áo đôi ,rồi bỗng nhiên hắn cao giọng phản bác, “ Hai người mặc sao không ai nói cho anh biết.”
Mạch Sanh Tiêu Đẩy tay của hắn ra, “ Sẽ không nói cho anh biết.”
Nói xong, cô đi thẳng ra ban công. Mạch Sanh tiêu nhẹ giương khóe miệng, không giấu được một tia vui vẻ như ánh mặt trời.
Không lâu, cô chợt nghe thấy tiếng động của Duật Tôn, ánh mắt chạm qua trông thấy hắn và cô mặc áo T-shirt giống nhau.
Ban đêm, ở quán bar.
Cuộc sống của Alice có thể dùng bằng hai từ thối nát.
Quán bar nhỏ này ẩn nấp ở chợ đêm trông không cao nhưng không làm mất hứng.
Alice mặc quần cực ngắn, hai tay xinh đẹp trắng nõn leo lên ống thép trên sân khấu dưới đài thỉnh thoảng truyền đến âm thanh huýt sáo đùa giỡn, cô mặc áo ngắn phía trước lộ ra eo thon nhỏ nhẵn nhụi mà hấp dẫn. Trên đầu tóc quăn cuồng loạn tùy ý theo động tác múa, cô kêu gào, nhận rượu mà đàn ông đưa tới, từng ly rượu rót vào.
Trong sàn nhảy, âm nhạc điếc tai nhức óc khiến long mỗi người rơi ngược xuống, có người ở dưới đài kêu, “ Người đẹp, buổi tối qua đêm chứ?”
“ Ha ha…”
“ Người đẹp, chúng ta cùng ngủ, thế nào??”
Alice lắc lắc vòng eo, nghiêng hạ thân, dáng người hoàn hảo hoàn toàn hiện ra trước mắt người khác, “ Anh nói cái gì? Nơi này ồn quá….”
“ Chúng ta đi ra ngoài nói, anh mang em đi chơi!”
Alice bị hai tay to giữ ở sân khấu, trong túi điện thoại không ngừng vang lên ra khỏi quán bar mới nghe thấy.
“ Đợi Một chút, em… em nhận điện thoại,….”
Tay hắn đè chặt động tác của cô, “ Người đẹp, để sau hãy nhận đi, đừng làm mất hứng.”
Alice ánh mắt mê ly, giống như say mà không phải say, “Không cần các ngươi phải quan tâm, cút cho tôi !”
“ Hừ, cô thật không biết tốt xấu.”
Người đàn ông lúc trước ôm eo của cô, dùng sức mang cô hướng vào trong ngõ nhỏ, Alice đi không nổi, “Buông tôi ra.”
“ Đến nơi này,cô không thể quyết định.”
Alice trong trạng thái say khướt, để tùy bọn họ đem cô kéo vào ngõ tối.
Màn đêm bốn bề yên tĩnh bị xé nứt, đầu phố ngọn đèn bị đánh nát , hai gã đàn ông lúc nãy có điều gì đó không ổn, một người bên trái một người bên phải dưới mặt đất.
Bởi vì đèn đường bị đánh vỡ, hơn nữa lại là cái hẻm nhỏ bẽn trong rất tối không thấy gì.
Lại không thấy bóng dáng Alice đâu.
Alice khởi động xe, xe hơi xuyên qua con đường nhỏ, cô nhấn mạnh ga, nếu như người phía sau phát hiện ra tình hĩnh hỗn đoạn hiện tại thì khoảng 20 phút nữa cớm sẽ đuổi tới.
Cô nắm chắc tay lái, trong mắt không hề có men say, Alice so thời gian này với thời gian trước, thuốc đã được tiêm hết vào người cô., tính thời gian Ân Lưu Khâm lợi dụng cô,cho cô tiêm thuốc làm cô phải nhất nhất nghe lời hắn.
Thuốc của Ân Lưu Khâm phát tán đôc tính trong người Alice, cô thống khổ nắm tay lái đến vặn vẹo.
Người đàn ông không nói, cũng không có đem Alice về, mà qua cửa xe ném cái hộp lăn xuống tại bánh xe của cô, Alice cuống quít mở cửa xe mở hộp ra rất nhanh đã rời đi.
Ân Lưu Khâm đắc ý, ý đồ của hắn rất rõ ràng chính là muốn nói cho cô biết. Muốn cô sống hay ૮ɦếƭ chỉ cần một câu nói của hắn.
Khi nhận được điện thoại, Duật Tôn đang cùng Mạch Sanh Tiêu ngồi trước đàn dương cầm đánh đàn, mỗi lần nghe được tiếng đàn biểu hiện hưng phấn khác hẳn bình thường. Bác sĩ nói đây là biểu hiện tốt.
Móng tay Mạch Sanh Tiêu màu hồng phấn như loại vỏ sò tinh xảo, phối hợp với bàn tay của Duật Tôn, lướt trên phím đen đánh đàn mà hòa tâm hồn theo từng giai điệu và nhịp điệu.
Đang chìm trong giai điệu thì tiếng chuông điện thoại làm gián đoạn.
Duật Tôn dừng tay, nhận điện thoại, “ chuyện gì ?”
“ Duật thiếu, không hay rồi…”
Mạch Sanh Tiêu nhận Bân Bân từ tay Duật Tôn, người đàn ông bên cạnh không còn tâm tư, một mình Sanh Tiêu đánh cũng không ra khúc nhạc,
Cô bực bội ở trên phím đàn ấn loạn.
Lông mày hắn càng nhíu chặt, như muốn dính chặt thành một đường.
“ Đáng ૮ɦếƭ, các ngươi ăn cơm để sống làm gì hả?”Trong miệng hắn quát ra tiếng chói tai, ý thức được bên cạnh còn có Mạch sanh Tiêu cùng Bân Bân, lúc này hắn mới che dấu tâm tình, nhưng sắc mặt rất khó coi, hung ác nham hiểm rất dọa người.
Duật Tôn đứng lên, có ý lảng tránh.
Mạch Sanh Tiêu hai lỗ tai dựng thẳng lên, lờ mờ nghe được nội dung nói chuyện, “ Vây hãy để cho cô ta đi ૮ɦếƭ, đừng dộng, chỉ cẩn xử lí tốt hậu sự là được.”
Duật Tôn cúp điện thoại, xoay người trở về
Sanh Tiêu đang ngồi trước đàn, Duật Tôn đi vào phía sau cô,đặt ngón tay khẽ lên phím đàn, hẵn khẽ ở phía sau Mạch sanh tiêu, hắn xoay người ʍúŧ nhẹ vành tai của cô. Sanh Tiêu cả kinh, không chút nghĩ ngợi lập tức vươn tay đẩy khuôn mặt tuấn tú đầy tà khí của hắn ra.
Lá gan của hắn càng lớn, sắc mặt của cô một điểm thay đổi hắn cũng không để ý.
“xảy ra chuyện gì ?”
Duật Tôn ngồi trở lại bên người Mạch Sanh Tiêu, “ Chỉ là chuyện nhỏ.”
Sanh Tiêu không có hỏi nhiều, cánh tay phải của cô ôm lấy Bân Bân, khuỷu tay của hắn không biết là cố ý hay vô ý mà khẽ chạm lên иgự¢ cô.
Duật Tôn nhận được tin tức, lại như trước thoáng như không có việc gì lại đứng ở Ngự cảnh viên, chuyện của Alice hắn không nghĩ quá nhiều, hiện tại hắn cùng Sanh Tiêu và Bân Bân thời gian đều cảm thấy ít,hắn thừa nhận hắn ích kỷ, nhưng Alice muốn hắn hiển nhiên không thể cho được.
Cùng Ân Lưu Khâm ký kết hợp đồng hết ngày hôm sau, các loại vật liệu xây dựng cũng đã nhập về, Mạch sanh tiêu chính thức là nhân viên của hắn.
Ân Lưu Khâm đẩy xe lăn đi vòng vào đất trống phía trước, người phụ nữ mắt trợn tròn, vẫn không nói ra lời.
“ Mẹ, gian phòng ở là con cố ý làm bởi vì mẹ mà xây, chờ con thay cha báo hết thù, con sẽ khiến cho các người ở cùng một chỗ nha.” Ân Lưu Khâm khóe môi cong lên thành đường cong quái dị, cười mà như không cười. Hắn mặc áo màu lam nhạt , con ngươi màu nâu hiếm thấy, đứng ở giữa đường quay đầu khoảng cách rất cao, đúng là bộ dáng công tử.
Hắn kiễn chân chờ đợi, biết rõ hôm nay Mạch sanh tiêu sẽ đi qua.
An Lưu Khâm đẩy xe lăn đi về phía trước, tạm thời nhận điện thoại, hắn buông tay, thân thể hướng sang bên cạnh, mặc dù bà không nghe được, hắn cũng không muốn cho bà nghe.
Bêm cạnh bãi cỏ, vài đứa trẻ đang đá bóng, thình lình đá trái banh bay đến xe lăn bên cạnh, bởi vì Ân Lưu Khâm không theo sát tay xe lăn, xe lăn để đặt đúng vị trí dốc, ᴆụng phải lực đẩy, thoáng cái cứ thế chạy về phía dốc.
Ân Lưu Khâm hoàn toàn không chú ý tới, vẫn nhíu lông mày bàn công việc.
Khi nghe được tiếng hét, hắn giật mình quay lại thì đã thấy xe lăn đang ᴆụng vào vách tường.
Nêu như nó lật ngược lại, hậu quả khôn lường.
Sắc mặt hắn thay đổi, khuôn mặt anh tuấn đầy sát khí. Ân Lưu Khâm đi nhanh đuổi theo. Lúc vừa đến MẠch Sanh Tiêu đã trông thấy một màn này, cô nhanh chóng chạy tới, hai tay giữ lại xe lăn, bởi vì quán tính lập tức đầu gối cô bị đập vào, cảm giác nóng rát làm cô nhăn cả lông mày vì đau.
“Bác không sao chứ?” Sanh Tiêu ngẩng đầu lo lắng, lúc này mới nhận thấy được đối phương là người sống đời thực vật, không nghe được cô nói chuyện.
“ Mẹ” Bước chân của Ân Lưu Khâm chạy dồn dập đến bên cạnh xe lăn, tay hắn đỡ tay của người phụ nữ, xác định toàn thân không bị tổn thương, lúc này mới nới lỏng cơn giận, mắt hướng sang Sanh Tiêu bên cạnh.
Ở khoảng cách gần Mạch Sanh Tiêu trông thấy trước mắt hắn sự sợ hãi đã tan đi,cô càng chắc chắn ít nhất Ân Lưu Khâm thật sự là bên ngoài và bên trong khác ngược nhau.
Bọn nhỏ đá bóng đã sớm ôm bóng chạy sớm không còn thấy.
Ân Lưu Khâm đứng lên, “ cô không sao chứ?”
“ Không có việc gì.”
Sanh tiêu xem lại đầu gối, quần bị kéo rách nhưng may mắn chỉ là bị thương ngoài da.
Ân Lưu Khâm nâng xe lên trở lại, thẩn sắc khôi phục lại vẻ bất cần đời, Mạch sanh Tiêu đi theo phía sau, “ Thật sự, có thời gian anh nên mang mẹ mình ra ngoài nhiều một chút, như vậy sẽ giúp bà mau chóng khôi phục.”
Ân Lưu Khâm không nói gì, hắn không có khả năng đẩy bà đi ra ngoài, Duật tôn sẽ nhận ra bà và hắn, hắn sẽ không ngu tới mức đưa mình vào miệng hổ.
Không ra cửa chính, Duật Tôn sẽ không điều tra ra nơi ở của bà.
Mạch Sanh tiêu đi vào trong hoa viên của biệt thự, cỏn chưa nói đến hai câu, đã thấy Ân Lưu Khâm từ trong người lấy ra một xấp tiền, động tác không khách khí trực tiếp đưa đến bên cạnh tay cô.
“ đây là ý gì?”
“ Thù lao của cô.”
Sanh Tiêu dừng xoa đầu gối tay, đẩy cánh tay ra, “Ai cần tiền của anh?”
“Đừng hiểu lầm, tôi thật sự muốn cám ơn cô.” Ân Lưu Khâm lần này thật sự không có ý gì khác, hắn cho rằng trả thù lao là cách tốt nhất.
Mạch sanh tiêu thấy trong mắt hắn không có ác ý, cũng rút lại giọng nói không mấy thân thiện của mình, “ Anh thật ngây thơ, đừng tưởng rằng người bên ngoài ai cũng chằm chằm muốn tiền của anh, tôi biết rõ anh là người giàu có, hiểu chưa?”
Ân Lưu Khâm bị câu nói của cô chặn lại.
Cô mới vài tuổi lại dám nói hắn ngây thơ?
“ Chồng cô cũng là ngưởi giàu có? Lúc ấy sao lại ở cạnh anh ta?” Hắn đến ૮ɦếƭ cũng không thay đổi thái độ của mình
Sắc mặt Mạch Sanh Tiêu ngưng lại, “Anh thật rảnh rỗi.”
“ Tôi thấy cô rất thú vị, nói một chút về chuyện của cô, như…. Con của cô đi?” Ân Lưu Khâm giả bộ như vô tình dẫn chuyện, muốn dụ con mồi Mạch Sanh tiêu khai ra hết tất cả những gì mà hắn cần biết.
“ Không rảnh, tôi không quen anh.”
“…..”
Ân Lưu Khâm không giận mà cười, thật sự là rất thú vị, “Vậy nói chuyện cô cảm thấy hứng thú đi.”
“ À” Sanh Tiêu lấy trong bọc ra một phần tư liệu, “Đây là phong cách sắp xếp đồ trong phòng, anh có thể xem qua…..”
Bàn tay Ân Lưu Khâm khẽ chống trán, chẳng lẽ cô gái nhỏ này thật sự là giả bộ thông thái . về vấn đề tình cảm một điểm cũng đều không có hứng thú?
Ảo não qua đi, khuôn mặt tuấn tú của hắn rủ xuống cười, cũng tốt, hắn đối với cô từ từ có chút ít ý tới.
Trong biệt thự sa hoa, đi vào phòng, mùi rượu gay mũi xông đến, đường đi vào không ít bình rượu ngổn ngang, Duật Tôn kéo mạnh bức màn ra, ánh sang mãnh liệt trong nháy mắt bao phủ cả giường lớn.
Alice giơ cánh tay che mắt, “A!”
Duật Tôn đẩy cánh tay của cô ra, một tay nắm chặt cổ áo của cô kéo dậy, “Nhìn cô nhìn cô lúc này đi, Alice cái gì đây?” Buông thả mình hả?”
“Không cần anh lo.” Đêm khuya Alice uống nhiều rượu,đầu óc hỗn loạn, rơi vào trạng tháu nửa tỉnh nửa mê.
“ Tôi cũng chẳng muốn quản cô!” Duật Tôn hất tay lên, Alice rớt xuống giường, đau đớn như rời ra.
“ Tôn, sao anh lại ở đây?”
Duật Tôn ngồi vào mép giường, “ Nói, tại sao Gi*t người?”
Alice bò dậy, dây áo ngủ rớt xuống khuỷu tay cổ tay, lộ ra nửa bộ иgự¢, “ Em biết mà, gặp chuyện không may anh đều thay em giải quyết.”
“Gi*t người xong, trong lòng sướng sao?”
“Quá sung sướng, đã lâu ta không có Gi*t người.”
Duật tôn vươn tay, hai ngón tay cầm cái cằm Alice, đem mặt của cô hướng bên này, rồi chuyển sang bên kia, “Cỗ máy Gi*t người.”
Alice ánh mắt bi thương, mi mắt rủ xuống bắt đầu nhìn về phía Duật Tôn, “Anh cũng không phải sao?”
“ Nhưng tôi hy vọng tôi không phải!”
“Tôn, anh đừng quên, anh chính là cổ máy Gi*t người tốt nhất, người ૮ɦếƭ trong tay anh là nhiều nhất.” Alice từ trước đến nay tính tình cường nghạnh, nay lại rơi lệ đầy mặt, cô tình nguyện coi Duật Tôn như là trước đây, ít nhất bọn họ giống nhau, không ai ghét bỏ ai.
Duật Tôn không có phủ nhận, “ Tối hôm qua Gi*t người xong, cô lại đi đến đó?”
Alice đi lấy thuốc không tốn bao nhiêu thời gian, nên Duật Tôn không tra ra được, “ Em uống đến mơ mơ màng màng, không trở về đây, em còn có thể đi đến đó sao? Chẳng lẽ đi Ngư cảnh viên, hưởng thụ bản nhạc của hai người sao?”
Hắn biết rõ, Alice đối với chuyện năm đó hắn không mang cô rời đi vẫn cánh cánh trong lòng, “ Cô tiếp tục ngủ đi, muốn ngủ tới ૮ɦếƭ tôi cũng không để ý tới cô.”
“Tôn!”
Alice bổ nhào ôm lấy chân hắn, “Đừng…..đừng bỏ em.”
Duật Tôn trong lòng mềm nhũn, hắn cúi đầu nhìn về phía nữ nhân phủ phục bên chân hắn, “Alice, nếu cô không muốn sống, ai cũng không giúp được cô.”
“ Thật xin lỗi, trong lòng em có chuyện không tốt, hôm qua uống quá nhiều mới xuống tay nặng như vậy.”
Duật Tôn không có ý truy hỏi cô, cũng không phải chuyện Gi*t người, hắn nhìn Alice Tiều tụy, trong lòng sinh ra một chút hối hận, lúc trước, hắn không nên đem cô bỏ lại động ma mị đó.
Trên đường trở lại Ngự cảnh viên, Duật tôn vẫn cảm thấy bực bội, trên ghế lái phụ bên cạnh là một phần tư liệu của Ân Lưu Khâm.
Đối với người bên cạnh Mạch Sanh Tiêu, hắn không thể không điều tra rõ ràng..
Tư liệu cho thấy, Ân Lưu Khâm có bối cảnh đơn giản, là từ nước ngoài về, cha mẹ khỏe mạnh, trong nhà cũng không thiếu người thân ở nước ngoài, là điển hình của 1 công tử có tiền, mê người.Mạch Sanh Tiêu tiếp xúc với hắn cũng không nhiều, như vậy xem ra không có chỗ nào khả nghi.
Huống hồ thực ra sự tiếp xúc này là do bên công ty Thiên Nhuận, bên trong còn có vương tỷ giúp Mạch Sanh Tiêu, Điểm này Duật Tôn cũng rõ ràng.
Sắc mặt hắn lộ ra vẻ mệt mỏi,nhanh chóng trở lại Ngự cảnh viên.
Dùng cơm tối xong Bân Bân đi theo Trần tỷ xuống dưới lầu, Mạch Sanh Tiêu tắm rửa xong đi ra, Duật Tôn thả tạp chí trong tay xuống, ngẩng đầu, thấy đầu gối cô trầy da, “Chân của em sao vậy?”
“À, không cẩn thận ngã vấp phải đá thôi.”
“ Đến đây.”
Mạch sanh tiêu không có phản ứng, muốn ra sân thượng.
Duật Tôn đứng dậy, chặn ngang ôm cô đem lên trên giường, Sanh Tiêu giãy dụa đứng dậy, “làm cái gì vậy?”
Duật Tôn cầm chân cô nâng lên, Mạch Sanh Tiêu vì mặc áo ngủ, cô vội vàng đè váy giữa hai chân lại, “ Duật Tôn chuyện tối ngày hôm qua là ngoại lệ!”
Hắn lấy từ tủ đầu giường thuốc mỡ Từ Khiêm để lại, “Nói tiếp.”
Mạch Sanh Tiêu thấy hắn muốn bôi thuốc cho cô, sắc mặt xấu hổ,mân khẩn cái miệng nhỏ nhắn.
“Làm sao lại thành như vậy?”
“ Chính là trầy da, không có việc gì.”
Động tác của Duật Tôn ôn hòa bôi loạn thuốc mỡ cho cô, Mạch Sanh Tiêu sợ đau chỉ biết cắn chặt răng.
“Còn có chỗ khác?”
“ Không có.”
“Thật không có?” Tay Duật tôn không có hướng bắp đùi cô tìm kiếm, Mạch Sanh Tiêu càng xác định, lần trước, hắn được một tấc sẽ muốn tiến một thước, Sanh Tiêu kịp thời cầm cổ tay hắn, “Đừng cho là em không biết trong lòng anh đang nghĩ gì.”
“ Thật sự là thích giương nanh múa vuốt như lão hổ.”
Tay của hắn không có đi về phía trước, luyến tiếc cảm xúc trong lòng bàn tay , không dời bỏ được.
Mạch Sanh Tiêu hối hận, cô đáng lẽ phải mặc quần ngủ.
“Sanh Tiêu….” Lòng bàn tay hắn trên đùi cô xoa nhẹ, “ Mấy ngày nữa anh mang em đi chơi.”
“ đi đâu?”
“Hồng Kông.”
Mắt Mạch Sanh Tiêu hiện ra tia hy vọng. “ sao anh lại nghĩ mang em đi Hồng Kông?”
“Sau khi chúng ta kết hôn ngay cả tuần trang mật cũng không có, sau này anh cũng không mang em ra ngoài.”
Khi đó, xuất phát từ mục đích nào đó mới cùng Sanh Tiêu dẫn căn cứ chính xác, kết hôn xong liền đem cô để sang một bên, càng chẳng quan tâm đến tuần trăng mật, trong lúc đó bọn họ trải qua nhiều truyện như vậy, hắn nên mang cô đi thư giãn.
Bất giác khóe miệng Sanh tiêu cong lên, mắt cũng cười thành hình mặt trăng lưỡi liềm.
Duật Tôn nhìn nàng yêu mến.
Khuôn mặt tuấn tú tiến lại gần, môi mỏng dán tại bên miệng Sanh Tiêu, “Hôn một cái.”
Sanh tiêu xiết chặt hô hấp, xòe bàn tay đẩy mặt hắn ra.
Cô rốt cuộc đối với hắn nên nhẫn tâm, hờ hững, đương trong suốt người.
Mạch Sanh Tiêu mới chịu giap chi hành động, bà vai đã bị Duật Tôn kéo qua, “ Em không hôn anh, anh hôn em.”
Vừa dứt lời, đã gục đầu xuống hôn môi cô.
Hắn vất vả đợi Sanh Tiêu một bước tới gần như vậy, có ૮ɦếƭ hắn cũng phải bảo vệ thế trận này, tuyệt đối không thể lại có khoảng cách như trước. Đêm đó Mạch Sanh Tiêu dù không cho hắn ᴆụng, nhưng sau cũng không có cãi lộn, Duật Tôn nhiều lắm cũng chỉ là mặt dày thôi,quấn cô đến khi cô nổi giận cũng tốt, nhưng chính hắn không nghĩ tới cô đối phó bằng bộ dáng xót xa bên cạnh.
Mạch sanh tiêu đẩy hắn ra, cũng tại mặt Duật Tôn nhặt tay áo lên, lau một lúc mãnh liệt, “Đừng ᴆụng ta.”
Cô biết rõ Duật Tôn mà không tức giận mới là lạ.
Hắn nhìn chằm chằm vào động tác liên tiếp của cô, Mạch Sanh Tiêu cố gắng biểu hiện ra ngoài sắc mặt, dường như bị rắn độc cắn qua.
Duật Tôn tiếp tục cười tà ác, cúi người hôn cô lần nữa.
Hắn nghiêng người đứng dậy, “ Em lại ngược sát.”
Mạch Sanh Tiêu dùng sức lau vài cái.
Hắn xoay người, cạy mở miệng của cô hôn, “Lại sát, thong gia đầu cũng lau cho sạch sẽ.”
Thị thực rất nhanh đưa đến ngự cảnh viên, lần này đi hồng kong không mang theo chạy chạy, Duật Tôn muốn cho Mạch Sanh Tiêu dược chơi đùa thật tốt.
Hai người đấn Hồng Kong, đến trước khách sạn tốt đăng kí, tinh thần Mạch Sanh Tiêu rất tốt, lấy bản đồ ra trải ngay trên mặt giường lớn.
Duật Tôn Vung tay lên, “không cần phải mang theo thứ vô dụng này, em đi theo anh tựu thành.”
Bữa tối là ở một du thuyền cao cấp, Duật Tôn biết rõ Sanh Tiêu yêu thích sự náo nhiệt, nghĩ không nên phá hư sự hào hứng của nàng, một cô gái Pháp dựa vào lan can hát, tiếng hát rất hay, boong thuyền không mở nhà hàng cá lớn, phải hẹn trước mới có chỗ.
Mạch Sanh Tiêu yêu thích loại không khí này, chậm, tiết tấu thong thả, gió biển lướt qua khuôn mặt, khách bên cạnh bả vai nhẹ nhàng lần lượt muốn ngủ.
“ Em muốn nghe khúc gì?” Duật Tôn hỏi.
“Nếu không, yesterday once more đi.”
Mới nói chợt nghe một hồi còi của cảnh sát từ xa truyền đến, hơn mười xe cảnh sát nhanh chóng dùng hình thức quân đội bao vây, giương mắt nhìn lên, còn có hải cảnh hiện ra thiên la địa võng ngăn chặn cái du thuyền này.
Đi từ từ cọ---
Một hồi bước chân dồn dập đi vào boong tàu, cô gái đang hát giai diệu hoàn mỹ im lặng, Mạch Sanh Tiêu sợ hãi, toàn thân có linh cảm không tốt.
Cảnh sát trưởng đi thẳng vào trước mặt bọn họ, mặt khác mười mấy người khác hình thành vòng tròn bao vây, Mạch Sanh Tiêu thấy hắn ra một tờ không biết đó là gì đưa cho Duật Tôn xem, “ Ngươi là Duật Tôn.”
“Đúng.”
“Ngươi đã bị bắt.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc