Chìm Trong Cuộc Yêu - Chương 102

Tác giả: Thánh Yêu

Sanh Tiêu tái hôn
Editor : Hạ Phong
Mạch Sanh Tiêu kích động, nắm chặt hai tay, chắn trước mặt Duật Tôn, "Đừng nữa đi theo tôi nữa, anh cút đi!"
May mà khi Duật Tôn rẽ sang là để đuổi theo Mạch Sanh Tiêu, vốn đang giảm tốc độ, cho nên lực va chạm mới giảm đi hơn phần nửa, Đào Thần ôm chân ngồi dưới đất, nhất thời không đứng lên được.
"Tôu nói rồi, tôi không đâm anh ta!" Cảm giác vô duyên vô cớ chịu oan uổng, thật khó chịu.
"Lời anh nói chẳng có chút ý nghĩa gì hết , ta không tin." Sanh Tiêu lùi lại hai bước, cô xoay người chạy đến chỗ Đào Thần, "Sao rồi? Có bị thương không?"
Đào Thần gập chân trái, sắc mặt trắng bệch, giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy trên trán, Mạch Sanh Tiêu kích động, liên tục hỏi, "Anh bị thương ở đâu? Có đau lắm không?"
Đào thần lắc đầu, anh muốn bảo cô đừng lo lắng, nhưng vì đau quá nên mãi một lúc sau mới vừa có thể nói ra tiếng, "Không sao, không có gì đáng ngại."
"Đã như vậy anh còn nói không sao!" Mạch Sanh Tiêu vừa tức vừa lo, trong mắt đã lấp lánh nước.
Đào Thần ngẩng đầu nhìn phía đèn giao thông ở ngã tư, anh nắm chặt tay Sanh Tiêu, "Em đừng giân, vừa rồi là do anh vượt đèn đỏ, anh thấy em đứng ở đối diện, chưa nghĩ gì đã chạy sang."
"Anh còn nói!" Mạch Sanh Tiêu cắn môi, trong mắt không giấu được vẻ trách móc, "Cho dù anh vượt đèn đỏ, anh ta lái xe đâm vào anh cũng là không đúng, phải chịu trách nhiệm."
Duật Tôn không nghe rõ hai người đang nói gì, hai tay đút vào túi áo, dáng vẻ từ trên cao nhìn xuống cao quý động lòng người, "Tôi đưa hai người đến bệnh viện."
"Không cần!" Giọng Mạch Sanh Tiêu đầy dữ dằn, nhưng khi đối mặt với Đào Thần lại có vẻ dịu dàng ân cần, "Thế nào, có thể đứng lên không?"
Đào thần thử cử động chân một chút, "Chắc được."
Mạch sanh tiêu gật đầu, vội đứng dậy vẫy một chiếc taxi, chú tài xế rất tốt bụng, còn giúp cô đỡ Đào Thần lên xe.
Lúc Sanh Tiêu rời đi ngay cả một cái liếc măt cũng không thèm nhìn đến Duật Tôn, cô nhặt túi xách dưới đất, lên xe, hung hăng đóng sầm cửa lại.
Sau khi từ chối Duật Tôn, không phải cô không thấy, nhưng cô chọn làm ngơ, bởi vì đối với cô mà nói, Duật Tôn chẳng dính dáng gì đến mình.
Hắn đứng lặng dưới ngọn đèn đường, những xe phía sau đều đã đi, Duật Tôn trở lại xe của mình. Hắn xoay người ngồi vào ghế lái, một chân tùy tiện gác lên, dáng vẻ cao ngạo, hắn châm điếu thuốc, hít một hơi.
Bên cạnh, một chiếc xe Mazda6 Limited Sedan màu đỏ đi tới, lại đánh lái đến bên cạnh Duật Tôn, hạ cửa kính xuống, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người hiện ra, "Anh đẹp trai, buổi tối tìm chút vui vẻ hả?"
Khuôn mặt tuấn tú của Duật Tôn ở dưới ánh đèn mờ ảo không rõ, hắn mặc một chiếc áo len mỏng, để lộ ra xương quai xanh gợi cảm đầy mê hoặc. Mỹ nhân nghiêm mặt, dáng vẻ vô cùng tự tin, nghĩ rằng đêm nay quả là ngày tốt để "chơi bời".
Duật Tôn hút thuốc, những hơi khói mờ ảo bay ra từ miệng người đàn ông, khuôn mặt hắn lúc sáng lúc tối, mang theo chút gì đó mơ màng. Cô gái kia muốn làm đến cùng, rút chìa khóa xe ra, chuẩn bị xuống xe sắn trai đẹp.
Một đôi giày cao gót màu rượu vang giẫm xuống đất, đôi mắt người đàn ông bỗng nhiên lạnh đến thấu xương, môi mỏng khẽ hé ra, "Cút ngay!"
Vẻ mặt mỹ nhân cứng đờ, Duật Tôn quay mặt sang phía khác, lại khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.
Chiếc Mazda6 Limited Sedan nổ máy, nhấn ga cấp tốc rời đi.
Tầm mắt Duật Tôn nhìn về xa xăm, phía trước là ngã tư, hắn lang thang đến đây, cũng không biết đi đâu.
Không có nhà, không có người chờ hắn trở về, thứ hắn có, chỉ là một ngôi nhà xa hoa diễm lệ nhưng lạnh lẽo vô cảm.
Xe của hắn nghênh ngang đỗ ở ngã rẽ, ở trấn Lâm Thủy nhỏ bé như vậy, lái một chiếc xe như vậy, nhất định là nhân vật không tầm thường, cho nên những chiếc xe đi phía sau đều tận lực tránh đi, cũng không rõ người này có phải đang ở đây khoe của không nữa.
Mạch Sanh Tiêu đăng kí cấp cứu, chân Đào Thần trầy da nghiêm trọng, may mà chụp X-quang không bị tổn thương đến xương cốt. Bác sĩ kê một loạt thuốc bôi và thuốc uống, nhưng thấy anh mới bị tai nạn, nên vẫn đề nghị ở lại theo dõi một đêm.
Mạch Sanh Tiêu làm xong thủ tục, đỡ Đào Thần nằm xuống giường bệnh.
Đào Thần cười nhổm dậy, "Anh không sao, em đừng tin vị bác sĩ kia dọa."
"Vẫn phải cẩn thận một chút mới được." Mạch Sanh Tiêu mở giường gấp ra, muốn ngủ lại một đêm.
Đào Thần vội ngồi dậy, kéo Sanh Tiêu không cho cô ngủ ở đó, "Em với anh đổi chỗ, em ngủ trên giường."
"Cái này không được," Mạch Sanh Tiêu vội đẩy anh ra, "Bây giờ anh là bệnh nhân, còn nữa, em không thích mùi thuốc khử trùng trên giường bệnh, ngửi vào không ngủ được."
Đào Thần nghe vậy, lúc này mới ngoan ngoãn nằm xuống.
Sanh Tiêu nghiêng người ngủ, cô để tay lên để gối đầu, "Đào Thần, sao anh lại tìm đến tận đấy?"
"Vì chị Vương gọi điện cho anh."
Mạch Sanh Tiêu hiểu ra, vẻ mặt không khỏi trầm xuống, "Hôm nay công ty bọn em kí kết một dự án với Duật Tôn, trong lòng em cứ cảm thấy không yên, luôn nghĩ sẽ xảy ra chuyện."
"Đừng lo, cho dù thực sự có chuyện gì, không thể tránh được, thì hãy chờ đợi ngày phải đối mặt với nó."
Sanh Tiêu gật đầu, đúng vậy, buồn lo vô cớ cũng không tốt.
"Đào Thần, chân anh đau không? Nếu không chịu được, thì uống viên thuốc giảm đau."
"không đau." nỗi đau thể xác thì có thể chịu đựng được, điều Đào Thần sợ nhất chính là con đường phía trước của anh và Sanh Tiêu sẽ như thế nào, có Duật Tôn ở đó, nhất định sẽ là một cái gai xen vào.
"Đào Thần, khi nào thì anh xin nghỉ?"
"Trước khi kết hôn một tuần, đặt xong áo cưới rồi đến chủ nhật đi chụp ảnh, lúc đó cha mẹ anh cũng sẽ đến, giúp chúng ta tranh trí phòng tân hôn."
"Tất nhiên phải làm nó trở thành một hôn lễ đầy vui vẻ," ánh mắt Đào Thần đầy chân thành, anh vươn tới kéo lấy tay Sanh Tiêu, "Giấy dán tường phòng ngủ anh đã chọn xong rồi, vài ngày nữa sẽ có thợ đến, Sanh Tiêu, anh không thể cho em một ngôi nhà lớn."
Mạch Sanh Tiêu mỉm cười, "Đào Thần, điều mà em cần chính là một gia đình, không phải một căn nhà lạnh lẽo."
"Sanh Tiêu, cuối tuần này chúng ta đi đăng kí đi?"
"Em đã xem qua trên mạng, ngày chúng ta kết hôn chính là ngày tốt nhất của năm, rất thích hợp để tổ chức hôn lễ, đến lúc đó, buổi sáng chúng ta cử hành nghi thức, buổi chiều đi đăng kí, thật quá lãng mạn ý."
"Em cũng mê tín?"
"Điều đó là đương nhiên, kết hôn là việc quan trọng nhất của đời người." Mạch Sanh Tiêu thuận tiện xem ngày mà cô và Duật Tôn kết hôn, bên trên viết rõ ràng, ngày thờ cúng, không nên lấy vợ.
Cho nên, hôn nhân của bọn họ chẳng đi đến đâu.
Lần này, Sanh Tiêu nhất định phải thận trọng.
"Được, vậy nghe theo em."
Sớm hôm sau Đào Thần đã xuất viện, may mắn ngày hôm sau là chủ nhật, không cần lên lớp, bước chân vẫn khập khiễng. Sau khi Sanh Tiêu chuẩn bị xong đồ đạc, dự định sẽ về Bạch Sa.
Hôm nay là ngày thăm Tương Tư.
Đào Thần muốn cùng đi, nhưng Sanh Tiêu không dám cho đi cùng, chân của anh cần phải tĩnh dưỡng, Mạch Sanh Tiêu không muốn hôn lễ lại xảy ra thêm sự cố nào nữa.
Cô giống như mọi lần, mua đầy đủ đồ ăn, vật dụng, khi nhìn thấy Tương Tư, cô không kìm được xúc động. sắc mặt Mạch Tương Tư hồng hào, tóc cắt ngắn, nhưng dáng vẻ lại rất hào hứng.
"Sanh Tiêu, dạo này em khỏe chứ?"
Mạch Sanh Tiêu vội gật đầu, "Rất khỏe," cô vươn tay, đặt lên tấm kính, "Chị, em sắp kết hôn."
"Thật vậy sao?" Tương Tư vui vẻ, "Là ai?"
Lần trước Sanh Tiêu đến thăm đã nói qua với Tương Tư, cô với Duật Tôn sớm đã ly hôn.
"Đào Thần."
Tương Tư không có nhiều ấn tượng với cái tên này.
"Chính là thầy giáo dạy đàn lúc trước bị Đào Thần làm gãy tay."
Mạch Tương Tư bừng tỉnh, vẫn còn nhớ rõ, Đào Thần dáng vẻ anh tuấn, lúc nguy nan đã giúp đỡ Sanh Tiêu, chỉ riêng điểm ấy, có thể biết anh là người đàn ông có thể phó thác cả đời được.
"Sanh Tiêu, chúc mừng em, nhưng mà chị không thể tham dự được hôn lễ của em."
"Chị, hôm nay em có mang bánh kẹo cưới đến đây, chị nhớ phải ăn đấy."
"Sanh Tiêu," Mạch Tương Tư vươn tay, cách một tấm thủy tinh, áp lên bàn tay em gái, "Lần này, em nhất định phải hạnh phúc."
Trên tay Sanh Tiêu đeo đồng hồ mà Đào Thần tặng, dây đồng hồ đã che đi vết sẹo, Tương Tư cũng không biết rằng tay Sanh Tiêu không còn đánh đàn được nữa, "Chị, em tin rằng anh ấy có thể mang lại hạnh phúc cho em."
"Sanh Tiêu, chị rất vui," Mạch Tương Tư cười, có chút nhợt nhạt, "Cha mẹ thấy, cũng sẽ vui thay cho em."
Lần này, Sanh Tiêu thực sự kết hôn, lấy một người đàn ông bình thường, có thể cho cô một tình yêu giản dị, đây mới là điều mà một người phụ nữ cần.
Thứ hai, Đào Thần nhất quyết đi dạy, Sanh Tiêu đỡ anh khập khiễng đi, trương học ngay trong khu nhà, đi đến đó cũng không xa lắm.
Sau khi Sanh Tiêu đỡ anh vào lớp học, liền đi làm. Vừa vào công ty, đã thấy trợ lý của Duật Tôn cùng giám đốc đi từ văn phòng.
Giám đốc tươi cười đi theo phía sau, cúi đầu khom lưng tiễn người đàn ông đi, "Hợp tác vui vẻ, giúp tôi gửi lời hỏi thăm đến Duật thiếu."
Ông ta tự mình tiễn người đàn ông kia xuống dưới, khi trở lại, không ít đồng nghiệp súm lại, "Giám đốc, dự án lớn như thế này vào tay, tiền thưởng năm nay..."
Giám đốc chớp mắt, khoát tay, "Cuối năm tiền thưởng vẫn như mọi năm."
"A ——"
"không phải nói là tăng gấp đôi sao?"
"Phải nhớ rằng điều kiên tiên quyết chính là mấy người phải thuyết phục được Sanh Tiêu mới có thể tăng gấp đôi, còn cái này là tự tôi ra tay mới kí được." Giám đốc đắc ý, ông ta đi đến trước bàn làm việc của chị Vương, "Vương Công, cô mau bàn giao công việc đi, nhanh chóng chuẩn bị tài liệu cho hạng mục mới."
Chị Vương xoẹt xoẹt tay kí tên, "Sợ là không được, tôi không quan tâm đến hạng mục này, hơn nữa gần đây tôi và Sanh Tiêu còn bận rộn với dự án bên Thái Dương, không có thời gian làm cái khác."
"Cô cô ——" tâm tình của giám đốc cũng không bị phá vỡ, chẳng qua nghĩ đến bạn học cũ với nhau, muốn chị Vương tham gia hạng mục này, cũng là giúp cô ta phát tài, không ngờ cô ta lại từ chối ngay trước mặt mọi người.
"Giám đốc, công việc trước mắt của tôi đều đã hoàn thành, ngài xem..." một nhân viên khác tự đề cử.
"Được, vậy giao cho cậu."
Mạch Sanh Tiêu cầm tài liệu đi đến bên cạnh chị Vương, đưa thiệp mời bên trong cho cô, chị Vương vừa mở ra, "Ô, nhanh như vậy, mọi thứ đều chuẩn bị xong rồi à?"
Sanh Tiêu gật đầu, "Vâng, gần xong."
"Sanh Tiêu, chúc mừng em."
Mạch Sanh Tiêu ngồi xuống cạnh cô ấy, "Chị Vương, cảm ơn chị luôn cân nhắc em, em có được ngày hôm nay, cũng là nhờ cả vào chị."
"Ôi, khách khí làm gì," Chị Vương vỗ nhẹ lên đầu gối cô, "Em có được ngày hôm nay, đều là dựa vào chính bản thân mình, khi chị còn trẻ, cũng giống như em vậy, làm việc như điên, bỏ qua không ít cơ hội, nhưng cẩn thận là tốt, điều đó luôn đúng."
Chị Vương nhìn thiệp mời trong tay, "Ơ, không có ảnh cưới à?"
"Chủ nhật tuần này bọn em đi chụp, viện ảnh không cho bọn em chụp nhanh."
"Như vậy cũng tốt, bình thường lúc nào cũng vội vàng, hiếm khi có ngày nghỉ phép, chuyện lớn một đời, cũng không thể qua loa."
Khóe miệng Mạch Sanh Tiêu gượng gạo cười, cô gật đầu.
Chân Đào Thần sau một tuần đã đỡ hơn nhiều, tuy rằng đi lại chưa tiện, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc chụp ảnh cưới.
Hai người đi lên tầng hai chọn lễ phục, phòng của nam và nữ ở hai hướng khác nhau, Mạch Sanh Tiêu đi vào, bên trong bật điều hòa, cửa bị đóng lại, người đưa cô vào vội vàng đi tiếp đón vị khách khác.
Mạch Sanh Tiêu theo như dặn dò lúc trước chọn hai bộ váy cưới, một bộ chụp trong nhà, một bộ chụp bên ngoài, cần trải rộng.
Màu sắc của lễ phục rất đa dạng, cô đem bộ đã chọn ưng đặt lên ghế, ϲởí áօ khoác chuẩn bị mặc thử, tay cô vừa chạm vào khóa kéo, cửa đột nhiên bị đẩy ra.
Sanh Tiêu sợ hãi, theo bản năng trốn về phía sau giá treo váy, "Sao anh lại ở đây?"
Đối với sự xuất hiện của Duật Tôn, cô chỉ có thể dùng bốn chữ "Âm hồn bất tán" để miêu tả.
Người đàn ông đóng cửa lại, đặt một chiếc ghế vào sau cánh cửa, "Em muốn kết hôn?"
"Có liên quan gì đến anh?"
"Em nên đưa thiệp mời cho tôi."
"Tạo điều kiện cho anh phá hủy hôn lễ của tôi sao?" Hai tay Mạch Sanh Tiêu che trước иgự¢, vẻ mặt phòng bị.
"Không cần che, cho dù em có mặc nhiều thế nào, tôi cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ em khi không mặc quần áo," Duật Tôn gác một chân lên, "Sanh Tiêu, em yên tâm, tôi sẽ để em kết hôn."
"Tôi không hiểu anh đang nói cái gì."
"Một ngày nào đó em sẽ hiểu," Duật Tôn đứng dậy, kéo ghế ra, "Tôi sẽ cho em tự trải nghiệm, cảm giác muốn mà không có được là như thế nào."
Nói xong hắn kéo cửa đi ra ngoài.
Đào Thần chọn xong quần áo đi tới, cách đó không xa liền thấy Duật Tôn đi từ trong phòng đồ nữ ra, anh vội kiễng chân chạy dến, "Sanh Tiêu..."
Mạch Sanh Tiêu suy sụp ngồi bên cạnh lễ phục, Đào Thần đóng sầm cửa lại, anh ngồi xuống, nắm lấy vai Sanh Tiêu, "Không sao chứ?"
"Đào Thần," má Mạch Sanh Tiêu tựa vào vai anh, "Em sợ, anh ta càng im ắng, em càng sợ, em vẫn luôn cảm thấy dù chúng ta có chạy đi đâu cũng không trốn được khỏi mắt của anh ta. Đào Thần, em thật sự muốn kết hôn với anh, sau khi kết hôn, chúng ta có thể cùng nhau sống cuộc sống bình thường, nhưng mà, Duật Tôn có thể buông tha cho em sao? Anh ta nói, anh ta sẽ để em kết hôn, em không tin, anh ta còn nói, bây giờ em quay trở lại là lựa chọn tốt nhất, anh nói xem, anh ta có thể hãy không lại làm ra chuyện gì khác?"
Đào Thần nhẹ vỗ lên lưng cô, "Sanh Tiêu, chúng ta kết hôn là quyền của chúng ta, anh ta không trói buộc được chúng ta, không cần phải nghĩ đến sự tồn tại của anh ta, nào, đi ra ngoài trang điểm."
Cả ngày Mạch Sanh Tiêu đều bần thần, chỉ có rời xa Duật Tôn cô mới có thể sống tốt, nếu còn tiếp tục như vậy, cô thật sự sẽ phát điên mất, bây giờ đến cả ăn cơm, ngủ, thậm chí đi toilet, đánh răng cũng sợ thấy Duật Tôn sẽ xuất hiện trong gương.
Hắn giống như một cơn ác mộng, không đuổi đi được, trong lòng đầy sợ hãi.
Ngày kết hôn càng lúc càng tới gần.
Tuần cuối cùng.
Mạch Sanh Tiêu và Đào Thần đều đã mời hết khách, cha mẹ Đào cũng tới giúp.
Vợ chồng son tay trong tay chụp ảnh cưới, Sanh Tiêu có chút đăm chiêu, Đào Thần thấy cô thất thần, liền mở miệng nói: "Em rất ăn ảnh, chụp đẹp lắm."
Mạch Sanh Tiêu thì thầm, "Tiếc là tóc lại ngắn, không tạp kiểu được kiểu đẹp."
"Tóc ngắn mới đẹp, anh thích."
Sanh Tiêu mỉm cười, đến bến xe buýt, Đào Thần lái xe của anh ra.
Từ xa đã trông thấy cửa viện ảnh đông người vây quanh, hai người nhìn nhau, vội chạy tới.
Đẩy đám người ra, đã thấy một đám tro tàn, Mạch Sanh Tiêu dựa vào Đào Thần, hai người cùng nhìn ảnh cưới bốc cháy, hơn nửa đã thành tro tàn, không còn ra hình thù.
Sanh Tiêu thấy ngọn lửa đã nuốt trọn nụ cười trên mặt anh, cô trợn to hai mắt, mắt bị ngọn lửa làm cho đỏ bừng, khi cô chụp bộ ảnh này, trong lòng đã nghĩ, cô sẽ kết hôn, sẽ có một gia đình, sẽ như nhiều người có được hạnh phúc.
"Không cần ——" Mạch Sanh Tiêu không chút nghĩ ngợi lao đến, vươn tay vào đống lửa, Đào Thần vội giữ lấy thắt lưng cô, "Sanh Tiêu, em đừng như vậy."
Mọi người đang vây quanh đều lắc đầu, "Ảnh cưới đẹp như vậy sao lại cháy ra thế?"
"Đúng đó, theo như cách nói của ông lão nhà tôi, là rủi ro."
"Cũng không phải, vỗn có ý nghĩa bạc đầu răng long, bây giờ lại..."
Sanh Tiêu ngồn xổm xuống, nhìn ảnh chụp bị cháy sạch, cô đẩy Đào Thần ra định lao vào trong viện ảnh, nhân viên bên trong bước tới, "Xin chào, cô cần giúp gì không ạ?"
"Ảnh cưới của chúng tôi vì sao lại như thế?" Khuôn mặt Đào Thần đầy phẫn nộ, xiết chặt hai nắm đấm.
"Ơ, viện ảnh cưới này là chúng tôi mới mua lại, những ảnh chưa ai nhận, chúng tôi liền hủy đi."
"Cái gì là chưa ai nhận? Chúng tôi hẹn hôm nay lấy, lại nói, các người có quyền gì làm thế?"
"Vậy sao?" quản lí đưa tay nâng kính lên, "Lấy ra cho tôi xem."
Mạch Sanh Tiêu lấy giấy từ trong túi ra.
"Có lẽ là do sơ xuất của chúng tôi, nhưng mà khi bàn giao chủ cũ cũng không báo lại."
Sanh Tiêu chỉ vào chậu than, "Nếu là hủy tất cả, vì sao lại chỉ có ảnh của chúng tôi? Không báo lại là chuyện của các người, nếu nơi này còn muốn kinh doanh, tại sao lại có thể đốt ảnh chụp trước mặt mọi người,, ai cho các người làm thế?"
Đám người bên cạnh cũng chỉ trích, "Đúng thế, sau này còn ai dám chụp ảnh cưới ở đây, cần phải kiện bọn họ..."
"Người ta vợ chồng son hào hứng đến chụp ảnh, thật là quá đáng."
Người quản lí sắc mặt lúc xanh lúc trắng, xoay người đi vào trong viện, không đến một lúc, khi đi ra cầm theo một xấp tiền, "Đây là một vạn tiền bồi thường, phí chụp của hai người mới 4999, tính ra còn có lời."
Mạch Sanh Tiêu tức không chịu nổi, "Tôi không cần tiền của ông, trả lại ảnh cho tôi, nếu không, tôi phải đi kiện các người!"
"Tôi cũng chẳng tin, vậy cô đi kiện đi!"
Sanh Tiêu xoay người, hai bức ảnh cháy sạch chỉ còn lại tấm kính, khóc không ra nước mắt, vừa ngẩng mặt lên, liền thấy một chiếc xe thể thao quen thuộc đang nổ máy, cửa kính xe mở, hiện rõ khuôn mặt người đàn ông.
Mạch sanh tiêu không chút nghĩ ngợi cầm lấy tiền trong tay người quản lý, cô vội chạy đi, "Duật Tôn, anh dừng lại cho tôi!"
Đôi mắt phượng dài hẹp của người đàn ông xuyên qua kính râm nhìn vào gương chiếu hậu, hắn lái rất chậm, Sanh Tiêu đi giày đế bằng chạy theo, Đào Thần sốt ruột theo sau, nhưng vì chân vẫn chưa khỏi hẳn nên chạy rất chậm. Mạch Sanh Tiêu không để ý đèn giao thông, chỉ mải chạy theo xe Duật Tôn.
Xe cộ đông như nước, không ít ô tô điên cuồng ấn còi.
Duật Tôn sợ Mạch Sanh Tiêu xảy ra chuyện không may, liền nhấn chân ga lao ✓út đi.
Cô dùng sức ném tiền trong tay về phía trước, "Cút đi Duật Tôn, cầm —— thú! Hỗn đản!"
Mạch Sanh Tiêu tức không chịu nổi, ngồi xổm xuống, ôm lấy đầu gối, cuộn mình ở giữa đường.
Vì sao phải đối xử với tôi như vậy?
Cô che miệng lại, khi Đào Thần đuổi đến, chỉ thấy hai vai cô run rẩy, lưng cứng ngắc, thẳng cứng.
Xe cộ phía sau đều dừng lại, vài người còn xuống dưới nhặt tiền.
Có người bắt đầu ấn còi, "Không muốn sống nữa à, tránh ra!"
Đào Thần vội ôm lấy bả vai Sanh Tiêu, đỡ cô dậy thân, dắt cô lên vỉa hè gần đó, Mạch Sanh Tiêu lau nước mắt, hướng về phía xe kia quát, "Là duật Tôn bức tôig thành như vậy, anh ta rốt cuộc muốn như thế nào mới chịu buông tay!"
"Đồ thần kinh!" Tài xế đóng cửa kính xe, tự nhận mình đen đủi, gặp phải người chán sống.
Đào Thần dắt Mạch Sanh Tiêu ngồi xuống ghế đá, để Sanh Tiêu tựa đầu vào vai mình, Sanh Tiêu lấy tay lau nước mắt, "Ảnh cưới cũng không có, chúng ta phải kết hôn thế nào đây?"
Hai người ngồi trước bến xe buýt, tới gần giữa trưa mới về nhà.
Mẹ Đào vừa lúc từ phòng bếp đi ra, "Ảnh cưới đâu? Mau cho mẹ xem."
Mạch Sanh Tiêu cúi đầu, đi vào toilet rửa mặt.
"Mẹ, " Đào Thần đành phải nói dối, "Viện ảnh kia bị bán đi rồi, ảnh chụp của bọn con không tìm thấy, nói là không có."
"Cái gì?" Ba Đào tức giận buông tờ báo trong tay xuống, "Còn có thể có loại việc này!"
Mạch Sanh Tiêu đi ra khỏi toilet, trên mặt dùng làm khăn mặt tùy ý lau qua, trên tóc còn dính nước, mẹ Đào giữ chặt tay cô, "Thật sự là uất ức cho Sanh Tiêu nhà chúng ta, vậy bây giờ chụp bù có kịp không?"
Đào Thần lắc đầu, suy sụp ngồi xuống ghế, "Chắc không kịp, phải hẹn trước, gần đây nhiều người kết hôn, chỉ sợ phải chờ lâu."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc