Tin dữEditor: Chen Jin Yin
Beta : Khoai Môn KemDuật Tôn tái mét mặt, mắt thấy gió thổi qua bãi cỏ, chưa kịp tới toàn bộ ảnh chụp cùng than cốc trộn lẫn bị thiêu hủy cùng .
Duật Tôn ánh mắt phức tạp, nhìn chằm chằm vào bức ảnh Mạch Sanh Tiêu tươi cười đang bị đốt đi, đó là khoảng thời gian yên tĩnh hạnh phúc nhất nhưng hắn lại bỏ lỡ, lúc chụp ảnh cười, cô hết lòng phối hợp, còn hắn lại qua loa chả thành ý
Hiện tại, có nhiều thứ hắn muốn níu kéo lại củng không được.
Duật Tôn biết rõ Mạch Sanh Tiêu đang muốn cái gì chính là sự tự do để cùng với Đào Thần rời xa thế giới của hắn, nhưng hắn làm không được.
Sanh Tiêu khoác chiếc áo choàng màu trắng đứng ở trước ban công, với mái tóc đen ngắn kề sát khuôn mặt nhỏ nhắn, cùng Duật Tôn sau khi kết hôn, từ lúc gặp chuyện không may, rồi đến về sau ly hôn, cho tới bây giờ, Sanh Tiêu dường như gầy xuống rất nhiều cũng không còn đầy đặn như trước nửa, trước kia cô có thân hình quyến rũ nhưng bây giờ, đã mảnh mai,ngay cả đứng trước gió củng có thể thổi cô bay đi
Mạch Sanh Tiêu lúc nào cũng nghĩ tới người đàn ông kia, nếu không phải sớm không còn dây dưa cùng hắn, cô đã trở thành cái xác không hồn rồi.
Sanh Tiêu vén tóc ngắn lên, vành tai đeo bông ngọc trai do Đào Thần tặng, cô nhìn chằm chằm vào bức ảnh đang bị thiêu cháy, đáng tiếc, chỉ còn lại bãi cỏ vô tội
Dì Hà đi tới cửa, thấy hai người đứng, giống như không có vẻ căng thẳng, khắp nơi đều là khói thuốc, lúc này bà mới ý thức được cẩn thận đi ra ngoài.
Mạch Sanh Tiêu thu hồi ánh mắt.
Cổ tay phải bị Duật Tôn cầm, Sanh Tiêu dừng lại cước bộ," Anh muốn làm cái gì?"
Cổ tay đeo chiếc đồng hồ do Đào Thần tặng.
Đầu ngón tay hắn siết chặt lòng bàn tay của cô, chế trụ năm ngón tay cô, Mạch Sanh Tiêu dùng sức muốn tránh ra, tay của hắn rất bị nóng, có mồ hôi trong lúc hai người lôi kéo
Duật Tôn sắp đá chậu than mà dì Hà chuẩn bị hồi sớm, sáng nay Mạch Sanh Tiêu kêu bà đi ra ngoài mua thứ này về, nhưng dì Hà không biết là cô lại muốn dùng để đốt ảnh chụp.
" Anh buông tay!"
" Em đốt đủ chưa?"
" Chưa đủ!" Mạch Sanh Tiêu mỗi lẩn cử động là mỗi lần ᴆụng miệng vết thương, cô hận không thể chờ đợi mà cắn một miếng thịt từ Duật Tôn.
Dì Hà đem tàn tro của ảnh chụp quét vào chậu than.
" Dì Hà ." Duật Tôn lớn tiếng với dì Hà.
" Vâng! Duật thiếu."
" Đi thư phòng, mang những gì lúc trước từ hoàng duệ ấn tượng tới cho cô ấy!"
Hà di biết rõ Duật Tôn nói chính là cái gì," Cái này, Duật Thiếu?"
" Đi!"
" Vâng."
Dì Hà lập tức đi liền, Mạch Sanh Tiêu giãy giụa không được, cũng đành phải bỏ cuộc. Cô mặc hắn cầm tay của cô, khi trở về trong tay dì Hà bưng vài cuốn album, tay kia mang theo tấm vé phóng đại chiếu. Sau ly hôn, Duật Tôn liền đem đồ đạc toàn bộ của cô thu lại, cho dù khi đó, những ảnh chụp này bị nhét vào một góc, nhưng không bao giờ vứt đi.
" Sanh Tiêu, em xem, những này ảnh chụp thật đẹp......" dì Hà buông bức ảnh trong tay ," Đốt đi thì tiếc quá."
Duật Tôn đem cầm chặc Sanh Tiêu Tiêu pha mở, mạch Sanh Tiêu từ đâu trong tay tiếp nhận một quyển sách, mặt bìa này là cô cùng Duật Tôn tỉ mỉ chọn lựa, lam thiên vi cảnh, áo cưới của cô được trải dài xung quanh cây đàn dương cầm, cô cùng Duật Tôn chạm trán vào nhau, trai tài gái sắc, làm người ngoài nhìn vào cũng cảm thấy ao ước ngưỡng mộ.
Mạch Sanh Tiêu tay trái nâng sách, tay phải lật từng tờ một tương tương trong sách mở ra, cô xem vô cùng mảnh, dì Hà như nín hơi thở, Duật Tôn đứng bên cạhnh cô, hắn rủ mắt nhìn mặt Sanh Tiêu, cô trông rất yên tĩnh, như thể nhớ tới trước kia bọn họ ở cùng nhau có khoảng thời gian hoàn mỹ..
Duật Tôn trong lòng hi vọng, ánh mắt luôn nhìn theo từng động tác của Mạch Sanh Tiêu khi lật từng trang album, khi đó cô cười rất hạnh phúc, Sanh Tiêu nhớ tới Duật Tôn cùng cô kết hôn là vì có mục đích, lại nhìn những này ảnh chụp thì, thì ra trong lòng hắn từ trước tới nay đã có sự toan tính, chỉ là cô lúc trước bị niềm vui vùi lấp, nhìn không ra.
Mạch Sanh Tiêu khép lại cuốn album .
" Sanh Tiêu, tôi giúp cô cầm vào đi thôi."dì Hà thầm nghĩ, cô xem ảnh chụp lúc trước, chắc sẽ mềm lòng, mà ngay cả bà người ngoài cũng không muốn vứt đi những hình ảnh này, huống chi là mạch Sanh Tiêu?
Cuốn album rất nặng một tay cầm cũng không hết.
Mạch Sanh Tiêu tiến lên hai bước, đưa cuốn album trong tay ném vào trong chậu than. Cô trở lại bên cạnh dì Hà, lại đem một vài thứ còn lại ném vào.
Dì Hà mở to mắt ngạc nhiên, Duật Tôn lạnh lùng nhìn bóng lưng Sanh Tiêu , khóe mắt một tia hào quang cũng biến mất, Mạch Sanh Tiêu mắt thấy trong chậu than lại đang thiêu cháy, lúc này cô mới đi từng bước rất nhỏ trở về phòng.
Miệng vết thương mới khâu lại không lâu, vốn nên nằm nghỉ nhiều, nhưng hôm nay cô lại hoạt động quá nhiều, sợ thân thể của mình chống đỡ không nổi, cho nên nghĩ ngơi trên ghế sa lon một hồi.
Hải bối uốn người cọ vào mu bàn tay Mạch Sanh Tiêu, dì Hà nơm nớp lo sợ đi theo sau lưng Duật Tôn, hai người đi vào phòng khách thì Mạch Sanh Tiêu chính nằm nghiêng, tay cô khẽ vuốt ve đầu Hải Bối , khóe miệng khẽ cười giống như cùng nó thì thầm
Giống chó Tát Ma này một năm không thấy chủ nhân, hôm nay cái đuôi nhỏ luôn que quẩy, chỉ là không có bổ nhào vàongười Mạch Sanh Tiêu.
Duật Tôn môi mỏng nhếch nâng, trong mắt Sanh Tiêu , lúc này hắn còn không bằng một con chó như Hải Bối.
" Duật thiếu, tôi giúp người lên lầu nghỉ ngơi a."
Dì Hà đi qua dìu lấy cánh tay Duật Tôn, hắn cũng không quen khi đi có người dìu dắt “Tôi không sao, dì đi nghỉ sớm đi." Nói xong, chính mình tự vịn thang lầu đi lên.
Hắn đi vào thư phòng, lấy điện thoại ra, hai gã đàn ông gả quyết hậu quả tên kia đến nay chưa về, điện thoại cũng không có tín hiệu.
Duật Tôn ngồi ở ghế sa lon, ngón tay hắn gõ chân, thầm nghĩ có gì đó không đúng, lại gọi điện thoại," Alô Trần Khắc."
" Duật thiếu, có gì phân phó?"
" Ông giúp tôi đi điều tra......"
Duật Tôn ngắt điện thoại, hắn đứng dậy đi về phía trước cửa sổ, bầu trời phủ màu đen tối, bầu không khí ảm đạm vẫn còn đọng lại, trong hoa viên chậu than vẫn còn cháy, làn khói đen mờ ảo giữa không trung.
Mạch Sanh Tiêu cuộn người trên ghế sa lon, dì Hà đưa cô ly nước ấm.
" Dì Hà, có phải dì muốn hỏi con tại sao lại làm như vậy?" Cô cũng không ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn chằm chằm vào trong viên chính thiêu đốt địa phương.
" Sanh Tiêu, nếu là trước kia, chắn chắc tiểu thư sẽ không làm như vậy."
"Con cũng biết là như thế" Mạch Sanh Tiêu tiếng nói có chút khác lạ," Nhưng đó là trước kia, dì Hà, dì không biết giữa con cùng hắn đã xảy ra quá nhiều chuyện trong cuộc sống, con không thể tha thứ cho hắn lần nào nữa, mà hắn cũng sẽ không quan tâm sự tha thứ của con, hắn không buông tay, chỉ có duy nhất kết cục, chính là lẫn tổn thương lẫn nhau."
Dì Hà giật mình, nhất thời không thể nói nên lời.
Mạch Sanh Tiêu cũng không chịu thua, cũng biết mình không phải là mục tiêu của hắn, ngẩng cao đầu đối mặt với hắn, chính là cách tốt nhất.
Bầu không khí trên bàn ăn rất lạnh, ăn cơm xong, Mạch Sanh Tiêu thẳng trở lại phòng ngủ.
Cô biết rõ tính tình Duật Tôn, cho nên ngay từ đầu,cô vẫn ngủ ở cái phòng đó, hắn hiện tại không chán ghét cô giống như một năm trước nữa, cho dù Mạch Sanh Tiêu muốn chia phòng, hắn cũng sẽ không đồng ý.
Sanh Tiêu uống thuốc rồi nằm lại trên giường, cầm trong tay một quyển sách.
Duật Tôn đi vào để nhìn xem cô làm gì, đến gần mới phát hiện không còn là sách viết về đàn dương cầm, mà là một quyển sách về kết cấu cơ học.
Hắn không khỏi cảm giác nhói đau, hắn đứng trước giường," Sanh Tiêu, chờ sau khi vết thương lành, anh mang em xuất ngoại, tìm đoàn bác sĩ tốt nhất chữa trị cho em." Duật Tôn trong lòng luôn còn có hi vọng tay Mạch Sanh Tiêu sẽ tiếp tục có thể đàn lại dương cầm
" Không cần," Sanh Tiêu nhìn vài trang, cảm thấy mệt mỏi, cô đem sách khép lại," Tôi đã sớm quên như thế nào là đánh đàn, những điều đó đều không khá năng, nếu không có dương cầm tôi vẫn có thể sống."
Tựa như lúc trước không có hắn, cô vẫn mạnh mẽ sống được
" Cái em coi trọng nhất, không phải là đàn dương cầm sao?"
Mạch Sanh Tiêu lắc đầu," Anh không hiểu, tôi cũng có thể vì những vật khác mà từ bỏ đàn dương cầm."
" Là đào thần?" Duật Tôn nói ra tên đó thì khẩu khí có vẽ ra lạnh đi khi nói ra chữ đó
Sanh Tiêu như hạ khóe mắt, cô trở mình đưa lưng về phía Duật Tôn nằm nghiêng," Tôi ngủ."
Mạch Sanh Tiêu thật sự không hề buồn ngủ, Duật Tôn nằm ૮ɦếƭ dí bên cạnh, cánh tay quàng trước иgự¢ cô, Sanh Tiêu mở to hai mắt, vẫn không nhúc nhích nhìn về phía cửa sổ thủy tinh ngoại cảnh ban đêm.
"Em như thế nào không nhúc nhích?"
" Tôi mệt rồi."
" Sanh Tiêu," Duật Tôn áp mặt gần sát cổ Mạch Sanh Tiêu, hô hấp ấm áp làm cô không khỏe cứng đờ hai vai," Anh chỉ muốn tốt cho em thôi, em quên Đào Thần đi, chúng ta bắt đầu lại được không?"
Sanh Tiêu trong nội tâm đột nhiên đau nhức, những lời này, bây giờ hắn mới nói
Chỉ là, không còn kịp nửa rồi?
Mạch Sanh Tiêu bật cười, làm cái bả vai đều run, bỏ qua sao….?
Những tỗn thương, còn có thể bù đắp sao?
Hắn luôn luôn cao cao tại thượng, một câu muốn trở về, liền đem cô cột bên người, cho tới bây giờ cũng không hỏi cô là có muốn hay không, hắn từng vứt bỏ cô, làm sao có thể mềm lòng như vậy? Đào Thần không giống như vậy, không phải là chữ viết mà nói xóa thì có thể xóa, Duật Tôn muốn, vĩnh viễn đoạt dứt khoát.
Sanh Tiêu thật sự không muốn cùng hắn quay lại như trước kia nữa, hiện tại cô muốn đi, muốn rời đi, không ai có thể nghe hiểu những gì trong nội tâm cô, cô đang sống trong mọi thứ tốt nhất, nhưng toàn là sự hẻo lánh không hạnh phúc.
Duật Tôn thấy cô phản ứng như vậy, đáp án của cô, không cần nói, hắn đã ngầm hiểu.
Mạch Sanh Tiêu cử động làm ảnh hưởng đến miệng vết thương trước иgự¢, đưa tay đặt tại trái tim, lời này nếu là hắjn nói cho cô biết một năm trước, khi cô chưa nếm qua đau khổ tột cùng này, nhất định Sanh Tiêu sẽ khờ dại gật đầu, sau đó ôm lấy cổ Duật Tôn, nói cho hắn biết chúng ta sẽ bắt đầu lại
Chính là......
" Duật Tôn, có ai đã từng nói anh là người rất tàn nhẫn chưa?" Sanh Tiêu không có nghe được hồi âm từ hắn, cô cũng không nói thêm gì nữa.
Mạch Sanh Tiêu vẫn mở to hai mắt như trước, cô rất khó chìm vào giấc ngủ khi nằm trong иgự¢ Duật Tôn như vậy
Hắn nhìn chằm chằm vào đôi bông tai của cô," Sanh Tiêu, em thật sự muốn anh ૮ɦếƭ đến vậy sao?”
Cô hờ hững chẳng quan tâm, nhưng thật ra đối với hắn cô chỉ có hận, để mình không bị tổn thương nặng nề cô cần giấu đi tâm tư của chính mình.
Mạch Sanh Tiêu muốn đưa hắn vào chỗ ૮ɦếƭ, nhưng đâu đơn giản như vậy, trái tim hắn yếu ớt chống đỡ sau lưng cô, hắn đối với cô không hề phòng bị, cô chỉ cần đứng dậy, một dao là có thể chấm dứt ác mộng này.
Sanh Tiêu không làm được, cô còn có ngày mai, không đáng vì như vậy mà mất đi tất cả
" Tôi muốn anh ૮ɦếƭ, cần gì phải hỏi như vậy?"
Hắn quả thật không còn hỏi hay nói gì them nữa
Hồi lâu sau, cô cảm giác được bên cạnh giường có rung động nhẹ, Duật Tôn đứng dậy đi về phía sân thượng, Mạch Sanh Tiêu lúc này mới cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, liền chìm vào giấc ngủ.
Duật Tôn bên ngoài châm một điếu thuốc, hắn có thói quen muộn ngủ, từ nơi này nhìn ra ngoài có thể trông thấy nhà Nam Dạ Tước vẫn còn sáng, hắn tắt tàn thuốc, đi trở về phòng.
Duật Tôn bước nhẹ đi vào trước giường của Mạch Sanh Tiêu,cánh tay cô để ngoài chăn, Duật Tôn lấy một cái hộp từ trong túi ra, đây là hắn cố ý làm cho riêng cô, tìm người thiết kế vòng tay kim cương bạch kim, vòng tay sang chói đem nhiều, đeo trên cổ tay cô, vừa vặn có thể che đi vết thương của Mạch Sanh Tiêu.
Duật Tôn cẩn thận đem đồng hồ của cô tháo xuống, Sanh Tiêu cổ tay nhỏ, mang cái này vòng tay được hơn, ngón tay hắn vuốt ve vòng tay của cô, rồi lại nhẹ nhàng lướt qua miệng vết thương của Sanh Tiêu.
Hai vết sẹo thô hiện thấy rõ, Mạch Sanh Tiêu làm như cảm giác được cái gì, cô tay phải động đậy, lông mày bất an nhíu chặt.
Một dao kia cắt xuống, cô rất sợ hãi, nay lại để miệng vết thương như vậy, Duật Tôn không biết như thế nào cô lại đối mặt được.
Đầu giường ngọn đèn màu cam chiếu quanh hai vai Duật Tôn, Mạch Sanh Tiêu hiếm khi được ngủ giấc ngon như vậy, chắc do uống thuốc với lại tinh thần mệt mỏi, hắn cảm giác được đầu ngón tay cử động, đem tay Sanh Tiêu để lại trong chăn, lại sắp.
Duật Tôn không đánh thức Sanh Tiêu, hắn nằm bên cạnh cô, cánh tay theo thói quen ôm lấy người cô.
Hôm sau, Mạch Sanh Tiêu thức dậy vô cùng sớm, cô đẩy cánh tay Duật Tôn đang đặt trước иgự¢ ,nhìn về phía ngoài cửa sổ, hôm nay khó có được thời tiết tốt như vậy, liền kéo bức màn, có ánh mặt trời theo khe hở rọi vào. Sanh Tiêu nâng tay phải ngăn trên trán, mắt có chút khó chịu trước ánh sáng , Mạch Sanh Tiêu nheo lại hai mắt, đưa tay che đi ánh sang đó, liền phát hiện trên tay có một chiếc vòng, cô cử động thân, đứng ở trước giường.
Sanh Tiêu gây tiếng động lớn như vậy, làm Duật Tôn bên cạnh củng thức giấc.
Mạch Sanh Tiêu lục lọi tìm kiếm trên giường, cô bỏ tay trong chăn,mền," Đồng hồ tay của tôi, đồng hồ tay của tôi đâu?"
" Anh tặng em cái vòng tay có thích không?" Duật Tôn từ trên giường đứng dậy.
Mạch Sanh Tiêu giơ cổ tay lên, khóe miệng nhếch lên," Không ít tiền ?"
" Sanh Tiêu,anh cảm thấy nó rất hợp với em."
" Cái nào thích hợp với tôi, tự tôi biết," Mạch Sanh Tiêu liền tháo vòng tay xuống, cầm ở trong tay, cô nhìn thiết kế sang trọng như vậy,"
Người có tiền thật tốt."
Duật Tôn mắt thấy khóe miệng cô có vẻ khinh thường, chỉ muốn hỏi cô có thích hay không nhưng lời nói đến bên miệng liền nuốt trở về, Mạch Sanh Tiêu đem vòng tay vứt bỏ trên giường," Đem đồ của tôi trả lại cho tôi."
" Anh vứt rồi."
Sanh Tiêu sắc mặt phẫn nộ," Anh dựa vào cái gì mà ném đồ tôi?"
" Anh không muốn cả ngày nhìm em luôn trân trọng cái đồng hồ mà ngưới khác tặng em, Mạch Sanh Tiêu, người trong giấy kết hôn là viết tên ai? không phải là đào thần!"
" Tôi muốn thoát khỏi anh, là anh luôn không cho tôi toại nguyện, Duật Tôn, nhưng với tôi, đào thần mới là chồng của tôi!"
" Em nằm mơ đi, Mạch Sanh Tiêu, nếu em dám ở trước mặt của tôi đề cập đến hai chữ Đào Thần lần nữa, tôi khiến cho hắn sống không bằng ૮ɦếƭ, ngay cả em đến kiếp sau củng đừng nghĩ gặp lại hắn!" hắn nói xong, xoay người đi ra phòng ngủ.
Mạch Sanh Tiêu kéo ra ngăn kéo tủ đầu giường, cô chỉ là không đem đồ vật bên trong đều đổ ra, ngăn thứ nhất bày biện vài cuốn sách bên cạnh có một cái hộp, cô cầm chiếc hộp, mở ra xem, chiếc đồng hồ Đào Thần tặng cô đang nằm ở đâu mới được chứ?
Sanh Tiêu ngón tay lươt qua dây đồng hồ, liền mang trở lại cổ tay phải.
Duật Tôn vừa đi ra cửa liền nhận được cá điện thoại.
" Alo, Trần Khắc."
" Duật Thiếu, đã xảy ra chuyện."
Duật Tôn mở ra cửa thư phòng đi vào, cũng đem cửa phòng khóa trái," Chuyện gì?"
" Tôi vẫn không liên lạc được với bọn họ, vừa nhận được điện thoại của nhà bọn họ, nói là cảnh sát tối hôm qua tại bờ biển phát hiện hai người thi thể, đã bị thương chính giữa não bộ, trực tiếp tử vong, thi thể hẳn là bị vứt bỏtrong nước biển sau đó trôi bên cạnh bờ."
" Cái gì?" Duật Tôn kinh hãi, hắn đi đến phía trước cửa sổ," Còn có người bên cạnh sao?"
" Cảnh sát kêu gia đình họ xác định di vật, dựa theo lập luận của họ, có đến ba người tử vong, tại bờ biển còn phát hiện tên còn lại áo khoác cùng với nhẫn kết hôn chỉ là trên áo khoác có máu."
Duật Tôn mắt đã đen tối, chỉ cảm thấy chỗ иgự¢ buồn bực vô cùng," Tìm được thi thể không?"
" Không có, nhưng hôm đó đi theo ngài có 2 người, thi thể của hai tên đấy đã tìm thấy, theo cảnh sát dự đoán, một người khác thì bị sóng biển cuốn đi, biển rộng lớn như thế, chắc là bị cuốn trôi rồi."
Duật Tôn xoay người ngồi ở sô pha, hắn xoa huyệt Thái Dương, cầm lấy điện thoại mà cánh tay đau nhức , cảm giác bất an rấy lên trong người.
" Tôi biết rồi." Hắn dựa lưng vào sofa" Ngươi đi giải quyết mọi chuyện sạch sẽ." Nói xong, liền đem điện thoại cúp.
Phải thuê tới hai sát thủ như thế chắc chắn là báo thù rồi, mục đích của đối phương chính là nhắm tới hắn. Duật Tôn bực bội dùng bàn tay vỗ nhẹ dưới cằm, hắn thật sự không nghĩ là đưa Đào Thần vào chỗ ૮ɦếƭ, càng không nghĩ hắn bị lôi kéo vào cuộc chiến này
Việc này nếu như bị mạch Sanh Tiêu biết được...... Duật Tôn đầu đau như muốn vỡ, cố nén không khỏe đứng người lên.
Đi xuống lầu,dì Hà đang làm điểm tâm.
" Duật Thiếu, dậy sớm như thế, sao không ngủ thêm chút nữa?"
Duật Tôn ngồi sofa ở phòng khách, tầm mắt của hắn không khỏi nhìn xuống t điện thoại, Đào Thần gặp chuyện không may, Thư Điềm sau khi biết nhất định sẽ tìm Mạch Sanh tiêu trước tiên, mà cảnh sát một khi kiểm chứng, cũng sẽ thông báo cho người nhà Đào Thần.
Duật Tôn nói," Dì Hà."
" Duật Thiếu, có gì phân phó?"
" Mấy ngày này, Sanh Tiêu trên người có thương tích, đừng cho cô đi ra ngự cảnh viên một bước, còn có...... Cô ấy tâm trạng củng không tốt, tôi sẽ cắt đứt các điện thoại trong nhà, nếu cô ấy muốn dung điện thoài của dì, dì cũng đừng cho, tóm lại, không thể để cho cô ấy tiếp xúc đến người ngoài."
Mạch Sanh Tiêu tâm trạng hôm nay, rốt cuộc chịu không nổi một điểm kích thích.
" Cái này......" Dì Hà không hiểu Duật Tôn vì sao phải như vậy," Tôi sợ như vậy, Sanh Tiêu sẽ phát giận.”
Chuyện này so với chuyện cô ấy phát hiện được đáng nói sao?
" Làm theo những gì tôi phân phó."
" Vâng thưa Duật Thiếu."
Mạch Sanh Tiêu rửa mặt xong xuống lầu, mới vừa đi tới đầu bậc thang, đã nhìn thấy Duật Tôn đang cùng Hà di đang nói gì đó lời nói, cô bước nhẹ đi đến, Duật Tôn rat ay sắp xếp mọi thứ,dì Hà quay đầu chuẩn bị rời đi. Nhưng khi thấy Sanh Tiêu, bà hoảng hốt giật mình " Sanh Tiêu, đi lên."
Duật Tôn mắt rơi vào tay Mạch Sanh Tiêu, cô mang cái đồng hồ kia lại, mà hắn tặng cô cái vòng tay, cô lại vứt đi không thương tiếc
Nếu như cô cẩn thận chắc sẽ phát hiện trên vòng tay có khắc tên cô. (Kem: Thâm tình! Thích anh! <3)
Mạch Sanh Tiêu thấy hắn nhìn mình chằm chằm tay cô, ngón tay cô мơи тяớи đồng hồ,"dì Hà, dì vừa rồi đã nói cái gì, cái gì về điện thoại?"