Chìm Trong Cuộc Yêu - Chương 134

Tác giả: Thánh Yêu

Cổ tay Mạch Sanh Tiêu bị nắm đến phát đau, bây giờ nhìn kĩ, còn có dấu tay hằn lại, Sanh Tiêu xoa Ϧóþ cổ tay, bị câu nói cuối cùng của hắn làm cho mơ màng.
Duật Tôn vẫn như cũ, khuôn mặt tuấn tú đắm chìm trong vẻ mờ mịt, như thể trời sắp sập xuống.
"Chuyện của em và bọn họ, không cần anh quan tâm." Mạch Sanh Tiêu ném ra một câu.
Người đàn ông nghe thấy thế, ánh mắt càng trở nên âm trầm, "Nếu anh mặc kệ, em có thể giải quyết được à? Lần này thì bị người ta làm vỡ đầu, lần sau, không khéo còn bị hủy dung mà khóc lóc chạy về."
"Nếu thực sự có ngày đó, cùng lắm em sẽ không quay lại."
"Bỏ lại chồng con, phải không?"
Trán Mạch Sanh Tiêu bỗng thấy đau, Duật Tôn thấy cô nhíu mày, lúc này mới kiềm chế cảm xúc, "Bọn họ đối xử với em như vậy, không phải còn có Đào Thần ở đấy sao? Anh ta không liều ૮ɦếƭ che chở cho em a? Điều này anh ta hẳn phải giỏi nhất chứ."
Tay trái của Sanh Tiêu giữ lấy trán, nhìn thoáng qua Duật Tôn, "Miệng anh thật độc."
Mạch Sanh Tiêu đi vào phòng khách, may là Bân Bân không ở dưới lầu, nếu không nhìn thấy cô như thế này, nhất định là sẽ hoảng sợ. Chị Trần và dì Hà nhìn thấy cô, đứng dậy đón. Sanh Tiêu đi nhanh lên lầu, chị Trần cũng biết điều, cái không nên hỏi cũng không hỏi, nhìn Duật Tôn đi theo phía sau, chỉ chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
Mạch Sanh Tiêu ở trong phòng tắm đứng trước gương, miếng gạc bị Duật Tôn dựt ra cũng không còn chắc, vô tình chạm phải là sẽ rơi ra.
Cô nhìn lên, đã thấy Duật Tôn tựa người đứng trước cửa phòng tắm.
"Anh không cần nhìn chằm chằm như vậy, cô chỉ là nhất thời tức giận, nếu không cũng sẽ không nặng tay với em như vậy." mẹ Đào thét khản cả giọng, là vì sợ Đào Thần sẽ lại chìm đắm vào, rước lấy phiền toái không cần thiết.
Người đàn ông hừ lạnh, "Sanh Tiêu, sao đối với anh em không khoan dung như vậy?"
Mạch Sanh Tiêu chỉnh nước nóng, ngâm hai tay vào, cô cúi đầu, đổ thuốc khử trùng ra cẩn thận lau, trong mũi tràn ngập mùi tanh của máu, không xua hết được. Giống như những thương tổn mà Duật Tôn từng mang lại cho cô, "Hôm nay em bị đánh, là xứng đáng, vì em nợ bọn họ. Duật Tôn, cho đến tận bây giờ em cũng không thấy em nợ anh bất cứ thứ gì."
Người hắn cứng lại, Mạch Sanh Tiêu lau khô hai tay, chuẩn bị đi ra ngoài.
Duật Tôn đứng thẳng dậy, chắn trước mặt cô, "Sanh Tiêu, em đã nói rằng phải bù đắp lại, anh giúp em."
"Anh?" Sanh Tiêu nhướn mày, "Anh muốn làm gì?"
Trong lòng cô đề phòng, dáng vẻ cảnh giác.
"Không phải em luôn nghĩ rằng anh nợ bọn họ sao?" Duật Tôn xoay người đi vào phòng ngủ, trong lòng Mạch Sanh Tiêu lo lắng, cô đi sát bên cạnh, "Anh đừng có làm loạn, nhà họ Đào bây giờ đã như vậy..."
Duật Tôn đi tới trước quầy rượu, bên trong bày đầy những loại rượu vang cực phẩm, thơm nức, hắn cầm lấy cái ly, "Em uống không?"
Mạch Sanh Tiêu kéo kéo tay hắn, "Em nói với anh, anh có nghe không hả?"
"Yên tâm đi, anh sẽ không làm gì họ cả."
Sanh Tiêu nghiêm túc nheo mắt lại, dù sao cô vẫn còn trẻ, trong lòng nghĩ gì đều biểu hiện hết trên mặt, Duật Tôn cúi xuống nhìn, biết cô không tin, hắn thoải mái nhìn thẳng vào khuôn mặt trắng nõn như ngọc của Mạch Sanh Tiêu, cũng không giải thích, hành động có thể chứng minh lời nói của hắn là thật hay giả.
Nhưng những gì mà Duật Tôn nói, quả thực nhanh chóng trở thành hành động.
Bệnh viện.
Căn phòng lộn xộn đã được Bàng Hiểu Bình thu dọn lại, Đào Thần cúi đầu ngồi ở mép giường.
"Cô, cô uống thuốc đi." Bàng Hiểu Bình đổ thuốc ra, sau đó đưa cho mẹ Đào, tuy bà tức giận, nhưng cũng không thể làm Bàng Hiểu Bình mắt mặt, mẹ Đào uống ngụm nước quá vội, suýt chút nữa thì sặc.
"Khụ khụ, khụ khụ khụ --"
"Cô, cô uống từ từ một chút --"
"Mẹ, không sao chứ."
Mẹ Đào tránh bàn tay của Đào Thần, Đào Thần đứng im bên giường, "Mẹ, mẹ đừng như vậy, Sanh Tiêu chỉ là đến thăm mẹ, không hề có ý gì khác."
"Con nói ít thôi, ánh mắt của con có thể gạt được người khác nhưng đừng hòng gạt mẹ, con đau lòng như vậy làm gì?"
Đào Thần không nói lời nào, ngồi xuống ghế.
Vẻ mặt Bàng Hiểu Bình không nén nổi mất mát, bàn tay vỗ nhẹ sau lưng mẹ Đào.
Đang nói, liền thấy cửa phòng bệnh bị mở ra, hai người đàn ông ngang nhiên đi vào. Người đàn ông đi trước tiến về phía giường bệnh, sau khi nhìn thấy tên ở trên giường bệnh, liền gật đầu với người đàn ông phía sau, "Đúng là phòng này."
"Anh là Đào Thần phải không?"
Mấy người nhìn nhau, Đào Thần đứng dậy, "Các anh là ai?"
Người đàn ông phía sau xách một chiếc vali da đi đến chỗ chiếc giường trống, \'cạch\' mở ra, người đang che mất chiếc vali liền tránh sáng, cả ba người ở trong phòng bệnh đều trợn mắt há mồm. Bên trong tất cả đều là tiền.
"Trong này là hai trăm vạn, chờ đến khi mấy người xuất viện, Duật thiếu sẽ cho người mang ngân phiếu đến."
Nói cách khác, chỗ tiền này là để mẹ Đào chữa bệnh.
Sắc mặt Đào Thần xanh mét, hai tay buông bên người nắm chặt lại, "Là Duật Tôn bảo các anh tới?"
Người đàn ông gập vali lại, "Chỗ tiền này, cho dù dùng để mua một bàn tay của anh thôi cũng thừa."
Môi Đào Thần run rẩy, mu bàn tay nổi gân xanh, "Mang về đi, cầm tiền của các người cút đi cho tôi!" Anh bước nhanh tới, hai tay nhấc vali lên, mẹ Đào thấy vậy, xốc chăn đứng dậy, ôm lấy con trai đang bị kích động, "Thần Thần, con nghe mẹ nói..."
"Cút cho tôi!"
"Đào Thần!" Bàng Hiểu Bình dưới tình thế cấp bách vội giữ lấy tay Đào Thần, hai người kia thấy vậy, nhìn nhau rồi rời khỏi phòng bệnh.
"Đứng lại, cầm tiền về!" Đào Thần cầm vali muốn đuổi theo, nhưng bị mẹ Đào giữ lại, "Thần Thần, con nghe mẹ nói..."
"Mẹ?" Đào Thần khó tin, "Chẳng lẽ mẹ muốn con cầm số tiền này?"
Mẹ Đào mặt đầy nước mắt, run run cầm lấy tay con trai, "Mẹ biết trong lòng con nghĩ gì, nhưng mà Thần Thần, con có nghĩ đến sau này không? Con vì người phụ nữ kia, tiền đồ bị hủy hoại, chẳng lẽ con còn muốn cắn răng chịu đựng hay sao? Hơn nữa, con nhận số tiền này, mới có thể dứt khoát không còn gì với Mạch Sanh Tiêu!" Người mẹ Đào không khỏe, nói xong lời này, mệt thở không ra hơi.
Đào Thần khom lưng, vẻ mặt phức tạp, anh nhìn bàn tay mình, "Mẹ, nếu con thật sự lấy số tiền này, cả đời con sẽ khố thấy yên lòng, chẳng lẽ mẹ muốn con sống trong nhục nhã sao?"
Mẹ Đào nghe vậy, vẻ mặt cứng ngắc, tay cũng từ từ buông ra.
Bàng Hiểu Bình đỡ bà quay về giường, Đào Thần quay lưng về phía hai người, một lúc sau, mới nói câu xin lỗi.
"Quên đi." mẹ Đào giơ tay lên day trán, "Mẹ hiểu, bắt con phải nhận số tiền này so với Gi*t con còn đau khổ hơn, Thần Thần, con cũng thấy rõ được con người của Mạch Sanh Tiêu rồi phải không? Rốt cuộc không hiểu nổi cô ta là người như thế nào nữa."
"Mẹ, con tin chuyện này không liên quan gì đến Sanh Tiêu."
Mẹ Đào lắc đầu, "Đây không phải rõ ràng là miếng thịt trên thớt sao? Cô ta mới từ viện về, liền đưa tiền đến đây, cũng chỉ có con mới tin nó."
Đào Thần không nói gì, xách vali ra khỏi phòng bệnh.
Mạch Sanh Tiêu ngồi ở sofa ngoài ban công, tay áo sắn lên, bên ngoài là một chiếc áo len dày, tóc mái buông tùy ý, xõa xuống, cô mặc rất giản dị, nhưng động tác lại tràn đầy nhiệt huyết.
Cô tính toán, nếu dự án này hoàn thành, nếu đầu thầu thành công, cô sẽ có mấy vạn, hợp đồng nhỏ, hoa hồng cũng sẽ không cao.
Mẹ Đào phẫu thuật cần đến tiền, may chỉ là cắt bỏ dạ dày, Mách Sanh Tiêu không muốn dùng tiền của Duật Tôn, cũng không vay Thư Điềm, cô muốn dùng tiền của chính mình coi như một phần thành ý.
Sanh Tiêu Ϧóþ vai, nghe thấy tiếng bước chân, khi ngẩng đầu lên Duật Tôn đã đến bên cạnh.
"Tính toán xong chưa?"
Mạch Sanh Tiêu buông tay ra, khoanh chân ngồi trên sofa, Duật Tôn kề sát lại, gần như là chân chạm chân, tay cũng sắp chạm tới иgự¢ cô, Sanh Tiêu muốn tránh đi.
"Chuyện nhà Đào Thần để anh giải quyết, em không cần lo."
Bàn tay đang muốn cử động của Sanh Tiêu liền dừng lại, "Anh giải quyết?"
Duật Tôn chớp đôi mắt đen thăm thẳm, Sanh Tiêu cách hắn rất gần, có thể nhìn thấy hàng lông mi dày, khuôn mặt của người đàn ông rõ ràng kề sát lại, khuôn mặt càng mê người, "Ừ."
Nhưng Mạch Sanh Tiêu chưa bị chìm đắm vào, giọng cô bình tĩnh, "Anh giải quyết thế nào?"
"Đương nhiên bọn họ cần thứ gì nhất, anh sẽ cho bọn họ thứ đó."
Sanh Tiêu nhíu mày nghĩ, Duật Tôn thấy cô không nói lời nào, lúc này mới nói thẳng, "Anh cho người mang đến đó hai trăm vạn, còn nữa, cuộc sống sau này của bọn họ, anh hứa sẽ để họ sống thật tốt.."
"Anh..." Mạch Sanh Tiêu suýt chút nữa kêu lên sợ hãi, cô thả hai chân xuống, kích động đứng dậy, "Anh cho bọn họ tiền?"
"Không được sao?"
Sanh Tiêu vừa bật dậy, tóc hơi tản ra, vào mắt người đàn ông, trông rât lười nhác. Cánh tay nhỏ bé của cô chống bên hông, hai tay nắm chặt, "Duật Tôn, chẳng lẽ anh không biết? Thứ mà Đào Thần không muốn nhận nhất chính là tiền của anh, anh công khai cho người đến bệnh viện như thế, khác gì làm nhục anh ấy?"
"Sanh Tiêu, có phải mấy người học nghệ thuật như con đều có khí chất như thế? Thở một cái là ૮ɦếƭ người được à? Thứ bây giờ nhà anh ta cần nhất chính là tiền, anh có thể cho anh ta, dựa vào đâu mà không cần?" Duật Tôn luôn thực tế, thiếu gì cho nấy, Mạch Sanh Tiêu ngốc nghếch đến tận của cho họ đán, trong mắt hắn, dùng sự tổn thương của bản thân để bù lại mới là điều ngu xuẩn nhất.
Sanh Tiêu tức đến nỗi không nói nổi lời nào.
Ngón tay thon dài của Duật Tôn đưa lên, cởi hai khuy áo ra, tay phải chống lấy đầu, "Em không thấy, anh cho họ một khoản tiền, chính là giúp anh ta sao?"
Mạch Sanh Tiêu cười lạnh, "Em dám chắc, Đào Thần sẽ không nhận tiền của anh."
"Nếu anh ta nhận thì sao?"
"Em hiểu anh ấy."
Đôi mắt sâu thẳm của Duật Tôn vừa mới trở nên nhu hòa, bây giờ lại càng sắc bén, người đàn ông này khi trở mặt không cần thời gian, trên môi hắn là ý cười khiến người khác run sợ, "Hay là, chúng ta cược một ván?"
Sanh Tiêu nhấc chân lên, muốn tránh khỏi hai chân vững chãi trước mặt, Duật Tôn ngồi dậy, tay phải cầm lấy cổ tay Mạch Sanh Tiêu, "Không phải em rất hiểu anh ta sao? Sợ cái gì."
"Cược gì?"
Người đàn ông không lập tức mở miệng, hắn chỉ vuốt ve cổ tay mịn màng của Sanh Tiêu, động tác táo bạo và đầy khiêu khích, hắn vừa nhìn lên, đôi mắt dài hẹp nhìn thẳng vào Sanh Tiêu, "Như vậy đi, đổi lấy một đêm, thế nào?"
Mạch Sanh Tiêu nheo mắt.
"Anh thua, tùy ý em, em thua..." hắn thấy vẻ mặt Sanh Tiêu rât nhanh tối lại, Duật Tôn ở bên cạnh khiêu khích, "Không phải em rất tự tin sao? Vậy cược xem."
Lúc này là sáu giờ chiều, ánh mặt trời chiếu vào, chiếu lên mái tóc đen óng của Sanh Tiêu, nhìn vô cùng mê người.
Mạch Sanh Tiêu dùng sức gạt tay hắn ra, "Nhàm chán."
Cô muốn rời khỏi, thắt lưng lại bị hắn kéo trở lại.
Mạch Sanh Tiêu ngã ngồi xuống đùi Duật Tôn, dáng vẻ chật vật, Duật Tôn giật chun buộc tóc của Sanh Tiêu ra, tóc nhanh chóng xõa xuống, Mạch Sanh Tiêu quay sang, liền thấy mắt Duật Tôn giống như thú dữ vậy.
Hắn vốn là một người tinh lực tràn đầy, nhưng đêm đêm cùng Sanh Tiêu nằm trên một chiếc giường, ngẫu nhiên chạm vào cô, muốn gần gũi còn không được, cả người căng cứng khó chịu. Tự Duật Tôn cũng thấy phục vì tính nhẫn nại của mình, nhưng bây giờ hắn muốn, sợ là không nhịn được.
Hắn ôm eo Sanh Tiêu, chưa cần dùng bao nhiêu sức đã đem cô ấn xuống sofa, hai chân Duật Tôn chống xuống hai bên người Sanh Tiêu, Mạch Sanh Tiêu muốn đứng dậy, bả vai lại bị hắn đè lại, hắn muốn làm gì, đến kẻ ngốc cũng biết.
Duật Tôn hôn môi cô, cô cắn chặt răng, môi bị hắn ép đến phát đau.
Người đàn ông không, bàn tay ở cần cổ cô khiêu khích, theo từng cái vuốt ve, cảnh xuân ở ngoài ban công rộng mở vô hạn. Duật Tôn cắn môi cô, Mạch Sanh Tiêu bất dắc dĩ hé miệng. Cô muốn buộc hắn ra ngoài, nhưng kĩ thuật hôn của Duật Tôn rất thành thạo, Mạch Sanh Tiêu ưm thành tiếng, đầu cũng bị giữ không thể tránh được, thật sự không cso cách nào khác, định cắn, nào ngờ hắn phản ứng quá nhanh, Sanh Tiêu lại cắn phải lưỡi mình.
Cô đau đớn kêu lên, tiếng thở dốc của Duật Tôn phả bên gáy, tiếng nói mê hoặc đầy ma mị của người đàn ông truyền tới, "Sanh Tiêu, anh muốn em."
Mạch Sanh Tiêu cả người run rẩy, hai tay che trước иgự¢, cuộn người lại. Duật Tôn cảm thấy có gì đó không đúng, "Sao vậy?"
Sanh Tiêu mở mắt ra nhìn hắn, Duật Tôn có thể nhìn thấy ý tứ bên trong đôi mắt ấy, Mạch Sanh Tiêu không thể nào tiếp nhận hắn, cho dù chỉ là sai lầm, nhưng hắn đã phạm vào.
Môi của cô bị hôn, mềm mại mà hồng hào như cánh hoa, ngón tay cái của Duật Tôn khẽ vuốt, hắn cúi người, lại cảm nhận rõ ràng hai tay Sanh Tiêu đặt trước иgự¢ hắn càng dùng sức.
Duật Tôn giữ tay cô, đầu ngón tay sượt qua dây đồng hồ, Mạch Sanh Tiêu muốn rút tay lại.
"Anh chỉ muốn nhìn vết thương của em." Giọng nói của Duật Tôn ôn hòa, mang theo lưu luyến hiếm thấy, hắn giữ chặt cổ tay Sanh Tiêu, tháo dây đồng hồ trên cổ tay ra. Khi cổ tay lộ ra, hai vết sẹo dự tợn hiện ra trước mắt.
Lòng Duật Tôn căng thẳng, vết sẹo bởi vì lâu không tiếp xúc với ánh mặt trời, da ở đó càng trắng, non nớt như da em bé.
Duật Tôn đưa tay cô lên sát môi, môi hơi hé, hôn lên vết sẹo của cô.
"Không..."
Người đàn ông lại mở miệng ra, Mạch Sanh Tiêu cảm giác vết thương giống như một lần nữa bị xé rách, cho dù nó đã sớm khép lại, nhưng Sach Tiêu luôn muốn che nó đi, không muốn để lộ ra trước mặt người khác.
Duật Tôn liên tục hôn lên vết sẹo trên tay Sanh Tiêu, hắn buông tay Sanh Tiêu ra, miệng dán lên môi cô, "Sanh Tiêu, rốt cuộc anh không thể nghe được em đàn, người có thể làm bàn tay phải cho em chỉ có thể là anh, nếu em từng yêu anh, tình yêu đó sẽ không ૮ɦếƭ đi nhanh như vậy được, cho anh một cơ hội, cũng cho em một cơ hội được không?"
Hắn không đợi Sanh Tiêu trả lời, Duật Tôn chiếm giữ môi cô, khẽ hôn. Mắt Mạch Sanh Tiêu mờ mịt, nước mắt ào ạt tuôn ra, cho dù thế nào cũng không cũng không thể cứu vãn lại được một cách hoàn chỉnh.
Duật Tôn hôn rất cẩn thận, lực đạo nhẹ nhàng.
Nhưng khi tay hắn đặt lên quần áo Sanh Tiêu, Mạch Sanh Tiêu lấy lại tinh thần, hai tay liều lĩnh đánh lên người hắn, "Buông ra, buông ra!"
Duật Tôn bị cô đẩy, người liền tránh ra.
Sanh Tiêu vội vàng đứng dậy, nhặt đồng hồ bị Duật Tôn đặt ở bên cạnh lên, trốn khỏi ban công.
Đào Thần xách vali ra ngoài, lúc này mới nhận ra, hắn không biết Duật Tôn ở đâu.
Lúc trước Mạch Sanh Tiêu nhờ Tang Viêm tra phòng bệnh của mẹ Đào, Thư Điềm mới biết chuyện mẹ Đào nhập viện.
Cô đi tới bệnh viện thăm, thấy Đào Thần, đương nhiên là vui mừng không ngớt, Thư Điềm phục hồi rất nhanh, cơ bản có thể thoát li xe lăn, nhưng bởi vì chưa phục hồi hoàn toàn, nên phải chống nạng.
Đào Thần thấy cô như vậy, bị dọa đến phát hoảng, "Chân của em làm sao vậy?"
Thư Điềm lắc đầu, nói bâng quơ, "Bị tai nạn ô tô, cũng may bây giờ hồi phục khác tốt rồi ạ."
Mẹ Đào đối với Thư Điềm rất khách khí, chân của cô không tiện, cũng không ngồi lâu, hơn nữa cô giúp việc còn đang chờ bên ngoài, "Cô, cô nghỉ ngơi cho khỏe, cháu đi trước."
Đào Thần đứng dậy tiễn cô, khi ra khỏi phòng bệnh, hắn cầm theo vali, "Thư Điềm, phiền em giúp tôi một việc."
"Chuyện gì, thầy cứ nói."
"Giúp tôi trả cái này cho Sanh Tiêu."
Thư Điềm nhìn, "Bên trong là gì thế ạ?"
"Là tiền."
"Cái này..."
"Tôi nghĩ, để em giúp vẫn là tốt nhất."
Thư Điềm hiểu ý Đào Thần, "Thầy muốn buông tay, phải không?"
Đào Thần đưa vali cho Thư Điềm, thật là nặng, cô giúp việc ở bên cạnh vội đón lấy.
"Bây giờ, điều duy nhất mà tôi hi vọng chính là bệnh của mẹ tôi nhanh khỏi, những chuyện khác, chẳng còn tâm tư nào lo nghĩ đến.
Thư Điềm ra khỏi bệnh việ, cô thở dài một tiếng, chuyện đến nước này, bây giờ không rõ là nên tiếc hay là cứ để mọi việc thuận theo tự nhiên mới tốt.
Cô bắt xe đi tới Ngự Cảnh Viên, đem vali Đào Thân đưa nhờ cô trả cho Sanh Tiêu.
Mạch Sanh Tiêu đoán trước anh sẽ không nhận, tâm tình cô phức tạp mời Thư Điềm ngồi xuống, "Cậu gọi điện thoại cho mình là được rồi, còn chạy tới đây làm gì cho mệt,"
"Không sao, mình cũng muốn ra ngoài giải sầu."
"Tang Viêm vẫn bận vậy à?" Sanh Tiêu thuận miệng hỏi.
"Không," Thư Điềm kể, bắn cả nước miếng, "Chẳng lẽ cậu không biết à? Chồng cậu đã giúp Tang Viêm một ơn lớn, dù sao bây giờ làm cái gì cũng thuận lợi, thời gian ở cạnh mình cũng nhiều."
Mạch Sanh Tiêu chưa nghe Duật Tôn nói đến, "Mình thực sự không biết."
Thư Điềm cười, dựa vào sofa, "Chúng mình ý, có chỗ dựa là cái cây to, Tang Viêm ngoài miệng cứng rắn, nhưng mà vẫn muốn nói lời cảm ơn với chồng cậu."
Mạch Sanh Tiêu mỉm cười, "Anh ấy có thể có nhiều thời gian bên cậu, mình yên tâm rồi."
"Đương nhiên, gần đây bận lo cho hôn lễ, đến lúc đó mình bỏ nạng ra đi không thành vấn đề, Sanh Tiêu, mình hồi phục rất tốt, chẳng bao lâu là có thể đi lại giống người bình thường rồi."
"Ừ, thật là tốt."
Hôn lễ của Thư Điềm cử hành ở một công viên, ngoại trừ bạn bè hai bên ra, người tham dự cũng không nhiều.
Ba mẹ Thư đều rất vui, Mạch Sanh Tiêu đứng trong đám người, nhìn Tang Viêm đeo nhẫn cưới vào tay cô dâu, hai người trải qua bao vui buồn, trở thành vợ chồng trong tiếng chúc phúc nhiệt tình của mọi người.
Sanh Tiêu đi tới trước sân khấu, Duật Tôn nói sẽ đến nhưng muộn hơn một chút.
Mạch Sanh Tiêu xoay người, thấy Đào Thần đứng cách đó không xa.
Bọn họ đứng trước một hồ nước yên tĩnh, chẳng trách Thư Điềm lại chọn nơi này để tổ chức lễ cưới, rời xa thành phố ồn ào, đúng là nơi tốt nhất.
"Cô vẫn khỏe chứ?"
"Phẫu thuật thành công, bây giờ đang đợi phục hồi."
Mạch Sanh Tiêu âm thầm thở phào, "Vậy là tốt rồi."
Bọn họ không ai nhắc đến chuyện chiếc vali tiền, giống như lúc trước Sanh Tiêu đoán Đào Thần sữ không nhận, Đào Thần cũng biết, đó không phải chủ ý của Sanh Tiêu.
Sanh Tiêu muốn giúp một phần nhỏ, nhưng tiền của cô, Đào Thần cũng không chịu nhận.
Anh cương quyết đến mức khiến Sanh Tiêu thấy xấu hổ.
Sanh Tiêu muốn nói với Đào Thần mấy câu, còn chưa mở miệng, di động trong tay liền vang lên, cô lấy máy ra nhìn, là Duật Tôn, "Alo?"
"Anh đến rồi." Mạch Sanh Tiêu buông điện thoại, khi quay người lại, Đào Thần đã đi xa.
Tim Sanh Tiêu đập loạn nhìn theo bóng dáng anh xa dần, cô nắm chặt tay trái, bỏ điện thoại trở lại túi xách.
Thời gian trôi qua thật nhanh, mùa lạnh nhất năm đã đến.
Bân Bân cũng đã được năm tháng rồi.
Ban đầu Mạch Sanh Tiêu nghĩ Bân Bân không thích đi chơi, không thích quấy, còn sợ nó sẽ không thân với cha mẹ, buổi tối đi ngủ đều bế nhóc về phòng. Thằng nhóc nhà Dung Ân năm tháng đã nghịch ngợm, biết cầm cái này cái kia nghịch, nhưng Bân Bân lại không thế, phần lớn thời gian cậu nhóc đều im lặng, lúc mới được hai tháng thì ngủ nhiều, Mạch Sanh Tiêu cũng không thấy có gì lạ. Nhưng bây giờ càng lớn càng thấy có gì không bình thường.
"Bân Bân, Bân Bân, mau nhìn mẹ nào..."
Mạch Sanh Tiêu thường đi nghe thuyết trình, cũng biết trẻ con thích đồ chơi màu sắc, nhưng Bân Bân lại không hề chú ý gì đến những thứ đó, Sanh Tiêu xoay người bế nhóc vào lòng, cô không phải không kiên nhẫn, lần nào cũng cố gắng hết sức.
Bân Bân không thích sự tiếp xúc của người khác, đến chị Trần đã từng chăm sóc bao nhiêu đứa trẻ cũng không rõ nguyên nhân.
Trong lòng Duật Tôn cũng lo lắng, liền gọi điện thoại cho Duật Tôn.
Mạch Sanh Tiêu cùng Duật Tôn đi vào bệnh viện, phòng của Từ Khiêm ở trên tâng cao nhất, hắn giơ hai tay vêg phía nhóc vỗ vỗ, thằng bé cũng không phản ứng, Từ Khiêm bế Bân Bân, "Để tôi đưa nó di."
"Em đi cùng anh."
Mạch Sanh Tiêu cũng đứng dậy theo.
Ở trong thang máy Từ Khiêm cẩn thận quan sát Bân Bân, vẻ mặt nghiêm túc, "Duật Tôn, cậu phải chuẩn bị tinh thần."
"Có ý gì?" Người đàn ông đột nhiên cao giọng. Mạch Sanh Tiêu đứng bên cạnh, móng tay đâm vào lòng bàn tay.
"Nếu đúng như tôi đoán, có thể là chứng tự kỉ."
Trước mặt Sanh Tiêu choáng váng, chống lấy góc thang máy phía sau mới không khuỵ xuống.
"Ba tháng đầu là thời kì quan trọng nhất đêt thai nhi phát triển, lúc đó cô ấy đã từng dùng thuốc, tôi nghĩ có thể là do nguyên nhân đó."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc