Mạch Sanh Tiêu đi tới trước bàn sách của hắn, cũng không biết nên nói cái gì.
Duật Tôn đem chiếc hộp để lại chỗ cũ, Sanh Tiêu nhìn thấy một loạt động tác của hắn, lúc này mới phát hiện ra có nhiều dấu vết trong vách tường.
Mạch Sanh Tiêu thu hồi ánh mắt," Tôi muốn cùng dì Hà buổi tối đến bệnh viện, khả năng Thư Điềm hồi phục có thể rất lâu nên tôi muốn ở cùng cô ấy."
" Anh đi cùng em."
" Không cần," Sanh Tiêu ngồi trên ghế sa lon," Tang viêm trong nội tâm chắc sẽ nghĩ ngợi, để tự mình tôi đi thì hơn."
" Nếu như anh ta đối với em gây bất lợi?"
" Yên tâm đi, Thư Điềm sẽ không để cho anh ấy làm như vậy."
Duật Tôn cũng không muốn cự tuyệt, Mạch Sanh Tiêu như vậy thuận lợi cùng hắn thương lượng. Điện thoại bàn vang lên, hắn nhấc điện thoại nói," Alo?"
Duật Tôn chau lông mày giãn ra chút ít," Được, tôi lập tức tới."
" Có chuyện gì sao?" Mạch Sanh Tiêu khẩn trương đứng lên, cô ý thức được sự nghiêm trọng của trận tai nạn xe cộ này, cô giống như chú chim sợ hãi, Duật Tôn cầm áo khoác treo trên ghế," Anh đi tắm trước, không có việc gì, người lái xe đã bắt được."
" Tại cục cảnh sát?"
Duật Tôn nhìn thấy biểu lộ chăm chú của Mạch Sanh Tiêu, thần sắc nhịn không được giương nhẹ," Không phải, chỉ là người của chúng ta bắt được."
" Tôi đi cùng với anh." Sanh Tiêu nói, liền đi theo Duật Tôn.
Duật Tôn đi tới cửa," Em cứ ở nhà, nếu có tin tức gì, anh sẽ thông báo cho em biết."
Mạch Sanh Tiêu tính bướng bỉnh nổi lên, cô đi theo tới cửa, Duật Tôn đến đến chỗ hành lang," Anh không tin tôi? Có phải là sợ tôi thông đồng lừa gạt anh?" Hắn mặc một bộ quần áo tối màu, cả cái bóng của hắn bao trùm lấy cô, từ trên cao nhìn xuống .
Sanh Tiêu cần cổ giương nhẹ, lộ ra da thịt trắng nõn," Tôi chỉ muốn chính miệng hỏi hắn một chút, tại sao phải đối với chúng ta hạ độc thủ như vậy, tôi muốn hỏi hắn, là ai muốn cho chúng ta ૮ɦếƭ."
Duật Tôn chạy đi về phía phòng ngủ.
Mạch Sanh Tiêu thấy hắn trả lời, có chút tức giận, ngữ điệu liền tăng lên," Tôi nhất định phải đi!"
Duật Tôn vẫn không nói nhưng dừng bước chân lại.
Cô suýt chút ᴆụng phải cái lưng rắn chắc của hắn, Duật Tôn xoay người, một tay ૮ởเ φµầɳ áo," Anh đi tắm."
Sanh Tiêu sờ lên cái mũi, đi ngang qua hắn đến bên giường ngồi.
Hai người đều chẩn bị xong rồi ra khỏi nhà.
Mạch Sanh Tiêu ngồi nghiêm chỉnh, nhớ tới đùi phải của Thư Điềm, cảm thấy tâm trạng bất an, cô hai tay đặt ở trên đùi, đầu buông thỏng không biết nhìn cái gì.
Duật Tôn nghiêng người qua, đem thắt dây an toàn cho cô," Ai cũng không thể đoán trước chuyện tương lai xảy ra như thế nào, nên phải nhớ an toàn cho chính mình, đó là biện pháp bảo vệ tốt nhất."
Hơi thở của hắn rất gần với cô, làm Mạch Sanh Tiêu như ngừng thở, có thể nhìn thấy hắn với sống mũi cao cùng với đôi môi bạc, hắn lớn lên trông rất đẹp trai, hình dáng rõ ràng, ngũ quan tinh tế cứ như được chạm khắc, nếu là nhiều hơn một phần, thì có vẻ vướng víu, nhưng ít hơn một hào, lại cảm thấy thiếu thiếu chút gì đó.
Duật Tôn giúp cô cái dây an toàn xong, liền quay về chỗ ngồi, phát động cơ.
Mạch Sanh Tiêu hai tay nắm seat belt, hắn làm những động tác này rất tự nhiên nhẹ nhàng,nhưng cũng rất nghiêm túc.
Nơi Duật Tôn mang Sanh Tiêu đến là một khu vực lân cận.
Nhà trọ cửa ra vào mục nát tưởng như không có cửa, cư như từng thấy qua trong TV vậy, Duật Tôn đi qua nhấn chuông cửa, rất nhanh cửa được mở ra," Duật thiếu."
Duật Tôn dắt tay Mạch Sanh Tiêu đi vào, căn nhà này vốn chỉ là cái phòng trống, trong phòng khách đơn giản bày biện vài cái ghế cùng một cái bàn, Duật Tôn đứng nghiêm nghị, ánh mắt không hài lòng khi không có được cái chỗ để ngồi.
Sanh Tiêu nhìn qua đã thấy một người bị trói ngồi trên ghế , hắn mặc chiếc áo khoác màu xanh hải quân, đó là tên lái xe gây tai nạn hôm trước.
Mạch Sanh Tiêu tâm tình không khỏi kích động lên, Duật Tôn đứng bên cạnh cô, một tay hắn khoác bên vai cô," Hỏi được gì không?"
" Không có."
" Nói, là ai sai ngươi làm như vậy?" Duật Tôn ngữ khí bình thản, một câu hỏi rất tự nhiên nhưng mơ hồ cảm nhận được sắp có bão tố ập tới.
Tên bị trói nói," Không ai sai cả, đây là việc ngoài ý muốn, các người rút cuộc là ai? Có tin tôi tố cao các người tội bắt cóc không?"
" Ngoài ý muốn?" Sanh Tiêu cắn răng, nghiến răng nói ra:" Ngươi rõ ràng là muốn đưa chúng tôi vào chỗ ૮ɦếƭ!" Đơn giản chỉ là vô tình, mà có thể trốn tránh tất cả trách nhiệm? Cho dù thật sự đưa vào cục cảnh sát, cũng bồi thường được cái chân cho Thư Điềm.
" Tất cả đều phải lấy chứng cớ để nói chuyện, các người không tin, cứ việc đi tố cáo tôi »
Người đàn ông sau lưng Duật Tôn đi qua, nện một quyền vào mặt hắn. Tên bị trói liền phun máu dính đầy vách tường, Mạch Sanh Tiêu hoảng sợ liền che miệng lại, quay lưng nôn mửa không ngừng.
Người đàn ông lại lần muốn ra tay nữa, Duật Tôn quát bảo ngưng lại," Dừng tay!"
Hắn biết Sanh Tiêu sẽ không chịu được cảnh này, mà cô vẫn ngang bướng đòi đi theo
Rất nhiều thứ đen tối, hắn cũng không muốn Sanh Tiêu cùng đứa con trong bụng nhìn thấy, hắn một mình chìm vào trong bóng tối là được.
Mạch Sanh Tiêu cố chịu cảm giác khó chịu trong cơ thể, cô không khờ lại nói ra, hắn đã nghĩ tới việc vi phạm pháp luật, ý tứ hắn rất rõ ràng, hắn biết được phía sau tên trói kia mới chính là hung thủ Gi*t người thực sự, nếu như không sử dụng thủ đoạn như thế, chỉ lo rằng Thư Điềm bị như vậy là không công bằng.
Sanh Tiêu tay phải đặt ở bụng, cô cảm giác được tay Duật Tôn choàng ở lưng tay, nhưng cô không có lại xoay người, chính cô cũng nhận thức được, khi nhìncảnh này đối với đứa bé trong bụng mà nói quá tàn nhẫn, Duật Tôn hô dừng tay, kể cả lúc trước không cho cô đi theo, chính là sợ cô lại trói buộc hắn không được động thủ.
Mạch Sanh Tiêu vỗ nhẹ иgự¢," Đó là gian phòng? Tôi đi vào đứng đợi, khi nào anh rời đi thì nói tôi một tiếng."
" Ừ." Duật Tôn đưa cô đến cửa, mạch Sanh Tiêu nhìn qua khe hở cánh cửa nhìn thấy tên bị trói trên ghế, trong mắt hiện ra một loại kinh hãi tuyệt vọng.
Trong phòng trống rỗng, cái gì cũng không có. Chỉ có bốn bức tường trắng, Mạch Sanh Tiêu đi về phía cửa sổ, không khí thật tốt khi mở cửa sổ, rất nhiều ánh sánh rọi vào
Duật Tôn đi tới trước mặt tên bị trói, hắn ngẩng đầu nhìn về phía anh, bởi vì góc độ vấn đề, cũng không thể thấy thần sắc rõ ràng Duật Tôn.
" Các người hỏi nhiều hơn nữa cũng vô dụng, tôi vẫn là câu nói kia, đây là việc ngoài ý muốn......"
Chưa thấy quan tài chưa đỗ lệ.
Duật Tôn nâng chân phải đạp với một lực rất lớn làm tên nam nhân cùng chiếc ghế bay thẳng vào tường”Phang”
Cái ghế bị bể vụn vỡ, nam nhân phía sau lưng trọng thương, hai tay trói sau lưng cứ như bị trật khớp, cơn đau làm hắn cứ lăn đi trên đất," A, a--"
" Tôi nói rõ ràng cho ngươi biết, hôm nay không nói ra sự thật, cũng đừng nghĩ tới việc ra khỏi đây, tôi sẽ cho tàu lửa đi qua thân thể ngươi, khi ngươi ૮ɦếƭ trong nhà ngươi cũng sẽ không nhận được xác của ngươi......"
Tên nam nhân sắc mặt trắng bệch," Các người......"
" Tôi đã bắt ngươi tới đây, cũng sẽ không dễ gì giao cho cảnh sát , ngươi cũng nên nghĩ kĩ, cuộc sống và tiền bạc vẫn là quan trọng."
Tên đó chịu đựng đau đớn, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Duật Tôn kẹp điếu thuốc ở giữa tay, hắn đứng trên cao, đem khói thuốc rơi xuống mặt tên đó, chính ví cái nóng của tàn thuốc mà hắn la lên .
Mấy người bên cạnh xông lên, nghe theo lệnh của Duật Tôn mà ra sức đạp tên bị trói , cánh cửa rắn chắc cũng không ngăn được tiếng kêu thảm thiết của tên đó, Mạch Sanh Tiêu hạ hai mắt, cô sợ thanh âm truyền đi sẽ rước lấy phiền toái, cho nên đem cửa sổ đóng lại.
Duật Tôn đem điếu thuốc đang còn cháy dở dang ném đến người tên bị trói.
Hắn đi tới cấm lấy chiếc bàn.
" Duật thiếu, giao cho tôi."
" Không cần." Duật Tôn nhớ tới hắn thiếu chút nữa lại bị hãm hại, tuy nhiên hắn không nghi ngờ Mạch Sanh Tiêu, nhưng trong nội tâm hắn cực kỳ khó chịu, chiếc bàn trong tay hắn bị nâng lên, tên bị trói hoảng sợ vạn phần đạp hai chân, chân bàn cứng rắn chắc, hơn nữa bốn hình thoi lớn, một chân của cái bàn này mà trúng hắn, nói không chừng xương cốt có thể bị vỡ ra.
" Không cần, đừng--"
Duật Tôn đi qua, thân thể cao to ngồi xổm xuống.
Thân ảnh to lớn âm u che khuất cả đầu tên bị trói, cái khuôn mặt mị hoặc chúng sinh này nhưng xem trong mắt hắn ta lại tràn đầy nỗi sợ hãi, Duật Tôn còn chưa ra tay, hắn đã cầu xin tha thứ trước:" Không cần phải như vậy, tôi nói, tôi nói--"
Duật Tôn khuỷu tay phải chống ở đầu gối, người bên cạnh cầm cái ghế đi tới, tên bị trói đưa mắt, đứng dậy cũng không ngồi xuống.
" Là có người kêu tôi tạo ra hiện trường tai nạn này, còn người đó tôi cũng không biết là ai, chúng tôi chỉ thông qua điện thoại liên lạc với nhau, cái này là qua trung gian người khác giới thiệu cho tôi, vì giữ bí mật, để đảm bảo cho an toàn gia đình tôi nên tới bây giờ tôi cũng chưa từng nói qua, hắn nói sẽ cho tôi trước 10 vạn tiền đặt cọc, về sau nếu xong việc sẽ trả thêm, sau đó có mộ người phụ nữ đã liên lạc với tôi, đưa cho tôi tư liệu......"
" Ngươi cho tới bây giờ cũng chưa thấy qua là ai sao?"
" Không có, thật không có, ta không dám nói sai sự thật......" Tên bị trói lo sợ cuộn mình vào góc tường," Cô ta cho tôi 30 vạn mua để đổi một mạng của Thư Điềm, tôi không nghĩ tới trên xe lại trùng hợp có thêm một người phụ nữ khác, tôi nghĩ thầm chuyện này không thể kéo dài, đơn giản, đơn giản là động thủ, dù sao một người là ૮ɦếƭ, hai người cũng là ૮ɦếƭ--"
" Rầm--"
" A--"
Mạch Sanh Tiêu tim đập nhanh, hai cánh tay liền che lỗ tai.
Hắn hai tay ôm đầu bị Duật Tôn vung cái ghế đập trúng, máu chảy như nước chảy. Với cái ý nghĩ đơn giản đó của tên đó, thiếu chút nữa khiến cho Duật Tôn hắn đây mất đi vợ cùng con
Nghe tên kia nói như vậy, đối phương muốn đối phó chính là Thư Điềm. Duật Tôn nhớ tới Sanh Tiêu gặp chuyện không may trước khi nhận được cú điện thoại kia, trong nội tâm có chút nhẹ nhõm , đối phương mốn Thư Điềm ૮ɦếƭ, đến khi đó làm quan hện giữa hắn và Tang Viêm them mâu thuẫn, một ngọn núi hai con hổ tranh đấu
“Không phải ngươi có số điện thoại cô ta à? Hãy liên lạc kêu cô ta tới đây."
" Điện thoại không liên lạc được, lần cuối cùng họ nói với tôi là trên sân thượng cuộc giao dịch kết thúc tại đó, còn lại 20 vạn sẽ tự nạp vào tài khoản của tôi, sau này tôi có sống ૮ɦếƭ hay không với bọn họ cũng không liên quan”
Duật Tôn đối với loại giao dịch ngầm này hắn có chút hiểu biết, bình thường sau khi giao dịch thành công, vài phương tiện như điện thoại phức tạp đều xóa bỏ, rất khó để bắt được bọn họ.
Hắn chậm rãi đem chiếc bàn để xuống.
Một manh mối giá trị cũng không có, người bên cạnh tiến lên nói," Duật thiếu, phải xử lí hắn thế nào?"
Duật Tôn đưa tay để vào túi quần, hắn khoát khoát tay, ý bảo bọn họ đừng động, nếu muốn làm cho người phía sau màn kịch này xuất hiện, chỉ có một cách, “dụ rắn ra khỏi hang”. ( Kem: Thực ra nguyên văn là “引蛇出洞”, Tức là “con rắn ra khỏi hang” nhưng tớ dùng luôn câu tục ngữ này)
" Hãy giữ lại hắn."
Duật Tôn đi vào tới phòng, Mạch Sanh Tiêu nghe được tiếng đập cửa, mở cửa ra.
Duật Tôn thân ảnh cao lớn ngăn cản tầm mắt của cô, hắn ôm bả vai Sanh Tiêu, Cô đi theo Duật Tôn ra ngoài, ánh mắt nhìn qua bộ иgự¢ của hắn, Duật Tôn ý thức được đem đầu của cô tựa vào lòng hắn, không muốn Mạch Sanh Tiêu trông thấy một màn kinh khủng kia," Đi."
Đi xuống lầu, Sanh Tiêu vừa lên xe liền mở miệng nói:" Thế nào, tìm ra manh mối gì không?"
" Vẫn không tìm ra kẻ sau lưng hắn, nhưng anh lại nghĩ đến chuyện khác, người lái xe đó cũng không biết kẻ đó kêu gây tai nạn là nhắm vào ai nhưng chủ yếu là Thư Điềm, muốn cô ấy bị tai nạn do ngoài ý muốn nhưng thật ra là muốn anh cùng Tang Viêm có mâu thuẫn"
Mạch Sanh Tiêu tức giận phẫn nộ, nhớ tới Thư Điềm đang nằm trong bệnh viện, cô liền rơi lệ" Vì cái gì mà đem người vô tội vào cuộc như vậy?"
Duật Tôn nghe vậy, cũng không lên tiếng.
" Vậy bây giờ anh định làm gì?Không phải lúc nãy anh nói có cách để giải quyết việc này?"
Duật Tôn nhìn qua khuôn mặt nhỏ nhắn đang lo sợ của Mạch Sanh Tiêu, hắn môi mỏng mím thành đường thẳng tắp," Cả thành phố Bạch Sa lớn như vậy, ngay cả khi ả ta không có ở đây, anh cũng sẽ tìm ra được ả ta”
Mạch Sanh Tiêu trở lại Ngự Cảnh Viên,thấy dì Hà đang múc cháo váo bình giữ nhiệt
Thư Điềm vừa được giải phẫu xong, vẫn không thể ăn cái gì, chỉ có thể ăn ít cháo.
Sanh Tiêu cố ý đi bệnh viện một mình, vì tránh cho Duật Tôn cùng Tang Viêm thêm xung đột, cô kiên trì ngồi taxi đi.
Duật Tôn không lay chuyển được cô, nhưng lại lo lắng, lái xe đi theo sau
Sanh Tiêu đi vào bệnh viện thì ba mẹ Thư Điềm đếu ở đây, mẹ Thư Điềm ngồi ở trước giường, sắc mặt đau buồn, nhưng không khóc, chỉ là nắm lấy tay Thư Điềm," Con vì sao để xảy ra chuyện như vậy, mắt muốn nhìn thấy hôn lễ......"
Thư Điềm không nghĩ lại lại khóc trước mặt ba mẹ, cô miễn cưỡng cười vui vẻ nói" Mẹ còn nói là không đến tham gia hôn lễ của con."
Thư mẹ nghe xong nước mắt ẩm ướt," Mẹ thấy Tang Viêm đối xử với con rất tốt, nếu không nó cũng không vất vả đi đi lại lại mời chuyên gia, Điềm Điềm, mẹ nói nếu như, nếu như nó còn muốn cùng con kết hôn, mẹ tuyệt đối sẽ không ngăn cản......"
Thư Điềm nghiêng mặt qua, lấy tay lưng lau khóe mắt ẩm ướt ý," Mẹ, anh ta dám ức Hi*p con sao? Con sẽ chặt đứt chân anh ta."
Mạch Sanh Tiêu đứng ở cửa ra vào, hôm nay thật may mắn, khi Tang Viêm không đến.
" Sanh Tiêu, cậu tới." Thư điềm trông thấy cô đứng ở cửa.
Dì Hà ngồi đợi bên ngoài, trong phòng bệnh không thể vào nhiều người, Mạch Sanh Tiêu đem bình cháo giữ nhiệt đi vào," Thưa, hai bác."
" Sanh Tiêu đến đây."
" Cha cùng mẹ về ăn cơm chiều đi cũng đã trễ rồi ."
Thư ba cùng Thư mẹ đi ra phòng bệnh, Mạch Sanh Tiêu đem bình cháo đặt ở tủ đầu giường, cô đứng đó không nhúc nhích, Thư Điềm nắm chặt góc áo của cô," Cậu làm sao vậy?"
Sanh Tiêu cắn chặt răng, lúc này mới chịu không được nước mắt liền tuôn rơi.
Thư Điềm đau, Mạch Sanh Tiêu đều cảm nhận được lúc cô biết được sau này không thể đánh đàn dương cầm, trong lòng như tuyệt vọng không còn nhìn thấy tương lai, chính Thư Điềm đã an ủi cô, Sanh Tiêu đều biết rõ,chỉ khi bị bệnh thì mới bỏ đi lớp ngụy trang mạnh mẽ thường ngày.”
" Thư Điềm, chắc cậu đói bụng rồi?"
Mạch Sanh Tiêu múc cháo ngồi bên cạnh giường của cô, Thư Điềm sắc mặt lộ vẻ mệt mỏi," Sanh Tiêu, chờ khi tớ xuất viện rồi cậu qua nhà tớ thăm cũng dược, chứ đi lại như vậy, sẽ không tiện cho cậu cùng đứa bé trong bụng."
" Tớ không sao."
Thư Điềm nằm yên trên giường, ánh mắt cô nhìn về phía bên ngoài phòng bệnh," Sanh Tiêu, cậu có thấy Tang Viêm đến không?"
Mạch Sanh Tiêu lắc đầu," Tớ không thấy?"
" Tớ có cảm thấy có chuyện không tốt......"
Sanh Tiêu cấm tay Thư Điềm," Tên lái xe đã bị bắt, chỉ còn đợi Duật Tôn tra hỏi sự tình." Mạch Sanh Tiêu nói cho Thư Điềm nghe, cô nghe xong cũng không lên tiếng chỉ nằm yên tĩnh
Sanh Tiêu đem thía cháo đưa đến thì Thư Điềm mở miệng.
Cửa phòng liền mở ra, trông thấy Tang Viêm đi tới.
" Anh tới rồi đây." Tang Viêm cầm chén cháo trên tay Sanh Tiêu, Mạch Sanh Tiêu ý thức được không nói gì liền đi ra ngoài đóng cửa phòng lại.
Tang Viêm múc thìa cháo đưa tới nhưng cô không mở miệng, Thư Điềm giữ chặt cổ tay hắn," Anh đã làm gì với họ?"
Tang viêm sắc mặt mệt mỏi, cả ngày đều ở bôn ba khắp nơi.
" Ăn đi."
" Tang viêm, anh cứ như vậy làm em cảm giác rất sợ, có phải anh đã gây thù cùng ai? Sanh Tiêu đều nói cho em biết, tên lái xe kia bị bắt đã khai là có người cố ý kêu như thế để anh cùng Duật Tôn xảy ra mâu thuẫn”
Tang viêm nhìn chằm chằm vào chén cháo, cũng không nói gì.
Hắn và Duật Tôn, có thể là người một nhà sao?
" Anh biết giữa em với Sanh Tiêu là bạn bè với nhau." Thư Điềm nói, Tang Viêm đem chén cháo để bên giường, hai tay hắn đặt lên bả vai cô," Em đừng lo lắng, anh tím cách liên lạc với người chuyên gia hội chẩn để chữa cái chân cho em."
" Thật sự sao?"
Tang viêm gật đầu.
Thư Điềm nắm chặt tay hắn," Tang Viêm, em chỉ có anh, khi em biết rõ em mất đi một chân, đã làm em rất tuyệt vọng, ngay cả khóc em cũng không dám khóc, em sợ Sanh Tiêu sẽ áy náy khó chịu, em lại sợ ba mẹ lo lắng thương tâm, em còn sợ mọi người sẽ đỗ lỗi cho anh. Tuy nhiên nó vẫn không quan trọng, sau này em gắn chân giả là có thể đi lại được, nhưng anh lại xảy ra chuyện gì, em sẽ thật sự rất sốc có thể không muốn đi lại nữa, Tang Viêm, anh đáp ứng với em, đừng tranh chấp với ai nữa, anh còn phải kết hôn cùng em......"
Tang viêm cúi người, đem khuôn mặt tuấn tú vùi sâu vào cần cổ Thư Điềm" Yên tâm, anh nhất định kết hôn cùng em, anh còn muốn em trở thành cô dâu hạnh phúc nhất."
Thư Điềm đem mặt đẫm lệ vùi vào Ⱡồ₦g иgự¢ Tang Viêm" Anh thật khờ, có nhiều nữ nhân xinh đẹp ở ngoài sao còn phải chờ em......"
" Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không? Em phá hư chuyện tốt của anh, cho nên, em phải phụ trách cuộc đời sau này của anh......"
Thư Điềm nín khóc mỉm cười," Phục thù à."
Mạch Sanh Tiêu cùng dì Hà đi ra bệnh viện, cô kéo cao cổ áo, dì Hà đứng ở ven đường đón xe.
Sanh Tiêu hai tay đúт νàσ тяσиg túi quần," Dì Hà, con đi cùng dì."
Cô quay người lại, thấy Duật Tôn đứng trước mặt cô.
" Anh sao lại ở đây?"
" Dì Hà, dì về trước đi." Duật Tôn hướng bên cạnh mở miệng.
" Vâng."
Mạch Sanh Tiêu đứng ở dưới ánh đèn mờ nhạt, cô im lặng đứng ở ven đường, trong nội tâm buồn bực vô cùng, vốn muốn đi cùng, nhưng lại không có tâm tình.
" Về nhà a."
Cô không nghĩ ngay lúc này, lại rước thêm phiền toái.
Sanh Tiêu không nghe lời Thư Điềm vẫn mỗi ngày chạy tới bệnh viện, đợi khi Thư Điềm có khẩu vị tốt hơn,dì Hà liền làm những món ăn đa dạng đưa cô đem đi
Duật Tôn mấy ngày nay rất bận rộn, Mạch Sanh Tiêu đối với chuyện của hắn cũng không hỏi nhiều, cô thầm nghĩ, có thể là liên quan tới vụ tai nạn đó.
Duật Tôn cho xe chạy trên đường cao tốc, màu xanh ngọc của xe thể thao chạy xuyên màn đêm, hai hàng bóng cây bên đường phản chiếu vào xe nhanh chóng biến mất, tay hắn nhẹ gõ tay lái, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu , hắn bị người ta theo dõi một đoạn đường dài.
Phía trước chính là một khúc cua.
Duật Tôn đánh mạnh tay lái qua, chiếc xe đằng sau liền đuổi theo, không nghĩ tới hắn lại hãm phanh nhanh như vậy, làm hai chiếc xe kịch liệt tông vào nhau.
Duật Tôn luôn để trên xe một khẩu sung ngắn, hắn một tay đẩy cửa xe ra, đi ra phía sau cửa xe, cửa sổ xe thủy tinh đã bị ᴆụng nát, có thể nhìn rõ ràng trên ghế lái xe.
" Là anh?"
Tang Viêm vừa muốn cầm lấy súng ngắn đặt ở bên cạnh, chỉ thấy Duật Tôn giơ cánh tay lên.
" Đoàng, Đoàng, Đoàng--"
Với ba phát súng đã đánh vỡ màn đêm yên tĩnh
Máu lạnh như băng chảy dài ra, Duật Tôn đứng nhìn,rồi bước nhanh lên xe sau đó phát động động cơ rời đi.