Chìm Trong Cuộc Yêu - Chương 127

Tác giả: Thánh Yêu

Nếu như không phải vì yêu, cho dù có tổn thương, cũng sẽ không làm tâm của cô đau đến vậy.
Nếu như không phải vì yêu, dù là phản bội, cũng chỉ xem đó là một lời hứa không được thực hiện, cũng không đau lòng đến mức ngay cả tha thứ cũng không thể.
Mạch Sanh Tiêu nước mắt lăn dài trên má, đối với chuyện này, cô chỉ muốn trốn tránh, cô còn quá trẻ tuổi, nhưng thời gian không cho cô cơ hội phát triển, trên thực tế, cô cho rằng nói ra những lời nói này, cô có thể nhẹ nhàng như mây trôi nước lặn, nhưng khi nói ra rồi mới thấy nội tâm khó chịu như thế nào.
Cô hai tay che miệng, không nghĩ lại khóc trước mặt hắn lúc này.
Vết thương trong lòng chưa được chắp vá đã bị hắn xé rách lần nữa làm nó càng thêm đau đớn thêm lỗ hổng.
Không có tình yêu?
Duật Tôn đứng đối diện Mạch Sanh Tiêu, hắn thấy hai bả vai cô không ngừng run rẩy, nghe ấm thanh nghẹn ngào theo giữa ngón tay cô truyền tới, hắn hít một hơi thật sâu nhưng khó có thể thở ra.
Hắn hỏi cô rốt cuộc vì sao lại không thể tha thứ, hắn cho rằng Mạch Sanh Tiêu sẽ nổi giận lớn tiếng cúng hắn, bởi vì cô còn thương Đào Thần......
Hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lí để nghe câu trả lời này.
Nhưng hôm nay, hắn giống như bị ai đó tra tấn tàn nhẫn lấy đi cả trái tim, cũng không cho hắn cơ hội để thở, dù máu không chảy ra, nhưng nội tâm dần tuyệt vọng và đau đớn khó chịu vô cùng, cứ như muốn lấy nửa cái mạng của hắn.
" Sanh Tiêu......"
Tiếng gọi ấy xen lẫn quá nhiều phức tạp cảm tình, Mạch Sanh Tiêu một tay lau nước mắt, cô hít thở làm tâm tình vững vàng lên," Anh không cần phải quan tâm tôi có tha thứ cho anh không, Duật Tôn, dù tha thứ, tôi cũng ở bên cạnh anh, dù không tha thứ, tôi cũng không thoát khỏi anh."
Hắn thật sự khó chịu khi Mạch Sanh Tiêu dùng thài độ này nói chuyện cùng hắn, Duật Tôn tựa hồ có lời gì muốn nói, nhưng ở yết hầu có cái gì ngăn lại làm lời nói khó nên lời.
Mạch Sanh Tiêu còn có thể mở lòng lần nữa sao, bởi vì là Duật Tôn hủy đi tất cả cuộc sống của cô, đối với người đàn ông này, tâm cô chỉ còn là sự tuyệt vọng cùng thống khổ. Duật Tôn lại phát hiện, hắn muốn mở miệng, dù là đầu lưỡi đang cử động,nhưng hắn cũng không thể nói.
Không trách trời, không trách ai, nếu kết cục của họ như ngày hôm nay thì chính hắn là kẻ làm nên tất cả.
Sanh Tiêu muốn nói, cô có thể cùng Đào Thần có cuộc sống yên bình,nhưng hắn lại xuất hiện phá tan tất cả, cô căm hận thủ đoạn của hắn, nếu Duật Tôn thành toàn buông tay, cô cùng Đào Thần đã là một đôi hạnh phúc. Nhưng cô lại không ý thức được, nếu hắn không thủ đoạn thì cô không trở về bên cạnh hắn, Duật Tôn cũng muốn trả tự do cho cô lắm, nhưng nếu làm như thế, so với ૮ɦếƭ còn khó hơn rất nhiều, chính vì thế cách tốt nhất là đem cô trói buộc cùng hắn.
Mạch Sanh Tiêu lại khóc, vừa lau nước mắt đã khô trên mặt cô, cô chỉ là không ngừng nghẹn ngào.
Duật Tôn ngồi bên đàn dương cầm, Mạch Sanh Tiêu nhìn thấy hắn hai tay đặt lên phím đàn, cô liền xoay người muốn lên lầu.
Không nghĩ, cổ tay bị hắn nhanh chóng cho túm lại.
Sanh Tiêu quay đầu lại, Duật Tôn cũng không ngửa mặt lên, hắn ánh mắt xa xăm, cũng không biết nhìn về nơi nào," Sanh Tiêu, từ khi em trở về, anh chưa tìm người phụ nữ nào khác."
" Tôi biết rõ vì cái gì mà tổn thương? Nên sau khi bị tổn thương đau khổ! Cũng thấy không còn đáng sợ nữa, tựa như vết sẹo ở cổ tay tôi, tôi tin tôi có thể vượt qua." Mạch Sanh Tiêu muốn giật tay hắn ra, bất đắc dĩ hắn lại lớn tiếng quát lên
" Chẳng lẽ, em vĩnh viễn không muốn tha thứ cho anh?"
Sanh Tiêu chống lại ánh mắt của Duật Tôn, cô nhớ tới lời Dung Ân lúc trước đã nói, Mạch Sanh Tiêu cũng biết, cô đã chui vào một cái ngõ cụt không có lối thoát, cô là thật sự không có cách nào nói lí lẽ cùng Duật Tôn, được, tôi nhường nhịn trước để chuyện này trôi qua im ắng
Mạch Sanh Tiêu dùng sức nghĩ muốn thoát khỏi tay Duật Tôn, cô mắt thấy hắn đứng lên, than ảnh cao lớn của hắn liền đi về phía cô," Sanh Tiêu, anhnói rồi, chỉ cần em tha thứ cho anh, anh sẽ nghĩ cách để em có thể yêu anh một lần nữa."
" Tôi không có ngốc yêu anh lần nữa." Sanh Tiêu khẩu khí rất quyết liệt, mà lại kiên định vô cùng.
" Anh không tin, trái tim của em vì chuyện đó mà khép lại mãi."
" Duật Tôn, tôi trước kia yêu trong hèn mọn không mục đích, tôi cũng có thể cất giấu không nói cho anh, nhưng tôi hiểu được ý của anh, anh muốn tôi đánh đàn, hỏi tôi còn để ý đến chuyện của Mạc Y không, chính là muốn cho tôi đối mặt với quá khứ. Với loại tình yêu này, một lần là đủ rồi, bởi vì tôi cảm thấy như bây giờ rất tốt, mỗi ngày trải qua đều như vậy, không hạnh phúc, cũng sẽ không có bi ai."
Hắn thật sư không thích thái độ này của cô, giống như sống với ૮ɦếƭ đều như nhau. Thái độ này của cô, lại làm hắn khó lòng kìm chế cơn giận.
Thực tế hắn cũng thế thôi, cũng không muốn thừa nhận chuyện cùng Mạc Y, lúc trước Sanh Tiêu đối với hắn cùng dương cầm đều xem đó là tình yêu của mình, chỉ cần khi ấy hắn biết trân trọng nằm giữ, cũng sẽ không có kết cục hôm nay.
Lời nói đã đến nước này, Mạch Sanh Tiêu xoay người bước đi.
Duật Tôn rất nhanh lại nằm chặt tay của cô, Mạch Sanh Tiêu giãy dụa, lôi kéo như thế cũng sẽ không có sự thỏa hiệp nào vừa ý cả, Duật Tôn dùng lực rất mạnh, Sanh Tiêu thậm chí có thể cảm giác được vết thương dưới cô tay phải rất đau, cô không khẽ hừ một tiếng. Duật Tôn lúc này mới kịp phản ứng, đem tay bỏ ra.
Mạch Sanh Tiêu vừa xoa cổ tay vừa bước đi.
Duật Tôn đuổi kịp trước một bước, một tay quàng ở eo Sanh Tiêu, cô liền thẳng sống lưng cả than đều nằm trong иgự¢ hắn, Duật Tôn mi mắt nhẹ chớp, đem mặt vùi sâu vào cổ Mạch Sanh Tiêu," Sanh Tiêu, thực xin lỗi, Sanh Tiêu."
Chuyện Mạc Y, thực sự là hắn sai rồi, hắn không phải không biết rõ tính tham lam của Mạc Y, sau đó dần có dã tâm rất lớn khi ở cùng hắn, cuối cùng khiến cho tay phải Mạch Sanh Tiêu bị hủy đi, mà quan trọng nhất, sự thật vẫn là hắn từng quan hệ cùng Mạc Y, Sanh Tiêu hôm nay nếu không nói ra, hắn cũng tự mình biết hắn đã sai thảm hại rồi….
Duật Tôn từ khi xảy ra chuyện, cũng chưa từng nói qua hai tiếng xin lỗi cùng cô.
Mạch Sanh Tiêu như thế nào lại không ngăn được giọt lệ rơi trên má, cô thật khờ, có chút tổn thương ấy mà hết lần này tới lần khác cũng không thể tự mình đối mặt, nay mới vừa tốt được một chút thì tâm lại đau nhức vô cùng.
Cô không nói gì, chỉ cắn môi để nước mắt cứ tuôn rơi.
Duật Tôn hít thở trầm lặng trong cần cổ cô, hai người ai cũng không mở miệng nói gì, Mạch Sanh Tiêu cảm giác được sự bất lực trước giờ chưa từng có, Duật Tôn hai tay ôm chặt eo của cô, dì Hà từ phòng bếp đi ra, đi từ xa nhìn thấy, hai người giống như chỉ thuộc về thới giới của họ cứ ôm nhau như thế, cô cũng không muốn đi quấy rầy, mà là lui về phòng bếp, trả họ nhũng phút giây yên tĩnh.
Đứng quá lâu, Mạch Sanh Tiêu có chút mệt, cô đẩy tay Duật Tôn, hắn ý thức buông tay ra, cô cũng không quay đầu nhìn hắn, chậm rãi đi lên lầu.
Sanh Tiêu đi vào trước cửa phòng ngủ, tay còn chưa chạm tới tay cầm của cửa, dười lầu truyền đến âm thanh của dương cầm.
Một ca khúc ( Tình yêu tương đồng), giai điệu đau thương làm cho người nghe cũng phải chua xót,.
Duật Tôn cũng không biết tại sao lại đàn khúc phổ này, trước mặt Sanh Tiêu, hắn chưa từng muốn đàn bài này.
Cô đi đến cầu thang, nhớ tới những ca từ trong bài đàn này.
Có một câu nói: Tình yêu có thể tìm thấy ngay lúc này, nhưng cũng có thể là mãi mãi vẫn không xuất hiện.
Nhưng cô cùng Duật Tôn, không có khả năng yêu nhau lần nữa, cô thương hắn thì, hắn cũng không thương......
Mạch Sanh Tiêu mở cửa đi vào, đem cánh cửa đóng chặt lại liền đem lưng dán vào cửa thân vô lực ngã xuống cùng lệ dài tuôn rơi không điểm dừng.
Dì Hà đem chén bát cất vào tủ, cô dựa vào cửa ra vào phòng bếp, nghe trong phòng khách truyền đến tiếng đàn, Duật Tôn có vẻ rất tập trung, cảm xúc đầy mãnh liệt. Bà nhớ tới ánh mắt Mạch Sanh Tiêu cùng lời nói chói tai của cô về Duật Tôn, tay hắn bỗng nhiên dừng lại, hắn đóng sập khung đàn kêu lên một tiếng đinh ta nhức óc, ngay cả trong phòng bếp dì Hà củng phải giật mình đi ra phòng khách xem sao.
Duật Tôn thở ra một tiếng nặng nhọc, trong иgự¢ khó chịu buồn bực, thậm chí lo nghĩ, bàng hoàng.
Hắn nhấn vào phím trắng trên đàn thật mạnh, phảng phất chỉ có loại lụi bại không thành điều tiếng đàn mới có thể tạm thời ép tới ở nội tâm của hắn xao động.
Duật Tôn đi lên lầu, thấy Sanh Tiêu đã nằm trong chăn tựa hồ như đã ngủ.
Hắn nằm bên cạnh cô, Sanh Tiêu trở mình đưa lưng về phía hắn, vừa rồi đã khóc thật nhiều, lúc này bụng cảm thấy không thoải mái, Mạch Sanh Tiêu không muốn nói đến chuyện lúc nãy, cố gắng làm tâm tình tốt trở lại
Duật Tôn biết cô chưa ngủ, hắn đem cánh tay qua ôm cô trước иgự¢.
Sanh Tiêu cũng không đẩy hắn ra, hai người đều trong tư thế mà ngủ đến hôm sau, Mạch Sanh Tiêu mới phát hiện cánh tay đau ê ẩm, toàn thân cũng không thoải mái.
Cô vô ý thức sờ bên cạnh giường chỉ còn là chỗ trống không còn hơi ấm, Mạch Sanh Tiêu rời khỏi giường, trông thấy thẩn ảnh cao to đứng trước cửa sổ.
Ba tháng này , có thể ngửi được không khí của mùa xuân.
Duật Tôn mặc chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt đứng cạnh ban công, hắn trời sinh là để mặc quần áo ( Kem: trong bản tiếng trung ghi “ hắn trời sinh là mắc treo quần áo” tớ thấy kì quá nên đổi thành như này, mong không sai L), mà quần áo mặc trên người hắn, không cần quá nhiều màu sắc cũng thấy hắn trở nên nổi bật trước nhiều người.
Mạch Sanh Tiêu lấy chiếc áo bên cạnh mặc vào, cũng là màu hồng dưa hấu hồng rất bắt mắt, cô mang dép đi vào phòng tắm , tối hôm qua náo loạn như vậy bây giờ đầu cũng còn đau
Sanh Tiêu đứng trước gương, đưa tay lấy bàn chãi đánh răng, nhìn kỹ mình trong gương, thật may trên mặt cũng không khác là bao từ khi mang thai đến giờ.
Tất nhiên đó cũng chỉ là lời nói phiến diện riêng cô.
Thật ra, Mạch Sanh Tiêu cũng cảm nhận được mính mập lên một chút, vòng eo không còn phẳng như lúc trước
Hôm nay, Thư Điềm xuất viện, Sanh Tiêu muốn đem điểm tâm đến cho cô, Duật Tôn từ trên lầu đi xuống," Anh đi cùng em."
Mạch Sanh Tiêu cũng không nhìn hắn chỉ nói," Dì Hà, chúng ta đi thôi."
Dì Hà cũng không dám hỏi nhiều, cầm những điểm tâm đã chuẩn bị sẵn trước đo vội đi theo Sanh Tiêu.
Sanh Tiêu đi đến cửa hàng bán hoa mua một bó hoa thật đep rồi đi vào bệnh viện, dì Hà đứng ngoài phòng bệnh chờ, trước của phòng Thư Điềm luôn có hai người đàn ông trông coi, Sanh Tiêu gõ cửa đi vào, nhìn thấy Tang Viêm cùng Thư Điềm và ba mẹ cô.
" Bác trai, bác gái."
" Sanh Tiêu đến đây."
Tang Viêm khôi phục thân phận, hướng về phía Mạch Sanh Tiêu nhẹ gật đầu.
" Cần gì phải lãng phí mua bỏ hoa lớn như vậy" Thư Điềm bên giường bày một chiếc xe lắn," Nhưng cũng rất biết ơn cậu, khi vẫn nhớ được tớ yêu hoa bách hợp."
Mạch Sanh Tiêu nghe cô nói những lời sến sùa ấy, không khỏi muốn cười.
Cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra, thấy người nhung không thấy mặt, chỉ chỉ thấy một đóa hoa hồng thật lớn, không cần đếm cũng biết là 999 đóa hồng.
Thư Điềm sửng sốt không biết việc gì đã xảy ra, Tang Viêm đi tới đem hoa tiếp trong tay trao cho người trên giường bệnh, mọi người còn chưa kịp phản ứng hắn đã quỳ một gối xuống," Thư Điềm, đồng ý gả cho anh."
Thư Điềm lệ hoen hốc mắt
Mạch Sanh Tiêu không khỏi ngưỡng mộ họ, khi có hoạn nạn mới được gặp chân tình.
Với cảnh cầu hôn cảm động rơi lệ này, Mạch Sanh Tiêu lại nhớ tới thị trấn Lâm Thủy trong phòng học kia, Đào Thần cũng đã cầu hôn cô như vậy, nhưng thay đóa hoa đó là khúc dương cầm lãng mạn.
Ba mẹ Thư Điềm mặt ai cũng hớn hở vui mừng, Thư mẹ giúp Tang Viêm cầm bó hoa, hắn đem chiếc nhẫn trong chiếc hộp đỏ đeo lên tay Thư Điềm, Mạch Sanh Tiêu cũng không nghe rõ ràng, cô chỉ thấy Thư Điềm không ngừng gật đầu, nước mắt cũng theo đó mà rơi.
Tang Viêm đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út cho cô, Thư Điềm cong ngón tay lên, vuốt chiếc nhẫn tính tế sang ngời ấy, cô nín khóc mỉm cười, tay ôm chặt cánh tay Tang Viêm," Đâu cần mua nhiều hoa hồng như vậy? Cứ để Sanh Tiêu mua, đằng nào cũng là tiền của cậu ấy”
" Được thôi," Mạch Sanh Tiêu nhếch lên khóe miệng," Sau này tớ sẽ tính toán rõ ràng từng thứ với cậu”
" Bởi vì," Thư Điềm lau nước mắt," Tang Viêm là chồng của tớ!"
" Cậu thật đáng ghét." Thật giống như đang ở trường Hoa Nhân, Mạch Sanh Tiêu cùng Thư Điềm hay dùng lời nói trêu trọc đối phương.
Có thể thấy Thư Điềm hạnh phúc như lúc này, Sanh Tiêu cảm thấy nhẹ long và chúc phúc cho hai người họ.
Thư mẹ mắt cũng rưng rưng đỏ lên, bó hoa hồng kia đặt ở tủ cạnh giường, hương thơm dịu nhẹ thật hợp với không gian hạnh phúc này. Thư mẹ cầm tay Tang Viêm ," Từ nay về sau, mẹ giao Thư Điềm cho con, Tang Viêm, trước kia, là mẹ không tốt......"
Tang Viêm nói," Mẹ, cha, hai người cứ yên tâm."
Thư Điềm hạnh phúc, khi trở thành vợ của Tang Viêm, Thư Điềm nhìn về phía ngoài cửa sổ, sau cơn mưa trời lại sáng.
Mạch Sanh Tiêu cùng dì Hà chuẩn rời khỏi bệnh viện, đi đến đại sảnh, Sanh Tiêu hai vợ chồng già đang xếp hang chờ đợi có chút quen mắt, cô liền đi qua," Bác trai, bác gái?"
Đào mẹ quay đầu lại theo tiếng kêu ấy không khỏ bất ngờ.
Đào ba cũng giật mình, nhìn thấy Mạch Sanh Tiêu cùng dì Hà.
Sanh Tiêu không nghĩ tới sẽ gặp họ ở bệnh viện," Hai bác bị bệnh? Sức khỏe có gì không tốt.”
Mới mấy tháng không gặp Đào mẹ tóc đã bạc trắng, Đào ba thần sắc tiều tụy, Mạch Sanh Tiêu nhìn qua sổ khám bệnh trong tay họ," Hai bác sao không đến bệnh viện Bạch Sa khám?" Chẳng lẽ, đỗ bệnh nặng mới chịu đi khám bệnh viện lớn sao.
" Mạch Sanh Tiêu," Đào mẹ cơ hồ nghiến răng nghiến lợi," Cô trả con lại cho tôi”
Dì Hà thấy thế, liền nắm lấy tay Mạch Sanh Tiêu," Sanh Tiêu, chúng ta đi thôi."
Đào mẹ từ trong hàng chờ đợi khám đó đi ra, cô đứng trước mặt Sanh Tiêu," Lúc trước tôi thật sai lầm khi cho Đào Thần ở cùng cô, hắn bán nhà đang trả góp để cùng cô bỏ trốn, nhưng bây giờ người không thấy xác cũng không có, Sanh Tiêu, cô nói cho tôi biết thời gian qua đã xảy ra chuyện gì?"
Cô áo cơm không lo, sợ là sớm đem Đào Thần cấp quên mất đi?
Đào mẹ thoáng cái sẽ khóc đi ra, Mạch Sanh Tiêu nhịn không được chua xót," Thực xin lỗi, thực xin lỗi......"
" Lời xin lỗi có tác dụng sao? Sanh Tiêu, tôi tự hỏi có bao giờ hà khắc gì với cô, cho dù cô đã từng kết hôn, chỉ cần Đào Thần thích tôi đây cũng bằng lòng chấp nhận, chính là......" Đào mẹ thống khổ, trong đại sảnh xếp hàng mọi người đưa ánh mắt tới dòm đầy vẻ tò mò như muốn biết được chuyện gì đã xảy ra.
" Bà còn nói lại chuyện này để làm gì?" Đào ba đở lấy vợ.
"Tôi mang nặng đẻ đau ra Thần Thần, cho dù tương lai của Thần Thần bị phá hủy tôi cũng tình nguyện gánh vác cùng nó, nhưng vì cô ta mà sinh mạng của con cũng mất đi, Mạch Sanh Tiêu, chúng tôi đời trước có thiếu nợ cô sao?”
Dì Hà dắt díu lấy Sanh Tiêu muốn rời đi, Đào mẹ ánh mắt nhìn vào bụng vừa nhô chút ít của Sanh Tiêu," Đứng lại," Đào mẹ đuổi theo vài bước," Cô mang thai?"
Nhìn qua ánh mắt dò xét của bà, Mạch Sanh Tiêu nhát thời cảm thấy xấu hổ.
" Đứa bé là của ai?"
Sanh Tiêu đưa bàn tay đặt trên bụng, cô nói không được mà không nói cũng không được
Đào mẹ thấy thần sắc của cô như thế, càng thêm nổi giận," Có phải là người đàn ông xuất hiện trong hôn lễ lần trước? Sanh Tiêu, tôi vẫn muốn hỏi cô, vì cái gì cô cùng Đào Thần bỏ trốn, mà bây giờ con tôi thì ૮ɦếƭ, cô thì vẫn sống, cô bây giờ đang ở đâu, ở cùng ai? Chẳng lẻ cô đang sống cùng người đàn ông kia?"
" Con--" Mạch Sanh Tiêu á khẩu không trả lời được.
" Vì trong bụng cô có đứa bé nên hai người âm mưu rắp tâm hãm hại Đào Thần? "
" Không phải như thế, bác......"
" Tôi đã bảo cô không cần gọi tôi thân mật như thế!"
Mạch Sanh Tiêu vội nghĩ cách giải thích," Chúng con lúc ấy......"
" Tôi không muốn nghe lời giải thích của cô, Mạch Sanh Tiêu, cô trả lại Đào Thần cho tôi, con tôi còn còn trẻ như vậy, tại sao để hắn ૮ɦếƭ sớm như thế?" Đào mẹ ánh mắt nhìn xuống bụng Mạch Sanh Tiêu, bà đã nhìn lầm Sanh Tiêu, cho dù vì con trai bà thấy cũng không đáng, bọn họ nếu thật sự yêu nhau như lời nói, thì tại sao Sanh Tiêu lại mang thai như vậy?
Cô vươn tay, dùng sức đẩy bả vai Mạch Sanh Tiêu.
Sanh Tiêu không kịp đứng vững liền ngã về phía trước, tay cô vội đặt tại bụng, khi cô ngã như thế chĩ nghĩ đến việc bảo về đứa bé này trước tiên, việc này đều do sự vô thức của Mạch Sanh Tiêu.
Đào ba kinh sợ, Đào mẹ cũng không nghĩ đến chính mình lại ra tay nặng như vậy.
Nhờ có Dì Hà tinh tường lanh lẹ, nhín thấy giữa hai người có gì không đúng, nên sớm đã phòng ngừa chuẩn bị, tay bà đặt ở eo Mạch Sanh Tiêu, cũng may nhờ dì Hà mà đầu gối khuỵu xuống, Mạch Sanh Tiêu thở phào.
" Bà sao có thể như vậy? Dù có oán giận thế nào cũng không thể làm như vậy với phụ nữ có thai chứ »
Sanh Tiêu vẫn còn hoảng hốt, Đào ba kéo lấy Đào mẹ tay kia vẫy vẫy ý bảo cô rời đi," Được rồi, coi như xong."
Đào mẹ gạt tay chồng, ngồi chồm hổm trên mặt đất khóc thảm thiết," Cô bây giờ rất hạnh phúc, khi Thần Thần có thể không được tìm thấy nữa, ngay cả cảnh sát cũng nói con của tôi không còn khả năng sống nữa, con của tôi a-- Mạch Sanh Tiêu, hạnh phúc của cô chính là mạng của con tôi đổi lấy!"
Sanh Tiêu cước bộ lảo đảo chạy nhanh ra khỏi đại sảnh bệnh viện, cô ngồi ở trên bậc thang, tay vịn cầu thang cũng không chống đỡ được thân thể.
" Sanh Tiêu, đừng ngồi dưới thềm đá sẽ lạnh......" Dì Hà đi kéo tay cô, Mạch Sanh Tiêu bình tĩnh, một tí phản ứng cũng không có.
Cô nhớ lại đoạn thời gian cô cùng Đào Thần, hắn bỏ qua những khuất nhục trước kia vì cô mà tình nguyện đánh đán dương cầm lần nữa, Đào Thần còn cầu hôn cô, cuộc sống bình thản đó đã đi xa khỏi đời cô, nhưng Mạch Sanh Tiêu không bao giờ quên.
Nhà gỗ bên bờ biển bị thêu hủy bởi đám cháy dữ dội, cô lại nghĩ tới Đào Thần bị trói trên biển như bia đạn bị Duật Tôn bắn tỉa nhắm vào, Mạch Sanh Tiêu đau lòng như cắt, hai tay gắt gao để sâu trong tóc.
Ngoài ra, khi cô bị bắt lên thuyền, Đào Thần lúc ấy có thổng khổ không ?
Mạch Sanh Tiêu dùng sức nắm chặt tóc của mình, cô sống ở nơi an nhàn như thế này, chẳng lẽ lại quên được những điều đó sao?
Sanh Tiêu như đang trừng phạt chính mình, mười ngón tay nắm chặt tóc trở nên trắng bệt không còn chút huyết máu.
Dì Hà cầm cổ tay Mạch Sanh Tiêu, không cho cô tiếp túc làm tổn thương chính mình," Sanh Tiêu, đừng như vậy."
Tại đại sảnh bệnh viện.
Đào ba không ngừng lắc đầu, đi qua đỡ Đào mẹ nâng đứng dậy, Đào mẹ không còn chống đối được đỡ đến bên cạnh chiếc ghế.
" Bà tại sao lại nói như vậy?"
" Chẳng lẽ tôi nói không đúng sao?" Đào mẹ cuống họng khàn giọng, dùng tay áo lau nước mắt.
" Ai," Đào ba khẽ thở dài," Đó là sự lựa chọn của Thần Thần , bà thân thể không tốt......"
" Tại ông không thấy?" Đào mẹ cắt đứt lời nói của chống," Bọn họ mang thai, chẳng lẽ ông còn có thể cho rằng nó mang chính là cháu nội của ông. »
" Bà...... Bà nói kì vậy?"
" Ông thấy đó, từ hồi gặp chuyện không may đến bây giờ mới mấy tháng? Ông xem bụng của nó, cũng đã to tướng lên rồi!"
Đào ba lắc đầu," Bà nói như vậy, là muốn trong nội tâm Sanh Tiêu khó chịu cắn rứt mãi a."
" Tôi chính là muốn nó cả đời sống trong áy náy." Đào mẹ vừa nói vừa đứng dậy về phía đại sảnh chổ xếp hàng.
" Có thể ThầnThần không muốn bà phải như thế, bà cũng đừng đem hết mọi chuyện trúc lên Sanh Tiêu."
" Thần Thần với ông đều như nhau có điều quá mềm lòng, dễ tin!" Đào mẹ vô luận như thế nào cũng không tha thứ Sanh Tiêu.
Đào ba ngược lại với ý nghĩ của vợ ông, con người được sống bình tahrn qua ngày đã là tốt rồi, cần gì truy cứu nhiều chuyện như vậy?
Mạch Sanh Tiêu ngồi trên bậc thang thật lâu, Dì Hà cũng chỉ im lặng ngồi kế bên.
Ước chừng nửa giờ sau, Dì Hà mở miệng," Sanh Tiêu, trở về thôi, con vẫn chưa ăn cơm, đứa bé cũng không chịu nổi."
Cô trông thấy Mạch Sanh Tiêu đôi mắt thoáng có lệ, Dì Hà lôi kéo tay của cô, Sanh Tiêu tùy theo đứng người lên," Dì Hà, vừa rồi cám ơn dì."
" Đừng nói lời khách sáo này."
" Dì Hà," Sanh Tiêu dừng bước," Chuyện này, dì đừng nói cho Duật Tôn."
Nếu hắn biết được chuyện này, lại gây ra những chuyện không hay.
Dì Hà gật đầu," Được, nhưng về đến nhà con phải ăn cơm cho đầy đủ dinh dưỡng, bác sĩ đã nới, phụ nữ có thai phải tránh tâm tình không tốt."
" Vâng."
Hai người trở lại Ngự Cảnh Viên, Duật vẫn chưa về sau khi nghe điện thoại từ công ty.
Dì Hà bận rộn ở phòng bếp, Mạch Sanh Tiêu ngồi ở trên ghế sa lon, ánh mắt cô cứ nhìn về phía ngoài cửa sổ, cho đến khi dì Hà đem cơm trưa chuẩn bị đầy đủ trên bàn, cô mới đứng dậy.
Bữa cơm này, thật vô vị, Sanh Tiêu một chút cũng không ăn vào, chịu đựng ăn nhưng vẫn chỉ được nửa chén là buông đũa.
Sau bữa cơm, Mạch Sanh Tiêu trở lại phòng khách, vừa ngồi xuống lại thấy tiếng chuông của vang lên như linh cảm là Dung Ân.
Dì Hà mở cửa hoan nghênh cô vào.
Dung Ân trong tay mang túi cá to," Lần trước nghe nói em còn chưa có bắt đầu uống sữa bột cho phụ nữ có thai nên chị có mua đến cho em."
" Cám ơn." Sanh Tiêu mỉm cười, như ánh mặt trời xuất hiện trên khuôn mặt, nhưng vẫn cảm giác được sự đơn độc trong đấy.
Mạch Sanh Tiêu ngắm nhìn," Như thế nào lại không thấy Đồng Đồng?"
" Cùng Nam Dạ Tước đi Nguyên gia," Dung Ân nói lên tới A Nguyên, ánh mắt không khỏi nặng trĩu sự lo lắng, cô vuốt mái tóc dài, ngữ khí tràn đầy ân hận," Thường cách một thời gian lâu, Duật Tôn mới cùng hắn đi tới đó."
Dung Ân cũng không nói đến chuyện của Nam Dạ Tước, lúc trước A Nguyên gặp chuyện không may, Nam Dạ Tước chỉ là nói ra câu chứ không nói thêm lời nào.
Mạch Sanh Tiêu rủ mắt, trong nội tâm cũng buồn bực theo," Thật hy vọng, kẻ hại hắn sớm ngày bị bắt."
" Sự việc đó đã được giả quyết," Dung Ân nói ra," A Nguyên gặp chuyện không may sau đó chị biết rõ Dạ Tước lại bận rộn không ngừng, về sau cũng hỏi hắn nữa, việc mà...anh ấy sau này mới nói cho chị biết, là tra được người hại ૮ɦếƭ A Nguyên, cũng vì chuyện tranh nhau địa bàn."
Mạch Sanh Tiêu trong nội tâm cả kinh," Việc như vậy mà được giải quyết như thế?"
" Ân." Dung Ân gật gật đầu. Cô cũng không biết Mạch Tương Tư cũng vì chuyện này bị liên lụy.
" Chuyện khi nào?"
Dung Ân đã nhớ không rõ là ở khi nào," Tóm lại, là sau khi A Nguyên ૮ɦếƭ không lâu."
Đúng là chuyện này vì A Nguyên mà báo thù sao ?
Mạch Sanh Tiêu phía sau lưng toát mồ hôi lạnh, cô dựa vào sô pha, như vậy nói cách khác, Duật Tôn đã sớm cùng Nam Dạ Tước và thuộc hạ của hắn chuẩn bị mọi việc trả thù này?
Có thể cô đến nay còn còn đang mơ mơ hồ hồ, Duật Tôn chưa bao giờ trước mặt cô đề cập qua chuyện này, hắn là cố ý giấu diếm cô.
Mà khó hiểu nhất chính là, Mạch Tương Tư làm sao mà dán tiếp dính vào chuyện này …mà sự việc này còn làm chị ấy vào tù.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc