Một nhà ba người tiến vào đường dành riêng cho người đi bộ trong trung tâm thương mại.
Lên tới lầu hai, gần thang máy nhất chính là cửa hàng đồ chơi. Không ít cặp bố mẹ trẻ mang theo con chen chúc bên trong, cả không gian rộng 20m2 chật như nêm cối.
Mạch Sanh Tiêu dừng chân, tay cô còn tóm lấy góc áo Duật Tôn không chịu buông ra, người đàn ông cũng đứng lại trước cửa tiệm ,
" Nếu không đi vào cho Bân Bân mua chút ít đồ chơi."
Chị Trần lần trước mua có mua một ít nhưng Bân Bân phần lớn không hay chơi chúng.
Sanh Tiêu đưa mắt nhìn lại," Không khí trong cửa hàng này thật tốt."
Bân Bân dựa vào vai Duật Tôn, hôm nay không có giống thường ngày, buồn ngủ như vậy, Mạch Sanh Tiêu vươn tay sờ lên trán con, cô nghĩ, Bân Bân không nên mỗi ngày đều chỉ ở nhà, thằng bé chỉ khi có tiếp xúc với thế giới bên ngoài, mới có cơ hội chứa khỏi bệnh, nói cách khác, thằng bé không nên ở lì trong phòng, nơi chỉ có 4 bức vách vây quanh.
" Bân Bân nóng à?"
Mạch Sanh Tiêu rút tay về, lại sờ lên phía sau cổ thằng bé," Không sao."
Đôi vợ chồng trẻ bế con từ trong tiệm đi ra, Duật Tôn nghiêng người đi vào, Sanh Tiêu cũng đi theo phía sau.
Bọn họ đứng trước giá hàng ở góc, không khí trong này thực tốt, đích thân người bán hàng nhiệt tình tiến lại gần," Tiên sinh, phu nhân, muốn vì cục cưng mua những món đồ chơi như thế nào?"
Duật Tôn giương mắt, trông thấy một dàn mô hình xe Ferrari bày ở trước mặt, hắn nghĩ thầm, con trai đều yêu thích chơi xe, Mạch Sanh Tiêu thì xoay người nhìn xem con số trên hộp đựng món đồ chơi, bình thường đều biểu thị cho độ tuổi của đứa trẻ có thể chơi, căn cứ vào độ tuổi của trẻ để mua đồ cho chính xác.
" Lấy cái này xe này đi."
Sanh Tiêu nghe vậy, ánh mắt nhìn theo Duật Tôn.
Người bán hàng khóe miệng nhấp nhẹ, cười nhẹ nhàng nói," Tiên sinh, cái này mua về cục cưng bây giờ chưa không thể chơi a, tối thiểu ít nhất ngoài một tuổi”.
Duật Tôn con mắt nhẹ mơ hồ, hắn chỉ nhớ mang máng lúc hồi bé hắn đã từng chơi qua.
Mạch Sanh Tiêu thấyánh mắt của hắn trở nên bần thần, con ngươi hẹp dài, hiện ra một loại tâm tình phức tạp, Duật Tôn vươn tay đem mô hình xe ra khỏi giá," Mua về tôi cùng thằng bé chơi."
Người bán hàng tự nhiên cao hứng bừng bừng, vội vàng tiếp nhận," Tiên sinh, phu nhân, tôi giới thiệu cho hai vị một món đồ chơi mới, đối với trẻ sắp học bò sẽ rất hữu dụng ." Cô cầm lấy món đồ ở bên quầy trưng bày, " Đây là chú vịt con thông minh tự động mới nhất năm nay”
Người bán hàng ngồi xổm người xuống, đem món đồ chơi đặt xuống trước mặt đất," Đồ chơi này rất thú vị, còn có thể đẻ trứng."
Chốt mở vừa mở ra, chợt nghe tiếngcủa chú vịt béo mập mạp kêu to: “ Trứng của ta đâu? Mau đem trứng của ta về đây......"
Duật Tôn ôm Bân Bân ngồi xổm xuống, Bân Bân ánh mắt bị hấp dẫn, bàn tay của bé rất nhỏ, vẫn không thể cầmquả trứng nhựa, Mạch Sanh Tiêu nhặt những quả trứng bỏ vào giỏ, chú vịt thông minh tiếp tục chạy bộ," Thật thông minh, bé giỏi quá--"
Ngay sau đó, .một quả trứng nữa lại rơi xuống mặt đất.
Sanh Tiêu nhịn không được liền cười, cô ngồi xổm bên cạnh Duật Tôn, Bân Bân nhìn chằm chằm đến xuất thần, Mạch Sanh Tiêu nghiêng mặt qua hỏi," Bân Bân thích không?"
" Mua đi." Duật Tôn cầm bàn tay nhỏ bé của Bân Bân, theo hướng đầu của chú vịt thông minh khởi tạo lại động cơ, hai bên khuôn mặt còn có thể tỏa sáng,lần này Bân Bân đang ở rất gần, không ngờ tới thoáng cái bị dọa đến khóc toáng lên,thằng bé chưa bao giờ thấy qua loại nào kỳ quái như thế," Oa oa oa--"
Hai tay còn giãy dụa không cho chú vịt nhỏ tới gần, sắc mặt sợ tới mức đỏ bừng, bộ dáng đáng thương.
Duật Tôn cũng không có ôm thằng bé lập tức đứng lên, mọi việc cũng phải có quá trình để thích ứng, hắn tắt đi chốt mở, đem Bân Bân ôm vào trong иgự¢ nhẹ vỗ, đợi thằng bé yên tĩnh chút ít sau, lúc này mới cầm chú vịt nhỏ đưa tới trước mặt Bân Bân. Thắng bé ban đầu sợ hãi không thôi, trốn tránh không chịu đối diện, Duật Tôn nhẫn nại, cầm tay Bân Bân, sờ lên cánh chú vịt," Bân Bân không sợ, con sờ thử xem, Bân Bân, không cho phép trốn tránh......"
Có người nói qua, đối với đứa trẻ tự kỉ, những người bạn đầu tiên của chúng chính là ba mẹ, nếu như ngay cả bọn họ đều buông tay, vậy thì thật sự một chút hi vọng cũng bị mất.
Mạch Sanh Tiêu cũng không biết, nếu như chỉ có một mình cô kiên trì, rốt cuộc cô có thể kiên trì đến đâu?
Sanh Tiêu ngồi xổm,hai chân đã cảm giác tê dại, lại trông thấy Duật Tôn còn đang nhẫn nại cùng Bân Bân nói chuyện, hắn đã từng thề, chỉ cần hắn có con, mặc kệ như thế nào, hắn cũng sẽ không từ bỏ đứa bé.
Duật Tôn trước giờ có không ít phụ nữ, ngoại trừ Mạch Sanh Tiêu, cũng chưa có nghe qua người phụ nữ nào mang thai con của hắn, trừ khi là hắn muốn.
Bân Bân ban đầu là nổi giận, nhưng lúc nãy ngược lại có thể lần mò sờ thử đầu chú vịt, Duật Tôn thấy bé đồng ý chơi, lúc này mới mở chốt mở ra.
Bân Bân khom lưng xuống xem, cũng không có sợ hãi như vừa rồi.
Duật Tôn tin tưởng vững chắc, trong mắt hắn, Bân Bân chỉ là so với đứa trẻ bình thường khác bướng bỉnh chút ít, thằng bé có khả năng không giống đứa trẻ khác chịu nghe lời như vậy , nhưng mà......
Duật Tôn nhìn qua khuôn mặt nhỏ nhắn của Bân Bân, hắn vươn tay lau đi vài giọt nước mắt trến khóe mắt con, Bân Bân hoàn toàn có quyền được hưởng thụ hạnh phúc.
Mạch Sanh Tiêu đi theo hắn đến quầy hàng tính tiền, đồ được đóng vào hai cái thùng to, may mà tại trung tâm thương mại có dịch vụ chuyển phát đến tận nhà, không cần mang theo chen chúc trong đám đông.
Sanh Tiêu bình thường rất ít đi ra ngoài, cũng không phải thích ngây ngốc ở một mình ngốc, từ sau khi tốt nghiệp, liên tiếp phát sinh biến cố đã khiến cô chịu không nổi, cô kết hôn quá sớm, lại yêu cũng quá sớm, Mạch Sanh Tiêu rảo bước đi tới, có chút hốt hoảng, cô lùi lại về sau, thấy mình đã đi theo Duật Tôn đứng ở trước quầy trang sức Tiffany .
Duật Tôn liếc mắt, nhìn trúng cái vòng tay ở tủ trưng bày, hắn kéo tay phải Mạch Sanh Tiêu, Sanh Tiêu vô thức đưa tay rụt lại.
" Duật thiếu, ngài thật sự là có mắt nhìn." Người bán hàng đối với khách hang vip từ trước đến nay có ấn tượng tốt đẹp chính là nhờ trí nhớ siêu phàm," Đây là sáng nay mới nhập về......"
Mạch Sanh Tiêu đem tay phải giấu ở trong túi áo," Em không cần thứ này."
" Anh cảm thấy, em đeo khẳng định rất đẹp cho mà xem."
Sanh Tiêu biết rõ Duật Tôn đang suy nghĩ gì," Vết sẹo ở trên tay của em không cần che lấp nữa, huống hồ,từ trước anh đã mua cho em, em đều không có đeo." Mạch Sanh Tiêu thấy hắn đứng ở đó bất động, liền kéo cánh tay của hắn kéo kéo," Đi thôi."
Duật Tôn chân khẽ bước nhưng ánh mắt vẫn chưa rời gian hàng.
Tầm mắt của hắn rơi vào một loạt nhẫn cưới trên mặt tủ, nhưng mà bị Mạch Sanh Tiêu kéo ra khỏi tiệm trang sức, lúc này mới hoàn hồn.
Hắn và Sanh Tiêu kết hôn có mua nhẫn, nhưng bây giờ nhẫn đó chẳng biết đã ở phương nào, người chính là như vậy, cái gì không quan tâm thì không bao giờ để trong đầu, nhưng cái gì mà để ý dù chỉ là một chút thì ngay cả cái lông ngỗng cũng đều mang ý nghĩa vô cùng sâu sắc
Cơm trưa ăn luôn trong trung tâm thương mại, cũng không có đi khách sạn, Mạch Sanh Tiêu ôm Bân Bân ngồi cạnh cửa sổ, nhìn ra ngoài người người tấp nập đi lên đi xuống. Trong lúc này không thể so sánh với đẳng cấp khách sạn, muốn gọi món cũng phải tự mình đi đến quầy, Duật Tôn sau khi chọn món xong đã quay trở lại chỗ ngồi , Mạch Sanh Tiêu vừa cho Bân Bân cho ăn sữa bột, Bân Bân đang nghịch cái khăn, Duật Tôn vươn tay bế thằng bé .
Nơi này không giống như những nhà hang sang trọng khác, không phân từng lô riêng biệt, rất nhiều người chen chúc trong đại sảnh, không có người hầu hạ dạ vâng. Nhưng Mạch Sanh Tiêu lại thấy loại không khí này mới thích thú, bọn họ cũng tham gia vào , thật giống như những người bình thường khác.
Món ăn rất nhanh được đưa đến đầy đủ, tràn đầy một bàn, đồ ăn nào cũng đều có, hơn nữa hương vị vô cùng ngon.
Duật Tôn ôm Bân Bân, không động đũa nhiều, Sanh Tiêu đưa chén súp tới trước mặt hắn, sợ Bân Bân ᴆụng phải, mạch Sanh Tiêu lại đem chén lấy ra chút ít," Anh ăn cơm đi."
" Em ăn trước đi, anh không đói bụng."
Mạch Sanh Tiêu ăn cũng không nhiều, cô để đũa xuống, đón lấy Bân Bân từ tay Duật Tôn
Bân Bân mải chơi một mình, chiếc khăn ở trong tay bị xé nát, Mạch Sanh Tiêu cúi xuống sát mặt , nhỏ giọng nói chuyện cùng Bân Bân.
Ăn xong cơm trưa, Sanh Tiêu đi dạo một chút, cô nghĩ ở trung tâm thương mại cần mua vài thứ, sau đó quay về nhà.
Đi theo Duật Tôn, đi vài bước, đã nhìn thấy một hình dáng quen thuộc trước mặt đi ra từ trong cửa hàng.
Mạch Sanh Tiêu dừng bước, thấy là Nghiêm Trạm Thanh.
Người đàn ông hiển nhiên cũng nhìn thấy cô, Sanh Tiêu nhìn về phía bên cạnh hắn, Nghiêm Trạm Thanh trong tay lôi kéo một người con gái, gặp người bên cạnh bước chân dừng lại, người con gái đi cùng cũng ngẩng đầu theo.
Mạch Sanh Tiêu cả kinh, là Cố Tiêu Tây.
Cố Tiêu Tây ngẩng đầu, đầu tiên trông thấy chính là vóc người cao lớn Duật Tôn. Cô vội vàng bỏ tay Nghiêm Trạm Thanh ra, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú cũng mau chóng rủ xuống, sắc mặt không thể che hết vẻ thất kinh.
Duật Tôn ôm Bân Bân đứng ở trong đám người, hắn ngược lại có vẻ trấn tĩnh tự nhiên, thần sắc cũng không có khác thường.
Nghiêm Trạm Thanh ánh mắt băn khoăn nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn trằng nõn của Bân Bân, hắn không khỏi cảm khái, hắn và mạch Sanh Tiêu chia tay từ ngày đó, đến hôm nay, lại như người xa lạ.
" Sanh Tiêu."
Mạch Sanh Tiêu nhìn về phía nghiêm Trạm Thanh bên cạnh Cố Tiêu Tây, cô hé môi cười nhẹ nhàng," Thật là trùng hợp."
Người Cố Tiêu Tây không muốn gặp nhất, lại chính là Duật Tôn.
Nếu không nhìn thấy hắn, cô có thể giả bộ như những chuyện kia chưa từng xảy ra, Cố Tiêu Tây khẩn trương nắm góc áo, trên chóp mũi lấm tấm mồ hôi. Nghiêm Trạm Thanh đem bàn tay nhỏ bé của cô nắm vào trong lòng bàn tay," Chúng ta đi thôi."
Cố Tiêu Tây từ đầu đến cuối đều cúi đầu, Sanh Tiêu tránh sang một bên, từ sau sự kiện có liên quan đến Tô Ngải Nhã , cô vốn muốn cùng Cố Tiêu Tây nói tiếng cám ơn, nhưng thấy cô ấy một mực e sợ muốn tránh né, mạch Sanh Tiêu cũng không nhẫn tâm giữ cô ấy lại.
Nghiêm Trạm Thanh mang theo Cố Tiêu Tây nhanh rời đi, Sanh Tiêu quay đầu nhìn lại, không khỏi dừng bước.
Duật Tôn có đôi khi làm việc thủ đoạn, có thể nói cực đoan, Mạch Sanh Tiêu quay lại thân đi, suy nghĩ xuất thần.
" Làm sao vậy?"
Sanh Tiêu ngẩng đầu, gặp Bân Bân dựa vào vai Duật Tôn , lúc này đang ngủ say," Kỳ thật, Cố Tiêu Tây nếu quả thật có thể cùng với anh ấy thì thật sẽ rất tốt."
Duật Tôn khóe miệng nhếch lên, ánh mắt khinh thường," Sanh Tiêu, em nghĩ thực đơn giản."
" Chẳng lẽ không đúng sao? Anh xem, bọn họ như thế chẳng phải sẽ rất tốt \\."
" Nghiêm gia đến em cũng không thể chấp nhận, huống chi là mọi người đều biết Cố Tiêu Tây đã làm những trò bẩn gì?" Người đàn ông tâm địa tà ác, lời nói ác độc không chừa một ai, Mạch Sanh Tiêu quay đầu lại, thấy bóng dáng hai người đã biến mất trong biển người," Cô ấy rơi vào hoàn cảnh này, còn không phải là anh ban tặng?"
" Sanh Tiêu......"
Mạch Sanh Tiêu cầm chìa khóa mở tủ đồ, Duật Tôn nói cũng không phải là không đúng, dựa vào địa vị cũng như tính tình của Nghiêm lão gia , bọn họ tuyệt đối không cho phép Nghiêm Trạm Thanh dính vào cô ấy.
Sanh Tiêu ngồi ở ghế phụ, cẩn thận đem Bân Bân ôm trong иgự¢, Mạch Sanh Tiêu dựa vào thành ghế, bóng chiều tà chiếu xuống, cô lười biếng nhắm hai mắt, muốn ngủ một giấc.
Sáng sớm hôm sau, Sanh Tiêu nhận được điện thoại của Thư Điềm, Mạch Sanh Tiêu thay quần áo, trước khi ra cửa thì lấy trong ngăn kéo tờ chi phiếu .
Đào Thần cùng Thư Điềm ngồi ở quán cà phê , anh hiển nhiên không nghĩ tới sẽ ở nơi này gặp phải Sanh Tiêu.
Mạch Sanh Tiêu đi rất gấp, thở hồng hộc, cô kéo ra cái ghế ngồi đối diện Thư Điềm," Đào Thần, anh đừng trách Thư Điềm, là em chính mình muốn tới."
Thư Điềm lấy tay khuỷu tay ᴆụng Sanh Tiêu," Đào Thần nói qua hết tháng giêng ngày mười lăm muốn đi."
Mạch Sanh Tiêu cầm chén Cappuccino," Anh vẫn còn muốn đi vùng núi làm thầy giáo?"
Thư Điềm không có quấy rầy bọn họ, kéo ghế đứng dậy, vỗ vai Mạch Sanh Tiêu, ý bảo ra ngoài đợi cô.
" Sanh Tiêu, thực sự anh đã nghĩ kĩ chuyện này, trong núi tuy kham khổ, nhưng sống được rất tự tại."
Mạch Sanh Tiêu nắm chặt tách cà phê trong tay, xem ra Đào Thần đối với cô thật mâu thuẫn, trong nội tâm anh ấy, chỉ cần cách Sanh Tiêu càng xa,Mạch Sanh Tiêu có thể tiến gần đến hạnh phúc hơn.
"...... Anh chừng nào thì trở về?"
" Xem đã," Đào Thần nhìn về phía ngoài cửa sổ, thần sắc tự nhiên, cũng không có lộ ra vẻ ly biệt mà có chút đa sầu đa cảm,"Bệnh của mẹ anh đã không còn đáng ngại, ở nhà tĩnh dưỡng là được, anh sẽ yên ổn ở luôn đấy, khả năng sẽ đón ba mẹ đến đó sau đấy."
Như vậy nói cách khác, không ý định trở về?
Mạch Sanh Tiêu trong mắt nhịn không được một hồi chua xót, ௱ôЛƓ lung nhìn qua không rõ người đàn ông trước mặt này, cô học đào thần như vậy, đem con mắt đừng mở.
Cô nhớ tới thị trấn lâm thủy, nhớ tới người đã cho cô mái nhà nhỏ ấm áp .
Mạch Sanh Tiêu trong nội tâm bi thương không kịp lan tràn, cô ánh mắt đảo qua đặt điện thoại lên bàn , trên mặt có để ảnh của Bân Bân , Sanh Tiêu cố nén nước mắt, miễn cưỡng cười vui," Lần sau trở về , nhất định phải tìm em cùng Thư Điềm, không thể giống như…như bây giờ nữa, lén la lén lút."
Đào thần chóp mũi cũng có chút cay cay, hắn gật đầu nói," Nhất định sẽ."
Mạch Sanh Tiêu do dự mà muốn hay không lấy ra thứ mà cô cất trong túi, lần này là cô dùng tiền của mình, nhưng cô cũng hiểu rõ con người Đào Thần, anh chắc hẳn sẽ từ chối.
" Anh đang dạy ở trường nào?"
" Trung học Chấn Anh."
Mạch Sanh Tiêu nhớ thật kĩ.
" Sanh Tiêu," Đào thần ánh mắt dời đến cổ tay cô ," em như bây giờ, thật là đẹp."
Mạch Sanh Tiêu đưa tay lên mặt của mình," Có vậy sao?"
Cô nhớ rõ, Duật Tôn cũng nói như vậy qua.
" Anh thích dáng vẻ tràn đầy tự tin của em, lần đầu tiên thấy em ở hoa viên trường, anh đã luôn tin tưởng em không giống những người con gái khác ." Rất khó được như vậy, mạch Sanh Tiêu hiện tại mất đi khả năng chơi đàn, nhưng vẫn có thể giữ được phong thái, vê kiều diễm vốn có như trước.
Người khác khả năng không biết, nhưng Sanh Tiêu tinh tường, cô tích cực lạc quan, đều là muốn cho Bân Bân một sự khởi đầu tốt đẹp," Đào thần, anh cũng có thể, em hi vọng anh có thể hạnh phúc."
Hai chữ này, nghe thì đơn giản, nhưng có ít người đến cuối cùng cả đời khả năng cũng khó nắm bắt được.
Mạch Sanh Tiêu đã không cho đào thần một chút hứa hẹn nào, chỉ có chúc phúc.
Đào Thần bưng lên cái đĩa bánh ngọt đĩa nhỏ đưa tới Sanh Tiêu trong tay," Đây là thứ em thích ăn."
Mỗi một thói quen, mỗi sở thích của cô, Đào Thần đều có thể nhớ rõ hết sức tinh tường, Mạch Sanh Tiêu nhìn qua đĩa bánh ngọt," Đào thần, thực xin lỗi."
Cô cuống họng ngăn không khỏi sự nghẹn ngào.
Đào thần lắc đầu, cười mở miệng nói," Sanh Tiêu, em không yêu anh, cho nên, đừng nói lời xin lỗi này."
Mạch Sanh Tiêu khoé mắt tuôn ra hai hàng nước mắt nóng hổi.
" Sanh Tiêu, từ khi bắt đầu đến bây giờ, anh đều thấy rõ, em không có yêu anh, em càng không có lừa gạt gì anh, là anh cứ lần nữa kiên trì, nói chúng ta có thể hạnh phúc, em nghĩ rằng anh và em chúng ta sẽ có hi vọng, kỳ thật, lại một lần nữa đem em đẩy mạnh trong tuyệt vọng là anh."
" Không, Đào Thần, không phải như thế......"
" Sanh Tiêu, em hãy nghe anh nói," Đào thần cắt lời mạch Sanh Tiêu ," Nếu như không phải anh kiên trì, lựa chọn về sau của em có thể dễ dàng hơn nhiều, anh nói em hiện tại mới là tốt nhất , bởi vì em ở hai đầu lông mày có loại ôn hòa, là anh đời này đều không thể mang đến cho em."
Sanh Tiêu chớ có lên tiếng, hắn theo như lời ôn hòa, Mạch Sanh Tiêu ngay cả mình đều không có phát giác được.
" Cho nên, không cần phải nói xin lỗi," Đào thần cầm lấy cà phê trong tay," Anh cũng sẽ qua thôi, tương lai của anh cũng như em, sẽ có một nửa của chính mình, rồi sinh ra và yêu thương con cái. Sanh Tiêu, chúng ta cụng ly, để xem tương lai ai sẽ tốt hơn.
Mạch Sanh Tiêu trong nội tâm lẫn lộn cảm xúc, mọi cảm giác đều có. Cô bưng lên chén cà phê, cùng Đào Thần khẽ chạm.
" Sanh Tiêu, anh còn muốn trở về thu dọn đồ đạc, lần gặp lại về sau, anh muốn trông thấy em cười nhiều hơn, vui vẻ hơn so với hôm nay." Đào Thần nói xong,rồi đứng lên.
Mạch Sanh Tiêu nâng cằm lên, cô mắt thấy Đào Thần kéo ghế ra, đi qua người cô.
Sanh Tiêu trong cổ thấy nghẹn ngào, cảm thấy khó chịu quá mức.
Cô không thể giữ anh lại, cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn anh rời đi, Mạch Sanh Tiêu phảng phất nhìn lại quá khứ của cô, Đào Thần đẩy cửa ra, cũng không quay đầu lại rời đi.
Có lẽ, anh đời này yêu nhất chỉ có thể là Mạch Sanh Tiêu, mặc dù như vậy, Đào Thần cũng sẽ không để Sanh Tiêu biết rõ.
Anh muốn tiếp tục cuộc sống của mình, đã không có tình yêu, anh còn có tình thân, còn có lý tưởng.
Sanh Tiêu giơ tay lên lau đi nước mắt, quay người lại, đã không thấy bóng dáng Đào Thần.
Thư Điềm trở lại quán cà phê, ngồi đối diện Mạch Sanh Tiêu.
Sanh Tiêu cầm lấy thìa, không kêu một tiếng nâng bánh ngọt lên trước mặt rồi ăn.
Ăn một mạch xong, cô lúc này mới ngẩng đầu," Thư Điềm, đi mua vài thứ cùng mình."
" Cậu muốn mua cái gì?"
Mạch Sanh Tiêu mặt giản ra," Đàn dương cầm."
Cô nghĩ gửi một cây đàn dương cầm đến trường trung học Chấn Anh ,nói như vậy, cô phảng phất mỗi ngày đều có thể nghe được tiếng đàn của Đào Thần.
Mùa đông trôi qua vô cùng chậm, mùa xuân, lại đến quá nhanh.
Đảo mắt đã là cuối tháng tư.
Bân Bân tròn 8 tháng.
Mạch Sanh Tiêu thích trải một cái thảm trong hoa viên, sau đó ôm Bân Bân ra bên ngoài chơi. Hải Bối thường xuyên tìm cơ hội trêu chọc Bân Bân, tiểu tử kia vẫn là như vậy, hắn chỉ thích tự mình chơi, cũng không muốn người khác tiến đến chơi cùng.
Bân Bân đã mọc hai cái răng dài, lúc ăn cơm rất lợi hại. Sanh Tiêu vui mừng, vỗ hai tay theo dụ Bân Bân mở miệng," Bân Bân, gọi mẹ mẹ, mẹ mẹ-- mẹ mẹ--"
Cô mỗi ngày không sợ người khác làm phiền, thấy thằng bé không chịu, lại phủi tay," Bân Bân, cha-- cha--"
Đương nhiên, chưa bao giờ thành công.
Mạch Sanh Tiêu cũng không nổi giận, Bân Bân mới8 tháng, cô tin tưởng, cô mỗi ngày đều nói như vậy, sớm muộn có một ngày có thể nghe được Bân Bân chính miệng gọi mẹ.
Trên đời này, ánh sáng chân lý chiếu khắp mọi nơi, thì chắc chắn cũng sẽ có bóng ma mờ ảo tùy ý lộng hành
Nơi này là nơi nằm sâu trong lòng đất, ánh mặt trời dù kéo dài cho đến mấy cũng không tới nơi, hơi thở của người dường như chẳng có vị
Người con gái đẩy cửa chính ra, cô cũng không có đi vào, mà là đứng ở cửa ra vào, quan sát hết thảy bên dưới.
Bên trong giam giữ không ít đứa trẻ, không gian lớn như vậy bị nguyên một đám Ⱡồ₦g sắt phân cách, người con gái xoã tung mái tóc xoăn sau lưng, theo trí nhớ của cô khi còn bé, lúc này nước biển cũng không phải là màu lam.
Trên tầng cao nhất, lúc nào cũng treo một đầu lâu người, nhìn thấy mà giật mình.
Đứa trè nào bị giam giữ ở Ⱡồ₦g sắt này, muốn ra ngoài, chỉ có một chữ LIỀU MẠNG!
Sau lưng, truyền đến một hồi tiếng khócthê lương, cô biết rõ, Lôi Lạclại đang dẫn người đi tới.
" Alice."
Người con gái xoay người, trông thấy Lôi Lạc trong tay giữ đứa trẻ độ 4,5 tuổi, Alice lưng tựa vách tường," Lại là đứa trẻ nhà ai xui xẻo vậy? "
" Cô đoán thử xem?"
Alice chợt rùng mình, xem ra, lại là thân phận quý công tử hiển hách.
Lôi Lạc tóm cổ áo đứa trẻ, đẩy cửa đi vào," Có thể hay không còn sống đi ra, còn xem bản thân mi có đủ hay không nhẫn tâm, nguyện ý để người khác đạp xuống để kê chân, hay là tình nguyện giẫm phải thi thể người khác leo ra, không cần ta dạy cho mi."
Người đàn ông vung tay một cái ném đứa trẻ đẩy vào Ⱡồ₦g sắt.
Trong lúc này cách để sinh tồn, không cần dạy có thể hiểu được chỉ có trải qua chém Gi*t.
Alice ánh mắt xuất thần nhìn chằm chằm vào những kia, Lôi Lạcliếc mắt, vươn tay đem cửa sắt đóng lại," Dạ thần cho gọi cô."
Alice nghe thấy hai chữ, lông mày không khỏi nhíu chặt,khuôn mặt xinh đẹp cũng lập tức lâm vào vẻ lo lắng .
Dạ Thần......
Nhưng hắn không phải thần, hắn là ma quỷ ẩn giấu ở trong đêm tối, ăn tươi nuốt sống.
Alice giẫm giày cao gót,cước bộ cô tịch nhưng có lực rời đi.
Càng tiếp đến gần căn phòng, cô lại càng bước chậm lại. Alice tay phải cầm tay nắm cửa, vừa muốn vặn mở, lại nhớ tới người người đàn ông này luôn quy củ giờ đến, giờ đi, cô giơ tay lên, gõ cửa.
" Vào đi." Truyền vào trong tai, là một hồi âm thanh lạnh như băng
Alice vặn mở cửa, đi vào.
Bên trong, một chiếc đèn thủy tinh lớn rủ xuống trên trần nhà, bởi vì người này không thấy được ánh mặt trời, nên trong phòng mỗi vật bài trí đều giống như đắm chìm một loại cảm giác thần bí. Alice nhẹ bước đi qua, cô ngày thường tại đây quyền hành cỡ che nghiêng bầu trời, cô cũng không dám tự dẫn xác đến trước người đàn ông này.
" Ngài tìm tôi?" Cô đứng lại sau lưng người đàn ông, hắn nằm ở ghế sa lon bằng da thật,ở góc độ như vậy nhìn lại, Alice chỉ có thể nhìn thấy người đàn ông gối lên trên ghế dựa sâu tóc màu nâu .
" Alice......"
Cô cả kinh, chỉ nghe thấy người đàn ông bàn tay vỗ nhẹ xuống mép bàn, ngay sau đó, xoay tròn ghế quay lại, người đàn ông hai chân xếp bằnggọi Alice đến trước mặt.
" Ngẩng đầu nhìn ta."
Alice biết rõ người đàn ông này không thích bị người khác chăm chú nhìn, cô vô cùng đúng mực nhẹ nâng cái cằm, đem ánh mắt đặt xuống trên mặt người đàn ông.
Tướng mạo của hắn, có đôi khi làm cho thân là người phụ nữ như Alice đều ao ước.
Người đàn ông đứng thẳng người lên, thân hình cao lớn che khuất ngọn đèn trên đỉnh đầu Alice, con ngươi hắn đen nhánh thâm thúy nhìn về phía xa xa, Alice không khỏi khẽ thở ra, loại này cảm giác buồn bực này, lại có thể ép tới cô không thở nổi.
" Alice, ta cho mi xem thứ này."
Người đàn ông nói xong, cầm lấy trên bàn điều khiển từ xa.
Trong màn hình TV, xuất hiện hình ảnh một nhà ba người, là Duật Tôn mang theo Mạch Sanh Tiêu cùng Bân Bân.