Chìm Trong Cuộc Yêu - Chương 143

Tác giả: Thánh Yêu

" Alice, ngồi đi!" Mạch Sanh Tiêu bất chấpcô đang ngây ngốc, cầm lấy cánh tay cô kéo lại.
Alice bị kéo vào chỗ ngồi một cách bất động, hai chân vừa chạm đất nhưng toàn thân không sao mà buông lỏng được, cảm thấy bên dưới đùi phải bị một vật gì đó chạm vào
Cô sợ tới mức muốn rút về thật nhanh.
" Đây là bạn bè của cô sao Sanh Tiêu? Thật là xinh đẹp, nhưng có vẻ như sắc mặt không được tốt." Ân Lưu Khâm bất chợt nói ra một câu, Alice không còn dám lộn xộn nữa.
Sanh Tiêu nhíu mày, tên này kể cũng quá lắm lời đi.
Côđưa cho Alice một tách cà phê Lam Sơn. Đã từng trải qua huấn luyện nghiêm ngặt nên mặc dù lúc đầu có chút bối rối tuy nhiên Alice cũng đã lấy lại được thần sắc vốn có.
" Ân thiếu, hợp đồng."
Ánh mắt Alice rơi xuống bản hợp đồng," Sanh Tiêu, cô … Có phải cô nên đọc cho thật kỹ rồi hãy ký hay không."
Một tia âm lãnh chợt nổi lên trong mắt Ân Lưu Khâm rồi tan biến không còn chút dấu vết. Hắn nở nụ cười, lời nói tuy có ý hướng tới Sanh Tiêu nhưng đôi mắt lại nhìn về phía Alice " Ây da, hay là tôi đưa cô cái kính lúp, cô soi cho thật kỹ rồi hãy ký nha?"
Đi theo Dạ Thần đã vài năm, Alice biết phàm mỗi khi hắn nói như vậy, chắc chắn tâm tình đang không tốt.
Cô cắn chặt răng, không dám nhiều lời.
Cứ ngồi tại đây như vậy, Alice có cảm giác như mình đang ngồi trên cái bàn chông. Đưa tay với lấy cốc cà phê, không chút nghĩ ngợi cô đưa lên miệng , vừa chạm vào đã nóng phát bỏng lên," Sanh Tiêu, tôi muốn đi toilet."
" Uhm."
Mạch Sanh Tiêu đồng ý không chút mảy may nghĩ suy, Ân Lưu Khâm loay hoay đóng lại hợp đồng," Về phần tôi, tôi cảm thấy không cần nhìn qua hợp đồng làm gì. Trên này đã ghi rất rõ ràng, tôi cũng tin cô sẽ không lừa gạt tôi, nếu cô có ý định lừa gạt tôi thì đã động tay động chân rồi, tôi không tin cô có cái gan đấy…”
“ Thiết kế nội thất tôi không am hiểu.” Sanh Tiêu cắt ngang lời hắn nói.
Ân Lưu Khâm không nghĩ tới nữ nhân này sẽ làm khó cho hắn như vậy, lập tức cụt hứng, mất kiên nhẫn. Hắn chống tay đứng dậy: “Tôi muốn đi toilet một chút”
Alice hong khô tay rồi rời khỏi toilet, vừa đi cô vừa suy nghĩ.
Đầu cô đang cúi thấp bất chợt bị ai đó dùng sức túm lại thật chặt đằng sau. Phản ứng thật nhanh, cô đưa khuỷu tay trái về phía sau, ra một đòn công kích, nhưng lại bị đối phương chế ngự dễ dàng, đem hai tay cô bắt chéo tại phía sau lưng. Cô đứng không vững, lảo đảo. Nam nhân kéo cô về một góc gần toilet.
Ân Lưu Khâm tức thì giơ chân đạp. Sau đó hắn kéo cổ áo, ném Alice lên mặt bàn.
Alice nhịn xuống đau đớn, lúc bị hắn ném, bụng cô đập vào một góc bàn, đau đến mức thở cũng khó khăn.
" Alice......" Ân Lưu Khâm cất tiếng nói nhu hòa. “Thuốc của cô đã sử dụng hết chưa?"
" Dạ Thần, tại sao anh lại ở Bạch Sa?"
" Tôi nghĩ là tôi nhớ cô nên muốn tới xem cô thế nào." Người đàn ông nói xong, ngón tay vỗ nhẹ trên khuôn mặt cô," Xem này, mới không gặp có một thời gian mà sắc mặt cô đã kém như vậy, nghĩ tới tôi sao?"
Hắn nói không sai, Alice mỗi ngày đều nghĩ đến hắn, nghĩ xem tại sao hắn không ૮ɦếƭ quách đi.
" Ừh......" Alice đau nhức, cảm giác như lục phủ ngũ tạng đêu bị đảo lộn, xoắn tại một chỗ.
Ân Lưu Khâm xoay người, môi mỏng từ từ kề sát tai cô," Còn muốn dùng thuốc đó nữa hay không?"
" Tôi nghĩ muốn thuốc giải hơn."
Ân Lưu Khâm xách thắt lưng cô lên, Alice lại một lần nữa bị đẩy về phía góc bàn,
" A-- Anh nên nhẹ tay một chút, nếu không bên ngoài người ta sẽ cho rằng bên trong đang xảy ra một vụ cường bạo đó."
Mồ hôi rỉ ra trên cái trán trơn bóng của cô, hai tay Ân Lưu Khâm đè lại bả vai," Còn muốn thuốc giải à? Dùng thuốc đó rồi mà không có giải dược, sẽ có thời điểm cô còn chẳng ra hồn người nữa, tới lúc đó ta xem Duật Tôn liệu còn có thể nhìn cô nhiều hơn một cái liếc sao? Alice, cô từ trước đến nay luôn thích mình xinh đẹp, tiêm loại thuốc đó vào người rồi sẽ chịu cái ૮ɦếƭ ra sao, hình như cô quên rồi thì phải. Đầu tiên, chính là mái tóc dài này của cô sẽ rụng không còn một sợi a~. Đừng nói là bây giờ cô có đẹp thế nào, vóc người có hoàn mĩ ra sao, tới lúc đó cũng sẽ gầy còm như một lão bà. A, còn nữa, còn nữa, cái mặt cô a......"
" Đừng nói, đừng nói nữa......" Sự hoảng sợ lộ ra trong mắt Alice, bả vai cô cũng theo đó mà run rẩy.
" Tôi cảnh cáo cô, nếu dám phá hư kế hoạch của tôi, tôi sẽ khiến cô sống không bằng ૮ɦếƭ, còn nếu như cô nghe lời, sau khi chuyện thành công tôi sẽ giải độc cho cô, dù sao, tôi cũng không muốn mất đi một người trợ giúp đắc lực. Alice, đừng tưởng rằng trốn sau lưng Duật Tôn là cô đã có bùa hộ mệnh. Vô dụng thôi, căn cứ của sát thủ có mặt khắp Đông Nam Á, cô đừng có lấy trứng mà trọi với đá. Cô có tin, mỗi nơi cô tới hoặc đi qua, đều luôn có một cây sung bắn tỉa chĩa thẳng vào đầu cô đấy?" Hắn cứ thế từng chữ, từng chữ chậm chạp thở ra xé rách hàng phòng ngự tâm lý của Alice
" Anh...... Anh có mang thuốc giải sao?"
Ân Lưu Khâm thả tay cô ra," Tôi đoán cô sẽ tự biết phải làm gì, nếu muốn, cô tự mình đến lấy đi”
" Anh không sợ chuyện sẽ bại lộ sao?"
" A," Ân Lưu Khâm nhanh nhẹn túm lấy tóc Alice, làm cho cô phải đối diện với mặt hắn, Alice đau nhức lông mày đều nhíu lại," Nói thật là hay, cô yên tâm, đến lúc đó tôi sẽ liên lạc với cô."
" Dạ Thần , anh...... Anh có thể hay không đừng làm hại Sanh Tiêu?"
Ánh mắt hắn bỗng chốc rời đi nơi khác, dường như là đang suy nghĩ.
" Anh đừng làm hại cô ấy được chứ? Bằng không, Duật Tôn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho tôi."
Ân Lưu Khâm buông tay ra," Tôi không có ý định đó, tôi nghĩ muốn chơi đùa cùng cô ta một chút."
Alice trên mặt như ngưng kết một tầng băng mỏng :“Nàng ấy không giống những nữ nhân khác......"
" Alice, cô muốn tôi đối xử tốt với người khác sao?" Ân Lưu Khâm giơ tay lên, ngón tay thon dài nhẹ nhàng giúp cô sửa lại đầu tóc," Bản thân cô cũng còn khó mà tự bảo vệ, vậy mà lúc người ta ân âи áι ái, cô cũng chỉ ngồi một chỗ mà xem. Cô coi cô đó, thật ngốc nghếch?"
Alice nghe vậy, mi mắt rũ xuống, môi mím lại không nói gì.
Ân Lưu Khâm cầm lấy khăn tay trên bàn, đem cả mười ngón tay lau lại cho sạch sẽ. Hắn kéo cửa ra đi ra, Alice đè lại bụng, tập tễnh đi theo phía sau hắn, cô dựa bên ngoài vách tường, vừa vặn có một người phục vụ đi qua," Tiểu thư, cô có sao không?"
Alice sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, cô nhịn đau trở lại toilet, sau khi sửa sang lại một chút, cô đi về phía đại sảnh.
Sau khi ký tên đóng dấu xong xuôi, Ân Lưu Khâm đưa lại cho Sanh Tiêu một bản hợp đồng đã có chữ ký cùng con dấu của hắn.
" Sao lại đi lâu như vậy, cô bị làm sao à” Mạch Sanh Tiêu thấy sắc măt Alice không được tốt lắm" Không thoải mái chỗ nào hay sao?”
" Không cần cô quan tâm!" Alice ác ý nói, toan xoay người rời đi. Nhưng mắt cô lại nhìn thấy vài tia âm lãnh trong mắt Ân Lưu Khâm nên lại đành im lặng mà ngồi về vị trí cũ.
Mạch Sanh Tiêu cũng không phải lần đầu tiên thấy Alice tâm tình bất định, cô thu hồi hợp đồng," Chúng ta đi thôi."
Sanh Tiêu đứng dậy đầu tiên nhưng lại khựng lại, nghĩ tới điều gì đó, cô móc trong Ϧóþ da ra hai trăm đồng, để lại trên mặt bàn.
Ân Lưu Khâm sắc mặt tối sầm lại, không nhịn được, hắn hỏi: “Cô làm vậy là có ý tứ gì?”
" Đi bàn chuyện công việc như thế này, Ân thiếu chính là khách của chúng tôi. Mà khách hàng là thượng đế, ai lại để thượng để trả tiền bao giờ"
Mạch Sanh Tiêu kéo Alice bước đi đi ra ngoài.
Loại sự tình này, đây là lần đầu tiên Ân Lưu Khâm gặp phải, có cảm giác như hắn đã bị sỉ nhục, ngẩng đầu nhìn thì Mạch Sanh Tiêu vốn đã rời khỏi từ lâu.
Hai tiểu cô nương ngồi bên cạnh bụm miệng lại cười, Ân Lưu Khâm cảm thấy hai trăm đồng Sanh Tiêu để lại chướng mắt cực kỳ. Hắn vo viên tờ tiền lại rồi nhét vào trong tách cà phê mà cô chưa uống.
" Alice, cô đi đâu?"
" Đừng động vào tôi." Alice cũng không quay đầu lại, đóng sầm cửa xe lại, nhoáng một cái, chiếc Lamborghini màu trắng tuyệt đẹp đã rời đi.
Tính tình Alice, lúc tốt lúc xấu, luôn luôn thay đổi, lúc thì vô cùng cực đoan, có lúc lại như một đứa trẻ. Mạch Sanh Tiêu lắc đầu. đi thẳng về chỗ đậu xe.
Tại Ngự Cảnh Uyển.
Duật Tôn đứng dựa vào lan can mà, trên sườn đông cửa sổ có một dàn hoa đang leo, Mạch Sanh Tiêu thời gian rảnh rỗi hay chăm sóc cây trúc trước mặt, ngón tay hắn đang kẹp điếu thuốc, Duật Tôn khuỷu tay chống lan can, gió mát thổi khiến tà áo của hắn khẽ bay, hắn khẽ cúi đầu nhìn xuống, thấy Sanh Tiêu đang lái xe hơi vào gara.
Cô chưa bao giờ phóng nhanh vượt ẩu, là một công dân tốt luôn luôn đi đúng luật.
Duật Tôn nghiêng người đứng dậy, dập điếu thuốc.
Mạch Sanh Tiêu vừa đi vừa bỏ hợp đồng ra nhìn, cô mặc dù không thích loại công tử như Ân Lưu Khâm nhưng bản hợp đồng này thực khiến cô vui vẻ.
Khoảng cách giữa lầu trên và lầu dưới không xa nhưng cô cứ mải mê chuyện hợp đồng mà không để ý tới, giờ phút này Duật Tôn đang vô cùng chăm chú nhìn cô.
Mạch Sanh Tiêu cười ngây ngốc, hắn thích bộ dạng này của cô. Thế giới của Duật Tôn vốn dĩ luôn âm trầm đen tối không có ánh dương, nhưng từ khi có Sanh Tiêu bên cạnh hắn mới biết, hóa ra quỷ Satan trong lòng hắn cũng có thể bị nhốt và chừa lại trong hắn những khoảng không ấm áp.
Sanh Tiêu cất hợp đồng đi, ngẩng đầu. Trong tầm mắt nàng bỗng nhiên xuất hiện thân ảnh một nam nhân lãnh đạm cao lớn.
Mạch Sanh Tiêu có chút giật mình nhưng hôm nay cô thật sự đang cao hứng. Duật Tôn trông thấy cô tùy ý nở nụ cười, tay cầm bản hợp đồng còn giơ ra với hắn. Cô đi nhanh xuyên qua khu vườn, vào thẳng trong phòng.
Mọi thứ xảy ra thật nhanh, chớp mắt một cái, Duật Tôn tưởng hắn đã nhìn lầm. Thậm chí hắn còn quay đầu lại nhìn, xác định phía sau không có người khác, Duật Tôn lúc này mới giãn mặt ra, đi theo. Trong lòng hắn, tại nơi nào đó bỗng chốc mềm ra, trái tim cứng rắn phảng phất biến thành viên kẹo ngọt ngào, ấm áp vô cùng.
Môi mỏng khẽ mìm cười, nơi đáy mắt cũng hiện lên những tia ôn nhu khiến gương mặt hắn vốn đã đẹp mắt lại càng trở nên tuấn tú tuyệt mĩ.
Rất lâu rồi hắn mới thấy Sanh Tiêu cười vui vẻ như vậy. Hắn cảm thấy dù là bị đâm một đao để đổi lấy nét mặt tươi cười của Sanh Tiêu cũng đáng giá.
Duật Tôn bước tới, nghe được ở phía cửa ra vào truyền tới tiếng bước chân.
Mạch Sanh Tiêu trở lại tủ đầu giường, cầm lấy dây buộc túm gọn tóc lên, lộ ra cổ trắng nõn thon dài, bàn tay nhỏ bé của cô khẽ quạt," Em vừa kí được một hợp đồng lớn."
Cô mỉm cười, trong mắt tràn ngập tự tin. Duật Tôn đi đến trước sô pha," Rất tốt."
Hắn thực sự rất yêu thương cô, lần này dù có lại hao thần phí lực đi chăng nữa, hắn cũng vui vẻ chịu đựng. Thời điểm cô bắt đầu, hắn thật lo chuyện không thành cô sẽ buồn bã, thật may là…
Hắn không có nhìn lầm cô, ngay từ đầu hắn đã biết cô vốn không cam lòng thất bại.
Mạch Sanh Tiêu đi về hướng sân thượng, cô nghe thấy được mùi thuốc lá thật nhẹ.
Cách một tầng cửa kính sát đất, Duật Tôn đang nhìn chăm chút thân ảnh thon gầy của Sanh Tiêu.
Người như hắn dựa vào đạo hắc bạch mà lên, muốn gì mà chẳng có, trong thành phố Bạch Sa này, hắn như là bá chủ hắc đạo, dù như thế nào cũng là phong vân một cõi, đem vạn người đặt dưới lòng bàn chân, đến hổ còn bị bắt Gi*t huống chi là người?
Duật Tôn nhẹ nheo mắt lại, thần sắc có chút mệt mỏi, Mạch Sanh Tiêu trước kia nói không sai. Loại người như bọn hắn sớm muộn gì cũng có ngày chịu báo ứng. Nhẹ thì lúc ૮ɦếƭ còn có chút dễ coi, mà nặng thì là họa diệt môn.
Lập tức, hắn cảm thấy иgự¢ mình như nghẹn lại, thở không ra hơi.
Duật Tôn hít một hơi thuốc, rồi thả ra nơi cánh mũi. Hắn xong rồi, hắn đã có người nhà để bận tậm. Cả đời hắn, đây là chuyện kiêng kị nhất.
Người đàn ông lại lần nữa ngẩng đầu, theo hướng cũ mà nhìn cô, từ đây có thể trông thấy cô đang gõ bàn phím thật nhanh. Cô cắn đầu 乃út, khi thì cau mày, khi thì lại mở ra đôi mày thanh tú,Duật Tôn tiện tay ném chiếc ví xuống bàn.
Được thôi!
Nếu ai dám động đến vợ và con hắn, hắn nhất định phải đem bộ phận cơ thể trên người kẻ đó dỡ xuống cho sạch sẽ, khiến cho hắn ૮ɦếƭ không toàn thây.
Mạch Sanh Tiêu xoa xoa con mắt, cầm lấy chén nước đứng dậy. bất chợt đối diện tầm mắt Duật Tôn. Cô dừng lại, hắn đến tột cùng là đã ngồi trong phòng ngủ bao lâu rồi?
Sanh Tiêu ngẫm lại thời gian, cô đã bận rộn cả một buổi chiều, giờ chắc đã là giờ cơm rồi.
Cô mới nghĩ như vậy thôi mà ở cửa đã truyền đến âm thanh của dì Hà.
Mạch Sanh Tiêu tắt máy tính, đứng dậy. Cô không muốn làm việc thêm nữa, buổi tối cô muốn dành thời gian cho Bân Bân.
Khoảng thời gian này thực thích hợp cho việc thư giãn tinh thần.
Khi màn đêm buông xuống, đứng ở sân thượng Ngự Cảnh Uyển có thể trông thấy xa xa hang loạt những ngọn đèn đường được thắp sang choang. Trong phòng ngủ Mạch Sanh Tiêu đang cùng Bân Bân chơi đùa, Duật Tôn đã sớm tắm rửa, xong xuôi hắn trở lại phòng ngủ.
" Gọi Trần tỷ qua bế Bân Bân đi đi."
Mạch Sanh Tiêu mệt mỏi, cô ngồi dưới mặt đất," Sao vậy? không phải bình thường Bân Bân đều ngủ cạnh em hàng đêm à?"
Duật Tôn khẽ liếm môi, trông như là đang tính toán chuyện gì đó, hắn ngồi ở mép giường, nhìn về phía Mạch Sanh Tiêu nói," Chúng ta nên để cho Bân Bân trở nên tự lập."
" Con hãy còn nhỏ."
" Sanh Tiêu......"
Mạch Sanh Tiêu nghe thấy giọng nói của hắn khàn đặc hẳn đi, cô ngẩng đầu, đã nhìn thấy Duật Tôn mắt sáng như đuốc, Dụς ∀ọηg trong mắt hắn làm cô cả kinh, cuống quít tránh đi.
Ý tứ của hắn đã quá rõ ràng, mếu như ngay cả đến những điều này mà nàng cũng không hiểu thì thật quá ngốc nghếch đi.
Mạch Sanh Tiêu lại chọn cách giả vờ làm ngơ, cũng không có ý đem Bân Bân giao cho Trần tỷ ru ngủ. Dường như hắn cứ nhìn chằm chằm vào cô khiến cô cảm thấy thật sự không được tự nhiên, mà Bân Bân kì thật lại rất biết phối hợp với ba nó, không lâu sau liền khóc náo đòi ngủ.
Hôm nay Bân Bân không giống thường ngày, thật sự rất quấy. Sanh Tiêu phải cố gắng hết sức mới có thể dỗ yên được tiểu tử đó. Nhẹ nhàng ôm lấy Bân Bân, đưa nhóc con đó vào trong được trong nôi không bị va ᴆụng gì, cô mới thở ra một hơi, chợt nghe đến sau lưng thanh âm truyền đến," Em cũng mệt rồi, đi ngủ sớm chút đi."
Sanh Tiêu lấy từ tủ ra quần áo ngủ, bước về phía phòng tắm.
Nước ấm nhẹ xối trên đỉnh đầu khiến Mạch Sanh Tiêu dễ chịu đi không ít. Đôi mắt cô mỏi nhừ, không thể mở ra nổi, chỉ có thể lấy hai tay bưng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn. Thực trong thâm tâm, cô vẫn không thể tiếp nhận Duật Tôn, dù là trong lòng cô không có Đào Thần hay chuyện tay bị thương tích,…
Nhưng mà......
Cũng có thể là do chuyện của Mạc Y như một cái gai cứ cố hữu trong thâm tâm Sanh Tiêu, muốn bỏ đi cũng không được. Chỉ cần chạm nhẹ thôi liền chảy máu. Mạch Sanh Tiêu thực sự không thể cùng hắn có được tiếng nói chung. Thời gian không hề bôi xóa đi những đau thương trong cô mà càng ngày, những vết thương đó lại càng khắc sâu.
Hôm nay, Sanh Tiêu tắm lâu gấp đôi bình thường. Cô mặc xong quần áo rồi trở lại phòng ngủ. Duật Tôn lúc này đang gối đầu lên cánh tay, đôi mắt nhắm nghiền như đang ngủ. Hai tay Sanh Tiêu đang giữ chặt trước иgự¢ lúc này mới buông lỏng ra, cô thở hắt ra một hơi, tắt đèn đi, nằm ૮ɦếƭ dí bên một phía giường.
Cả phòng ngủ bị bao trùm trong bóng tối vô tận, đen kịt một mảnh, Mạch Sanh Tiêu nghe bên cạnh truyền đến tiếng hít thở, cô trở mình, yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Đang lúc mơ màng, cô cảm giác nhự bị ai đó đè lên, toàn thân cơ hồ đều bị vuốt ve, cô kinh ngạc trợn mắt," Anh......"
" Đừng ầm ĩ, em muốn cho tên nhóc kia thấy sao?"
Cơn buồn ngủ của Mạch Sanh Tiêu bay biến, Duật Tôn chẳng biết từ lúc nào đã cởi bỏ cúc áo ngủ của cô. Trong bóng tối, cô nhìn không rõ thần sắc Duật Tôn,nhưng Sanh Tiêu có thể cảm nhận được bàn tay hắn đang không yên phận, bàn tay của hắn lần đến иgự¢ cô, Dụς ∀ọηg cứng nhắc chống đỡ tại thắt lưng cô.
Sanh Tiêu lấy tay đẩy hắn ra," Đừng nói là anh muốn làm chuyện đó?"
" Vậy em có thể cho anh không?" Giọng hắn trở nên khàn ᴆục, gợi cảm vô cùng, cảm giác rằng bất cứ nữ nhân nào nghe thấy cũng sẽ trở nên mềm nhũn ra mà chiều lòng hắn.
Mạch Sanh Tiêu kiên quyết," Không thể!"
Sanh Tiêu cảm giác được động tác của hắn bỗng chốc cứng đờ, tuy có đẩy nhẹ nhưng cô cũng không đẩy hắn ra một cách tuyệt đối.
" Anh sẽ không đi vào."
" Anh muốn làm cái gì?"
" Sanh Tiêu," Người đàn ông kề môi gần tai cô," Em tính xem anh cấm dục đã bao lâu rồi? Nếu không phóng thích, chả lẽ em muốn anh nhịn ૮ɦếƭ ư?"
Hắn xấu xa sờ soạng khắp người cô. Hai tay hắn đặt trở lại nơi thắt lưng Sanh Tiêu, dùng sức đem cô ôm vào lòng, Hai bên đùi của Mạch Sanh Tiêu bị hắn đè nặng không thể đứng dậy được," Anh nói, anh sẽ không tiến vào."
" Nhưng anh không nói là sẽ không ᴆụng vào em."
"......"
" Thả em ra!"
Sanh Tiêu phẫn nộ không thôi, nhưng lại lo Bân Bân nằm ngay bên cạnh, cô không dám to tiếng, người đàn ông lại càng được đà, thuần thục cởi bỏ y phục của cô, mà ngay cả nội y đều không chừa lại. Mạch Sanh Tiêu vừa thẹn vừa giận, tiếng nói mang theo run rẩy," Đừng ᴆụng vào tôi."
Duật Tôn thật là nhẫn nhịn đến cực hạn.
Chỉ bằng một động tác đơn giản, Duật Tôn đã chế ngự được miệng nhỏ của Sanh Tiêu. Toàn thân hắn lúc này nóng như vừa chui ra từ hỏa lò, nóng đến mức khiến Sanh Tiêu sợ hãi không thôi. Chỉ cần nghĩ tới Dụς ∀ọηg nơi thầm kín kia, hắn thật muốn liều lĩnh mà mạnh mẽ đâm thật sâu vào thân thể cô. Khí lực của Sanh Tiêu tuyệt đối không thể ngăn cản hắn lại được.
Duật Tôn cắn đầu lưỡi của Sanh Tiêu, hắn thật sự đã nín nhịn quá lâu, mà Sanh Tiêu một chút cũng không nghi ngờ hắn có ý muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Cuồng nhiệt tới mức suýt chút nữa khiến cô không thể thở nổi, Duật Tôn cầm tay cô hướng xuống phía dưới.
Sanh Tiêu giật mình, hiểu ra ý đồ của hắn. Cô nắm chặt tay lại.
" Giúp anh."
" Tự anh cũng có thể làm."
"......"
" Anh mặc kệ!" Âm thanh hắn tràn ngập sự ảo não.
" Tôi cũng không tiếp tục!"
" Vậy anh buông tôi ra!"
" Được rồi, để anh tự giải quyết."
Mạch Sanh Tiêu chờ hắn trở mình, nhưng lại phát hiện Duật Tôn động tác càng ngày càng phát hỏa, cô thực sợ thân thể của cô bị hắn giày vò, Sanh Tiêu bất chợt đẩy hắn ra, chợt nghe thanh âm Duật Tôn trên đỉnh đầu mình," Sanh Tiêu, anh biết rõ, em cũng muốn anh."
Hắn là cao thủ tình trường, đương nhiên sẽ biết được cô có động tình với hắn hay không.
" Cút đi!"
Duật Tôn nhẹ nhàng hôn sâu một lần nữa, nửa thân dưới của hắn bắt chước động tác nào đó tại giữa hai chân cô mà hành động, Mạch Sanh Tiêu bị một mồi lửa nhen nhóm, thiếu chút nữa bị dục hỏa đốt hầu như không còn, phía sau lưng cô toát ra đầy mồ hôi, đến ngay cả cái trán đều là mồ hôi.
" Em......"
Cô thật muốn cắt đứt lưỡi của chính mình.
Duật Tôn cầm hai vai của cô, đem cô trở lật mình lại, hắn kề sát lưng Sanh Tiêu, lại đem cô vùi vào trong.chăn đơn
Chiếc giường lớn Kingsize đủ để hắn lăn qua lăn lại, Duật Tôn cậy thế, hận không thể đem Sanh Tiêu ăn sạch sẽ thành từng mảnh vào bụng, cô buồn bực vùi đầu vào gối, nhất thời khí huyết không thông, mém chút thì xỉu.
Sanh Tiêu thật vất vả mới ngóc khuôn mặt nhỏ nhắn dậy, lại bị hắn nắm chặt lấy cằm dưới hôn sâu.
Lúc này đây, so với bất luận cái gì đều là chân thực nhất, có nhiều lần, Mạch Sanh Tiêu có thể cảm giác được, hắn cơ hồ muốn nhịn không được muốn vọt vào, nửa người trên rắn chắc của Duật Tôn đầy mồ hôi, hắn nắm chặt tay Sanh Tiêu, lại dường như cảm thấy chẳng có điểm dừng.
" Sanh Tiêu, cho anh!"
Không nghe thấy tiếng đáp lại, người đàn ông nói trong vội vàng như không thể chờ đợi thêm giây phút nào nữa," Mạch Sanh Tiêu, cho anh, cho anh đi!"
Mười ngón tay Sanh Tiêu cơ hồ bị hắn Ϧóþ nát," Nếu như anh dám......"
" Ưm..!"
Duật Tôn cắn khóe miệng của cô, không muốn nghe cô nói nhảm thêm nữa,
Hắn hận không thể xé rách mặt nạ của người phụ nữ này, mặc dù... đổi lấy một cái giá lớn, chính là hắn cấm dục quá lâu. Sớm biết như thế, hắn cho dù ôm gối ôm cũng sẽ không đi tìm Mạc Y.
Duật Tôn biết rõ mạch Sanh Tiêu thể quên được chuyện đó, cho nên, hắn không có cưỡng chế tiến vào.
Duật Tôn động tác càng ngày càng cấp, kịch liệt đến làm tính chất tốt đẹp giường lớn đều phát ra âm thanh kẽo kẹt rất nhỏ, lăn qua lăn lại ước chừng nửa giờ sau, người đàn ông mới bớt cơn nóng lại, nằm sấp trên lưng Mạch Sanh Tiêu nửa ngày cũng dậy không nổi.
Hắn trống иgự¢ đập kịch liệt, thùng thùng xuyên thấu qua đôi lưng gầy yếu của Sanh Tiêu , Duật Tôn cần cổ nhỏ giọt mồ hôi trên mặt Sanh Tiêu, cô không kêu một tiếng, cũng không động lấy một cái.
Mạch Sanh Tiêu tự cảm thấy trong thâm tâm mình rất phức tạp khó chịu.
Toàn thân hư không, lại đau, hoặc như là một mình phiêu lưu tại mặt biển như một con thuyền thuyền nhỏ, dù là Duật Tôn không có thật sự tiến vào, cô không hiểu, chính là cảm thấy trong nội tâm rất khó chịu.
Mạch Sanh Tiêu thấy uất ức, nghẹn ngào không ngừng.
Duật Tôn toàn thân thư giãn, lại nghe đến dưới khuôn mặt truyền đến khóc nức nở, hai tay của hắn chống đỡ thân thể, mở đèn đầu giường ra.
Mạch Sanh Tiêu đầu cơ hồ bị vùi vào trong gối, bộ dáng bình tĩnh đến lạ lùng, chính là cái bộ dáng khi mà bị hắn khi dễ.
" Sanh Tiêu......"
Cô toàn thân không nhúc nhích, dưới sự thúc ép của Duật Tôn sau mới ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên.
Cô cắn môi, mũi khóc đỏ bừng, Duật Tôn lông mày xiết chặt, vết mồ hôi chảy trên cần cổ rồi chảy qua cơ иgự¢ rắn chắc, hắn thở dài, khẽ trầm xuống, môi mỏng hôn lên khóe mắt mạch Sanh Tiêu," Anh không có ᴆụng vào em."
Sanh Tiêu nghe vậy, nước mắt càng chảy ra nhiều hơn.
" Anh...... Anh không có đi vào."
" Ô......"
Duật Tôn kéo cô lại gần, nhưng nước mắt vẫn cứ rơi như mưa trên khuôn mặt nhỏ nhắn," Thực xin lỗi, thực xin lỗi."
Mạch Sanh Tiêu tiếp tục nghẹn ngào.
" Chẳng lẽ ngay cả ᴆụng chạm kiểu hình thức như vạy giữa anh và em, em cũng không chấp nhận được sao?"
Sanh Tiêu cũng không lý giải được tại sao lại khóc, khóe miệng cô run lên vài cái, chính là không có cách trả lời Duật Tôn. cô mở mắt, không ngờ lại thấy Bân Bân mở tròn hai mắt.
Tiểu tử kia không biết tỉnh dậy từ khi nào, cứ thể mở to mắt ra, hết nhìn Sanh Tiêu lại nhìn cô đang được đặt dưới thân Duật Tôn.
" Nói chuyện!" Duật Tôn vẫn còn kiên trì nói tới chủ đề vừa nãy.
Mạch Sanh Tiêu đột nhiên ngừng khóc, cô hoàn hồn, trong mắt tràn ngập phức tạp, tay phải muốn kéo chăn lên.
Người đàn ông thấy thế, vung tay lên, khiến cho chăn đơn rơi xuống mặt đất.
Mạch Sanh Tiêu xấu hổ không chịu nổi, hai tay che mặt, tiếng nói mơ hồ theo kẽ tay truyền ra," Bân Bân tỉnh rồi!"
Cần cổ cô bỗng chốc đỏ ửng lên.
Duật Tôn quay đầu, quả nhiên thấy Bân Bân đang vừa ʍúŧ ʍúŧ bàn tay nhỏ bé vừa thưởng thức một màn nóng bỏng của họ.
Duật Tôn mặt dầy," Sợ cái gì, tiểu tử đó có xem cũng không hiểu."
Mạch Sanh Tiêu lau sạch nước mắt, trẻ nhỏ luôn có đôi mắt rất long lanh thuần khiết, cô đương nhiên không muốn cho Bân Bân sớm thấy những cảnh như vậy," Đưa quần áo cho em đi.”
" Trên mặt đất."
" Mau nhặt lên."
" Anh đây không phải là là cái gì của em đều chưa nhìn thấy."
"......"
Hai người dán chặt lấy nhau không có buông ra, huống chi lúc này đang mở đèn, Sanh Tiêu che mặt," Vậy anh tắt đèn, nhanh lên."
Duật Tôn xoa nhẹ đầu cô, khẽ chống tay đứng lên.
Hắn nhặt áo ngủ cùng chăn đơn để lên giường cho Sanh Tiêu, còn bản thân thì đi vào phòng tắm tắm rửa.
Bân Bân không khóc cũng không làm loạn, chỉ mở to mắt, hiếu kỳ nhìn chằm chằm vào Sanh Tiêu.
Tắm xong, hắn mặc áo ngủ, nhẹ nhàng khoan khoái mà trở lại giường, thấy Sanh Tiêu đang buồn bực giấu đầu trong chăn đơn, hắn lau lau tóc, một tay đẩy đẩy Sanh Tiêu," Mau đi tắm rửa đi, người em cũng bị anh làm dơ rồi."
Mạch Sanh Tiêu kéo chăn đơn ra, vừa vặn thấy Duật Tôn đang đứng ở nôi Bân Bân. Lấy chăn cuốn lên người, cô chạy chậm về phía phòng tắm.
Tắm rửa xong, cô cảm thấy thư thái hẳn.
Lúc Sanh Tiêu trở lại phòng ngủ thì thấy Duật Tôn đang dạy Bân Bân," Bân Bân phải nhớ, từ nay trở đi, mỗi khi cha mẹ muốn thân mật với nhau, Bân Bân sẽ buồn ngủ, nhớ chưa! Loại sự tình này không cần học, chờ sau này Bân Bân lớn, Bân Bân sẽ tự biết, không cần ba ba phải dạy." (Kem: Ối anh ơi !:)))
Mạch Sanh Tiêu nghe vậy, vừa rồi vội vàng ủy khuất, cô không có chú ý tới hắn. Mà hắn cũng thật kỳ, trên đời này làm gì có ai dạy dỗ con nhỏ như vậy chứ?
Cô bước nhẹ qua, nhìn nhìn, Bân Bân lại đang ngủ.
Vậy hắn lầm bầm lầu bầu nói cái gì?
Sanh Tiêu đem ghim tóc bỏ ra, Duật Tôn đang mặc áo ngủ bằng lụa ngồi ở mép giường, hắn nâng một chân, hiển nhiên áo ngủ cũng không sửa sang lại cho tốt. Cổ áo mở rộng lộ ra bộ иgự¢ vạm vỡ, xuôi theo tầm mắt, nhìn xuống phía dưới một chút là cơ bụng rắn chắc.Mạch Sanh Tiêu thu hồi lại ánh mắt, mặt cô nóng bừng.
" Ngủ đi."
Duật Tôn gật đầu, đứng người lên, đi qua cuối giường trở lại giường bên cạnh.
Mạch Sanh Tiêu tắt đèn nằm lại trên giường, thân thể còn chưa nằm xuống, đã bị Duật Tôn vươn tay kéo vào trong lòng.
" Buông ra!" Sanh Tiêu mệt mỏi, tiếng nói cũng yếu đi một chút.
" Sanh Tiêu, khí lực của em không lại được anh, anh chỉ muốn ôm em ngủ nhưng nếu em cứ làm loạn, không chừng sẽ làm anh không giữ được bình tĩnh ."
Cánh tay hắn nắm ở eo Sanh Tiêu, quả nhiên người hắn nóng hổi. Mà ở nơi nào đó cũng báo hiệu như vừa thức tỉnh.
Sanh Tiêu mân nhẹ môi," Em mệt."
Duật Tôn bàn tay đặt tại sau lưng cô vỗ nhẹ," Ngủ đi."
Mạch Sanh Tiêu gối lên tay Duật Tôn, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.Cô quên mất rằng người đàn ông này tưởng ngủ rất xấu, kết quả ngày hôm sau tỉnh lại, Sanh Tiêu bị hắn ôm chặt lấy, hai tay hai chân đều bó tại người cô.
Mạch Sanh Tiêu cau lại khuôn mặt nhỏ nhắn, thấy Bân Bân hãy còn đang ngủ say, chưa tỉnh.
Cô nhìn chằm chằm mặt Bân Bân, không khỏi bật cười.
" Sáng sớm cười khúc khích cái gì?"
Mạch Sanh Tiêu đẩy ra tay của hắn," Thật nặng!"
Duật Tôn đã hết cơn buồn ngủ, khuôn mặt tuấn tú khẽ ôn hòa, hắn tự tay lại lần nữa ôm Sanh Tiêu," Anh nhất định là bị nhịn đến hỏng rồi, nguyên khí bị đại thương."
Mạch Sanh Tiêu dùng sức bỏ tay hắn ra, vọt bò khỏi giường.
Duật Tôn mặt mày giãn ra, tựa hồ còn muốn ngủ tiếp.
Sanh Tiêu thay quần áo đi vào sân thượng, cô cầm một ly nước sôi đặt ở trong tay, mở ra máy tính chuẩn bị làm việc.
Duật Tôn ăn xong cơm trưa liền rời khỏi Ngự Cảnh Uyển, thuận đường hắn cho xe tạt qua chỗ bảo dưỡng.
Hắn lấy ra cái chìa khóa ném cho nhân viên cửa hàng," Bên trong xe, những thứ linh tinh lộn xộn đều đem vất đi cho tôi."
" Vâng."
Có chút phí qua đường cùng giấy phạt này nọ bình thường hắn hay nhét vào bên trong, chẳng muốn lấy.
Duật Tôn rảnh rỗi, bình thường việc bảo dưỡng xe đều giao cho người khác nhưng hôm nay vừa lúc hắn tiện đường có công chuyện nên tạt qua.
Quản lý đích thân ra đón tiếp, đưa hắn đến phòng chờ khách quý.
Duật Tôn ngồi trên ghế sô pha, chưa xem nổi một góc tờ báo, sự kiên trì của hắn đã bay hết.
Hắn đứng dậy đi vào xưởng, gặp đám công nhân lau rửa cho chiếc xe thể thao quý giá của hắn, một người trong đó cầm chiếc khăn len gì đó đang lau chà tại lốp xe.
Duật Tôn hai tay cắm vào trong túi quần, hắn nhìn chăm chú nhìn kỹ, cảm thấy vật trong tay người kia có chút quen mắt.
Lúc trước Sanh Tiêu tặng hắn khăn quàng cổ nhưng hắn lại tùy ý vứt vào trong xe, cũng không biết như thế nào lại rơi vào trong túi đồ. Về sau Duật Tôn cũng muốn đi tìm nhưng lại không thấy.
Lồng иgự¢ hắn xiết chặt, bước nhanh tới trước mặt tên công nhân, hắn giơ chân lên đạp," Con mẹ nó, ngươi muốn ૮ɦếƭ à! Ai bảo ngươi dùng cái này lau xe?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc