Chìm Trong Cuộc Yêu - Chương 140

Tác giả: Thánh Yêu

Sanh Tiêu mũi ngửi được hương quen thuộc đúng như đêm hôm trước Duật Tôn mang về nhà.
Bân Bân nằm dựa đầu trên vai Mạch Sanh Tiêu, bé bĩu môi, trong miệng chảy nước bọt dính đầy trên áo sơ mi màu xanh nhạt Sanh Tiêu.
“Cô biết những lời nói này tôi đã nghe biết bao nhiêu lần từ người phụ nữ khác chưa?" Mạch Sanh Tiêu sắc mặt bình thản, cũng không có trừng mắt hay chất vấn đến lời nói của Alice, Alice tay cầm trái táo bên cạnh," Tôi cùng các cô gái kia không giống nhau, cô đã từng thấy Tôn cho người phụ nữ tới đây chưa?"
Alice nghĩ, quan hệ giữa cô với Duật Tôn như vậy đủ nói lên cô luôn khác biệt hơn tất cả người phụ nữ khác.
Tại tổ chức nhiều năm như vậy, tới bây giờ Duật Tôn vẫn không có dẫn người phụ nữ nào đến giới thiệu với họ.
Nhìn qua khuôn mặt đầy tự tin của Alice, Mạch Sanh Tiêu khóe miệng tươi cười vui vẻ nhưng vẫn không hiểu mang ý nghĩa gì," Cô có thể tự mà đi hỏi anh ấy, anh ta ở bên ngoài nuôi quá nhiều phụ nữ, nói dễ hiểu một chút, cô cũng chỉ là một trong những số đó, người phụ nữ nào mà hắn không dẫn về nuôi bên cạnh”
Alice sắc mặt cứng đờ, Sanh Tiêu tự nhiên là biết rõ nói có chút khoa trương, nhưng sự thật thì Mạc Y vẫn từng như thế, cô tay trái ôm Bân Bân, tay phải không thể giúp được gì, nên cánh tay trái bắt đầu cảm thấy mỏi.
" Chẳng lẽ, Duật Tôn cùng tôi ôn chuyện cũ, cô cũng có thể chấp nhận?"
Mạch Sanh Tiêu sờ lên phía sau cổ Bân Bân, phát hiện mồ hôi chảy," Anh ta có một sở thích hình như cô không biết, anh ta rất thích thú với nữ sinh."
" Cô--"
Sanh Tiêu ánh mắt liết qua sắc mặt Alice, tuy cô trang điểm đậm nhưng cũng không đến mức phải đáng sợ, ở trong mắt Alice, mặc dù Mạch Sanh Tiêu rất đẹp nhưng vẫn không xứng với Duật Tôn.
Sanh Tiêu ôm lấy Bân Bân đi về phòng, vừa thay dép lê liền thấy Duật Tôn vội vàng từ trên lầu đi xuống, hắn biết rõ Mạch Sanh Tiêu tay không được như lúc trước nữa," Để anh bế Bân Bân."
Hắn nói xong, hai tay đã đưa tới, nhưng Sanh Tiêu lại ôm Chạy Chạy tránh khỏi vòng tay hắn, cũng không thèm quan tâm đến sắc mặt của hắn lúc này.
Duật Tôn bất đắc dĩ thu tay lại, hắn đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn cửa sổ.
Alice nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu lên.
Duật Tôn mi mắt cụp xuống," Em đã nói gì với Sanh Tiêu?"
Hắn lời nói gọn gàng dứt khoát như thể nhìn thấu lòng cô.
Alice cũng thẳng thắn, cô đứng dậy, dáng người cao gầy đứng sóng vai cùng Duật Tôn," Em nói cho cô ta biết, em là người phụ nữ đầu tiên của anh."
" Em điên rồi!"
" Kích động như vậy làm cái gì?" Alice khuỷu tay nhẹ ᴆụng Duật Tôn," Em thực sự muốn ngủ cùng anh, sao anh lại từ chối người ta như vậy?"
" Thực hết chuyện để làm rồi à!"
Alice thấy hắn quay lưng đi, liền đứng trước mặt Duật Tôn," Tôn, cô ta thật sự không có để ý đến anh."
Duật Tônnhướn mi," Làm sao em biết?"
" Đều là phụ nữ với nhau, em có thể nhìn ra" Alice hai tay ngăn bước đi Duật Tôn," Cô ta không quan tâm đến chuyện của anh, cô ta còn nói anh vốn đào hoa nuôi nhiều phụ nữ bên ngoài, Tôn, người vợ như vậy anh lấy làm gì?"
" Alice, anh cho em đến Ngự Cảnh Viên, không phải để em thêu dệt chuyện thêm thị phi, em trở về đi."
" Anh vì sao lại thích cô ta đến như vậy?"
" Vì Sanh Tiêu cái gì cũng không muốn để tâm quá nhiều!"
Alice cắn khóe môi, đứng nửa ngày cũng không nói gì, Duật Tôn giọng nói cũng hạ đi chút ít," Mấy ngày nay, em tốt nhất vẫn nên ở nhà đừng ra ngoài, Dạ Thần không thấy tin tức em trở về, nhất định sẽ phái người đi tìm."
Alice ánh mắt nhìn đi chỗ khác, cũng không để tâm lời Duật Tôn nói, hắn đẩy tay cô ra hướng đến cửa phòng mà đi.
Trần tỷ ôm Bân Bân từ trên lầu đi xuống, nghĩ nên lấy cho bé ít nước trái cây.
" Duật Thiếu."
Duật Tôn gật đầu," Sanh Tiêu đâu?"
" Duật phu nhân trên lầu."
Mạch Sanh Tiêu đang mở máy tình ngồi ở ban công, trên mắt đeo một chiếc kính màu đen chống phóng xa máy tính, vốn muốn cùng Thư Điềm đi dạo phố mua sắm,nhìn thấy thú vị nên cũng mua về đeo thử. Duật Tôn vừa đi tới ban công, đúng lúc trông thấy bóng lưng Alice đi khỏi Ngự Cảnh Viên.
Sanh Tiêu nâng ánh mắt lên nhìn xuống dưới lầu.
Duật Tôn ngồi cạnh cô, Mạch Sanh Tiêu liền muốn tránh đi chỗ khác, hắn thấy thế, lại kề sát ở cô, Sanh Tiêu bị ngồi chen chúc trên chiếc ghế chật chội, ngay cả động đậy cũng không được.
" Anh không nên ngồi gần như vậy?"
" Sanh Tiêu, trong lòng em đang suy nghĩ gì anh đều hiểu."
Mạch Sanh Tiêu đẩy cặp mắt kính trên sống mũi," Tôi đây đang suy nghĩ gì?"
" Em đang nghĩ, người phụ nữ đầu tiên của anh là Alice, bây giờ cô ấy đã trở lại, bọn anh có thể sẽ thoải mái được sống cùng nhau, em thì không sao, nhưng Bân Bân thì phải làm sao bây giờ? Em có thể còn nghĩ, anh bên ngoài... cũng nuôi phụ nữ không phải lần đầu tiên, chưa chừng sẽ có lần này, hoặc là lần sau......"
Mạch Sanh Tiêu trên mặt có chút ửng hồng xấu hổ, nhưng vẫn mạnh miệng," Anh cùng Alice......"
"Chuyện của anh và Alice, em không có hứng thú phải không?" Duật Tôn cắt đứt lời của cô, đem nửa câu sau nói thay cô.
Mạch Sanh Tiêu á khẩu không thể nói tiếp, hắn nói những lời cô đều muốn nói, cô còn có thể nói gì.
Duật Tôn duỗi cánh tay duỗi đặt sau cổ Sanh Tiêu," Sanh Tiêu, anh cùng Alice chơi với nhau từ nhỏ, anh đối người quen không hạ thủ, bên cạnh đó Alice cũng không phải là người phụ nữ anh cần. Hiểu không?"
Mạch Sanh Tiêu không phải là không nhìn thấy sự thay đổi của Duật Tôn trong khoảng thời gian này, cô mỗi lần đều tìm cớ tránh đi, một lần lún sâu xuống đã đủ lắm rồi, dù là thân bất do kỷ (Kem: “身不由己“mọi việc không theo ý mình muốn), cũng cần phải tìm cho mình một con đường để rút lui.
Thấy cô không nói lời nào, Duật Tôn vươn tay đặt lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô quay lại đối diện với chính mình," Mạch Sanh Tiêu, anh giải thích với em nhiều như vậy, em cũng không nói tiếng nào, đừng cho anh câu trả lời là sự im lặng của em được không, hôm nay anh muốn câu trả lời từ em, em có thể chấp nhận tình cảm của anh lần nữa không?"
Sanh Tiêu bất đẵt dĩ phải đối mặt với hắn, cô cắn môi cũng không nói.
" Không nói tức là đồng ý?"
Mạch Sanh Tiêu mí mắt lay động, Duật Tôn cùng cô trán chạm trán," Em hãy tin tưởng anh từ lúc này, Sanh Tiêu, em hãy nghe theo trái tim để tin tưởng anh, anh cũng sẽ cố gắng cho em có lòng tin với anh nhiều hơn, có thể chứ?"
Trong miệng hắn nhàn nhạt mùi thuốc lá pha theo lời nói quanh mũi thở của Mạch Sanh Tiêu, Sanh Tiêu trong nội tâm cảm thấy một dòng nước ấm áp quanh quẩn, cô vẫn im lặng không nói lời nào. Duật Tôn thấy thế, vẫn không từ bỏ,đôi mắt sắc bén nhìn thẳng chằm chằm vào Sanh Tiêu.
Mạch Sanh Tiêu bị tay hắn giữ chặt lấy mặt, không thể động đậy.
" Sanh Tiêu, em có thể tha thứ cho anh một lần, chỉ lần này thôi." Duật Tôn khẩu khí không có vẻ như cao cao tại thượng, thậm trí có thể nói là ăn nói khép lép, Mạch Sanh Tiêu giơ tay lên cầm cổ tay Duật Tôn, hắn thuận thế đem cô ôm vào trong иgự¢.
Không nghe được câu trả lời của cô, trái tim Duật Tôn lại chùn xuống lần nữa.
Mạch Sanh Tiêu đặt cái cằm gối lên bờ vai của hắn," Nếu như cả đời em không thể tha thứ anh, anh vẫn không sợ những gì anh cố gắng làm lúc này sẽ uổng phí sao?”
" Sanh Tiêu, em chỉ cần nói cho anh biết, em có thể tin tưởng anh lần nữa không?”
Mạch Sanh Tiêu không có mở miệng, hai chữ tin tưởng, nói dễ vậy sao, thậm chí có ít người dù cho yêu nhau cũng chưa tin tưởng vào nhau hoàn toàn, Sanh Tiêu đặt bàn tay sau lưng hắn," Anh...... Hãy cho em chút ít thời gian."
Cuộc sống cũng không thể luôn dậm chân tại chỗ, hắn không chịu buông tay, hắn vì sự tha thứ của cô mà luôn cố gắng, Mạch Sanh Tiêu cái gì cũng không cần làm, cô chỉ cần đứng nhìn sự thay đổi từ hắn, không cần phải quay lưng lại như thể không thấy việc hắn làm.
Đối với Duật Tôn mà nói đây cũng là đáp án vừa lòng với hắn.
Hai tay hắn ôm cô thật chặt hận không thể đem Mạch Sanh Tiêu hòa vào làm một với cơ thể hắn
Alice trở lại biệt thự trong đơn độc, cô đem toàn bộ rèm cửa trong phòng kéo lại, cả gian phòng tràn ngập bóng tối, ánh mặt trời xuyên qua bức rèm chiếu ánh sáng vào khuôn mặt cô, càng nổi bật lên khuôn mặt tái nhợt như ma quỷ.
Alice mở máy tính, chỉ chốc lát liền kết nối hình ảnh đối phương xuất hiện trên màn hình.
Bên kia cũng như thế cả gian phòng tối và lạnh như băng, đỉnh đầu có ánh đèn chiếu vào mái tóc màu nâu ngắn của hắn, Dạ Thần đang chà lau sung ống trong tay," Gặp được hắn chưa?"
" Gặp rồi."
" Alice, có vẻ tinh thần của cô cũng không tốt." Hắn cười yếu ớt, thả sung ống trong tay xuống, nửa người hướng đến màn hình," Xem ra, sức mạnh của thuốc tử thần có tác dụng không nhỏ."
" Dạ Thần, anh yên tâm, chỉ cần là lời nói của anh cái gì tôi cũng tuân thủ theo, thuốc này là tổ chức nghiên cứu ra, có phải cũng sẽ có thuốc giải? Tôi không nghĩ khi tiêm vào, Dạ Thần, anh có thể cho tôi thuốc giải......"
" Alice," Màn hình bên kia Dạ Thần đang cằm ly rượu ,"Nếu tôi không dùng đến thuốc để khống chế cô, sợ là cô đã sớm không liên lạc cùng tôi."
" Sẽ không,tôi có thể thề." Alice dứt lời, vươn tay ra.
" Đừng đê tôi thấy bộ dạng này của cô," Dạ Thần duỗi hai chân thon dài đặt tại mép bàn, nửa thân thể liền dựa vào lưng ghế," Tôi có thể nói cho cô biết, là có thuốc giải, nhưng nó được để trong két sắt của tổ chức, cô có muốn không?"
" Tôi muốn." Alice không chút do dự gật đầu nói.
" Tôi cho cô hai lựa chọn."
Alice lập tức cảm thấy tuyệt vọng, Dạ Thần đơn giản cho hai lựa chọn, cũng chỉ là muốn cho cô cùng Duật Tôn ai sẽ là người hi sinh một mạng cho hắn. Alice bắt đầu cảm thấy thân thể có chút khác thường, lại đến giờ tiêm thuốc.
Dạ Thần uống cạn trong li rượu đỏ, hắn thích dùng ly trong suốt để đựng rượu, loại màu đỏ của rượu sóng sánh trong ly, màu đỏ ấy rất giống với máu người.
" Alice, nếu có thể cô hãy đem thuốc này tiêm vào người phụ nữ kia, tôi cho phép cô có thể làm như thế để hoàn thành nhiệm vụ”
Alice tay phải che иgự¢, nghe lời nói của Dạ Thần, sắc mặt cô che đi sự giật mình, giả bộ như rất bình tĩnh," Anh nói đến Mạch Sanh Tiêu?"
" Đúng"
" Vì cái gì?"
" Thuốc tử thần một khi nghiện chả khác nào đi tự tìm đến cái ૮ɦếƭ. Alice,cô so với tôi đều hiểu rõ hơn hết.Cô còn không thể kháng cự, huống chi là một người bình thường như cô ta?" Dạ Thần mười ngón đan xen, bộ dáng thoải mái tự tại," Sanh Tiêu là trở ngại trước mắt nếu cô loại bỏ được, cô có thể dễ dàng tiếp cận Duật Tôn."
Alice ánh mắt hướng tới hình dáng Dạ Thần trong màn hình," Anh thật sự muốn cô ấy?"
Một khi hắn muốn, dạng phụ nữ nào mà không có?
" Alice, tôi cho cô thời gian có hạn, khi thuốc tử thần cô tiêm hết thì tự cô cứu lấy cô đi”
" Không--"
Đối phương đã trước một bước ngắt kết nối.
Alice hai tay chống đứng dậy, đã rơi vào đường cùng, chỉ có thể tắt máy tính. Cô chán nản tơ về phòng, đem mặt vùi sâu vào trong lòng bàn tay, mọi người đều ích kỷ, huống hồ bên cạnh Duật Tôn lúc này còn có thêm Mạch Sanh Tiêu, Alice mười ngón vươn vào tóc, cô dùng sức nắm chặt tóc, cơn đau làm mồ hôi chảy ra trán, cô không chỉ thử qua một lần, cho dù là dùng nước lạnh ngâm toàn thân đều không có tác dụng, tử thần chính là một loại thuốc phiện, có độc tính phát tác về sau, so với bị ngàn vạn con kiến cắn còn khó chịu hơn gấp trăm lần, Alice cắn khóe miệng cũng không có cảm giác đau, cuối cùng không thể chịu đựng được, lảo đảo chạy đến trong toilet, đem thuốc phía sau cửa ra.
Sau khi tiêm xong, Alice đứng trước gương trong toilet, cô mở nước lạnh tát vào khuôn mặt xanh xao của mình.
Nhìn khuôn mặt trong gương, Alice thiếu chút nữa ngay cả mình cũng nhận không ra, cô xòe bàn tay ra vỗ vỗ mặt, xem ra, thuốc phiện thật sự có thể phá hủy ý chí của một con người. Cô cùng Duật Tôn trước kia đã không có khả năng,vậy thì bây giờ có phải là càng không có?
Alice đem mặt vùi sâu vào chậu nước lạnh, một nỗi sợ hãi vì nghẹt thở trong nháy mắt bao phủ tâm cô, cô trong hốc mắt nóng hổi, cũng không biết trên mặt chảy thật sự là nước mắt hay là nước lạnh.
Nếu như Duật Tôn lúc trước lúc rời đi, có thể đợi cô hoàn thành nhiệm vụ trở về, có thể mang cô đi cùng, thì là tốt biết bao?
Alice cơn tức lúc này vẫn không nguôi được, đem khuôn mặt trong chậu nước nâng lên.
Cô miệng thở phì phò, cái ૮ɦếƭ thì ra lại đáng sợ đến vậy, cô không muốn ૮ɦếƭ. Trải qua khoảng thời gian huấn luyện như địa ngục của tổ chức, cô còn có thể sống đến bây giờ, Alice hiện tại chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Cô đứng thẳng người lên đi đến bồn tắm lớn phía trước, mở nước lạnh của vòi sen nhắm vào chính mình, nếu như cái lạnh có thể làm cho cô thanh tỉnh trong lời nói, cô đều có thể chịu đựng được.
Alice trở lại phòng ngủ, quần áo cũng không thay, cô xốc chăn lên cuộn mình vào trong chăn.
Duật Tôn lái xe chuẩn bị trở về đến Ngự Cảnh Viên.
Liền nhận được điện thoại của Alice, cô ở đầu bên kia khí lực yếu ớt, chỉ nói là cảm thấy lạnh, Duật Tôn cúp điện thoại, đến tiệm thuốc mua hai hộp thuốc.
Duật Tôn đi vào phòng Alice, lúc này mới phát hiện cô sốt nặng, Alice ngủ mơ mơ hồ hồ nói mê sảng.
" Tôn, dẫn em đi--"
" Tôi không muốn Gi*t người, đừng đến tìm tôi, buông tha tôi đi, Tôn, đưa em đi, anh đang ở đâu......"
" Alice!" Duật Tôn xốc chăn lên ôm cô ngồi dậy," Tỉnh..."
Alice ௱ôЛƓ lung nhìn rõ ràng người đàn ông trước mặt, môi cô khô nứt, Duật Tôn liền lấy điện thoại ra gọi. Alice thấy thế, ngón tay mảnh khảnh giữ chặt góc áo của hắn," Em không sao, uống thuốc là khỏe lại."
" Anh kêu bác sĩ đến khám cho em."
Alice khóe miệng nâng lên," Anh quên rồi sao? Chúng ta từ nhỏ được ngâm trong bồn nước lạnh như băng, sức khỏe lại không tốt, nên cả hai đều phát sốt cao »
Cô nói ra những lời này, như một câu nói đùa lạnh lẽo.
Duật Tôn cầm lấy cái gối bên cạnh đặt dọc sau lưng cô, nhưng Alice nói đều là sự thật, tổ chức bắt đều là những đứa trẻ được nuông chiều từ bé như công tử tiểu thư, ở nhà luôn luôn được bố mẹ nâng niu trong lòng bàn tay.
Alice khuôn mặt nhăn nhó vì khó chịu hỏi Duật Tôn," Tôn, anh nói em biết có phải em là một cô công chúa lưu lạc ở bên ngoài phải không?"
Thật sự, cho dù là công chúa, nhưng một khi đến tổ chức, cũng chỉ có thể là kẻ nô lệ của tổ chức để đi Gi*t người.
Duật Tôn đem viên thuốc hạ sốt cho cô, Alice không dám cho bác sĩ đến khám cho, vì sợ bị phát hiện lỗ kim tiêm trên tay. Cô cầm bỏ vào miệng, uống cùng cốc nước bên cạnh.
" Tôn, anh tin rằng Dạ Thần sẽ không tìm tới đây?"
" Không biết."
Alice vừa muốn cười, liền một trận ho khan, cô thật vất vả mới thở được, lúc này lời nói có chút suy yếu," Anh không thể nói an ủi em được sao, có thể tìm tới không?"
" Alice, em yên tâm, đối với em, anh sẽ không thấy ૮ɦếƭ mà không cứu."
" Thật sự?"
" Anh nghĩ, tổ chức bên kia chắc sẽ không tử bỏ ý đồ của mình, tội ác này của tổ chức, sẽ có ngày bị phơi bày."
Alice không khỏi nhìn về phía ngoài cửa sổ, cũng không biết, cô có thể chờ hay không đến ngày đó.
" Tôn, em muốn có một gia đình."
" Em sẽ có."
Alice đem ánh mắt nhìn xuống khuôn mặt hăn," Anh có thể đem em trở thành người một nhà?"
Duật Tôn im lặng không nói, cũng không mở miệng.
" Em không cần anh phải hứa hẹn gì, cũng chỉ là muốn là người nhà của anh thôi, giống như ở tổ chức trước kia vậy, anh đã nói, em một ngày vẫn không tìm thấy cha mẹ của em, anh đều coi em như người nhà một ngày."
" Alice, anh chỉ có thể xem em như bạn bè."
" Em không phải muốn giống như Mạch Sanh Tiêu, chẳng lẽ là người thân trong gia đình cũng không được?"
Duật Tôn nhìn qua khuôn mặt tiều tụy của Alice, hắn đứng lên," Alice, nhà của anh chỉ có thể có một, anh và em chẳng qua không có huyết thống quan hệ gì, huống hồ, em sớm muộn cũng có một ngày tìm được cha mẹ em."
Alice không kiên trì nữa, cô ráng chịu chua xót trong mắt," Em mặc kệ, em sẽ coi anh trở thành người thân duy nhất của em."
Cô không muốn không có chỗ nương tựa, mà nói trắng ra, cô là cô nhi, thậm chí một mảnh nhà đều không có.
Alice ngày hôm qua rời khỏi Ngự Cảnh Viên đến giờ vẫn chưa ăn gì, Duật Tôn kêu cho cô thức ăn ở bên ngoài, Alice không đói bụng, nên ăn qua loa," Tôn, thực xin lỗi, em không thích Mạch Sanh Tiêu, cho nên mới nói những lời đó với cô ấy."
" Không có việc gì, cô ấy sẽ không để ở trong lòng." Duật Tôn xắn ống tay áo lên, đem toàn bộ rèm cửa trong phòng kéo ra," Alice, Sanh Tiêu là vợ của anh, nếu em thật sự muốn trở thành người một nhà cùng anh, em phải chấp nhận cô ấy."
" Em biết rõ."
Alice dưỡng bệnh trong biệt thự mấy ngày, tinh thần lúc này đã khôi phục lại.
Cô cố ý đi mua cho Bân Bân vài món đồ chơi, cô lái xe tới đến Ngự Cảnh Viên, do vì buổi sáng, Duật Tôn cũng không ở nhà.
Mạch Sanh Tiêu đi theo dì Hà từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Alice ngồi trong phòng khách.
Sanh Tiêu ý bảo dì Hà đi trước, Alice thấy cô đi tới, đứng lên. Nhìn qua sắc mặt đề phòng của Mạch Sanh Tiêu , khóe miệng cô không khỏi vẽ ra nụ cười," Tôi đến không phải để khiêu khích,chuyện lần trước thực xin lỗi,mong cô đừng giận hay khó chịu gì về tôi nữa »
Sanh Tiêu không nghĩ tới cô lại mở miệng nói ra nói như vậy, Alice ngồi trở lại trên ghế sa lon," Chúng ta làm bạn bè có được không?"
Mạch Sanh Tiêu nhìn cô đưa tay qua, Alice trên mặt hiện lên nụ cười yếu ớt, Sanh Tiêu liền giơ cánh tay lên theo.
" Tôi thật sự là rất yêu Duật Tôn, cũng biết anh ấy bây giờ là chồng cô, cô cũng không cần đề phòng tôi, anh ấy không thương tôi, tôi dù có ép buộc cũng không thể ép buộc nổi anh ấy, cho nên......" Alice bất đắc dĩ nhún nhún vai mở hai tay ra.
Mạch Sanh Tiêu chưa từng gặp người nào thẳng tính như thế,"Đúng vậy, anh ấy đã có vợ và con, cho nên......"
Alice vung tay xuống," Đừng học theo cách nói chuyện của tôi, cô chẳng phải muốn nói như thế để tôi đừng để ý đến anh ấy nữa mà."
Duật Tôn khi trở về, nhìn thấy Alice ngồi trong phòng khách.
Mạch Sanh Tiêu ôm Bân Bân, cũng không biết cùng cô nói cái gì, Duật Tôn đi đến bên cạnh Sanh Tiêu, liền ôm Bân Bân giúp cô.
Alice ngồi ở đối diện, cảm thấy mình thật sự như là người dư thừa.
" Không phải em nên ở biệt thự bên kia sao?"
Alice khóe mắt giương nhẹ, ánh mắt hướng tới Sanh Tiêu," Anh nói lời này có ý gì, giống như em là người phụ nữ được bao nuôi."
Duật Tôn khuôn mặt tuấn tú lãnh huyết cũng không khỏi cười lạnh, ánh mắt hắn nhìn qua Mạch Sanh Tiêu," Sẽ không, cô ấy tin tưởng anh."
Alice khóe miệng như đông cứng lại, nhưng vẫn phải nhếch lên mỉm cười.
Sanh Tiêu trông thấy trong ánh mắt Alice là sự cô đơn, cô nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhớ tới lời nói tối qua Duật Tôn nói cùng cô.
Alice đến bây giờ vẫn không biết cha mẹ mình đã ૮ɦếƭ.
Cô thậm chí cho rằng một ngày nào đó có thể tìm thấy được người nhà của mình, Duật Tôn vẫn giấu diếm đến nay, đó cũng là do hắn lần thứ nhất làm nhiệm vụ thì vô tình biết được.
Dì Hà chuẩn bị xong cơm trưa, đem đồ ăn bưng lên bàn.
" Ở đây ăn cơm cùng." Mạch Sanh Tiêu hướng Alice nói.
Trên bàn cơm, Duật Tôn ôm Bân Bân, Sanh Tiêu đem tôm đã bóc vỏ bỏ vào chén cơm múc một muỗng cho Bân Bân ăn, Alice cảm thấy ăn cơm nhưng lại vô vị, đôi mắt cũng ảm đạm vô cùng.
Từ lần đó, cô thường xuyên đến Ngự Cảnh Viên, có đôi khi vui đùa cùng Bân Bân, Mạch Sanh Tiêu cũng không có xem cô như người lạ, so với tình tình thẳng thắn của Alice, cô ngược lại không thích những người lời nói trái lòng luôn sau lưng hãm hại người khác.
Trần tỷ ôm Bân Bân lên lầu ngủ, buổi chiều sau khi dọn dẹp dì Hà liền muốn đi ra ngoài mua ít đồ.
Trong phòng khách cũng chỉ có Alice cùng Mạch Sanh Tiêu, Sanh Tiêu cầm điều khiển từ xa bấm từng kênh TV.
Alice lấy túi xách đặt trên bàn trà, cô như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm vào TV, Mạch Sanh Tiêu thấy cô thất thần," Làm sao vậy?"
Alice hoàn hồn, lắc đầu nói," Không có việc gì."
" Nếu không thoải mái, thì đi lên lầu nằm nghi đi."
" Không cần." Alice ánh mắt hướng tới Sanh Tiêu, Mạch Sanh Tiêu đối với cô cũng không có sự phòng vệ gì, cô cười mỉa mai, chẳng lẽ Sanh Tiêu dễ tin người đến vậy, cô thật không biết phải tổn thương cô ta như thế nào?
Mạch Sanh Tiêu cũng cảm thấy kỳ lạ, trong lúc vô thức, cô cũng không bài xích mà Alice tiếp cận, cũng không phải vì thông cảm cho gia cảnh Alice.
Mạch Sanh Tiêu bản thân cũng thấy có chút mơ hồ không rõ, cô vốn tin Duật Tôn, vừa tin lời Alice nói.
Phim với nội dung buồn tẻ vô vị, Sanh Tiêu tay trái chống đầu, mí mắt dần khép lại, dựa lên thành ghế mà ngủ.
Alice cầm lấy túi xách lên, lặng yên không một tiếng động ngồi bên cạnh Mạch Sanh Tiêu.
Cô từ trong túi xách láy ra một ống tiêm, trong đó chứa thuốc, chỉ cần tiêm cái này vào cô ta, cô liền có thể giải thoát rồi.
Alice chằm chằm vào trong ống tiêm chất lỏng màu xanh lam, Mạch Sanh Tiêu tay phải đặt ở bên cạnh cô, đường gân xanh nhìn thấy rõ trên tay, cô nhẹ nâng cánh tay Sanh Tiêu, kim tiêm là do đặc chế, chỉ cần tiêm vào, Mạch Sanh Tiêu cũng sẽ không có cảm giác đau.
Dạ Thần nói qua, cô chỉ cần tiêm cho Mạch Sanh Tiêu, cô có thể có được thuốc giải.
Nếu như có sự lựa chọn như lời nói lúc trước của hắn cô chỉ có thể mong cô cùng Duật Tôn đều sống, cô sẽ không chút do dự lựa chọn bảo toàn sinh mạng cho Duật Tôn.
Alice đem cánh tay Mạch Sanh Tiêu đặt trên đùi cô, cô đặt ống tiêm có kề sát tay Sanh Tiêu.
Ánh mắt nhìn xuống một tí thì thấy hai vết sẹo dài ở bàn tay Mạch Sanh Tiêu.
Alice ngừng động tác, cứ như trong tình thế khó xử, nếu như cái này một khi tiêm vào, Mạch Sanh Tiêu từ đó có khả năng sẽ bị tử thần khống chế, Alice do dự, nếu trong trường hợp đó, Duật Tôn sẽ làm gì?
Cô đã thấy sự quan tâm chăm sóc của Duật Tôn đối Sanh Tiêu, huống hồ, anh ấy thật khó khăn mới có một cái gia đình......
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc