૮ɦếƭ cũng không quay đầu lạiEditor : Khoai Môn Kem
Beta : Khoai Môn KemMạch Sanh Tiêu nôn đến thất điên bát đảo, bụng gập xuống đến nỗi không đứng dậy nổi.
Đào thần đứng chắn trước người cô, không để cô nhìn thấy tội ác ở trước mắt.
Sanh Tiêu tay phải níu lấy ống tay áo của Đào thần, nửa người trên mềm nhũn dựa vào người anh.
Duật Tôn ánh mắt ngưng tụ," Sanh Tiêu."
Bị hắn gọi, Mạch Sanh Tiêu có cảm giác như chính mình không thoát khỏi tội nghiệt, cô lắc đầu," Anh đừng tới đây!"
" Em còn dám nói, tay của em là bị anh biến thành như vậy không?"
Sanh Tiêu bày ra ánh mắt khó tin nhìn Duật Tôn," Chẳng lẽ, anh chính là vì muốn chứng minh tay của tôi bị thương là không quan hệ tới anh?"
Duật Tôn từ trước đến nay khinh thường việc giải thích, cũng luôn quan niệm rằng có nhân ắt có quả, hắn cho rằng Mạch Sanh Tiêu không thể tiếp tục đánh đàn, mấu chốt là do 2 nhát dao ở cổ tay, mà thù này, hắn phải thay cô đòi lại," Lúc Anh và em ly hôn, vừa vặn Mạc Ycó ở đó, người ςướק em hôm đó là anh trai ả ta, tay của hai người đó anh đã thay em hủy đi rồi."
Mạch Sanh Tiêu giật mình khi*p sợ, cô đánh bạo nhìn về phía hai người đang phủ phục giãy dụa trên mặt đất, cô nhìn thật kĩ mới nhận ra, một người trong số đó chính xác là Mạc Y!
Mạc Y hai tay không thể nhúc nhích, máu từ cổ tay được quấn băng qua loa cứ thể rịn ra làm cho tấm vải màu trắng sớm đã nhuộm thành đỏ đậm, tựa hồ chỉ cần nhẹ nhàng nhéo một cái, dòng máu đỏ sẽ cứ thể từ đó tuôn ra.
" Anh--" Mạch Sanh Tiêu mặt lộ vẻ hoảng sợ," Anh muốn thế nào?"
" Chẳng lẽ em không động lòng sao?" Duật Tôn thân hình chìm vào góc đường tối đen, đôi dày da cùng bộ tây trang màu đen như càng làm tôn thêm vẻ lạnh lùng máu lạnh của quỷ SaTan nơi hắn , thù vừa được trả, hắn cho rằng Mạch Sanh Tiêu ít nhất có thể cười thỏa mãn.
Nhưng trên mặt của cô lúc này, lại chỉ có sự chán ghét và bài xích dành cho hắn.
Đào thần ôm lấy bả vai Mạch Sanh Tiêu, tay của cô ra sức nhéo ở tay hắn cố gắng hất tay hắn ra, như là người ૮ɦếƭ đuối đang ra sức dãy dụa giữa biển khơi.
Một màn này trong mắt Duật Tôn, lại hết sức chướng mắt.
" Sanh Tiêu, theo anh trở về."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô khẽ ngẩng, phảng phất nghe được sự mỉa mai lớn nhất đời này, cô khuôn mặt cứng ngắc, cười so với khóc còn khó coi hơn," Duật Tôn, tôi có thể cho rằng anh đang nằm mơ đi?"
Duật Tôn lạnh lùng nhíu chặt lông mày, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Đào Thần," Tôi tưởng em ly hôn là vì ai, thì ra là vì cái tên đứt tay này, em không phải nói hắn mất tích không tìm được sao? Hiện tại vì sao lại cùng hắn cặp kè vậy?”
" Không cho anh nói anh ấy như vậy!" Mạch Sanh Tiêu ưỡn thẳng lưng, thân thể gầy yếu dựa sát vào Đào thần, cô hiểu rõ tính tình Duật Tôn, cho nên Sanh Tiêu cầm tay Đào Thần, cũng không để anh mở miệng," Hai chúng tôi hôm nay trở thành như vậy, đều là do anh ban tặng!"
Duật Tôn đứng đón gió cô độc, bên cạnh Mạc Y sống không bằng ૮ɦếƭ, cô ta lết thân thể muốn tiến đến nắm lấy vạt quần Duật Tôn, lại bị bên cạnh nam tử người đàn ông dùng chân đá văng ra.
" A--"
Tiếng hét thảm thiết kêu vang trong đêm tối lại càng thêm buốt lạnh, làm cho người ta không rét mà run.
" Đào thần lúc trước chỉ vì nói giúp tôi một câu mà đã bị anh bức đến cái nơi này, mà tôi, một cuộc hôn nhân thiếu chút nữa lấy của tôi nửa cái mạng, Duật Tôn, anh dựa vào cái gì mà đòi nói tôi trở về cùng anh? Cái lúc mà tôi ở Hoàng Duệ Ấn Tượng đau khổ chờ anh về, anh như thế nào không biết quay đầu lại? Anh nghĩ rằng tôi khi nhìn thấy kết cục của Mạc Y, tôi hẳn là nên cười khoái trá phải không? Tôi chỉ nhìn thấy, đây chính là Cố Tiêu Tây thứ 2 mà thôi , còn không biết có bao nhiêu vết xe đổ. Lúc được anh sủng ái, anh đem người ta nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, còn lúc anh chơi chán lại đem bọn họ tra tấn sống không bằng ૮ɦếƭ, thậm chí cửa nát nhà tan, ngay cả một chút tôn nghiêm cũng không cho sót lại. Lúc anh và Mạc Y ở bên nhau, chẳng nhẽ anh lại không nghĩ ra nổi cô ta sẽ được chiều chuộng mà sinh ra kiêu căng? Lúc anh cùng cô ta triền miên thì làm sao mà có thời gian nghĩ đến một người bị cắt cổ tay như tôi. Anh lúc nào cũng cười nhạo tôi vì đàn dương cầm mà chịu hi sinh tất cả, vậy anh nên biết rõ, đàn dương cầm đối với tôi quan trọng biết bao nhiêu, Anh hủy một đôi tay của Mạc Y, nhưng tay của tôi còn có có thể cứu được không? Anh cho rằng anh không liên quan đến vết cắt trên cổ tay của tôi , tôi có thể coi như không có việc gì mà giống như ngày xưa theo anh quay về? Duật Tôn, anh còn nhớ rõ đêm trước ngày ly hôn không?" Mạch Sanh Tiêu nói một hơi, nhịp thở có chút gấp gáp," Tôi hỏi anh, nếu như tay của tôi chính là bị đám thủy tinh kia cắt đứt, hôm nay anh vẫn đứng ở nơi này chứ?"
Người đàn ông không cần nghĩ ngợi," Sẽ."
Mạch Sanh Tiêu sắc mặt bình tĩnh," Vì cái gì? Anh nói cho tôi biết vì cái gì."
Duật Tôn lơ đãng chau hai hàng lông mày, giống như đang suy nghĩ lý do vì nguyên nhân nào mà hắn lại thốt ra chữ “sẽ” này.
Thấy hắn không nói lời nào, Sanh Tiêu lại nói tiếp," Lúc Chúng ta ký tên trên tờ giấy ly hôn, sự chán ghét của anh đã rõ ràng như thế, tôi cứ tưởng rằng, chúng ta cả đời này cũng không chạm mặt, anh đường đường là Duật thiếu chỉ cần anh muốn thì dạng con gái nào chẳng có, anh không phải thích nhất là nữ sinh sao? Hoa Nhân chắc chắn không ít người hợp khẩu vị của anh, tôi hiện tại có cuộc sống của tôi, về phần anh đã giúp tôi báo thù này......" Mạch Sanh Tiêu ánh mắt liếc xuống mặt đất, nhịn không được lại muốn ói," Tôi cám ơn ngươi, đã được chưa?"
" Mạch Sanh Tiêu, em nói vậy là có ý gì?"
" Đào thần, chúng ta đi." Sanh Tiêu giữ chặt tay Đào Thần muốn rời đi.
" Đứng lại!" Duật Tôn đi đến chế trụ cổ tay cô," Đi theo hắn có cái gì tốt? Ngay cả một gian phòng cũng không thể cho em, Mạch Sanh Tiêu, em cam tâm tình nguyện sống cả đời như vầy phải không?"
" Anh ấy yêu tôi, anh có thể hiểu không?" Sanh Tiêu đem Duật Tôn tay kéo ra, ân oán của bọn họ Đào thần không tiện xen vào, anh nắm chặt bả vai Mạch Sanh Tiêu, như vô tình lại đem cô bảo vệ ở bên người , bảo vệ cô thật chu toàn.
" Yêu?" Duật Tôn nhướng cao lông mày, ánh mắt đỏ ngầu hướng Đào Thần," Người đàn bà bị người khác trêu đùa, mày còn yêu?"
Mạch Sanh Tiêu sắc mặt trắng bệch, cảm giác được tay Đào Thần ở trên bả vai cô vỗ nhẹ, giống như trấn an tâm tình của cô," Tôi nếu thật sự muốn vãn hồi một người phụ nữ, thì sẽ tuyệt đối không nói với cô ấy chữ khinh nhờn kiểu như “chơi” hay “không chơi” ′"
" Anh nghe thấy rồi chứ?" Sanh Tiêu cầm chặt tay Đào Thần," Duật Tôn, anh nói bất kì cái gì đều vô dụng thôi, tôi khi ở bên anh đã bị ngã một cú khá đau, thật vất vả mới đứng lên được, tôi sẽ không ngốc đến nỗi quay lại khoảng thởi gian trước kia đâu."
Cô muốn đi, lại bị Duật Tôn dùng sức chế trụ cổ tay.
Hắn lực đạo rất lớn, ghìm tay Sanh Tiêu cơ hồ như nát vụn, Mạch Sanh Tiêu dùng tay kia giằng ra, nhưng không thể làm hắn buông tay được," Khu nhà trọ này của chúng tôi không giống với các anh, chứng kiến cảnh tượng như vậy sẽ bị dọa ૮ɦếƭ khi*p đấy," Cô liếc qua bên chân hắn," Mang theo bọn họ đi đi."
" Sanh Tiêu......" Duật Tôn nhẹ giọng gọi cô.
Mạch Sanh Tiêu ngẩng đầu, dưới đèn đường mờ nhạt, ánh mắt người đàn ông hòa vào đêm tối, một màn này, tựa như lúc trước cô cũng đã từng giữ chặt tay Duật Tôn như vậy, mặc dù biết hắn sẽ chẳng bao giờ thay đổi, lại cố chấp, ૮ɦếƭ cũng không chịu buông tay.
" Anh đem bọn họ giao cho em, em muốn xử lý như thế nào đều được."
Sanh Tiêu không giãy ra được, ánh mắt cô nhìn về phía sau lưng Duật Tôn xa xa có cây ngô đồng," Bọn họ nếu thật là ςướק bóc, vậy thì báo cảnh sát đi."
Lời của cô trong trẻo nhưng lạnh lùng, kiên nghị, không có gì nao núng.
Đào thần khẽ buông thõng tay," Bộ dạng này mà báo cảnh sát, chỉ sợ......"
Mạc Y cùng Mạc Kiện nhìn qua cũng biết đã bị tra tấn rất nhiều, cảnh sát một khi đã bắt tay vào điều tra, chắc chắn Duật Tôn cũng không tránh khỏi liên lụy. Đào thần biết rõ Sanh Tiêu đối với hắn ta còn tình cảm, anh chỉ sợ, Mạch Sanh Tiêu đến lúc đó ngược lại sẽ khó chịu.
Sanh Tiêu hiểu được nỗi băn khoăn của Đào Thần, anh luôn vì cô mà lo lắng đến nỗi quên bản thân mình, Duật Tôn hại anh thành như vậy, còn có cái gì tốt mà lưu tình.
" Sợ gì chứ, cho dù tra được trên đầu Duật Thiếu, anh ta tuyệt đối sẽ không làm cho mình có việc, người có quyền thế ắt sẽ biết...đổi trắng thay đen." Lời nói của cô sắc bén, đối với hắn trong mắt không có chút nào lo lắng, Mạch Sanh Tiêu nắm lấy tay Duật Tôn, dùng sức một nhát lôi ra.
" Em chẳng lẽ không sợ, tôi sẽ dùng mọi thủ đoạn để em ngoan ngoãn quay trở lại bên cạnh tôi?"
" Tôi sợ chứ," Sanh Tiêu ngước ánh mắt đối diện Duật Tôn," Nhưng sợ cũng vô dụng, lần này, tôi quyết sẽ không thỏa hiệp, mặc kệ anh sử dụng thủ đoạn gì, bởi vì tôi biết rõ cho dù thỏa hiệp cũng vô dụng, chỉ cần Duật thiếu anh một lần tâm tình không tốt, sẽ lặp lại y hệt chuyện trước kia." Từ đầu đến cuối, Sanh Tiêu thủy chung đối với chuyện Mạch tương tư không thể tiêu tan.
Trước, yêu hắn đã là sai lầm của cô, cô đành đâm lao phải theo lao.
Hôm nay cô không muốn ૮ɦếƭ thêm lần nữa.
Hắn lúc trước sủng ái Mạc Y đến cỡ nào, Sanh Tiêu đều có thể nhìn thấy, nhưng ai có thể ngờ tới, tương lai hắn sẽ không vì một người phụ nữ khác mà sẽ đối xử với mình như thế một lần nữa?
Nhớ tới những khả năng có thể phát sinh những chuyện này, Mạch Sanh Tiêu cả trái tim đều rơi vào hầm băng, lạnh đến thấu xương.
Đào thần đúng lúc ôm cô làm toàn thân cô ấm áp, cô cầm tay của anh đi nhanh đến hiên nhà trọ.
" Anh đừng suy nghĩ nhiều, cũng đến thời gian về nhà rồi," Mạch Sanh Tiêu sợ chuyện gì Duật Tôn cũng có thể ra được, cô lấy điện thoại cầm tay ra," Em cần phải báo cảnh sát."
Sanh Tiêu giả bộ như đang bấm số, cô tranh thủ thời gian nắm tay kéo Đào Thần lên lầu, bước đi dồn dập, nhưng lúc mở cửa lại chính không phát hiên ra tay mình đã run rẩy, Đào Thần thấy thế, nhận lấy chìa khóa, ôm Sanh Tiêu vào phòng.
" Duật thiếu......" Người con trai sau lưng giọng nói tràn ngập hỏi thăm, dù sao kinh động cảnh sát nhất định sẽ gặp phiền toái.
Duật Tôn nhìn qua thân ảnh biến mất đầu hành lang, hắn xoay người lên xe," Đừng để tôi gặp bọn họ."
Tống cục cảnh sát, như thế là quá tốt cho chúng rồi.
Ánh mắt người đàn ông nhìn qua cửa sổ xe về phía Mạc Y, ánh mắt ả ta đầy hận thù, thân thể thống khổ giãy dụa, Duật Tôn móc điếu thuốc ra, hắn đã làm rất nhiều chuyện xấu, nhưng chưa bao giờ cảm thấy lương tâm cắn rứt, hắn có thù ắt sẽ báo, mọi người đều biết rõ, nếu gặp chuyện không may xảy ra trên đường đều phải báo cảnh sát, nhưng chẳng có một ai đi báo với ác ma cả.
Duật Tôn cả đời chưa từng yêu mến một ai.
Lúc còn rất nhỏ, hắn chỉ biết là sinh tồn, sinh tồn.
Nếu không bị người ta đánh ૮ɦếƭ, thì đến ngay cả trong giấc mơ cũng không duy trì trạng thái cảnh giác, có bao nhiêu lần, hắn mở to mắt rồi phát hiện ra những người bạn không may mắn của hắn đã ૮ɦếƭ cứng đơ bên người , Duật Tôn từ bé đã ý thức được:Không dồn người khác đến chỗ ૮ɦếƭ thì chính mình sẽ là người bị hại.
Hắn không chiếm được, sẽ ૮ưỡɳɠ ɓứ૮.
૮ưỡɳɠ ɓứ૮ không được, vậy thì sẽ phá hủy tất cả những gì cô có, nếu như Mạch Sanh Tiêu không có chỗ nương tựa, mà chỉ có hắn mới có thể duỗi tay ra, cô còn có thể cự tuyệt?
Nhưng cũng có thể, trái tim cô sẽ ૮ɦếƭ, giống như chỉ là con rối vậy.
Duật Tôn hung hăng Ϧóþ chặt điếu thuốc, vậy cũng không sao cả, ít nhất hắn chiếm được!
Đào thần rót chén nước sôi đưa tới trong tay Sanh Tiêu, lúc cô nâng lên, tay run đến nỗi cả cái chén cũng rung theo, dòng nước nóng đổ lên mu bàn tay cô. Đào thần đỡ lấy chén nước, anh đem tay Sanh Tiêu nắm chặt trong lòng bàn tay mình.
" Đào thần, em rất sợ."
" Đừng sợ." Đào thần ôm chặt vai Mạch Sanh Tiêu.
" Anh ta thật sự là chuyện gì cũng có thể làm ra được, chúng ta phải làm sao bây giờ?" Sanh Tiêu ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhìn Đào Thần," anh ta sống cuộc sống của anh ta, em sống cuộc sống của em không tốt sao?"
" Sanh Tiêu," Đào thần ôm bờ vai của cô, thân thể thối lui chút ít," thời gian em rời đi là khoảng thời gian khó khăn nhất, hiện tại cũng như thế, có chuyện gì anh sẽ cùng em đối mặt, chúng ta ai cũng không cần phải thỏa hiệp," Đào thần dừng một chút, khẩu khí do dự nói," Sanh Tiêu, em thương hắn ta?"
Mạch Sanh Tiêu cụp mắt xuống, cũng không để cho anh nhìn thấy sự do dự trong đôi mắt," Đời này, em đều khó có khả năng ở cùng với anh ta, em chỉ muốn sống qua ngày, cũng chỉ có một con đường, cách hắn càng xa càng tốt."
Đào thần gật đầu, anh đứng lên, kéo bức màn nhìn về phía dưới lầu," Sanh Tiêu, không có việc gì nữa rồi, anh ta đã đi rồi."
Chương 102.2 ૮ɦếƭ, cũng không quay đầu lại( Cao trào)
Editor : Khoai Môn Kem
Đào thần gật đầu, anh đứng lên, kéo bức màn nhìn về phía dưới lầu," Sanh Tiêu, không có việc gì nữa rồi, anh ta đã đi rồi."
Mạch Sanh Tiêu nghe thế lại có chút không thoải mái, dường như loại cảm giác áp bách làm cho người ta hít thở không thông vẫn còn tồn tại," May mắn là anh ta đã đi, nếu không em cũng không biết phải xử lý việc này như thế nào nữa." Những lời nói đó cũng chỉ là dọa người, một khi thật sự báo cảnh sát, đồng dạng cũng sẽ đem cô cùng Đào Thần liên lụy vào, lại phải đối mặt với bao nhiêu cuộc điều tra, cuộc sống của bọn họ đừng hòng mong trở lạ bình yên như lúc trước.
Mạch Sanh Tiêu rời đi ngày hôm đó, bởi vì biết rõ Nước Mắt Mỹ Nhân Ngư ở trong tay cô cũng chỉ có cô cùng Duật Tôn biết, mặc dù cô biết rõ chuyện ςướק bóc không liên quan gì đến Duật Tôn, Sanh Tiêu cũng không muốn báo nguy, đối mặt với loại người như hắn, công lý có thể thắng đồng tiền sao?
Sanh Tiêu cầm lấy ly nước ấm trên bàn, uống một hơi cạn sạch, cô đi về hướng đàn dương cầm ở phòng khách," Đào thần, chúng ta đánh đàn đi."
Có lẽ như vậy, có thể làm cô tạm thời an tâm.
Duật Tôn cũng không rời đi, xe của hắn dừng ở dưới mái hiên nhà cô, chỉ có điều Đào Thần ở sân thượng không trông thấy được.
Sanh Tiêu ngồi ở trước đàn dương cầm, cô ngồi sát vào Đào Thần, cùng anh hợp tấu bài ( Cùng loại tình yêu).
Ca khúc này, cô đã từng vì Duật Tôn mà đánh.
Bờ biển hồi đó rất đẹp, gió biển rất lung linh, nơi đó, người đó…...
Đây là lần thứ hai Sanh Tiêu đánh bài này, cô không hát, nhưng lại dùng tiếng đàn thổ lộ tâm tình, nghe rất buồn bã, cùng với làn gió mát buổi chiều hôm ấy càng phát ra những âm thanh sầu thảm.
Duật Tôn còn nhớ, tại bờ biển lúc ấy, Sanh Tiêu hát đúng là bài hát này.
Cô còn hỏi hắn, nghe hay không? Ca từ không tồi.
Hắn đã có ý tránh đi, nói, không nghe rõ ràng.
Bên cạnh có hai bà thím đi tản bộ về, một người trong đó ngẩng đầu," Nghe đi, cặp đôi thầy Đào lại đang đánh đàn."
" Đúng vậy, nghe nói Sanh Tiêu trước kia là một sinh viên rất tài năng ở Hoa Nhân, con gái tớ đang rất đau đầu không biết đi học ở trường nào, nó bây giờ lúc nào cũng miệt mài luyện tập đàn dương cầm đến hơn 12h đêm, cũng không biết có thể thi được hay không nữa......"
" Có thể thấy cô gái Sanh Tiêu đó chắc chịu không ít khổ rồi, phỏng chừng vì muốn vào Hoa Nhân, cũng rất cực khổ."
Hai người mỗi người làn hoa quả đi về hướng nhà trọ của mình.
Duật Tôn hạ kính ở cửa sổ xe xuống, rút một điếu thuốc.
Đèn đường màu vàng nhạt nghiêng nghiêng vào xe, hắn duỗi cánh tay trái ra ngoài cửa sổ, tàn thuốc lập lòe, hắn cảm thấy mệt mỏi, liền nghiêng thân mình dựa vào ghế da thật ở phía sau.
Phòng khách bức màn mở ra, trên bệ cửa sổ, Mạch Sanh Tiêu mới mua một chậu cây văn trúc.
Cành lá tươi tốt,sức sống tràn trề.
Cũng giống như con người cô, cứng cỏi mà quả cảm.
Duật Tôn nhắm mắt dưỡng thần, ngón tay xoay tròn lại bị tàn thuốc bị phỏng, hắn khẽ mở mắt, trong đó ẩn dấu một chút hoảng loạn. Tiếng đàn lên đến hồi cao trào rồi ngừng hẳn, hắn ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy cách đó không xa Mạch Sanh Tiêu cùng Đào Thần đang sóng vai nhau.
Đào thần cùng Sanh Tiêu xuống dưới lầu," Để anh đưa em lên."
" Không cần, anh ngày mai cũng phải đi làm, em không sao." Mạch Sanh Tiêu miễn cưỡng cười," Mau trở về đi, ngủ ngon."
" Sanh Tiêu," Đào thần từ trong cặp móc ra một bình sữa, đưa vào trong lòng bàn tay của Sanh Tiêu," Trước khi ngủ thì hâm nóng lại, uống chén sữa thì sẽ không mất ngủ."
Mạch Sanh Tiêu cười nhận lấy.
Duật Tôn nhìn thấy Sanh Tiêu lên lầu, Đào thần sau khi thấy phòng cô sáng đèn, lúc đó mới rời đi.
Duật Tôn liếc mắt, đánh tay lái, xe hơi tuyệt trần mà đi.
Hôm sau.
Văn phòng công ty chật ních người, Vương tỷ rẽ đám đông ra đi đến trước của phòng quản lí nghe lén," Mọi người tập chung ở đây là có chuyện gì vậy?"
" A, Vương tỷ," Có người đem chị kéo qua," Quản lí lại đang huấn người."
" Ai a?"
" Mạch Sanh Tiêu!"
Sanh Tiêu ngồi ở trước bàn làm việc, hai tay đoan chính đặt ở trên đầu gối.
" Sanh Tiêu a, cô nói cơ hội tốt như vậy, lúc trước chúng ta có dự án ở toàn nhà Nguyệt Hoa này, cô cũng ít nhiều đã biết chúng ta đã rất cố gắng, hiện tại mới chớm có hi vọng, cô lại nói muốn rời khỏi dự án, cô cố tình làm tôi tức ૮ɦếƭ có phải không?" Quản lí hai tay chống vào eo, thật sự là bị chọc giận không nhẹ.
" Quản lí," Mạch Sanh Tiêu vẫn ngồi ở trên mặt ghế không nhúc nhích," Anh cũng từng nói, cái hạng mục này anh vốn là không có kì vọng nhiều, chỉ là để cho tôi luyện tập, đã như vầy, chúng ta bây giờ rút khỏi chẳng phải không tốt sao?"
" Cô......" Quản lí sắc mặt tái nhợt, vốn là tính tình nóng nảy, anh đạp tay xuống bàn," Hôm nay, khối thịt béo bày ở trước mắt còn có thể không ăn?Hạng mục này một khi thành công, không riêng gì chuyện kiếm tiền, công ty nhỏ nhoi này của chúng ta cũng coi như không phải khổ cưc, cô nhìn cô đi, làm sao mà thái độ trước và sau lại thay đổi xoành xoạch vậy!"
" Quản lí, anh biết Duật Tôn?"
Quản lí không rõ tại sao cô lại hỏi như vậy," Cái hạng mục này chính là Duật Thiếu tặng cho chúng ta, Sanh Tiêu, có phải vấn đề là tiền, cô yên tâm, chỉ cần cô chịu khổ làm tốt một chút, chờ cái hạng mục này thành công, tôi sẽ đi nói với lãnh đạo, cho cô 50 vạn , được chứ?"
" Wow......" Nhân viên Bên ngoài nghe lén đều trợn mắt há hốc mồm,"50 vạn......"
Mạch Sanh Tiêu lại bất vi sở động," Tôi đi đến tòa nhà Nguyệt Hoa đã gặp qua Duật Thiếu, anh ta vì hạng mục này mà đến đây, đã là thương nhân, anh ta sẽ không dưng mà đem cơ hội kiếm tiền chắp tay nhường cho người khác, quản lí, anh hãy ngẫm nghĩ lại thật kĩ đi......"
" Tôi còn cần phải cô dạy?" Quản lí cầm lấy chén trà trên bàn, hung hăng rót mấy ngụm nước," Công ty này của chúng ta từ khi thành lập đến nay đều chưa bao giờ nhận được hạng mục lớn như vậy, Mạch Sanh Tiêu, lần này cô không đồng ý cũng phải đồng ý."
Sanh Tiêu chán nản, sắc mặt quật cường, côm đứng vọt dậy," Tôi cũng không tin loại chuyện này còn có thể ép buộc."
" Cô......" Quản lí đem ném chén trà trên mặt đất," Muốn động tác mạnh phỉa không?"
Vương tỷ thấy thế, hai người này lại có chuyện gì thế không biết, chị xua xua tay," Đi đi, đều không cần làm việc nữa phải không? Đi làm việc của mình đi."
Chị đẩy cửa ra đi vào," Làm sao mà cậu suốt ngày như cái thùng thuốc súng vậy?"
Quản lí nhìn thấy Vương tỷ, hận không thể thắp hương bái Phật, hắn kéo Vương tỷ qua," Chị hãy khuyên nhủ đồ đệ của chị, em thật không hiểu nổi, loại cơ hội này cô ta cư nhiên còn có lý do gì mà từ chối chứ, chị nói đi......"
Vương tỷ cắt lời quản lý," Đối phương có nói yêu cầu gì không?"
Chị dù sao bên ngoài đã lăn lộn nhiều năm, trong lúc này rất chuyện cần phải làm rõ.
Quản lí ngữ khí có chút bình tĩnh, liếc nhìn Vương tỷ," Kỳ thật cũng không còn cái gì là không được."
" Em nói thật chứ, Sanh Tiêu là một tay chị chỉ bảo, cậu nếu dám giả bộ ngớ ngẩn để lừa chị,chị nhất định không tha cho cậu”
" Chính là......" Quản lí ngồi trở lại ghế làm việc," Duật thiếu có phái người đến nói, kỳ thật chỉ có yêu cầu, cái hạng mục này chỉ cần Sanh Tiêu toàn quyền phụ trách, thì sẽ kí tên vào hợp đồng hợp tác , Đô đốc muốn giao cho Sanh Tiêu, chị xem, cũng không phải là yêu cầu quá đáng gì, còn có thể để cho cô ấy rèn luyện kĩ năng."
Vương tỷ kéo Sanh Tiêu ngồi xuống," Em lúc trước có quen Duật Thiếu?"
Mạch Sanh Tiêu nhất thời không biết nên trả lời thế nào, cô cắn môi, lắc đầu.
Vương tỷ sắc mặt lạnh lùng," Kỳ thật, lấy công việc làm trọng, hẳn là cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì, lúc kí tên trên hợp đồng, công ty sẽ cử luật sư đi thay em, nói như vậy, sẽ không có cạm bẫy nào."
" Nghe thấy chưa? Ngay cả chị Vương cũng có ý này." Quản lí vội vàng khuyên bảo.
Sanh Tiêu lại không nghĩ như vậy, đời người làm gì có miếng bánh ngon như vậy, mục đích của Duật Tôn cô không cần đoán có thể biết rõ, chuyện hấp dẫn như thế này, nếu như cô chui vào, sau này chắc chắn sẽ bị hại ngay cả cơ hội trốn thoát đều không có.
" Vương tỷ, em mới vào nghề không bao lâu, hạng mục lớn như vậy khẳng định làm không nổi, em cùng Duật thiếu vốn không quen biết, anh ta lại chỉ định để em phụ trách, em nghĩ, chuyện lời lãi công ty là chuyện nhỏ, vạn nhất đến lúc rủi ro gây ra hậu quả, bọn họ tài chính khổng lồ, không giống chúng ta,nếu như gặp phải khả năng này sẽ dẫn tới phá sản đó."
" Phì phì ," Quản lí không vui cực độ," Nói xui xẻo cái gì đó!"
" Sanh Tiêu nói không phải không có lý, cậu đừng suốt ngày nghĩ tới hạng mục, nói cho cùng, chúng ta đối với lợi ích này cũng không hi vọng nhiều, cậu cần phải suy nghĩ kĩ không phải sao?" Vương tỷ vỗ vỗ bả vai Sanh Tiêu," Làm việc cần ổn định, chị tán thành cách làm của Sanh Tiêu."
" Cám ơn Vương tỷ."
Vương tỷ biết rõ tính tình của đứa bạn thân, chị kéo tay áo Sanh Tiêu, đẩy cô đến phía cửa,"Em cứ đi ra ngoài trước đi, chị cùng quản lí có một số việc cần bàn."
Mạch Sanh Tiêu gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
" Chị cứ nuông chiều như thế đi!" Quản lí bị chọc giận, cũng không ngẩng đầu lên.
" Người trẻ tuổi xung phong đi trước là việc tốt, chị xem trọng Sanh Tiêu đấy, làm sao?" Vương tỷ cầm lấy chén trà của anh, đưa cho anh chén trà nóng bên cạnh “Nhưng chuyện càng cần đến sự quyết đoán, chị càng thích."
Sanh Tiêu vừa trở lại chỗ ngồi, đã bị một đám người vây quanh," Sanh Tiêu, cậu làm sao mà lại không đồng ý a?50 vạn, số tiền ấy đủ để mua một căn phòng nhỏ ở đây đấy."
" Aii, Sanh Tiêu," Có người xoay người," Bạn có phải hay không sợ Vương tỷ mất hứng? Sanh Tiêu thật là có bản lĩnh, mới đến có vài ngày mà so với Vương tỷ còn......"
Mạch Sanh Tiêu để 乃út trong tay xuống, cô ngẩng đầu, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng," Vương tỷ là sư phụ của tôi, cái hạng mục này, cũng là chị ấy để tôi luyện tập, hiện tại tôi không làm tiếp nữa, các bạn bình thường không phải phàn nàn bận rộn làm không hết việc sao? Như thế càng tốt, có thể rảnh rỗi một thời gian."
Văn phòng chính là như vậy, sẽ mãi không thoát khỏi những chuyện thị phi, Sanh Tiêu mở máy tính ra các đồng nghiệp không nhận thấy sự hưởng ứng nơi cô, thì lần lượt trở lại chỗ ngồi.
Đến lúc tan việc, Mạch Sanh Tiêu mua một vài món ăn trở về nhà trọ.
Mỗi lần nghe được tiếng đàn của Đào thần, cô sẽ không do dự mà dừng bước, cả trái tim đều đi theo lắng đọng.
Cô đi tới cửa phòng, không đành lòng quấy rầy, liền đem thức ăn đặt xuống rồi đi đến, Đào Thần nghe được tiếng bước chân thì ngẩng đầu," Sanh Tiêu."
" Về nhà rồi à."
Đào thần giữ chặt tay của cô," Sanh Tiêu, anh đã nhận lời làm gia sư dạy kèm tại nhà, buổi tối từ 6h đến 8h."
" Ở chỗ nào ạ?"
" ở ngay cạnh tiểu khu thôi, là một tiểu học sinh."
" Vậy Chúng ta tranh thủ thời gian về nhà, cũng không còn sớm nữa, anh ăn xong cơm tối vừa vặn còn kịp."
Đào thần lấy điện thoại di động ra xem thời gian," Không còn kịp rồi," Anh đứng người," Anh đã nấu sẵn thức ăn rồi, Sanh Tiêu, thực xin lỗi, từ nay về sau anh không thể mỗi ngày chờ em đi làm việc về."
" Anh không định ăn đã rồi đi sao?"
Đào thần gật đầu.
Mạch Sanh Tiêu nắm tay anh cùng đi ra ngoài cửa," Không có việc gì, anh đấy, cũng đừng làm việc mệt mỏi."
" Anh đã tính rồi, hết thời hạn ly hôn còn còn có một tháng * (Kem: Ở Trung Quốc thì cần phải qua hạn ly hôn nếu tớ không nhầm là 6 tháng mới được tiếp tục kết hôn) chúng ta cũng từ từ chuẩn bị đến hôn lễ thôi, đến lúc đó, anh và em cùng chọn ngày rồi thưa chuyện với ba mẹ."
Sanh Tiêu cùng anh đi đến bãi đỗ xe, nhìn thấy Đào Thần dắt xe đạp điện ra," Đi đường cẩn thận đấy."
Có thể có cuộc sống qua ngày như này, thật tốt.
Mạch Sanh Tiêu nhìn thấy Đào Thần lái xe đạp điện rời khỏi khu nhà trọ, cô lúc này mới mang theo món ăn trở về.
Cô cắm chìa khóa vào ổ, cửa vừa được mở ra.
Bả vai lại bị đầy mạnh vào, Sanh Tiêu lảo đảo ngã vào trong, cô thiếu chút nữa té ngã, thức ăn trong tay đổ hết xuống đất, cô thất kinh vội túm lấy thân ghế, phía sau cửa truyền đến tiếng cửa khóa trái.
Cô quay đầu lại, chỉ thấy Duật Tôn đang đứng trước mặt cô.
" Anh làm sao có thể tại đây?" Cô nghiêm nghị hỏi.
" Thực âи áι, ngay cả bị người khác theo dõi đều không có phát giác." Duật Tôn đi về phía trước, trên bàn cơm có thức ăn Đào Thần nấu cho Sanh Tiêu.
" Anh đi ra ngoài!" Mạch Sanh Tiêu tay phải chỉ hướng cửa ra vào, lại bị Duật Tôn đưa tay giữ tại trong lòng bàn tay, cô dùng sức giãy dụa," Sao anh luôn như âm hồn không tiêu tanvậy ?"
" Sanh Tiêu," Người đàn ông vươn tay bắt lấy cằm của cô," Hai người ở chung?"
Lực của hắn rất lớn, làm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cũng phải nhăn lại vì đau đớn, Sanh Tiêu không khỏi kiễng mũi chân," Anh không phải đều nhìn thấy rồi sao?"
Hắn hung hăng thả cô ra, Duật Tôn nhìn về phía phòng khách bên cạnh, ánh mắt rơi vào khung đàn dương cầm.
Cái này, chính là bọn họ đêm đó hợp tấu đàn dương cầm?
Hắn bước nhanh đến, Sanh Tiêu kinh hãi, vội vàng nhào tới kéo lấy cánh tay Duật Tôn," Anh muốn làm gì? Ngươi đi ra ngoài! Nếu không tôi sẽ la lên!"
" Em kêu ư?" Người đàn ông khuôn mặt tuấn tú hơi nghiêng, ánh mắt xoẹt qua tia ngả ngớn," Trong phòng bạn trai lại phát hiện một người đàn ông khác, tôi xem em đến lúc đó có trăm cái miệng cũng có thể thanh mình được không?"
Mạch Sanh Tiêu chặn cánh tay của hắn, lại bị Duật Tôn hất đi.
Hắn đi đến trước đàn dương cầm, tay phải ở trên phím đàn đen trắng bấm nhẹ vài cái," Đây là hắn ta mua cho em?"
Sanh Tiêu khuôn mặt tràn đầy vẻ đề phòng, Duật Tôn thấy cô không nói lời nào, môi mỏng bạc khẽ khếch lên ... một cái," Em đừng khẩn trương như vậy," Hắn kéo ra bức màn phủ bên ngoài," Sanh Tiêu, trở lại bên cạnh tôi, tôi có thể cho em cây đàn dương cầm tốt nhất trên đời này."
" Đàn dương cầm thì có thể dùng được không?" Mạch Sanh Tiêu ánh mắt rơi vào trong góc phòng khách," Đời này, tôi đều khó có khả năng vì một người mà đánh đàn, là do tôi quan tâm, là ai có thể cùng tôi đánh tiếp một đoạn nhạc."
Duật Tôn nghe vậy, trong mắt một tia âm lãnh lóe lên, Mạch Sanh Tiêu lúc phát hiện được thì dĩ nhiên là quá muộn, cô muốn tiến đến ngăn cản, người đàn ông lại xoay người, quơ lấy chiếc ghế trên mặt đất đập mạnh vào khung đàn dương cầm!
" Rầm--"
Những phím đàn đen trắng thanh nhã dĩ nhiên biến thành những mảnh nhỏ.
Trong đôi mắt tuyệt đẹp của Sanh Tiêu như vừa bị hắn chà đạp xé nát, cô ૮ɦếƭ đứng tại chỗ, hơi nước mờ mịt càng ngày càng đậm, cô dốc sức thở gấp, dùng tất cả sức mạnh mới hét lên một chữ.
" Không--"
Đón đọc phần tiếp theo ...