Bác sĩ đem hình ảnh siêu âm lưu lại, Mạch Sanh Tiêu nhìn chằm chằm vào màn hình, cô иgự¢ truyền đến một hồi đau nhức, Sanh Tiêu ánh mắt mơ màng về quá khứ, có thể trông thấy ngoài cửa chờ bóng người, cô nhắm lại hai mắt, nước mắt rơi xuống.
Mạch Sanh Tiêu không phải không nghĩ muốn có người đi cùng, lúc này, phỏng chừng đại đa số đều là vợ chồng tay nắm lấy tay, cảm nhận được lẫn nhau kích động cùng vui sướng, đây là cô lần đầu tiên cùng cục cưng gặp mặt, nếu như nếu có thể, Sanh Tiêu là vô luận như thế nào cũng sẽ không muốn Duật Tôn vắng mặt.
Mạch Sanh Tiêu giơ tay lên mặt, lau khô nước mắt, bên cạnh Bác sĩ đang lưu lại kết quả, cô xem thấy trên màn hình khuôn mặt nhỏ nhắn cử động nhẹ nhàng
Bác sĩ cười nói," Là khuôn mặt đứa nhỏ đang nhăn"
Sanh Tiêu trong nội tâm chua xót khó nhịn, lại cảm giác vui mừng, tóm lại là phức tạp nói không rõ.
Cô khẩn trương nắm bắt góc áo, người mẹ nào cũng đều có cá tâm tư, sợ trong bụng cục cưng có chỗ nào không tốt, cánh tay nhỏ , bàn chân nhỏ có hay không đều ổn, khuôn mặt có hay không đoan chính, Mạch Sanh Tiêu càng phát ra lo lắng, cô mang thai lúc đầu cũng không giữ mình thật tốt, chỉ sợ có gì ảnh hưởng đến đứa nhỏ.
Sanh Tiêu tại trong màn hình chứng kiến tay đứa nhỏ, còn có chân, tất cả đều rất nhỏ, lượng hô hấp của thai nhi theo số liệu lần lượt hiện lên trên máy.
Duật Tôn đứng ở cửa ra vào, có một đôi cha mẹ ngồi ở bên cạnh xếp hàng, nam tử lấy ra giấy hẹn trước đơn giao cho y tá, anh t động tác thuần thục sau đó quay lại trước mặt người vợ, xem ra là thường xuyên cùng đi đến đây.
Người mẹ chắc mang thai đã 7 tháng, ngồi tựa ở ghế không có đứng lên, người chồng động tác tự nhiên xoay người, đem đem áo khoát, khoát lên vai người vợ," Tiểu tử kia tối hôm qua lại náo động trong bụng em?"
" Là náo động anh mới phải, nửa đêm đã đói bụng, còn muốn anh đứng dậy nấu cho em ăn." Người phụ nữ bàn tay vuốt ve bụng, trong mắt hiển lộ ra hạnh phúc sáng rọi.
" Dù vậy anh đều cũng vui vẻ," Anh ta đứng dậy, ngồi trở lại bên cạnh vợ," Như vậy con chúng ta mới có thể khỏe mạnh, từ nay về sau đến trường không sợ bị người khi dễ."
"Anh dạy con như thế à!" người vợ lấy tay khuỷu tay nhẹ nhàng ᴆụng cánh tay chồng, cô nghiêng đầu sang chỗ khác, trông thấy Duật Tôn chính là đang nhìn chăm chú bọn họ, cô không khỏi bộ mặt ửng đỏ, hờn dỗi vỗ vỗ mu bàn tay chồng cô," Đều tại anh."
Khóe miệng cô phác hoạ đường cong, nhưng lại đối Duật Tôn liền như nỗi lên 1 cơn đau đớn, hắn không mở mắt, phảng phất trông thấy người bên ngoài trong mắt thương cảm.
Hắn không cần những vật này.
Chờ đợi bên ngoài thật lâu, Duật Tôn bên ngoài đợi nửa giờ cũng không gặp Mạch Sanh Tiêu đi ra. Hắn hỏi thăm một y tá," Có phải có gì không tốt không?"
" Kiểm tra mỗi lần đều phải vô cùng cẩn thận, hơn nữa vị trí thai tùy mỗi thời gian mang thai mà thay đổi, cho nên bình thường đều rất lâu," Y tá mặt mỉm cười," Tiên sinh, ngài nếu là chờ không được, cũng có thể đi vào, cha của đứa nhỏ đều vào được, có thể nhìn thấy hình dạng hài tử ."
Duật Tôn bàn tay cuộn tròn lại, chậm rãi ngước lên, hắn không trả lời cô y tá
Ý tá thầm nghĩ, chẳng lẽ bọn họ không phải vợ chồng?
Mạch Sanh Tiêu nghe bên cạnh truyền đến tiếng nói, là tiếng của vị bác sĩ , người còn lại phụ trách tại trên máy vi tính bản ghi chép, Sanh Tiêu nghe không hiểu các cô nói gì, chỉ phải nhỏ giọng mở miệng nói," Xin hỏi, đứa nhỏ có khỏe không?"
" Yên tâm đi, chỉ là cuống rốn quấn quanh cổ 2 vòng, nếu như chuẩn bị đến ngày sinh mà tình trạng này vẫn còn, chúng tôi sẽ dự định là sinh mổ, hiện tại không có việc gì, chớ khẩn trương."
Bác sĩ nói xong, có thể làm gánh nặng trong lòng Mạch Sanh Tiêu liền được gỡ xuống
" Cha đứa nhỏ cũng có thể vào?"
Sanh Tiêu ánh mắt lại lần nữa nhìn về phía cửa ra vào, tầm mắt cuối xuống, thần sắc giống như đang do dự.
Đây là do cô quyết định, sẽ không hối hận
" Hôm nay cha đứa nhỏ không có tới?”
“Thật đáng tiếc," Bác sĩ vừa cười vừa nói,"Cô nên in hình ảnh siêu âm màu này, đưa cho anh ta nhìn xem để anh ta ngạc nhiên."
Mạch Sanh Tiêu nghiêng mặt qua, nhìn hướng màn hình.
Cô tâm tình kích động khó nhịn.
Kỳ thật cô cũng biết, Duật Tôn đối đứa nhỏ này nhất định cũng giống cô sẽ yêu thương nó hết mực, cô gật gật đầu," Được."
Siêu âm xong, bác sĩ đưa cho Sanh Tiêu một tờ giấy vệ sinh, cô đặt trên bụng chà lau sạch sẽ.
Một bác sĩ khác đem đến 1 tờ giấy và 2 bản phim chụp từ máy siêu âm, Sanh Tiêu tiếp nhận , song mũi đột nhiên cay xe,lòng bỗng nhiên đau xót, ánh mắt ௱ôЛƓ lung nhìn hình ảnh đã thành mơ hồ, cô ngẩng đầu," Cám ơn." Nói xong, liền xoay người đi ra ngoài. Mạch Sanh Tiêu đi vào cửa ra vào, trông qua lớp kính mờ thấy ở ngoài kia, thân ảnh người đàn ông như trước đứng sửng ở nguyên một vị trí, cô lau đi nước mắt, đem kết quả siêu âm cất vào trong túi xách, sau đó mở cửa.
Duật Tôn nghe được động tĩnh, phía sau lưng thẳng tắp xoay người," Làm xong?"
"Ừ." Mạch Sanh Tiêu hướng phía y tá bên cạnh mỉm cười, cô đi đến cửa thang máy, cố lết từng bước đem khăn giấy bẩn ném vào trong thùng rác.
" Còn có kiểm tra khác?"
"Phải đi học lớp chăm sóc trẻ sơ sinh."
" Có phải là muốn xếp hàng đăng ký, anh đi."
" Không cần," Mạch Sanh Tiêu nâng cao bụng đi về phía trước, cô đi được rất chậm," Kỳ thật anh không cần theo giúp tôi cũng hết, tôi đã quen tự một mình ."
Duật Tôn trong lòng ngăn không được cảm giác khó chịu," Sanh Tiêu, em không nên tàn nhẫn như vậy?"
Mạch Sanh Tiêu đi đến cửa của phòng chăm sóc trẻ sơ sinh, giọng nói của cô bình thản, âm thanh chậm chạp lời nói nhỏ nhẹ," Tôi chỉ lo cho anh công việc rất bận rộn."
Sanh Tiêu đi vào, bên trong không ít phụ nữ có thai,con trai bị cấm vào.
Bác sĩ nhận lấy phiếu siêm âm của mạch Sanh Tiêu, sau đó bảo cô nằm im trên giường, sau khi đứng lên lại đo cẩn thận huyết áp của cô , lăn qua lăn lại, kiểm tra rất nhiều thứ. Đến lúc rời khỏi bệnh viện thì đã là giữa trưa
Sanh Tiêu đói bụng đói kêu vang, cô bữa sáng ăn còn chưa no, vừa rồi đi lại nhiều quá, liền cảm thấy cháng váng đầu hoa mắt.
" Dì Hà giữa trưa không trở về ngự cảnh viên, anh đưa em ra bên ngoài ăn ."
" Được." Mạch Sanh Tiêu đói bụng cũng không muốn từ chối, cho dù mang thai sau, cũng không có khó hầu hạ như vậy, ngẫu nhiên sẽ muốn ăn những thứ gì, nhưng phần lớn về sau rất tùy ý.
Duật Tôn mang Sanh Tiêu đến chính là một quán cơm, khách sạn gì đó quá cao sang, chẳng bằng nơi danh tiếng tốt như này, Duật Tôn đã tới, biết rõ Sanh Tiêu tất nhiên sẽ yêu mến.
Trong đại sảnh Quán cơm, có hai anh chàng bán hàng biểu diễn cách thức châm trà, phối hợp thêm bối cảnh âm nhạc, động tác thành thạo cực xinh đẹp.
Mạch Sanh Tiêu thích ngồi cạnh cửa sổ, Duật Tôn gọi món ăn, người phục tiến lên châm trà.
" Cho cô ấy 1 ly nước ấm." Ra khỏi bệnh viện , nhất định khát nước.
" Vâng." Người phục vụ đáp.
Mạch Sanh Tiêu đem ánh mắt đừng hướng ngoài cửa sổ, Duật Tôn tay phải nâng chung trà lên," Kiểm tra xong, kết quả có khỏe không?"
Sanh Tiêu nhìn thấy bên ngoài ngựa xe như nước, có người đi rất vội, có người lại đang nhàn tản bước chậm, có lẽ mỗi người có những suy nghĩ khác nhau nên hành động vì thế cũng không tương đồng.
Ánh mặt trời xuyên qua những khe hở của mành mành bằng trúc,tạo thành những đường kẻ ánh sáng nhất đồng chiếu lên gương mặt nhỏ nhắn của Mạch Sanh Tiêu tạo ra những tia sáng óng ánh khó tả, , cô quay ra, ánh mắt cùng Duật Tôn chạm nhau," Rất tốt."
" Sanh Tiêu, em căng thẳng không?"
Mạch Sanh Tiêu mở miệng hỏi," Căng thẳng cái gì?"
" Sanh con về sau......"
" Không căng thẳng ." Mạch Sanh Tiêu tiếp nhận ly nước người phục vụ đưa đến, kỳ thật không khẩn trương mới là lạ, cô từ lúc vừa mang thai thì thường xuyên ngủ gặp ác mộng, cô chỉ sợ ngày sinh sẽ không có ai bên mình, cô ở nhà một mình rồi đột nhiên đau bụng dữ dội thì phải làm thế nào?
Duật Tôn cảm giác vô lực, hắn mệt mỏi mười phần dựa vào trở lại thành ghế, hắn không nghĩ tới mạch Sanh Tiêu nói vĩnh không tha thứ, lại sẽ dùng loại phương thức như vậy giày vò hắn, lăng trì hắn, hết lần này tới lần khác trước măt hắn chẳng thèm nhìn hăn lấy một cái mà quay đầu bước đi
Món ăn rất nhanh được bưng lên bàn, Duật Tôn trong tay cầm lấy một đĩa ngô nướng.
Hắn biết rõ đây là món Sanh Tiêu thích ăn, người đàn ông cầm lấy chiếc đũa gắp nó đưa tới trong chén cô.
Một chớp sáng lóe lên, Duật Tôn lông mày đột nhiên nhíu chặt, hắn phản ứng đầu tiên chính là bị phóng viên theo dõi. Mạch Sanh Tiêu trông thấy hắn sắc mặt hung ác nham hiểm dọa người, Duật Tôn thu tay lại, đã nhìn thấy một cô gái đang bước lại gần," Xin lỗi," Cô đem tấm ảnh chụp đưa cho Duật Tôn," Tôi là nhi*p ảnh gia chuyên chụp ảnh gia đình, thực xin lỗi, đã chưa được các vị đồng ý, tôi ngồi bên kia liền chú ý đến chỗ 2 vị, tôi lúc nào cũng mang theo máy ảnh, có đôi khi chứng kiến được những khoãnh khắc đáng giá, tôi sẽ không chút do dự liền chụp lại."
Duật Tôn tiếp nhận ảnh chụp, trong mắt vẻ lo lắng dần dần tán đi.
Trong Ảnh chụp, Mạch Sanh Tiêu yên tĩnh giương nhẹ cái cằm, Duật Tôn vừa vặn buông đũa, quay chụp góc độ vừa đúng, còn có thể trông thấy bụng Sanh Tiêu hơi lộ ra.
Duật Tôn xiết chặt một góc ảnh, khóe miệng không khỏi câu dẫn ra một nụ cười, từ trước đến nay, cho đến tận lúc này, hắn và Sanh Tiêu cùng với cục cưng duy nhất có tấm ảnh này là ảnh chụp chung.
" Tấm ảnh này, tôi muốn." Người đàn ông này nói đến việc thỉnh cầu thì đều bá đạo như vậy.
“Anh cứ giữ đi." Người con gái cười nói.
Mạch Sanh Tiêu nhìn về phía người con gái bên cạnh, cô ăn mặc rất kì lạ nửa người trên là áo gấm được thêu hoa tinh xảo kết hợp với thân váy hoa … cách ăn mặc này làm người ta nổi bật," Cô là chủ nơi này?"
Cô gái nâng chung trà lên, rót đầy cho Duật Tôn, lại sai người bán hàng đưa tới một bình nước sôi “Quán cơm này là do chồng tôi mới mở, mấy năm trước công việc buôn bán của tôi bận rộn, mỗi ngày đều bận không quan tâm đến việc ăn uống, về sau , chồng tôi mở tiệm cơm ở đây, cứ đến giờ ăn gọi điện thoại cho tôi tới ăn cơm. Có đôi khi thật sự bận rộn không đi được, anh ấy lại tự mình đem đồ ăn tới văn phòng cho tôi.”
Mạch Sanh Tiêu nheo lại con ngươi, không khỏi tán thưởng," Cô thực hạnh phúc."
Khoai Môn Kem: Do có 2 bạn xin ngừng ngừng edit nên thiếu hụt nhân sự trầm trọng. Chương này đáng lẽ là do một bạn mới đảm nhiệm nhưng do mới + thời gian gấp + bỡ ngỡ nên có rất nhiều nhiều thiếu xót vì thế chương bạn ấy edit không thể post được dẫn tới tớ phải đích thân "xuất chiêu" tái xuất giang hồ. Và đây là thành quà 2 tiếng của tớ từ lúc đi làm về tới giờ. Các bạn cứ bình tõm đọc hết. Mai sẽ có nửa chap này + chap 132. Thế thôi! :!
Người con gái tính cách phóng khoáng, nở nụ cười," Cô chỉ nhìn thấy tôi hiện tại bây giờ, chứ không biết được rằng tôi trước kia biểu diễn trên sân khấu bị bệnh nặng, là bệnh dạ dày may mắn còn có cơ hội có thể cứu chữa," người con gái đem tóc dài hất ra sau vai," từ đó về sau, tôi liền rút xuống hậu trường, cô xem--"
Mạch Sanh Tiêu theo ngón tay của cô ấy nhìn lại, trông thấy cách đó không xa treo một dàn tấm ảnh được chụp, va vài bức tranh thư pháp" Cái đó đều là những nơi mà tôi và chồng tôi đi du lịch rồi tiện thể chụp lại cảnh đẹp, chúng tôi bây giờ chẳng khác nào là đang hưởng thụ cuộc sống, mọi người đến nơi này ăn cơm, tôi đều tặng bọn họ một câu."
Mạch Sanh Tiêu ngước lên khuôn mặt nhỏ nhắn. Trông thấy người phụ nữ môi khẽ mấp máy," Nhân sinh đắc ý tu tận hoan, mạc sử kim tôn đối không nguyệt." (Kem: Câu thành ngữ của TQ, tớ k tìm được câu tương tự tại VN)
Sanh Tiêu nhìn qua 1 lần, trong long lại có chút chua xót.
" Không quấy rầy 2 người dùng bữa." Cô gái cầm lấy máy ảnh, quay trở lại quầy.
Sanh Tiêucầm lấy một xiên ngô nướng lên ăn, cô không có xem ảnh chụp trong tay Duật Tôn, cũng không muốn ςướק đoạt quyền lợi mà hắn có được, Mạch Sanh Tiêu đói nên cúi mặt xuống ăn rất nhiều. Nhưng Duật Tôn lại không động đũa, thân thể hắn nghiêng về phía sau, lấy ví tiền trong túi quần ra đem ảnh chụp nhét vào trong.
Ngón tay cái của Duật Tôn rơi vào bụng của Mạch Sanh Tiêu lộ ra trên tấm ảnh, cũng chỉ có cơ hội này, hắn có thể trông thấy mặt cục cưng, mới có thể cảm nhận được sự tồn tại của con.
Ánh mắt Mạch sanh Tiêu lướt qua động tác của người đàn ông trước mặt, cô nắm chặt chiếc đũa trong tay, tiện đà lại giả bộ như không trông thấy, cúi thấp đầu xuống.
Đến lúc ngẩng mặt lên, Sanh Tiêu thấy chiếc đũa của Duật Tôn còn bày ở nguyên chỗ cũ, dường như không có động đậy.
Xuyên qua hành lang, Mạch Sanh Tiêu đứng trước hình ảnh trên bức tường trước mặt, cô nhìn rất lâu, sau đó cất bước đi ra ngoài.
Nhân sinh đắc ý, cô sẽ có lúc mãn nguyện sao?
Mạch Sanh Tiêu biết rõ ràng, Duật Tôn trôi qua không tốt, cô sống cũng chẳng vui vẻ gì, nhưng chỉ có cách này, cô cảm thấy hắn và cô mới có đường đi, đen tối vô tận, như cô cùng Đào Thần lúc trước bị hắn cứ như vậy đẩy vào chỗ ૮ɦếƭ.
Hắn đối với Đào Thần như thế nào, Mạch Sanh Tiêu khẽ nhếch môi, lộ ra vẻ trào phúng, cô cũng sẽ đối với hắn y như vậy.
Trở lại ngự cảnh viên, dì Hà còn chưa trở về, Mạch Sanh Tiêu lên lầu, cô trông thấy hắn cũng không có vào theo mình, lúc này mới lấy chìa khóa mở tủ đầu giường ra.
Đây là không gian nho nhỏ của riêng cô, kéo ngăn kéo ra, bên trong có một đôi giày trẻ sơ sinh.
Đây là duật tôn mua từ cửa hàng đồ dùng hàng ngày của trẻ nhỏ, cô vụng trộm dấu đi, Mạch sanh tiêu đem giầy lấy ra, đặt trong lỏng bàn tay, thật nhỏ, chỉ lớn bằng hơn nửa bàn tay của cô. Ngón tay Sanh Tiêu khẽ vuốt trên mặt chiếc giầy, khóe miệng cô bất tri bât giác nở nụ cười, Mạch Sanh Tiêu đem giầy cất vào, bên trong cỏn còn có quyển nhật ký màu đỏ, là sau khi mang thai cô đã chuẩn bị. Sanh Tiêu dấu Duật Tôn viết nhật ký, cũng không cho hắn biết.
Sanh Tiêu mở khóa túi ra, cô mang hình ảnh siêu âm sáng nay ra nhìn thật kĩ, đến lúc nghe được tiếng bước chân, lúc này mới giật mình đem giấy siêu âm nhét vào trong ngăn kéo, khóa lại đứng dậy.
Vừa rút cái chìa khóa ra, Duật Tôn đã tiến đến.
Dì Hà đến lúc chiều tối mới quay lại Ngự Cảnh Viên, biết rõ Sanh Tiêu hôm nay khám thai nên có ý làm một bàn cơm tối rất phong phú.
Mạch Sanh Tiêu ngồi trước bàn ăn, dì Hà bưng món ăn thứ nhất để lên bàn, “ Sanh Tiêu, thai nhi có khỏe không?”
“ Vâng, rất tốt.”
“Vị trí thai chuẩn chứ?”
“Chuẩn,” Mạch Sanh Tiêu cũng không nói chuyện cuống rốnbị quấn quanh cổ, “Chính là bác sĩ nói cân nặng của con tăng có chút nhanh.”
“Haiz, đừng nghe các họ nói bừa,” Dì Hà khoát tay, “Lúc con dâu dì mang thai, gần mấy tháng trước khi sinh mới dọa người, một tháng mà tăng tận 8 cân (Kem: Đây là mẹ tăng k phải con tăng nhé! 8 cân bên TQ khoảng 4 cân tại Việt Nam), còn may mắn chán là không gầy đi cân nào đấy!."
Tóc Mạch Sanh Tiêu đã dài tới phần cổ, cô cũng không có cắt đi, sợi tóc của cô mềm mại, cũng không có vẻ là không có bộ dáng, ngược lại làm tăng thêm không ít vẻ nữ tính.
Sanh Tiêu điều chỉnh tư thế ngồi xuống, không dám khom người, nhất định đang rất khó chịu.
“ Đúng rồi, Ân Ân lần trước cũng có nói chuyện về hình ảnh siêu âm 4 chiều, Sanh tiêu, cháu xem chưa?Cho dì xem một chút.”
Mạch Sanh Tiêu cầm chiếc đũa gẩy gẩy hạt gạo trong chén, cô thật sự cũng không muốn lừa gạt dì Hà, lời nói như mắc nghẹn trong cổ họng, hay là nói ra, “ Không cóảnh chụp.”
“Thật đáng tiếc, Tội gì mà không chụp lại coi như là kỉ niệm.”
Duật Tôn ngồi ở bên cạnh, biết rõ ý tứ của Sanh Tiêu, không chụp chiếu, ý là không muốn hắn nhìn thấy, đằng nào thì chờ sau khi sinh xong, hắn cũng được nhìn thấy, không sao
Bụng càng lớn, mỗi ngày đều mệt ૮ɦếƭ đi, có đôi khi đi lên vài bậc thang tim cũng sẽ đập rộn lên, Mạch Sanh Tiêu gọi điện thoại choThư Điềm, đang trong thời gian chuẩn bị Lâm Bồn, cho nên Thư Điềm cũng không muốn Sanh Tiêu giống như trước kia, cô cảm thấy lo lắng cho Mạch Sanh Tiêu, Thư Điềmlúc này mới dặn dò cô trên đường đi nhất định phải cẩn thận.
Dì Hàmang một giỏ hoa quả từ trong cốp xe lấy ra, Mạch Sanh Tiêu nhấn chuông cửa, rất nhanh đã có người ra mở cửa.
Lúc này đúng là thời tiết nóng bức, Mạch Sanh Tiêu mặc một chiếc váy hoa dài, đỉnh đầu độimột chiếc mũ trắng có lông, “Thư Điềm?”
Mở cửa chính là bảo mẫu, “ Đang ở trong vườn.”
“Dì Hà, dì giúp cháu xách đồ vào nhé.”
“Được rồi.”
Mạch Sanh Tiêu đi vào trong hoa viên, cuối tháng 7 trời nóng có thểđem da người ra nung cho đến cháy xém. Sanh Tiêu mang thai bụng rất lớn, trông thấy Thư Điềmđang ở cách đó không xa.
Tang viêm cố ý xây hai chiếc xà kép song song cho Thư Điềm tập luyện, Thư Điềmđứng thẳng, đang từ từ dịch bước.
Sanh Tiêu như ngừng thở khi trông thấy Thư Điềm cố gắng hết sức nâng chân phải bị thương lên, cô mặc quần đùi, sau khi lắp đặt cái chân giả, nhìn cũng chẳng khác gì người binh thường.
Thích ứng với chân giả cũng vô cùng thống khổ, sau khi thuốc tê tiêu đi sau đó sẽ là loại đau nhức đến tận xương tủy, Thư Điềmtay phải cầm xà đơn, cô cúi người, mồ hôi rơi trên khuôn mặt, áo T-shirt ướt đẫm dán trên người. Thư Điềmgiơ tay lên xoa xoa cái lung, thở gấp mấy hơi, lại đứng thẳng lên, chân phải kiên cường bước ra.
Mắt Mạch Danh Tiêu thấy cô đi ra một bước, trong lòng kích động không nói được lên lời.
Thư Điềmbuông tay ra, cả người trực ngã xuống, may mắn cô kịp thời cầm xà đơnbên cạnh.
Mạch Sanh Tiêu kêu lên sợ hãi, vội vàng tiến đến.
“Thư Điềm.”
Không đợi cô nâng, Thư Điềm đãdựa vảo chính mình đứng lên, Mạch Sanh Tiêu thấy cô mặt mũi toàn là mồ hôi, tóc đều ướt, như là bô dáng từ trong nước bước ra, “ Trời nóng như vậy, cậu không sợ bị cảm nắng sao?”
“Nơi này toàn là cỏ, ngã cũng sẽ không đau.’
Mạch Sanh Tiêu đỡ lấy cánh tay của cô, “ gặp lại cậu có thể đứng dậy tớ thật sự rất vui.”
“Sanh Tiêu, cũng lâu lắm rồi, tớ muốn cậu cùng tớ đi dạo phố.” Thư Điềm kèo xe lăn qua bên cạnh ngồi lên đi, hai người cùng nhau đi đến che nắng dưới cái ô.
“Sanh Tiêu, cậu có thai khoảng 8 tám rồi đúng không?”
“ Ừ, dự tính ngày sinh còn 1 tháng.”
“Xem ra,tớ phải cho cậu uống rượu mừng của tớ trước kia tiểu bảo bối nhà cậu đầy tháng mới được.”
“Đã định ra hôn lễ rồi sao?”
Thư Điềmlắc đầu, “Tớ không muốn sẽ ngồi xe lăn gả cho anh ấy, chờ sau khi thích ứng qua đi, chúng tớ lập tức cử hành hôn lễ.”
“vậy thì tốt rồi, đến lúc đó tớ đã sinh con,còn có thể cùng cậu mua đồ, không giống như bây giờ, đi bộ cũng thở không ra hơi.”
Thư Điềmcầm lấy đồ uống ướp lạnh đưa cho cô, “Sanh Tiêu.”
“ Hả?”
“Cậu cùng Duật Tôn….định thế nào? chẳng lẽ cậu có ý định cứ tiếp như vậy sao?”
Ánh mắt Mạch Sanh Tiêu nhìn về phía xà kéo ở đằng xa kia, hôm nay trời nóng, làm cho tâm tình con người ta cũng bực bội theo, “Thư Điềm , cậu nói tớ còn có thể thế nào chứ?”
Thư Điềmbiết rõ vấn đề này rất mẫn cảm, cũng sẽ ᴆụng vào chỗ đau của Sanh Tiêu, cô cũng chẳng quan tâm, có thể Thư Điềm thực sự muốn tốt cho cô, không muốn Sanh Tiêu sống quá cực khổ, “ Tớ hỏi cậu, cậu có thể thành thật nói cho tớ biết được không?”
Sanh Tiêu hơi mím chặt môi, cô suy nghĩ một lát, gật gật đầu.
“Cậu đối với Đào Thần là không phải tình yêu phải không?” Thư Điềmkhông có quanh co lòng vòng, thậm chí nói thẳng luôn vào vấn đề, khiến cô không biết phải trả lời ra sao.
Đáp án của Mạch Sanh Tiêu chỉ có thể là có hoặc là không phải.
Sanh tiêu suy nghĩ, không trưc tiếp trả lời, “hạnh phúc không phải chỉ dựa vào tình cảm.”
“Tớ đồng ý với lời cậu,” Thư Điềmgật đầu nói, “ Nhưng cuộc sống không có tình cảm còn có thể xem là hạnh phúc sao?” cô muốn Mạch Sanh Tiêu phải trực tiếp đối mặt, “ Đúng , có lẽ cuộc sống như thế sẽ yên yên tĩnh tĩnh, bình bình phẳng phẳng , nhưng nếu để tớ lựa chọn, ta tình nguyện chọn mạo hiểm oanh oanh liệt liệt.”
Cho nên, Thư Điềmdù có mất đi một chân cũng không hối hận.
Ánh mắt Mạch Sanh Tiêu nhắm lại, cái mũi có chút chua xót.
“Sanh Tiêu, nếu như không gặp Duật Tôn, tớ cũng hy vong cậu cùng Đào thần có thể tiếp tục sống như thế ,tớ biết rõ cậu rất khó đối mặt với tổn thương trước kia, nhưng mà…,”Giọng nói Thư Điềm bỗng nhiên nhẹ xuống, cô thở dài, “ Hai người có con, chẳng lẽ câu thật sự có ý định bắt con cậu từ nay về sau lớn lên thiếu cha? Sanh Tiêu, cậu một mực khát vọng một gia đình hoàn chỉnh, có cha, có mẹ, nhưng tớ hỏi cậu một chút con trong bụng cậu không phải là cũng muốn có cha sao? Cậu không thể ích kỷ nói cho con biết khi con biết nói rằng, con à, mẹ thương con như vậy là đủ rồi, không có khả năng, yêu là không thể thay thế được.”
“ Thư Điềm, cậu đừng nói nữa.”
Thư Điềmđem tay của cô kéo qua, “ Sanh Tiêu, Cậu hãy buông tay đi, đừng tạo cho mình áp lực quá lớn.”
Thư Điềm cũng biết, cô không trải qua đau thương như Mạch Sanh Tiêu,Tang Viêm cũng không phải người có tình nhân ở bên ngoài..., cô cũng không phải cô bé xa xứ hèn mọn phải cúi đầu trước sô phận, càng không phải trải qua một cuộc hôn nhân rồi đường ai nấy bước quan trọng là, trong lòng Sanh Tiêu còn đè nặng chuyện Đào Thần mất tích. Thư Điềmnghĩ, chuyện mà cô ấy phải đối mặt hiện giờ, khả năng chỉ có chuyện này, nhưng cô muốn khuyên Sanh Tiêu, nguyên nhân chỉ có một là cô muốn tốt cho Sanh Tiêu.
“Thư Điềm, cậu đừng lo lắng chuyện của tớ, yên tâm, tớ rất khỏe, hiện tại có con, tớ mỗi ngày thậm chí nghĩ chỉ còn một tháng sẽ gặp con, thật nhanh.”
Thư Điềmnắm chặt tay Mạch Sanh Tiêu, “chúng ta cùng cố gắng, thôi chán ghét, cố gắng lên!”
Ngồi trên xe taxi trở về, Sanh Tiêu dựa vào sổ kính của xe, giống như đang suy nghĩ chuyện gì, dì Hà không quấy rầy cô, đến nhà, Mạch sanh Tiêu đi thẳng lên lầu, sắc mặt cũngkhông tốt.
Một tháng cuối cùng trôi qua cực kỳ chậm, Sanh Tiêu nằm luôn không thoải mái, ngồi cũng không thoải mái, cô xuống lầu ăn điểm tâm, đi lại trong phòng khách một chút.
Duật Tôn cầm không ít tư liệu tới, “ Sanh Tiêu, hay là sanh mổ đi.”
Hiện tại Mạch Sanh Tiêu sợ nhất là nghe mấy từ mổ sinh hay sinh tự nhiên, trong lòng cô vô thức sợ hãi, “tại sao?”
“Anh hỏi qua Từ Khiêm, sinh mổ dối với con và mẹ đều không có ảnh hưởng, đến lúc đó, anh sẽ liên lạc với bác sĩ tốt nhất.” Duật Tôn sợ nhất là cảm giác đứng ngoài cửa lo lắng chờ đợi, anh nghe qua không ít chuyện, vì thời gian sanh quá lâu, làm cho đứa nhỏ cùng mẹ đều nguy hiểm.
Mạch Sanh tiêu kiểm tra sức khỏeđịnh kì, đứa nhỏ bị dây rốn quấn vòng quanh cổ 2 vòng cộng với việc vị trí thai không chính xác, bác sĩ có nói đến lúc đó cô sẽ bị khó sinh.
Về phần chị Nguyệt, Duật Tôn đã sớm mời được người tới, hắn mặc dù không nói, nhưng không ai nhìn ra được trên mặt hắn rất kích động, đúng vậy, lo lắng chờ đợi mấy tháng, cũng không biết về sau gặp mặt đứa nhỏ lớn lên sẽ giống ai nữa?
Duật Tôn được Sanh Tiêu đồng ý, liền bắt tay vào chuyện chuẩn bị bác sĩ.
Bệnh viện Từ Khiêm làm, mặc dù là tư nhân, nhưng thiết bị, hoàn cảnh là tốt nhất.
Mạch Sanh Tiêu nửa tháng trước đã bắt đầu chuẩn bị, quần áo của đứa nhỏ, sữa bột, bỉm,…Tóm lại là cái gì cô cũng cảm giác cân thiết, cô đã cất hết vào trong túi, chỉ sợ đến lúc đó tay chân luống cuống, lại quên mất.
Còn cách ngày dự tính sinh không còn xa.
Mạch Sanh Tiêu từ toilet đi ra, sắc mặt cô khẩn trương trở lại giường, tắt đèn.Vừa rồi đi vệ sinh, cô thấy có chút máu hồng. Sanh Tiêu nằm thẳng trên giường bụng không còn có phản ứng, thân Duật Tôn nghiêng đi, trong bóng đêm nhìn về phía Sanh Tiêu.
Đến nửa đêm, Mạch Sanh Tiêu mơ hồ cảm giác được một hồi đau đớn nhỏ, cô mở to hai mắt, trằn trọc nhiều lần không ngủ được.
Cô biết rõ có khả năng đứa nhỏ không đợi được đến ngày hẹn giải phẫu, đứa nhỏ nghịch ngợm, hiếu động, nhất định là muốn ra đời trước thời gian.
Mạch Sanh Tiêu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, cô bất luận là gì cũng mong trời có thể nhanh sáng, bàn tay Sanh Tiêu đặt trên bụng mát xa , thần kinh của cô khẩn trương kéo căng, nhưng lại không nói cho Duật Tôn bên cạnh biết.