Sanh Tiêu nhìn người đàn ông trước mắt giận đến tím mặt, cô mím miệng lại, vẻ mặt bình tĩnh.
Duật Tôn nhìn vẻ mặt cô hờ hững, trái lại, hắn như thể chuyện bé xé ra to.
"Sanh Tiêu, đến lúc nào em mới có thể mỉm cười với anh như vậy?"
Mạch Sanh Tiêu chớp nhẹ mắt, khi có tươi tắn rực rỡ, trong mắt Duật Tôn không có cô, tất nhiên không thấy được.
"Duật Tôn, từ đầu đến cuối anh cũng không hỏi xem Đào Thần thế nào, lúc đó anh ấy đã gặp phải chuyện gì, xem ra, anh thật ích kỉ."
Người đàn ông từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn, "Anh ta sống tốt hay không thì có liên quan gì đến anh? Anh ta sống xót trở về, chứng tỏ anh không hại ૮ɦếƭ anh ta, em nên hiểu rằng, cả đời này em và Đào Thần là không thể, nhớ kĩ điều đó là được!"
Hắn chỉ quan tâm đến người ở bên cạnh hắn, chưa bao giờ \'yêu ai yêu cả đường đi\', nói cách khác, Đào Thần sống hay ૮ɦếƭ hắn không quan tâm, chỉ cần đừng đổ lên đầu hắn là được.
Đó là Duật Tôn.
Từ nhỏ đến lớn sống trong thế giới ngầm, Duật Tôn học được cách tàn nhẫn để sinh tồn.
Đây là điều dù có tốn bao nhiêu thời gian cũng không thay đổi được, một khi nó đã ăn sâu vào trong máu, trừ khi thay da đổi thịt, sống lại từ đầu.
"Vậy anh có biết không, lúc đó chỉ xém chút nữa, nếu chậm hơn một chút, anh ấy đã ૮ɦếƭ rồi, giống như hai người theo anh vậy!"
"Vậy anh ta có nhìn thấy kẻ ra tay không?"
Đào Thần trốn trong rừng cây, hơn nữa lại là buổi tối, cách lại xa, chỉ có thể nhìn thấy chiếc du thuyền cập vào bãi cát, Mạch Sanh Tiêu cũng không muốn nói rõ mọi chuyện với hắn, "Không thấy."
"Còn không phải sao, anh ta còn sống, là do số anh ta may, mặt khác hai người kia, chỉ có thể nói là đen đủi."
Mái tóc đen óng của Sanh Tiêu ở phía sau, cô hơi nhấc đầu lên, mắt chạm phải chiếc cằm góc cạnh đầy tinh tế của người đàn ông, "Duật Tôn, hai người kia không phải là thuộc hạ của anh sao?" cô không thể hiểu nổi, đều là mạng người, chỉ một giây thôi đã không còn.
"Sanh Tiêu," cô nghe thấy phía trên đầu truyền tới tiếng thở dài, cánh tay đang chống thẳng cũng gập lại, иgự¢ hắn dường như kề sát vào cô, không cần nhìn anh với ánh mắt hoài nghi như vậy, em đừng có lấy cái gì nhân tính ra để xem xét, tất cả người trên thế giới này, em không thương hại hết bọn họ được."
иgự¢ Sanh Tiêu giống như bị một tảng đá to đè xuống, cô đẩy không ra, trốn không xong, cô tránh đi ánh mắt của Duật Tôn, trong mắt hắn ẩn chứa một loại tàn nhẫn mà cô chưa từng chạm phải, vẻ mặt cô không khỏi sợ hãi. Duật Tôn bỗng nhiên hoàn hồn, hắn thở dài, che dấu đi sự sắc bén trong mắt, nhanh chóng, vẻ lo lắng mới vừa rồi đã tan đi, hắn tiện đà xoay người nằm bên cạnh Sanh Tiêu, "Sanh Tiêu, Đào Thần vẫn sống tốt, em nên tin rằng lúc ấy anh không hề có ý hại anh ta."
Cảm xúc của hắn thường xuyên không không chế được, hắn đã từng nói, chỉ bản thân hắn cũng đã đủ đen tối, hắn không muốn Sanh Tiêu và con cũng dây vào, cho dù là một chút, hắn cũng không muốn dính dáng.
Sanh Tiêu nằm im trên giường, không nói gì.
Cô nghĩ đến Đào Thần, nghĩ đến Bàng Hiểu Bình, mọi thứ đều giống như nước chảy thành sông vậy, nhưng nghĩ kĩ, lại thấy có chỗ không thích hợp.
Đào Thần xuất hiện, rồi lại rời đi, còn có phần giới thiệu Bàng Hiểu Bình, thật ra mục đích cũng chỉ là hướng đến một điều.
Đó chính là, muốn làm Mạch Sanh Tiêu hạnh phúc.
Khi bọn họ gặp nhau, ánh mắt của Đào Thần khi lần đầu nhìn thấy Bân Bân, giống như một lưỡi dao sắc bén cứa vào Mạch Sanh Tiêu, Sanh Tiêu không thể quên được vẻ mặt kìm nén bi thương và đầy phức tạp của Đào Thần khi đó.
Duật Tôn trở mình, "Sanh Tiêu..."
Mạch Sanh Tiêu quay sang, thật ra Duật Tôn muốn nói, nếu Đào Thần còn sống, có phải cô có thẻ loại bỏ được điều băn khoăn lớn nhất không, nhưng Sanh Tiêu không để hắn có cơ hôi, cô ngồi dậy, bước ra khỏi phòng ngủ.
Bân Bân ở trong phòng khách vừa mới tỉnh ngủ, cái chân nhỏ xíu động đậy, hình như không thoải mái.
Mạch Sanh Tiêu đi đến trước nôi, chị Trần mặc cho thằng bé một cái tã, "Thay tã nào, xem này mặt đỏ bừng rồi."
Sanh Tiêu sắn tay áo, tay trái cầm cổ chân Bân Bân nhấc lên, chị Trần cầm khăn quay lại, "Duật phu nhân, cô cứ để tôi, thay tã bẩn lắm."
"Không sao," Mạch Sanh Tiêu ૮ởเ φµầɳ Bân Bân ra, "Con của mình chẳng lẽ còn ngại bẩn?"
"Duật phu nhân, đứa bé lúc trước tôi chăm, bà chủ thì sẽ không bao giờ động mấy việc này, chỉ ra ngoài chơi mạt chược, dạo phố, nói cái gì mà phải giữ dáng không thể chịu khổ, thật ra, trẻ con lớn rất nhanh, chờ dến lúc nó lớn thật rồi, muốn bế mới biết đã muộn..."
Mạch Sanh Tiêu lau sạch \'tiểu đệ đệ\' cho Bân Bân, thay một chiếc bỉm mới, thằng bé rất nhanh không còn quấy nữa, lời nói của chị Trần cũng là điều mà Mạch Sanh Tiêu nghĩ, thấm thoát thằng bé sẽ lớn lên, nếu để lỡ mất khoảng thời gian này, thì sẽ tiếc nuối rất nhiều.
Mạch Sanh Tiêu bế Bân Bân vào lòng, thằng bé mắt tròn xoe, con ngươi đen bóng đảo quanh, Sanh Tiêu vừa ngồi xuống mép giường, ngón tay dọc theo chân mày mát xa cho nhóc.
Duật Tôn đi qua phòng khách, thấy chị Trần và Sanh Tiêu đang ghé vào nhau, Bân Bân được đặt trên giường, hắn vừa vào liền thấy chị Trần đang hướng dẫn cho Sanh Tiêu cách mát xa cho trẻ con.
"Duật thiếu, hay là cậu cũng lại đây học." Chị Trần đứng dậy nhìn Duật Tôn.
Duật Tôn đi đến bên cạnh Mạch Sanh Tiêu, Bân Bân rất hào hứng, cái đầu trơn bóng tóc vẫn chưa mọc dài ra, Duật Tôn ngồi xổm xuống, khuôn mặt tuấn tú kề sát vào thằng bé, "Bân Bân, thơm bố một cái đi nào."
Mặt hắn vùi vào иgự¢ nhóc con, Bân Bân tất nhiên thấy nhột, bật cười khanh khách.
Nhóc con kia bình thường trừ việc ngủ thì cũng chỉ 乃ú, thởi gian thức để đùa nghịch không nhiều, vè mặt Duật Tôn không nén được vui vẻ, "Thấy không, Bân Bân cười kìa."
Mạch Sanh Tiêu đứng ở bên cạnh, không đáp lại, nhưng ánh mắt lại dịu dàng.
Duật Tôn trước giường đùa nghịch với nhóc con, Sanh Tiêu nghe thấy hắn hình như kêu đau, chỉ Trần liền bật cười, "Ôi chao, Duật thiếu, cậu không sao chứ?"
"Không sao."
Mạch Sanh Tiêu xoay người, nhìn thấy trên khuôn mặt tuấn tú kia có một vệt đỏ.
Chị Trần áy náy, "Duật thiếu, thật xin lỗi, móng tay trẻ con nhanh dài, khi cậu chủ ngủ tôi đã cắt móng bên tay trái, nhưng mà, bây giờ cậu ấy tỉnh rồi, tay phải chưa kịp..."
Ngón tay Duật Tôn sờ lên mặt, sót.
Bân Bân chảy dãi ra, nó không biết được đau hay không đau, đôi mắt nhỏ như hai viên ngọc sáng lên, vui vẻ.
Duật Tôn đứng dậy, trên má có một vệt dài.
Nếu là người khác làm vậy với hắn, hắn sớm đã nổi nóng!
Nhưng ai bảo người gây ra lại là quý tử của hắn chứ, cho dù cào ra mười vệt hắn cũng phải ngoan ngoãn chịu.
Sanh Tiêu nhìn người đàn ông trước mắt giận đến tím mặt, cô mím miệng lại, vẻ mặt bình tĩnh.
Duật Tôn nhìn vẻ mặt cô hờ hững, trái lại, hắn như thể chuyện bé xé ra to.
"Sanh Tiêu, đến lúc nào em mới có thể mỉm cười với anh như vậy?"
Mạch Sanh Tiêu chớp nhẹ mắt, khi có tươi tắn rực rỡ, trong mắt Duật Tôn không có cô, tất nhiên không thấy được.
"Duật Tôn, từ đầu đến cuối anh cũng không hỏi xem Đào Thần thế nào, lúc đó anh ấy đã gặp phải chuyện gì, xem ra, anh thật ích kỉ."
Người đàn ông từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn, "Anh ta sống tốt hay không thì có liên quan gì đến anh? Anh ta sống xót trở về, chứng tỏ anh không hại ૮ɦếƭ anh ta, em nên hiểu rằng, cả đời này em và Đào Thần là không thể, nhớ kĩ điều đó là được!"
Hắn chỉ quan tâm đến người ở bên cạnh hắn, chưa bao giờ \'yêu ai yêu cả đường đi\', nói cách khác, Đào Thần sống hay ૮ɦếƭ hắn không quan tâm, chỉ cần đừng đổ lên đầu hắn là được.
Đó là Duật Tôn.
Từ nhỏ đến lớn sống trong thế giới ngầm, Duật Tôn học được cách tàn nhẫn để sinh tồn.
Đây là điều dù có tốn bao nhiêu thời gian cũng không thay đổi được, một khi nó đã ăn sâu vào trong máu, trừ khi thay da đổi thịt, sống lại từ đầu.
"Vậy anh có biết không, lúc đó chỉ xém chút nữa, nếu chậm hơn một chút, anh ấy đã ૮ɦếƭ rồi, giống như hai người theo anh vậy!"
"Vậy anh ta có nhìn thấy kẻ ra tay không?"
Đào Thần trốn trong rừng cây, hơn nữa lại là buổi tối, cách lại xa, chỉ có thể nhìn thấy chiếc du thuyền cập vào bãi cát, Mạch Sanh Tiêu cũng không muốn nói rõ mọi chuyện với hắn, "Không thấy."
"Còn không phải sao, anh ta còn sống, là do số anh ta may, mặt khác hai người kia, chỉ có thể nói là đen đủi."
Mái tóc đen óng của Sanh Tiêu ở phía sau, cô hơi nhấc đầu lên, mắt chạm phải chiếc cằm góc cạnh đầy tinh tế của người đàn ông, "Duật Tôn, hai người kia không phải là thuộc hạ của anh sao?" cô không thể hiểu nổi, đều là mạng người, chỉ một giây thôi đã không còn.
"Sanh Tiêu," cô nghe thấy phía trên đầu truyền tới tiếng thở dài, cánh tay đang chống thẳng cũng gập lại, иgự¢ hắn dường như kề sát vào cô, không cần nhìn anh với ánh mắt hoài nghi như vậy, em đừng có lấy cái gì nhân tính ra để xem xét, tất cả người trên thế giới này, em không thương hại hết bọn họ được."
иgự¢ Sanh Tiêu giống như bị một tảng đá to đè xuống, cô đẩy không ra, trốn không xong, cô tránh đi ánh mắt của Duật Tôn, trong mắt hắn ẩn chứa một loại tàn nhẫn mà cô chưa từng chạm phải, vẻ mặt cô không khỏi sợ hãi. Duật Tôn bỗng nhiên hoàn hồn, hắn thở dài, che dấu đi sự sắc bén trong mắt, nhanh chóng, vẻ lo lắng mới vừa rồi đã tan đi, hắn tiện đà xoay người nằm bên cạnh Sanh Tiêu, "Sanh Tiêu, Đào Thần vẫn sống tốt, em nên tin rằng lúc ấy anh không hề có ý hại anh ta."
Cảm xúc của hắn thường xuyên không không chế được, hắn đã từng nói, chỉ bản thân hắn cũng đã đủ đen tối, hắn không muốn Sanh Tiêu và con cũng dây vào, cho dù là một chút, hắn cũng không muốn dính dáng.
Sanh Tiêu nằm im trên giường, không nói gì.
Cô nghĩ đến Đào Thần, nghĩ đến Bàng Hiểu Bình, mọi thứ đều giống như nước chảy thành sông vậy, nhưng nghĩ kĩ, lại thấy có chỗ không thích hợp.
Đào Thần xuất hiện, rồi lại rời đi, còn có phần giới thiệu Bàng Hiểu Bình, thật ra mục đích cũng chỉ là hướng đến một điều.
Đó chính là, muốn làm Mạch Sanh Tiêu hạnh phúc.
Khi bọn họ gặp nhau, ánh mắt của Đào Thần khi lần đầu nhìn thấy Bân Bân, giống như một lưỡi dao sắc bén cứa vào Mạch Sanh Tiêu, Sanh Tiêu không thể quên được vẻ mặt kìm nén bi thương và đầy phức tạp của Đào Thần khi đó.
Duật Tôn trở mình, "Sanh Tiêu..."
Mạch Sanh Tiêu quay sang, thật ra Duật Tôn muốn nói, nếu Đào Thần còn sống, có phải cô có thẻ loại bỏ được điều băn khoăn lớn nhất không, nhưng Sanh Tiêu không để hắn có cơ hôi, cô ngồi dậy, bước ra khỏi phòng ngủ.
Bân Bân ở trong phòng khách vừa mới tỉnh ngủ, cái chân nhỏ xíu động đậy, hình như không thoải mái.
Mạch Sanh Tiêu đi đến trước nôi, chị Trần mặc cho thằng bé một cái tã, "Thay tã nào, xem này mặt đỏ bừng rồi."
Sanh Tiêu sắn tay áo, tay trái cầm cổ chân Bân Bân nhấc lên, chị Trần cầm khăn quay lại, "Duật phu nhân, cô cứ để tôi, thay tã bẩn lắm."
"Không sao," Mạch Sanh Tiêu ૮ởเ φµầɳ Bân Bân ra, "Con của mình chẳng lẽ còn ngại bẩn?"
"Duật phu nhân, đứa bé lúc trước tôi chăm, bà chủ thì sẽ không bao giờ động mấy việc này, chỉ ra ngoài chơi mạt chược, dạo phố, nói cái gì mà phải giữ dáng không thể chịu khổ, thật ra, trẻ con lớn rất nhanh, chờ dến lúc nó lớn thật rồi, muốn bế mới biết đã muộn..."
Mạch Sanh Tiêu lau sạch \'tiểu đệ đệ\' cho Bân Bân, thay một chiếc bỉm mới, thằng bé rất nhanh không còn quấy nữa, lời nói của chị Trần cũng là điều mà Mạch Sanh Tiêu nghĩ, thấm thoát thằng bé sẽ lớn lên, nếu để lỡ mất khoảng thời gian này, thì sẽ tiếc nuối rất nhiều.
Mạch Sanh Tiêu bế Bân Bân vào lòng, thằng bé mắt tròn xoe, con ngươi đen bóng đảo quanh, Sanh Tiêu vừa ngồi xuống mép giường, ngón tay dọc theo chân mày mát xa cho nhóc.
Duật Tôn đi qua phòng khách, thấy chị Trần và Sanh Tiêu đang ghé vào nhau, Bân Bân được đặt trên giường, hắn vừa vào liền thấy chị Trần đang hướng dẫn cho Sanh Tiêu cách mát xa cho trẻ con.
"Duật thiếu, hay là cậu cũng lại đây học." Chị Trần đứng dậy nhìn Duật Tôn.
Duật Tôn đi đến bên cạnh Mạch Sanh Tiêu, Bân Bân rất hào hứng, cái đầu trơn bóng tóc vẫn chưa mọc dài ra, Duật Tôn ngồi xổm xuống, khuôn mặt tuấn tú kề sát vào thằng bé, "Bân Bân, thơm bố một cái đi nào."
Mặt hắn vùi vào иgự¢ nhóc con, Bân Bân tất nhiên thấy nhột, bật cười khanh khách.
Nhóc con kia bình thường trừ việc ngủ thì cũng chỉ 乃ú, thởi gian thức để đùa nghịch không nhiều, vè mặt Duật Tôn không nén được vui vẻ, "Thấy không, Bân Bân cười kìa."
Mạch Sanh Tiêu đứng ở bên cạnh, không đáp lại, nhưng ánh mắt lại dịu dàng.
Duật Tôn trước giường đùa nghịch với nhóc con, Sanh Tiêu nghe thấy hắn hình như kêu đau, chỉ Trần liền bật cười, "Ôi chao, Duật thiếu, cậu không sao chứ?"
"Không sao."
Mạch Sanh Tiêu xoay người, nhìn thấy trên khuôn mặt tuấn tú kia có một vệt đỏ.
Chị Trần áy náy, "Duật thiếu, thật xin lỗi, móng tay trẻ con nhanh dài, khi cậu chủ ngủ tôi đã cắt móng bên tay trái, nhưng mà, bây giờ cậu ấy tỉnh rồi, tay phải chưa kịp..."
Ngón tay Duật Tôn sờ lên mặt, sót.
Bân Bân chảy dãi ra, nó không biết được đau hay không đau, đôi mắt nhỏ như hai viên ngọc sáng lên, vui vẻ.
Duật Tôn đứng dậy, trên má có một vệt dài.
Nếu là người khác làm vậy với hắn, hắn sớm đã nổi nóng!
Nhưng ai bảo người gây ra lại là quý tử của hắn chứ, cho dù cào ra mười vệt hắn cũng phải ngoan ngoãn chịu.
Mạch Sanh Tiêu cả ngày ở trong Ngự Cảnh Viên, thỉnh thoảng đến chỗ Dung Ân, hoặc đi tìm Thư Điềm. Cô đi ra ngoài ban công, mở laptop đang đặt trên bàn ra.
Đã hơn một năm không vào qq, may mà chưa mất mật khẩu.
Vừa đăng nhập vao, có một hàng dài tin nhắn, ngoại trừ lời mời kết bạn của người lạ, còn có chị Trần.
Sanh Tiêu nhớ lại khi còn ở trấn Lâm Thủy, chị Vương rất quan tâm đến cô, sau đó vì không có số di động nên cũng mất liên lạc. Mạch Sanh Tiêu cảm thấy áy náy, bây giờ đúng lúc thấy chị ấy online, vội đánh một câu gửi đi, "Chị Vương, em là Sanh Tiêu, dạo này chị có khỏe không?"
Tin nhắn dường như rất nhanh đã được trả lời lại, "Sanh Tiêu, bây giờ em ở đâu? Có khỏe không? Làm chị lo muốn ૮ɦếƭ..."
Mạch Sanh Tiêu đơn giản nói về tình hình của mình gần đây, nhưng không nói chi tiết, chị Vương thấy cô không sao, lo lắng trong lòng cuối cùng cũng tiêu tan, không hỏi gì nhiều.
"Chị Vương, chị vẫn còn làm ở công ty à?"
"Không, em đi chưa được bao lâu, chị cũng đổi công tác, công việc hiện tại cũng rất tốt, chỉ là khá bận."
Sanh Tiêu nhìn màn hình máy tính mỉm cười, "Vậy là tốt rồi."
"Đúng rồi, lúc trước chị tìm em mãi, chị có mấy hợp đồng, em có hứng thú không? Vẫn chưa đánh mất hết kiến thức chuyên ngành chứ?"
"Em đang muốn tìm việc gì đó làm, chị Vương, chị đúng là quý nhân của em."
Chị Vương gửi qua một cái mặt cười lớn.
Mạch Sanh Tiêu gửi lại một cái mặt cười thẹn thùng.
"Đợi chị gửi bản vẽ vào mail cho em, nhớ kiểm tra và nhận."
"Vâng."
Sanh Tiêu bây giờ không thiếu tiền, nhưng những vất vả mà cô đã từng trải khi rời khỏi Bạch Sa vẫn còn hiện ra rõ ràng, cô không muốn một ngày nào đó bị người ta đuổi ra khỏi cửa, đến một đồng tiền cũng không có.
Loại cảm giác đó, Mạch Sanh Tiêu nếm trải một lần, vẫn còn nhớ rõ lắm, sợ rằng cả đời này cũng không quên được.
Tiền của Duật Tôn thì là của hắn, nhưng ai nói rằng phụ nữ bắt buộc phải dựa dẫm vào đàn ông chứ?
Chỉ có tự mình có khả năng sinh tồn, mới không bị ngưỡi khác giẫm đạp dưới lòng bàn chân, mới có thể đường đường chính sống yên ổn.
Sanh Tiêu đến nhà sách mua vài quyển sách, đều là những sách mà cô bỏ lại trấn Lâm Thủy không mang theo, buổi tối, cô cũng không lập tức bắt tay vào làm, mà đợi Bân Bân ngủ rồi, mới trở lại phòng ngủ của mình. Bản vẽ được in ra, bản vẽ mặt phẳng, cộng với phần biểu đồ, đóng lại thành một tệp dày.
Một năm không tiếp xúc, muốn bắt đầu một cách nhanh chóng cũng không dễ dàng.
Mạch Sanh Tiêu khoanh chân ngồi trên sofa, máy tính, bản vẽ, sách, máy tính, bày đầy trên bàn trà.
Duật Tôn tắm rửa xong đi ra, cô còn đang cúi đầu, cũng không có ý đi ngủ.
Tóc Mạch Sanh Tiêu buộc hết lên, để lộ ra vầng trán trắng mịn và đôi mày thanh tú, tóc của cô không dài, không buông được xuống thắt lưng như trước kia, cô cắn đầu 乃út, cũng không biết là có chỗ nào không nghĩ ra, vẻ mặt nghiêm túc giống như một cô giáo đang dạy dỗ học trò.
Duật Tôn đi tới, "Còn chưa ngủ, đang xem gì thế?"
Mạch Sanh Tiêu cũng không ngẩng đầu, "Xem bản vẽ."
Ánh mắt hắn đảo qua bàn trà, mắt liền nheo lại, "Em thiếu tiền tiêu à?"
Mạch Sanh Tiêu lắc đầu, "Không thiếu."
"Vậy còn muốn tự kiếm?"
Mạch Sanh Tiêu nhả 乃út ra, "Anh sợ nhiều tiền quá à?"
"Tiền của anh em cứ dùng thoải mái, không tiêu hết được."
"Nhưng em thích tiêu tiền mà mình kiếm được." Mạch Sanh Tiêu xoay người bắt tay vào xử lí tài liệu, cô phân rất rõ ràng. Mạch Sanh Tiêu muốn chờ bàn giao xong, điều chỉnh lại thời gian làm việc và nghỉ ngơi, ban ngày chị Trần sẽ chăm sóc Bân Bân, buổi tối thì cô tự chăm.
Duật Tôn liếc mắt nhìn bản vẽ trong tay cô, "Em có thể xem được sao?"
Mạch Sanh Tiêu nhướn mày, "Có tin là em liệt kê hết ra một bản cho anh xem không?"
"Em dám à?"
"Đến lúc đó, đừng có mà dùng thủ đoạn gì đấy!" cô hơi ngẩng đầu, trong mắt đầy tự tin.
Môi Duật Tôn nhếch lên đầy hứng thú, "Anh hứa sẽ không làm gì."
Từ sau khi mẹ Đào phát hiện ra bị ung thư dạ dày, vẫn ở lại bệnh viện ở Bạch Sa.
Đào Thần ngày ngày ở bên, mẹ Đào cũng xót con, tuy vẫn giận vì chuyện trước đây, nhưng nhìn thấy Đào Thần như vậy, cũng bớt đi phần nửa.
Bàng Hiểu Bình cũng không quay lại trường ngay, cơ thể ba Đào cũng không khỏe, cô sợ Đào Thần một mình không nổi, cho dù Đào Thần có khuyên nhủ thế nào, cô cũng không nghe.
Người mẹ Đào gầy xọp đi, nhìn Bàng Hiểu Bình đang đứng trước giường bà, không ngại vất vả chăm sóc, tận đáy lòng bà cảm thấy rất vui mừng, biết cô gái này rất được, "Hiều Bình à, mau ngồi xuống, vừa muốn đưa cơm vừa muốn chăm sóc cô, trông cháu hốc hác chưa kìa."
"Cô, cháu không sao."
"Thần Thần được người bạn như cháu, đúng là có phúc." mẹ Đào nắm chặt tay Bàng Hiểu Bình, nếu Đào Thần có thể quên Mạch Sanh Tiêu, bắt đầu lại, bà cũng nhẹ lòng.
"Cô, cô đừng nói vậy."
"Hiểu Bình, lúc Thần Thần mới nói chuyện với cô, khi nó lên miền núi dạy học, trong lòng cô thật ra không thích, thằng bé này từ nhỏ đã hiền lành, bây giờ nhìn thấy một cô gái tốt bụng như cháu cũng rời bỏ cuộc sống nơi thành thị, cô thấy, cô nên ủng hộ nó mới phải."
"Cô, cháu nghĩ thầy Đào mà nghe thấy những lời này, nhất định là rất vui."
"Cháu là bạn của Đào Thần, cứ gọi tên là được, sao lại gọi thầy, nghe xa cách quá."
Mặt Bàng Hiểu Bình liền ửng hồng, "Cái đầu này của cháu, gọi quen rồi giờ không sửa được."
Đào Thần cầm thuốc trở lại trước phòng bệnh, tay phải đẩy cửa phòng, thấy mẹ Đào đang cười đùa với Bàng Hiểu Bình.
"Thầy Đào?"
Hắn nghe thấy tiếng nói phía sau, bước chân liền dừng lại.
"Đúng là thầy, thầy Đào!" vẻ mặt cô gái vui sướng, bước nhanh tới trước mặt Đào Thần,"Là em, Lí Lệ, sinh viên ở Hoa Nhân, lúc trước em ở cùng kí túc xá với Tô Ngãi Nhã, thầy lúc đó là thầy hướng dẫn của bọn em."
Đào Thần giật mình, "Tôi nhớ ra rồi, đã lâu không gặp."
"Thần Thần, ai vậy?"
"Mẹ, là học trò ngày trước của con."
"Vậy không mau mời người ta vào, đứng ở cửa làm gì?"
Lí Lệ cũng là đến viện thăm người nhà, không ngờ sẽ gặp Đào Thần ở đây, cô theo sau Đào Thần vào phòng bệnh, "Bác gái, cháu chào bác."
"Mau ngồi xuống."
Y tá đưa hóa đơn cho Đào Thần, "Ngày mai đến hạn nộp viện phí rồi, mau đi đóng tiền."
"Được." Đào Thần cầm ví đi ra ngoài, "Lí Lệ, em cứ ngồi đây."
"Vâng."
Khi Đào Thần đi ra ngoài, liền khép cửa lại.
"Bác gái, vị này chắc là bạn gái thầy Đào phải không ạ? Đúng rồi, thầy Đào đã kết hôn chưa ạ?"
"Không, cô hiểu lầm rồi, tôi không phải." Bàng Hiểu Bình đỏ mặt xua tay.
Mẹ Đào thở dài, "Nó đến bây giờ vẫn chưa kết hôn."
Lí Lệ đặt túi xách lên đầu gối, "Khi thầy Đào rời khỏi Hoa Nhân bọn cháu đều không biết, thật đáng tiếc, hồi đó thầy hiệu trưởng thường xuyên khen ngợi thầy ấy, bác gái, bây giờ thầy Đào làm gì ạ?"
"Nó ý à, từ sau khi bị ngã gãy tay, làm gì còn trường học nào muốn nhận nó, bây giờ lên miền núi dạy học..."
Lí Lệ nghe thế, vẻ mặt nghi hoặc, "Thầy Đào rời khỏi Hoa Nhân, không phảido bị người ta đánh gãy tay ạ?"
"Cháu nói sao?" Mẹ Đào kinh sợ, "Tay nó là bị người ta đánh gãy?"
Lí Lệ nhìn vẻ mặt hai người, thì ra là Đào Thần vẫn luôn giấu diếm, cô hận không thể cắn đứt lưỡi mình, "Cháu..."
"Cô bé, mau nói cho bác biết đã xảy ra chuyện gì?" lòng mẹ Đào nóng như lửa đốt, đến Bàng Hiểu Bình đứng bên cạnh cũng thấy sốt ruột.
"Cái này..." Lí Lệ thấy Đào Thần chưa quay lại, miệng đã lỡ, không thu lại được, chỉ đành nói sự thật, "Chuyện này, sinh viên ở Hoa Nhân hầu như ai cũng biết, lớp bọn cháu có một bạn tên là Mạch Sanh Tiêu, bình thường khá gần gũi với thầy Đào, thấy Đào thấy hoàn cảnh nhà cậu ấy cũng không tốt, nên rất chiếu cô cho cậu ấy. Sau đó không hiểu vì sao, cậu ấy chọc phải một người đàn ông rất có địa vị, đối phương muốn bao nuôi cậu ấy, lúc ấy có rất nhiều người thấy, thầy Đào chính là ra tay vì Mạch Sanh Tiêu, nên mới bị người đàn ông kia đánh gãy một bàn tay..." Lí Lệ nói đến đây, giọng đầy tiếc nuối, "Sau đó, cháu chưa từng gặp lại thầy Đào, trường học thông báo, thầy Đào bị buộc phải từ chức, dù sao, Mạch Sanh Tiêu cuối cùng cũng kết hôn với người đàn ông kia, bác gái bác đừng giận, thầy Đào nói như vậy, là vì không muốn bác lo lắng."
Mẹ Đào choáng váng, sắc mặt trắng bệch, bà tựa vào đầu giường thở dốc, Bàng Hiểu Bình vội rót cho bà cốc nước, "Cô, cô đừng tực giận."
"Lại là Mạch Sanh Tiêu, thì ra đến cùng, vẫn là cô ta."
Mẹ Đào tức đến phát run, Đào Thần là toàn bộ hi vọng của bọn họ, nếu tay Đào Thần thật sự là do ngã mà bị gãy, thì không thể trách được ai, chỉ có thể chấp nhận là do xui xẻo. Mẹ Đào ra sức vỗ иgự¢, bà nhớ đến hình ảnh con trai đánh piano, nhưng không thể nào ngờ đưuocj, tay nó là bị người ta đánh gãy.
Đào Thần nộp xong tiền quay lại, Lí Lệ nhìn thấy anh, thở phào, không dám lưu lại thêm, "Thầy Đào, em còn có việc, lần sau em sẽ đến thăm bác."
Nói xong liền cầm túi đi ra ngoài.
"Ai..."
Đào Thần còn chưa kịp mở miệng, bóng dáng Lí Lệ đã mất hút ngoài cửa.
Ánh mắt Bàng Hiều Bình dừng lại trên tay Đào Thần, trong lòng buồn bực, "Viện phí nộp xong rồi ạ?"
"Ừ." Tiền bán nhà đã gửi vào ngân hàng, may mà có khoản tiền này, có thể yên tâm làm phẫu thuật cho mẹ Đào.
Đào Thần đặt ví lên đầu giường, "Mẹ, mẹ ngủ một lát đi, đừng để mệt quá, con đi lấy nước."
Mẹ Đào cũng không nói gì, bà trở mình, quay lưng về phía Đào Thần.
"Em đi cùng anh."
Bàng Hiểu Bình xách bình nước cùng đi ra ngoài.
Cô nhẹ nhàng đóng cửa lại, mẹ Đào lúc này mới cắn chặt góc chăn khóc thành tiếng.
"Thầy Đào." Bàng Hiểu Bình mới bước được vài bước, lơ đãng.
"Sao vậy?"
"Anh...anh cần chuẩn bị tâm lý trước, cô đã biết tay anh không phải là ngã gãy."
"Em nói sao?" Đào Thần dừng bước.
Bàng Hiểu Bình thở dài, thấy Đào Thần đang định quay lại, cô không chút nghĩ ngợi giữ chặt ống tay áo Đào Thần, "Anh quay lại như vậy, cô càng khó chịu, chúng ta vẫn nên cho cô chút thời gian."
Đào Thần dừng bước.
Sanh Tiêu ra khỏi Ngự Cảnh Viên, mấy ngày liền bắt tay vào công việc, thắt lưng cô mỏi nhừ, cả người không thoải mái.
Chuyện của Đào Thần, mẹ Đào không hề nhắc đến, cũng không nói cho ba Đào, giống như phải giấu ở trong lòng.
Mạch Sanh Tiêu mua hoa quả cùng một lẵng hoa đi vào bệnh viện, cô tra được phòng bệnh của mẹ Đào Thần, vì thế mới biết được bệnh tình của mẹ Đào không đơn giản như Đào Thần nói, có tìm bác sĩ, bác sĩ ban đầu không chịu nói, Mạch Sanh Tiêu nhớ ra ở đây Tang Viêm có người quen, khá khó khăn mới biết được mẹ Đào mắc ung thư dạ dày.
Sanh Tiêu đi tới trước phòng bệnh, cô đứng ở ngoài cửa, tay giơ lên lại hạ xuống, không có dũng khí gõ cửa.
Mãi đến khi cửa mở ra từ bên trong, Bàng Hiểu Bình đang định đi ra ngoài, nhìn thấy Sanh Tiêu ngoài cửa, thấy bất ngờ, "Cô..."
Cô nhận ra Mạch Sanh Tiêu, "Cô đến thăm cô (mẹ ĐT) à?"
"Vâng, chào chị."
Vẻ mặt Hiểu Bình phức tạp, nhớ lại lời nói của Lí Lệ, lại không dám cho Sanh Tiêu vào, sợ mẹ Đào bị đả kích, "Hiểu Bình, ai thế?" mẹ Đào ngẩng đầu lên nhìn, thấy Sanh Tiêu, vẻ mặt ôn hòa liền sầm lại.
"Cô." Sanh Tiêu nhẹ giọng, khuôn mặt mẹ Đào tiều tụy, Sanh Tiêu không khỏi thấy xót xa, cô nhớ rằng trước đây mẹ Đào rất khỏe mạnh, trong lòng tràn ngập áy náy là tự trách.
Bàng Hiểu Bình vốn định đi ra ngoài, lúc này này liền đóng cửa phòng lại, theo vào.
Sanh Tiêu đặt hoa quả vã lẵng hoa lên trên tủ đầu giường, "Cô..."
"Giúp tôi nâng giường lên."
"Vâng." Mạch Sanh Tiêu đi tới cuối giường, ngồi xổm xuống chỉnh nâng giường lên.
Tay phải của mẹ Đào cầm lấy cái cốc trên tủ đầu giường, vung tay ném mạnh ra.
Một phát này đúng lúc đập vào trán Sanh Tiêu.
Mạch Sanh Tiêu lùi lại phía sau vài bước, cảm thấy đầu đau như sắp vỡ ra, máu chảy ròng ròng, mắt bên trái không mở ra được, Sanh Tiêu chỉ có thể lấy tay đè lên vết thương.
Bàng Hiểu Bình thét lên, cầm khăn đi đến trước mặt Sanh Tiêu, "Mau, bịt vào."
Khóe mắt Sanh Tiêu sưng đỏ, lưng cô tựa vào tường, lắc đầu, "Không cần, cảm ơn."
"Rốt cuộc cô còn muốn gì?" mẹ Đào kích động nhổm người dậy, "Con tôi chẳng có cái gì, tay cũng là do cô mà bị gãy, Mạch Sanh Tiêu, cô đừng có bám lấy Đào Thần nữa có được không? Nó với cô là không thể, nếu tôi sớm biết có ngày hôm nay, cho dù có đánh ૮ɦếƭ tôi cũng không đồng ý cho nó đến Hoa Nhân, không quen biết cô, nó cố gắng còn có thể có tiền đồ."
Sanh Tiêu không cãi lại lời nào, máu qua kẽ tay chảy xuống áo sơ mi trắng, nhìn ghê người.
Mẹ Đào nghĩ rằng Sanh Tiêu còn muốn cùng Đào Thần nối lại tình xưa, trong lòng vừa lo vừa tức, "Sanh Tiêu, trước đây tôi cũng không bạc đãi cô, cô và Đào Thần thực sự là không có duyên phận."
Cửa phòng bệnh bị mở ra, Đào Thần đi vào, đầu tiên anh ngẩn ra, sau khi lấy lại tinh thần, liền tùy tiện đặt hoa quả trong tay xuống, nóng lòng đi đến bên cạnh Mạch Sanh Tiêu, "Sao lại thế này? Sao lại chảy nhiều máu thế này?"
Sắc mặt Sanh Tiêu càng trở nên trắng bệch, chỉ liên tục lắc đầu, "Không sao."
"Cô đã nhìn thấy chưa?" Mẹ Đào giơ tay chỉ vào Đào Thần, ánh mắt đau đớn, giọng nói cay nghiệt, "Đây là thằng con ngốc nghếch của tôi, đến tận hôm nay nó vẫn không buông được cô."
"Mẹ, mẹ đừng kích động như vậy."
Đào Thần nhìn thấy chiếc cốc thủy tinh vỡ tan dưới sàn, mặt căng thẳng, "Mẹ, sao mẹ có thể làm vậy? Mẹ đừng trách Sanh Tiêu."
"Cô, cháu biết cô không thể tha thứ cho cháu, cháu xin lỗi."
"Sanh Tiêu, anh đưa em đi băng lại." trong mắt Đào Thần đầy khẩn trương, Bàng Hiểu Bình cũng giúp khuyên giải mẹ Đào, Sanh Tiêu được Đào Thần đưa ra khỏi phòng bệnh, cô ngồi bên ngoài hành lang, cúi người xuống, tay trái che đi vết thương.
"Sanh Tiêu, mau đứng dậy, nếu không băng lại, vết thương sẽ càng nặng."
Mạch Sanh Tiêu tránh đi tay anh, "Đào Thần, cô nói đúng."
"Em đừng như vậy," Đào Thần cũng bất lực, "Mẹ anh đã biết tay của anh không phải là do bất cẩn mà bị gãy, nhất thời bà chưa chấp nhận được."
"Đào Thần, bệnh của cô vì sao anh không nói cho em biết? Bây giờ đang đợi phẫu thuật phải không?"
"Ừ," Đào Thần không giấu được lo lắng, "Bác sĩ nói, phải cắt bỏ 1/4 dạ dày."
Mạch Sanh Tiêu cắn môi, mới không bật khóc.
"Sanh Tiêu, anh đưa em đi băng lại." Đào Thần kéo cô đứng dậy, Sanh Tiêu đứng trước gương trong toilet, cô rửa sạch máu ở trên mặt và trên tay, khi trở lại hành lang, Đào Thàn đang đứng kia, bóng người kéo dài trên sàn, trông rất cô độc.
Trán Sanh Tiêu được băng bằng gạc trắng, "Đào Thần, anh quay lại phòng bệnh đi, để cô bớt lo lắng."
"Anh đưa em về trước."
"Không cần," Sanh Tiêu cô gắng mỉm cười, "Em có thể tự gọi xe được."
Đào Thần dưa cô ra khỏi bệnh viện, đến tận lúc nhìn thấy cô ngồi lên xe, lúc này mới quay trở lại.
Mạch Sanh Tiêu thấy bóng dáng anh biến mất trong đám người, cô thu hồi tầm mắt, bây giờ điều quan trọng nhất chính là phẫu thuật cho mẹ Đào, Sanh Tiêu muốn góp một chút tiền, cô muốn gắng sức bù đắp lại, dù biết như vậy cũng không cứu vãn được gì, cô muốn, có thể giúp đỡ dù chỉ là một chút.
Mạch Sanh Tiêu ngẩng đầu, thấy tài xế qua gương chiếu hậu nhìn mình, cô biết bộ dạng này của mình nhất định là làm người ta sợ hãi, Sanh Tiêu xõa tóc xuống che trước trán, những dù thế nào cũng không che được miếng gạc.
Haiz, về nhà thể nào cũng ầm lên.
Mạch Sanh Tiêu thầm nghĩ, tốt nhất đừng gặp phải Duật Tôn, để cô về nhà trước, thay quần áo.
Nhưng mà ai đoán trước được điều gì, cô vừa đi vào đến vườn, liền gặp người đàn ông vừa lúc về. Mạch Sanh Tiêu che đầu, đi nhanh vào cửa.
"Sanh Tiêu."
Cô nghe thấy tiếng gọi, trái lại càng đi nhanh hơn.
Duật Tôn theo sát, không ngờ nhìn thấy vệt máu trên áo Sanh Tiêu, hắn cau mày, dùng sức nắm chặt cổ tay Sanh Tiêu, "Em chạy cái gì?"
Sanh Tiêu đành phải dừng bước, "Em không chạy."
"Em đi đâu? Sao trên người lại có máu?" bàn tay Duật Tôn giữ chặt bả vai Sanh Tiêu, giọng điệu cứng rắn, Sanh Tiêu muốn tránh ra, "Em chẳng đi đâu."
"Em nói lại?"
"Em không nói."
Duật Tôn chán nản, tay kia giữ lấy cằm Sanh Tiêu, nâng mặt cô lên, ánh mắt u ám nhìn thấy miếng gạc ở trên trán Sanh Tiêu, "Sao lại bị thương?"
"Ơ kìa, làm gì có!" cằm Sanh Tiêu đau, bị hắn giữ như vậy, thiếu chút nữa không mở miệng nói được.
"Không có à? Vậy em dán cái này lên cho đẹp à!" Duật Tôn buông tay đang giữ cằm cô ra, Mạch Sanh Tiêu định đi, cổ lại bị người đàn ông giữ lại, mặt cô đối diện với иgự¢ Duật Tôn, bàn tay kia của hắn giật miếng gạc trên trán cô ra.
"Làm gì thể? A! Buông ra!" Sanh Tiêu giữ chặt cổ tay hắn muốn ngăn lại, bất đắc dĩ sức lực không lại, băng gạc bị Duật Tôn giật ra.
Mạch Sanh Tiêu không còn cách nào khác, đành dùng tay che vết thương. Duật Tôn lại nhanh tay nhanh mắt, nhanh hơn một bước giữ lấy tay cô.
Sanh Tiêu tức giận dậm chân, cứ như vậy, vết thương của Mạch Sanh Tiêu không chút che chắn bị lộ ra.
Chỗ lông mày rõ ràng sưng lên thành một cục lớn, bên trên có vệt hằn do bị thủy tinh va vào, đến cả mắt cũng sưng lên, Duật Tôn thở dồn dập, bàn tay đang nắm lấy cổ tay cô càng dùng sức, "Ai làm em thành cái dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ thế này?"
Mạch Sanh Tiêu đau đớn nhíu mày, cô cứng đầu nhìn về phía khác không nói lời nào.
Mắt Duật Tôn sắc bén, cầm miếng gạc trong tay dán trở lại, Sanh Tiêu đau quá, ấn ấn thái dương đứng cách hắn vài bước.
Môi Duật Tôn khẽ động, "Em lại còn dám trừng mắt à?"
"Em bị ngã, thành ra như vậy, được chưa?"
"Định lừa ai chứ? Nghĩ ai cũng ngốc nghếch như em chắc."
Mạch Sanh Tiêu tức giận bước vài bước, bả vai cô lại bị Duật Tôn giữ lại, hắn ôm lấy người cô, xoay lại. Hai chân Sanh Tiêu bị nhấc lên, ra sức vùng vẫy, "Buông ra! Anh có nghe thấy không?"
"Sanh Tiêu, em là bị người nhà họ Đào làm cho thành như vậy phải không?"
Mạch Sanh Tiêu ngừng giãy dụa, quay sang nhìn Duật Tôn.
"Anh nói rồi, trừ bọn họ ra, còn ai có ân oán gì với em nữa." Duật Tôn dừng lại, nhưng tay vẫn chưa buông ra.
Sanh Tiêu nhỏ giọng, "Không liên quan gì đến bọn họ."
"Em biết rõ người mà bọn họ không muốn gặp nhất chính là em, em có ngốc không hẳ? Đi đến tận cửa cho người ta đánh?" Thấy cô vẫn không nói gì, Duật Tôn giận, giọng nói hơi trầm xuống, hắn giơ tay vỗ vào vai Sanh Tiêu, "Nói chuyện!"
"Em ngốc, được chưa? Nhưng người có lỗi với họ là em, chẳng lẽ anh muốn em trốn ở trong nhà coi như chưa có chuyện gì xảy ra sao? Mẹ Đào Thần mắc bệnh nặng, nếu em không đi, anh ấy vẫn sẽ gạt em, anh ý không muốn em lo lắng, chẳng lẽ em đi thăm cũng không được à?" Lời Mạch Sanh Tiêu đầy kích động, hợi chạm vào vết thương, Duật Tôn nâng tay, chỉnh lại miếng gạc bị lệch cho cô.
"Cho dù em cảm thấy có lỗi, cũng không phải chỉ có cách đó mới bù đắp được, còn nữa, nếu em đi thắm, bọn họ sẽ đáp lại em như vậy?"
Sanh Tiêu nhớ lại lời nói kia của mẹ Đào, nhớ lại trước đây mẹ Đào đối với cô rất tốt, bây giờ lại vung tay ném đồ vào đầu cô.
Duật Tôn đột nhiên buông tay ra, đi nhanh về phía trước.
Mạch Sanh Tiêu giật mình đứng im, thấy hắn đi nhanh, vội đuổi theo, "Anh đi đâu?"
Duật Tôn giữ lấy cổ tay cô, kéo cô về phía gara, "Bây giờ bọn họ ở viện nào? Đi, Mạch Sanh Tiêu, em thật ra muốn nói, nguồn gốc của mọi chuyện đều là tại anh, phải không? Nếu đã như vậy, để anh đến trước mặt bọn họ, xem họ có gan ném vỡ đầu anh không?"
Chân Mạch Sanh Tiêu dán chặt xuống, không chịu đi về phía trước, "Duật Tôn, anh điên rồi phải không?"
Cô dám cam đoan, nếu bây giờ Duật Tôn xuất hiện ở phòng bệnh, mẹ Đào thực sự sẽ liều mạng.
"Em có đi không?"
"Em không cho anh đi!" Mạch Sanh Tiêu giữ chặt tay Duât Tôn, giữ chặt cả người hắn.
Chị Trần và dì Hà rón rén đi đến trước cửa sổ, Bân Bân cũng ở trên lầu, áp tai cũng không nghe được tiếng bên ngoài.
Đến cả Hải Bối cũng lè lưỡi hóng.
"Duật thiếu và phu nhân sao vậy, có phải đang cãi nhau không, có cần ra ngoài khuyên nhủ không?"
Dì Hà khép cửa sổ, lắc đầu nói, "Theo kinh nghiệm của tôi, không phải, chúng ta quay lại phòng khách xem TV."
Phẫn nộ trong mắt Duật Tôn dường như bốc lên, Mạch Sanh Tiêu không quan tâm, khuôn mặt nhỏ nhắn cau lại.
Người đàn ông đột nhiên buông tay ra, Sanh Tiêu bất ngờ không kịp phản ứng, dù sao sức của hắn lớn cô, nếu muốn tránh khỏi cô là chuyện dễ dàng. Mạch Sanh Tiêu khom người thở, nghe thấy Duật Tôn hướng về phía mình nói, "Mạch Sanh Tiêu, người phụ nữ của tôi đến tôi còn chưa hạ tay được như thế, em mau quay lại soi gương đi, bị thương thành như thế này cũng không biết đánh trả, anh tuyệt đối không tha cho bọn họ!"
Đương nhiên, đây là nói bây giờ, trước đây hắn xuống tay chưa từng biết nặng nhẹ, điểm ấy, Duật Tôn cũng tự mình biết.