Cái giá lớn của việc bỏ trốn
Mạch Sanh Tiêu còn cái gì có để Duật Tôn tướt đoạt?
Đã không còn gì ngoại trừ sinh mạng này
" Sanh Tiêu, đã xảy ra chuyện gì à?" Thư Điềmân cần nói, lắc cánh tay của cô.
Mạch Sanh Tiêu giật mình hoàn hồn, ánh mắt lại trống rỗng nhìn tại một chỗ, cô khẻ cười, với bộ dáng thoải mái nói," Không có, chỉ là...... tớcó khả năng làm công ty phá sản”
" A?" Thư Điềm ngồi trở lại mép giường," Thế giới này bị đảo lộn rồi”
" Kỳ thật, cậu không cần phải quá hoảng hốt như vậy" Sanh Tiêu giơ tay lên, mu bàn tay kề sát trán," Thư Điềm, cậu cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi chút đi"
" Tớ không sao."
Đào Thần cả đêm không ngủ, anh bưng một chén cháo đi tới," Thư Điềm, trên bàn có điểm tâm, emqua ăn chút đi."
" Được ạ!." hôm nay tất cả mọi người đều sức cùng lực kiệt rồi, nếu không ăn cái gì, thân thể đổ bệnh mất
Mạch Sanh Tiêu gặp Đào Thần đã thay tây trang, mặc lại trang phục thường ngày, cô dựa đầu vào giường với ánh mắt chăm chú vào gương mặt tiều tụy của anh giống như gầy đi không ít sau một đêm, Sanh Tiêu có nhiều lời muốn nói chôn ở đáy lòng, cô cùng Đào Thần không tìm được cùng lối thoát cho nhau. Đào thần ngồi ở mép giường, dùng muỗng múc cháo đưa đến miệng cô,MẠch Sanh Tiêu cố gắng áp chế hơi nước mờ mờ trong đáy mắt để nước mắt không tràn ra, từ khi gặp anh, cô trở nên bận rộn hơn," Đào thần, chúng ta dừng lại ở đây được không?"
Đào thần tay cứng đờ, tay cầm chặtchén cháo," Tại sao phải như thế?"
" Chúng ta không thể nào kết hôn được khi hắn từng bước giở thủ đoạn như vậy, ngay cả anh cũng đều nhìn thấy."
" Sanh Tiêu, vậy em muốn như thế nào? Trở về bên cạnh hắn à?"
Mạch Sanh Tiêu lắc đầu,"em cùng hắn tốn nhiều thời gian như vậy không tin cả đời không có cách bức ép lại hắn, em cái gì củng không để ý xem sau này hắn còn có thể dùng cách gì đến để ép buộc em ?"
" Không được, tiếp tục như vậy chỉ có chỉ có em bị tổn thương thôi, Sanh Tiêu, chúng ta thật vất vả mới được ở cùng nhau nên không thể buông tay nhau được."
Thư Điềm đứng ở cửa ra vào, cô bước nhanh vào trước giường Sanh Tiêu " Tớ thấy Duật Tôn sẽ không buông tha cậu đâu Sanh Tiêu " Cô vén hai bên tóc của Sanh Tiêu để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tinh sảo " tớ thấy cách tốt nhất lúc này là hai người nên bỏ trốn đi"
" Bỏ trốn?"
" Đúng thế" Thư Điềm gật đầu," Thành phố Bạch Sa to lớn này, tớ không tin Duật Tôn có thể một tay che trời, sẽ có một nơi mà hắn không tìm thấy, nếu như hai người yêu nhau như vậy mà không lấy được giấy kết hôn thì như thế nào? Sanh Tiêu,nhưng trước tiên hãy trốn đi còn mọi việc ở đây cứ để tớ lo."
" Không thể," Mạch Sanh Tiêu cuộn hai chân lên," Đào thần, chúng ta đi, ba mẹ anh ấy làm sao bây giờ? Bọn họ cả đời sẽ không tha thứ cho anh ấy."
Đào thần khẽ cười, giống như đang suy nghĩ.
" Hai người còn lo lắng nhiều như vậy làm cái gì? Sanh Tiêu, cậu nên suy nghĩ cho bản thân trước đi !"
Đào thần hình như có động tĩnh," Thư Điềm nói rất đúng, Sanh Tiêu, chờ khi chúng ta yên ổn ,anh sẽ giải thích cho ba mẹ sau , anh thật sự không làm được khi thấy em một mình trở về bên Duật Tôn "
“Em không thể ích kỉ như vậy, bỏ trốn để lại mọi người ở đây chịu khổ vì em." Sanh Tiêu ngồi dậy lấy quần áo trong tủ mà trước khi kết hôn lấy cô có treo , vốn định cùng đào thần ở cùng nhau , củng may lúc trước cô không để quên ở phòng trọ, cô tùy ý lấy ra bộ quần áo, đi toilet thay.
Đào mẹ luôn đối xửa tốt với cô, Sanh Tiêu không muốn đem mọi hi vọng cuối cùng của bà hóa thành hư vô
Thư Điềm cũng không nghĩ như vậy, cùng với tất cả mọi người thống khổ, chi bằng ta hãy sống tốt trước
Mạch Sanh Tiêu cố ý thuê một căn phòng nhỏ, cô biết rõ Đào ba, Đào mẹ chắc chắn còn có thể tới, hôm nay cô ở nhà Đào Thần, chắc cũng không ai có thể nói gì.
Buổi chiều Thư Điềm trở về thành phố Bạch Sa, trước khi đi cô dặn dò đào thần nhất định phải chăm sóc tốt cho Sanh Tiêu, rồi vội vàng chạy đi, giống như đang có việc gì quan trọng cần cô làm ngay
Sanh Tiêu chẳng thà đem chính mình nhốt trong phòng, chứ cô không muốn cùng với những cô gái cùng phòng hỏi han ân cần, dù là ai, gặp cô chỉ hỏi trước một câu," Sanh Tiêu, cô không phải đi kết hôn sao? Tại sao bây giờ lại trở về?"
Mạch Sanh Tiêu không vì đào thần mà mở cửa, cô đang có tâm tình rất tệ, nên đã không còn tâm trạng để nói chuyện, cô không muốn liên lụy đến nhiều người. Đó là điền cô nhận biết rỏ nhất lúc này
Chị Vương trong lúc đợi Sanh Tiêu gọi điện thoại, nói quản lí cho cô đi thang máy công ty.
Mạch Sanh Tiêu sắc mặt tái nhợt đứng ở trước gương, cô vốn có khuôn mặt nhỏ nhắn, tinh sảo không cần trang điểm, nhưng với bộ dáng tiều tụy lúc này không hóa trang căn bản ko thể ra ngoài gặp mọi ngườicô mặc quần áo đơn giản, tóc ngắn nên không cần chải chuốt nhiều tùy ý ✓út vài cái là được
Đi vào công ty, mỗi người đều tò mò nhìn sự khác lạ của Sanh Tiêu, chị Vương đem cô kéo đến bên cạnh hỏi," Từ ngày kết hôn đến giờ mọi thứ vẫn ổn chứ?"
Mạch Sanh Tiêu cắn chặt răng, cô lắc đầu, chị Vương dùng cơm trưa rồi về thị trấn Lâm Thủy muộn nên không biết đã xảy ra chuyện gì
" Không có việc gì là tốt rồi."
" Chị Vương, công ty đã xảy ra chuyện gì?"
" chỉ là xảy ra vài vấn đề khi sản xuất......" chị Vương mỉ nói, cửa văn phòng mở ra, quản lí thấy Sanh Tiêu liền ngoắc ý kêu cô vào văn phòng của mình.
Mạch Sanh Tiêu đi theo quản lí vào văn phòng, quản lí liền đem cửa khóa trái, hắn tự mình rót trà cho Sanh Tiêu.
" Sanh Tiêu, chuyện của công ty chắc cô cũng có nghe thấy, tôi biết quan hệ giữa cô cùng Duật thiếu không phải bình thường, cho nên chuyện lần này, cô cần phải ra mặt giúp công ty."
Mạch Sanh Tiêu nhìu lông mày lại nhưng được che đi bởi mái tóc như biểu lộ sự không vui được ẩn dấu bởi sự ôn hòa , quản lí có ý muôn cô giúp đỡ “tôi thật không ngờ công trình này mà lại đặt nhiều cạm bẫy như thế, khoản tiền này đối với Duật Thiếu như là "chín trâu mất một sợi lông" (nghĩa là "chẳng ăn nhằm gì") nhưng đối với chúng ta mà nói, nguyên tiền bồi thường này bằng nửa số tiền công ty chúng ta rồi”
" Quản lí, những điều kì kết trong hợp đồng không phải ông cùng luật sư đọc và cân nhắcnhiều lần rồi hay sao? Đã làm việc cùng nhau, làm sao có thể xảy ra sai sót?" Sanh Tiêu đưa tay đẩy nhẹ chén trà bên cạnh chén trà của anh ta mời, cô cũng tính rời đi
" Là tài liệu có vấn đề, không phải chỉ riêng chúng ta, nhưng công ty Duật thiếu cũng sẽ bồi thường một khoản tiền cho chúng ta."
Sanh Tiêu đã hiểu rõ, dù là quản lí lại khéo đẩy đưa trách nhiệm bồi thường, cũng đánh không nổi Duật Tôn, một người mưu mô xảo quyệt không tha cho kẻ địch một con đường sống.
" Thực xin lỗi," Mạch Sanh Tiêu thở dài, với ánh mắt bình tĩnh nói," Tôi không giúp được."
" Sanh Tiêu, cô không thể thấy ૮ɦếƭ mà không cứu," Quản lí lo lắng nói," tôi bình thường đối đãi với cô củng không nghiêm khắc, tôi sớm nói với duật thiếu qua điện thoại, hắn nói chỉ cần cô ra mặt nói, tất cả tổn thất hắn đều giải quyết hết, cho dù cô không nể mặt ta củng phải nể tình Duật thiếu chứ, mà Vương tỷ củng có phần trong chuyện này, chẳng lẻ cô muốn chị Vương mất luôn việc làm ?"
" Quản lí, tôi nói rồi cái này hạng mục có vấn đề không thể làm, nhưng ông lại cố chấp kí kết hợp đồng cùng người ta”
" Ta không phải kẻ ngôc, nhưng vì tiền lợi nhuận lớn như vậy ai mà không thích ?"
" Vậy là được rồi, coi như cơ hội luôn luôn khó tìm, nhưng cho dù bầu trời có rớt xuống, Duật Tôn nói để cho tôi ra mặt, quản lí, loại này chuyện này ông cũng tinh sao, tôi dựa vào cái gì đi gặp hắn, hắn lại dựa vào cái gì vô duyên vô cớ trợ giúp công ty?"
" Mạch Sanh Tiêu, cô dám nói chuyện này cùng cô không quan hệ? Ta thấy quen những kẻ có tiền lắm trò chơi, nói cho cùng, Duật thiếu cần đi cái gì, cả cô cùng tôi đều hiểu, nếu không bởi vì cô, công ty cũng sẽ thành ra thế này sao?" Quản lí đi đi lại lại trong văn phòng, mạch Sanh Tiêu nhìn chén trà trước mặt, liền đẩy ghế đứng dậy
" Quản lí, ông không cân lấy lời nói thuyết phục tôi, căn bản ông khư khư cố chấp,đến khi công ty xảy ra vấn đề đều muốn muốn lợi dụng tôi dựa vào Duật Tôn để giải quyết,ông chỉ là quân cờ thấp bé không đấu lại nổi kẻ lắm tiền đó đâu.Tôi nói rồi tôi sẻ không thay đổi quyết định cùng lắm là từ chức."
" Cô......"
Mạch Sanh Tiêu xoay người muốn rời đi.
" Cô thật sự thấy ૮ɦếƭ mà không cứu….?"
" Loại người như anh đem công ty đem dâng cho người khác, tôi cứu không được." Sanh Tiêu mở cửa, đi vào khu vực làm việc.
Sanh Tiêu đem vật dụng riêng tư trong ngăn kéo lấy ra, chị Vương thấy cô bận rộn liền để ly nước trong tay xuống," Làm sao vậy, hắn đuổi việc em sao?"
" Em tự mình ngỉ việc," Mạch Sanh Tiêu lưu loát nói, bất quá, cho dù nàng ở lại, công ty cũng sẽ không để lại nàng làm việc ," chị Vương , thực xin lỗi, em không giúp được chị trong việc này”
" Em nói chuyện công trình a, không có việc gì đâu,"Chị Vương khoát tay," Công việc này mất đi cùng lắm ta đi xin việc ở công ty khác."
Quản lí từ văn phòng đuổi theo đi ra," Đi mau đi mau đi, muốn trèo cao thì ắt sẽ bị ngã đau, loại người đó tôi cũng không cần, Mạch Sanh Tiêu, công ty nếu không có cô cũng sẽ không có kết cục ngày hôm nay, ta xem công ty nào còn có thể nhận cô."
Chị Vương giúp đở Sanh Tiêu thu thập," Em đừng để ý đến hắn, chị đây bạn học cũ của hắn, lúc nào hắn củng muốn đi đường tắt, nên cho hắn mếm thử đau khổ một lần."
Mạch Sanh Tiêu thu thập xong mọi thứ chuẩn bị rời đi, chị Vương chạy tới phòng tài vụ," Sanh Tiêu còn có một tháng lương chưa lãnh?"
Tài vụ lô vẻ mặt khó xử," Quản lí nói, tiền này anh ta muốn cho vào công quỹ."
" Tại sao?"
" Chị Vương bỏ qua đi" Mạch Sanh Tiêu ôm lấy gì đó đi ra ngoài,chị Vương cũng đi theo sau lưng," Em có kế hoạch cho sau này không?"
"Em nghĩ mau chóng tìm việc làm công ty khác."
" Nghĩ làm ở đây cũng tốt."
" Chị Vương bảo trọng, có rảnh em sẽ đi thăm chị"
" OK, có gì liên lạc qua điện thoại."
Sanh Tiêu ngồi trên xe bus, thói quen nhìn về phía nơi đông người đứng chờ xe buýt, cô có dự cảm không tốt cho tương lai sắp tới, tựa hồ ác mộng vẫn chỉ là đang bắt đầu.
Đào thần gọi điện thoại cho Sanh Tiêu nhưng cô không nghe máy, đi ngang qua nhà trẻ củng nhanh rời đi, sau khi trở về phòng trọ mạch Sanh Tiêu đọc sơ lược qua vài phần sơ yếu lý lịch, nhưng đều là đá chìm đáy biển,ngay cả cơ hội phỏng vấn cũng không có .
Sanh Tiêu rời giường rất sớm, muốn đi thị trường nhân tài nhìn xem.
Đi ngang qua nhà trẻ thì, nàng vô tình nhìn thấy cửa ra vào dán đầy giấy đỏ thẫm, mạch Sanh Tiêu dừng bước, đi tới nhìn rõ ràng nội dung trên tờ giấy không khỏi giật mình.
" Sanh Tiêu,anh cũng thất nghiệp." Đào thần đứng ở sau lưng cô, mạch Sanh Tiêu xoay người," Tại sao lại như vậy?"
Nhà trẻ tốt như vậy, làm sao có thể bị đập phá dời đi?
" Cái này vốn là nhà trẻ tư nhân, có lẽ, thủ tục không được đầy đủ a."
" Có lẽ là vậy?" Mạch Sanh Tiêu tâm tình thở phào nhẹ nhỏm khi nghe Đào Thần nói vậy, người nào ở phía sau trợ giúp, cô như thế nào lại không biết?
" Vậy sau này em có dự tính gì không?"
" Tay của em như vậy, chỉ sợ rất khó tìm công việc dạy thêm dương cầm, thôi thì tới đâu tính tới đó, thật sự thì, em cũng nên đổi nghề."
Đào thần có điện thoại, hắn vội vàng cùng Sanh Tiêu nói tạm biệt,"anh đang có việc gắp, Sanh Tiêu, chờ khi anh trở về sẽ tìm em."
Mạch Sanh Tiêu vừa có điều muốn nói thì thấy bóng lưng Đào Thần đi xa dần,cô xoay người đến ghế xe bus ngồi.
Cô cùng Đào Thần công việc đều bị mất.
Sanh Tiêu trong lòng buồn bực khó chịu, cô ngẩng đầu lên thở dài như tuyệt vọng
Mạch Sanh Tiêu ngày nào củng bận rộn tìm kiếm việc ở trong thị trường nhân tài nhưng mỗi lần đến rồi rới đi với kết quả không như ý , cũng không nhận được thông báo phản hồi của công ty nào, cô chán nản đi dạo một vòng lớn còn không muốn trở về.
Tại tiệm mì lúc ăn nhận được điện thoại của Thư Điềm, vừa bắt máy, đối phương đã quát " Sanh Tiêu, đang ở đâu? Nhanh trở về cho tớ!"
" Thư Điềm, làm sao vậy?"
" Tớ đang dưới lầu chờ cậu ,nơi đây đông ૮ɦếƭ đi được!
" A, được rồi. Tớ về liền." Mạch Sanh Tiêu cúp điện thoại, vội ăn vài đũa mì , liền gấp gáp trở về liền
Thư Điềm núp ở đầu hành lang cùng đào thần đang thì thầm to nhỏ nói gì đó, gặp Sanh Tiêu trở về, vội kéo tay cô lên lầu
" Hai người làm sao vậy?"
" Sanh Tiêu, thu dọn đồ chuẩn bị bỏ trốn đêm nay."
Thư Điềm phụ giúp Sanh Tiêu, hai cô gái cùng phòngđi ra ngoài đi dạo phố còn chưa trở về, mạch Sanh Tiêu lấy sơ yếu lí lịch trong tay nhét trên giường," Tại sao phải đi, đi đâu?"
" Cậu thật không biết hay là giả bộ hồ đồ a?" Thư Điềm nhanh chóng duy trì dậm chân," Cậu cùng đào thần bây giờ, còn có thể đều là trùng hợp sao? Cậu cũng đừng uổng phí thời gian đi tìm công việc, Sanh Tiêu, bỏ trốn để không ai biết rồi bắt đầu cuộc sống mới đi”
" Thư Điềm,cậu nói gì thế tớ nghe không hiểu." Sanh Tiêu ngồi ở mép giường, cô không cảm thấy cô đơn, có Đào Thần sống cùng thì ở đâu củng thế thôi còn muốn đi chổ nào?
" Sanh Tiêu......" Đào thần móc trong túi quần ra cuốn sổ tiết kiệm đưa cho cô
Mạch Sanh Tiêu mặt lộ vẻ nghi ngờ, cầm cuốn sổ mở ra xem, trên có ghi 22 vạn.
" Anh đã bán căn hộ rồi, Sanh Tiêu, chúng ta cùng nhau bỏ trốn đi."
" anh điên rồi," Mạch Sanh Tiêu xúc động," Đào thần, anh thật sự điên rồi!"
Lúc trước Sanh Tiêu cùng anh qua bên công ty môi giới nhà xem qua, đúng lúc nhìn trúng căn hô đó nên mau chóng kí kết hợp đồng, anh đã bán căn hộ đó cho anh ta, còn dư lại một khoản.
" Anh......" Mạch Sanh Tiêu đau lòng," Anh cùng ba mẹ cực khổ mua được, nay lại bán đi như thế......"
Đào thần củng áy náy không thôi, nhưng hắn không có lựa chọn nào khác," Sanh Tiêu, đừng do dự nữa, chờ chúng ta yên ổn trước,rồi anh sẽ giải thích cùng bọn họ sau”
" Sanh Tiêu, đi thôi, tớ đã sắp xếp nơi ở cho cậu tốt lắm, là bờ biển, cậu sẽ thích nơi đó."
" Thư Điềm......"
Nguyên nhân Thư Điềm sau khi trở về, đều vì chuyện bôn ba tìm kiếm nơi ở mới giúp mạch Sanh Tiêu.
" Sanh Tiêu, trong nhà anh cũng thu thập xong, tất cả hành lý Thư điềm đều giúp đở gửi cho ba mẹ anh, chúng ta đều có thể rời đi."
Thư Điềm mở tủ quần ra, chính là cho mạch Sanh Tiêu cầm hành lý vali thu thập," Có nhiều thứ mang không cần mang theo, đến chổ ở mới có thể mua lại, phòng thuê ta củng chọn nơi tốt lắm, địa chỉ đào thần biết rõ, úc...... tớ trực tiếp đưa hai người đi một đoạn, vốn dĩ để phòng tránh bị theo dõi, hai người đi đường cẩn thận, Sanh Tiêu, khi nào đến nơi gọi điện cho tớ, còn có......"
Thư Điềm suy nghĩ nói tiếp," Tớ đã nói tới đâu tồi?"
Mạch Sanh Tiêu đưa sổ tiết kiệm trong tay cho đào thần, cô ϲởí áօ khoác, lấy hộp giấy cất dười giường mở ra bên trong có ảnh gia đình, cô vội vàng mang theo cùng Thư Điềm thu nhập hành lí lần nữa," Quần áo cầm mấy bộ thay là được, Thư Điềm, giữ giúp tớ cái máy tình này."
Đây là hi vọng cuối cùng của Sanh tiêu , Thư Điềm nói rất đúng, ở lại đây, cô tận mắt nhìn thấy tất cả những người thân xung quanh cô từng người bị đẩy vào hoàn cảnh nguy hiểm, nếu như cô trở về, thì chẳng khác gì rơi vào cuộc sống như trước kia, mạch Sanh Tiêu quyết tâm cùng đào thần cùng nhau nguy hiểm một lần, nếu như lại trốn thoát thất bại,thì ở đâu còn gì đáng nói sao?
Cô nắm mơ củng chỉ muốn thoát khỏi Duật Tôn.
Hắn tùy ý bá đạo hành vi độc ác, làm cuộc sống của cô từng bước bị lệch khỏi quỹ đạo , vừa nhắm mắt nghỉ đến đả làm cô thấy sợ hãi, cảm giác như rơi vào tình cảnh đáng sợ cảnh trong mơ đó
Hành lí đã thu dọn xong, ba người ngồi ở mép giường, chỉ đợi màn đêm buông xuống để bỏ trốn khỏi thành phố này
Thư Điềm thỉnh thoảng lấy điện thoại ra nhìn thời gian, trên tủ TV có để chiếc đồng hồ, bởi vì trong phòng yên tĩnh không tiếng động, chỉ có tiếng tí tách của đồng hồ như đảo loạn nỗi lòng của ba người
Thư Điềm thỉnh thoảng lấy điện thoại di động móc ra, rối lại nhét vào, đồng hồ đi rất chậm, bình thường cũng không thấy thời gian từng giây từng phút trôi qua chậm đến thế
Thật vất vả đợi cho tới mười giờ,Thư Điềm kéo bức màn ra, nhìn dưới lầu không một bóng người, hầu hết mọi người cùng ánh đèn toàn bộ chìm trong bóng tối yên lặng," Đi thôi."
Đào thần trở về lấy gì đó, Thư Điềm cố ý thay đổi chiếc xe, cô khẩn trương lái xe," Sanh Tiêu, đợi tí nữa tại quốc lộ 312 tớ đã liên lạc có sẵn xe buýt ở đó, trên xe đều là hành khách về nhà mừng năm mới, ta nghĩ, không có người hoài nghi các người, đi theo xe buýt như vậy, Duật Tôn củng không nghi ngờ tới."
" Thư Điềm, cám ơn."
" Giữa chúng ta còn nói lới khách sáo này sao." Thư Điềm nhìn qua kính chiếu hậu nhìn về phía Sanh Tiêu," Tớ đưa hai người tới đoạn này thôi, Duật Tôn sau khi biết cậu mất tích, nhất định sẽ phái người đi tìm khắp nơi, cho nên khi nào cần thiết tớ sẻ liên lạc với hai người thôi, biết không?"
" Oh." Sanh Tiêu gật đầu.
" Đào thần, thầy yên tâm, em sẽ chăm sóc bác trai bác gái tốt."
Đào thần mặc dù cảm thấy hai chữ cảm ơn quá ít khi Thư Điềm giúp đở nhiều như vậy, nhưng vẫn là buôt miệng nói," Thư Điềm, cám ơn."
" Thầy với Sanh Tiêu có cuộc sống tốt bình yên sau này, chính là đối tốt với em rồi." Thư Điềm chuyên tâm lái xe, đến quốc lộ 312, thì có sẵn trạm xe buýt dừng sẵn ở đó.
Đào thần mở cốp xe đem hành lý lấy ra, Thư Điềm xuống xe, ôm chặc lấy Sanh Tiêu," Quên đi mọi thứ xảy ra ở nơi đây bắt đầu lại cuộc sống mới cùng Đào Thần nha, Sanh Tiêu, cậu nhất định phải hạnh phúc."
" Thư Điềm, cậu củng thế."
Thư Điềm không tiễn hai người lên xe buýt, vì cô không thể ở đây lâu, trông thấy xe buýt rời đi, cô nhìn đuôi xe buýt đi xa dần, đôi mắt cảm thấy chua xót như muốn rơi lệ
Mạch Sanh Tiêu ngồi cạnh cửa sổ vị trí, xe thật đông đúc người, phần lớn đều măc áo khoác chiềm trong giấc ngủ say, Sanh Tiêu mắt thấy xe Thư Điềm biến mất trong bóng tối, cô im lặng quan sát mọi thứ trông như cô đơn," Nếu chúng ta có một chỗ ở định cư mà không cần dọn đi thì tốt biết bao?
" Sanh Tiêu, nhất định chúng ta sẽ có một mái ấm hạnh phúc."
Đào Thần kéo Mạch Sanh Tiêu dựa vào bả vai mình.
" Chỉ là em thật sự không nghĩ phải bỏ đi như thế này, Thư Điềm nói, đó là một bờ biển, khẳng định rất đẹp,em muốn đươc nhìn xem qua nó như thế nào."
" Chờ khi có chổ ở ổn định, chúng ta đi mua cây đàn piano, sau bửa tối ấm áp, chúng ta cùng nhau đánh đàn, ngồi bên cửa sổ có thể nghe thấy tiếng sóng cùng tiếng gió biển, mỗi sáng chúng ta cùng đi bộ, bao quanh bầu không khí mặn của biển ”
Mạch Sanh Tiêu lúc trước do đều do dự không nghỉ giấc mơ hạnh phúc đơn giản này lại được trở thành sự thật, khiến cho cô muốn ích kỷ đi lần nửa để có được cuộc sống như vậy, trong sự yên bình có tiếng đàn dương cầm cất lên hòa cùng tiết tấu của sóng biển, thật tuyệt .
Ngồi mấy tiếng trên thuyền, đến rạng sáng ngày hôm sau mới đến nơi.
Sanh Tiêu dựa vào bả vai Đào Thần ngủ một giấc sâu, hai người xuống xe, ngồi xe taxi đưa địa chỉ ở mà Thư Điềm ghi cho bác tài.
Quả nhiên là cá bờ biển, tuy nhiên lại khác hơn những gì Sanh Tiêu được xuất ngoại lần trước, nhưng khi nhìn lại, không khí cùng cảnh biển cùng làm cho bao nhiêu người say mê
Thư Điềm tìm cho họ căn nhà có hai lầu, từ phòng cho tới cầu thang đều được lát gỗ
Chân đặc trên nền gạch gỗ, phát ra tiếng kẽo kẹt, mạch Sanh Tiêu vô cùng mừng rỡ, vì cô đã ngán ngẩm với những tòa nhà bê tông cao tầng của thành phố, không thể tin được Thư Điềm lại có thể tìm cho bọn họ chỗ ở tốt như vậy.. Đào thần tìm được chìa khóa sau chậu hoa trước cửa nhà như lời Thư Điềm nói, mở cửa đi vào, bên trong cái gì đều đầy đủ tiện nghi, bứa ảnh của Đào Thần và Sanh Tiêu được nổi bật treo trước giường
Lúc trước Thư Điềm nói đã từng tới đây qua, cô củng cho người ta dọn dẹp sạch sẽ , cô biết rõ hai người sẽ đến nên đã tập nập bận rộn dọn dẹp trang trí lại, cho nên tất cả mọi thứ, từ vật nhỏ đến vật lớn toàn bộ đều chuẩn bị đầy đủ nếu có thiếu củng chỉ là chiếc đàn dương cầm
Thư Điềm bắt đầu cuộc sống làm biệc bình thường, tâm tình củng tốt trở lại
Góc phòng khách, đặt một cây đàn dương cầm cũng giống như phòng trước của bọn họ, chuyện này, chắc chắn là chủ ý của Đào Thần.
Mạch Sanh Tiêu đẩy ra phòng ngủ cửa sổ, mùi gỗ thơm xộc vào mũi của Sanh Tiêu như thấm sâu vào trong da thịt, xa xa sóng biển vỗ ào ạt, Sanh Tiêu hai tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn," Nơi này thật tốt."
Đào thần đi vào phòng bếp, cónhững ghi chú dàn trên tủ lạnh, anh mở tủ lạnh ra bên trong chứa đựng đầy đủ thức ăn, mạch Sanh Tiêu từ gian phòng đi tới," Thư Điềm mọi thứ đều chuẩn bị đầy đủ cho chúng ta?"
" Đúng thế." Đào thần lấy hai hộp cháo ăn liền từ trong tủ lạnh đem ra
Mạch Sanh Tiêu ngồi ở trước bàn ăn," Oa, đầy đủ đến thế sao."
" Nhất định là em đã mệt mỏi lắm rồi, ăn xong chúng ta chắc cũng lăn ra ngủ mất."
Sanh Tiêu đi vào trên ban công, đem khuỷu tay chống ở lan can bằng gỗ, xa xa mặt biển bị trắng muốt, lúc đó đã là mùa đông, không khí hừng hực cảnh đẹp ánh bình minh, mạch Sanh Tiêu hoàn toàn không buồn ngủ, nơi này cách thành phố Bạch Sa gần ngàn km, dù thế nào thì hắn củng sẽ khó tìm thấy nơi xa như vậy?
Duật Tôn nhận được cuộc điện thoại.
" Tôi biết." Hắn nói vài chữ, liền đem điện thoại ném sang một bên
Anh định sau khi trở về thành phố Bạch Sa, muốn chờ mạch Sanh Tiêu chính mình tự trở về, không nghĩ tới, cô còn dám bỏ trốn.
Anh thật sự đánh giá thấp cô.
Duật Tôn xuống lầu, dì Hà từ phòng bếp đi ra," Duật thiếu, ăn điểm tâm a."
" Không ăn," Hắn đi qua thay giầy, mở cửa ra," Đúng rồi, đem phòng ngủ thu dọn sạch sẽ”
" Mạch tiểu thư trở về sao?"
Duật Tôn chân phải vừa bước đi vừa nói," Đúng vậy tôi đi đón cô ấy về."
" Thật tốt." dì Hà vui vẻ đi về phía sân thượng," Hải bối, có nghe thấy không ? Sanh Tiêu trở về."
Mạch Sanh Tiêu cùng đào thần cơ hồ không nhắm mắt, hai người tinh thần phấn khởi, cái đó còn ngủ được
Sau khi ăn sáng xong, bọn họ đi làm quen với môi trương xung quanh, kể cả lên mạng tra tư liệu, sau đó ngồi xe buýt tới siêu thị mua đồ ăn về làm cơm, Thư Điềm trước khi đã dặn dò cho cô những gì cô đều nhớ cả, cô do dự vài lần, vẫn không gọi cho Thư Điềm
Bọn họ ở lại đấy, vốn đây là một điểm du lịch nhỏ, rất ít người đến đây mua phòng để ở, từ trước tới nay nơi nay dường như không ảnh hưởng bởi truyền thông, chỉ có cuối tuần, sẽ có lác đác vài người khách du lịch đến đây chơi, làm cho…bãi biển hẻo lánh này thêm phần sức sống.
Với bọn họ mà nói đây là để tạo mái ấm hạnh phúc nhất
Hai người ở phòng bếp cùng nhau bắt đầu chuẩn bị cơm trưa, mạch Sanh Tiêu đem cửa sổ mở ra," Ngôi nhà này đều là gỗ, nếu hỏa hoạn thì làm thế nào?"
" Miệng xui xẻo!" Đào thần cười nàng.
"Sự thật vốn là vậy mà, an toàn ngầm tai họa a."
Ăn cơm xong, bọn họ xuống phòng khách xem tv, gió biển rất lạnh, Sanh Tiêu đem toàn bộ cửa sổ khép lại, xem hết hai tập phim truyền hình, liền cùng đào thần đi ra ngoài.
Bên ngoài ánh mặt trời ấm áp, vừa lặn đi về phía đông, Sanh Tiêu ăn mặc váy dài, có một cái áo choàng buộc vòng quanh vai, cô khoác tay đào thần, gió biển thổi làm khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng, mái tóc ngằn hiên ngang đung đưa trước gió
Đào thần dừng bước chân lại nói," Lạnh không?" Tay Đào Thần ôm lấy mặt Sanh Tiêu," Nếu không, chúng ta trở về đi."
" Không lạnh." Mạch Sanh Tiêu lắc đầu.
Bên ven đường trải dài những bông hoa thơm ngát
Phía sau của chiếc xe màu đen tinh tế cửa sổ được mở ra, người đang ông đặt tay ngoài cửa sổ, dưới ánh mặt trời rạng rỡ, ngón tay giữa của hắn xăm hình Thương Long giống như ác ma sống lại niếc bàn, đang hé mở chiếc răng bén nhọn đầy máu tươi, hắn kẹp điếu thuốc ở giữa ngón tay
" Duật thiếu?" Lái xe cung kính nói, không dám quay đầu lại.
" Chờ một chút."
Mạch Sanh Tiêu buông tay đào thần,cô xoay người tìm kiếm trong bãi cát, cầm lấy một khối gì đó đặt ở ánh nắng mặt trời « Đào thần, xem này, là vỏ sò!"
" Sanh Tiêu, nếu như em thích, anh mỗi ngày cùng em ra đây tìm vỏ sò."
Cô mỉm cười,giơ tay đặt lên trán che khuất phần lông mày, chiếc áo choàng được gió biển thổi phấp phới trước иgự¢, cô hất ra đằng sau, mặc dù toàn thân lạnh run nhưng miệng luôn tươi cười.
Mạch Sanh Tiêu lúc này tươi cười rất hạnh phúc mà trước đây Duật Tôn chưa từng thấy qua, làm tâm của Duật Tôn thêm đau đớn
Hắn siết chặt điếu thuốc, một đám khói mờ ảo tại đầu ngón tay.
Hai người nắm tay nhau đi về phía biển.
" Tiếp tục đi theo." Duật Tôn lạnh lùng nói
Trơi đã tối, nhưng Sanh Tiêu vẫn muốn ý trở về, đào thần nhìn đồng hồ," Sanh Tiêu, em ở đây vui chơi, anh làm cơm xong sẻ gọi em."
Mạch Sanh Tiêu ngồi ở bờ biển một mình, cô khoác lại khăn choàng ‘Thật tốt."
Sanh Tiêu nhìn bóng lưng đào thần đi xa, cô túy ý nhắm mắt lại, điện thoại phát ra giai điệu đàn cầm du dương, tay cô nhịn không liền gảy nhẹ trong không trung, ước chừng nửa giờ sau, cô cảm thấy lạnh, đứng dậy liền muốn trở về.
Vừa ngồi nghỉ mát, xa xa thấy ánh lửa phát sáng, mạch Sanh Tiêu dụi mắt, cứ nghĩ là mình nhìn lầm rồi.
Cô trợn to hai mắt, nơi phát ra lửa cháy chính là căn hộ của cô cùng Đào thần
Mạch Sanh Tiêu sức lực như cạn kiệt, cô sợ hãi chạy về phía trước hét lớn," Đào thần, đào thần--"
Chân bị trượt xuống đất, làm mặt dính đầy đều là cát,cô vẫn không lau, liền đứng dạy chạy tiếp về phía nơi hỏa hoạn," Đào thần--"
Đó là nơi ở mới giữa cô cùng Đào Thần.
Không cần tàn nhẫn như vậy chứ, Sanh Tiêu nước mắt vòng quanh, cô thật vất vả mới có được tổ ấm hạnh phúc cùng Đào Thần
" Ô ô......" Mạch Sanh Tiêu rất nhanh, muốn đứng lên, liền bị ai đó sau lưng giữ lại ," Không cần phải đi--"
Xoay bả vai của cô lại, người nam nhân liền đem cô ôm vào trong lòng
Mạch Sanh Tiêu cũng không nhận ra, cảm giác như người xa lạ .
Hắn nắm canh tay Sanh Tiêu, kéo cô đi về phía trước.
" Buông ta ra......"
Cô giãy dụa nhưng không cách nào chống lại sức mạnh đó. Cách đó không xa có chiến du thuyền, Sanh Tiêu chợt nhớ buổi chiều đả thấy nó ở nơi này, cô tùy ý để người đàn ông đó mang cô lên boong tàu, mỗi tiếng bước đi,trong lòng mạch Sanh Tiêu càng thêm lo sợ, cô mơ hồ ý thức được, cô cùng đào thần đã quá ngây thơ rồi, căn bản không thoát khỏi được tên ác ma kia, chỉ dựa vào quyền thế của hắn, đả có thể đem cô trói lại
Bong thuyền có một cái bàn, cùng một cái ghế.
Người đan ông ấy đưa lưng về phía cô, đợi Mạch Sanh Tiêu ổn định được chỗ ngồi, hắn mới xoay người.
Cô khuôn mặt bình tĩnh, không hề náo loạn nhưng khi Duật Tôn vừa muốn mở miệng, Sanh Tiêu đã trước một bước liền quát chói tai," Đào thần đâu, anh đưa anh ấy đi đâu ?
Bong thuyền gió thật to, Duật Tôn đứng dậy chống đỡ lan can, ánh mắt ௱ôЛƓ lung nhìn vế phía xa xa," Sanh Tiêu, đây là lễ gặp mặt tôi cho em, thích không?"
" Ngươi thật biến thái!"
Duật Tôn cánh môi bạc cong lên," Nói giỏi lắm, nhanh mồm nhanh miệng, còn có độc ác?"
" Tôi hỏi anh, đào thần đang ở đâu!?"
Duật Tôn tới gần Sanh Tiêu, ngón tay мơи тяớи gò má cô bên, mạch Sanh Tiêu liền quay mặt muốn tránh đi," Em bỏ trốn, em trốn lần thứ nhất, tôi liền để trên người hắn một vết dao »
Hốc mắt cô rưng rưng nước mắt, tùy ý để tay của hắn мơи тяớи cổ trắng ngần của cô, Duật Tôn đứng sau lưng Sanh Tiêu, thân thể to lớn của hắn dán chặt lấy cô, mạch Sanh Tiêu cứng ngắc đứng thẳng lưng, Duật Tôn duỗi ngón tay dài chỉ về hướng xa xôi hải vực," Nhìn thấy không? hắn chính là đang ở trong đó!"