Chìm Trong Cuộc Yêu - Chương 123

Tác giả: Thánh Yêu

Duật Tôn quần áo trắng tinh nay dính đầy vết máu đỏ.
Mạch Sanh Tiêu ngồi ở trên ghế sa lon, Hải Bối yên tĩnh nằm bên chân cô, Sanh Tiêu ánh mắt nhìn qua cửa sổ, nhìn về phía cửa lớn.Dì Hà đem cơm tối chuẩn bị xong mang lên bàn, lúc này, cửa chính tự động mở racô thấy xe của Duật Tôn chạy vào.
" Sanh Tiêu, chuẩn bị ăn cơm chiều a."Dì Hà đến bên cô hỏi.
Mạch Sanh Tiêu vẫn cứ xuất thần, trước kia tại Hoàng Duệ Ấn Tượng, cô mỗi đêm đều chờ Duật Tôn trở về, Sanh Tiêu nhìn về bốn phía, nhưng đây là Ngự Cảnh Viên nơi cô mang đầy vết thương lòng . Cô không muốn nhìn thấy vận mệnh của mình bắt đầu lại lần nữa ở đây, Sanh Tiêu vuốt bụng, mới đứng người lên, đã nhìn thấy Duật Tôn vội vàng đi tới.
Hắn tiện tay đem áo khoác để lên sô pha.
" Sanh Tiêu, lên lầu!"
Mạch Sanh Tiêu nhìn về phía hắn cất bước đi theo, trước иgự¢ cùng tay áo dính đầy vết máu, nhìn thấy mà hoảng sợ.
Sanh Tiêu đứng yên tại chỗ, tim đập nhanh không ngừng, Duật Tôn đi nhanh vào thang lầu, làm cô cũng không kịp đuổi theo, liền dừng lại cước bộ nói," Sanh Tiêu?"
Mạch Sanh Tiêu thấy hắn bình yên vô sự, tâm trạng bất an vừa thả lỏng nhưng lại lập tức dâng cao, cô vội vàng chạy lại nhìn
" A--"
Đầu gối không để ý va chạm vào tường, mạch Sanh Tiêu cúi người xoa.
Duật Tôn thấy thế, đi tới ôm vai của cô dìu lên cầu thang, dì Hà nghe được động tĩnh, đem thức ăn từ phòng bếp đam ra nói," Duật thiếu, Sanh Tiêu......"
Xem xét, trong phòng khách lại không có ai.
Mạch Sanh Tiêu vịn lan can, đi được có chút thở gấp, tay phải cô kéo tay áo hắn" Anh nói tôi biết đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Duật Tôn cánh tay đặt ở eo Sanh Tiêu " Trở về phòng nói sau."
Sanh Tiêu vành mắt có chút hơi nước, cước bộ lảo đảo, cô nhớ tới Thư Điềm lòng cô thêm lo lắng, lại nghĩ tới ánh mắt vằn đỏ của Tang Viêm, Mạch Sanh Tiêu hai chân mềm nhũn, dường như đều nhờ Duật Tôn ôm về phòng ngủ.
Cô ngồi ở mép giường, trong nội tâm tràn đầy nỗi sợ hãi và lo lắng, miệng cô mấp máy, nhưng cũng không mở lời.
Duật Tôn xắn tay áo lên, ngón tay thon dài đem từng nút quần áo cởi bỏ từng nút một.
Mạch Sanh Tiêu tay phải đặt lên trán, tay trái đặt bên cạnh, đôi mắt ௱ôЛƓ lung mơ màng nhìn thấy khuôn mặt này.
Duật Tôn xoay người ngồi ở bên cạnh cô, áo sơ mi trắng mở phanh ra hai bên, lộ ra da thịt màu đồng rắn chắc, hắn dáng người to lớn, màu của trường kì dường như tỉ lệ với màu trên cơ thể hắn gần như hoàn mỹ, Mạch Sanh Tiêu con mắt rơi vào bả vai hắn, một vết đao cắt vào sâu da thịt để lại miệng vết thương lớn tuy nhiên đã được khâu lại, nhưng lưu lại một vết sẹo dữ tợn.
" Ai, là ai làm anh như vậy?"
Duật Tôn nhìn chằm vào khuôn mặt nhỏ của cô, hắn sợ Sanh Tiêu nhịn không được sẽ đem chuyện kia lộ ra ngoài.
Nếu như là trước kia, hắn sẽ không để ý mà quay người đi, càng không vì cô ta mà giải thích mọi việc. Duật Tôn gục đầu xuống," Là Tang Viêm làm ra."
" Cái gì?" Mạch Sanh Tiêu kinh ngạc, con mắt mở to tròn.
" Hôm nay anh trên đường trở về phát hiện có người theo dõi, sau đó xe của anh cùng xe của hắn tông vào nhau, khi xuống xe thì mới phát hiện là Tang Viêm, nếu anh không nổ súng thì người ૮ɦếƭ là anh."
Mạch Sanh Tiêu cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lêm, sau nửa ngày lại nói không nên lời.
Duật Tôn ngẩng đầu, phát hiện sắc mặt cô nhợt nhạt như đống tro tàn, thần sắc tệ đi vì giật mình sững sờ, dường như cô như một cái xác không hồn vậy, Sanh Tiêu gần như hôn mê, hắn thấy thế liền đem hai tay chạm vào khuôn mặt tinh sảo lạnh như băng của cô ," Sanh Tiêu, em hãy nghe anh nói--"
" A--" Mạch Sanh Tiêu giật mình hét lên thảm thiết. Lúc nãy cô như tượng gỗ nhưng bây giờ thân thể bắt đầu kịch liệt giãy giụa, Duật Tôn cảm thấy hối hận, hắn ôm chặt hôn lấy cô, mơ hồ tại khóe miệng cô có lời muốn thốt ra," Hãy nghe tôi nói, Tang Viêm sẽ không ૮ɦếƭ......"
" Ngô!" Duật Tôn ngay sau đó đưa thân thể trở về, cánh môi bị cô căn mà có mùi máu tanh.
Duật Tôn cảm nhận đầu lưỡi có mùi máu tươi lan tràn.
Ánh mắt đỏ hồng cánh môi trơn bọng bạc tình cùa hắn, chỉ một điểm như vậy cũng giồng như một đòn trí mạng
Mạch Sanh Tiêu nhíu mày, ban tay ý thức đặt dưới bụng, cố nén tâm tình đang kích động," Tang Viêm đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Anh nói mau a?"
Duật Tôn duỗi thẳng ngón trỏ hình con Thương Long, hắn cắn môi, ý tứ sáng tỏ, nói không nên lời.
" Duật Tôn, tôi không có tâm tư cùng anh đùa giỡn, nếu Tang Viêm thực sự đã xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không bỏ qua cho anh." Duật Tôn không khỏi nhíu mày, cô chính là không sợ hãi dám cùng hắn nói những lời này,nếu là lúc trước chính cô đã sớm tới Diêm Vương đứng đợi kết tội.
Thật sự tâm hắn đau vô cùng
Thấy hắn không nói lời nào, Mạch Sanh Tiêu càng phát muốn phát tiết cơn giận, cô hai tay nắm chặt tay áo hắn," Anh nói mau, Tang Viêm bây giờ như thế nào?
Cô mở miệng một câu Tang Viêm, ngậm hai câu cũng Tang Viêm, Duật Tôn dù là biết rõ là cô vì sợ chuyện của hắn mà có thể mất đi tình bạn với Thư Điềm, nhưng sâu trong ánh mắt hắn vẫn không dấu đi sự không vui .
" Anh đáp ứng với em sẽ không làm tổn thương gì hắn!" Mạch Sanh Tiêu tức giận không thôi, ra sức kéo hai tay áo của hắn, tay Duật Tôn liền co lên, Sanh Tiêu lại lôi kéo, giống như muốn cởi cả chiếc áo hắn ra.
Duật Tôn đem áo cởi ra, Mạch Sanh Tiêu kinh ngạc nhìn chắm chằm vào chiếc áo, cô thật sự không cố ý!
" Hài lòng chưa?" Hắn hỏi cô.
Sanh Tiêu đưa áo trong tay nhét vào иgự¢ Duật Tôn.
Duật Tôn liền đem mặc vào," Yên tâm đi, Tang Viêm không ૮ɦếƭ."
" Vậy bây giờ hắn ở đâu?"
" Nhà tang lễ."
" Anh--"
" Không sao cả," Duật Tôn nắm chặt cả vai cô, sợ tí nữa cô không kìm chế cơn giận lúc đó không biết sẽ cắn chỗ nào trên cơ thể hắn nữa," Tin tức lập tức sẽ lan truyền ra ngoài, Sanh Tiêu, đây là anh cùng Tang Viêm thương lượng cùng nhau, hiện tai hắn vẫn còn sống chứ không dễ ૮ɦếƭ như vậy, bất quá gần đây, hắn sẽ không xuất hiện."
" Vậy trên người anh máu ở đâu ra?"
Duật Tôn lấy một thứ từ túi áo móc ra ," Chỉ là giả, đạo cụ mà thôi, bằng không làm sao trong phim ảnh lại có người ૮ɦếƭ thật?"
Mạch Sanh Tiêu sắc mặt cũng không tốt hơn, có chút nửa tin nửa ngờ.
" Anh không lừa em, lam cho cả thân thể anh đầy máu như vậy cả anh cũng thấy hoảng."
" Tang Viêm hắn cũng đồng ý?"
" Tại sao không?" Duật Tôn đem bàn tay đặt dười đầu Mạch Sanh Tiêu," khi hắn thất thế như vậy, tự nhiên sẽ đi kiếm người giúp đỡ?"
" Vậy anh cùng Tang Viêm…..”
" Em yên tâm hắn không làm gì anh cả." Duật Tôn cố ý bẻ cong ý nghĩ của Mạch Sanh Tiêu.
" Ý tôi muốn nói là hai người có thể bỏ qua những hiềm khích lúc trước?" Sanh Tiêu nói.
" Em không muốn như vậy?" Duật Tôn hỏi ngược lại.
Tất nhiên, Mạch Sanh Tiêu cùng Thư Điềm ngay cả nằm mơ cũng muốn như thế.
Cô không hề che giấu, đây là việc tốt mà," Tất nhiên."
Duật Tôn mím môi giác đứng lên," Anh sẽ suy nghĩ lại."
Sanh Tiêu ánh mắt đảo qua vật nằm trên mặt đất chính nó đã làm quần áo hắn dình đầy màu," Thư Điềm nếu là biết chuyện này phải làm sao? Tang viêm đã nói chuyện này cho cô ấy nghe chưa?"
" Hiện tại chỉ sợ không thể nói ra, chuyện này rất ít người biết." Bệnh viện trăm người trăm miệng, chỉ có thể cố gắng giấu bằng mọi cách.
" Không được," Mạch Sanh Tiêu quả quyết không đồng ý," Thư Điềm đã mất đi một chân, nếu như bây giờ biết Tang Viêm gặp chuyện không may, cô ấy có thể không muốn sống nữa”
Duật Tôn suy nghĩ," Đây là ý của Tang Viêm."
Thật sự hai người họ đã thương lượng xong, đều có cách giải quyết mọi chuyện.
Sanh Tiêu đi thu dọn quần áo của Duật Tôn rồi xuống dùng cơm chiều, cô quay lại phòng suy nghĩ lo lắng cho Thư Điềm, về phương diện khác, Duật Tôn mặc dù nói đây chỉ là giỡn nhưng cô cũng chưa thấy tung tích của Tang Viêm, cũng không thể kết luận Duật Tôn nói thật hay không.
Nhưng cô vẫn thử tin tưởng hắn, cứ như lúc trước suy nghĩ đơn giản người ta sẽ không lừa gạt mình.
Bên cạnh giường có cảm giác bị thũng xuống bởi một vật nặng, Duật Tôn tay đặt ở bờ vai cô, mũi cảm nhận được mủi thơm của sữa tắm trên người hắn, Sanh Tiêu không khỏi khẩn trương, từng tế bào đều cuống cuồng lên không biết phải làm sao. Duật Tôn kéo thân thể của cô lại gần đem tay ôm chặt, Mạch Sanh Tiêu tiếp xúc với Ⱡồ₦g иgự¢ và dưới bụng của hắn...... Hắn không có mặc quần áo!
Hắn nghĩ thầm, cô đã hết tức giận.
Duật Tôn đem môi mỏng còn chưa chạm đến đến mặt của cô, Mạch Sanh Tiêu đã đem hai tay chống trước иgự¢ hắn.
" Anh sẽ cẩn thận một chút, cam đoan không có việc gì." Qua ba tháng, chỉ cần nhẹ nhàng, sẽ không ảnh hưởng đến cục cưng.
Sanh Tiêu ánh mắt chuyển sang lạnh lẽo, khuôn mặt cô thê lương trong gang tấc, Duật Tôn bị động tác của cô ngăn cản, hắn cho rằng thời cơ thích hợp, ít nhất có thể cùng nhau âu yếm.
Người đàn ông chăm chú nhìn gương mặt phía dưới, hắn tiếng thở dốc dày đặc, Dụς ∀ọηg môt khi bị khơi mào lên mà không chiếm được như là muốn nửa cái mạng người khác vậy.
Mạch Sanh Tiêu đối với hắn mặc dù vẫn còn lạnh nhạt làm khoảng cách giữa bọn họ càng thêm khó khắn kéo lại gần, cho dù sau này cô không như thế này, cũng sẽ không cho Duật Tôn thoáng ᴆụng chạm vào.
Sanh Tiêu dùng sức đẩy hắn.
" Sanh Tiêu, anh nói rồi chuyện Đào Thần không liên quan đến anh."
Mạch Sanh Tiêu không muốn cãi nhau cùng hắn," Chuyện của Đào thần, cho dù không có liên quan tới anh, nhưng anh ta vì anh bị gián tiếp làm hại thì cũng như vậy thôi. Duật Tôn, anh thật sự không đối với người phụ nữ tổn thương lớn nhất là cái gì không?"
Duật Tôn nhìu lông mày, chờ cô nói tiếp.
" Chính là chuyện ngoại tình...," Mạch Sanh Tiêu hạ thấp âm thanh," Không thể chấp nhận...càng không thể tha thứ, là ngoại tình trong hôn nhân..., hai người ngủ ở trên một cái giường, nếu như ngay cả chung thủy đều không làm được, ai cũng có thể ngủ được, ai cũng có thể lên giường được thì còn gì là hôn nhân nữa?"
Cô dùng lời nói công kích tổn thương hắn.
Thật sự cô không thể tiếp nhận hắn là vì chuyện này.
Tất cả tổn thương, đều do hắn làm ra.
Hắn và giai đoạn ấy, dù hắn không để ở trong lòng qua, nhưng lại là sự thật không thể xóa bỏ đi
Mạch Sanh Tiêu bàn tay nhẹ nhàng đẩy ra, Duật Tôn không có lại kiên trì, hắn lật người nằm ở bên cạnh Sanh Tiêu." Chẳng lẽ, không cách nào tha thứ sao?"
" Duật Tôn," Sanh Tiêu chằm chằm trần nhà," Anh từ trước đến nay không so đo những điều này, anh giữ tôi ở bên cạnh, cần gì phải quan tâm là tôi có tha thứ cho anh không”
Cô nhẹ nhàng nói nhưng câu nói mang ý nghĩa vô cùng.
Mạch Sanh Tiêu trở mình, đưa lưng về phía Duật Tôn, đây là lời nói tận đáy lòng Sanh Tiêu, mỗi lần nhớ tới cô đều thấy hụt hẫng.
Bên cạnh truyền đến tiếng xột xoạt có động tĩnh, DUật Tôn đi về phía phòng tắm.
Sanh Tiêu mở hai mắt, cô nhẹ nhàng thở dài, con mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Mạch Sanh Tiêu đi vào bệnh viện vẫn còn đang mâu thuẫn như thế nào cùng Thư Điềm nói chuyện, sự tình chính là như vậy, cô đang suy nghĩ thì thấy cửa phòng bệnh bị mở toang, đã nhìn thấy Thư Điềm đang nổi giận.
Sanh Tiêu dự cảm không tốt, bước đi nhanh vào.
" Chị dâu--" Bên cạnh giường bệnh có những tên đàn ông bao quanh, Thư Điềm thần sắc nhợt nhạt, Thư mẹ dựa sô pha đang khóc thảm thiết, Sanh Tiêu đi vào ngồi bên cạnh bà," Bác gái, làm sao vậy?"
" Tang viêm, Tang Viêm ૮ɦếƭ......"
" Mọi người làm sao biết được?" Mạch Sanh Tiêu hoàn toàn không nghĩ tới Thư Điềm biết tin tức này nhanh như vậy, Duật Tôn nghĩ Thư Điềm đang nằm viện dưỡng thương, sẽ không liên lạc gì bên ngoài.
" Là do bác không tốt, bác sợ Thư Điềm suốt ngày buồn bực trong phòng bệnh ảnh hưởng tâm tình, nên bác mới mở radio, không nghĩ tới......"
Tang Viêm tại thành phố Bạch Sa cũng coi như có chút tiếng tăm, chuyện này một khi phát sinh, chắc chắn được truyền đi khăp nơi.
Mạch Sanh Tiêu không dám chậm trễ, có thể trong phòng bệnh có không ít người, cô cũng không muốn nói rõ cùng Thư Điề vào lúc này. Sanh Tiêu đi tới cửa ngoại, gọi điện thoại cho Duật Tôn, hắn nghe vậy, chỉ nhẹ nhàng nói," Đã biết”
Lập tức cúp điện thoại.
Mạch Sanh Tiêu đi đến trước giường Thư Điềm, Thư Điềm im lặng khóc rất lâu, ai cũng không khuyên được cô. Thư Điềm khóc đến nỗi thở không được, điện thoại Sanh Tiêu lúc này vang lên, cô đưa mắt xem, là dãy số lạ.
Cô nói," Alo?"
" Tôi là Tang Viêm."
Đối phương dường có thể lường trước đến sự ngạc nhiên, giật mình của Mạch Sanh Tiêu," Đừng tỏ ra quá ngạc nhiên, tìm cách đưa điện thoại cho Thư Điềm."
Sanh Tiêu ngồi ở mép giường, cô nghiêng người qua ôm lấy bả vai Thư Điềm," Đừng như vậy, người ૮ɦếƭ đã không thể sống lại được......" Mạch Sanh Tiêu cầm điện thoại trong tay, bỏ qua ánh mắt mọi người, không để lại dấu vết đưa điện thoại tới bên tai Thư Điềm.
" Alo, Thư Điềm."
Mạch Sanh Tiêu rõ ràng cảm giác được thân thể Thư Điềm cứng ngắc, cô khẽ thở nhẹ, thật may mắn, nhờ Tang Viêm thật sự không có xảy ra việc gì, bằng không Thư Điềm sẽ không chống đỡ được.
Tang viêm tại đầu bên kia điện thoại cũng không nhiều lời, Thư Điềm bình tĩnh cảm xúc khi cô nhận được cú điện thoại trong tay Sanh Tiêu, hường tới những người xung quanh giường nói," Mẹ kiếp ! Người đã mất, còn muốn phỏng vấn người ૮ɦếƭ sao ?
Sanh Tiêu trợn mắt há hốc mồm, khi nhìn lại Thư Điềm, cô đã nằm cuộn người trên giường, nhưng trong mắt bi thương vẫn không giấu đi, Thư Điềm hiển nhiên là biết rằng Tang Viêm không ૮ɦếƭ.
Đáng tiếc.
Mạch Sanh Tiêu mới mua điện thoại cứ như vậy bị đập bể.
Tang Viêm sau khi gặp chuyện không may, thuộc hạ của hắn luôn lo sợ, bảo vệ phòng bệnh của Thư Điềm nghiêm ngặc.
Sanh Tiêu để nói chuyện không bất tiện, cô ngồi ở mép giường, Thư Điềm một tay kéo cô, bàn tay dùng sức nắm tay cô gắng vùng dậy, Mạch Sanh Tiêu hiểu ý của cô. Nhiều khi, chỉ cần nhìn nhau bằng ánh mắt có thể hiểu nhau tất cả..
Tô Ngải Nhã ngồi trong phòng khách, trên TV đang phát tin tức Tang Viêm bị bắn ૮ɦếƭ.
Hiện trường đầy máu đỏ tươi, càng nhìn cảnh sát càng tin đây không phải là chuyện giả được, Tô Ngải Nhã con ngươi chớp động hiện lên sự hưng phấn, cô nâng cao ly rượu," Một người ૮ɦếƭ, một người bi thương, chỉ còn Mạch Sanh Tiêu, Duật Tôn, rồi củng tới hai người thôi."
Tôn Trọng Khuê thay dép lê đi tới, Tô Ngải Nhã cầm lấy điều khiển từ xa chuyển đài.
" Anh đã trở về." Cô nghênh tiếp trước kéo cánh tay hắn," Làm người ta đợi mãi."
Tôn Trọng Khuê đi công tác trở lại thành phố Bạch Sa, liền đi đến đây, ngay cả Liên gia cũng không trở về," Thật vậy chăng? Bảo bối, vài ngày không ôm được em, anh đây đều không ngủ được."
Tô Ngải Nhã bị hắn hôn hít không ngừng trên ghế sô pha, hắn cứ như con khỉ muốn giải quyết ngay tại chỗ, cánh tay mềm yếu của cô cuốn lấy cổ Tôn Trọng Khuê," Đi trước đã, sớm muộn em cũng là của anh."
Sau một hồi mây mưa, Tôn Trọng Khuê thỏa mãn quay cuồng đến một bên.
" Bà vợ ở nhà so với em thì......"
Tô Ngải Nhã được thời cơ đem chân trắng nõn đặt trên người Tôn Trọng Khuê," Em cảm nhận được anh ngay cả ngủ cùng bà ta cũng không có cảm giác, chỉ nghĩ đến một chỗ cùng em."
" Anh thấy càng ngày thích cái miệng nhỏ nhắn của em." Mấy câu nói của hắn đầy phóng đãng.
Tô Ngải Nhã ngón tay vẽ từng vòng tròn trước иgự¢ khiêu khích hắn," Những ngày anh không về người ta đây chán đã đi dạo phố thì nhìn trúng cái vòng cổ, cần phải hơn 3 vạn......"
Tôn trọng Khuê thấy cô có ý muốn đòi tiền, trên mặt lộ rỏ không vui, nhưng nghĩ Tô Ngải Nhã trẻ tuổi xinh đẹp, thì cam lòng cho hoa tiền này," Sáng mai liền có người đem đến cho em, nếu thích cứ mua."
" Cám ơn cưng!" Tô ngải Nhã khẽ hôn trên mặt hắn.
Tìm sát thủ phải tốn nhiều tiền, hang ngày Tôn Trọng Khuê cũng hay cho cô tiền khi tìm đến, cô bán đồ trang sức mới gom góp được số tiền này, hôm nay Tang Viêm tuy nhiên ૮ɦếƭ nhưng Duật Tôn vẫn còn sống tốt như vậy, hơn nữa Cô Tiêu Tây đang tìm người nào đó cũng cần một khoản tiền, Tô Ngải Nhã bình thường sẽ không tiết kiệm như vậy, toàn bộ ỷ vào Tôn Trọng Khuê
Tang viêm vừa ૮ɦếƭ, như rắn mất đầu.
Thư Điềm càng được thuộc hạ hắn bảo vệ chặt chẽ chứ không tranh giành gì.
Thư Điềm sau khi phẫu thuật cần hồi phục sức khỏe, trước mắt vẫn không thể xuất viện, cô nằm ở trên giường bệnh, nay trong phòng chỉ còn một mình cô, cô thấy cửa phòng bệnh bị mở ra, bác sĩ mặc áo blouse trắng đem thuốc đi vào.
Cô nghi ngờ nói," Tôi muốn nhấn chuông báo động."
Người đàn ông đi đến phía trước cửa sổ, đem toàn bộ bức màn kéo lên, hắn đi tới trước mặt Thư Điềm, đem khẩu trang cho tháo xuống.
Thư Điềm đôi mắt mở to, ánh mắt thoáng cái mờ mịt.
" Tang Viêm."
Tang Viêm xoay người ngồi kế bên giường, đem Thư Điềm ôm vào trong иgự¢," Em đừng lo lắng. Anh không sao."
Thư Điềm vội vàng đẩy hắn ra, hai tay không ngừng đánh vào иgự¢ hắn," Em thấy, có bị thương gì không?"
" Cũng là không có vết thương nào."
" Thật sao?"
" Không phải em đã kiểm tra qua sao"
" Khi nghe tin tức anh bị trúng ba phát súng."
Tang viêm một lần nữa đem cô ôm vào trong иgự¢," Không nói như thế làm sao có thể dọa em và lừa bọn họ”
" Em thiếu chút nữa đã bị hù ૮ɦếƭ." Thư Điềm gối đầu lên bả vai Tang Viêm, vành mắt lại đẫm nước.
" Anh còn chưa cưới em thì làm sao ૮ɦếƭ được."
Tang Viêm mạo hiểm chạy đến bệnh viện, chính là sợ Thư Điềm lo lắng, anh không có nhiều thời gian, sau khi hôn lên trán cô, rất nhanh lại bỏ đi.
Tang Viêm sau khi ૮ɦếƭ nhiều ngày, rất nhanh có người đến nhận, chỉ có điều chậm chạp không thấy có động tĩnh gì, Duật Tôn vẫn sống tiêu diêu tự tại, Tô Ngải Nhã cảm giác có gì không đúng, đem tin tức Duật Tôn hại ૮ɦếƭ Tang Viêm truyền ra ngoài, cô vẫn ngồi đợi trong lo lắng, nhưng không ngờ vẫn như trước không thấy động tĩnh gì.
Tô Ngải Nhã lại tốn tiền như thế mới biết được, đúng là bọn họ không dám đắc tội với Duật Tôn, hôm nay Tang Viêm ૮ɦếƭ, lại có người đến nhận, chuyện này cứ như vậy mà trôi qua không giải quyết.
Tô Ngải Nhã thẹn quá hoá giận, nhưng Tang Viêm ૮ɦếƭ đi cũng giải được một phần mối hận trong long cô.
Cô nhớ tới lúc trước nhờ tên lái xe kia, làm việc coi như thỏa đáng, hơn nữa đến bây giờ chuyện tai nạn xe cộ còn chưa tra ra được cái gì, Tô Ngải Nhã không nghĩ mạo hiểm sẽ đi tìm người khác, cho nên lại lần nữa liên lạc với người trung gian, muốn dung tiền đổi lấy sinh mạng.
Tên kia lái xe bị giam trong căn hộ, Duật Tôn lúc trước giữ lại cái mạng hắn, bây giờ lại có thể dùng được việc.
Hắn nghĩ tới, đối phương có khả năng còn có thể hại những người khác, vốn dĩ phòng ngừa trên hết, cho nên phái người suốt đêm canh chừng cái tên lái xe này.
Đường điện thoại vang lên phá tan không gian yên tĩnh của mấy tên đánh bài .
Nghe được tiếng chuông, bọn họ cảh giác dừng lại động tác.
Người đàn ông cầm lấy trên bàn điện thoại liếc mắt, loại hợp đồng lấy tiền đổi mạng người này chỉ một lần rồi thôi, cho nên số người biết rõ số điện thoại này nhất định không đơn giản, người đàn ông đi qua, cúi xuống đá tên lái xe đang ngồi ở góc tường," Alo, nói chuyện cẩn thận, bằng không......"
" Tôi biết rõ." Lái xe gật đầu như bằm tỏi.
Người đàn ông cũng không nghe máy, ngồi xổm người xuống, đường dây điện thoại được nối tới bên tai hắn.
" Alo, là tiền đứng?"
" Vâng."
" Tôi tin ông và đáp ứng yêu cầu của ông, hiện tại đã chạy đi đâu?"
Lái xe xem xét mắt người đàn ông thần sắc hung ác bên cạnh," Tôi an toàn lắm, yên tâm đi."
" Ông vẫn còn dùng cái này số......"
" Tôi...... Tôi đây không phải sợ nhỡ như ngài có việc gì còn nhờ đến tôi sao ?còn phải sống nhờ tiền của ngài nữa chứ, còn chưa kể đến cái số này rất ít người biết, không có việc gì."
" Ngươi thật may mắn, người phụ nữ lần trườc đã để ý đến ngươi, thế nào, còn có hứng thú đến phát tài?"
" Lần này cho bao nhiêu tiền?"
" 30 vạn."
Lái xe theo mệnh lệnh của người đàn ông kéo dài thời gian," Chỉ 30 vạn? Lần này tôi sợ bị cảnh sát để ý gắt gao sẽ không ra tay được, ít nhiều gì thì anh….."
" Đừng thấy được đằng chân lên đàng đầu, lần trước kêu ông lấy mạng ả ta, kết quả, chỉ là một cái chân, việc này tô còn chưa tình sổ với ông, 30 vạn chắc giá, không được tôi đi tìm người khác......"
Người đàn ông bên cạnh ra hiệu gật đầu.
" Được thôi, tôi đáp ứng, nói đi, mục tiêu lần này là ai?"
" Cũng vụ lần trước nhưng lần này là cô gái ngồi kế bên, cho ông hai ngày xử lý, đến lúc đó trực tiếp liên lạc sau, tiền đặt cọc cứ như cũ gửi qua tài khoản, tư liệu thông tin sẽ gửi đến cho ông."
" Tốt."
Người đàn ông cúp điện thoại.
" Cái này thật sự không được? Van cầu các người buông tha tôi đi......"
Người đàn ông đứng lên, một cước đá vào trước иgự¢ hắn," Cho tao là thắng ngốc à."
Buông tha hắn? Nằm mơ đi, ý tứ Duật Tôn rất rõ, cho dù chuyện này cuối cùng tra ra manh mối, người này cũng không giữ được mạng sống.
Duật Tôn đã đáp ứng, đưa hắn làm đại lễ thay cho Tang Viêm.
Trên ban công Ngự Cảnh Viên.
Mạch Sanh Tiêu ngồi ở trên ghế, Duật Tôn thì đứng ở trước lan can, hắn nhận được điện thoại sau, khóe miệng không khỏi nâng lên thể hiện sự vui mừng.
" Làm sao vậy?"
Duật Tôn đi tời, dáng người như tượng thần được ánh mặt trời chiếu sáng, tươi cười mang theo chút ôn hóa chưa từng thấy qua," Mắc câu rồi."
" Thật sao?"
Duật Tôn gật đầu," Trong điện thoại hắn đã lắp đặt định vị, hai ngày này, người sau sự việc này sẽ liên lạc lại," Hắn cười yếu ớt lên tiếng," Một lũ ngu xuẩn, cho dù cô ta biến mất cùng thành phố Bạch Sa, tôi cũng lật tung cái thành phố này để tìm ra cô ấy."
Mạch Sanh Tiêu đứng dậy, cô đi đến bênh cạnh Duật Tôn, nhìn qua bể bơi dưới lầu.
Thư Điềm, là một người phụ nữ dám yêu dám hận, lại là một người phụ nữ sống tình cảm, vì Tang Viêm có thể đem toàn bộ đau khổ nuôt vào sâu tận đáy lòng, ngay cả mặc chiếc váy cũng không được, cũng không thể khiêu vũ, thậm chí, không bao giờ có thể đi lại bình thường, nhưng lại làm Mạch Sanh Tiêu hâm mộ và ghen tị.
Khi tình yêu tồn tại, thật tốt.
Với tình yêu, sẽ không sợ hãi lo lắng, và cũng sẽ không lạnh nhạt, cứ thanh thản mà sống.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc