Hai người đứng đối diện nhau, phải đến mười phút, nhưng không ai biết phát cất lời thế nào.
Sanh Tiêu vẫn như trước đây, chỉ là khuôn mặt cô hồng hào hơn, tóc cũng đã dài hơn, thật Đào Thần cũng thích Sanh Tiêu đểh tóc dài.
Tay phải của Đào Thần buông thõng bên người, nắm chặt một góc bệnh án.
Trong mắt Mạch Sanh Tiêu vẫn còn do dự, cô chưa từng cảm thấy nhẹ nhõm như vậy, thật tốt, Đào Thần, anh ấy không sao cả. Cô không thể giấu được niềm vui, sự xúc động trong ánh mắt, nhưng muốn biểu hiện hẳn ra, thì lại không làm nổi. Mạch Sanh Tiêu không thể giống như trước đây nhào tới, ôm lấy anh mà nói: "Đào Thần, anh vẫn còn sống, anh đã trở lại."
Mắt Sanh Tiêu nhoè đi, cô nhìn đứa trẻ trong lòng mình.
"Sanh Tiêu," Đào Thần cũng cùng lúc nhìn đứa bé trong lòng cô, ánh mắt ảm đạm, "Nó...là con em à?"
иgự¢ Sanh Tiêu giống như bị đâm một nhát thật mạnh, cảm giác như máu đang chảy đầm đìa, Sanh Tiêu tránh đi ánh mắt trong suốt như ngọc của anh, "Vâng..."
Đào Thần một lúc lâu không nói gì.
Sanh Tiêu cúng cúi thấp đầu, Đào Thần sống hay ૮ɦếƭ còn chưa rõ, vậy mà cô lại mang thai, cô cảm thấy không còn chút mặt mũi nào để ngẩng đầu lên nhìn anh.
Chính Sanh Tiêu cũng biết, kể từ ngày cô bị đưa về Bạch Sa, lúc đó, cô và Đào Thần, đã không còn khả năng.
Tầm mắt Sanh Tiêu lướt qua bệnh án mà anh đang cầm trong tay, "Đào Thần, anh bị bệnh gì à?"
"Không phải, là mẹ anh."
"Bệnh gì vậy, có nặng lắm không?"
Đào Thân không trả lời thẳng, "Sanh Tiêu, em sống tốt chứ?"
Người đi lại trong đại sảnh, âm thanh ồn ào bao trùm, Mạch Sanh Tiêu đưa Bân Bân cho chị Trần ở bên cạnh, cô cùng Đào Thần đi đến khu có chỗ nghỉ ngơi, chị Trần bế thằng bé ngồi ở chỗ nằm trong phạm vi Sanh Tiêu vẫn thấy được.
Mạch Sanh Tiêu không mở miệng trước, cô theo thói quen sờ lên chiếc đồng hồ trên cổ tay, Đào Thần nhìn chằm chằm động tác của Sanh Tiêu, nhất định là ngày nào cô cũng đeo nó, nếu không, dây đồng hồ cũng không mòn như vậy, "Sanh Tiêu, đổi chiếc khác đi."
Chính anh cũng không biết rằng, khi nói ra lời này, giọng anh run run.
Mạch Sanh Tiêu nắm chặt đồng hồ, "Đào Thần, một năm nay anh đi đâu? Đêm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao lại tìm thấy nhẫn và quần áo của anh dính máu ở chỗ bờ biên?"
Đào Thần nhớ đến chuyện hôm đó, đột nhiên cảm thấy khi huyết toàn thân như đang chảy ngược lại, gió lạnh thổi đến từng lỗ chân lông, anh giống như rơi xuống vực, sợ hãi đến mức không biết phải giơ tay ra cầu cứu.
Chiếc xe màu đen đỗ dưới tán cây, ngón tay Đào Thần bị dao cứa, anh tận mắt nhìn thấy chiếc xe lăn bánh, "Không, Sanh Tiêu --"
Anh biết, từ giờ phút này, anh sẽ mãi mãi mất đi Sanh Tiêu.
Đào Thần nắm chặt tay nện xuống cát, cát bắn lên, mang theo cả nước biển dính vào mặt, anh đau đớn, liều mạng đứng dậy, hai tay xoa Ϧóþ, muốn chờ đến lúc tay chân khôi phục cảm giác thì sẽ đuổi theo.
Một tên đàn ông đứng bên cạnh giơ chân đá anh, "Đứng dậy!"
"Bây giờ phải làm sao?" Tên còn lại hỏi.
"Đưa đến bệnh viện trước đi, nếu hắn cứ như vậy sợ rằng không cầm cự nổi, ngày mai đưa cho hắn một khoản tiền, sau đó chúng ta trở lại Bạch Sa."
"Tôi không đến bệnh viện, các anh hãy đưa tôi về Bạch Sa."
"Đúng là mơ," gã đàn ông từ trên cao nhìn xuống Đào Thần, "Tao khuyên mày đừng có mơ nữa, đối đầu với Duật thiếu không dễ sống đâu, dây dưa đến tận bây giờ, hậu quả mày cũng thấy đấy, khi người phụ nữ kia bị đưa đi cả người đầy máu, thức thời, thì mau rời khỏi đây đi, nếu không, càng liên lụy đến nhiều người."
"Nói với nó mấy lời vô nghĩa đấy làm gì?"
"Anh nói Sanh Tiêu cả người đầy máu?" Anh không ngờ, Duật Tôn thật sự có thể làm thế chứ, chẳng lẽ vì muốn Mạch Sanh Tiêu quay lại, mà có thể bất chấp tất cả, thậm chí không chút thương tiếc làm tổn thương Sanh Tiêu?
Cơ thể Đào Thần cảm thấy hơi ấm trở lại, một tên túm áo lôi anh dậy, "Tiền Duật thiếu cho mày, đủ để sau này sống thoải mái, theo một người phụ nữ có cái gì tốt chứ? Mày nhìn xem, đến cả chỗ ở cũng bị đốt, đừng tốn tâm trí nữa, buổi sáng Duật thiếu cũng đã nói, nếu hai người thật sự muốn sống với nhau, nơi ở sau này, nhìn thấy một chỗ thì đót một chỗ, những người liên quan đến hai người, tra ra một người thì hủy hoại một người."
Toàn thân Đào Thần run rẩy, anh nhìn về phía Mạch Sanh Tiêu rời đi, đột nhiên anh tránh khỏi bàn tay của gã kia, "Sanh Tiêu --"
"Mẹ kiếp, để tao!"
"Thả tôi ra!"
Đào Thần gắng sức giãy dụa, gã kia thấy thế, nện một đấm vào mặt Đào Thần, máu lập tức phun ra, làm chiếc áo dính đầy máu.
Anh che miệng, máu vẫn từ kẽ tay chảy ra.
Anh dường như bị một đấm này làm cho tỉnh táo, giật mình đứng tại chỗ hổi lâu không nói gì. Đào Thần suy sụp rủ người xuống, Sanh Tiêu đi rồi, không còn cái gì có thể làm hi vọng cho anh nữa, anh đứng ở bờ biển, nghe từng đợt sóng vỗ bên tai.
"Đi thôi." một gã đẩy vào vai anh.
Đào Thân bị lực đẩy của gã làm cho lảo đảo vài bước, anh cởi chiếc áo đầy máu ném lại trên bãi cát, lòng đau như cắt, đưa tay lên tháo nhẫn ra.
Đào Thần ngồi xổm xuống, dùng áo bọc lấy nhẫn, sau đó phủ cát lên trên.
"Tôi muốn quay lại căn nhà gỗ xem thế nào."
"Lắm chuyện thật."
"Mặc kệ, để cho nó đi đi, bọn tao chờ mày ở đây." gã nhìn xuống đồng hồ, "Đêm nay khẳng định là chưa thể quay về Bạch Sa được."
Đào Thần nhìn phía xa xa, căn nhà gỗ kia đã bị cháy đến nửa, lửa cũng không còn lớn như lúc nãy, anh bước lại gần, mặt bị hơi lửa nóng rực phả vào. Anh thật khó khăn mới có thể có được một nơi yên ổn để sống với Mạch Sanh Tiêu, nhưng mà, giờ phút này nó đã bị phá hủy...
Mặt biển rộng lớn mà đen thẳm bỗng nhiên truyền tới tiếng động, hai gã đàn ông đang đứng trên bãi cát xoay người lại, nhìn thấy một chiếc du thuyền đang đi tới, trên boong tàu, một cô gái mặc đồ đen đang cầm ống nhòm, "Nơi này sao lại có người đến, cuộc gặp mặt đêm nay không thể để xay ra gì ngoài ý muốn, mày thấy có nên hủy kế hoạch không?"
Gã đàn ông bên cạnh đưa mắt nhìn, "Tao ở đây đánh lạc hướng bọn kia."
Cô gái có mái tóc xoăn dài đẹp mê người, cô gái bỏ ống nhòm xuống, thuận tay lấy súng ngắm để ở bàn bên cạnh, nhắm về phía hai người trên bãi cát.
"Pằng --"
Một gã nhìn thấy đồng bọn bị bắn trúng đầu, vừa muốn rút súng, đã bị đối phương nhanh chóng bắn ૮ɦếƭ, toàn bộ quá trình chưa tới một phút.
Đào Thần nghe thấy tiếng súng, anh trốn vào rừng cây ở xa xa, du thuyền cập bờ, hai gã đàn ông lúc trước đã tắt thở.
Người đàn ông ở trên du thuyền mở miệng, "Alice, kĩ thuật bắn súng của cô vẫn chuẩn như vậy."
Cô gái lau kính ngắm, "Tôi không thể châp nhận có sơ xuất, nếu phải lựa chọn, đương nhiên là người khác phải ૮ɦếƭ, còn tôi phải sống."
Đào Thần không dám thở mạnh, anh không thể nhìn thấy những việc xẩy ra ở đằng xa, chỉ biết hai người vừa rồi còn nói chuyện với mình đã ૮ɦếƭ, có người xuống thuyển, nhấc thi thể lên.
Alice đặt súng trở lại bàn, "Cứ để tạm trên cabin, đợi lát nữa quay lại biện, vứt xuống cho cá ăn."
Đào Thần cúi người đứng dậy, sau khi xoay người dựa vào thân cây, Alice cầm ống nhòm quét một lượt, "Như thế này có thể coi là yên tĩnh."
Đào Thần lạnh đến phát run, chờ du thuyền đi rồi mới ra khỏi rừng cây, môi anh tái mét, lục trong túi chỉ còn mấy đồng lẻ còn lúc đi siêu thị.
Mạch Sanh Tiêu nén nước mắt, nghĩ đến việc Đào Thần thập tử nhất sinh, trong lòng càng buồn bực, "Vậy sau đó anh đi đâu?"
Đào Thần khoanh tay, cười gượng, "Anh đã đến một nơi rất xa, Sanh Tiêu, em nhất định là không đoán ra đâu."
Mạch Sanh Tiêu cũng cười theo, nụ cười xót xa, "Em nhớ rằng anh đã từng nói, anh nói rằng, nếu có cơ hội thì muốn đến vùng núi để dạy học, trẻ con ở miền núi chưa từng nhìn thấy piano, anh còn nói, âm thanh hay như vậy, hẳn là sẽ mê hoặc bọn trẻ."
Lời anh từng nói, cô không hề quên.
Mắt Đào Thàn hơi sáng lên, "Đúng, anh đã đi đến miền núi, nếu không phải vì mẹ anh mắc bệnh, chắc là anh đã không trở lại Bạch Sa."
"Đào Thần, sao anh không quay lại tìm em, em đã nghĩ..."
"Từ sau khi anh sắp xếp đến đó, đã gọi điện báo cho bố mẹ anh, báo cho bọn họ anh không sao, anh biết mọi người sẽ tìm anh khắp nơi, anh nghĩ, chắc là bọn họ không liên lạc được với em, anh cũng nhờ mẹ tìm cách báo cho Thư Điềm, không ngờ lại làm em lo lắng..."
Nếu còn muốn Đào Thần trở về, anh sợ rằng, anh thực sự sẽ suy sụp mất.
Mạch Sanh Tiêu giật mình, đương nhiên, người đầu tiên Đào Thần báo tin sẽ là cha mẹ, từ trước đên nay cho dù là chuyện nhỏ nhất anh không không muốn để cha mẹ phải lo lắng, Thư Điềm là người bạn thân nhất của Sanh Tiêu, nếu cô ấy biết, nhất định đã nói nói với cô.
Cách giải thích duy nhất chính là, cha mẹ Đào cố ý giấu diếm.
Một năm nay, số ngày mà Mạch Sanh Tiêu ngủ ngon giấc chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, những hình ảnh khi cô sống bên Đào Thần như một bóng ma không thể nào xua đi nổi. Mấy lần cô định đến nhà Đào Thần, nhưng lại sợ cha mẹ Đào nhìn thấy cô sẽ bị kích động, mấy tháng trước, tại chính bệnh viện này, mẹ Đào giống như phát điên muốn cô đền mạng cho Đào Thần.
Chuyện đó, tất nhiên Đào Thần không biết
Chương 134.2 Không được phép nghĩ đến người đàn ông khác
Mạch Sanh Tiêu nuốt xuống vị chua chát trong miệng, cô lắc đầu, cô có thể hiểu được vì sao mẹ Đào làm như vậy, nếu đổi lại là bất cứ ai, cũng sẽ muốn trừng phạt người phụ nữ đã làm con trai mình ra nông nỗi ấy. "Nói với em rồi, nhưng em...em đã nghĩ rằng cô lừa em."
Mạch Sanh Tiêu quay mặt sang hướng khác, lời nói dối này, dường dư làm cô càng trở nên khó chịu, nếu cô thật sự biết rằng Đào Thần không ૮ɦếƭ...
Mạch Sanh Tiêu xoay lưng lại, làm bộ như đang vô tình lau khớ mắt, cho dù cô thật sự biết, cũng vô ích. Cô có con với Duật Tôn, điều đó tương đương với việc phá vỡ mọi thứ.
Đào Thần rút di động ra, gửi một tin nhắn.
Khóe mắt người đàn ông cũng ươn ướt, bây giờ, điều đau khổ nhẩt đối với anh mà nói cũng chỉ thế này thôi.
Sau khi bọn họ trải qua sinh li tử biệt, lần thứ hai gặp lại, nhưng đến một cái ôm thôi cũng là điều xa xỉ, cô đã là vợ người khác, là mẹ của một đứa trẻ.
"Đào Thần, xin lỗi anh." Mạch Sanh Tiêu vùi mặt vào lòng bàn tay, anh vì cô mà mất tất cả, kết quả, thật ra đến một câu yêu anh cô cũng chưa từng nói, Đào Thần không cần điều đó, "Sanh Tiêu, vẫn là câu nói kia, anh muốn em sống thật hạnh phúc, anh không cần sự áy náy của em, những thứ anh làm vì em, là anh cam tâm tình nguyện, chưa từng thấy hối hận."
Sanh Tiêu nghe thấy vậy, nước mắt vốn đang kìm nén ruột cuộc cũng rơi xuống.
Ánh mắt Đào Thần lướt qua Sanh Tiêu, nhìn Bân Bân trong lòng chị Trần, vừa rồi anh nhìn qua, hình như là một bé trai, trông rất giống Duật Tôn, trên khuôn mặt, tỏa ra khí chất tôn quý.
"Đào Thần," phía sau Sanh Tiêu truyền đến một giọng phụ nữ, cô ngẩng đầu, liền thấy một cô gái khoảng hai lăm, hai sáu tuổi đang đi tới chỗ Đào Thần, "Thì ra anh ở đây, hại em đi tìm khắp nơi."
"Anh gặp một người bạn." Anh giới thiệu một cách hời hợt, Mạch Sanh Tiêu giấu kinh ngạc, vẻ mặt hơi mất tự nhiên nhìn cô gái kia.
"Sanh Tiêu, đây là bạn gái anh, Bàng Hiểu Bình."
Trên mặt Sanh Tiêu vẫn còn đọng nước mắt, cô nhìn Bàng Hiểu Bình giớ tay về phía mình, ngạc nhiên bắt tay với cô, "Xin chào."
"Xin...chào."
"Đào Thần, mình về phòng bệnh đi, cô còn đang đợi chúng ta."
"Ừ," Đào Thần đứng dậy, "Sanh Tiêu, giữ gìn sức khỏe."
Vẻ mặt anh đầy phức tạp nắm lấy tay Hiểu Bình, xoay người rời đi. \'Giữ gìn sức khỏe\' bốn từ rất nhẹ nhàng nhưng lại giống như một đòn mạnh giáng vào lòng Sanh Tiêu.
Đào Thần đi rất vội, giống như một con mãnh thú tránh nước lũ.
Bàng Hiểu Bình cảm giác được anh không tự nhiên, "Thầy Đào, thầy như vậy, ngược lại cô ấy sẽ cảm thấy không thích hợp."
Đào Thần nghe vậy, bước chân lúc này mới chậm lại, "Hiểu Bình, xin lỗi, đột nhiên lại kéo em vào cuộc."
"Không sao ạ, dù sao em cũng đang tìm anh." Bàng Hiểu Bình quay sang, thấy Sanh Tiêu vẫn ngồi ở khu nghỉ ngơi, "Thầy Đào, cô ấy chính là người mà anh thích phải không?"
Đào Thần không nói gì, bàn tay đang nắm lấy tay cô ướt sũng mồ hôi.
"Anh nói rằng anh có bạn gái rồi, là vì không muốn phá vỡ hạnh phúc của cô ấy?"
Đào Thần cùng Hiểu Bình đi trong bệnh viện, mãi đến khi xác định rằng Sanh Tiêu không nhìn thấy nữa, anh mới buông tay Hiểu Bình ra, "Tôi luôn có một mong muốn, đó là Sanh Tiêu có thể sống thật hạnh phúc, khi cô ấy cười, là đẹp nhất..."
Sanh Tiêu...
Bàng Hiểu Bình lẩm bẩm, "Tên thật hay."
"Hiểu Bình, hay là em về trước đi, về phía trường học, có lẽ tôi sẽ phải xin nghỉ một thời gian dài."
Bàng Hiểu Bình cũng giống Đào Thần, tự nguyện lên vùng núi để dạy học, sau khi cô biết mẹ Đào bị bệnh, liền muốn đến thăm, "Thầy Đào, anh đừng lo, bệnh của cô may mắn mới giai đoạn đầu, em tin là sẽ có cách chữa được."
"Em nói đúng." Đào Thần cầm bệnh án đi tới trước thang máy. Mấy tháng liền mẹ Đào đều cảm thấy dạ dày không được thoải mái, đến bệnh viện lớn ở Bạch Sa kiểm tra, mới phát hiện là ung thư dạ dày giai đoạn đầu.
Chị Trần bế Bân Bân đi tới phía sau Sanh Tiêu, nhìn thấy nước mắt cô đang rơi xuống mu bàn tay.
"Duật phu nhân?" chị Trần gọi nhẹ một tiếng, thấy cô hình như đang lấy lại tinh thần, "Nếu bây giờ còn không đi, chắc sẽ phải xếp hàng đến chiều."
Mạch Sanh Tiêu lau sạch nước mắt đứng dậy, "Được, vào thôi."
Trở lại Ngự Cảnh Viên, Sanh Tiêu đi vào phòng ngủ, trời bây giờ, đã vào cuối thu, cả một mùa hè nặng nề đã trôi qua.
Cô kéo rèm, mở cửa sổ ra.
Đứng ở ngoài ban công, có thể thấy Ngự Cảnh Viên ở phía xa, cây Bạch quả Dung Ân thích, mùa hè là cây Bạch quả đẹp nhất, Mạch Sanh Tiêu nheo mắt, nhìn thấy lá cây Bạch quả đung đưa theo gió hoa trắng như tuyết tuôn rơi.
Sanh Tiêu chưa từng nghĩ, cô sẽ gặp Đào Thần như vậy.
Đời người quả nhiên tràn ngập điều xấu, cho dù bạn chuẩn bị tốt đến đâu, cũng không thể tránh khỏi kiếp nạn.
Hai tay Mạch Sanh Tiêu chống trên lan can, cô mỉm miệng muốn cười nhưng không cười nổi.
Bên dưới truyền đến tiếng ô tô, cô nhìn thấy cửa thu tự động mở, Duật Tôn lái xe vào.
Người đàn ông đi vào phòng khách, từ khi có Bân Bân, thời gian của Duật Tôn có vẻ dư dả hơn, thường thường đi ra ngoài vào buổi sáng, buổi chiều sẽ về, có khi còn ăn cơm trưa.
"Duật thiếu đã về," dì Hà đi tới trước mặt hắn, "Sanh Tiêu ở trên lầu, nhưng mà bữa trưa vẫn chưa ăn."
Duật Tôn đi lên cầu thang, chị Trần ru xong thằng bé đi ra, "Duật thiếu/"
"Tiêm phòng xong rồi?"
"Buổi sáng đã tiêm xong," chị Trần đứng ngoài hành lang, thấy Mạch Sanh Tiêu đóng cửa phòng, liền nhỏ giọng, "Vốn sẽ về sớm hơn, nhưng lúc tôi định đi xếp hàng, Duật phu nhân lại gặp người quen, nói chuyện cũng khá lâu."
"Người quen?" Khuôn mặt Duật Tôn trở nên lạnh lùng, ở đây Mạch Sanh Tiêu còn có thể có mấy người quen, "Chị đã từng gặp qua chưa?"
Chị Trần đã từng phục vụ không ít kẻ lắm tiền, tất nhiên sẽ biết cách cư xử, cũng là người biết nịnh nọt. Chị Trần có thể nhìn ra được, người như Duật Tôn bên ngoài phong lưu, nhưng mà đã về nhà thì sẽ quan tâm điều gì nhất? Không phải chính là người vợ chung thủy sao, sợ bị truyền ra ngoài sẽ hư hoại thanh danh sao.
"Chưa từng gặp, là một người đàn ông trẻ tuổi, sau đó Duật phu nhân giao con lại cho tôi, họ đi ra khi nghỉ ngơi ở bệnh viện, nói cái gì đó, tôi cũng không nghe thấy, đến lúc nhìn mắt Duật phu nhân, tôi mới biết là đã khóc."
Phán đoán đầu tiên của Duật Tôn là Nghiêm Trạm Thanh, nhưng lập tức gạt đi ngay, Mạch Sanh Tiêu và hắn ta sớm đã không còn gì, Duật Tôn cũng không tin rằng hắn còn có thể gây được sức ép gì.
Sanh Tiêu đi tới cửa, tay vừa chạm vào cửa, còn chưa kịp kéo ra, chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện.
"Tôi còn nghe thấy người đàn ông kia hoi Duật phu nhân, thằng bé là con cô ấy phải không? Nhìn vẻ mặt kia, giống như rất đau lòng..." Lúc ấy chị Trần cũng không nghe rõ tên của Đào Thần, chỉ lờ mờ nghe được mấy câu như vậy.
Mạch Sanh Tiêu kéo mạnh cửa ra, chị Trần nghe thấy tiếng động, vừa quay đầu nhìn, sắc mặt lập tức tái đi.
Duật Tôn thấy vậy, liền nói, "Chị quay lại trông Bân Bân đi."
"Vâng."
"Từ từ đã." Mạch Sanh Tiêu đi ra khỏi phòng, gọi chị Trần lại.
Lưng chị Trần cứng đờ, đành xoay người lại, "Duật phu nhân có gì dặn dò ạ?"
"Chị Trần, chị có biết dì Hà đã làm ở đây bao lâu rồi không?" giọng Mạch Sanh Tiêu không giận mà uy, cho dù nghe kĩ, cũng không thấy trong đó có gì tức giận.
"Không, không biết."
"Chị Trần, lợi dụng để cầu lợi là không thể, chị chỉ cần chăm sóc tốt cho Bân Bận, cái cần cho, tôi cũng sẽ không bạc đãi chị, còn về chuyện giữa vợ chồng tôi, chị cũng tốn hơi nhiều công sức rồi."
Chị Trần gật đầu lia lịa, "Chị nói phải ạ."
"Được rồi, mấy hôm nay chị cũng vất vả rồi, mai hãy về nhà xem thế nào đi, tôi đã dặn dì Hả chuẩn bị cho chị một số thứ để ở dưới nhà, nghe nói chị cũng có con trai, buổi tối chị cứ ở nhà đi, ngày kia lại quay lại."
Vẻ mặt chị Trần cảm động, liền xin lỗi, "Duật phu nhân, xin lỗi cô."
"Mau đi đi." Sanh Tiêu nói xong, liền xoay người trở lại phòng ngủ.
Duật Tôn nhếch miệng cười, tát một cái thật mạnh sau đó lại cho một trái táo ngọt (vừa đấm vừa xoa), chỉ một chiêu thôi đã thu phục được chị Trần.
Xem ra, từ nay về sau chị Trần sẽ một mực với Sanh Tiêu.
Duật Tôn hơi buồn cười, hoàn toàn không còn để trong lòng chuyện vừa rồi chị Trần nói với hắn. Hắn đi vào phòng ngủ, Mạch Sanh Tiêu đang ngồi ở mép giường, ánh mắt ngây ngẩn, đang nghĩ gì đó.
"Sao vậy?"
Sanh Tiêu cũng không nói.
Duật Tôn ngồi xuống bên cạnh cô, "Vừa rồi không phải còn đanh đá như vậy sao? Bây giờ lại im thin thít?"
"Anh muốn biết chuyện gì, chỉ cần trực tiếp hỏi em, cần gì phải quanh co thử người khác!"
Duật Tôn hiểu, thì ra Mạch Sanh Tiêu nghĩ rằng hắn để chị Trần giám sát nhất cử nhất động của cô, "Anh hỏi em, em khẳng định là sẽ nói sao?"
Mạch Sanh Tiêu im lặng, ánh mắt nhanh chóng nhìn sang, "Nói hay không, đấy là quyền của em."
Duật Tôn duỗi thắt lưng, nằm xuống giường, hắn nhắm mắt nghỉ ngơi, Mạch Sanh Tiêu nhìn ra ngoài cửa sổ. Bây giờ là sáu giờ chiều, ánh mặt trời thật ấm áp, tươi sáng và đầy ánh nắng, thật yên bình.
Mỗi lần Duật Tôn muốn bước gần lại một bước, phản ứng của Sanh Tiêu đều rất cực đoan, chuyện của Đào Thần, cô không thể vượt qua được, cô cũng từng nói muốn dùng cả cuộc đời không hạnh phúc để bù lại.
Cô ích kỉ muốn giấu chuyện này, để trên lưng Duật Tôn cũng phải gánh tội lỗi cùng cô.
Nhưng hôm nay cô gặp Đào Thần, còn có Bàng Hiểu Bình. Nhiều chuyện bất ngờ, Mạch Sanh Tiêu mới rõ ràng, cô đang vui mừng, cả cô và Đào Thần đều hiểu, con đường của bọn họ giờ đã không còn chung nữa. Cô vui mừng, Bàng Hiểu Bình không giống cô, Mạch Sanh Tiêu đem đến cho Đào Thần toàn những chuyện tồi tệ, cô luôn nghĩ rằng, anh xứng đáng có một cuộc sống tốt hơn.
Mạch Sanh Tiêu càng chắc chắn hơn, giữa cô và Duật Tôn, không thể có thêm Đào Thần.
Người đàn ông đang nằm trên giường bỗng mở mắt ra, ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt hắn, buồn ngủ, hắn nhổm dậy, tay ôm lấy eo Sanh Tiêu, kéo cô nằm xuống.
Mạch Sanh Tiêu theo phản xạ co chân lên, hai tay duổi ra đẩy vai hắn ra.
Cô vẫn không tiếp nhận được sự ᴆụng chạm của hắn.
"Anh chỉ là muốn em nằm xuống."
Duật Tôn nhắm mắt ngủ bên cạnh Mạch Sanh Tiêu.
"Hôm nay em đã gặp một người. Sống ở đây thật sự rất buồn chán, Ngự Cảnh Uyển giống Hoàng Duệ Ấn Tượng, rộng lớn và trống trải..."
Người đàn ông nheo mắt lại.
Thứ hắn tặng , cô chưa từng vui vẻ nhận lấy, có bỏ ra bao nhiêu tiền đi nữa cũng không mua được một nụ cười trên môi Sanh Tiêu.
"Duật Tôn, người hôm nay em gặp chính là Đào Thần."
Cái tên này truyền vào tai trái lại đi ra khỏi tai phải, Duật Tôn kinh ngạc, "Em nói gì?"
Mạch Sanh Tiêu đặt hai tay gối sau đầu, "Lúc em ở đại sảnh bệnh viện, đã thấy Đào Thần, lúc trước em cũng từng hi vọng, em nghĩ rằng nếu chưa tìm thấy thi thể anh ấy, có lẽ anh áy còn sống..." Khóe mắt Sanh Tiêu ươn ướt, mỉm cười hạnh phúc, "Em thực sự chờ đợi ngày hôm nay."
Cả khuôn mặt cô đều chìm đắm trong ý cười, ánh mắt sáng ngời, vẻ mặt không còn u ám, diễm lệ động lòng người.
Duật Tôn nghe được trong lời nói của Mạch Sanh Tiêu, có sự thông suốt từ tận đáy lòng, nhưng sau đó nhìn vẻ mặt của cô, hắn lại thấy chướng mắt.
Duật Tôn lập tức nghĩ, vì sao Mạch Sanh Tiêu vui vẻ như vậy.
Đột nhiên hắn nổi giận, sắc mặt thay đổi bất thường, trong mặt lộ ra vẻ không rét mà run, "Mạch Sanh Tiêu, anh nói cho em biết, em nghĩ thôi cũng đừng nghĩ, mau từ bỏ đi! Đừng tưởng hắn ta còn sống thì em muốn làm gì thì làm, em..." Người đàn ông xoay người, cánh tay chống xuống bên người Sanh Tiêu, tức giận đến mức thở gấp, "Em cũng có con rồi, chẳng lẽ em còn muốn người đàn ông khác?"
Mạch Sanh Tiêu há hốc miệng, thế này là thế nào a?