Alice nắm ống tiêm trong tay có chút run rẩy.
Mạch Sanh Tiêu ngủ rất say, có thể nghe được tiếng thở đều đều của cô.
Alice ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào hai vết sẹo dữ tợn ở tay Sanh Tiêu, nó giống như vết sẹo ở иgự¢ cô.
Cô đem ánh mắt nhìn cả tòa nhà Ngự Cảnh Viên trong mắt Alice lúc này tràn đầy sự tức giận, tuy nhiên rất yên tĩnh, đầy ấm áp thoải mái.
Alice đem ống tiêm kề sát làn da Mạch Sanh Tiêu thu hồi lại,cất nó vào trong túi xách.
Thực buồn cười, cô từ khi nào có thể thông cảm với người khác như vậy?
Alice thở dài, đem cánh tay Mạch Sanh Tiêu đặt lại trên bụng cô. Cô chỉ là không muốn phá hủy gia đình Duật Tôn, dù gì cô cũng là một thành viên trong gia đình này.
Bên trong căn phòng sáng suả sạch sẽ.
Duật Tôn sắc mặt nghiêm túc có hơi hòa hoãn, nhưng trong mắt giấu kín lãnh huyết như trước xuyên thấu qualà một sự tàn ác không thể dấu nổi, hắn cầm lấy điện thoại bên cạnh," Rút về đi."
Ngự Cảnh Viên người ở bên ngoài nhìn vào rất tráng lệ, cứ như một hoàng cung.
Nhưng ai cũng không ngờ rằng, ẩn giấu của vẻ đẹp bên ngoài ấy là lớp bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt và phức tạp.
Duật Tôn đối diện hắn là chiếc laptop, ngón tay thon dài của hắn đặt tại trên bàn phím nhẹ gõ, hình ảnh Mạch Sanh Tiêu lại hiện lên, với khuôn mặt nhỏ nhắn khi ngủ rất điềm tĩnh.
Lúc trước, Duật Tôn cũng không nhìn thấy vẻ đẹp tinh tế Ngự Cảnh Viên, hắn tay phải bưng lên cốc cà phê đặt ở bên cạnh, ngón trỏ đặt tại miệng cốc liền xuôi theo vuốt xuống.
Nếu như, Alice thật sự dám làm như thế, hắn cam đoan, chính hắn là người lấy tất cả mạng của những người trong tổ chức kể cả cô.
Duật Tôn duỗi tay trái ra, tắt máy tính rồi khép lại.
Đương nhiên hắn không muốn điều đó xảy ra , một khi tiếng súng vang lên, sẽ làm kinh sợ đến Sanh Tiêu, Duật Tôn không...thật sự không hi vọng như thế, chính Mạch Sanh Tiêu đã bị hắn làm cho tiếp xúc quá nhiều với bóng tối.
Hắn nâng một chân thon dài, ánh mắt càng lạnh lùng hơn, Alice trong tay cầm ống tiêm chất lòng màu lam, Duật Tôn cũng không thể xác định đó là cái gì.
Hắn đứng dậy đi về phía trước cửa sổ, như có điều suy nghĩ nhìn về phía bên ngoài.
Mạch Sanh Tiêu ngáp nhẹ liền tỉnh dậy, cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ, Alice ánh mắt nhìn chăm chú vào màn hình TV, Sanh Tiêu cầm lấy gối ôm bên cạnh ôm vào trong иgự¢," Thực xin lỗi, tôi ngủ quên."
Cô mỉm cười ôn nhu, khóe môi tạo thành đường cong có thể sưởi ấm trái tim con người, Alice vội vàng đem ánh mắt hướng nơi khác.
Người của tổ chức đào tạo ra, từ trước đến nay đều có thể che giấu đi cảm xúc rất tốt, họ đều trải qua lớp huấn luyện tâm lý khiến cho bọn họ ở vào thời điểm nguy hiểm đều có thể chiến thắn đối thủ. Nhưng khi Alice đối mặt với Mạch Sanh Tiêu thì lại không có sự can đảm đó.
Sanh Tiêu xoa nhẹ mí mắt, cô mới ngu không đến nửa giờ, bất quá cũng phải khỏe lên chút ít, đằng nay lại mệt mỏi đến vậy.
Alice trong lòng thở nhẹ, cô không có hoàn thành nhiệm vụ Dạ Thần phân phó, cô không nghĩ lại đánh mất đi niềm tin Duật Tôn dành cho cô.
Cô cho rằng, Duật Tôn luôn tin cô, cũng vì thế mà cảm thấy vui mừng.
Duật Tôn trở lại Ngự Cảnh Viên thì Alice vẫn còn ở phòng khách, Mạch Sanh Tiêu đang cùng Trần tỷ giúp Bân Bântắm rửa.
Duật Tôn đi đến sô pha trước mặt, ánh mắt vô tình nhìn đến túi xách của cô ," Gần đây không có xảy ra chuyện gì đúng không?"
Alice ngẩng đầu," Không có."
Duật Tôn mắt nhìn xung quanh gian phòng, Mạch Sanh Tiêu cùng Bân Bân đều không có ở đây," Alice, em ở biệt thự đó quen chưa?"
" Mọi thứ ở đó rất tốt." Chỗ ở vốn không ổn định nên cô không quan trọng vấn đề đó.
Alice mười ngón đan xen vào nhau, dường như còn đắm chìm trong suy nghĩ mâu thuẫn lúc nãy," Tôn, anh nói...... Em có khả năng thoát khỏi tổ chức không?"
" Alice, trừ phi là em không muốn."
" Không!" Cô so với bất luận kẻ nào thậm chí còn muốn hơn thế nữa, nhưng Alice mơ hồ cảm giác được, cô rất khó làm được điều đó. Nhiều năm như vậy, mà tình hình lúc này của Duật Tôn càng làm cô không biết phải làm thế nào," Nếu như Dạ Thần thật sự tìm đến, Tôn, anh chắc chắn sẽ thắng hắn không?"
Duật Tôn thần sắc trở nên mơ hồ không rõ, hắn cũng không giấu diếm Alice," Không chắc."
Alice chỉ cảm thấy cả trái tim chìm vào đáy cốc, hắn nói tiếp cái gì, cô cũng khôn nghe vào tai. Cô giống như con diều luôn bay trên bầu trời nhưng không có tự do cho riêng mình, khi đầu dây vẫn luôn bị Dạ Thần nắm trong tay, trừ khi hắn buông tay, nếu không cũng không có cách nào đem sợi dây cắt đứt đi.
Dạ Thần chờ đợi một tháng, cũng không thấy tin tức nào của Alice.
Thuốc tử thần chỉ có thể kiên trì thêm nửa tháng là cùng, cô khó có thể tưởng tượng, nếu như không cón thuốc để tiêm, đến lúc đó......
Alice tại tổ chức cũng không phải chưa từng gặp qua, ý chí con người bị tra tấn bởi độc dược, hậu quả là người cũng không ra người, gầy như que củi, đến lúc đó, cho dù cô có hóa trang đậm như thế nào cũng không thể che đi sự xanh xao của cơ thể.
Tại sân bay của thành phố Bạch Sa.
Nổi bật hình dáng cao gầy của một người đàn ông từ sân bay đi ra, hắn tháo kính râm xuống, đôi mắt màu lam lạnh như băng nhìn qua màn hình hiển thị chuyến bay, hắn cũng không có ngồi máy bay tư nhân, hiện tại thân phận của hắn chỉ là dân bản xứ trở về, nên không cần phải quá nổi bật.
Hắn đẩy chiếc xe lăn đi về phía trước, người phụ nữ vẫn ngồi im lặng mặc hắn đẩy đi, chỉ có điều thần sắc có chút mệt mỏi, hắn đi vài bước liền dừng bước, đem chiếc chăn mỏng đắp lại đầu gối của người phụ nữ," Mẹ, người vui vẻ chứ?"
Người phụ nữ không trả lời lại.
Hắn đem một tay của bà áp lên má của hắn," Con mang mẹ đến đây, lúc trước hắn đã đả thương mẹ như vậy, hôm nay con sẽ không cho hắn những ngày sống không bằng ૮ɦếƭ."
Người phụ nữ rũ đầu xuống, vẫn không nói gì.
Hắn đứng dậy, đẩy cô đến chỗ chờ xe tới rước, thời tiết ỏ Bạch Sa rất tốt, ánh nắng vàng tươi, vừa ngước lên có thể nhìn thấy mặt trời chiếu sáng, hắn đeo lại kính râm, che đi đôi mắt xanh lam đầy bí ẩn đó.
Trách không được, Duật Tôn lại chọn một nơi tốt như vậy.
Khác với nơi đen tối như địa ngục của tổ chức, nói này lại là thiên đường của ánh sáng.
Đôi môi hắn cong lên thành nụ cười thật mỉa mai, Thiên đường, hai từ này vốn không xứng với bọn họ.
Mạch Sanh Tiêu đi đến ngân hang lấy tiền, Vương tỷ nói không sai, làm bất động sản là hái ra tiền.
2 vạn đồng tiền.
Mới tiếp nhận một dự án mà được bằng đấy tiền quả đúng là không tồi một chút nào. Sanh Tiêu đăng nhập vào QQ
Vương tỷ hỏi," Tiền có thể lấy được?"
" Ờ, cám ơn Vương tỷ."
" Cái này em nên có."
Mạch Sanh Tiêu đánh chữ rất chậm, vừa mới đánh xong hàng chữ, còn chưa tới gửi, liền thấy Vương tỷ bên kia đã gửi lại tin mới.
" Một phần của bản vẽ đã gửi vào email của em, đó là biệt thự tư nhân, chủ thầu đang chuẩn bị bắt đầu xây dựng, nếu em có hứng thú, chị giúp cho em đi gặp mặt."
Sanh Tiêu muốn nói, có hay không có nhiều tiền cô cũng đủ sống.
Xem ra Vương tỷ thật sự rất hiểu ý tứ của cô, Sanh Tiêu còn chưa đem những phần tin tức kia xóa bỏ, liền nhấn nút OK.
" Em đó, giống như cuộc sống vất vả của chị rồi em mời hiểu, chị muốn có một người chồng lắm tiền như em, có thế mới không phải suy nghĩ nhiều về chuyện tiền bạc."
Mạch Sanh Tiêu đương nhiên biết rõ, cô kiếm được những số tiền này còn chưa đủ một lần phát thưởng khi ra ngoài xã giao của Duật Tôn, nhưng nhìn xem tài khoản ngân hàng ngày càng tăng lên cũng không phải là xấu, cô phải tiết kiệm cho tương lai sau này.
" Vương tỷ, địa chỉ này gần đây không?"
Vương tỷ biết cô muốn chăm sóc cho con," Gần, chỉ trong thành phố Bạch Sa, đi taxi tới cũng chỉ tới nửa giờ."
Mạch Sanh Tiêu trả lời," Không hổ danh là cao thủ chế tạo ."
Vương tỷ biểu lộ khoa trương hiện lên dòng chữ ha ha ha ha--
Sanh Tiêu buổi chiều cầm chi phiếu đi ra ngoài. Cô không mang theo Chạy Chạy đi cùng, tuy cô có bằng lái xe nhưng từ ngày kết hôn cùng Duật Tôn, hắn đã đem chiếc xe màu lam của cô ném một góc trong ga-ra, một lần cũng không được đem ra chạy thử.
Mỗi lần nhìn thấy, Mạch Sanh Tiêu trong nội tâm không khỏi khó chịu, cô chỉ có thể giậm chân trong tức giận.
Sanh Tiêu chọn chiếc xe mà Duật Tôn mua cho cô khi cô tập lái, chay ra khỏi ngự cảnh viên cô mới biết người đàn ông phải kiếm được nhiều tiền thế nào mới đem toàn siêu xe sếp thành một dàn vào trong gara mà không dùng đến. Phải nói chiếc xe Volkswaken mà Sanh Tiêu đang lái này cũng thuộc hang xa xỉ , với chiếc xe này mà một gia đình bình thường muốn mua cũng phải tốn khá nhiều công sức.
Xe này nhét vào trong góc quá lâu, cũng may khi mở máy vẫn tốt như xe mới mua.
Sanh Tiêu đi ra ngoài lúc Bân Bân đang ngủ trưa.
Cô muốn đi mua mấy bộ quần áo mới cho Bân Bân, Trần tỷ ở phương diện này cũng hiểu, người làm mẹ nào mà không muốn chính tay chăm sóc nuôi con khôn lớn từng chút.
Mạch Sanh Tiêu đã đi khắp cửa hàng quần áo, nhìn mọi thứ đều là hàng tốt, người bán hàng lần lượt giới thiệu," Phu nhân, người cần mua quần áo nào?"
Dứt lời, chỉ vào trong quầy," Chúng tôi có bộ trang phục này bán rất chạy, cô có thể nhìn thấy bên ngoài, một nhà ba người ăn mặc cùng nhau đi dạo phố."
Mạch Sanh Tiêu đi tới xem, thầy một hình vẽ nổi bật ở giửa chiếc áo, cô liền suy nghĩ, muốn Duật Tôn mặc chiếc áo này, nhưng lại nghĩ đến vẻ mặt khó chịu không muốn của hắn," Có thể bán lẻ được không?" Sanh Tiêu ngẩng đầu lên nói," Tôi chỉ muốn mua bộ của đứa bé cùng người mẹ."
Người bán hàng suy nghĩ chốc lát liền nói," Phu nhân, quần áo gia đình đương nhiên là một nhà ba người cùng mặc, có thế mới là gia đình vui vẻ hạnh phúc, huống hồ bộ này lại bán rất chạy......"
" Nhưng tôi thật sự không cần mua bộ của ba đứa trẻ."
" Cái này......" Người bán hàng lộ mặt vẻ khó xử," Cửa hàng chúng tôi luôn bán tính làm một bộ, không bán lẻ."
Mạch Sanh Tiêu trong mắt có chút hối tiếc, cô quay đầu nhìn lại lần nữa, cô cảm giác chỉ mỗi bộ đồ gia đình đó là vừa ý với cô nhất trong tất cả các món hàng xung quanh.
Sanh Tiêu lượn một vòng, rồi quay lại cửa hàng lúc nãy," Vậy thì lấy cho tôi bộ này."
" Vâng." Người bán hàng vui mừng nói
Mạch Sanh Tiêu trả tiền liền đem bộ đồ tách ra thành hai túi, đem kiểu áo của đàn ông để một túi riêng.
Sanh Tiêu Về đến nhà liền đem bộ đồ của cô cùng Bân Bân đi giặt sạch, hôm sau, vừa vặn là cuối tuần,thời tiết lại nắng ấm, Mạch Sanh Tiêu cho Bân Bân thay quần áo mới, Duật Tôn vẫn nhắm mắt ngủ, gần đây có thể thấy thân thể hắn có chút mệt mỏi.
Sanh Tiêu mặc chiếc áo màu trắng hình vẽ mua hôm qua, nửa người dưới phối hợp cùng một chiếc quần jeans dài, dù đã từng mang thai nhưng dáng người vẫn đẹp thon thả như ngày nào, nên quần lúc trước đều có thể mặc vừa.
Duật Tôn bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, với chiếc giường king size như thế để bắt được tiếng chuông điện thoại cũng thật khó khăn với người gọi bên kia.
Hắn mặc áo ngủ vào đi tới trước tủ quần áo, bên trong mỗi bộ đều được một tháng thay đổi mời, ngón tay tùy ý lấy đại một bộ, không ít quần áo còn mạc chưa cắt.
Hắn lấy ra một bộ, ánh mắt vô ý trông thấy một túi nhựa.
Túi đó được Mạch Sanh Tiêu nhét vào một góc tủ quần áo của hắn tối qua, nhưng chỗ đó lại rất dễ nhìn thấy, Duật Tôn vươn tay cằm lên, mở ra là chiếc áo T-Shirt trắng.
Hắn đối ve bề ngoài rất chú trọng, không phải hàng hiệu thì không mặc, thậm chỉ cả loại vải và thành phần đều phải là loại tốt nhấtt. Duật Tôn đem chiếc áo T-shirt cầm trong tay, hắn cũng không biểu hiện gì, chính Mạch Sanh Tiêu đã mua cho hắn. Cô luôn là như vậy, hắn mua thì cô không bao giờ mặc qua.
Duật Tôn đem cái áo T-shirt nhét vào trong túi nhựa, ném trở lại chỗ lúc nảy trong tủ.
Hắn ở nhà rất ít mặc trang phục, Duật Tôn chọn bộ Armani, màu sắc nhẹ nhàng, kiểu dáng lại mới, hắn mặc quần áo từ trước đến nay đều không nhìn giá, chỉ cần phù hợp với hắn là được.
Mạch Sanh Tiêu ngồi ở sô pha đang cho Bân Bân ăn cháo, Duật Tôn xuống lầu, cước bộ chậm chạp, bộ dáng lười biếng, Bân Bân vừa chơi đùa vừa mở miệng, ăn rất ngoan.
Đến gần, Duật Tôn mới nhìn rõ là hai người họ mặc áo đôi.
Hắn phát hiện dù dáng người cô nhỏ nhưng khi mặc áo T-Shirt vào lại không rộng thùng thình giống đàn ông chút nào, Mạch Sanh Tiêu nghiêng người đứng dậy, chiếc eo xinh đẹp theo từng động tác của cô rất quyến rũ, bộ иgự¢ đẫy đà, huống hồ quần áo lại là màu trắng, có thể trông thấy cô bên trong mặc bra màu đen.
Duật Tôn hai tay chống tại sau lưng ghế dựa Mạch Sanh Tiêu, hắn trong cổ họng có chút khô khốc, nửa người dưới bị Dụς ∀ọηg đốt cháy, Sanh Tiêu cho Bân Bân ăn một muỗng cháo, sẽ đem thân thể nghiêng nhìn ra ngoài sân, cảnh tượng ấy lại hiện ra, làm trêu chọc tâm tình hắn ngứa khó nhịn.
Bân Bânvểnh vểnh chiếc ௱ôЛƓ tròn, ánh mắt chú ý tới Duật Tôn, cũng không biết hắn chuyên chú nhìn cái gì.
Mạch Sanh Tiêu cho ăn hết chén cháo," Bân Bân, còn muốn ăn thêm không?"
Duật Tôn đi qua ghế salon đừng bên cạnh Sanh Tiêu," Đây là áo gia đình?"
Bân Bânđược mặc áo gia đình, càng phát ra khí chất bức người.
Mạch Sanh Tiêu gật đầu," Đúng vậy, em đi mua cho Bân Bân."
Duật Tôn ngón tay thon dài đưa trước mặt cô.
" Anh làm gì vậy?"
" Của anh?"
Mạch Sanh Tiêu trong tay cầm chén cháo," Em chỉ mua cho em cùng Bân Bân."
Duật Tôn nhớ tới vừa rồi nhìn thấy trong tủ áo, hắn ánh mắt thoáng thất vọng, cũng không nói gì, thần sắc cũng không rõ là vui hay là giận," Em cố tình muốn kéo khoảng cách chia rẽ anh cùng Bân Bân phải không?"
Mạch Sanh Tiêu thật sự không có nghĩ như vậy, cô lập tức cải lại, nhưng ngữ khí rất nhẹ,"Anh không phải cũng không mặc loại này áo này sao? Mua về cùng chỉ thêm lãng phí."
Duật Tôn nghe vậy, vươn tay lắc bả vai Sanh Tiêu.
Mạch Sanh Tiêu thân thể khẽ nhúc nhích," Anh làm gì vậy?"
" Đi mua cho anh."
Sanh Tiêu nhịn không được cảm thấy buồn cười," Đóng cửa rồi."
" Mạch Sanh Tiêu, em chính là cố ý muốn như vậy."
Dì Hà không rõ đã xảy ra chuyện gì, từ phòng bếp đi ra," Phu nhân tự thiết kế sao, nhìn áo của phu nhân cùng Bân Bân thật giống nhau, đi ra ngoài chắc đẹp lắm, Sanh Tiêu, có phải chỉ thiết kế dành cho một gia đình ba người thôi sao? Nếu song thai thì làm thế nào?"
Mạch Sanh Tiêu mặt lộ vẻ mỉm cười," Dì Hà, cái này gọi là áo gia đình."
" À, cái này còn gọi lưu hành nhé?"
Duật Tôn đem chén trong tay Sanh Tiêu đưa cho dì Hà.
Bân Bân cầm lấy món đồ chơi lại nhét vào trong miệng, xem ra Bân Bân cái gì cũng muốn ăn cả.
Mạch Sanh Tiêu muốn đi lên thư phòng, vừa đúng lúc đứng lên, Duật Tôn lại vươn tay kéo góc áo của cô. Sanh Tiêu đứng lên một nửa, phát hiện phần eo da thịt mịn màng đều lộ ra ngoài, cô liền ngồi xuống, tay cô hất tay hắn ra," Anh muốn làm gì?"
" Đem nó cỡi a."
" Anh điên rồi?"
Duật Tôn tay phải vòng chặt eo nhỏ của cô, hai cánh tay cầm góc áo của cô kéo lên, Mạch Sanh Tiêu vội vàng đè lại, nhưng vẫn không khỏi xấu hổ, khi cảnh tượng này lại diễn ra giữa phòng khách.
" Đừng...... Đừng......" Mạch Sanh Tiêu thở hồng hộc, vẫn không thoát khỏi tay của hắn, đó có khác gì là đang đùa giỡn bắt nạt sao? Sanh Tiêu từ trước đến nay sau khi đến Ngự Cảnh Viên , bởi vì một mực không để ý Duật Tôn, cho nên thiếu chút nữa lại đã quên bản tính của người đàn ông này, hắn vốn là cái gì cũng có thể làm được.
Sanh Tiêu thở gấp không thôi, nghe hình như là đang tại làm kịch liệt vận động.
Hơn nữa cô vốn sợ nhột, Mạch Sanh Tiêu cuộn người lại, một chân ngăn tại giữa hai chân Duật Tôn," Đừng…. Em nói….."
Sanh Tiêu đợi hơi thở dần ổn định, rồi mới lên tiếng," Em nghĩ anh sẽ không thích mặc, nên đã đem cất ở trong góc tủ quần áo của anh, không phải anh luôn thích mặc trang phục sao?"
Duật Tôn nghe vậy, lúc này mới buông tay ra.
Mạch Sanh Tiêu vừa nghĩ đến việc lưu manh của anh lúc nãy, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ hồng, cô ôm lấy Bân Bân ra ngoài khu vườn. Cô không nghĩ tới, Duật Tôn lại đi mặc bộ quần áo cô mua.
Sanh Tiêu cùng Bân Bân ngồi ở trong hoa viên, nói thật, đây là lần đầu tiên cô thấy Duật Tôn mặc bộ quần áo này.
Hắn đến ngồi bên cạnh cô, Mạch Sanh Tiêu ý thức được hai người ăn mặc thật giống nhau, cô ngẩng đầu lên, trong mắt lộ ra một cổ tử giảo hoạt," Em nhớ anh không thích mặc loại quần áo này? Lúc trước khi mua về, em còn không thấy anh hỏi qua."
" Em mua cái này ở đâu?"
" Ở cửa hàng trong phố đi bộ."
Duật Tôn lông mày hòa hoãn chút ít," Chỉ cần không phải hàng vỉa hè là được."
" Em không nghĩ anh lại thay đổi thói quen như vậy." Mạch Sanh Tiêu hai tay đặt sau lưng,hắn dù là một mực là cao cao tại thượng, ra vẻ như người thắng sẽ làm vua,nhưng sự thay đổi của hắn làm cô có chút không thích nghi.
Duật Tôn đem Bân Bân ôm vào trong иgự¢," Anh thay đổi thói quen của anh, đương nhiên là có nguyên nhân của nó."
Mạch Sanh Tiêu không có hỏi tiếp hắn.
Duật Tôn mỗi lần ở nhà đều vui đùa cùng Bân Bân, điểm này, Sanh Tiêu cảm thấy rất an tâm, ít nhất, hắn cũng chỉ tổn thương mỗi cô, nhưng không có tổn thương đến Bân Bân.
Thứ hai, Mạch Sanh Tiêu chọn chiếc áo sơ mi lụa màu trắng, thiết kế cổ áo xếp li, phần dưới cơ thể là những họa tiết màu đen nổi bật. Cô đem đia chỉ Vương tỷ đưa cho cô nhập vào điện thoại di động, cầm hợp đồng lên xe chạy đến địa chỉ đó.
Thành phố Bạch Sa nơi nổi danh đất hoàng kim, tìm một chỗ đừng còn đắt hơn giá vàng.
Không ít biệt thư hay tòa nhà trọc trời đứng vững nơi đây, quanh đây không mấy ít người nghe danh mà chạy đến, Mạch Sanh Tiêu dựa theo địa chỉ đi vào một tòa biệt thự, cô phát hiện cửa chính không có khóa, Sanh Tiêu bấm chuông cửa, một lúc lâu, bên trong không nghe động tĩnh gì.
" Xin hỏi, có ai không?"
Mạch Sanh Tiêu thử dò hỏi mấy lần, cô nên đừng ngàoi cửa chờ hay là đi vào.
Đối diện cửa chính là một con đường rộng rãi, trong khuôn viên yên tĩnh không tiếng động, Mạch Sanh Tiêu chỉ có thể nghe tiếng bước chân của mình đi về phía trước, đi ngang qua khu vườn trồng trứ danh loài hoa quý, ánh mắt mở to như đang chiêm ngưỡng, hồ bơi ngoài trời dọc theo hô bơi được lát gạch xanh trắng xen kẽ.
Sanh Tiêu trông thấy một chiếc xe lăn.
Ngồi trên xe lăn là người phụ nữ, cô ngữ khí lễ phép," Xin chào."
Mạch Sanh Tiêu đứng cách chiếc xe lăn hơn ba bước.
Nhưng bà ta vẫn không phản ứng hay trả lời Sanh Tiêu.
Sanh Tiêu do dự, cuối cùng lại tiến lên.
Cô đi đến bên cạnh người phụ nữ, xoay người, mặt mỉm cười," Xin chào......"
Mạch Sanh Tiêu mắt thấy bà ta lời nói trong miệng liền ngừng lại.
" Xin chào, tôi đến theo đúng hẹn, tôi tên là Mạch Sanh Tiêu." Cô thử lần nữa mở miệng.
Sanh Tiêu đứng thẳng lên, ánh mắt nhìn về phía trước.
Cô cũng không ý thức được sau lưng có bước chân đến gần, Mạch Sanh Tiêu đầu vai bỗng nhiên cảm giác được trầm xuống, cô nghiêng đầu sang chỗ khác, liến thấy khuôn mặt tuấn tú trước mặt cô, Sanh Tiêu hít không khí vào miệng, vô ý thức muốn lui về phía sau.
Giày cao gót bị gạch men sứ bể bơi cho vấp ngã.
Mạch Sanh Tiêu chống tay ra phía sau, người đàn ông thân thủ cầm bàn tay của cô.
Tay của cô, rất ấm.
Mà tay của hắn, rất lạnh.
Đầu ngón tay của hắn lướt qua bàn tay Mạch Sanh Tiêu, mang theo một chút rung động bất chợt nào đó. Sanh Tiêu không muốn mình chật vật như vậy, cô nắm chặt tay lại, lúc này mới ý thức được mình sắp ngã xuống hồ bơi.
Hắn có một đôi mắt màu nâu, Dạ Thần đeo kính sát tròng, chính là không muốn người khác thấy đôi mắt màu xanh lãnh huyết như băng kia.
Hắn ngũ quan tuấn tú, ánh mắt che đi sự sắc sảo, nhưng vẫn không thể che hết khí chất lạnh lùng của người đàn ông này.