Alice đôi mắt trợn to vì tức giận, cô sải bước đến người đàn ông phía trước mặt, hai tay chống ở mép bàn.
Trong tấm hình, Duật Tôn trong tay ôm đứa bé đuợc quấn chiếc khăn vuông chỉ thấy được khuôn mặt mũm mĩm tươi cười, bên cạnh là Mạch Sanh Tiêu tựa vào vai Duật Tôn, khung cảnh tràn đầy hạnh phúc, nhưng trong mắt người khác lại là cực kì chói mắt.
Alice để lọn tóc xõa dài bên phải иgự¢, thần sắc của cô hiện rõ sự kích động, thật là hắn.
Dạ Thần hai chân thon dài đi về phía cô, hắn đôi mắt mị hoặc, một màu xanh đậm càng tôn lên thân phận của hắn," Alice, hắn bây giờ có tên, gọi là Duật Tôn."
Alicemắt ánh lên vẻ sắc bén, cả khuôn mặt trắng bệch ẩn hiện sau mái tóc quăn xoã ngang vai, hai vai cũng suy sụp mà trượt xuống đất.
Tôn......
Cô mở miệng gọi tên hắn.
Khi còn ở trong căn cứ ngầm này, tên của bọn cô cũng chỉ có một chuỗi dãy số đơn giản, đương nhiên, nếu như ngay cả vòng đầu tiên mà không lọt qua, thì sẽ trực tiếp bị ném xuống nước, đến ngay cả dãy số hiệu để gọi cũng không có
Như tên của cô, cũng là về sau mới được đặt.
Alice đã sớm quên tên của cô khi còn bé.
Cô vẫn đắm chìm tại bức ảnh đầy hạnh phúc ấy, nơi bả vai có một lực nặng, Alice đột nhiên hoàn hồn, cô hai đầu lông mày hiện lên sự ảo não, cô không nên để lộ cảm xúc lúc này trước người đàn ông này . Dạ Thần tay phải dọc theo bờ vai của cô xoa nhẹ, Alice cắn chặt môi, cả thân thể như một mũi tên kéo căng trong cây cung có thể bị bắn đi lúc nào, tay hắn vuốt thẳng đến phía sau cổ cô," Alice, mấy năm này, tôi đều cho ngươi điều tra chuyện của hắn, tôi nên nói là cô không có năng lực, hay là...... cô đang trêu tức tôi?"
Dạ Thần môi mỏng khẽ mở, nói ít nhưng lại tác động đến đối phương.
" Tôi không dám." Alice ngẩng đầu, ánh mắt vô tình lại nhìn vào màn hình TV, cô suy nghĩ xuất thần, ánh mắt chuyên chú vào hồ sơ cá nhân của Duật Tôn.
Cô hiếm khi thấy Duật Tôn cười, nhiều khi cũng chỉ là khóe miệng nhếch lên tạo thành đường cong hoàn hảo cho khuôn mặt, nhưng trong mắt đầy bí ẩn bất luận kẻ nào cũng không thể nhìn thấu, Alice xác thực chưa bao giờ ngừng việc tìm tin tức Duật Tôn, khi hắn rời đi cũng không mang cô theo, hôm nay, gặp lại hắn lại trong hoàn cảnh như thế này.
Dạ Thần buông cổ tay Alice ra, hai tay hắn như cô cũng chống đỡ mép bàn," Đau lòng sao?"
" Không có."
" Thật sự?" Hắn đôi mắt màu xanh đậm sâu thẳm như đuốc, nhưng lại không phải là loại thanh tịnh liếc có thể nhìn tới đáy.
Alice khuôn mặt thanh tú không biểu lộ ra chút do dự nào, người nào cũng biết, cùng Dạ Thần nói chuyện không phải đơn giản nhìn ánh mắt của hắn mà nói lên tất cả, chỉ sợ ngay cả tâm tư cũng bị hắn nhìn thấu," Thật sự."
Người đàn ông thở dài," Alice, cô cũng cảm thấy hắn chính là địa ngục, lúc trước hắn ra đi vì cái gì lại không mang cô theo?"
Lời của hắn, như một con dao đâm sâu vào tim cô.
" Dạ Thần, tôi đã là người của ngài, tôi chưa từng nghĩ sẽ bỏ đi phản bội ngài."
Người đàn ông trong đôi mắt bỗng nhiên phát ra một cỗ âm khí, tay hắn kìm chặc phía sau cổ Alice, dùng lực thật mạnh đem cô áp xuống mặt bàn trơn nhẵn," Không có nghĩ tới phản bội sao? Alice, lúc trước tôi tiếp nhận tổ chức đã nhìn thấu, cô là người đầu tiên muốn chạy trốn khỏi đây, nếu cô muốn đi, có thể, dùng mạng của hắn để đổi!"
Alice bên mặt bị ép tới mức vặn vẹo, xương gò má đau đến nỗi nói chuyện cũng khó khăn," Dạ Thần, anh buông tha tôi đi."
" Đừng quên, hắn còn thiếu nợ chúng tôi một mạng!"
Alice giận mà không dám nói gì, thật sự chính hắn là người thiếu người khác một mạng, họ còn chưa đến đòi vậy mà hắn còn nói ngược lại.
Dạ Thần nắm áo Alice, đem thân thể cô nhìn theo tay hắn chỉ về màn hình TV," Trông thấy người bên cạnh hắn chứ? Là vợ của Duật Tôn."
Alice ngẩng đầu cũng chỉ là nhìn lướt qua , chứ không nhìn rõ.
Dạ Thần một tay nắm cổ áo của cô, một tay dùng lực thật mạnh đem cô đẩy đến trước màn hình có hình ảnh Mạch Sanh Tiêu trước mặt," Đây là người phụ nữ Duật Tôn yêu thương nhất, so với cô thì…?"
Alice thống khổ khép chặt con ngươi, con mắt nhìn người của Duật Tôn, từ trước đến nay vẫn không khác là mấy.
" Dạ Thần, đã sáu năm rồi , anh vẫn có ý định Gi*t người nữa sao?"
" Đừng đem tôi so sánh như ma quỷ vậy."
Alice không muốn mở mắt nhưng lại không muốn nhìn thấy khuôn mặt mị hoặc động lòng người của Mạch Sanh Tiêu, sống ở trong căn cứ này , không phải ác ma, còn gọi là cái gì?
" Hãy nhằm vào người mà Duật Tôn yêu quý , đây là cách tốt nhất để đưa hắn vào chỗ ૮ɦếƭ nhanh nhất, Alice, cô cũng có thể xem người phụ nữ này là người như thế nào?”
Alice như cũ nhắm mắt lại, không nói gì.
Dạ Thần khóe mắt trở nên lạnh thêm, tay đè cổ áo của cô buông ra. bụng Alice nặng nề đâm vào chỗ mép bàn, đau đớn chỉ có thê ngồi phịch ở trên mặt đất đứng dậy cũng không nổi. Dạ Thần bước vào ghế ngồi, thần thái nhàn nhã ngồi ở trên bàn," Alice, tôi cho cô cơ hội để thoát khỏi tổ chức này."
" Tôi không dám."
" Tôi không thích kiểu nói một đằng, mà nghĩ một nẻo như cô." Dạ Thần ngồi xổm xuống, ngón tay thon dài nắm lấy cằm Alice ," Tôi sẽ đưa tất cả tư liệu của hắn cho cô, ba ngày sau, cô phải đến thành phố Bạch Sa, Alice, cô có thể nhìn thấy người mà cô ngày nhớ đêm mong vẫn không vui vẻ sao?"
Alice liền trốn tránh," Tôi, tôi còn có nhiệm vụ chưa hoàn thành......"
" Đừng sợ, tôi sẽ không để cho cô tự lấy mạng của hắn, không chỉ như thế, tôi còn xóa tên cô khỏi tổ chức, để hắn tin là cô đã bị đuổi khỏi tổ chức."
" Vậy anh muốn cho tôi làm gì?" Alice mắt hướng tới Mạch Sanh Tiêu khuôn mặt tươi cười thanh tú đầy điềm tĩnh.
Dạ Thần ánh mắt tùy ý cũng trông theo cái nhìn của cô," Tôi nghĩ cũng nên nếm thử hương vị của người phụ nữ này."
" Anh..... Anh có thể kêu sát thủ của tổ chức làm việc này mà."
Dạ Thần xòe bàn tay khẽ vuốt đỉnh đầu Alice," Nhưng cảm giác không giống, hiểu không?"
" Có thể coi như anh chiếm được cô ta, anh cũng sẽ không bỏ qua tôi cùng Tôn, chẳng lẽ, anh không nghĩ đến việc báo thù......"
" Ba--"
Một âm thanh thanh thúy vang trong không gian.
Alice tay che bên mặt bị tát, Dạ Thần thu tay lại," Alice, cô hiểu quy định của tổ chức, nếu cô không tuân theo, tôi có thể cho cô sống không bằng ૮ɦếƭ, cô so với ai khác đều tinh tường hơn, những tên man rợ kia đã sớm thèm thuồng thân hình mỹ nữ của cô, cô có muốn thử không?"
Alice cố nén cơn buồn nôn, cô luôn muốn tách khỏi tổ chức hơn ai hết, cô im lặng không nói nên lời, hoặc là, trước tiên cô có thể đi ra ngoài, chuyện sau này, sẽ bàn bạc kĩ hơn," Tôi có điều kiện."
" Nói."
" Tôi bị khai trừ khỏi tổ chức, Tôn có thể sẽ không hoàn toàn tin tưởng, tôi nghĩ phải dùng cách khác."
Dạ Thần đầu ngón tay đặt tại mặt bàn khẽ gõ, trầm mặc một lát sau, gật đầu nói," Được."
Alice cố nén đau đớn, cánh tay ôm chặt bụng đứng lên, cô cước bộ tập tễnh đi ra ngoài, rời đi vẫn không quên đem cánh cửa khép lại.
Lôi Lạc bên ngoài lo lắng chờ đợi, thấy cô đi ra, vội vàng tiến lên," Alice, cô không sao chứ......"
" Ba--"
Alice dùng hết lực đẩy bàn tay hắn ra," Lôi Lạc, chuyện giưa tôi cùng Tôn là anh nói cho Dạ Thần?" Nếu như không phải thế cô không hề chuẩn bị, cũng không vì tấm hình đó khiến cho tay chân luống cuống, lộ rõ nhược điểm.
" Tôi không có." Người đàn ông thần sắc ảm đạm đuổi theo. Alice có cảm tình đối với Duật Tôn, cho dù cô giấu cũng không thể qua được đôi mắt thâm thúy Dạ Thần.
Alice không để ý tới hắn, vịn vách tường rời đi, một khắc cũng không muốn ở lại nhìn khuôn mặt đáng ghét của hắn.
Dạ Thần hai tay khoanh ở trước иgự¢, hắn ánh mắt xuất thần nhìn chằm chằm vào mặt Mạch Sanh Tiêu.
Có lẽ do ở trong thế giới bóng tối quá lâu, hắn không tin, nụ cười của Sanh Tiêu có thể tùy ý làm lòng hắn trở nên ấm áp bình yên như thế, Dạ Thần chưa bao giờ cùng Duật Tôn chạm mặt, hắn cũng không tin, khi đi khỏi tổ chức, sẽ có hạnh phúc như thế.
Hắn bước đi chút bất tri bất giác đi về phía TV trước mặt, Dạ Thần vươn tay, đầu ngón tay мơи тяớи mặt Sanh Tiêu.
Đôi mặt hắn trở nên lạnh lùng, xoay người lấy cái điều khiển từ xa, cũng từ đó mà kích hoạt một bên bức tường bên cạnh chậm rãi mở ra, xuất hiện là một cái phòng ngủ rộng lớn chừng trăm thước vuông.
Gian phòng quá lớn, có vẻ quá lạnh lẽo.
Dạ Thần giẫm lên sàn nhà đi vào, tại tổ chức, cho dù là đứng ở phía trước cửa sổ, cũng sẽ không nhìn thấy ánh mặt trời. Trong phòng ngủ lắp đặt đầy thiết bị mang một phong cách riêng, treo trên vách tường mấy tấm tranh chữ, gần cửa sổ, bầy đặt một chiếc xe lăn.
Dạ Thần bước đi nhẹ nhàng về phía sau lưng chiếc xe lăn, đôi tay liền đặt xuống bả vai của người phụ nữ, sau đó lại xoay người, cầm tay của bà.
Người phụ nữ ước chừng chừng năm mươi tuổi, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, là đặc điểm đặc trưng của người Trung Quốc. Bà được chăm sóc vô cùng tốt, nếu nói là là ở tuổi 30 cũng sẽ không có người không tin. Bà hai mắt mở to, ánh nhìn ngây ngốc tại một chỗ.
Dạ Thần ngồi xổm người xuống, cầm chặc tay của bà không có ý định buông ra.
" Mẹ, ba Thần nói, chỉ cần con sáu năm không sát giới, không có nhuốm máu, có thể ban phước phù hộ mẹ sớm ngày thức tỉnh, hiện tại, sáu năm đã qua, ba Thần tại Thiên Đường quá cô đơn tịch mịch, mẹ phải mau tỉnh lại chứ."
Ba Thần nói như thế, chỉ là muốn cho Dạ Thần trong sáu năm qua có thể điềm tĩnh lại mà quên đi hận thù, nhưng hắn không nghĩ tới, khi sống trong bóng tối Dạ Thần lại học được tính ẩn nhẫn.
Trong tổ chức Dạ Thần, sát thủ được huấn luyện tạo thành nhiều động vật máu lạnh, trong sáu năm, Gi*t không ít người, chỉ là chính hắn không có ra tay thôi.
Chi riêng Duật Tôn không giống, chỉ riêng hắn, Dạ Thần sẽ không đem mạng Duật Tôn giao trong tay người khác.
Nhưng điểm mấu chốt là , chờ đến khi căn cứ tra ra được nơi trú ngụ của Duật Tôn, hắn đã có có thể cùng Dạ Thần đứng nganh hang với nhau, đến ngay cả Dạ Thần cũng không tóm gáy hắn được, hôm nay Duật Tôn,đã có chỗ dựa vô cùng vững chắc.
Dạ Thần ngồi trên mặt đất, thân thể tựa vào người phụ nữ bên cạnh.
Mẹ của hắn lúc trước may mắn thoát nạn nhưng bị trúng đạn của Duật Tôn mà não bộ đã bị tổn thương, mà viên đạn lại nằm trong não bộ, cho dù bảo vệ được sinh mạng, nhưng đời này cũng chỉ có thể ngồi trên xe lăn.
" Mẹ," Dạ Thần kéo tay của bà, đặt bên mặt," Mẹ cứ yên tâm, con sẽ cho mẹ tận mắt thấy con vì ba mà báo thù cho mẹ, đến lúc đó con sẽ cho mẹ đến Thiên đường, cùng đoàn tụ với ba."
Nếu như, đến ngày đó bà vẫn không thể thức tỉnh như lời nói của hắn, Dạ Thần không muốn làm cho bà lại thống khổ khi xuống suối vàng.
Ngự Cảnh Viên.
Lại là ngày nắng tuyệt vời, Mạch Sanh Tiêu sau bữa cơm trưa liền ra sân vườn trải đầy cỏ xanh,Bân Bân thấy cô đi cũng chạy theo, Sanh Tiêu nằm thẳng, một cánh tay che khuất hai mắt.
Bân Bâncũng uể oải cuộn tròn nằm bên cạnh, nhưng khi bé thấy con vịt màu vàng bằng đồ chơi liền bật dậy không hề sợ hãi chút nào lại cực kỳ có hứng thú chạy đến, bàn tay nhỏ bé của bé đặt tại đỉnh đầu của chú vịt.
Duật Tôn khi trở về đã là quá trưa do bề bộn nhiều việc mà ngay cả cơm cũng chưa ăn.
Hắn đem xe chạy vào ga ra, xa xa đã nhìn thấy Bân Bânmột mình vui đùa chạy nhảy.
Duật Tôn bước nhanh về phía Bân Bânthấy bé đang ngậm con vịt trong miệng rồi chạy quanh khu vườn
Bất cứ người nào cho Bân Bâncái gì, nó đều ngậm vào trong miệng.
Duật Tôn ngồi xổm người xuống, tay nắm hai tay của Bân Bân lại, đã làm bé ngừng chạy, bé cố vùng khỏi tay của hắn nhưng vẫn không cách nào thoát ra liền có chút tức giận, miệng liền kêu," Oa--"
Duật Tôn liền buông tay ra, Bân Bân liền chạy đi như được thả tự do, lúc này mới không ồn ào kêu nữa, tiếp tục ngậm chú vịt vào trong miệng.
Duật Tôn nằm bên cạnh Mạch Sanh Tiêu, hắn nghiêng người đem đầu cô đặt trên cánh tay của hắn.
Sanh Tiêu mặc dù không có mở mắt nhưng cảm giác được có sự khác thường bên cạnh.
Cô đang ngủ.
Mạch Sanh Tiêu dụi con mắt, đưa bàn tay đặt tại trán," Anh đã trở lại."
" Đánh thức đến em sao?." Duật Tôn cong người lại, nằm bên cạnh Sanh Tiêu.
" Không có, ánh mặt trời làm cho tỉnh giấc."
Sanh Tiêu quay người lại nhìn thấy Bân Bân đang vui đùa hăng say ở đằng kia, cô ngồi dậy ôm lấy hai chân," Bân Bân có thể chạy nhảy vui như vậy, em cảm thấy con của chúng ta sau này cũng sẽ như bao đứa trẻ khác."
Duật Tôn gối đầu lên cánh tay, nằm ở nhắm mắt dưỡng thần.
Mạch Sanh Tiêu trong tay cầm món đồ chơi vừa rớt xuống bên chân cô, cô tiện tay cầm lấy đi đến trước mặt Bân Bân," Bân Bân, gọi mẹ--"
Cô mỗi ngày đều lặp lại chữ mẹ mấy trăm lần, chứng minh cô muốn Bân Bân cũng giống như những đứa trẻ khác, cũng cất tiếng nói đầu tiên là chữ mẹ cho dù Bân Bân chỉ kêu bập bẹ.
Bân Bân tiếp nhận con vịt trong tay Sanh Tiêu, Mạch Sanh Tiêu đem bé ngồi vào lòng, đưa mặt tới nó," Bân Bângọi mẹ đi--"
Bân Bânkhông thích đùa sau đó nhìn họ tranh cãi, hắn chu miệng lên, đem mặt cúi xuống.
" Bân Bân --"
Mạch Sanh Tiêu cũng không buông tha cho, Bân Bân thấy cực kì khó chịu, đem chú vịt vung loạn xạ, thoáng cái lại trúng vào khóe mắt Sanh Tiêu.
Mạch Sanh Tiêu bị đau, kêu lên, Duật Tôn nghe được âm thanh đó, liền đi tới," Làm sao vậy?"
" Không có việc gì." Sanh Tiêu che khóe mắt, Duật Tôn đem tay của cô kéo ra, nhìn thấy dấu vết như bị va trúng trên mặt Sanh Tiêu. Mặc dù không nghiêm trọng, nhưng lại để hiện lên một mảng đỏ.
" Bân Bân." Duật Tôn đem con ôm vào lòng.
Bân Bân vẫn tiếp tục chơi, hắn cũng không nói thêm, Duật Tôn hướng tới khóe mắt Mạch Sanh Tiêu," Từ nay về sau cân thận khi chơi với con." Nhỏ như vậy mà Bân Bân đã biết động thủ, Bân Bân xem ra cũng nghịch ngợm, bé thường xuyên nắm tóc dì Hà cùng chị Trần, nhưng lại là không để khuôn mặt mũm mĩm của mình bị ngắt véo tí nào.
Bân Bân cầm lấy con vịt lại hướng vào miệng mà ngậm, Duật Tôn nắm lại bàn tay nhỏ bé của hắn," Bân Bân, từ nay về sau không được như thế với mẹ nữa nghe không?." (Kem: iu a! <3)
Mạch Sanh Tiêu khóe mắt nhếch lên, buồn cười," Con còn nhỏ như vậy, anh nói cùng nó, chắc gì nó đã hiểu?"
Duật Tôn nhìn Bân Bân khẽ hôn lên khuôn mặt mũm mĩm của bé," Không hiểu cũng muốn nói, như vậy Bân Bân mới có thể nhớ kỹ, Bân Bân, ba nói có đúng không?"
Bân Bân bên cạnh rũ đầu xuống, tiểu tử Bân Bân này cũng không muốn chơi cùng hắn, lúc trước mỗi lần Đồng Đồng đến đều chỉ biết cười khi dễ hắn, Bân Bân khó có được như hôm nay, có thể ngủ một giấc dài như vậy.
Dì Hà mang theo cái giỏ đi dã ngoại đi tới, bên trong chứa đầy thức ăn hoa quả được cắt thành khối đều nhau.
" Duật Thiếu đã trở lại, cơm trưa cậu đã ăn chưa?"
" Đợi tí nữa, tôi chưa đói."
Mạch Sanh Tiêu đem hoa quả từng cái bày a thảm, Bân Bân được cô chuẩn bị riêng chén thức ăn, Sanh Tiêu đem nước chanh đổ vào trong chén, cầm lấy muỗng múc từng muỗng đưa tới bên miệng Bân Bân.
" Em ăn cơm đi, Bân Bân đưa cho chị Trần chăm."
Duật Tôn đem Bân Bân giao tới tay chị Trần, hắn cũng không đứng dậy, mà là nằm ngay trên thảm," Tôi ngủ một chút."
" Duật Thiếu, hay là trở về phòng ngủ sẽ tốt hơn." Dì Hà sợ ngủ tại đây sẽ cảm lạnh.
Duật Tôn không có trả lời, Mạch Sanh Tiêu nhìn mắt hắn, hình như là đang ngủ." Dì Hà, dì cầm thêm tấm thảm ra đây, để cho anh ấy ngủ tại đây."
" Được."
Trần tỷ ôm lấy Bân Bân ngồi xuống," Tôi thấy Duật Thiếu cũng không mấy khi ngủ ngon như vậy, có khi lại rất rỗi rãi, có khi lại bận tới tấp ngay cả cơm cũng không thể ăn."
Mạch Sanh Tiêu cho Bân Bân uống từng ngụm nước chanh, cô nhìn về phía Duật Tôn, hắn thở vẫn ổn định, ngủ như không được ngon giấc. Hai đầu lông mày, hình như có chuyện gì, liền nheo lại ở thái dương.
Duật Tôn ngủ không bao lâu liền tỉnh lại, hắn xốc thảm lên, trông thấy Sanh Tiêu ngồi ở bên cạnh hắn, đang hăng say đọc sách." Bân Bân đâu?"
Mạch Sanh Tiêu đầu cũng không ngẩng," Đang ngủ, em vừa bảo Trần tỷ ôm trở về phòng." Sanh Tiêu đọc hết hai dòng bên ngón tay, rồi đem sách đóng lại," Dì Hà mới vừa nấu cơm xong, anh cũng ăn một chút đi."
Duật Tôn đứng dậy, nắm chặt cánh tay Mạch Sanh Tiêu đem cô đến bên cạnh, Sanh Tiêu liền đứng dậy đi cùng Duật Tôn về phòng.
Mấy ngày này, Tang Viêm cùng Duật Tôn tiếp xúc tương đối nhiều, Duật Tôn nhìn người rất chuẩn, hắn biết rõ Tang Viêm làngười rất có năng lực, hơn nữa Thư Điềm đã cứu Sanh Tiêu một mạng, Duật Tôn cũng xem như mang ơn Tang Viêm, cũng nắm bắt một cơ hội đưa anh giới thiệu với Nam Dạ Tước.
Hai người theo phục vụ từ trong đi ra, đều tự lái xe chuẩn bị trở về.
Duật Tôn nhìn kính thấy có điểm khác thường, hắn giảm tốc độ lại, cố tình chạy sau Tang Viêm.
Tang Viêm hiển nhiên cũng phát hiện có điều không đúng, Duật Tôn đeo tai nghe điện thoại, ý bảo anh lái xe với tốc độ cao.
Duật Tôn đem tốc độ xe chạy cực kỳ chậm, mắt thấy phía sau xe hơi vượt qua, mục tiêu rất rõ ràng, là hướng về phía Tang Viêm.
" Tang Viêm, anh đi trước đi."
" Tôi phải ở lại cùng anh."
Duật Tôn giẫm phải chân ga biểu hiện nhanh chóng," Đừng nói nhảm, kêu anh đi thì đi, tôi có thể đối phó."
Tang Viêm nghe vậy, cúp điện thoại, liền quay vô lăng chạy đi.
Hắn lúc đầu cũng không mở đèn tín hiệu, phía sau xe hơi thấy thế, cũng chạy theo, Duật Tôn ngón tay gõ nhẹ vào tay lái, hắn tận dụng mọi thứ, tài năng lái xe thể thao bậc nhất giống như tia chớp, xe đối phương sợ tới mức vội vàng muốn tránh đi, chiếc xe hãm phanh phát ra âm thanh chói tai, đợi cho thân xe ổn định lại, trên ghế lái xe người đàn ông chưa kịp định hồn," Trước...... Trước hãy đánh lạc hướng hắn!"
" Không cần phải như thế."
Phía sau là người phụ nữ ý bảo hắn tiếp tục đuổi theo xe hơi Tang Viêm.
Duật Tôn nổ máy, phía trước cách đó không xa chính là khu giám sát, xe Tang Viêm là do hắn phân phó đứng đó.
Alice lấy từ trong hộp màu đen ra cây súng bắn tỉa, ánh mắt của cô nhắm về phía kính chiếu hậu, sau đó lại để súng trở về
Duật Tôn đi về phía trước với tốc độ chóng mặt, xe phía sau hắn cũng lo lắng chạy theo, ngón trỏ của hắn gõ vào vô lăng, đường cong của thân xe lập tức thay đổi thành nhiều lớp bảo vệ bên ngoài, xe của hắn, đều do một xưởng xe ngầm trang bị những thiết bị bậc nhất.
Hắn thả lỏng chân ga, đằng sau xe cảm giác được có gì không đúng, liền ᴆụng vào xe phía trước của hắn.
Thân xe quay cả ba vòng trên ma sát trên mặt đường, cho đến khi đầu xe va chạm vào thân cây bên vệ đường.
Duật Tôn mở cửa xe, hắn không cho đối phương cơ hội sống, trong tay hắn cầm một cây súng lục, sải bước về chiếc xe đã bị phá hủy bên đường.
Hắn kéo cửa xe bên ghế lái, đưa tay tới mũi người đàn ông cầm lái hình như đang hấp hối, Alice tháo dây an toàn ra, cô cũng không bị thương nặng, cô một tay cầm súng bắn tỉa chuản bị hướng tới hắn, mới ngẩng đầu, đã bị một nòng súng lạnh như băng đặt tại trán.
Duật Tôn nhìn thấy khuôn mặt dối diện hắn, đôi mắt hắn bỗng trở nên u ám, lạnh nhạt hơn.