Vạch trần tin người ૮ɦếƭEditor : Thu Trình Võ
Beta : Khoai Môn KemSắc mặt dì Hà thay đổi " Không có, À, có thể là Duật thiếu nói là để tôi gọi điện thoại đến cửa hàng thức ăn cho thú nuôi, bảo họ đem thức ăn của Hải Bối đến đây."
Mạch Sanh Tiêu không có hỏi, cô bây giờ đối với chuyện của Duật Tôn cũng không để tâm.
Dì Hà nơm nớp lo sợ trở lại phòng bếp, Sanh Tiêu bây giờ không giống như ánh mặt trời rực rỡ của một năm trước đây, có đôi khi cô yên lặng một mình ngây ngốc cả ngày, so với không khí ở Ngự Cảnh Viên thì cô còn tĩnh lặng hơn.
Mạch Sanh Tiêu mở ti vi, mắt không hề chớp mà nhìn chằm chằm vào hình ảnh trên đó, cô hoàn toàn không đếm xỉa gì đến Duật Tôn. Trong căn phòng không bật điều hòa, cô chỉ mặc mỗi áo choàng lông, chiếc quần màu xanh da trời ôm sát thân người, Sanh Tiêu nhìn xem tin tức, thần sắc yên tĩnh mà bình thản.
Duật Tôn nhắm mắt lại giống như đang suy nghĩ đến chuyện gì đó.
Đào Thần ૮ɦếƭ hoàn toàn làm hắn trở tay không kịp, hắn vốn nghĩ rằng cho Đào Thần một khoản tiền rồi đuổi hắn đi đến chỗ nào đó thật xa, chuyện này cũng sẽ qua đi, lại không nghĩ rằng......
Mạch Sanh Tiêu cũng không biết Duật Tôn lúc này lại nghĩ tới việc giấu cô chuyện Đào Thần đã chết, hắn đã làm khá tốt, ít nhất là hắn không muốn lại bị cô làm phiền.
Hải Bối nằm im ở dưới chân Sanh Tiêu, nó lo lắng cọ vào chân cô, thật giống như lúc trước theo Sanh Tiêu đi dạo chơi trong vườn chỉ có điều bây giờ cô chủ của nó tâm tình không tốt nên có cũng chỉ có thể ủ rũ nằm bên cạnh.
Tại phòng giam nữ phạm nhân.
Tô Ngải Nhã giờ đã cắt tóc ngắn ngồi ở phòng thăm phạm nhân, kể từ khi Tô Niên chết Tô gia liền trở nên sa sút hẳn, bằng hữu thân thích cũng không đến, giờ cô lại nghe nói có người đến thăm mình liền không thể tin được.
Đợi một lúc thì cô thấy một người đàn ông hơn 40 tuổi đi tới, lúc này Tô Ngải Nhã với vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên và mừng rỡ cô lập tức cầm lấy ống nghe điện thoại lên " Chú Tôn!"
" Tiểu Nhã." Tôn Trọng Khuê ngồi xuống đối diện với cô.
“Chú Tôn, chú làm sao có thể đến đây thăm cháu?"
" Trước đó không lâu chú mới từ nước ngoài trở về lại nghe được tin ba của cháu xảy ra chuyện chú liền cho người liên lạc để gặp cháu. Tiểu Nhã, cháu ở trong này chịu không ít cực khổ rồi!"
"Chú Tôn, cảm ơn chú vẫn xem ba cháu là bạn của chú.", khóe mắt của Tô Ngải Nhã trở nên ướt át " Cháu ở nơi này không quen, ăn không ngon mà ngủ cũng không được."
"Cháu yên tâm đi, chú sẽ nghĩ cách đưa cháu ra bên ngoài."
" Thật vậy không chú?", Tô Ngải Nhã khó có thể tin được liền hướng đến tấm cửa kính phía trước " Chú thật sự có cách?"
"Chú đi tìm luật sư rồi, tội của cháu cũng không tính là nặng, tiểu Nhã, ở đây có rất nhiều quy tắc cháu không hiểu, chỉ cần chịu dùng tiền thì không đến mười ngày chú có thể giúp cháu ra khỏi nơi này."
Tô Ngải Nhã chán khi phải ở trong này, hôm nay có người chịu giúp đỡ cô liền muốn nắm lấy cơ hội " Cám ơn chú Tôn, sau khi rời khỏi đây cháu nhất định sẽ báo đáp."
"Tiểu Nhã, mấy năm nay cháu đã trưởng thành xinh đẹp như thế này rồi, thời điểm khi cháu học đại học chú cũng đã rất thích cháu..."
Không cần nói cũng biết được ý tứ trong câu nói ấy là có nghĩa gì.
Tô Ngải Nhã trong lòng có chút đắn đo nhưng khi nghĩ đến thay vì để tuổi thanh xuân của mình trôi qua ở trong này không bằng sau khi rời khỏi đây, đi theo Tôn Trọng Khuê thì cô cũng không cần phải sống một cách uất ức như vậy nữa " Chú Tôn, chỉ cần cháu có thể rời khỏi đây thì cho dù như thế nào cũng được."
Ở phòng thăm phạm nhân bên cạnh.
Cố Tiêu Tây yên lặng ngồi trên ghế, kể từ khi cô xảy ra chuyện, cha của cô liền bị đả kích rất lớn, bị trúng gió nên đi lại khó khăn, người cũng già đi không ít.
Nhìn thấy con gái, hai cánh tay lạnh ngắt khô nứt đến rách da của ông nhẹ lau nước mắt, Cố Tiêu Tây cầm ống nghe lên " Cha, cha có khỏe không?”
“Tây Tây, con gầy đi nhiều."
Cô miễn cưỡng mở miệng nói " Mẹ còn chưa chịu tha thứ cho con sao?"
Ông nghe cô hỏi vậy cổ họng chợt nghẹn lại, Cố Tiêu Tây trong lòng không khỏi lo lắng “Làm sao vậy cha? Xảy ra chuyện gì?”
“Tây Tây, mẹ con mất tích rồi, từ khi con vào tù thì tinh thần của bà ấy lúc nào cũng hoảng loạn, lúc cha đi ra ngoài liền khóa trái cửa phòng rồi chạy đi đâu mất, tháng trước cha đã báo cho cảnh sát rồi còn thông báo tìm người ở khắp nơi, mẹ con lúc bỏ đi trên người không có tiền, cha không biết bà ấy hiện tại ở đâu......"
“Tại sao lại như vậy?” Cố Tiêu Tây cảm thấy vô cùng lo sợ “Cha, mẹ có thể hay không gặp chuyện không may?”
“Hiện tại mọi người trong họ hàng cũng đang gấp rút tìm mẹ con nên sẽ không có chuyện gì xấu xảy ra đâu."
Tô Ngải Nhã trở lại trong phòng giam, cô đứng ở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, hôm nay ánh nắng ngoài kia vô cùng rực rỡ, không đến 10 ngày nữa cô sẽ được ra khỏi nơi u ám này, cô có thể hô hấp trong bầu không khí của sự tự do.
Tầm mắt của cô rời xuống đến chỗ của Cố Tiêu Tây, cả hai người họ đều bị giam chung trong phòng này, cả ngày Cố Tiêu Tây hầu như không nói gì nên Ngải Nhã cũng không nói chuyện với cô ta. Không ai biết vì sao Cố Tiêu Tây lại vào đây cũng không biết được gia đình của cô đã xảy ra chuyện gì.
Tô Ngải Nhã hừ cười nhỏ cô đứng tựa vào cửa sổ, quản ngục mở cửa bước vào thông báo với Cố Tiêu Tây rằng cô ta được giảm hình phạt, vì khi cô đâm Nghiêm Trạm Thanh bị thương mặc dù ông Nghiêm đã yêu cầu phải nghiêm trị nhưng khi tỉnh dậy anh ta cũng không muốn truy cứu, thậm chí còn đến đây thăm cô rồi vì muốn giúp cô mà liên lạc với luật sư, cuối cùng là vì cô biết sửa chữa khuyết điểm của mình, khi ở trong đây biểu hiện cũng rất tốt nên cô được giảm hình phạt.
Mọi người ở phòng giam này không khỏi hâm mộ cô ta, Tô Ngải Nhã khoanh hai tay để ở trước ngực, bất quá cũng chỉ là giảm hình phạt thôi.
Cố Tiêu Tây trở lại trước giường, cô không nói câu nào mà đang yên lặng ngồi vẽ cái gì đó lên vách tường.
Người khác sớm đã biết được tính tình của cô nên cũng không cảm thấy kỳ quái. Tô Ngải Nhã nhìn qua Cố Tiêu Tây đang ngồi trên giường, tầm mắt lơ đãng nhìn lên vách tường.
Cô bước lại gần đó, nhìn thấy Cố Tiêu Tây cầm bàn chải đánh răng trong tay rồi hướng lên trên vách tường mà vẽ phác thảo. Tô Ngải Nhã cảm thấy dòng chữ có chút quen thuộc nên đến gần nhìn kỹ thì mới phát hiện ra chữ đó là "Duật Tôn!"
Cô rất bất ngờ liền ngồi xuống một bên giường của Cố Tiêu Tây " Cô biết Duật Tôn?”
Trong mắt cô ta hiện lên vẻ thống hận không giấu được, ánh mắt đề phòng nhìn chằm chằm vào Tô Ngải Nhã.
Tô Ngải Nhã thấy thế, ngón tay liền cầm lấy cổ tay của Cố Tiêu Tây " Tôi có ngày hôm nay đều là bị Duật Tôn làm hại, tôi đã thề sẽ khiến cho hắn ૮ɦếƭ không tử tế!”
Cố Tiêu Tây siết chặt bàn chải đánh răng trong tay, ánh mắt tràn ngập vẻ hận thù.
Trở lại Ngự Cảnh Viên đã được nửa tháng, Mạch Sanh Tiêu đứng trước cửa sổ, suy nghĩ đến thất thần.
Đào Thần chắc hẳn đã trở về trấn Lâm Thủy, không biết cha mẹ có thể tha thứ cho anh ấy không nhưng dù sao cũng là đứa con bảo bối của họ, mà hai bác lại hiền lành lương thiện như thế nên cô tin rằng họ khi thấy được con trai mình trở về sẽ có thể vì xúc động mà bỏ qua sự tức giận. Cô cũng không có gọi điện thoại cho Đào Thần vì sợ trong lòng hắn vẫn không thể nào từ bỏ được. Sanh Tiêu cũng không biết nên đối mặt như thế nào với chuyện này, có lẽ nên để cho thời gian làm phai mờ mọi chuyện, sau này đợi đến khi gió êm sóng lặng thì cho dù có nhớ lại tất cả cũng chỉ còn là " Hoa trong gương, trăng trong nước."
Cô cũng không nói cho Thư Điềm biết chuyện, nếu không dựa vào tính tình của Thư Điềm thì sẽ lập tức chạy đến Ngự Cảnh Viên cho xem.
Nói không chừng lúc này có khi Đào Thần đã đi gặp Thư Điềm rồi hai người họ cùng nhau đi khắp nơi để tìm cô.
Mạch Sanh Tiêu ngước mắt lên, hai hàng lông mày thanh tú mà mảnh mai liền nhăn lại.
Dì Hà đi mua thức ăn đã trở về, thấy Sanh Tiêu đứng đó bà không khỏi thở dài, đem chén nước ấm đưa cho cô " Sanh Tiêu, miệng vết thương còn chưa hồi phục hẳn sao không nằm xuống nghỉ ngơi chút đi."
" Dì Hà..." Mạch Sanh Tiêu kéo dài giọng nói " Nếu cứ tiếp tục nằm nghỉ nữa cháu sợ sẽ thành kẻ ngốc mất."
Giọng nói của cô không lạnh nhạt như khi nói chuyện với Duật Tôn, dì Hà nhất thời cảm thấy không quen.
"Dì mua gì vậy?" Mạch Sanh Tiêu uống xong nửa chén nước liền đi tới " Đều là món cháu thích."
" Đương nhiên rồi, vì Duật thiếu dặn tôi ngày nào cũng nấu những món mà cô thích ăn." Dì Hà nói xong đem đồ ăn đi vào trong phòng bếp.
Mạch Sanh Tiêu đi theo sau lưng dì Hà vào bếp, không như lúc trước tỏ vẻ chán ghét nữa mà chuẩn bị lấy đồ ăn trong giỏ ra.
Dì Hà vội ngăn lại "Không được đâu Sanh Tiêu, cô nên ra ngoài nghỉ ngơi cho khỏe đi."
" Dì Hà! Cháu không sao đâu, dì đừng xem cháu là bệnh nhân có được không, sức khỏe của cháu bây giờ tốt lắm!"
" Tốt cũng không được, cô mới chỉ nghỉ ngơi được có nửa tháng." Dì Hà lấy rau xà lách từ trong tay của Sanh Tiêu "Hay là cô cứ ra ngoài đi, khi nào nấu xong thì vào ăn cơm tối."
Mạch Sanh Tiêu đứng ở cửa ra vào, vừa nhìn dì Hà nấu ăn vừa nói chuyện với bà, lời nói của cô so với mấy ngày trước đã rõ ràng hơn nhiều, dì Hà cảm thấy rất mừng khi Sanh Tiêu đã tốt hơn. Cô đem đồ ăn lại chỗ bếp " Dì Hà lâu rồi cháu không có nấu ăn, cũng cảm thấy ngứa ngáy chân tay, dì để cháu nấu đi, ."
“Thật sự không có gì đáng ngại sao?”
“Không có chuyện gì đâu dì, nấu ăn cũng không cần phải dùng sức nhiều."
Mạch Sanh Tiêu làm hai món đơn giản là Gà Xào Sả Ớt với Trứng Chiên Cà Chua, dì Hà dọn bát đũa lên bàn ăn vừa lúc Duật Tôn mở cửa bước vào, dì Hà quay lại nhìn vào trong bếp thấy Sanh Tiêu vẫn còn đang nấu đồ ăn rồi bà vội vàng chạy lên "Duật thiếu cậu đã về!"
"Cô ấy đâu rồi?"
Trên mặt dì Hà không giấu được nét vui mừng liền chỉ tay về hướng phòng bếp "Sanh Tiêu đã ở trong bếp nấu ăn được một lúc rồi."
"Thật sao?" Hắn cởi áo khoác ra đưa cho dì Hà đem treo lên giá áo.
Lông mày của Duật Tôn giãn ra, hình như có chút không tin, hắn đứng ở phòng khách nhìn xuyên qua cửa kính liền thấy dáng vẻ bận rộn của Sanh Tiêu, khóe miệng hắn thoáng mỉm cười nhưng rồi lại khẽ nhăn đầu lông mày,“Cô ấy sẽ không sao chứ?"
"Nếu luôn nằm một chỗ cũng sẽ không thoải mái hơn nữa Sanh Tiêu tâm tình không tệ, cô ấy vẫn cùng tôi nói chuyện rất vui vẻ, tôi cảm thấy cô ấy đã ổn hơn trước nhiều."
“Phải không?” Ánh mắt của Duật Tôn đã không còn lo lắng nữa, hắn lần nữa hỏi lại, trong mắt hắn tràn ngập niềm vui, hắn tin tưởng rằng thời gian sẽ làm cho mọi chuyện qua đi, hắn và Sanh Tiêu có thể trở lại như trước kia.
Dì Hà đi vào trong bếp " Sanh Tiêu, mọi thứ ổn chứ? Có thể chuẩn bị ăn cơm tối rồi."
"Dạ được!"
Mạch Sanh Tiêu ngồi ở trước bàn ăn, dì Hà đem hai món ăn Sanh Tiêu nấu để lên bàn trước mặt Duật Tôn, những món khác bà dọn lên sau. Di Hà cười nhẹ " Duật thiếu, đây chính là những món do Sanh Tiêu bận rộn cả buổi nấu được, thật sự là sắc hương vị đều có đủ, ngay cả tôi nhìn thấy cũng muốn thử ngay!"
Tâm tình của Duật Tôn trở nên rất tốt "Dì Hà, dì cũng ngồi xuống cùng ăn đi!"
Mạch Sanh Tiêu cầm lấy đũa nói " Dì Hà, cháu nấu ăn được như vậy đều được học từ dì!"
"Đúng vậy, không phải là có câu châm ngôn nói rằng muốn giữ chặt đàn ông thì phải bắt đầu từ dạ dày của họ trước, không phải sao?" Sanh Tiêu cũng chính là vì Duật Tôn mới tự mình xuống bếp.
Hắn cầm đũa lên, cảm thấy rất khó khăn để hắn với Sanh Tiêu được như lúc này nên trong lòng không khỏi vui mừng.
“Duật Tôn, có biết vì sao tôi lại nấu hai món này không?" Sanh Tiêu nghiêng đầu hỏi hắn.
"Tôi biết rõ." Dì Hà cố gắng muốn hòa hoãn quan hệ của hai người họ nên bà giành nói " Bởi vì đây đều là món mà Duật thiếu thích ăn."
Nghe dì Hà nói vậy, Mạch Sanh Tiêu cười lạnh."Khi ở trấn Lâm Thủy, mỗi ngày sau khi tan tầm cháu cùng Đào Thần trở về nhà của chúng cháu rồi cùng nhau nấu cơm, hai món này là món Đào Thần thích ăn nhất cho nên cháu cũng thích." Sanh Tiêu nở nụ cười nhìn về phía Duật Tôn, nghe tôi nói vậy anh còn có thể nuốt nổi sao?
Tay của hắn cứng đờ mọi động tác đều dừng lại.
Dì Hà ngạc nhiên liền buông bát đũa xuống, Đào Thần là ai? Vì sao Sanh Tiêu lại ở chung với cậu ta?
Duật Tôn siết chặt đôi đũa trong tay làm nó phát ra âm thanh khiến người ta cảm thấy bất an. Bữa tối ấm cúng vì câu nói của Mạch Sanh Tiêu mà bị phá hủy, bây giờ không khí thật nặng nề làm cho dì Hà không khỏi cảm thấy lo lắng.
Dì Hà muốn ngồi cũng không được mà muốn đứng lên cũng không xong.
"Mạch Sanh Tiêu, em nói vậy là có ý gì?"
Sanh Tiêu ngước mặt lên " Tôi chỉ là nói cho anh biết sự thật mà thôi, những món ăn này không phải là món anh thích nên tôi có ý tốt mới nói như vậy để anh không phải cảm thấy buồn nôn khi nuốt chúng, anh không phải là nên cảm ơn tôi sao?"
"Em không thể quên được Đào Thần sao?"
"Anh ấy ở trong lòng của tôi, anh có thể cầm súng mà bắt ૮ɦếƭ hình bóng anh ấy trong tim tôi đi, dù sao chẳng chuyện gì là anh không làm được " Mạch Sanh Tiêu trả lời hắn một cách mỉa mai.
Duật Tôn làm sao có thể nuốt trôi cơm được nữa. Hắn đứng dậy, nhìn về phía bàn ăn mà trong lòng lại càng cảm thấy buồn bực.
Hắn đá văng cái ghế ra phía sau, cánh tay giơ lên hất khay đựng thức ăn bay ra ngoài đập vào bức tường ngoài phòng khách, đồ ăn văng tung tóe khắp nơi trong nhà còn cái khay bằng sứ Thanh Hoa thì bể nát.
"A...." Dì Hà bị dọa thét lên, không nghĩ tới Duật Tôn lại giận dữ mà hành động như vậy.
Hắn tức giận nhìn Sanh Tiêu một lúc rồi im lặng đi lên lầu trong khi cơm tối hắn còn chưa có ăn.
Dì Hà không biết làm sao để Duật Tôn xuống ăn cơm.
" Sanh Tiêu......"
Mạch Sanh Tiêu gắp một miếng cá bỏ vào chén của dì Hà "Dì Hà, dì làm món này ngon quá, hôm nào cháu phải học dì cách nấu mới được."
Tâm tình của dì Hà trở nên nặng nề " Cô đã vất vả để làm những món này thì cũng nên để Duật thiếu ăn một chút chứ!"
"Dì Hà, những món này là vì cháu cố tình chọc tức anh ta nên mới làm thôi, với lại cháu cũng muốn thử xem tay nghề của cháu có bị ảnh hưởng không?"
Dì Hà càng nghe càng không hiểu Sanh Tiêu đang suy nghĩ cái gì.
"Sanh Tiêu, cô làm như vậy sẽ cảm thấy thoải mái sao?"
Mạch Sanh Tiêu nghiêng mặt, chiếc cằm nhỏ nhắn ngước lên "Cháu cảm thấy thoải mái nhưng lại khiến cho dì phải quét dọn phòng khách."
Dì Hà khẽ thở dài " Được rồi, cô thoải mái vui vẻ thì được rồi." Bà nói rất nhỏ, Sanh Tiêu làm như không nghe thấy tiếp tục ăn cơm.
Đi lên lầu, Sanh Tiêu đứng trước cửa phòng ngủ rồi đẩy cửa bước vào.
Duật Tôn đang đứng ở trên ban công, hắn hạ thấp người xuống khuỷu tay đặt trên lan can. hai chân thon dài một trước một sau cong lên.
Mạch Sanh Tiêu thấy giữa ngón tay hắn lại kẹp điếu thuốc, từ khi trở lại Ngự Cảnh Viên, không lúc nào là cô không thấy khói thuốc.
Trước kia hắn cũng không có hút thuốc, hắn chỉ đốt rồi để đó chứ một điếu cũng không hút.
Sanh Tiêu đi đến phía cửa sổ sát đất, Duật Tôn hút hết một điếu thuốc rồi xoay người lại, ánh mắt lạnh như băng của hắn đang nhìn cô. Cô đứng lại, không nghĩ tới sẽ như vậy đối diện với hắn qua cửa kính trong phòng, đôi mắt hắn đen thẵm như nhìn thẳng vào đáy lòng của cô.
Mạch Sanh Tiêu đưa mắt nhìn xuống rồi tiến lại ngồi xuống mép giường.
Hắn cần nghỉ ngơi vì vết thương trên vai của hắn so với Sanh Tiêu nghiêm trọng hơn nhưng vì gần đây công việc của Duật Tôn rất bận rộn nên phải ở lại xử lý xong mọi việc mới trở về Ngự Cảnh Viên.
Dì Hà nghe tiếng chuông liền đi ra ngoài mở cửa.
Sanh Tiêu nhìn qua cửa sổ, trông thấy Vương Linh ôm Đồng Đồng đang đi tới "Dì Hà, chúng cháu lại tới chơi."
"Vào đi vào đi!"
Đồng Đồng liền bỏ chạy vào phòng khách, đi theo đằng sau nó là chú chó hay đến đây chơi với Hải Bối cùng với bốn chú chó nhỏ khác.
"Hải Bối, Hải Bối..." Âm thanh non nớt vang vọng trong phòng khách, Hải Bối đang ở sân thượng, nghe âm thanh quen thuộc liền đứng dậy bỏ chạy trốn vào trong phòng của dì Hà.
“Dạ dạ” Đồng Đồng lấy chân đá vào chú chó nhỏ đang đứng bên cạnh ", Đi cắn nó!"
Năm chú chó nhỏ liền hướng phòng của dì Hà mà chạy đến, dì Hà nghĩ thầm chắc là căn phòng của mình tiêu rồi.
Vương Linh trông thấy Mạch Sanh Tiêu đang ngồi trên ghế salon liền hỏi "Đây là..."
"Là Duật phu nhân."
Sanh Tiêu nghe dì Hà gọi mình như vậy nhịn không được nhíu hai hàng lông mày lại.
"Ô, cô chính là Duật thiếu phu nhân! Xin chào!"
Cô liền lịch sự nói "Xin chào cô!"
Đồng Đồng có trí nhớ rất tốt, nó đi đến ôm lấy chân của Sanh Tiêu "Dì ơi, phu nhân là gì vậy?"
Vương Linh ở bên cạnh cười nói " Mẹ của con chính là phu nhân của ba con đó!"
"Không phải vậy đâu! Mẹ con là vợ yêu, ba gọi mẹ là vợ yêu. "
Sanh Tiêu bị nó chọc cười, Đồng Đồng nghiêng cái đầu nhỏ "Lúc trước Đồng Đồng giả bộ ngủ, nghe thấy cha đùa giỡn với mẹ rồi còn hôn mẹ nữa..."
Vương Linh đang uống nước nghe vậy thiếu chút nữa phun ra, tiểu tổ tông này, dẫn đến đây chơi không phải là để cho nó đem những chuyện kia kể ra, nếu như Nam Dạ Tước biết được thì cô chắc chắn sẽ bị cấm túc ở nhà.
Dì Hà nghe vậy liền che miệng cười đến hai vai run cả lên.
Vương Linh bất đắc dĩ nói " Đồng Đồng, đó là vì ba mẹ của con họ yêu thương nhau mà."
Đồng Đồng làm như đã hiểu liền gật đầu, nó ngẩng đầu lên đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm Mạch Sanh Tiêu "Đồng Đồng muốn gặp chú!"
"Ai là chú?"
"Là Duật thiếu."
Mạch Sanh Tiêu vuốt đầu Đồng Đồng rồi nói "Đồng Đồng ngoan, để dì nói với dì Hà đem bánh ngọt lên cho con ăn nha!"
"Duật phu nhân, xem ra cô rất thích con nít, cô còn trẻ nên cũng sinh một đứa cho vui nhà vui cửa."
Dì Hà cẩn thận nhìn về phía Sanh Tiêu, vẻ mặt không vui nhưng ở trước mặt mọi người cũng không biểu hiện ra, lúc cô lạnh lùng quả nhiên chỉ nhằm vào Duật Tôn.
Cánh tay của Đồng Đồng để trên đùi Sanh Tiêu, Vương Linh đi tới "Đồng Đồng ngoan nào, con như vậy dì sẽ không chịu nổi đâu!"
"Không sao đâu!" Mạch Sanh Tiêu mỉm cười nhìn cô bé.
Đồng Đồng nghiêng đầu nhìn Vương Linh rồi làm mặt quỷ.
Dì Hà đem bánh trong bếp ra dọn lên khay đồ ăn "Dung Ân sao không thấy đến?"
"Mẹ đang tắm...." Đồng Đồng giơ bàn tay nhỏ bé lên, đây là mẹ dạy cho nó khi muốn nói gì liền giơ tay lên "Ba nói mẹ buồn ngủ..."
Dì Hà nghi hoặc, lúc này cũng chỉ mới vừa ăn cơm xong mà lại buồn ngủ.
Đồng Đồng xoay mình nhìn vào trong phòng của dì Hà rồi kêu to "Dạ Dạ, Dạ Dạ....."
"Đồng Đồng làm sao vậy?" Vương Linh khó hiểu nhìn cô bé.
Mấy chú chó nhỏ đang chơi cùng Hải Bối trong phòng nghe thấy tiếng của cô chủ nhỏ gọi liền nhanh chân chạy hết ra ngoài.
Đồng Đồng trước khi đi không quên cầm theo túi bánh ngọt, Vương Linh cầm bàn tay nhỏ bé của Đồng Đồng nói "Đồng Đồng con không đợi chú đẹp trai sao?"
"Đồng Đồng phải về nhà!" Nói xong liền quay đi.
Vương Linh bất đắc dĩ đứng dậy, được rồi, nhiệm vụ lần này lại thất bại, liền nói với dì Hà "Con bé lại muốn trở về phá hỏng chuyện tốt của ba mẹ nó!" (Kem: Biết ngay mà! Anh Tước đuổi “tiểu tổ tông” này đi để abcxyz đấy mà T__T)
Mạch Sanh Tiêu nhìn về phía cô bé đang được Vương Linh ôm trong lòng cô lại mỉm cười nhìn nó, trong phòng này chút nữa sẽ lại tĩnh lặng như mọi hôm khiến cho Sanh Tiêu cảm thấy có chút không quen.
Sanh Tiêu cảm thấy thân thể đã tốt hơn nhiều, cô liền cầm điện thoại lên thì phát hiện nó đã bị hỏng.
Dì Hà ngẩng đầu nhìn Sanh Tiêu lập tức tim đập lỡ mất một nhịp.
Cô có ý định muốn gọi cho Thư Điềm, nói không chừng lúc này cô ấy cũng sắp phát điên vì đi tìm mình "Dì Hà, điện thoại này nó bị hư rồi sao?"
"Ôi, tôi quên gọi người tới sửa rồi!"
"Dì Hà, dì cho cháu mượn điện thoại di động của dì đi." Sanh Tiêu khi tới Ngự Cảnh Viên cũng không có đem theo điện thoại di động.
"Tôi..." Dì Hà liền nói dối "Điện thọai của tôi cũng bị hư mất rồi!"
"Thật sao?"
Dì Hà tránh ánh mắt của Sanh Tiêu "Ừ!"
Cô không khỏi bất ngờ, có một số việc lại trùng hợp như vậy làm cho người ta tưởng như mình đang nằm mơ vậy.
"Sanh Tiêu, Mạch Sanh Tiêu! Sanh Tiêu"
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng kêu lớn, chuông cửa thì bị người nào đó bấm liên tục, Sanh Tiêu có thể nhận ra được đó chính là tiếng của Thư Điềm, cô cũng không nghĩ rằng Thư Điềm lại có thể tìm được nơi này.
"Dì Hà, dì nhanh đi mở cửa đi!"
"Nhưng mà...." Dì Hà do dự nói.
Sanh Tiêu thấy biểu hiện kì lạ của dì Hà liền nói "Hay là dì đang giấu cháu chuyện gì đúng không?"
"Tôi, tôi không có."
"Nếu đã không có gì thì dì đi mở cửa đi."
Dì Hà vẫn đứng tại chỗ, Mạch Sanh Tiêu liền đứng dậy chạy ra ngoài "Dì không đi thì cháu đi."
"Sanh Tiêu" Dì Hà chạy đến trước mặt cô "Hay là để tôi đi mở cửa cho."
Thư Điềm vội chạy vào trong phòng khách đến cả giày cũng mang cả vào nhà "Sanh Tiêu, đúng là cậu đang ở đây!"
Sanh Tiêu ngồi trên ghế sô pha nói "Thư Điềm, sao cậu lại tìm được chỗ này?"
"Tớ đi qua Hoàng Duệ Ấn Tượng, tớ nhờ Tang Viêm điều tra tung tích của cậu, phải cứ người đi theo dì Hà mới biết cậu ở đây." Thư Điềm lo lắng nhìn Sanh Tiêu rồi nắm lấy vai của cô hỏi "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Cậu cũng đã thấy rồi còn gì!" Sanh Tiêu nở nụ cười khổ sở " Thực ra cũng không có gì, chẳng qua là trở về như lúc đầu mà thôi!"
"Duật Tôn tìm được cậu sao?"
"Ừ!"
"Nhưng mà..." Thư Điềm do dự nói "Hai người đi lúc nào, còn có Đào Thần đâu?"
"Duật Tôn đã đáp ứng mình, anh ta nói là..." Lúc này Sanh Tiêu liền cầm lấy tay của Thư Điềm, trong giọng nói không giấu được vẻ lo lắng "Thư Điềm, vẻ mặt của cậu sao lại như vậy? Đào Thần anh ấy không có đến tìm cậu đúng không?"
Bây giờ cô rất muốn hỏi rằng Đào Thần có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không?
Nhưng bản thân lại không dám mở miệng hỏi câu hỏi đó với Thư Điềm.
"Sanh Tiêu..."
"Cậu nói đi!"
"Tớ có đến căn nhà ở biển đó nhưng lại không tìm được hai người mà nhà thì đã bị đốt rồi, Đào Thần cũng không có trở về nhà, nhưng... Tuần trước tớ nhận được điện thoại của ba mẹ Đào Thần, cảnh sát họ mời ba mẹ anh ấy tới xác minh di vật của anh ấy để lại, họ nói là Đào Thần có lẽ là đã ૮ɦếƭ rồi.
"Cái gì?" Tin tức này không khác gì sét đánh vào tai của Sanh Tiêu, hai tay của cô ôm chặt trước иgự¢ "Không thể nào, không thể nào..."
"Sanh Tiêu, tớ cũng không muốn giấu cậu đâu, cảnh sát họ nghi đây là do có kẻ trả thù mà gây ra cái ૮ɦếƭ của Đào Thần, vì họ còn phát hiện thêm thi thể của hai người đàn ông nữa mà theo như điều tra ở hiện trường thì bọn họ chắc đã ở đó chung với Đào Thần."
Nói như vậy thì chính là Duật Tôn đã sai hai người kia Gi*t Đào Thần?
Hai tay Sanh Tiêu nắm chặt lại, cả người cô run lên.