Chìm Trong Cuộc Yêu - Chương 126

Tác giả: Thánh Yêu

Duật Tôn lạnh lùng ngồi ở trong xe, hắn vắt chéo chân, tư thế cao quý, khí thế phi phàm, ngón tay được bao quanh bởi khói thuốc, ánh mắt không khỏi hiện lên sự kiêu ngạo
" Đi." Hắn môi mỏng khẽ mở, nói duy nhất một từ.
Lái xe giẫm chân ga, chiếc xe màu đen như con thú đi xuyên qua màn đêm
Đám phóng viên rất nhanh đánh bắt được tin tức liền chạy tới, một chiếc xe dừng lại đột ngột không có giấy phép, phát ra âm thanh chói tai gay gắt, ngay sau đó cửa xe được mở ra, hai người đàn ông nhanh chóng xuống xe, một người đứng chặn hai bên đường một người kéo Tô Ngải Nhã từ trong xe đi ra.
Mọi người xung quanh nhìn nhau xì xầm to nhỏ, còn không kịp ý thức được chuyện gì xảy ra, cũng chỉ kịp nhìn thấy bà Tôn hất chai gì đó vào cô đang nằm ở đó, phóng viên hiển nhiên là không ý định buông tha tin tức sốt dẻo từ cô ta.
Duật Tôn ngồi trên ghế salon, tên đó hẳn là đang ở trong kho hàng này, trên tường nhà có vài cây quạt, quạt đem ánh sáng bên ngoài cắt thành từng đường như thể xuất hiện làn khói mờ nhạt, bốn phía lắp đặt thành những bóng đèn pha, làm cả kho hàng ánh sáng cũng trở nên không đủ.
Tô Ngải Nhã bị hành hung kéo đến, sau đó lại bị đưa đến dưới chân hắn, Duật Tôn hình như có vẻ ghét bỏ, ý bảo hai người kia đem cô kéo ra xa.
Mái tóc uốn lọn của cô, trên người toàn hàng hiệu, bất quá Tô Ngải Nhã vì kiếm tiền mà đã túng quẫn đường cùng, lúc này trên người chỉ còn một bộ đồ này, mỗi lần trở lại đều thay đổi một bộ," Ai, các người là ai?" Cô thanh âm suy yếu, mở to mắt, có thể trông thấy một chút ánh sáng, cô gắng gượng cơn đau khó chịu, nửa người co lại, hai cánh tay che trước mặt.
" Có phải ngay cả tiếng nói của tôi mà cô cũng không nhận ra?"
Tô Ngải Nhã nghe vậy, môi run rẩy," Anh......"
" Cô cũng thật tài giỏi, đã ra khỏi cái ngục giam đó, không chịu sống yên ổn mà còn gây sóng gió." Hắn ngữ khí rất bình thản, nhưng người nghe không khỏi phập phồng lo sợ, chính là bỏ qua lời khuyên bảo của hắn.
Tô Ngải Nhã nước mắt rơi không ngừng, hốc mắt đau vì bị rạch một dao tại ấy." Tôn......"
Duật Tôn không có đáp lại, cũng không có động tĩnh gì, không cho Tô Ngải Nhã nói ra tên.
" Tôi tốt xấu gì cũng là người phụ nữ của anh nên......"
Duật Tôn không nghĩ tới Ngải Nhã lại lấy chuyện cũ ra nói với hắn." Nhưng cô đã làm mọi việc hơn một người phụ nữ tôi cần”
" Dù gì Mạch Sanh Tiêu vẫn không xảy ra chuyện? Tôi cầu xin anh......" Tô Ngải Nhã ngày một kích động, tiếng nói lớn hơn, bên mặt càng thêm đau rát, tay cô có thể mơn chớn cảm nhận được vết thương đó, mặt của cô đã bị hủy thật rồi.
" Cô thật sự rất khờ, có phải cho rằng chỉ cần Sanh Tiêu không có việc gì, tôi liền có thể buông tha cô sao?"
" Tôi xin hứa từ nay sẽ đi thật xa, không bao giờ trở lại thành phố Bạch Sa này”
" Tôi sẽ không để cô đi dễ dàng như vậy, bởi vì có người còn muốn gặp cô." Duật Tôn móc hộp thuốc ra, ngón tay chỉ chạm qua những điều thuốc, nhưng không có lấy ra, từ khi Sanh Tiêu mang thai, hắn rất ít khi hút thuốc, cho dù có, cũng là lúc vắng mặt Sanh Tiêu, dần dần lại thành thói quen.
" Là ai?"
" Tang Viêm, cô không quên chứ?"
" Tang Viêm?" Tô Ngải Nhã khuôn mặt ghê rợn đó hiện lên thần sắc khó tin, Duật Tôn đã thấy rõ sự tức giận trông cô, hắn nhìn đi chỗ khác nói," Đúng, tôi nói đơn giản cho cô hiểu, Tang Viêm thực sự chưa ૮ɦếƭ”
" Các người--" Tô Ngải Nhã cũng không ngốc mà không nhìn ra," Đây là cái bẫy của hai người?"
" Tôi đáp ứng với Tang Viêm, tìm được người chủ mưu việc này, liền đem giao cho hắn, còn những việc hắn xử lí ra sao tôi không xen vào, bất quá là tôi có chút hứng thú, cho nên muốn đến xem, lá gan của người đó ăn cái gì mà dám làm nên việc này?”
Tô Ngải Nhã tuyệt vọng quỳ trên mặt đất, một khi rơi vào tay Tang Viêm, cô đừng nghĩ đến việc sống tiếp vào ngày mai.
Trên nền xi măng lạnh lẽo xuyên qua lòng bàn tay của cô thẩm thấu vào cơ thể, cô nhờ tới tuổi 20 lúc trước, thời gian trôi một cách nhanh chóng, khi ấy cô như một tiểu thư, muốn cái gì có cái đó, cô đi theo Duật Tôn, cũng không hoàn toàn là vì tiền, mà một phần là vì hư vinh. Cô thầm nghĩ, khi ở bên cạnh hắn như vậy, cô gái nào mà không hâm mộ ghen tị với cô? Cô ngồi ở trong xe thể thao Duật Tôn tự tin chạy ngang qua Mạch Sanh Tiêu , bởi vì cô luôn luôn xem thường Sanh Tiêu, thấy cô nhà nghèo, đã nói là quan trọng việc học, nhưng khi đó lại đi dụ dỗ Duật Tôn tỏ ra thanh cao. Tô Ngải Nhã không nghĩ tới chính là, Duật Tôn nhìn trúng Mạch Sanh Tiêu, đối với hắn, Tô Ngải Nhã vốn là không muốn buông tay nhưng cô xem không thấu được lòng dạ của hắn. Từ khi chuyện đó xảy ra, cuộc sống của cô liền bị hủy đi tất cả, Tô cha nhảy lầu tự vẫn, công ty nợ nần khắp nơi mà người trong Tô gia vẫn làm lơ không cứu giúp, Tô Ngải Nhã muốn Sanh Tiêu phải đền mạng, nhưng cô ấy luôn may mắn được Duật Tôn che chở.
Nếu như Tô cha vẫn còn sống, Tô Ngải Nhã nhiều nhất cũng được xem là tiểu thư danh giá, bất quá, khi ông mất, nhà Tô gia cũng bị tịch thu, cô học cũng chả được bao nhiêu, nên cũng không có năng lực để gầy dựng lại tất cả, do đó đi lạc đường lầm lối để rồi phải như lúc này.
" Lá gan của tôi vì sao lại lớn thế à? Ha ha-- Duật Tôn, là do anh " Tô Ngải Nhã chịu đựng cơn đau kịch liệt," Anh lúc trước nếu không nhúng tay vào việc đó, cũng sẽ không xảy ra việc như ngày hôm nay, Mạch Sanh Tiêu đi theo anh, cũng là bởi vì hãm hại cha tôi ૮ɦếƭ? Nói một cách khác, anh dùng một cái mạng để lấy trái tim của một người phụ nữ? Thế nào, có phải lá rất thỏa mãn không?"
Duật Tôn nghe được những lời nói đó, mặc dù là sự thật, nhưng lại chói tai vô cùng.
Hắn chau mày căng kiếm.
" Chẳng lẽ cô không biết cha cô lúc trước đã gây nên việc gì sao? ૮ưỡɳɠ ɓứ૮, Gi*t người phóng hỏa, bắt ông ta đền một mạng là quá thiệt thòi cho bao người." Mắt thấy song thân ૮ɦếƭ thảm, còn có gì tàn nhẫn bằng?
" Tôi ra tù cũng đã điều tra qua, Duật Tôn, anh cũng chỉ là ngoài miệng nói lời dễ nghe thôi, nếu không trao đổi, tại sao chị Sanh Tiêu lại ngồi tù? Ba của tôi là cô ấy đẩy xuống lầu? Còn nói, có camera ghi hình căn cứ chính xác theo, chị cô ấy chỉ là gánh tội thay a? Tôi làm sao không hiểu, là do anh một tay che bầu trời?tôi chỉ là giúp ba tôi báo thù chị cô ta thôi......"
Duật Tôn nheo đôi mắt lại, trong mắt hung ác nham hiểm bị tiếng quạt cắt những ánh sáng le lói thành những mãnh vụng, chuyện của Mạch Tương Tư, sợ là Sanh Tiêu cũng không thể quên, kỳ thật Mạch Sanh Tiêu lúc trước nói không sai, cô đi theo hắn, vốn chính là muốn mượn tay của hắn giải quyết vụ án năm đó, có thể về sau này mới xảy ra chuyện......
Trong đầu hắn lúc này còn có một bí mật, hắn giấu diếm Sanh Tiêu đến nay, chưa từng nói ra.
" Tô Ngải Nhã, cô chỉ cần hiểu, hôm nay cô không thể đi ra khỏi đây."
" Duật Tôn, mặt của tôi biến thành như vậy, cũng là do anh an bài?" Tô Ngải Nhã cắn răng, bộ mặt biến thành bộ dáng đáng cười lúc này," Tôi đã từng ngủ cùng anh trên cái giường, cho dù tôi giống như một con chó, anh cũng không thể ra tay với tôi như vậy, anh không sợ sau này nằm mơ thấy ác mộng sao."
" Cô không sợ tôi à," Duật Tôn lơ đễnh," Khi nhìn thấy khuôn mặt này sẽ thêm chán ghét sao"
" A, anh không cần phải nhẫn tâm với tôi như vậy, tôi thực sự buồn thay cho Mạch Sanh Tiêu." Tô Ngải Nhã đôi mắt trống rỗng nhìn về phía Duật Tôn," Khi cô ấy theo vết xe đổ này, anh chơi chán rồi có lẽ cũng đối đãi với cô ấy như tôi lúc này? Duật Tôn, anh nghĩ rằng lấy cách này trả thù tôi, là thủ đoạn để lấy lòng cô ấy sao? Thật là buồn cười, huống hồ cô ấy cũng là người từng trải qua như tôi nên chỉ cần nhìn qua ánh mắt đều có thể thấu hiểu nhau, tôi không tin cô ấy có thể chịu được sự tàn bạo của anh!"
Duật Tôn nhen nhóm cái bật lửa, nhìn xem sắc hỏa Băng Lam phựt lên" Tôi chỉ tin rằng, khi Sanh Tiêu thấy cô bị như lúc này sẽ rất thỏa mãn, cô đã làm Thư Điềm mất đi một chân, nếu cô ấy ở tại đây, cũng sẽ đồng tình với tôi, cô tin không?"
Lời hắn nói chắc chắn, cũng nhìn xem Tô Ngải Nhã cuối cùng một tia hi vọng cũng mất đi, Duật Tôn khuôn mặt tuấn tú hiện trong ngọn lủa, lúc sáng lúc tối, ánh sáng nhớp nhơ ,hắn nhớ tới Sanh Tiêu trông thấy Mạc Y thì loại sợ hãi của cô làm hắn không bao giờ quên, hắn đem Mạc Y đưa tới trước mặt cô, hắn thay cô đòi lại công bằng, lại không nghĩ đến, Mạch Sanh Tiêu nôn mửa không ngừng.
Duật Tôn cho rằng, cách tốt nhất để tồn tại, chính là khi mất đi đòi lài gấp đôi trở về, hắn cho rằng Mạch Sanh Tiêu sẽ cảm thấy thỏa mãn với việc như thế,nhưng lại không biết, chính hắn lại nhẫn tâm làm khoảng cách giữa hai người họ kéo xa hơn.
Duật Tôn đóng bật lửa rồi đứng dậu, đem Tô Ngải Nhã giao cho Tang Viêm,đây là kết quả tốt nhất. Cái này là món nợ, Tang Viêm muốn cùng cô ta tính sổ.
Tô Ngải Nhã duỗi một tay ra, Duật Tôn vượt qua trước người của cô, đi nhanh ra khỏi kho hàng.
Chiếc xe trở lại Ngự Cảnh Viên, giằng co cùng cô ta gần cả ngày, bây giờ đêm cũng đã buông xuống
Mạch Sanh Tiêu cảm thấy lo lắng, mang dép lê đi tới đi lui tại phòng khách, dì Hà thấy cố có tâm trạng khác thường, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì," Sanh Tiêu, ngôi xuống đi, cô làm tôi thật chóng mặt khi đi lại như vậy."
Dì Hà vừa nói xong, liền nghe tiếng xe chạy vào khuôn viên, Mạch Sanh Tiêu đi nhanh ra cửa. Dì Hà ngắm nhìn, trên mặt nở nụ cười, thì ra là đợi Duật Tôn trở về.
Duạt Tôn vừa bước tới cửa, Sanh Tiêu không thể chờ đợi liền mở miệng," Thế nào?"
Duật Tôn thay đổi giày, Mạch Sanh Tiêu lại đi theo vào phòng khách," Tìm được Tô Ngải Nhã không?"
" ừ."
Sanh Tiêu trong nội tâm buông lỏng, có thể nhìn thấy sắc mặt Duật Tôn có cái gì đó không đúng," Làm sao vậy?"
Duật Tôn dựa vào thành ghế, nhìn về phía khuôn mặt khẩn trương của cô," Em muốn biết tôi đối với cô ta như thế nào không?"
Mạch Sanh Tiêu vô ý biểu lộ ra khuôn mặt cứng đờ, cô bỗng nhớ tới tình cảnh của Mạc Y, sắc mặt liền trắng bệch, cô nhíu lông mày, chống lại hai mắt Duật Tôn. Cô không nói lời nào, giống như đang đấu tranh tâm lý, để sẵng sàng chuẩn bị lắng nghe lới hắn sắp nói.
Duật Tôn mắt thấy cô như tỏ ra chán ghét , hắn nghĩ đến, Tô Ngải Nhã nói lời không phải là không có lý.
Khuôn mặt căng thẳng của hắn giản ra, khóe miệng tươi cười vui vẻ, Duật Tôn giơ tay lên xoa đầu Mạch Sanh Tiêu," Tôi đem cô ta giao cho Tang Viêm."
Tóc của Sanh Tiêu bị hắn làm rối, sợi tóc rơi vào ánh mắt, cô vung tay lên đẩy tay Duật Tôn ra, trên mặt cứng ngắc cũng vì lời nói đó nhu hòa, cô cho rằng, Tô Ngải Nhã lại sẽ là Mạc Y thứ hai, đi theo tên đàn ông như cây thuốc phiện giống hắn, thật sự là không có kết cục tốt.
" Sanh Tiêu," Duật Tôn rồi đột nhiên lại mở miệng, hắn đem bàn tay đặt vào hai bên má của Mạch Sanh Tiêu," Để tóc dài như lúc trước đi, tôi thích em như thế hơn."
Mạch Sanh Tiêu lúc ấy đem tóc cắt ngắn, vì một vấn đề rất thật, cô không muốn phải gội đầu thêm khó khăn. Rời đi thành phố Bạch Sa một thời gian, là lúc cô cảm thấy mình sống bình thản nhất, cô thậm chí cảm thấy khi đó với cô mà nói, nếu muốn đem mái tóc dài hơn lúc này là một điều thật tuyệt.
Có một số việc không nên nhắc tới là tốt hơn, nhắc tới, trong nội tâm lại đau đớn.
Mạch Sanh Tiêu dùng sức gạt tay hắn ra," Nhung tôi thích như vậy hơn!" Nói xong, đứng người lên muốn đi, kỳ thật Sanh Tiêu cũng yêu thích bộ dáng của mình khi mái tóc dài xõa qua vai, cô còn chưa kịp bước đi, thình lình đã bị hắn ôm trở về "Sao lại bướng như thế, làm sao lại không thích tóc dài?"
Mạch Sanh Tiêu ngắt nhéo vài cái," Tôi có xinh đẹp hay không, cũng không phải để cho anh xem."
Duật Tôn hai tay ôm lỏng, không dám ôm lấy bụng của cô, đặt tại trước иgự¢ cô, hắn đối với Sanh Tiêu không thể tức giận không kìm chế được, mà là chính hắn phát hiện khi cứng rắn đối đầu với cô,luôn luôn vô dụng, mà cách đơn giản nhất, chỉ cần hắn không ᴆụng tới giới hạn chịu đựng của Mạch Sanh Tiêu là điểm mấu chốt," Em cả ngày luôn đi đứng trước mặt tôi, còn không phải là để tôi xem sao."
Sanh Tiêu trông thấy dì Hà đem cơm tối bưng ra, cô chuyển chân, vặn vẹo uốn éo eo nghĩ muốn đứng lên, bất đắc dĩ Duật Tôn lại ôm chặt cô hơn, hăn đem một tay, di chuyển xuống bên hông cô, về sau, lại không cẩn thận,tự do trượt đến ௱ôЛƓ của cô," Tôi nghe người khác nói, khi phụ nữ mang thai chỗ này sẽ lớn hơn, quả nhiên......"
Sanh Tiêu đánh vào tay chỗ hắn đang đặt trên người cô," Là anh nghe người khác nói? Cũng là anh lúc nào cũng nghiên cứu cái chuyện này?"
" Anh giống sao," Duật Tôn đem cái cằm đặt tại cần cổ Sanh Tiêu, trong miệng trong nói lời trêu chọc nhiệt khí, mập mờ khăng khít," Anh bây giờ lại muốn, nếu không buổi tối......"
Mạch Sanh Tiêu nghiêng đầu đến, cô màu da trắng nõn nhẵn nhụi, môi son không điểm mà hồng, hơn nữa loại thần săc giận dữ này, trong lúc vô tình lại tăng thêm hấp dẫn, Sanh Tiêu ánh mắt nhìn anh ngờ vực , cũng không nói chuyện, chính là nhìn chằm chằm về hắn.
Mỗi lần bị cô nhìn như vậy, Duật Tôn không dám nơi thêm, nội tâm lo sợ như ngừng thở
Hắn nhìn xuống cô, miệng hắn áp gần cổ cô, giọng nói tựa hồ kinh ngạc," Sanh Tiêu?"
Mạch Sanh Tiêu nhìn qua hắn, còn muốn nghe hắn nói thêm điều gì.
"Trong thời kì đầu mang thai này thì không được."
Phụ nữ trời sinh vốn rất nhạy cảm, Mạch Sanh Tiêu thần sắc biến đổi, thấy hắn vẫn còn nhìn chằm chằm như thế, cô không chút nghĩ ngợi duỗi hai tay che khuất gò má, cũng đem mặt úp vào bàn tay.
Lúc này mới hơn ba tháng, bụng cũng bắt đầu nhô lên một chút.
" Duật Thiếu, Sanh Tiêu, ăn cơm chiều."
Duật Tôn lúc này mới buông tay ra, Mạch Sanh Tiêu tiện thể đứng dậy, ngồi ở trước bàn ăn ăn cơm chiều, cô đem đầu cúi xuống chén cơm, giống như không muốn người khác nhìn kỹ mặt của cô. Duật Tôn ăn vài đũa cơm, trông thấy bộ dạng cô như vậy, hắn có chút buồn cười, Sanh Tiêu nâng tay phải lên gắp đến đĩa rau, cô còn đeo đồng hồ Đào Thần tặng, Duật Tôn ngắm nhìn, vui vẻ liền vụt tắt ở đáy mắt, tựa như không phát ra hơi thở. Cô đeo vào cũng xinh, có thể che đi vết thương trên cổ tay cô, Duật Tôn chưa bao giờ thấy cô tháo xuống, mà ngay cả đi tắm, cũng sẽ đem đồng hồ mang vào phòng tắm.
Sanh Tiêu miệng vết thương khôi phục rất tốt, chỉ có điều cô không chịu cho Duật Tôn xem, hắn cũng không biết mắt thường có thể nhìn thấy hay không.
Hắn có chút xuất thần trong suy nghĩ của mình, lại cảm thấy ăn rất vô vị.
Thư Điềm khi nhận được điện thoại của Tang Viêm, nói khi hắn xử lý xong việc sẽ đến bệnh viện, cô trằn trọc, đợi cho đã khuya còn không thấy bóng dáng của hắn.
Nghe Tang Viêm nói trong điện thoại là tìm thấy được Tô Ngải Nhã, Thư Điềm nhìn vào nửa người của mình, nhịn không được lệ nóng doanh tròng.
Phòng bệnh ngoài cửa có người trông coi, Tang Viêm đi vào bệnh viện, cũng không kêu mọi người bỏ đi, hắn mở cửa đi vào, Thư Điềm đem khuôn mặt nhỏ nhắn dán vào gối ngủ.
Tang Viêm đi vào trước giường, ngồi xuống.
Thư Điềm mơ mơ màng màng cảm giác được có người động vào chân cô, cô mở to mắt, phát hiện Tang Viêm khom người nhẹ nhàng mát xa chỗ vết thương của cô, bộ dáng chăm chú, động tác cẩn thận. Cô vội vàng lay động thân," Không cần phải...."
Sau khi bị thương, cái này miệng vết thương này ngay cả cô cũng không dam nhìn.
Đây có thể là xấu hổ tự ti nhất của cô, Thư Điềm như vậy có thể nào xuất hiện trước mắt Tang Viêm, cô cuống quít cầm chăn muốn che đi.
" Đừng nhúc nhích!" Tang Viêm cầm tay của cô," Anh dã hỏi qua thầy thuốc, chân của em phải được thường mát xa, như vậy mới có thể khôi phục, đến lúc đó cũng sẽ không quá đau nhức."
"Tang Viêm, em không muốn anh nhìn thấy bộ dạng xấu xí của em như lúc này, ngay cả em cũng không dám nhìn."
Cô cúi gằm mặt, sự kiên cường trong cô bây giờ trước mặt hắn đã bị sụp đổ, lớp ngụy trang đó cũng bị cô tháo ra.
Tang Viêm đem chân Thư Điềm cẩn thận đặt ở trên giường, lại dùng chăn,mền che lên, hắn xoa tóc cô,"Xấu hổ gì chứ, em với anh là một thân thể, huống hồ, anh không thấy có cái gì là xấu cả, không bao lâu nữa, em vẫn có thể đứng lên đi giống như lúc trước."
Thư Điềm nhìn về phía Tang Viêm trong mắt kiên nghị, lần này, nhưng lại bất an," Em không sợ bất cứ cái gì, bởi vì em tin Phật luôn công bằng với tất cả mọi người, mà lúc này em lại có người đàn ông đẹp trai như thế, em nhất định có thể đi giống như trước đây em còn muốn cùng kết hôn cùng anh nữa."
Tang Viêm bàn tay vuốt cái ót Thư Điềm," Đúng thế."
Cô lau sạch lấy nước mắt," Sự tình xử lý thế nào?"
Tang Viêm tay nhẹ ✓út tóc Thư Điềm," Anh hứa, sẽ không bao giờ để cô ta tổn thương em lần nào nữa"
Thư Điềm thức thời không hỏi them gì về việc đó," Em muốn xuất viện."
" Được, ngày mai anh giúp em làm thủ tục xuất viện" Tang Viêm nghiêng người hôn lên trán cô," Anh đưa em về nhà."
" Còn có," Thư Điềm hai tay ôm hắn," Em không muốn hôn lễ kéo quá lâu, em muốn sớm gả cho anh."
" Được." Tang Viêm đem Thư Điềm dùng sức ôm chặt trong lòng," Chờ khi em bình phục, chúng ta lập tức kết hôn."
Cô gật đầu, mặt áp vào bả vai hắn, nước mắt nóng hổi rơi trên vai hắn.
Mạch Sanh Tiêu ăn qua cơm tối rồi lên lầu, cô ngồi ở mép giường, cầm lấy vài thức trên tủ muốn xem, chợt nghe tiếng bước chân ngoài cửa, cô liền để về chỗ cũ.
Duật Tôn ngồi xuống bên cạnh cô, Sanh Tiêu thấy hắn cứ nhìn chằm chằm mình, cảm thấy mặt như nóng lên.
" Sanh Tiêu, chúng ta đi đánh đàn, giống như lúc trước được không…."
Mạch Sanh Tiêu không nghĩ tới hắn đột nhiên lại nói đến chuyện này, cô thần sắc không khỏi kích động," Tôi từ nay về sau không bao giờ đánh đàn dương cầm nữa."
" Vì cái gì?"
" Tay của tôi"
" Anh có thể làm tay kia của em."
Mạch Sanh Tiêu lắc đầu," Tay phải của tôi sau khi bị như thế, tôi cũng không muốn nghỉ đến tay kia, nhưng bây giờ có mất đi một tay, tôi thật sự cũng không muốn chạm đến dương cầm."
" Sanh Tiêu, có phải Đào Thần mất đi nên trong nội tâm em cũng muốn cất giấu hắn cùng ước mơ của em? Chẳng lẽ cuộc sống sau này em cũng muốn như thế? Chúng ta bây gờ đã có đứa bé, hắn thật sự càng không đáng để có tình yêu của em"
" Duật Tôn, yên lặng như lúc trước không tốt sao? Anh cũng không muốn để chúng ta lớn tiếng với nhau? Tôi thực sự cảm thấy rất mệt mỏi, đứa bé là của tôi, tôi tất nhiên còn yêu anh ấy, bằng không tôi cũng sẽ không lựa chọn sinh hạ đến......"
" Chúng ta bây giờ mới tốt được một chút......"
" Anh lại muốn như thế nào?" Mạch Sanh Tiêu thoát khỏi tay của hắn," Anh cứ như lúc trước, không phải tôi vẫn bên cạnh anh đây sao?"
" Tôi không phải muốn em bên cạnh tôi."
" Vậy để tôi ra đi."
Duật Tôn chán nản, trì hoãn nói," Sanh Tiêu, tôi tin rắng em không phải không hiểu lời tôi đang nói cái gì."
Cô đương nhiên hiểu, chỉ là đang cố tình né tránh.
Duật Tôn chế trụ cổ tay Sanh Tiêu," Cách tốt nhất để vượt qua, chính là đối mặt với nó, dương cầm cũng thế mà Đào Thần cũng như vậy." Duật Tôn lôi kéo Sanh Tiêu ra cửa phòng, Mạch Sanh Tiêu một tay giãy dụa, lại bị hắn lôi kéo xuống lâu, động tác hắn không mấy thô lỗ, cô ý thức một tay đặt ở bụng, miễn cưỡn theo sát ở phía sau.
Chiếc đàn đặt ở phòng khách góc xa hoa, Duật Tôn đem bao trùm lụa trắng xốc lên, tất cả đều là sắc trắng, người nhìn cũng bị mê hoặc.
Hắn ngồi xuống trước, lôi kéo tay Mạch Sanh Tiêu ý bảo cô cũng ngồi xuống.
Không biết, đối với dương cầm mà nói Sanh Tiêu vừa vui vừa lo, từ khi đi khỏi Hoàng Duệ Ấn Tượng thì Duật Tôn tựa cây đàn dương cầm lúc trước, khi đó hắn quá nổi bật, quá xa vời với cô, mọi loại ánh mắt của Duật lúc ấy, Mạch Sanh Tiêu đến bây giờ còn nhớ rất rõ. Cô rất nhanh nắm chặt hai tay, hô hấp lạnh thấu xương cùng với đau đớn, hắn hoàn toàn chưa tỉnh, tay bị Mạch Sanh Tiêu dùng sức gạt đi.
" Tôi không đánh được."
" Còn có tôi ở đây."
" Duật Tôn, khi tôi rời khỏi Hoàng Duệ Ấn Tượng, Mạc Y đã nói cái gì anh còn nhớ không?" Mạch Sanh Tiêu mân khẩn lăng môi hỏi hắn.
Duật Tôn cũng không trả lời.
" Tôi còn nhớ rất rõ, cô ta nói với tôi, tôi cùng lắm cũng chỉ là kẻ đàn dương cầm đến nay cũng không ai sánh bằng, cô ấy một mực không phục, muốn cùng tôi so tài, cô ta còn đưa tay ra nắm tay tôi, khi đó tôi liền phát hiện, tay cô chỉ rất nhỏ cùng lắm chỉ có thể đánh đàn." Tuy nhiên sự thật hai năm trước, Mạch Sanh Tiêu đối với cảnh đó nhớ rất rõràng," Duật Tôn, khi đó anh đứng ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, không chút nào bận tâm tôi có bị thương, khi đó mới biết được, trong lòng của anh một chút cũng không có tôi, Nếu không, ngay cả khi tôi còn là Duật phu nhân, anh cũng không để ý đến lời người ta vũ nhục tôi"
Cô tiếng nói nghẹn ngào, những việc kia dấu vĩnh viễn là một vết thương trong lòng cô, cho dù cô không muốn nghĩ đến, cũng vô dụng, không vứt bỏ cái gai này, vĩnh viễn vẫn sẽ đau như vậy.
" Em khi đó tại sao không nói cùng tôi?"
Duật Tôn biết rõ, có một số việc là nhất định phải đối mặt.
Hắn đứng dậy, thân ảnh cao lớn che đi ánh sáng trên Mạch Sanh Tiêu," Em không thể...nhất tha thứ, có phải là còn vì mối quan hệ giữa tôi và Mạc Y?"
Hắn tựa hồ rốt cục hiểu được, Mạch Sanh Tiêu tại sao lại không thể tha thứ cho hắn.
Duật Tôn chỉ nghĩ rằng, hắn đối Mạc Y hoàn toàn không có tình cảm, cùng lắm nói rằng ông cũng có rất nhiều phụ nữ trước khi đến với Sanh Tiêu,hắn chỉ xem phụ nữ chỉ là món đồ chơi chứ không đặt tâm tư tình cảm vào, Duật Tôn cũng xem Mạc Y cùng một loại phụ nữ trước kia của hắn. Nhung hắn không nhận thức được rằng là hôn nhân cần phải sự trung thành để duy trì.
" Bây giờ nói những lời này có tác dụng sao?"
" Sanh Tiêu, em nói tôi biết có phải là sự thật không?"
" Duật Tôn, không giống nhau, dù là hiện tại đã không có Mạc Y cũng sẽ không giống như thế, anh hiểu không." Còn chưa kể đến, cuộc đời của cô còn xuất hiện một người tên Đào Thần
" Rốt cuộc có cái không giống chứ?!" Duật Tôn âm thanh nghiêm ngặt giương cao tiếng nói.
Mạch Sanh Tiêu chằm chằm vào khuôn mặt hắn, cô có thể cảm giác được Duật Tôn đang không khống chế được," Anh vì cái gì mà không cho tôi như vậy"
Cô thấy hắn nghẹ ngào ở cổ, có mấy lời muốn nói lại mở miệng không được,
" Duật Tôn, tôi cho anh biết lí do rồi ngươi sẽ hiểu, tại sao tôi mãi không thể tha thứ cho anh," Mạch Sanh Tiêu tiếng tiêu âm nghiền nát, nước mắt vô thức rơi xuống," Anh vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu được, bởi vì tôi quá yêu anh, tình yêu đó sâu tận xương tủy, nên tôi càng không thể tha thứ cho anh, không phải như ngươi nghĩ không quan tâm không ngại, mà hoàn toàn là loại bị ngươi mất đi yêu!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc